Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Tan Vỡ

Lộc Hàm lặng người khi nghe câu chuyện của Ngô Tiêu Châu. Nhưng cuối cùng cậu cũng an tâm khi Biện Bạch Hiền được an toàn. Ngô Tiêu Châu kết thúc câu chuyện rồi lại nhìn cậu không dứt. Lộc Hàm ngại ngùng cúi mặt xuống rồi hỏi.

- Bộ mặt em có dính gì hả chị?

Ngô Tiêu Châu bật cười với lời nói của Lộc Hàm. Chị lắc đầu nói:

- Không! Chị chỉ đang thắc mắc!

- Thắc mắc?

- Ừ! Thắc mắc! Thắc mắc rằng làm sao mà em có thể làm cho thằng nhóc Ngô Thế Huân có lại được ánh nhìn đó?

Lộc Hàm không hiểu.

- Là sao ạ?

Ngô Tiêu Châu mỉm cười lắc đầu.

- Không có gì đâu! Chỉ là đã rất lâu chị không còn thấy ánh mắt của Ngô Thế Huân quan tâm ai nữa cả!

Lộc Hàm cũng cười với chị một nụ cười gượng gạo. Rồi đột nhiên cậu thay đổi đề tài.

- Chị.. chị... làm nghề gì ạ?

Lộc Hàm cứ tưởng tượng câu trả lời sẽ rất khủng khiếp. Ví dụ như chị ấy có nói là sát thủ, khủng bố hay cho vay nặng lãi thì Lộc Hàm cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng cậu hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của chị.

- Chị làm đầu bếp!

- Hả?

- Ngạc nhiên lắm phải không? - Ngô Tiêu Châu mỉm cười.

Lộc Hàm ngượng ngịu gật đầu.

- Thật ra chị là bếp trưởng của một nhà hàng! Thằng Thế Huân biết đó! Bữa nào kêu nó dẫn em tới chị sẽ đãi có em một bữa miễn phí!

- Cảm ơn chị!

Rồi Ngô Tiêu Châu chuyển sang giọng tò mò.

- Ở nhà em cho thằng Thế Huân ăn cái gì?

Lộc Hàm thành thật trả lời.

- Buổi sáng em cho cậu ấy ăn bánh mì ốp-la! Còn bữa trưa thì tụi em ăn trong trường! bữa tối thì cậu ấy thường không về nhà...

- Cái gì?- Trông chị hết sức ngạc nhiên.

- Dạ... - Lộc Hàm lúng túng không biết mình đã nói sai cái gì.

Với một vẻ mặt đầy kinh ngạc chị hỏi lại Lộc Hàm.

- Rồi nó có ăn không?

- Dạ có! Cậu ấy mà không ăn là chết...

- Uhm?

- Dạ... không có gì ạ! - Lộc Hàm hú hồn. Xém chút nói ra thì dám bỏ mạng tại nơi đây rồi.

- Thật tình là chị rất ngạc nhiên! Thằng Thế Huân thật ra là một đứa rất kén ăn! Hồi nhỏ nó chỉ ăn được thức ăn do chị nấu thôi!

- Dạ? -Lộc Hàm cũng ngạc nhiên không kém. - Em thấy cậu ấy ăn mà không nói gì hết mà!

- Bởi vậy chị mới ngạc nhiên đó!

- Em xin lỗi... em không biết nấu nướng gì cả! - Lộc Hàm cúi mặt xuống.

- Không sao đâu! Dù em có là thụ đi nữa thì em cũng là con trai mà! Con trai thường dở trong mấy chuyện bếp núc lắm đúng không?

Lộc Hàm gật đầu xác nhận.

- Có muốn chị chỉ cho vài món không?

Lộc Hàm mừng rỡ ngẩn mặt lên:

- Thật hả chị?

- Ừ!

- Vậy thì tốt quá! Chứ cứ mỗi chủ nhật là tụi em phải gọi Pizza để ăn trưa!

Một lần nữa Ngô Tiêu Châu lại nhướng mày lên kinh ngạc. Thằng bé này đúng là đặc biệt! Nó có thể làm cho Ngô Thế Huân khó tính nhà ta nuốt trôi Pizza cho bữa trưa sao? Đúng là một thằng nhóc thú vị!

Ngô Tiêu Châu đứng dậy và nói:

- Đi theo chị!

Chị dẫn Lộc Hàm đi vào một hành lang dài hun hút. Hai bên treo rất nhiều tranh sơn dầu. Và ở cuối hình lang là một khung cửa sổ rộng . Ánh nắng chan hòa chiếu chiếu vào hành lang qua khung cửa đó. Hai người quẹo phải và đi thêm một chút nữa thì đến một căn phòng rộng. Bên trong làm một căn bếp hoàn hảo với đủ loại dụng cụ và máy móc dùng cho việc nấu nướng.

- Em tìm chỗ nào ngồi đi! - Ngô Tiêu Châu bảo Lộc Hàm.

Cậu nhìn quanh và tìm thấy một cái ghế cao gần đó. Cậu ngồi xuống nhìn chị mặc tạp dề vào. Sau khi đã thắt một cái nơ xinh xắn với tốc độ đáng kinh ngạc chị quay mặt về phía Lộc Hàm và hỏi.

- Nào! Giờ thì em có thể nói cho chị nghe sự thật được rồi chứ? Em với Ngô Thế Huân đóng kịch để làm gì?
...
...

Hoàng Tử Thao kéo mũ trùm đầu của chiếc áo khoác màu đen đang mặc lên. Sau đó cậu gắn tay nghe vào tai và chìm vào thế giới của riêng mình. Toàn thân mệt mỏi vì phải tập luyện nhiều nhưng lòng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái. Cái cảm giác này nó đã quá quen rồi. Kể từ khi nhận ra tình yêu là gì thì cái cảm giác đáng ghét này vẫn cứ đeo bám lấy cậu. Nó vừa kết thúc một buổi tập đợt nữa để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa của trường. Ngôi trường couple này đúng là có rất nhiều lễ hội. Và hình như đây là một trong những lệ hội lớn nhất trong năm. Vì thế những công việc chuẩn bị cho lễ hội được bắt đầu từ rất sớm. May mắn được lọt vào đôi văn nghệ của ngôi trường danh giá này ngay từ năm đầu tiên, Hoàng Tử Thao phải cố gắng rất nhiều cho màn trình diễn của mình. Và cũng để cậu quên đi những xúc cảm rối bời trong lòng.

Cậu vào ngôi trường này chỉ để trốn chạy. Trốn chạy tất cả. Cậu không muốn đối diện với sự thật. Và nhất là 2 người bạn thân của cậu. Hai người đã làm cho cậu đau đớn đến gần như chết đi.

Trời mưa lất phất. Từng hạt mưa rơi xuống nhẹ nhàng trong không gian màu xám. Bầu trời phía trên cao vần vẫn mây đen. Nhưng không mưa lớn. Chỉ nhẹ nhàng làm cho không gian thêm giá lạnh và buồn bã. Bỗng nhiên xuyên qua tiếng nhạc đang dộng ình ình vào tai cậu là một tiếng gọi. Tiếng gọi ấy lớn và mãnh liệt đến nỗi dù không muốn nhưng Hoàng Tử Thao vẫn không thể không trả lời. Cậu quay mặt về phía tiếng gọi. Từ bên kia đường một cậu con trai đang ríu rít vẫy tay với cậu. Hoàng Tử Thao đứng đợi khi cậu ta lăng xăng chạy về phía cậu. Đó là Ngô Diệc Phàm, người bạn nối khố với cậu và cũng là người mà cậu yêu nhất trên cõi đời này. Nhưng...

- Tử Thao! Tử Thao!

Cậu ái ngại trước ánh mắt của mọi người đang nhìn về mình. Cậu nhìn Ngô Diệc Phàm một lúc rồi... bỏ đi một nước. Ngô Diệc Phàm vội chạy theo sau cậu và lúc nào cũng vậy, cậu ta luôn luôn đuổi kịp. Ngô Diệc Phàm vỗ lên vai Hoàng Tử Thao bồm bộp và nói giọng phấn khởi.

- Ê! Sao không liên lạc gì hết vậy?

Hoàng Tử Thao không trả lời chỉ bước đi tiếp. Ngô Diệc Phàm lại rối rít chạy theo.

- Trường mới thế nào?

- Ờ... tốt!

- Trường của cậu học là trường gì vậy?

Hoàng Tử Thao lúng túng trả lời.

- Ờ... thì đó là một trường tư bình thường thôi!.

- Oh!

- Có chuyện gì không? - Hoàng Tử Thao lạnh lùng hỏi. Sao lúc nào gặp tên này cảm giác của cậu cũng rối như tơ vò vậy

Ngô Diệc Phàm cười nói:

- Có gì đâu! Bạn bè lâu ngày không gặp! Không nhớ mình hả?

Hoàng Tử Thao bước nhanh hơn và nói dối:

- Không nhớ!

- Nói dối nha!

Vừa nói Ngô Diệc Phàm vừa quàng tay qua cổ cậu. Ngô Diệc Phàm đưa miệng lên hôn lên má Hoàng Tử Thao một cái chốc. Người đi đường qua lại nhìn tụi nó như sinh vật lạ. Nhưng họ chỉ lắc đầu không nói gì. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng đều sẽ hiểu lầm rằng Ngô Diệc Phàm và cậu là một đôi. Nhưng không. Hoàng Tử Thao ước gì được như vậy. Thật sự trong thế giới của Ngô Diệc Phàm, thế giới của những người bình thường, không hề biết đến khái niệm đồng tính. Mà cho dù có biết thì cũng chỉ tồn tại một sự kì thị mà thôi. Cho dù bây giờ xã hội đã thoáng và văn minh hơn nhưng Hoàng Tử Thao vẫn sợ. Có lẽ khi biết Hoàng Tử Thao là gay thì Ngô Diệc Phàm chỉ ngạc nhiên một chút nhưng rồi sẽ thích ứng ngay. Nhưng nếu như cậu ta biết tình cảm của cậu thì sao? Chắc chắn là Ngô Diệc Phàm sẽ xa lánh cậu. Đó là điều mà Hoàng Tử Thao sợ nhất.

Ngô Diệc Phàm là một chàng trai bình thường. Cậu ta lớn lên trong một gia đình bình thường. Cậu ta tham gia những hoạt động thể thao như bao tên con trai khác. Mạnh mẽ và đầy chất đàn ông, Ngô Diệc Phàm không khác những thằng khác là bao. Cậu ta có một thằng bạn, thân lắm, từ khi Ngô Diệc Phàm có ý thức về cuộc đời thì Hoàng Tử Thao đã ở bên cạnh. Bất cứ chuyện gì hai đứa cũng làm chung. Khi Ngô Diệc Phàm đi đá banh hay chơi bóng rổ cũng phải dẫn Hoàng Tử Thao đi theo. Không biết có phải Hoàng Tử Thao là thiên thần may mắn của Ngô Diệc Phàm không nhưng bất kể trận đấu nào có cậu đi xem Ngô Diệc Phàm đều chiến thắng. Và thói quen của hai đứa là Ngô Diệc Phàm luôn luôn hôn lên má Hoàng Tử Thao trước mỗi trận đấu. Nụ hôn đó mang lại may mắn cho cậu ta và mang lại cảm giác ngọt ngào cho Tử Thao.

Hoàng Tử Thao là một cậu bé không bình thường. Cậu lớn lên trong một ngôi nhà có quá nhiều chị gái. Từ nhỏ cậu đã sống trong tình yêu thương và bảo bọc của các chị. Đó phải chăng là lí do biến cậu thành gay? Nhưng Hoàng Tử Thao biết đó là bẩm sinh, là bản chất của cậu. Và sẽ không có gì thay đổi được điều đó. Hoàng Tử Thao tự hào về giới tính của mình. Cậu tự hào rằng mình là con trai nhưng chỉ có điều là cậu không thích con gái mà lại thích một chàng trai khác. Hoàng Tử Thao phát hiện ra tình cảm dành cho Ngô Diệc Phàm vào năm lớp 6. Khi đó cậu đã rất đau khổ và bối rối. Có lẽ nếu cậu tránh xa Ngô Diệc Phàm ra một thời gian thì sẽ bình thường lại chăng? Nhưng cậu không hề biết. Ngô Diệc Phàm vẫn thân mật với cậu như từ trước đến giờ vẫn vậy. Khi người ta trưởng thành, những suy nghĩ cũng sẽ thay đổi theo.

Rồi Cường quen bạn gái. Đó cũng là một người bạn rất thân với Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao ước gì mình có thể căm hận cô ta. Nếu có thể như vậy thì có lẽ cậu sẽ thoải mái hơn, nhưng không... Đó là bạn rất thân của Hoàng Tử Thao. Cô ấy đã ở bên cạnh cậu trong những lúc khó khăn nhất. Và cái tình trạng này cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Nỗi đau khổ thầm kín không biết thổ lộ cùng ai. Tình cảm rơi vào bế tắc...

- Nè! Phương Nhi nhớ cậu lắm đó!

Hoàng Tử Thao giật mình khi Ngô Diệc Phàm nhắc đến cái tên đó. Cậu cũng đang suy nghĩ về cô mà. Dù không muốn nhưng Hoàng Tử Thao vẫn cứ hỏi:

- Dạo... dạo... này hai người sao rồi?

Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên đỏ mặt. Cậu ta di di mũi giày xuống đất rồi nói:

- Mình hôn cô ấy rồi! - Ngô Diệc Phàm thú nhận.

Tim của Hoàng Tử Thao thắt lại. Cậu cảm thấy đau không thể chịu đựng được. Cậu muốn gào lên với Ngô Diệc Phàm rằng: cậu yêu Ngô Diệc Phàm! Yêu nhất trên đời này! Và cầu xin Ngô Diệc Phàm đừng đi! Nhưng chắc có lẽ đến tận lúc chết đi Hoàng Tử Thao cũng không thể có được sự can đảm đó. Cậu nhìn đi nơi khác để dấu đôi mắt đang đỏ lên. Cố lấy giọng vui mừng nói.

- Vậy... vậy à... chúc mừng cậu...

- Tử Thao! Cậu sao vậy? - Ngô Diệc Phàm lo lắng hỏi. Cậu ta luôn luôn nhận ra những thay đổi của Hoàng Tử Thao dù là nhỏ nhất. Có lẽ vì hai đứa đã biết nhau quá lâu rồi.

- Mình không sao!

- Nghe giọng cậu kì lắm! Bị cảm hả?

- Ừ! Chắc vậy!

Rồi cả hai im lặng bước đi trên vỉa hè lộng gió. Mưa vẫn bay lất phất xung quanh họ. Một tên học sinh mặc đồng phục của khối Công đạp xe chạy ngang hai người. Từ trong cặp da của hắn bay ra một tấm hình. Tấm hình nương theo chiều gió bay đến chân của Ngô Diệc Phàm. Tò mò, cậu ta cúi xuống nhặt lên.

Đây rõ ràng là một tấm hình chụp lén. Và trong hình, Lộc Hàm đang đứng trước tủ đồ của mình. Chắc đây lại là một tên si tình rồi. Ngay lập tức Hoàng Tử Thao nhận ra Lộc Hàm ngay. Cậu đã thấy Lộc Hàm ở hành lang vào ngày hôm đó. Bỗng nhiên một ý nghĩ táo bạo bật lên trong đầu nó. Hoàng Tử Thao hỏi giọng nhát gừng.

- Cậu thấy thằng này thế nào?

Ngô Diệc Phàm hỏi:

- Học sinh trường cậu hả?

Hoàng Tử Thao gật đầu.

- Ờ thì... nhìn nó đẹp trai đó! Nhưng mà mình không thích!

Tim Hoàng Tử Thao lại thót lên một cái. Cậu vội hỏi:

- Sao vậy? Nhìn nó cũng đẹp mà!

Ngô Diệc Phàm nhăn mặt lại cố tìm lời để nói:

- Thì... công nhận là nó đẹp... nhưng mà... có nét gì đó giống con gái quá! Mình không thích con trai như vậy?

Hoàng Tử Thao có cảm giác như bị rơi xuống một cái hố không đáy. Lời nói của Ngô Diệc Phàm chẳng khác gì một lời từ chối thẳng thừng. Những lời đó tước mất hi vọng mỏng manh trong lòng Hoàng Tử Thao. Cậu bước chậm lại rồi đứng hẳn lại. Ngô Diệc Phàm vẫn tiếp tục bước đi được một lát rồi ngạc nhiên nhìn ra phía sau. Hoàng Tử Thao đau cúi gầm mặt xuống. Toàn thân cậu rung rẩy trong cơn kích động. Cậu biết mình nên làm điều này từ lâu lắm rồi.

- Diệc Phàm...

- Gì?

- Có lẽ chúng ta nên...

- Nên đi ăn! Mình đói quá trời rồi!

Nói rồi cậu ta tự nhiên nắm lấy tay của Hoàng Tử Thao kéo đi. Nhưng cậu giật tay lại một cách thô bạo. Cậu nhìn thằng vào mặt Ngô Diệc Phàm và nói.

- Chúng ta đừng gặp nhau nữa!

Ngô Diệc Phàmvẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Sao vậy? Cậu bận hả?

Cố kiềm nén những giọt nước mắt đa chực trào ra, Hoàng Tử Thao nói

- Không! Cậu biết đó! Trường mới của mình thật sự rất tuyệt! Những người bạn ở đó cũng rất tốt...

- Là sao? - Ngô Diệc Phàm vẫn chưa hiểu vấn đề.

- Mình không thích chơi với cậu nữa! Chơi với cậu chẳng được gì hết! Làm ơn tránh xa mình ra đi! Mình đã chịu đựng cậu đủ lắm rồi! Cậu không đủ tư cách để chơi với mình! Về với Phương Nhi đi! Chúc hai người hạnh phúc!

Ngô Diệc Phàm đứng đó như trời trồng khi Hoàng Tử Thao chạy đi. Cuối cùng cậu cũng không thể kiềm chế những giọt nước mắt lâu hơn nữa. Chúng rơi lấp lánh phía sau và tan vào không gian lạnh lẽo màu xám. Mưa vẫn cứ rơi đều...
...

Lộc Hàm hắt xì. Hình như có ai đó nhắc đến nó thì phải. Nhưng mà bây giờ cậu không thể lo chuyện nào khác được nữa. Ngô Tiêu Châu đang đứng trước mặt cậu chờ đợi câu trả lời. Việc chị biết sự thật cũng không có gì là lạ. Nhưng Lộc Hàm vẫn bàng hoàng. Rồi, với giọng nhát gừng, Lộc Hàm kể lại cho chị nghe toàn bộ câu chuyện. Chị lắng nghe với vẻ mặt không đổi. khi cậu kết thúc chị chỉ nhận xét một câu.

- Thú vị nhỉ!

Lộc Hàm sợ hãi nói:

- Em xin lỗi...

Chị bỏ ngoài tai lời xin lỗi đó và tiếp tục hỏi cậu.

- Thế tất cả là vì tiền à?

Lộc Hàm không kiềm được nói lớn.

- Không phải vì tiền! Chỉ vì em muốn đi học tại trường đó thôi!

Ngô Tiêu Châu chớp mắt ngạc nhiên. Chưa từng có ai dám nói chuyện với chị bằng giọng như vậy. Chị thích Lộc Hàm cũng bởi vì cá tính mạnh mẽ của cậu. Chị mỉm cười rồi nói:

- Sao cũng được! Nhưng chị muốn em hứa với chị một điều!

Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy chị?

- Em cứ hãy ở bên Thế Huân nhé! Càng lâu càng tốt!

- Sao ạ?

- Chị muốn nhìn thấy nó như vậy lâu một chút. Em có hứa với chị không?

- Dạ...

- Có hứa không?

- Nhưng...

- 3 năm! Trong 3 năm học! Được chứ?

Lộc Hàm suy nghĩ. Dù sao thì cậu và Ngô Thế Huân cũng không thể xa nhau trong 3 năm học ở trường nên lời hứa này hoàn toàn có thể thành hiện thực. Vì thế cậu gật đầu với chị.

- Tốt lắm! Chị hi vọng em có thể xóa đi hình ảnh của Minh Nhất trong lòng đứa em của chị!

- Minh Nhất ?

- Ủa? Em không biết gì sao?

- Không ạ! Em biết một người tên như vậy nhưng...

- Ngô Thế Huân không nói gì với em sao?

- Dạ không?

Chị thở dài.

- Cái thằng nhóc này! - Chị nhìn Lộc Hàm. Cậu xứng đáng được biết. Dù sao thì cậu cũng là người yêu của Ngô Thế Huân. - Chuyện là thế này! Ngày xưa thằng Thế Huân có thích một đứa tên Minh Nhất...

- Đủ rồi! - Giọng của Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên.

Anh bước vào phòng với vẻ mặt không được vui vẻ lắm. Ngô Thế Huân đứng trước mặt hai người thông báo.

- Mẹ nói mẹ sẽ xuống xem Lộc Hàm nấu nướng! Bà muốn ăn bữa trưa do chính tay Lộc Hàm làm!

Cả Lộc Hàm và Ngô Tiêu Châu đều há hốc mồm. Lộc Hàm ngồi chết trân trên ghế. Tin mà cậu vừa mới nghe như sét đánh ngang tai vậy. Ngô Tiêu Châu ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Chỉ hỏi Ngô Thế Huân:

- Điệu kiện là gì?

Ngô Thế Huân rầu rĩ nói.

- Nếu Lộc Hàm không nấu được một món ra hồn thì tụi em phải dọn về đây sống với mẹ!

Lộc Hàmnghe mà muốn té từ trên ghế té xuống. Cậuthà chết chứ không về đây sống đâu!

- Mẹ cho thời gian là 1 giờ nữa! Chính mắt bà sẽ xem Lộc Hàm nấu để đề phòng trường hợp có sự giúp đỡ!

Ngô Tiêu Châu đưa một ngón tay lên môi.

- Gay go đây! Mẹ mà đã nói thì đáng sợ lắm!

Ngô Thế Huân nghi ngờ hỏi ngay.

- Chị mà cũng sợ mẹ sao?

Ngô Tiêu Châu mỉm cười rồi đáp.

- Dĩ nhiên là... không!

- Em biết mà! Chị giúp tụi em với! Chứ Lộc Hàm chiên trứng còn khét nữa mà!

- Ok! Lộc Hàm nghe chị nói này! Em phải ghi nhớ công thức và cách làm nha! Chị sẽ chỉ cho em cách làm một món đơn giản mà mẹ rất thích.

Lộc Hàm lo lắng hỏi:

- Món gì ạ?

Ngô Tiêu Châu hít một hơi. Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cố dỏng tai lên nghe.

- Bò bít - tết!

- Hả? - Cả anh và cậu cùng sửng sốt thốt lên. - Món đó mà đơn giản à!

- Chứ chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu! Đó là món đơn giản nhất mà mẹ thích! Em cũng biết mà! Đồ ăn của mẹ đâu có đơn giản! Chị sẽ cố chỉ cho Lộc Hàm cách làm trong 1 giờ đồng hồ! Chắc được mà!

Cả Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đều thở dài ngao ngán. Lộc Hàm biết vì tương lai cậu phải cố gắng. Nếu mà cậu về đây sống không chừng bà ta sẽ đem cậu đi luộc chấm nước tương ăn cho mà coi. Ngô Thế Huân lòng như lửa đốt. Nhưng không phải vì chuyện này. Cuộc nói chuyện với mẹ vẫn còn tua đi tua lại trong đầu anh. Anh nhìn cậu đang được chị mình giúp mang tạp dề vào. Lòng anh quặn lên một cảm giác khó chịu.

Tiểu Hàm! Em phải cố gắng lên!
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro