Chương 10: Không thể trốn thoát.
Chương 10: Không thể trốn thoát.
Ngô Thế Huân là suất ca (anh chàng đẹp trai), mà suất ca thì luôn được nữ sinh hoan nghênh.
Giờ giải lao, Lộc Hàm thường xuyên ngủ ngủ bị đánh thức, trợn mắt liền thấy, tám chín phần là nữ sinh cùng Ngô Thế Huân nói nói giỡn giỡn.
Vì thế mắt Hàm bảo bảo lộ ra hung quang, nhìn Thế huân lấy một quả táo từ trong túi ra, răng rắc răng rắc lớn tiếng cắn táo, cho đến khi phát hiện bản thân mạc danh kỳ diệu buồn bực.
"Hàm Hàm?" Thế Huân khó hiểu, "Sao vậy?"
Lộc Hàm căm giận không để ý tới hắn, tán gẫu cái gì mà cao hứng như vậy, cười đến rớt cả cằm!
Ngô thiếu gia không dám hi vọng xa vời Lộc Hàm sẽ ghen vì mình, cho nên chỉ cho rằng giọng mình quá lớn đánh thức cậu, vì vậy ngưng lại, rất tự giác rời khỏi phòng học, để tránh lại quấy rầy đến cậu.
Lộc Hàm ghé vào trên bàn, đã hết buồn ngủ, ánh mắt căm giận nhìn ngoài cửa sổ, cư nhiên lại chạy ra ngoài, nội dung bọn họ tán gẫu nhất định rất hạ lưu! Cho nên mới sợ mình nghe được!
"Lộc Hàm dường như đang nhìn cậu." Có bạn học nhắc nhở Thế Huân.
Ngô thiếu gia nhìn lại, chỉ thấy tiểu tâm can của mình ghé vào trên bàn, rất tức giận nhìn chằm chằm mình, vì vậy hoảng sợ, chạy nhanh vào phòng học.
"Làm sao vậy?" Thế Huân nhẹ giọng hỏi cậu.
"Không biết." Lộc Hàm thở phì phì, nhưng cũng coi như là nói thật, vốn cũng không biết nguyên nhân, chỉ là mạc danh kỳ diệu sinh khí!
"Có phải không thoải mái hay không, tôi mang cậu đến phòng y tế nhé?" Thế Huân thử.
"Không đi." Lộc Hàm vùi đầu vào cánh tay, bỏ qua không muốn nói nữa.
Thế Huân sờ trán mờ mịt, buổi sáng rời nhà còn ngoan ngoãn, giữa trưa vì cái gì lại biến thành cáu kỉnh như vậy?
"Ngô Thế Huân." Nữ sinh vừa rồi cùng nói chuyện đi tới, "Buổi tối cùng đi ăn đi?"
Ngô thiếu gia còn chưa kịp trả lời, đã thấy Lộc Hàm nằm úp sấp hướng cái bàn bên kia cọ cọ.
Hả? Thế Huân có chút ngoài ý muốn lại có chút kinh hỉ, xem tư thế này, là không muốn mình ra ngoài?
"Đi đâu ăn?" Thế Huân hỏi cô bạn, ánh mắt lại nhìn Lộc Hàm.
Quả nhiên, Hàm bảo bảo bất mãn quơ quơ, vốn dĩ bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn nháy mắt biến thành nắm đấm.
Thế Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy rằng thích chọc thêm một chút, nhưng lại lo lắng như vậy sẽ khiến vật nhỏ này phá đi cái bàn, cho nên Ngô thiếu gia vẫn có chừng mực, đúng lúc cự tuyệt lời mời.
"Hàm Hàm." Đợi đến lúc bên người không còn ai, Thế Huân nhu nhu đầu cậu, "Buổi tối cậu muốn ăn cái gì?"
"Cậu không phải có việc sao?" Lộc Hàm buồn thanh giận dỗi.
"Có việc chính là cùng cậu ăn cơm." Thế Huân xoa bóp lỗ tai của cậu, "Sao phải nằm sấp, đứng lên."
Lộc Hàm nghe vậy tâm tình tốt lắm, lộ ra một con mắt nhìn hắn.
Thế Huân túm cậu đứng dậy, "Không muốn tôi ra ngoài ăn cơm, nói thẳng không phải tốt hơn sao, sao phải sinh hờn dỗi."
"Tôi mới không có!" Lộc Hàm mạnh miệng.
Thế Huân cười cười, cũng không cãi với cậu.
Lộc Hàm hậu tri hậu giác mặt đỏ bừng, hắn cùng người khác ra ngoài ăn cơm, vì sao bản thân lại tức giận?
Hai giờ học tiếp theo, hai người không nói chuyện với nhau.
Thế Huân trong lòng vạn ngựa chạy qua, chẳng lẽ Hàm Hàm ghen?
Lộc Hàm suy nghĩ vẩn vơ, mắt vô tình liếc Ngô Thế Huân một cái, rồi nhanh chóng quay đi, tiếp tục hoảng hốt tinh thần.
"Hàm Hàm." Sau khi tan học, Thế Huân cẩn thận nhìn cậu. "Chúng ta đi ăn cơm?"
"Không đói bụng." Mắt Lộc Hàm lắc trái lắc phải, không chịu nhìn hắn.
"Chúng ta về nhà." Thế Huân vác hai cái túi sách lên vai, vươn tay nâng cậu đứng đậy.
Động tác ngày thường rất quen thuộc, lúc này lại mơ hồ có ý tứ hàm xúc ái muội, tim Lộc Hàm đập gia tốc, như là có cái gì rục rịch, sinh động.
Đường một chiều không bắt được xe, vì vậy hai người ngồi trên tàu điện ngầm, giờ tan tầm cao điểm, Thế Huân theo thói quen kéo Lộc Hàm đến một góc, thay cậu chắn ra một khoảng cách an tĩnh.
Người rất nhiều, cho nên khoảng cách hai người quá gần, Lộc Hàm có chút xấu hổ, cúi đầu mang tai nghe nghe tiếng Anh.
Thế Huân nhìn cánh cổ phiếm hồng của cậu, khoé miệng kìm không được cong cong lên.
Cho dù là ngu ngốc, cũng sẽ có một ngày thông suốt đi, Ngô thiếu gia hít sâu, ở trong lòng yên lặng khuyến khích chính mình.
Sau khi về nhà, Lộc Hàm chui đầu vào thư phòng, hận không thể chôn mình vào đống sách.
Thế huân sốt ruột, dục tốc bất đạt vẫn là rõ ràng, cho nên cũng không buộc cậu, chỉ là giúp cậu rửa hoa quả, lại hỏi cậu đói bụng hay không.
Lộc Hàm lắc đầu.
"Tôi đi nấu cháo, cậu uống một ít, đợt lát nữa còn uống thuốc." Thế Huân xoa đầu cậu, xoay người vào phòng bếp.
"Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm gọi hắn.
"Làm sao vậy?" Thế Huân dừng bước, tâm bắt đầu kinh hoảng.
"Tôi... Cậu đưa tôi về nhà đi." Lời nói trong miệng Lộc Hàm như chậu nước lạnh, tạt thẳng vào đầu Thế Huân đang mờ mịt.
"Tôi muốn về nhà, cậu đã nói, tôi nếu không quen nơi này, sẽ để tôi về nhà." Thanh âm Lộc Hàm rất nhỏ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Cậu muốn trở về?" Khiếp sợ cùng thất vọng ban đầu qua đi, Thế Huân ẩn ẩn có chút tức giận.
"Ừ, nếu không cậu đưa tôi ra nhà ga, tôi tự mình về—"
"Tôi đưa cậu." Thế Huân ngắt lời cậu.
"Tôi đi thu thập này nọ." Lộc Hàm khập khiễng vào phòng ngủ.
Vốn không mang bao nhiêu hành lý, dọn vài cái liền xong, Lộc Hàm kéo thùng, chột dạ nhìn Ngô Thế Huân đang ngồi trên sopha, "Chúng ta đi thôi?"
Thế Huân tắt đèn, tiếp nhận đồ đạc linh tinh trong tay cậu, mở cửa đi ra ngoài, nhìn cũng không nhìn Lộc Hàm một cái.
Lộc Hàm khập khiễng đi phía sau, trong lòng vừa chua xót vừa uỷ khuất.
Hai người bắt xe đi qua thành phố, rất nhanh đã thấy phòng cũ của Lộc Hàm.
"Đi ngủ sớm một chút." Thế Huân buông thùng, thản nhiên dặn dò một câu.
"Cậu muốn vào uống nước không?"
Lộc Hàm còn chưa hỏi xong, Thế Huân đã ra ngoài cửa, một câu dư thừa cũng không nói.
Trong phòng lộn xộn, Lộc Hàm cũng không có tâm tình dọn dẹp, trực tiếp ngồi lên giường, ôm đầu gối ngẩn ngơ.
Bản thân mình không ngu ngốc, tình cảm ẩn ẩn dưới đáy lòng là gì, cẩn thận ngẫm lại sẽ rõ ràng, cho nên mới không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, mới có thể tuyệt vọng trốn tránh.
Biết rõ rời đi càng sớm càng tốt, nhưng vẫn thật sự rất buồn, hốc mắt Lộc Hàm đỏ bừng, uỷ khuất rất nhiều.
Dù có luyến tiếc thì cũng biết làm gì hơn, mình là con trai, bối cảnh nhà cậu ấy như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, sao có khả năng ở cùng một chỗ được.
Lộc Hàm trong lòng lên men, đem mặt vùi vào trong đầu gối.
Một đêm không ngủ được hậu quả thật nghiêm trọng, buổi sáng ngày hôm sau, Lộc Hàm nhìn hai mắt gấu mèo trong gương, thở dài, sau đó gọi điện thoại xin phép thầy, lại ủ rũ ủ rũ bò lại lên giường.
Trong phòng học, Thế Huân nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cầm di động ra gọi một cuộc, lại được báo là tắt máy, vì thế tức giận càng sâu.
Mạc danh kỳ diệu chạy trốn, thật là đang tức giận, cho dù như thế nào cũng phải nói với mình mới đúng, hiện tại cư nhiên cũng không đến lớp, sao lại thành ra thế này?
"Ngô Thế Huân, em bây giờ còn ở một chỗ với Lộc Hàm không?" Giờ nghỉ, chủ nhiệm lớp tiến lại hỏi.
"Làm sao vậy?" Thế Huân không chút để ý.
"Em ấy buổi sáng gọi điện, nói bản thân cảm mạo phát sốt, không biết có nghiêm trọng không." Chủ nhiệm thật lo lắng, "Sau khi tan học thầy muốn đến xem em ấy, em có thể dẫn đường không?"
Phát sốt? Thế Huân nghe vậy sửng sốt.
"Em ấy hiện tại đang ở nơi nào?" Chủ nhiệm lớp vẫn hỏi.
"...Cậu ấy không sao cả, nhà của em có dì bảo mẫu rồi." Thế Huân nói dối. "Thầy, em về trước được không?"
Hai tiết cuối là tiết tự học, cho nên chủ nhiệm sảng khoái đáp ứng.
Trong phòng cũ, Lộc Hàm đang mơ màng ngủ, đột nhiên nghe rõ có người ấn chuông cửa.
"Đến đây." Lộc Hàm từ giường đứng lên, mặc áo ngủ đơn bạc ra mở cửa.
Cửa đối diện hành lang, trong nháy mắt cửa mở ra, gió lạnh lập tức vù vù ùa vào, không khỏi sợ run cả người.
Nhìn Lộc Hàm toàn thân phát run, Thế Huân trong lòng thở dài.
"Sao cậu lại đến đây?" Lộc Hàm ngẩn người, đối với việc Thế Huân đến có chút ngoài ý muốn.
"Thầy nói cậu cảm mạo phát sốt." Thế Huân vươn tay xem thử độ ấm trán cậu, "hiện tại thế nào?"
"Lừa thầy thôi, tôi không bị bệnh." Lộc Hàm hơi nghiêng người, tránh bàn tay của hắn.
Thế Huân hạ tay xuống, ngẩn ra, sau đó trong lòng cười khổ, "Cậu không muốn gặp tôi cho nên mới trốn học?"
"Đương nhiên không phải!" Lộc Hàm vội vàng giải thích.
"Vậy vì cái gì muốn rời khỏi nhà tôi?" Thế Huân đứng ở cửa hỏi.
"... Tôi, không vì nguyên nhân gì, chỉ nghĩ muốn về nhà ở." Lộc Hàm lắp bắp.
"Cho dù lấy lệ, cũng phải tìm lý do tốt một chút." Thất vọng tới cực điểm, Thế Huân ngược lại có chút muốn cười.
"Thật xin lỗi." Lộc Hàm cúi đầu, thanh âm rất nhỏ.
Thế Huân thả túi đồ trong tay xuống đất, xoay người đi xuống lầu.
Lộc Hàm mở ra nhìn nhìn, bên trong là thuốc viên cảm mạo cùng thuốc pha, còn có cơm gà mình thích ăn nhất.
Trong lòng nhất thời chia xót đến đòi mạng, không muốn quan hệ hai người biến thành như vậy, lại càng không muốn lừa mình dối người, rõ ràng rất chờ mong cái khác, làm sao có thể lại dùng "bạn tốt" để nguỵ trang đoạn tình cảm này?
Lộc Hàm ngồi xổm trên đất, hốc mắt đỏ bừng như thỏ con.
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro