Yêu, phần2
-Sao lại không có kết quả ư? Anh đang hỏi em đó sao? Điều này chính bản thân anh phải biết chứ? Rõ ràng anh đã có bạn gái cớ sao lại theo đuổi em, vì sao lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng anh đã có người con gái đó sao lại còn muốn đính hôn với em, sao lại đối tốt với em...sao lại khiến sự cố gắng 5 năm qua của em tan thành tro bụi? Em như vậy chưa đủ thảm hại sao? Anh còn có bạn gái..em vì anh mà không có bất kì ai cả, anh sao lại tàn nhẫn đùa giỡn với em như vậy? Em hỏi anh, thời gian 15 năm qua..ai trả cho em đây? Jeonghan uất nghẹn phun trào, cậu nói hết tất cả tâm tình, suy nghĩ, lo lắng của mình khi ở bên anh trong thời gian qua, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống
Nhìn thấy Jeonghan khổ sở như vậy Seungcheol cũng không khỏi đau lòng, anh nhẹ nhàng bước đến ôm chầm lấy cậu, mặc cho cậu đánh mặc cho cậu chửi..cho đến khi cậu ngưng khóc Seungcheol mới bắt đầu buông Jeonghan ra, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh và nói
-Là em không cho anh cơ hội giải thích
-Sao? Jeonghan ngạc nhiên nhìn anh
-Vốn khi đi công tác về nghe từ mẹ em nói anh đã muốn về giải thích với em nhưng lại gặp chuyện của Park Ji Eun...anh thừa nhận trước đây anh từng có bạn gái...và bị em bắt gặp...
-Anh...sao lại ...?
-Anh vốn đã nghĩ rằng mình chỉ xem em là em trai..anh nghĩ rằng mình thật sự thích cô ấy...nhưng từ khi em đi, anh không còn bất kì cảm giác gì nữa. Lời này nghe có vẻ giống như biện minh nhưng anh thật sự nhận ra anh thích cô ấy bởi vì cô ấy có nhiều thứ quá giống em, là lỗi của anh khi không nhận ra rằng mình sớm đã không xem em là em trai, là lỗi của anh khi để em phải chịu nhiều đau khổ như vậy...vì anh ngu ngốc không nhận ra nên mới để chúng ta bỏ phí nhiều thời gian như vậy...Jeonghan...cho anh cơ hội có được không?
-Anh....
-5 năm trước anh và cô ấy đã chia tay rồi, anh biết mình có lỗi với cả hai nhưng anh thật sự chỉ yêu mỗi em
-Anh không được nói nữa. Jeonghan hoảng loạng dùng tay che miệng Seungcheol lại
Đầu óc cậu lúc này trống rỗng....cậu dĩ nhiên là vẫn đang nghe anh nói, nhưng sao đột nhiên não cậu lại hoạt động chậm vậy? Lại nghe không ra những gì anh giải thích, anh nói anh và cô gái đó đã chia tay là thật. Jeonghan lúc này thật muốn rời khỏi đây, tĩnh tâm mà suy nghĩ lại, để bản thân ổn định mà tiêu hóa hết những lời anh nói. Nhưng...vẫn là bị anh giữ lại rồi gắt gao ôm mà lấy cậu. Sau đó chầm chậm anh áp môi mình lên môi cậu, dùng hết yêu thương dồn cả vào nụ hôn này, Jeonghan bị ngạc nhiên theo bản năng lùi về phía sau. Seungcheol dùng tay đỡ lấy đầu cậu để nụ hôn thêm sâu, hai người cứ như vậy môi lưỡi dây dưa không dứt, một lúc sau anh mới buông tha cho cậu rồi mỉm cười nói
-Anh yêu em! Và lại ôm chầm lấy cậu
Cậu không cự tuyệt anh...vì thật sự cậu rất yêu anh, nhưng cậu có nên tin không?
Dường như nắm bắt được tâm tình của cậu, anh lên tiếng nói:
-Hãy tin anh...anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em
-E..em có thật là mạng sống của anh? Jeonghan ấp úng hỏi
"Mình lại đang nói cái gì vậy nè?" Vừa nói dứt cậu thì Jeonghan lại hối hận và không ngừng trách vấn bản thân
-Em không tin anh sẽ từ từ chứng minh cho em thấy...vì em anh thật có thể đánh đổi tất cả. Anh ôn nhu đáp lại
Jeonghan đẩy Seungcheol ra rồi chăm chăm nhìn vào anh
-Anh biết em bị tổn thương rất nhiều...không sao, anh sẽ đợi!
Có thể 5 năm qua cậu đã chịu rất nhiều đau khổ, nghĩ lại anh vẫn là không nên ép cậu, cho cậu thời gian từ từ mà chấp nhận anh
-Em có thể tin anh không? Cậu bất ngờ hỏi anh
-Có thể...
-Em sẽ thử....sẽ cố gắng...anh chỉ cần cho em thời gian...
Rồi ngượng ngùng kiễn chân lên hôn nhẹ vào môi anh thay cho lời nói của mình. Nhận được sự chấp nhận của Jeonghan, Seungcheol mỉm cười mừng rỡ, không để môi cậu rời khỏi anh đã nhanh chóng giữa lấy môi cậu mà hôn. Lần này Jeonghan cũng đã mạnh dạng đáp trả anh, cậu vòng tay qua cổ anh đồng thời cũng kiễn chân lên để nụ hôn thêm nồng nhiệt hơn, môi cậu mấp máy mở ra cho anh anh luồng chiếc lưỡi tinh nghịch vào khuấy đảo. Cứ như thế nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn, anh tham lam tiến tới cậu lại rụt rè lùi bước, rồi gặp phải vật cản là chiếc giường, khỏi phải nói nữa, cậu mất thăng bằng mà ngã ngay xuống nệm. Seungcheol cơ hồ vẫn không có dấu hiệu dừng lại, anh vẫn cứ tiếp tục gậm nhấm, mút mát đôi môi cậu. Jeonghan cũng dần mất hết lí trí, cậu cuồng nhiệt đáp trả anh. Nụ hôn đầy mãnh liệt như sự bộc phát của tình cảm mà anh và cậu đè nén 5 năm qua, tay anh và cậu đan vào nhau thân mật. Tình cảnh này cứ day dưa mãi không dứt cho đến khi lý trí của cậu trở về, nếu tiếp tục như vậy anh và cậu sẽ xảy ra chuyện mất.........
-Seungcheol! Jeonghan lấy tay đẩy người anh nói
Anh dĩ nhiên hiểu cậu đang nghĩ gì...
-Yên tâm! Anh chỉ đơn giản là muốn hôn em...sẽ không làm gì quá giới hạn. Seungcheol mỉm cười nói
Lời nói của anh thoáng làm cậu đỏ mặt
-Anh...em...em đâu có nghĩ như vậy... Cậu ngại ngùng vội đẩy Seungcheol ra và ngồi dậy
-Thật sao? Anh mỉm cười giang tà nhìn cậu
-Anh...em không thèm nói chuyện với anh nữa. Jeonghan ngượng ngùng định bước xuống giường liền bị anh giữ lại
-Em đi đâu?
-Về nhà.
-Cũng tối rồi, dù sao cũng đã đặt phòng này, ngủ lại đây đi
-Nhưng ở đây chỉ có một cái giường...Cậy ấp úng nói
-Thì mình ngủ chung. Anh tỉnh bơ trả lời
Nhìn mặt Jeonghan bắt đầu đỏ lên như sắp phát hỏa vậy...anh bất giác mỉm cười
-Em lại suy nghĩ xấu xa?
-Em không có! Jeonghan gâng cổ cãi lại
-Còn nói không? Vậy sao mặt em lại đỏ thế kia?
-Cái đó....
-Anh từ lúc nào lại biến thành kẻ xấu xa đến vậy? Anh chỉ đơn giản muốn ngủ cùng em, dù sao trước sau gì em cũng thuộc về anh thôi...không cần phải ngại
-Anh lại nói nhảm! Jeonghan quay lưng định bước xuống giường liền bị anh ôm lấy từ phía sau
-Anh nhớ em lắm! Rất nhớ....
Với những lời ngọt ngào của anh cậu căn bản vẫn chưa kịp thích nghi, nhưng thật sự những lời này khiến cậu cảm thấy rất hạnh phúc...
-Đồ trẻ con! Anh buông ra...Jeonghan cười nhẹ rồi đánh vào đôi tay đang ôm chặt lấy cậu
-Không buông! Lỡ em chạy mất thì sao? Seungcheol trẻ con nói
-Em không chạy...nhưng anh cứ ôm em chặt như vậy làm sao em ngủ đây?
Nghe lời Jeonghan, Seungcheol nhẹ nhàng buông cậu ra rồi tắt đèn đi ngủ, trước đó cũng không quên đặt lên trán cậu một nụ hôn
-Anh yêu em
Đáp lại nụ hôn đó Jeonghan vùi mặt vào ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy anh thủ thỉ trả lời
-Em cũng vậy!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo này ta có nhiều bài test liên tục nên không có thời gian đăng chap mới, giờ ta đền liền 2 chap nè, mà có ai hóng truyện của ta hong zậy, TTvTT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro