Từ Từ Chấp Nhận - Phần 2
-Em lo lắng cho họ? Anh chau mày hỏi
-...Tôi chỉ sợ anh vì tôi mà nổi giận quan hệ giữa chúng ta sẽ càng mờ ám hơn
-Quan hệ giữa tụi mình vốn dĩ đã không trong sáng rồi
-Anh nói gì vậy?
-Đã hôn nhau rồi còn gì? Huống chi còn sống chung nhà. Nếu họ biết...
-Ya! Anh có thôi đi không? Cậu bỗng nhiên quát lớn
Thấy bộ dạng này của cậu anh bất giác mỉm cười
-Cười cái gì chứ đồ đáng ghét? Cậu khó chịu hỏi
Rồi đột nhiên anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cậu tuy có hơi ngạc nhiên nhưng không phản kháng. Thật lòng mà nói cậu rất vui khi được anh che chở bảo vệ. Cậu biết mình không nên như vậy nhưng cuối cùng yêu thì vẫn là yêu thôi. Dù mục đích của anh có là gì khi theo đuổi cậu đi nữa thì sự thật rằng 5 năm qua cậu vẫn luôn yêu thương anh
-Uhm...Cậu khẽ rên
-Sao vậy?
-Uhm...kh..khó...th..thở...
Seungcheol vội vàng buông Jeonghan mỉm cười nói
-Ai biểu em lùn quá làm chi. (Ta thề là ta chỉ muốn phọt miếng nước trong miệng ra thôi ah:))))
-Anh...vậy ai mướn ai mướn anh ôm tôi làm gì?
-Đồ ngốc! Anh chính là vì yêu em nên mới như vậy.
-Hả???
"Yêu??? Rõ ràng anh đã có bạn gái tại sao lại còn nói với tôi những lời này? Rốt cuộc là tại sao?"
-Giám đốc à! Chúng ta bắt đầu làm việc đi. Không biết phải trả lời thế nào cậu đánh trống lãng.
-Giám đốc? Đừng gọi anh như vậy nữa. Cũng đừng có dùng kính ngữ với anh. Trước đây em đâu có như vậy
-Đã 5 năm rồi. Tôi cũng phải thay đổi thói quen của mình mà. Giám đốc trước đây cũng vậy thôi.
"Em là muốn nhắc đến chuyện sinh nhật em 5 năm trước?"
-Anh có chuyện muốn hỏi
-Không nghe! Không được hỏi. Tôi sẽ không trả lời đâu. jeonghan ngang bướng đưa tay bịt chặt tai lại.
-Được rồi không hỏi. Em muốn làm việc? Được thôi, vậy anh có ba quy định cho em. Thứ nhất không được gọi anh là giám đốc, không được dùng kính ngữ. Thứ hai, phải xưng hô thân mật với anh. Thứ ba, nếu không thực hiện anh sẽ phạt em
-Mố???? Làm gì có giám đốc nào vô lý như anh chứ? Tôi không thích, tôi không làm. Jeonghan cứng đầu cãi lại
-Vậy được rồi theo điều thứ ba, anh sẽ phạt em.
Rồi anh nhanh chóng áp môi mình vào môi cậu. Từ từ nhấn chìm cậu trong nụ hôn kia. Việc anh bất ngờ tấn công như vậy cậu cũng đã quen rồi nhưng vẫn là không phòng bị được. Anh giữ chặt đầu cậu khiến cậu chìm vào nụ hôn sâu hơn mà không cách nào phản kháng. Sau một hồi môi lưỡi dây dưa Jeonghan mới định thần lại và nhận ra rằng bản thân không biết từ bao giờ lại nằm lên sofa, anh nằm trên cậu nằm dưới mà hôn nhau cuồng nhiệt. Bất thình lình cậu đẩy anh ra, ngượng ngùng nói
-Đủ rồi! Làm việc thôi
-.....Anh không trả lời mà vẫn giữ tư thế đó nhìn chằm chằm vào cậu.
-Ya! Cậu tức giận đánh vào ngực anh
Nhưng không lẽ vì vậy mà chọc giận anh?....Seungcheol vẫn cuối xuống hôn lấy môi Jeonghan, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn
-A..uhm....
Jeonghan ban đầu vẫn chống cự nhưng về sau càng lúc càng bị anh làm điên đảo đến không còn sức phản kháng. Trong vô thức cậu cũng vòng ôm lấy anh. Hành động này của cậu khiến Seungcheol bất giác mỉm cười. Đột nhiên anh trườn xuống mút mát cần cổ trắng ngần của cậu. Lúc này Jeonghan mới cảnh tỉnh được anh và cậu đang làm gì. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ghét sát tai cậu thủ thỉ
-Hôm nay như vậy đủ rồi. Xem lần sau Hanie có còn cứng đầu không?
Rồi anh từ từ ngồi dậy mỉm cười đi về phía bàn làm việc. Anh như vậy không cho cậu cơ hội phản kháng. Vậy chẳng phải lúc nãy giống như cậu đã chấp nhận anh hay sao? Đáng ghét thật!
-Bàn làm việc của em bên đó. Anh lên tiếng chỉ bàn làm việc cho cậu
-Tại sao lại ở trong phòng. Không phải nên đặt ở ngoài sao? Cậu khó hiểu hỏi anh
-Anh thích như vậy!
-Vậy trước đây anh và người phụ nữ kia mỗi ngày đều như vậy? Cậu chau mày hỏi
-....
-Sao không trả lời?
"Đang ghen sao?"
-Thôi vậy. Tôi cũng không hứng thú với chuyện của anh.
-Là vì em!
-Hả?
-Là vì em nên mới làm như vậy.
-....
-Tôi đi làm việc đây
Nói rồi Jeunghan quay lưng đi về bàn làm việc của mình. Rõ ràng là cậu hỏi anh trước, cảm thấy anh cùng cô gái đó ở cùng một phòng khiến cậu khó chịu. Nhưng khi câu trả lời là vì cậu thì lại làm như không nghe. Thật không biết cậu còn muốn chơi trò này đến bao giờ?
"Xem ra Jeonghan đã từ từ chấp nhận tình cảm này rồi. Còn biết ghen nữa"
Cả buổi ngồi làm việc thật khiến cậu nổi khùng với anh, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào cậu, cậu thấy mình sắp bị nhìn xuyên qua luôn rồi. Bây giờ thì anh đang gặp đối tác nghe nói là đàn ông, nhưng sao lại không cho cậu theo cùng nhỉ?
Sau giờ cơm trưa Jeonghan quay lại phòng làm việc. Nhưng...sao cậu cứ cảm thấy rằng có ai đó đang theo dõi mình. Theo bản năng JEonghan quay lại phía sau nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy ai cả.
"Có chuyện gì vậy? Cảm giác này là sao?"
Lúc cậu vào phòng chợt thấy có một chiếc hộp chuyển phát nhanh trên bàn.
-Là của mình. Thấy trên hộp ghi người nhận là JEonghan, cậu tò mò cầm lên
-Sao không có người gửi nhỉ?
Rồi từ từ cậu mở chiếc hộp ra bên trong có một cái phong thư. Trong phong thư đó...là hình của cậu..nhưng...nó...bị ai đó đâm thủng chi chít lổ lại còn mang cả mực đỏ đổ lên.
Jeonghan kinh hoảng mở to đôi mắt, đôi tay run rẩy hoảng sợ. Đúng lúc này thì Seungcheol mở cửa bước vào
-Jeonghanie...sao lại đứng đó? Thấy Joenghan đứng bất động ở bàn khách Seungcheol tò mò hỏi
Riêng Jeonghan vừa thấy Seungcheol bước vào liền vội vành dấu bức ảnh sau lưng
-K..không...không có gì! Cậu ấp úng nói
-Em làm sao vậy? Sao mặt lại tái mét thế kia? Còn đổ mồ hôi lạnh nữa? Thấy cậu có vẻ bất thường anh bước đến nhẹ nhàng hỏi. Nhưng cậu lại né tránh anh, còn lùi lại nữa
-Jeonghanie! Em sao vậy?
-T..tôi..tôi không sao cả
-Em.....đang cầm gì vậy?
-Có gì đâu chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu anh vội vàng bước tới giật lấy tấm hình tay cậu.
-Đây...
Anh cũng như cậu. Cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, hoảng sợ. Phía sau bức hình cậu bị rạch chi chít ko thương tiếc là dòng chữ đỏ thẳm như máu
"Yoon Jeonghan cậu sẽ phải biến mất!"
Anh và cậu sẽ phải xử lý chuyện này như thế nào đây? Rốt cục là ai muốn gây nguy hiểm cho cậu? Bằng mọi giá anh phải moi người đó ra cho bằng được. Tuyệt đối không thể để hắn đụng đến cậu dù chỉ là một sợi tóc.
———————————————
Lần này ta đăng bằng đt nên có gì sai sót cmt cho ta bít nha, với lại dạo này ta ko rảnh lắm thêm bệnh lười nên sẽ ra chap lâu một chút nha!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro