Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Từ từ chấp nhận

Lúc về đến nhà Jeonghan cứ luôn né tránh Seungcheol, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh. Cậu vừa định lên lầu thì bị anh kéo lại nói:
-Em sao vậy Hanie?
-....S..sao là sao chứ? Cậu khó chịu trả lời
-Đang tránh anh sao?
-L..làm gì có! Tại sao tôi phải tránh anh chứ?
-Vậy thì nói chuyện với anh chút đi
-Anh trai à! Tôi mệt rồi. Cậu quay đầu đi thì bị anh cứng rắn giữ lại
-Đừng gọi anh là anh trai, anh không phải.
-Cái đó....
Cậu chưa nói hết câu thì môi đã anh bị chặn lại. Mặc cậu kháng cự anh vẫn cứ hôn cậu, càng ngày nụ hôn ấy càng mãnh liệt hơn. Anh hôn mạnh bạo như muốn nuốt chửng lấy cậu, chiếm hết cả tiện ích của cậu. Jeonghan bị hôn mãnh liệt bất giác lùi xuống lại chạm phải cầu thang, xém ngã. Nhưng lại không ngã, Seungcheol đưa tay vòng qua eo mà đỡ lấy cậu, thuận lợi kéo lại gần hơn rồi nhấn chìm cậu trong nụ hôn ấy.
Bỗng nhiên..
-Aigoo!!!! Con mắt của tôi...tôi không nhìn thấy gì hết. 1 giọng nói vang lên phía sau Seungcheol, lúc này anh mới buông cậu ra và quay lại:
-Omma! Sao mẹ lại ở đây? Thấy bà Choi anh ngạc nhiên hỏi
-Sao? Ta không được đến đây sao?
-......
Lúc này Jeonghan ở phía sau mặt đỏ lên như trái cà chua ngượng ngùng cúi đầu chào
-Dì Choi....
-À...Jeonghanie! Hihi...2 con cứ tiếp tục đi. Ta không làm phiền 2 đứa nữa. Bà vừa định quay đi thì Jeonghan vội vàng nói
-Tụi con thật không có gì. Dì hiểu lầm rồi
-Hiểu lầm? Ya! Yoon Jeonghan...hôn cũng đã hôn rồi còn không có gì? Chẳng lẽ theo em chúng ta phải ngủ chung mới coi là có gì sao? Nghe Jeonghan nói Seungcheol lớn tiếng đáp trả
"Ngủ chung? Những lời như vậy cũng nói ra được? Tên này ăn phải gì vậy?"
-Ya! Choi Seungcheol....anh nói nhảm gì đó? Cậu tức giận nói
Anh chưa kịp trả lời thì bà Choi bước đến cốc vào đầu anh 1 cái:
-Ya! Sao lại nói vậy với Jeonghanie chứ? Con muốn chết sao?
-A...đau mà mẹ. Seungcheol nhăn nhó
-Ta tới đây là để tìm Jeonghanie nói chuyện.
-Dạ? Tìm con? Có chuyện gì vậy ạ?
.........................
-Mố????? Con làm thư kí cho Seungcheol? Jeonghan ngạc nhiên nói
-Đúng vậy!
-Nhưng con...
-Thôi...cũng trễ rồi ta nên về đây. Hai đứa ngủ ngon nhé
Không nghe Jeonghan nói, bà ngay lập tức quay lưng đi. Mặt Jeonghan lúc này nhăn nhó khó chịu. Còn Seungcheol??? Anh đang ngồi trên ghế tủm tỉm cười. Trông thấy bộ dạng này của anh thật làm Jeonghan tức điên lên
"Còn dám cười?"
Cậu cầm lấy cái gối trên ghế ném thẳng vào mặt anh
-Ya! Anh cười cái gì?
-Sao? Ngay cả chuyện khóc cười của anh em cũng muốn quản?
– Không được cười nữa! Anh ngậm miệng lại. Jeonghan hậm hực dậm chân trông rất là trẻ con
-Làm vợ anh đi rồi anh sẽ cho em quản nhữmg chuyện này
-Mố???
"Đáng ghét! Vẫn cười..."
-Ya! Anh có im đi không? Không là tôi cắn anh cho biết.
-Cắn???? Ha! Yoon Jeonghan...vậy em nghĩ thử xem em nên cắn chỗ nào thì anh sẽ không cười nữa. Nụ cười của anh dần trở nên gian tà hơn
Không để cậu kịp phản ứng, anh liền kéo cậu xuống mà mút mát đôi môi đáng yêu kia. Lần này là 1 nụ hôn nhẹ nhàng, cậu có thể cảm nhận được rằng nụ hôn của anh mang theo hạnh phúc. Chỉ vì có thể cùng cậu làm việc thôi sao?
Kịp trấn tĩnh lại Jeonghan ngồi bật dậy
-Tôi không thèm wan tâm nữa
Rồi cậu đỏ mặt quay đi để lại Seungcheol một mình ngồi đó mỉm cười thẩn thơ. Còn cậu...tránh được tầm nhìn của anh liền đặt tay lên ngực không ngừng thở
"Tim mình đập rất nhanh! Không thể nào..mình không thể nào lại có tình cảm với anh ấy được. Jeonghan à! Hãy mạnh mẽ lên đi. Anh ấy đã có bạn gái rồi. Mày không được...tuyệt đối không thể được"
Sáng hôm sau...
-Hanie à~Dậy đi em. Seungcheol đúng ngoài phòng Jeonghan gọi
.....
"Sao im ắng vậy?"
Anh liền mở cửa bước vào...cậu vẫn đang nằm bất động trên giường
-Ya dậy đi! Anh lay người cậu
-Uhm...còn sớm mà.
-Hanie ngoan! Dậy đi nào...
........
Cậu thật không nghe lời mà. Nhưng nhìn cậu ngủ như thiên thần vậy. Không kìm được lòng, anh nhẹ nhàng vén tóc cậu rồi cuối xuống định đặt lên trán cậu nụ hôn...nhưng...bất ngờ bị cậu bắt gặp. Đúng lúc đó cậu mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau...anh vài cậu chỉ còn cách nhau vài cm nữa. Bị phát hiện...những tưởng anh sẽ dừng lại...nhưng không, anh vẫn tiếp tục. Vẫn đặt lên trán cậu nụ hôn, cậu thì bất động chỉ biết giương to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh. Hai người họ bắt đầu buổi sáng bằng nụ hôn trán hết sức ngọt ngào.
Trên bàn ăn....
-Em ăn xong thì đi chuẩn bị đi. Seungcheol nói
-Chuẩn bị????.......cái gì???
-Thì cùng anh đến công ty. Em quên rồi sao?
-À...cái đó...tôi không làm không được sao...Cậu bĩu môi nói
-Đừng có giở aegyo ra. Anh không đồng ý đâu
-Xì...
Lát sau anh và cậu chuẩn bị đến công ty nhưng cậu lại đòi đi xe riêng, nhất quyết không chịu đi chung với anh. Giằng co mãi mới mang được cậu lên xe. Dọc đường đi thì chuyện gì xảy ra đã rõ. Jeonghan vẫn là không chịu ngồi yên rồi la lối um xùm. Nhưng dù thế nào anh vẫn thấy cậu đáng yêu...anh đã càng ngày càng yêu cậu nhiều hơn rồi. Tuyệt đối không thể để cậu rời xa anh...
-Đến công ty rồi...xuống xe đi. Seungcheol đẩy nhẹ người Jeonghan nói
-Không xuống! Cậu vẫn cứng đầu ngồi lì trên xe
-Được thôi! Anh bế em xuống. Seungcheol vừa định bế cậu thì cậu la toáng lên
-Ya! Không cần...tôi tự xuống
-Vậy phải ngoan hơn không
Jeonghan hậm hực bước xuống xe. Seungcheol thấy vậy liền bước đến xoa đầu cậu nói
-Em cười sẽ đẹp hơn Jeonghanie!
Thấy mặt Jeonghan thoáng đỏ anh đưa tay nựng má cậu rồi mỉm cười đan tay vào tay cậu và kéo cậu đi
-Ya! Anh làm gì vậy? Ở đây là công ty đó. Thấy anh nắm tay cậu Jeonghan lo lắng nói
-Thì sao? Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản đó
-Thì buông ra chứ sao.
Nhưng anh vẫn không thả ra ngược lại càng nắm chặt hơn
-Ya! Choi Seungcheol...buông ra
Vờ như không nghe thấy, mặc kệ Jeonghan lải nhải gì anh vẫn cứ thế nắm tay kéo cậu đi. Bước vào công ty...Jeonghan thật không biết lấy gì che mặt nữa. Nghe nói tổng giám đốc tới nhân viên đều ra chào đón...phải nói là rất đông nha. Nhưng thấy cậu đi cùng giám đốc thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào cậu. Rồi đột nhiên anh dừng lại nói
-Ngẩng mặt lên!
-Hả?
-Anh nói em ngẩn mặt lên. Anh dùng tay mình nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên rồi quay sang các nhân viên đang nhìn mà nói
-Xin giới thiệu với mọi người....
Anh chưa kịp nói hết câu thì bị cậu cắt lời
-Xin chào mọi người. Tôi Jeonghan mọi người cứ gọi tôi là Han được rồi. Tôi là thư kí mới của tổng giám đốc. Sau này xin mọi người giúp đỡ. Vừa dứt câu cậu liền cúi gập ng 90° chào hỏi mọi người.
Seungcheol trông không vui chút nào, anh kéo cậu lại và nói
-Cớ gì em phải làm vậy?
-Giám đốc anh nói gì lạ vậy? Đây là chuyện đương nhiên mà
Nghe câu nói thốt ra từ miệng cậu anh thật không thể cười nổi, lông mày chau lại khó chịu nói
-Giám đốc???? Em...được rồi. Mọi ng còn 1 chuyện nữa tôi muốn nói là..umh...
Jeonghan nhanh tay bịt miệng anh lại và kéo đi. Hành động này của cậu khiến mọi người trong công ty vô cùng sửng sốt. Choi Seungcheol lãnh khốc trên thương trường lạnh lùng như băng đá đã là việc của 5 năm rồi. Chưa một ai dám cư xử như vậy với Seungcheol. Họ tự thắc mắc cậu là ai? Tại sao giám đốc của họ đối với hành động của cậu lại không tức giận?...Xem ra quan hệ giữa giám đốc và người thư kí mới này không bình thường. Hàng loạt câu hỏi đặt ra khiến nhân viên trong toà nhà SJ bàn tán xôn xao.
Còn Jeonghan thì khỏi nói. Bảo đảm là tức xì khói luôn. Ở trong thang máy cậu cứ luôn lải nhải cằn nhằn anh suốt. Ra khỏi than máy Seungcheol tỏ vẻ giận dỗi đi trước để lại Jeonghan ở phía sau ( chắc sắp thành Choi bánh bèo wá :)))))))
"Giận gì chứ? Mình không giận thì thôi"
-Choi Seungcheol
.....Anh vẫn cứ bước đi
-Ya! Choi Seungcheol...anh có nghe gì không?
.......
Cậu tức giận chạy đến trước mặt chặn anh lại nói
-Anh giận cái gì chứ?
-........
-Đc rồi! Không trả lời chứ gì?...tôi đi!
Anh thật sự chịu thua cậu rồi. Anh xoay người ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé ấy từ phía sau, hai bàn tay đan chặt vào nhau trước bụng cậu nhẹ nhàng nói
-Anh chịu thua em rồi Yoon Jeonghan
-Bỏ ra!
– Đc rồi! Đừng giận nữa
-Tôi nói anh bỏ ra mà. Jeonghan cố gắng tháo tay anh ra nhưng vẫn vô ích. Anh dụi mặt vào hõm cổ cậu mỉm cười nói
-Anh yêu em! Rồi Seungcheol nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu
Trước hành động và lời nói bất ngờ của Seungcheol, Jeonghan giật bắn người quay mặt lại đối diện với anh ấp úng nói
-Anh đừng giỡn nữa. Tôi không thấy vui đâu
-Anh không giỡn...là thật lòng.
Mặt Jeonghan lại đỏ cả lên. Cậu thoát khỏi vòng tay anh ngại ngùng đi về phía phòng tổng giám đốc. Vừa mở cửa ra đã thấy có người ở trong đó...là phụ nữ....
-Cô......
-Cậu là thư kí mới?
Lúc này Seungcheol cũng vừa đến
-Hanie sao không vào? Thấy cậu đứng lì ở cửa Seungcheol thắc mắc hỏi
Nhìn vào trong thấy người phụ nữ đó anh nói
-Chào cô! Cô tới rồi sao?
-Dạ! Chào giám đốc. Cô ta cúi đầu chào
Jeonghan đứng giữa vẫn không hiểu gì. Vẫn không biết người phụ nữ này là ai
"Cô ta không phải cô gái mình đã thấy...chẳng lẽ Seungcheol quen người khác rồi? Hay là anh ta lăng nhăng ngoại tình?"
Nghĩ tới đây thôi cậu đã thấy trong người bức rức khó chịu
-Giới thiệu với em đây là thư kí Park, thư kí cũ của anh. Còn đây là Jeonghan, là thư kí mới...
"Thư kí mới?...chẳng phải mình luôn mong như vậy sao? Nhưng sao bây giờ lại thấy khó chịu quá"
-..Và là người yêu của tôi...cô có thể xem là vợ chưa cưới cũng được. Seungcheol mỉm cười hạnh phúc nói
-À..dạ! Chào cậu Jeonghan. Cô ta nghe vậy liền lễ phép cuối chào
Cậu lúc này vẫn chưa hiểu ra lời anh. Đến lúc cậu tiêu hoá hết cũng là lúc mặt cậu đỏ bừng lên
-Tôi và anh ta không phải quan hệ đó đâu....Ya! Choi Seungcheol, anh muốn chết sao? Cậu quay sang quát vào mặt Seungcheol
-Tôi đến đây chỉ để đưa tài liệu cần thiết cho cậu thôi. Nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài. Cô đưa tập tài liệu cho Jeonghan và nhẹ nhàng ra ngoài. Lúc cánh cửa khép lại cũng là lúc nụ cười trên gương mặt ấy chợt tắt. Tất cả còn lại chỉ còn là gương mặt lạnh giá chứa đầy sự ganh ghét.
————
-Ya! Choi Seungcheol. Anh điên sao? Lỡ cô ấy hiểu lầm thì sao?
-Cô ta? Anh nghĩ là cả cái công ty này mới phải. Seungcheol cười tủm tỉm nói
-Mố???????
-Điều đó sớm muộn cũng thành sự thật thôi
-Sự thật cái đầu nhà anh. Còn cười được sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài làm sao tôi có người yêu được đây hả?
-Người yêu? Em nói lại thử xem. Anh ngồi bật dậy ánh mắt giận dữ nắm lấy cổ tay cậu
Anh như thế này lần đầu tiên cậu nhìn thấy
-Anh...
-Đời này em chỉ có thể là của anh. Tuyệt đối không thuộc về người khác
Rồi anh cuối xuống mạnh mẽ chiếm đoạt môi cậu, dù cậu có chống cự thế nào anh cũng không buông ra. Chỉ cho đến khi anh cảm thấy cậu thật sự không thở được nữa mới tha cho cậu
-Jeonghan! Em chỉ có thể là của Choi Seungcheol này thôi. Anh ôm chầm lấy cậu nói
Jeonghan thật không biết mình có nên tức giận hay không...Nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng bản thân đã rung động vì lời nói của anh. Bất chợt cậu đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.
....................
-Em chấp nhận anh rồi....có đúng không? Anh nhỏ nhẹ hỏi cậu
-.....
"Chấp nhận???" Cậu chợt nhận ra rằng mình cũng đang ôm anh, là cậu quá dễ dãi với bản thân sao? Cho phép tình cảm đó trỗi dậy. Jeonghan nhanh tay buông anh ra, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng
-Tôi muốn ra ngoài. Cậu lúc này chỉ muốn trốn khỏi ánh mắt của anh. Nhưng vẫn là chạy không kịp, vẫn là anh nhanh tay giữ cậu lại
-Em muốn đi đâu?
-Tôi...muốn đi mua gì đó để uống.
-Không được đi! Anh bỗng dưng siết chặt tay cậu.
-Anh làm gì vậy? Buông ra coi...Bị Seungcheol giữ chặt tay cậu nhăn nhó khó chịu.
Nhưng rồi đột nhiên Seungcheol mỉm cười dùng tay chỉ chỉ vào mặt mình
-Hả???? Jeonghan thật không hiểu anh đang muốn nói gì
-Ngốc ạ! Em hôn anh đi rồi anh sẽ cho em đi. Anh mỉm cười xoa đầu cậu, cậu ngây thơ thật (đồ Choi cơ hội, Choi lợi dụng!!)
-Mố???? Ya! Anh có bị điên không? Tại sao tôi phải hôn anh rồi mới được đi? Cậu tức giận mắng anh tới tấp
-Không chịu thì thôi! Em cứ ở đây mãi đi
Thật ko hiểu nổi người đàn ông này đang nghĩ gì? Muốn gì? Cậu dù cho có dùng hết sức bình sinh cũng không thoát được anh. Hết cách rồi, Jeonghan đành ngượng ngùng nhón chân lên rồi hôn nhẹ vào má anh. Anh thì mỉm cười mãn nguyện, còn cậu thì mặt đã bắt đầu đỏ bừng lên, nhanh nhẹn mà thoát khỏi vòng tay anh
"Ép em như vậy có lẽ không đúng. Nhưng anh thật không thể chờ được nữa. Anh không muốn lại mất em. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian cho tình cảm này bắt đầu. Anh không muốn phí thêm 1 phút 1 giây nào nữa. Bằng mọi cách anh sẽ bắt em phải thừa nhận tình cảm này. Sẽ biến em thành của riêng anh, Jeonghan à!"
Còn Jeonghan, cậu cố di chuyển thật nhanh xuống đại sảnh công ty. Mỗi 1 phút 1 giây ở bên anh với cậu giống như mang trái tim mình ra đánh cược. Cậu thật sự không thể chịu đựng được sự gần gũi, đụng chạm và những lời nói yêu thương của anh. Nó khiến cậu rung động và quên đi nỗi đau bản thân đã phải chịu.
Nhưng ngay lúc này....
-Ê biết tin gì chưa? Nghe nói thư kí mới là vợ chưa cưới của giám đốc đó
-Thật sao? Ngay từ đầu đã thấy họ không bình thường rồi
-Haizz! Giám đốc của chúng ta đã rất khó phục vụ rồi. Không biết vị chủ nhân tương lai này sẽ thế nào nữa?
-Cậu ta trông có vẻ là con nhà giàu nhỉ?
...........Rồi vâng vâng & vâng vâng. Nói chung chuyện của cậu và Seungcheol đã trở thành đề tài nóng của cái công ty này rồi. Vừa trông thấy Jeonghan đám đông kia lập tức giải tán, nhưng những lời đó cậu nghe không thiếu một chữ
"Choi Seungcheol! Anh thật làm tôi tức chết mà"
Cậu gượng cười cuối đầu chào hỏi mọi người, họ chào lại một cách thận trọng. Có một vài nhân viên không chịu được kéo cậu lại hỏi vài câu và thế là đám người kia cũng bu lại
-Này! Cậu thật sự là vợ chưa cưới của giám đốc sao?
-Cậu làm sao quen được giám đốc?
-Hai người hẹn hò lâu rồi hả?
-Gia đình cậu chắc giàu có lắm?
.......Các câu hỏi tới tấp bay đến
-Mọi người nói từ từ thôi! Tôi sẽ trả lời mà. Jeonghan lên tiếng ngăn họ lại.
....
-Tôi là Jeonghan 22 tuổi, thư kí. Tôi và Choi...à không..giám đốc không có quan hệ đó đâu. Chúng tôi chưa bao giờ hẹn hò trước đó. Xin mọi ng đừng hiểu lầm. Với lại, tôi là con của một gia đình hết sức bình thường thôi. Nên hãy cứ cư xử bình thường với tôi...nhé?
Rồi cậu nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông đó, cố gắng mà ra ngoài thật lâu.
-Jeonghanie! Em định trốn việc luôn sao? Jeonghan nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ Seungcheol
-Biết rồi! Tôi sẽ về ngay mà..Cậu nhăn nhó trả lời
-Đừng vội! Từ từ thôi, sẽ nguy hiểm
-...Hả?
"Là đang lo lắng cho mình sao?"
-À...ừ, tôi biết rồi. Cậu ấp úng trả lời
-Vậy lát nữa gặp! Cẩn thận đó
-Uhm...
"Tại sao lại lo lắng cho mình? Mình có phải trẻ con đâu chứ?"
Nửa tiếng sau cậu có mặt ở công ty, những nhân viên ở đây không còn nhìn cậu bằng ánh mắt cẩn trọng nữa, họ tự nhiên hơn với cậu.
"Nhưng sao mình cảm thấy giống như mình là osin vậy nè!"
Cậu vừa về đến là bị họ sai tới sai lui. Nếu cậu nhớ không lầm là Seungcheol gọi cậu về mà, về để làm nhưng việc này sao?
-Jeonghan à! Cậu mang đống tài liệu này lên cho các trưởng phòng giùm tôi nha!
-Cái này nữa
-Cả cái này nữa.
"Họ xem mình là gì vậy không biết?"
Từ từ tài liệu chất chồng lên làm cậu không cách nào ôm nổi rồi làm rớt ra đầy sàn
-Trời ơi! Jeonghan à, cậu làm gì vậy chứ? Có nhiêu đó cũng làm không xong nữa. Như vậy thì cậu làm thư kí kiểu gì đây? Nhặt lên lẹ đi!
"Jeonghan à! Nhịn đi. Mày phải nhịn. Đây là công ty của bác Choi, của Seungcheol mà. Nhịn đi"( cheonsa anh hiền wá, gặp e là tán xéo mồm nó ấy chứ @w@)
-Xin lỗi! Xin lỗi..tôi sẽ nhặt lên ngay. Cậu luôn miệng xin lỗi và đầu thì cuối lia lịa
-Em đang làm gì vậy hả? Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh cậu, Luhan chầm chậm ngước mặt lên nhìn
-Seung....giám đốc!( Xuất hiện như một vị thần vậy anh!!)
-Giám đốc anh đừng tức giận Cậu ấy mang chút đồ nên bị rớt sẽ dọn xong ngay thôi mà. Một nhân viên nhanh miệng trả lời
Nghe tới đây lông mày Seungcheol chau lại
-"Chút đồ" sao?....Ai cho các người quyền sai khiến cậu ấy hả? Bỗng dưng Seungcheol lớn tiếng
-Dạ???? Các nhân viên đó một phen hoảng hốt giật nảy cả người.
-Giám đốc à! Anh bình tĩnh lại đi. Jeonghan nắm lấy anh nói
-Em đứng lên! Không được nhặt nữa.
-...
-Anh nói em đứng lên!
Thấy anh nổi giận như vậy cậu từ từ đứng lên
-Em đi lên phòng trước đi
-Nhưng...
-Lên đó nhanh đi!
-Không được nổi giận!
-Sao???
-Đừng nổi giận với họ...
-....
-Được không?
-Được rồi!
Nhận được sự đồng ý của anh cậu mới chịu rời đi. Lúc Jeonghan vừa khuất bóng cũng là lúc Seungcheol ném cho nhân viên cái nhìn giận dữ. Anh chỉ vào một người nhân viên và nói
-Cô nói! Jeonghan đến đây làm gì?
Người nhân viên đó giật mình hoảng sợ
-D..dạ! Cậu ấy đến làm thư kí cho giám đốc
-Vậy công việc của thư kí là sai vặt cho các người có phải không?
-D..d..dạ không phải.
-Mấy người bây giờ là muốn bị đuổi việc hết có phải không? Seungcheol quát lớn
-X..xin lỗi giám đốc! Cả đám nhân viên run mình vì sợ
-Jeonghan đã xin cho mấy người nên tôi không tính toán với các người nữa. Nhưng...nhớ cho rõ. Trong công ty này không một ai được sai khiến Jeonghan cả. Cậu ấy chính là người mà Choi Seungcheol này yêu thương. Nếu có bất kì ai dám động vào cậu ấy cũng như động tới Choi Seungcheol này, có rõ chưa?
-Dạ!! Các nhân viên đồng thanh đáp trả
-Còn nữa! Các người chắc cũng biết chủ tịch Yoon tập đoàn JC...Jeonghan là con trai độc nhất của họ, không phải người để các người có thể tự tiện sai khiến.
Nói rồi anh lạnh lùng quay mặt bỏ đi, để lại đám nhân viên sợ mất hồn vía
"Con trai chủ tịch Yoon, lại được Seungcheol yêu thương. Xem ra cậu không phải hạn vừa nhỉ! Sẽ khó khăn cho tôi đây? Được..chúng ta cứ từ từ mà chơi."
***
Seungcheol mở cửa phòng ra thì thấy Jeonghan đang ngồi trên sofa, mặt lộ rõ vẻ lo lắng
-Em làm sao vậy? Không khoẻ sao? Anh nhẹ nhàng bước đến bên cậu
-Anh có làm gì họ không? Thấy anh cậu lo lắng ngồi bật dậy
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
ta có bài test nên mấy hôm nay ko đăng chap mới dc, xin lội nha, mi-an-nê TTTT-TTTTT,
Sắp tới sẽ bắt đầu ngọt đó nha ^v^))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro