Anh Em Nhà Họ Hong
Công ty của Seungcheol và Soonyoungl tiến hành quay mẫu quảng cáo như đã ký hợp đồng, quá trình thực hiện rất thuận lợi. Soonyoung và Seungcheol thì chợt nhận ra rằng họ hợp tính nhau nên không biết từ bao giờ đã trở thành bạn thân, cả Jihoon và Jeonghan cũng vậy..nhìn họ như vậy khiến nhân viên trong công ty vui mừng không ngớt..quãng thời gian trời hoang mây tạnh cuối cùng cũng đến. Thế nhưng Seungcheol và Soonyoung dạo gần đây lại không vui chút nào...Jihoon cứ nhất quyết bám riết lấy Jeonghan (ta có cảm giác là phù thủy đã bị thiên thần tẩy não thành công r ^v^:))))), còn Jeonghan...cậu cũng chẳng thua gì Jihoon. Từ khi cùng Seungcheol công khai quan hệ rồi chuẩn bị cho tiệc đính hôn thì cậu cũng chẳng sợ người ngoài dị nghị nữa, thường xuyên bỏ lại Seungcheol trong công ty mà đi chơi đây đó với Jihoon...anh mà nổi khùng lên cấm không cho cậu đi cùng Jihoon thì cậu lại khóc lóc chạy qua nhà Jihoon kể lể (vì cha mẹ Han và cha mẹ Cheol bỏ công ti lại cho tụi nhỏ rồi khăn gói đi du lịch rôi...nên Jeonghan cũng không còn ai dể méc ngoài Jihoon- ng mà dc Seungcheol yêu quý như em trai^^). Mà cứ mỗi lần như vậy là Jihoon lại điên tiết lên mắng chửi Seungcheol um xùm...Seungcheol mà cả Jihoon cũng bắt nạt thì cậu ấy liền chạy đi mét Soonyoung..bảo anh nhất định phải dạy dỗ lại người bạn thân Seungcheol của anh...Chuyện cứ như vậy mà lặp đi lặp lại...
Cả bốn người họ càng ngày càng trở nên thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Jihoon vẫn còn sự nghiệp giải trí của cậu ấy, công ty đại diện của Jihoon cũng tức là công ty của Soonyoung đã cùng với một công ty giải trí ở California kí hợp đồng hợp tác cho cả hai bên và nghệ sĩ được yêu cầu lần này là Jihoon. Phải xa Jihoon và Soonyoung, Seungcheol và Jeonghan đương nhiên sẽ rất buồn, nhưng sự nghiệp của Jihoon đang rất phát triển...không thể nào cứ nhốt cậu lại Hàn Quốc..
-Choi Seungcheol...em nói cho anh biết nhá anh mà dám nhân lúc em không có mặt ở đây ăn hiếp Jeonghan thì anh sẽ chết chắc đó. Jihoonn nhìn chằm chằm Seungcheol đầy sát khí (yên tâm đi, Cheol nó có khi là ăn thịt Han lun chứ ko ăn hiếp đâu^^)
-Buồn cười...từ lúc em với Jeonghanie quen biết thì em toàn độc chiếm Jeonghan của anh..giờ em đi rồi anh yêu thương cậu ấy còn không hết sao có thể ăn hiếp cậu ấy. Seungcheol nhếch mép trả lời Jihoon
-Anh biết vậy thì tốt...Jeonghan à~Mình sẽ nhớ cậu lắm!!! Nhớ thường xuyên gọi cho mình nha...à còn nữa, hai người tuyệt đối không được kết hôn lén sau lưng mình. Phải có sự cho phép của mình cậu mới được kết hôn có biết không??? Jihoon đang nhìn Seungcheol bằng gương mặt nghiêm nghị thì đột nhiên sắc mặt đổi 180 độ hiền lành ướt át quay sang nắm lấy tay Jeonghan mà nói(hai mặt vl~~~)
-Mình biết rồi...mình cũng sẽ rất nhớ cậu. Jeonghan nớ nụ cười ấm áp ôm chầm lấy Jihoon
-Này thả ra...Jeonghan là người yêu của anh, không phải em. Mắc mớ gì không có mặt em thì tụi này không được kết hôn? Seungcheol sắc mặt khó coi kéo Jihoon ra khỏi vòng tay của Jeonghan
-Em không biết! Tiệc đính hôn của hai người em chắc sẽ không dự được, vậy nên dù trời có sập xuống bằng mọi giá em cũng phải dự được tiệc kết hôn của hai người. Jeonghan là của em...em muốn tận mắt nhìn thấy đám cưới của cậu ấy, muốn tận tay gả cậu ấy đi. Jihoon chu mỏ cãi lại Seungcheol..ánh nhìn sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống Seungcheol vậy
-Thôi đừng gây nữa...cậu cũng nên lo cho mình. Nếu cậu và Soonyoung sang California mà dám kết hôn sau lưng mình thì mình cũng sẽ giết chết cậu đó. Jeonghan cười khổ lôi Jihoon ra khỏi trận chiến vs Seungcheol
-Xí!!! Mình nào thèm lấy Park Chanyeol.
Soonyoung nãy giờ ngồi yên quan sát không hề hé môi vậy mà cũng bị lôi vào lời nói tử hình của Jihoon là sao?
-Em đừng có mà nói trước...sau này không chừng em còn bám theo đòi kết hôn với anh đó. Soonyoung lên tiếng phản bác lại Jihoon khiến cậu tức điên lên
-Ya...Kwon Soonyoung, anh chết chắc rồi
Họ cứ vui vẻ cười cười nói nói như vậy suốt khoảng thời gian trước khi Jihoon và Soonyoung rời đi. Nhưng 1 ngày trước chuyến bay sang California của Jihoon..Jeonghan và Seungcheol lại xảy ra chuyện....
Hôm nay Jeonghan ngoan ngoãn đến công ty làm việc với Seungcheol mà không hề trốn về như trước đây...thế nhưng...
-Jeonghan...tối nay em rãnh không? Mình đi ăn cơm...Seungcheol kí xong tập tài liệu mà Jeonghan đưa cho liền ngước mặt hỏi cậu
-Không rãnh...em phải dành thời gian cho Jihoon yêu dấu. Jeonghan cười híp mắt trả lời Seungcheol
Cứ mỗi lần nhắc đến Jihon là cậu lại cười đến không thấy tổ quốc, rốt cục anh có gì không bằng Lee Jihoon chết bầm đó?
-Jihoon yêu dấu??? Em chưa bao giờ gọi anh như vậy...Seungcheol chau mày nhìn Jeonghan
-Ya...sao Choi Seungcheol anh lại nhỏ nhen đến vậy? Anh ghen với cả Jihoon sao?
-Bất cứ ai hoặc cái gì khiến em quan tâm hơn anh..anh đều không thích...
-Anh trẻ con...thôi được rồi, tối nay em sẽ cùng anh đi ăn. Được chưa?
-Ừm! Nghe Jeonghan đồng ý, cơ mặt đang chau lại của Seungcheol liền dãn ra rồi nở nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng anh cũng thắng Lee Jihoon một lần...
Jeonghan cầm tập tài liệu quay lưng đi về chỗ ngồi của mình, lúc cậu vừa ngồi xuống thì liền có người gõ cửa
-Giám đốc..có người muốn gặp anh! Cô nhân viên sau khi gõ cửa liền mở cửa ra và nói
-Là ai? Seungcheol thắc mắc hỏi..hôm nay hình như không có ai hẹn trước sẽ đến gặp anh thì phải
-Dạ, tôi cũng không biết. Người đó không nói tên..nhưng...Nói đến đây người nhân viên đưa mắt lo lắng nhìn về phía Jeonghan
Jeonghan ở đó chớp mắt ngây thơ nhìn người nhân viên...sao lại nhìn cậu như thế? Có liên quan tới cậu à?
-Nhưng cái gì? Seungcheol trông thấy ánh nhìn lo lắng của người nhân viên liền hỏi tiếp
-Đó là một cô gái..hơn nữa..hơn nữa cô ấy nói cô ấy rất thân với anh..còn..còn gọi anh là Seungcheolie nữa..Người nhân viên đổ mồ hôi hột liếc về phía Jeonghan, Seungcheol cũng bất giác quay đầu nhìn cậu
-Sao..sao vậy? Cô ấy muốn gặp thì cho cô ấy vào đi. Sao lại nhìn tôi??? Jeonghan ngạc nhiên nói
-Cho cô ấy vào! Sehun lạnh lùng nói. Anh cũng rất muốn biết cô gái đó là ai mà dám gọi anh là Seungcheolie
-Seuncheolie à~~~Cô gái ấy từ ngoài cửa tiến vào. Gương mặt của Seungcheol và Jeonghan cũng trở cứng đờ. Anh vội đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Jeonghan
-Jiyoung!!! Anh ngạc nhiên nhìn vào cô gái đó
Jeonghan lúc này cơ thể dần tê cứng, tim bắt đầu đập mạnh. Là cô gái đó, là bạn gái cũ của Seungcheol....Cậu và Seungcheol dù bây giờ đã công khai hẹn hò, cũng đã chuẩn bị cho tiệc đính hôn...nhưng...nhìn thấy cô gái này bất giác lòng cậu như có một đợt sóng dữ dội ập đến. Cậu tự tin không ai yêu Seungcheol hơn cậu, nhưng cô gái này chính là người duy nhất khiến cậu lo lắng. Cô ấy quyết định chia tay Seungcheol vì muốn anh được hạnh phúc. Và sau nhiều năm như vậy vẫn quay về tìm Seungcheol. Điều này chứng tỏ..cô cũng chính là người yêu thương Seungcheol hết lòng như cậu. Hơn nữa cô còn là tình đầu của Seungcheol.Cậu làm sao không lo lắng
-Seungcheolie a~Em về nước rồi...vừa xuống máy bay là em chạy đến đây ngay đó. Giọng nói mảnh mai ngọt ngào của cô gái ấy vang lên
-Em..em vừa về..sao lại đến đây? Phải về nhà nghỉ ngơi chứ?
-Không sao! Em nóng lòng muốn biết anh bây giờ ra sao rồi..
-Sao là sao?
-Thì chuyện đó..chuyện người mà anh thích hơn em, người mà anh nói em giống với người đó...Jiyoung chạy đến kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của Sehun mà không hề chú ý đến sự có mặt của Jeonghan
Jeonghan nghe được câu nói này trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng loạng...lần này cô về nước không phải chỉ đơn giản là muốn hỏi thăm chuyện của cậu và anh chứ?
Seungcheol liếc về phía Jeonghan đang ngồi bất động ở đó, gương mặt đờ đẫn không có chút cảm xúc, trong lòng chợt cảm thấy xót xa
-Sao rồi? Anh và người đó thế nào? Đã hẹn hò chưa? Người đó có tha thứ cho anh không? Jiyoung tiếp tục vây lấy Seungcheol bằng một đống câu hỏi
-Anh gặp lại người đó rồi...người đó cũng đã tha thứ cho anh....Anh chậm rãi nói, đôi mắt không ngừng quan sát biểu hiện của Jeonghan. Jiyoung thấy vậy cũng ngoái đầu nhìn theo
-Cậu là....Cô đứng dậy nhìn hẳn về phía Jeonghan
-À...tôi là thư kí giám đốc, gọi tôi là Jeonghan. Cậu thấy vậy liền vội vã đứng phắt dậy chào hỏi Jiyoung
-À, chào cậu. Tôi là Hong Jiyoung, xin lỗi...lúc nãy tôi không thấy cậu. Thật thất lễ quá. Jiyoung mỉm cười cuối đầu chào Jeonghan
"Thư ký giám đốc??? Em còn không thừa nhận? Được..vậy để anh nói với cô ấy"
Seungcheol vừa định mở miệng nói gì đó liền bị Jeonghan chen ngang vào
-Cô và giám đốc cứ nói chuyện Tôi..tôi ra ngoài trước...Jeonghan vừa nói dứt câu liền chạy ra ngoài
-Jeonghan..Yoon Jeonghan....Thấy cậu đột nhiên bỏ chạy Seungcheol lo lắng đứng phắt dậy định đuổi theo nhưng lại bắt gặp ánh nhìn nghi hoặc của Jiyoung nên anh quyết định ở lại đem tất cả nói rõ với cô...
Jeonghan cầm túi xách chạy vội ra ngoài. Bỏ qua ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, Jeonghan chạy một mạch tới tầng hầm để xe rồi nhanh chóng leo lên xe của mình. Lúc này cậu bất giác đưa tay sờ lên lòng ngực mình, thật không khó để cảm nhận được tim cậu đang đập nhanh đến mức nào. Vì sao lại chạy trốn? Choi Seungcheol đáng ghét kia cũng không đuổi theo cậu...là ở lại cùng cô Jiyoung kia? Tại sao cậu phải sợ hãi lo lắng? Anh bây giờ là người đàn ông của cậu..Vì cái gì mà không danh chính ngôn đứng trước mặt cô gái đó? Vì cái gì mà chạy đến đây?
Nghĩ đến đây tim cậu từng hồi co thắt lại. Lúc này điện thoại cậu lại hiện lên dòng chữ Seungcheolie đang gọi..Dù thấy vậy cậu không những không bắt máy mà còn nhanh chóng lái xe đi. Cậu lái xe đến một bờ biển yên tĩnh rồi xuống xe, men theo bờ biển mà dạo bước...Bỗng nhiên trước mắt cậu lại nhìn thấy bóng dáng một ông lão đang yếu ớt ngồi xuống đất, tay liên tục quờ quạng như đang tìm kiếm thứ gì đó
-Ông à..ông có sao không? Jeonghan vội chạy đến đỡ lấy ông lão kia
-Ông..ông không nhìn thấy đường, kính của ông rơi mất rồi.
Ông lão đó thoạt nhìn có lẽ cũng đã lớn tuổi, hơn nữa sức khỏe có lẽ cũng yếu..sao lại không có người nhà theo bên cạnh ông?
-Được rồi! Ông cứ ngồi ở đây, con giúp ông đi tìm kính..có được không?
-Cảm..cảm ơn con.
Jeonghan chạy đi xung quanh tìm nhưng vẫn không tài nào tìm thấy được..liền chạy vội về bên cạnh ông lão và hỏi
-Ông ơi! Ông có chắc mình đã làm rơi kính ở đây không?
-Ông...ông cũng không nhớ nữa
"Xem ra..ông lão bị bệnh đãng trí...thật không biết người con vô tâm nào lại bỏ ông lão ở đây một mình nữa???"
-Đi..con dẫn ông đi mua kính mới...Jeonghan vừa nói vừa dìu ông lão đi thì từ xa có bóng dáng một ai đó đang chạy thụt mạng tới
-Cậu làm gì? Anh ta chau mày giữ lấy cánh tay Jeonghan
-Anh biết ông lão này? Jeonghan nghi hoặc hỏi lại anh ta
-Liên quan tới cậu sao?
-Anh...một người tuổi già sức yếu lại mắc chứng đãng trí anh lại để cho ông ấy ở biển một mình..anh còn có lương tâm không? Jeonghan tức giận mắng một tràng vào mặt người kia
-Lương tâm??? Ya..cậu nói cái gì vậy?
-Đã là phận làm con cháu..sao anh lại bỏ mặc ông của mình ở đây? Nếu muốn bỏ ông ấy thì ít nhất cũng phải có lương tâm một chút, mang ông ấy vào viện dưỡng lão chứ?
-Ya...cậu hiểu lầm rồi! Tôi không phải con cháu gì của ông ấy, tôi cũng chỉ là muốn giúp ông ấy như cậu mà thôi...Người kia thở dài rồi lắc đầu giải thích với cậu
-Hả??? À..tôi..tôi xin lỗi. Biết mình đã hiểu lầm, Luhan ngượng ngùng cuối đầu xin lỗi người kia
-Không sao! Không biết không có lỗi...Ông à...con đã tìm được kính cho ông rồi, ông đeo vào đi. Nói rồi anh quay sang ân cần mà đeo kính lên cho ông lão.
Jeonghan trông thấy hành động này bất giác nở nụ cười. Từ đầu đến cuối cậu luôn nhìn chằm chằm vào người kia và ông lão đó, anh ta thật sự là người tốt.
Đột nhiên đôi mắt người kia chuyển động, cảm nhận được rằng cậu đang nhìn anh rất chăm chú liền quay sang nhìn lại cậu. Hai người lúc này ánh mắt giao nhau, họ nhìn nhau như vậy một lúc lâu trong im lặng. Sau đó người nhà của ông lão cũng tìm đến và đưa ông lão trở về, đồng thời cũng phá tan đi bầu không khí kì lạ giữa hai người
-Cậu không về sao? Người kia hỏi
-Không..tôi còn muốn ở lại một chút..Jeonghan nhẹ giọng trả lời
-Tôi cũng vậy.....
Hai người coi như vừa gặp đã thân, trong lòng lại cùng mang phiền não liền cùng nhau ngồi xuống ngắm hoàng hôn trên biển
-Cậu có chuyện gì buồn sao? Người kia lên tiếng hỏi han cậu
-Ừ...hôn phu của tôi là một tên lăng nhăng đáng ghét...Jeonghan bực dọc nói, tay không ngừng ném mấy hòn đá vô tội xuống biển
-Tôi..không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình...Người kia nghe vậy đôi mắt ánh lên tia buồn, hàng lông mi rũ xuống buồn bã nói
-Anh bị ép hôn...? Cậu ngạc nhiên nhìn người nọ
-Ừ..nhưng cũng không hẳn, cũng cho tôi thời gian tìm tình yêu của mình..nhưng tôi mãi cũng không tìm thấy.
-Đừng nản chí..người tốt như anh chắc hắn sẽ tìm được người phù hợp với mình thôi. Jeonghan đặt tay lên vai người nọ an ủi
-Đây..để tôi hát cho anh nghe một bài nha..
Ajikdo haru onjongil
Jiru hagi manhan morning
Far away so far away
Far away so far away
Eonjekkajina jinjeoni eopsneun neowaui georin
So far away
Far away so far away
Ajikdo yejeonui nae meomuneunji
Geurae amado jageun neoui nunen ajik
Eorin aiui moseubeuro boigessji
Mwo haru iteurui ireun anini
Geunde mwol eotteokhae
Nae apeseo usneun ge singyeong sseuineunde
Geunyang gamanhi isseul sanghwangeun aninde
I wanna be your morning baby
Ijebuteon be alright
Hamkke issneun morning baby
I want u to be my night
Neoui saenggakhaneun modeun ge
Naui modeun geot i doel su issdorok
Nal bwa jwo and be my lady
You're my twenties
Geunyang amureohji anhge
Neomgiryeogo hajima
If u want me yeah if u want me
Nae jeonbul neoege da jul su isseo
Naega issdamyeon ni mame issdamyeon
Jeongmal amudo moreuge eoneusae
Najochado byeonhae beoryeossne
Kkoyeossne kkoyeossne baby
Nege kkoyeossne kkoyeosseo lady
Jeongmal naega ireol jureun mollasseo
Seolma haessdeon iriraseo
You're oh
Giọng Jeonghan nhẹ nhàng cất lên, lời hát ngọt ngào xuyên thấu lòng người...cả người kia cũng không ngoại lệ. Anh giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu, miệng không ngừng cảm thán
-Cậu hát hay thật...nhưng lời bài hát như vậy, chẳng lẽ tỏ tình với tôi sao? Người kia nở nụ cười triều mến nhìn Jeonghan
-Tôi là muốn nói sau này sẽ có người xứng đáng để anh hát cho họ nghe bài này...Jeonghan chu mỏ cãi lại người nọ.
Anh ta mỉm cười vui vẻ như quên đi hết muộn phiền, không chút suy nghĩ mà đưa tay lên xoa đầu cậu...hành động này trong chốc lại khiến cậu nhớ đến Choi Seungcheol..
-Cậu đáng yêu thật...tên hôn phu của cậu đúng là không có mắt....Người kia vui vẻ nói
-Ừ..anh ta thật không có mắt mà....
Jeonghan vô tư như vậy...nhưng lại khiến người bên cạnh không ngừng cảm thấy ấm áp, hoàn toàn không muốn thoát ra sự quan tâm của cậu. Cậu nào biết trong lúc cậu chăm chú hát, tim người kia bỗng chốc rộn ràng, từ đầu đến cuối chỉ mãi ngắm nhìn gương mặt của cậu...anh ta lúc đó thật mong giây phút này đừng bao giờ kết thúc...trong lòng lại sinh ra cảm giác muốn ở bên cạnh cậu, lại sinh ra ghen tị với vị hôn phu của cậu....
Bầu không khí vốn vui vẻ..đột nhiên Jeonghan lại đứng dậy...
-Trời cũng tối rồi...tôi phải về đây..
-Cậu...phải về rồi sao? Người kia trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng...đôi mắt buồn bã nhìn cậu
-Ừ...hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm....Tôi về đây. Jeonghan vẫy tay chào người nọ rồi quay lưng đi.
Anh ta vốn định đuổi theo cậu nhưng đúng lúc này lại có điện thoại tới...Anh vội vàng trả lời, đôi mắt vẫn nhìn theo bóng dáng cậu đang dần tiến về xe. Đúng lúc Jeonghan mở cửa xe...anh vội cúp máy và nói vọng ra
-Tôi liệu còn có thể gặp lại cậu không?
Tiếng sóng biển vỗ quá lớn, Jeonghan không nghe được rõ anh ta nói gì nhưng vẫn mỉm cười cố gắng nói vọng lại
-Chúng ta sẽ gặp lại thôi...Rồi sau đó cậu lên xe ra về....
"Tôi liệu còn có thể gặp lại em không? Em..làm trái tim tôi xao động mất rồi....."
Jeonghan về đến nhà trời cũng đã tối, thấy xe của Seungcheol biết là anh đã trở về cậu liền rón rén đi nhẹ vào phòng của mình. Jeonghan nhẹ nhàng đóng rồi khóa cửa thật chặt, vừa quay người vào trong thì thấy Choi Seungcheol nằm ngay ở trên giường của cậu
-Ôi mẹ ơi....Choi Seungcheol! Anh vào phòng em làm gì? Jeonghan hoảng hồn giật nảy cả người, tức giận liếc Seungcheol
-Anh đang chờ vợ của anh..Seungcheol mỉm cười nói
-Ai là vợ anh? Đồ không có sĩ diện...đi ra ngoài nhanh lên. Jeonghan nhìn thấy Seungcheol là lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên
Bỗng nhiên anh đứng dậy rồi đi đến trước mặt, gương mặt nghiêm nghị hẳn lên
-Em đi cùng với đàn ông??? Tay anh nắm lấy cái áo khoác trên người cậu, nghiến răn nói
-A....
Lúc nãy ngoài biển gió lớn khiến cậu lạnh run người, chính người kia đã cởi áo khoác đưa cho cậu, lúc nãy vội vã về quên mất trên người vẫn còn mặc áo khoác của anh ta
-Em ngoại tình???
-Ya! Choi Seungcheol...bạn gái của anh tìm đến tận nơi em còn chưa nói gì anh, anh lại dám nói em ngoại tình...?
-Anh và Jiyoung không có gì.
-Vậy em và người kia cũng không có gì...
-Vậy là em thật sự đã ở cùng đàn ông?
-Phải!
Jeonghan vừa nói dứt câu Seungcheol liền ép cậu vào cánh cửa mà ngấu nghiến lấy môi cậu, lần này anh hôn cậu hết sức mạnh bạo, không ngừng cắn nút đôi môi nhỏ bé kia khiến cậu đau chết đi được. Cậu dùng hết sức lực muốn đẩy Seungcheol ra nhưng vẫn vô ích, anh đang điên cuồn chiếm lấy đôi môi của cậu, sự mạnh mẽ này của anh khiến cậu không thở nổi nữa rồi
-A...Đột nhiên Seungcheol nhăn nhó thả Jeonghan ra khỏi cơn cuồng bạo đó
Jeonghan cảm thấy mình sắp tắt thở rồi mà Choi Seungcheol vẫn còn chưa chịu buông tha, cậu liền dùng hết sức lực còn lại cắn mạnh vào môi anh
-Em sao lại cắn anh? Seungcheol quẹt máu trên môi mình rồi ngạc nhiên nhìn Jeonghan
-Đó là do anh...em..em sắp tắt thở tới nơi rồi mà anh..còn không...chịu thả ra nữa. Anh bị điên hả? Jeonghan thở hổn hển nói không ra lời....
-Anh không thích em gần gũi với người khác..
-Em không có..chỉ là em lạnh nên người ta tốt bụng khoác cho em thêm cái áo thôi. Anh cùng cái cô Jiyoung gì đó ở lại văn phòng cũng không thèm đuổi theo em. Gọi cho em một cuộc..em không bắt máy liền không gọi nữa. Anh có phải là lại muốn quay về với cô ấy rồi đúng không? Jeonghan giận dữ nói ra hết những bực tức trong lòng từ chìu đến giờ, đem nó xả hết vào người anh.
Nhìn đôi mắt Jeonghan dần đỏ lên..anh biết là cậu sắp khóc nhưng lại đang cố kìm chế lại. Trong lòng lại chợt nổi lên cảm giác đau đớn xót xa, Seungcheol vội tiến tới ôm Jeonghan vào lòng, vòng tay rắn chắt siết chặt lấy thân hình nhỏ bé của cậu mặc cho cậu kháng cự, đánh đập vào người mình...
-Anh xin lỗi..Jeonghan. Nhưng anh thật sự không phải muốn cùng Jiyoung hàn gắn. Anh vốn muốn đuổi theo em nhưng anh nghĩ vẫn là nên nói rõ với Jiyoung chuyện của tụi mình. Anh vừa gọi cho em xong thì phải đi gặp khách hàng..anh cũng chỉ vừa mới về thôi. Anh nói thật đó....
—————————————————————————————————-
-Anh hai..hôm nay anh không đi gặp cô gái đó, ba mẹ nổi giận lắm đó. Anh đã đi đâu vậy?
-Anh đi biển hóng mát một chút....cô gái đó sao rồi?
-Cô ta nổi giận rồi về khóc lóc với ba mẹ...ba mẹ giận quá trời luôn nhưng mà không tìm được anh, gọi cho anh thì anh không bắt máy. Sau đó công ty ở nước ngoài có chuyện cần xứ lý nên ba mẹ cùng nhau xuất cảnh rồi
-Anh không muốn nghe điện thoại của họ..chỉ muốn nghe giọng của đứa em gái đáng yêu này thôi
-Anh...ba mẹ cũng là muốn tốt cho anh..
-Anh biết...ừm.. Jiyoung à! Hôm nay anh ở biển đã gặp một người...
-Là ai vậy?
-Là một người rất ấm áp, rất đáng yêu...cũng rất là xinh đẹp...
-Woa! Anh trai em hôm nay cuối cùng cũng biết rung động rồi..Sao rồi..có nói với người ta chưa?
-Jiyoung, anh và người đó chỉ mới gặp nhau thôi. Hơn nữa...cậu ấy có hôn phu rồi..
-Thì có sao đâu, miễn chưa có chồng là được. Hạnh phúc của mình thì phải tự bản thân dành lấy chứ.
-Nhưng anh quên hỏi tên người đó rồi, thông tin liên lạc cũng không có
-Ya! Hong Jisoo...sao anh lại có thể quên những thứ đó được? Cho anh chết vì tương tư luôn. Jiyoung nói xong liền nổi nóng bỏ ra ngoài. Để lại người tên Hong Jisoo đó một mình ngồi trong phòng nở nụ cười vu vơ, đầu óc thì tràn ngập hình bóng của Jeonghan......
————————————————————————————
Buổi chiều ngày hôm sau, Seungcheol cùng Jeonghan đến sân bay tiễn Jihoon và Sooyoungl sang nước ngoài
-Jihoon à~ Giữ sức khỏe nhé. Jeonghan đôi mắt long lanh ứ nước nhìn Jihoon.
-Jeonghan...cậu đừng như vậy! Cậu như vậy mình thật không nỡ đi chút nào.Jihoon xót xa đưa tay lau nước mắt vừa rơi xuống trên gương mặt Jeonghan
-Choi Seungcheol! Anh thử để cái cô Jiyoung đó ăn hiếp Jeonghan xem, em sẽ lập tức về Hàn Quốc giết anh và cô ta. Jihoon nghiến răng nói, đôi mắt phựt lửa nhìn thẳng vào Seungcheol
-Anh biết rồi! Em có cần hung dữ như vậy không? Trước khi đi cũng không để lại cho anh một hình tượng hiền diệu làm kỉ niệm nữa. Nhiều khi anh không biết, rốt cục Lee Jihoon hiền diệu đáng yêu trước đây theo đuổi anh mất đâu rồi? Seungcheol thở dài làm bộ dạng đáng thương nhìn Jihoon
-Choi Seungcheol, cậu bớt nói lại giùm cái. Soonyoungl nghe Seungcheol nhắc tới chuyện trước đây liền trợn mắt nhìn anh.
Sau đó cả hai bên ôm nhau từ biệt rồi từ từ bóng Soonyoung và Jihoon khuất dần...họ đi California lần này thật không biết bao giờ mới trở về nữa...
-Em nín đi, phải mạnh mẽ lên chứ? Seungcheol cười ôn nhu rồi đưa tay lau nước mắt trên gương mặt đỏ hồng lên vì khóc của Jeonghan
-Ưm...em muốn đi nhà vệ sinh một chút. Jeonghan dụi dụi mắt gật đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh ở sân bay.
Cậu vừa rời khỏi thì bỗng một giọng nói từ phía sau Seungcheol vang lên
-Seungcheolie! Sao anh lại ở sân bay vậy? Jiyoungn bước đến mỉm cười nhìn anh
-Anh cùng Jeonghan tiễn vài người bạn qua nước ngoài thôi.
-Vậy cậu ấy đâu rồi?
-Vào nhà vệ sinh rồi...
-Seungcheol phải không? Rồi một giọng nói nữa lại vang lên
-A...Jisoo, chào cậu! Lâu rồi không gặp..Nhận ra người đang đến là Hong Jisoo anh trai của Jiyoung, Seungcheol vội đến bắt tay với anh ta
-Ừ...cũng 5 năm rồi! Cậu dạo này sao rồi?
-Cũng bình thường thôi, còn cậu..đã có bạn gái chưa?
-Chưa..mình làm sao có phúc như cậu. Nghe Jiyoung nói cậu sắp đính hôn rồi?
-Ừ...cuối tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn, tới lúc đó mình sẽ mời hai anh em cậu cùng tới dự
-A..cũng sắp đến giờ đón ba mẹ rồi. Seungcheolie! Em và Jisooi oppa đi trước nhé! Jiyoungn nhìn đồng hồ rồi vội vàng lôi anh trai mình đi, trước khi rời đi cô cũng không quên mỉm cười nhìn Seungcheol. Nụ cười của cô trước sau vẫn đẹp như vậy, cô là một người con gái tốt..chỉ tiếc là họ không có duyên, đời này của anh đã định sẵn chỉ có thể yêu Jeonghan mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro