Chương 10: Giải cứu
Chương 10:
Không khí ở trường vào buổi tối thật sự im ắng đến đáng sợ, cả ngôi trường các bóng đèn đều tắt mất, chỉ còn lại căn phòng Thiết Kế sáng trưng bao quanh đều là bóng tối. Cô mang túi xách rồi ôm trước ngực, đến phòng mình cần tìm, cô hít một hơi thật sâu rồi bước đến, nhìn thấy thầy Woo Sung đang ngồi chéo chân trên ghế, trên tay hắn là một điếu thuốc, hắn hút một hơi rồi nhả ra làn khói đặc quánh mờ ảo, cặp mắt hắn hướng về phía cửa sổ sau đó lại bật cười thành tiếng, cô đứng ở phía cửa, lần đầu tiên cô thấy người mà cô ngưỡng mộ trở nên khác lạ thế này, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy lạnh sống lưng, không muốn mất thời gian nên cô cũng gõ vào cánh cửa vài tiếng.
- Thầy Woo Sung, em đến rồi.
- "Vào đi em" - Woo Sung có chút giật mình quay sang nhìn cô sau đó lại nở nụ cười kỳ dị, cô nhanh chóng vâng lời bước vào, nhân lúc cô không chú ý hắn liền khóa trái cửa, giờ đây căn phòng này hoàn toàn chỉ có hai người, cô nhìn hắn rồi nhìn sang xung quanh, thản nhiên hỏi mà không để ý đến gương của người đối diện đang bỗng trở nên khác đi.
- Thầy có việc gì muốn nhờ em?
- Thầy gần đây bị áp lực, muốn em đến đây để giúp thầy vui vẻ một chút.
Sau khi đã khóa cửa cẩn thận, gã nở một nụ cười rồi bước dần đến phía cô. Vô thức cô lùi dần về phía sau, cô hết đường để lui khi phía sau lưng cô là bức tường trắng lạnh tanh, nhìn khuôn mặt hí hửng của gã dần tiến đến, cô không cảm xúc nhìn gã, một giọng nói lạnh lùng như không vang lên nhưng thật ra chứa đầy lo sợ.
- Không được đến đây!
Gã không trả lời cô, mặc cô đang nói điều gì vẫn cứ từng bước tiến tới. Cô có chết cũng không thể bị dồn vào đường cùng như này, khi gã vừa bước tới cô liền ném tất cả đồ đạc vào gã, có lẽ như cũng chẳng ăn thua gì. Cô cầm dây túi xách, dùng lực thật mạnh đập vài lần liên tiếp vào gã, có lẽ như lần này gã đã không chịu nổi, nhanh như cắt chặn tay cô rồi đè mạnh vào tường, cô trợn mắt, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
- Ông dám...? Buông tôi ra!!
- Thả lỏng người nào, em phải giúp tôi sung sướng đã.
Cả người gã đè lên cô, cô bị dồn vào đường cùng, hai tay cô bị gã nắm chặt như muốn đứt lìa, cả người yếu ớt dù một chút cũng không thể chống cự nổi. Gã mạnh một cách không thể tin nổi, đôi tay nhanh nhẹn cởi bộ cúc áo của cô làm lộ ra chiếc bra đen đầy quyến rũ, ánh mắt chuyển sang thích thú. Cô giãy đạp, la lên.
- KHỐN NẠN!! BUÔNG TÔI RA!!
Cô càng chống cự lại gã càng thích, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc bra đen vướng víu, sau đó liền hiện ra trước mắt gã là cặp ngực trắng nõn, căng mọng của cô, cả đời gã cũng không thể ngờ được có thể chiêm ngưỡng vòng một đầy đặn tuyệt đẹp này, gã háo hức dùng tay xoa nhẹ một bên. Cô ghê tởm gã, không muốn kẻ dơ bẩn đấy chạm vào thân thể mình, cô càng lúc càng chống cự.
- CHÓ CHẾT!! BUÔNG RA MAU, THẬT DƠ BẨN!
- Em thật cứng đầu, nhưng tôi là thích tính cách này của em đấy.
Gã nhếch mép thành nụ cười, hắn nhanh chóng quay người cô áp vào tường, chưa được mười giây cô đã cảm nhận được chiếc váy ngắn quá gối của mình đang bị bàn tay dơ bẩn của gã nhẹ nhàng kéo xuống. Gã nuốt nước bọt một cái ực, đôi mắt trở nên phát sáng khi nhìn vòng ba căng mọng của cô đang ở trước mặt cùng với chiếc quần lót đen quyến rũ. Cô bị đè vào tường, sức chống cự ngày một yếu dần, có chết cô cũng không cho phép gã chạm vào người nhưng càng giãy giụa chống cự thì cặp mông của cô lắc lư trước mặt gã khiến cho dục vọng trong người của gã càng tăng cao, gã vỗ nhẹ vào mông cô, bàn tay di chuyển trên lưng.
- Buông tôi ra, tôi xin ông..
Cô không thoát được, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô vừa khóc vừa cầu khẩn hắn, bây giờ trường đã tối lại không có bóng người, đây là căn phòng cách âm dù có la hét to đến đâu vẫn sẽ chẳng ai nghe thấy, cô chống cự la hét đến mệt lã người, người cô đang một yếu đi, tay cô bị hắn giữ chặt đến sưng đỏ, trước khi chịu sự thua cuộc thì cô yếu ớt van nài một câu nói quá vô dụng trong tình cảnh này. Nước mắt đã chảy ướt cả khuôn mặt, chỉ có một chút tia hi vọng nhỏ nhoi trong đầu là ai đó sẽ đến cứu cô.
- Em không cần phải lo, chỉ một chút em sẽ được sung sướng ngay...
"RẦM" - Cánh cửa phòng bị ai đó phá cửa một cách thô bạo, chiếc cửa chịu lực mạnh nên văng vào trong phòng, Yoona mồ hôi ướt cả lưng áo, thở nhanh vì leo thang bộ lên đây, ánh mắt cậu giờ đây như thú dữ, nhìn thấy cảnh tượng cô đang bị gã Woo Sung kia đè vào tường, nghe tiếng cô khóc nức nở, lửa trong lòng một lúc trỗi dậy, cậu lấy đà bay tới đá hắn một cú vào mặt khiến gã lăn ra đất, cậu tiến tới túm cổ áo gã lên, ánh mắt như muốn giết chết gã, cậu đang thực sự rất tức giận.
- KHỐN NẠN, TÔI PHẢI GIẾT ÔNG!!
Cậu đấm tới tấp vào mặt gã, cậu liên tục dùng lực mạnh khiến máu bắt đầu chảy ra từ khóe miệng gã ngày càng nhiều, trên sàn nhà có vài cây răng của gã bị cậu đấm đến nỗi rơi ra, tay cậu sưng đỏ nhưng vẫn không hả giận, cậu dùng chân liên tiếp đạp vào mặt gã, trên tay đang cầm chiếc ghế gỗ dùng lực từ trên cao giáng xuống liên tiếp vào người đang nằm co ro chống đỡ dưới đất, gã bây giờ trông thật thê thảm, có lẽ gã sẽ chết mất nếu cậu vẫn cứ đánh gã như thế này.
- ÔI LẠY CHÚA!! JESSICA!
Tiffany chạy theo sau cũng đến phòng, cô thở không ra hơi, cố chạy tới vịn vào tường để giữ vững, chưa kịp thở đã thấy Jessica đang nằm ngất ra giữa phòng, trên người chỉ còn lại đồ lót, Tiffany xanh mặt liền lấy chiếc áo khoác của mình che lại, gương mặt cô cực kỳ hoảng hốt, lay lay thân thể yếu ớt của cô bạn mình, đôi tay run run nhấn từng phím số trên điện thoại gọi cấp cứu. Còn một bên, cậu như một tên quỷ dữ đang điên loạn đánh đập người đang nằm dưới đất chịu trận, chỉ khi Tiffany ra can ngăn thì mới chịu dừng lại...
---
Ngày hôm sau, tin tức này trở nên hot nhất trường, vẫn chưa ai có thể tin nổi là giáo viên Woo Sung hiền lành lại là kẻ biến thái, đặc biệt hơn hết Jessica chính là nạn nhân của gã khiến cho cả trường được một phen xôn xao, có chuyện để bàn tán. Jessica sau khi được đưa vào viện liền tỉnh lại, không bị thương, chỉ do quá sợ hãi mà ngất đi, nghỉ ngơi một chút sẽ được ra viện. Còn về phần Woo Sung, gã được lệnh bị đuổi thẳng khỏi trường, bị giải đến đồn cảnh sát với tội danh cưỡng hiếp, xâm hại thân thể người khác, về Yoona cũng bị ép buộc phải xin lỗi gã vì đã cố ý gây thương tích, đánh gã đến nỗi khuôn mặt trở nên dị dạng, các bộ phận bên trong cũng bị thương không kém.
Thời gian dần trôi qua, chuyện đó có lẽ cũng chìm vào lãng quên, và cô, cũng chẳng muốn nhớ lại. Mối quan hệ giữa cô và cậu đang ngày một tốt đẹp hơn, sau lần về gã thầy giáo biến thái đấy, cậu đều thường xuyên đưa cô về tới nhà, mỗi tối đều nhắn tin cho cô khiến cho cô lại có cảm giác rất đặc biệt. Yoona ở bên ngoài là một học sinh cấp ba ngỗ nghịch, bướng bỉnh nhưng bên trong lại là kẻ ấm áp đến ngốc nghếch, biết quan tâm, thời gian gặp nhau của cả hai ngày một nhiều lên, và cô chẳng bao giờ chán khi ở bên cạnh cậu, ngược lại là còn rất hạnh phúc.
- Yoona! Chị ở đây.
Cô đưa tay lên cao để cậu chú ý nhìn sang phía mình, cậu chầm chậm bước tới rồi ngồi cùng với cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười với cô.
- Jessica, chờ tôi lâu chứ?
- Không, chị cũng mới đến thôi.
Một cô gái trong bộ trang phục làm việc của trường, bước tới bàn của họ rồi đặt hai ly Latte Coffee lên bàn, hơi nóng từ trong bốc lên, có thể cảm nhận được hương thơm ngào ngạt của cà phê, sau rồi cô gái nở nụ cười rồi quay đi. Jessica nhấp một ngụm nóng, chợt nhớ ra gì đó rồi nhìn cậu.
- Này Yoong. Chị vừa mới phát hiện một quán ăn cực ngon, hôm nay về ta cùng nhau đến nhé?
- Xin lỗi. Hôm nay bận, em không thể về cùng chị được.
Cậu cầm chiếc muỗng khoáy cà phê, ánh mắt áy náy nhìn ra khung cửa sổ. Cô im lặng, bỗng dưng hôm nay trông cậu thật khác lạ, gương mặt cậu không còn vui vẻ như thường ngày, trầm lặng hiếm thấy. Cô nhăn mặt, vờ làm nũng với cậu.
- Không chịu ~ Hôm nay chị muốn em đưa chị về, đưa chị đi ăn.
- Tại sao chỉ là em, mà không phải ai khác?
- Vì em là người quan trọng, là người mà chị tin tưởng để dựa dẫm. Có em bên cạnh, chị thật sự cảm thấy rất an toàn.
Lúc này ánh mắt cậu mới quay sang nhìn cô, bỗng nhiên xoa đầu cô, nở nụ cười bí ẩn. Cậu im lặng một lúc, hơi tiến tới hôn nhẹ vào môi cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cho cô có một chút cảm giác kỳ lạ khó tả.
- Đồ ngốc. Biết đâu người mà chị dựa dẫm, lúc nào đó lại đột nhiên biến mất..
Cô như bất động, nhìn con người ngu ngốc trước mặt kia, không hiểu sao câu nói của cậu làm cô buồn đến khó tả, nước mắt như sắp rơi xuống, câu nói vừa rồi giống như cậu sắp đi bỏ cô rồi vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ đau đớn, chua xót đến kỳ lạ. Cô lại thế nữa rồi, lại khóc nữa rồi...
End chương 10
P/S: Có ai nhớ tui hăm :3 :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro