Chap 12
Trong màn đêm, biệt thự nhà họ Biện sáng lên như viên ngọc chân quý, lấp lánh tựa vì sao. Lại một đêm nữa, Bạch Hiền không trở về. Mãi cho tới buổi sáng ngày sau đó, cánh cổng sắt lạnh lẽo của căn biệt thự mới dần dần mở ra, một chiếc Lamborghini màu xám bạc dần dần tiến vào trong khuôn viên. Bạch Hiền vừa xuống xe, lão quản gia lập tức chạy tới với vẻ mặt lo lắng :
"Cậu chủ, cậu về rồi, thật may!"
"Sao chứ?" Bạch Hiền nhíu mày, thoáng có chút lo lắng.
"Độ thiếu gia đột nhiên lạ lắm. Tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy. Đã lâu lắm rồi, gương mặt đó, mười năm trước..."
Bạch Hiền có chút sửng sốt, lập tức vội vã chạy lên phòng Khánh Thù. Phòng của cậu nằm ở tầng ba, ngay cạnh thư phòng của Bạch Hiền, tuy nhiên với một khuôn viên rộng lớn và cấu trúc đồ sộ của căn biệt thự, có thể nói rằng nếu không sử dụng phương tiện di chuyển thì sẽ rất mất sức. Chính vì vậy, lúc Bạch Hiền tới trước cửa phòng Khành Thù, toàn thân anh đã rệu rã, bộ âu phục đắt tiên xộc xệch và ướt đẫm.
"Tiểu Thù!" Bạch Hiền lo lắng mở cửa.
Cậu hoàn toàn im lặng, tựa lưng trên chiếc ghế bành nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ. Bạch Hiền gần như chết lặng đi trong chốc lát. Từ lúc nào mà làn da cậu dưới ánh nắng lại trở nên nhợt nhạt và yếu ớt đến thế? Nước da của cậu trắng trong và mịn màng vô cùng, đã từng tươi đẹp ở độ tuổi thanh xuân như thế, vậy mà lúc này đây trước mắt anh, cậu hoàn toàn không mang chút sức sống, cứ như thể chỉ thêm vài giây phút nữa thì cậu sẽ hòa tan vào trong ánh nắng, biến mất mãi mãi vậy. Thời gian qua, Biện Bạch Hiền cứ tự cho rằng anh yêu Độ Khánh Thù, anh mới là người có khả năng làm việc đó. Nhưng, rốt cục anh đã cho cậu những gì, đã bao lâu rồi anh quên mất rằng sau cái vẻ ngoài cứng rắn ấy, cậu nhạy cảm và yếu ớt đến nhường nào.
Biện Bạch Hiền luôn cho rằng Khánh Thù giống với loài hoa dại yêu thích tự do, tự sinh tự diệt, bất luận giông bão thế nào đều vẫn có thể tốt tươi một lần nữa. Anh ta đã quên mất rằng, đôi khi, hoa dại vẫn luôn ước ao được trở thành đóa phù dung rực rỡ sắc hương, được bao bọc bên trong lồng kính.
Biện Bạch Hiền từ lúc nào đã tiến tới bên cạnh Khánh Thù, quỳ một chân xuống, lặng lẽ ngắm nhìn cậu.
"Đã về?" Khánh Thù cất giọng đều đều, tiếng nói như cơn gió vừa thực vừa ảo.
"Ừ, anh đã về."
Bốp! Bạch Hiền cúi đầu, định bụng hôn phớt nhẹ lên gò trán của cậu thì lập tức nhận lấy một cái tát. Anh nhất thời ngã về phía sau, bàng hoàng nhìn Khánh Thù. Trả lại cho anh chỉ là ánh mắt hờ hừng đến đáng sợ của Khánh Thù.
"Anh đã hãm hại Phác Xán Liệt phải không?"
"Anh không có!" Lúc này Bạch Hiền mới ngộ ra vấn đề, lập tức lên tiếng bác bỏ.
"Anh đừng chối! Tôi hận anh!" Khánh Thù tức giận đay nghiến Bạch Hiền, rốt cục cũng đã đến lúc Khánh Thù phải phản kháng.
"Khánh Thù, nghe anh, anh kh... "
"Im đi! Tới giờ phút này anh còn muốn ngụy biện? Thật đáng ghê tởm. Tôi ghét anh. Cút đi!" Khánh Thù không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng hét lên.
Biện Bạch Hiền không phản ứng gì cả, chỉ lặng yên chết trân tại một chỗ, nhìn Khánh Thù bằng một ánh nhìn bi thương, chua xót. Anh vừa định nói gì đó, rồi lại thôi, từ từ quay người, bước ra ngoài rồi đóng nhẹ cánh cửa. Anh nhanh chóng bước sang thư phòng ở ngay đó, bật chiếc máy tính trên bàn lên, sử dụng một loại tổ hợp phím tắt nào đó, lập tức trên màn hình hiện lên hình ảnh căn phòng của Khánh Thù. Và tất nhiên, Khánh Thù không hề hay biết về chiếc camera này.
Cậu vẫn đứng ở đó, đôi vai bé nhỏ cứ chốc chốc lại run lên. Người ấy vì ai kia mà khóc?
Cậu cuối cùng chính là không tin tưởng anh. Cậu thậm chí còn không nghe anh giải thích. Biện Bạch Hiền, mày lại thua Phác Xán Liệt rồi!
Cậu càng lúc lại càng khóc dữ dội. Thời gian qua, cậu đã kìm nén đến mức nào kia chứ? Bạch Hiền nhất thời vô thức đưa tay lên chạm vào màn hình, nhẹ vuốt ve bờ vai cậu. Khánh Thù, cậu không biết rằng anh yêu cậu nhiều như thế nào đâu.
*
Khánh Thù tới công ty trong tình trạng không mấy khả quan. Nội dung cuộc họp hôm nay là gì cậu cũng không nhớ. Đám nhân viên trong công ty nhận thấy rõ tâm trạng cậu có điểm bất thường, liền túm tụm bàn tán. Có người nói cậu không được Biện tổng yêu thương như bề ngoài, có người nói Biện tổng thực chất thích phụ nữ, dạo gần đây có nuôi thêm một cô tình nhân bé bỏng, có người lại nói giám đốc điều hành Độ đang tranh giành từng chút một cổ phần trong tập đoàn,... Độ Khánh Thù không phải là không nghe thấy, nhưng những chuyện như thế này cậu cũng đã quá quen thuộc rồi. Đám nhân viên bận bịu tối ngày chỉ có một giờ nghỉ trưa nhàn hạ, tán dóc vài chuyện cũng là thường tình. Mấy cô vừa rồi hình như ở phòng kế hoạch. Có lẽ từ nay cậu nên kiểm tra chặt chẽ mọi dự án của họ...
Độ Khánh Thù ngồi trong phòng làm việc tối tăm, bồn chồn không yên, chốc chốc lại nhấc điện thoại lên. Không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn,... Cậu đột nhiên rất muốn gọi điện cho anh, lại nhận ra mình chẳng hề lưu số điện thoại của anh. Còn nhớ lúc trước anh có để lại cho cậu tấm visitcard, nhưng cậu đã sớm ném nó vào thùng rác rồi. Hóa ra cậu cũng có lúc phải hối hận như vậy...
Yêu là gì? Có lẽ, yêu chính là khi rời xa người đó, bốn phút tựa như bốn giờ, bốn giờ tựa như bốn ngày...
Thế giới này chính là như vậy đó, bạn không vẫy vùng trong vũng bùn này thì kẻ khác sẽ vẫy vùng, sẽ lấy nốt chút dưỡng khí còn lại, cuối cùng bạn sẽ bị vũng bùn đó nhấn chìm với xúc cảm tuyệt vọng đến tột cùng. Độ Khánh Thù cần phải tiếp tục sinh tồn, có nói cậu cố chấp cũng được, nói cậu ngu ngốc cũng được, chỉ cần một ngày cậu còn mang họ Độ, một ngày gia tộc Biện thị còn hưng thịnh, thì cậu sẽ còn sống để hủy diệt toàn bộ bọn họ.
Chính mối hận thù này lại một lần nữa chia tách mối liên kết mỏng manh mới hình thành giữa Độ Khánh Thù và Phác Xán Liệt.
"Phác Xán Liệt, xin hãy đợi em thêm một chút nữa. Khi nào bọn họ bị bức tới mức vỡ nát hoàn toàn, em sẽ trở về bên anh."
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của cậu lại vang lên. Độ Khánh Thù thở dài, một dãy số lạ chưa từng thấy.
"Xin chào, giám đốc điều hành tập đoàn Growl Độ Khánh Thù xin nghe"
"..." Bên kia im lặng hồi lâu, chỉ có hơi thở mạnh mẽ truyền tới.
"Xin chào?" Độ Khánh Thù dần mất kiên nhẫn.
"Em tệ thật đấy. Cuối cùng vẫn không chịu lưu số của tôi."
Thanh âm trầm ấm quen thuộc ấy vang lên, là Phác Xán Liệt. Lồng ngực Độ Khánh Thù chợt thót lên một nhịp.
"Em đã ăn gì chưa?" Độ Khánh Thù ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, mới vậy mà đã 7 giờ tối, quả thực cũng có chút đói bụng.
"Chưa" Độ Khánh Thù vô thức trả lời.
"Ngốc quá" bên kia Phác Xán Liệt không giấu nổi nét cười, từ khi nào chú mèo nhỏ luôn giơ nanh vuốt với anh lại ngoan ngoãn thế này "Anh cũng chưa ăn gì, em có muốn cùng anh một bữa tối không?"
"Ừ" Độ Khánh Thù lại vô thức gật đầu.
"Lẩu Hailidao được không? Anh biết một quán rất được."
"Được"
Phác Xán Liệt phải nhíu mày kiểm tra lại số điện thoại, cứ ngỡ rằng đã gọi nhầm. Tiểu tổ tông của anh hôm nay tâm trạng vui vẻ đến thế sao?
"Độ Khánh Thù, hôm nay em không khỏe ở đâu hả? Sao em lại ăn nói dịu dàng với anh, thái độ ngoan ngoãn lạ thường thế?"
"... Có anh mới bị bệnh, cả nhà anh mới bị bệnh!" Độ Khánh Thù lập tức khoe vuốt nhọn, nhưng không sao, anh thích. Tiểu tổ tông nhà anh đáng yêu quá đi thôi!
"Hahaha" Phác Xán Liệt bật cười khoái trá "em đợi đó, anh tới đón ngay. Anh phải cho em thấy ai mới là bậc thầy ăn cay"
"... Đồ trẻ con!"
Độ Khánh Thù hừ mũi giận dỗi, lập tức cúp máy. Bần thần một lúc, cậu mới giật mình. Có phải đã quá lâu rồi cậu không bày ra bộ dạng giận dỗi trẻ con ấy? Độ Khánh Thù tự cười nhạo bản thân, mới rồi còn tự dặn lòng thời gian này xa lánh anh ra một chút để tránh phiền phức.
Ba mươi phút sau, chiếc Audi xám bạc đỗ ngay gần lối vào tòa nhà tổng của tập đoàn Growl. Anh nháy cho Độ Khánh Thù và lần, thông báo rằng anh đang "nhẫn nại" đợi cậu ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Độ Khánh Thù đã xuất hiện trước mắt anh. Mồ hôi còn lấm tấm trên gương mặt thanh tú đó, lông ngực phập phồng với tiết tấu nhanh mạnh, hai gò má trắng trẻo ửng hồng lên vì vận động. Anh đoán chừng cậu đã chạy một mạch tới chỗ anh thì phải. Hiếm khi thấy cậu chịu rũ bỏ lớp vỏ gai góc, xuất hiện đầy quyến rũ và đáng yêu như vậy, anh nhất định phải tânn dụng cơ hội này "ăn đậu hũ" mới được.
"Lên xe nào!" Phác Xán Liệt nhanh chóng xuống xe, mở sẵn cửa bên ghế phụ, bày ra bộ dáng của một thê nô công chính hiệu.
"Tôi... tôi... tôi chưa đồng ý" Độ Khánh Thù vừa thở dốc vừa nói.
"Con mèo hư hỏng này, lại không ngoan rồi"
Phác Xán Liệt mắng yêu cậu một câu, sau đó lập tức bế bồng cậu trên tay, mặc cho cậu vùng vằng đòi bỏ trốn, đặt cậu xuống ghế lái phụ, ôn nhu thắt dây an toàn cho cậu. Ngay sau đó, chiếc Audi dần mất hút trong dòng xe nhộn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro