Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43

*3:00 am:

KyungSoo nhẹ nhàng rời khỏi giường, đưa tay gom đống quần áo dưới sàn rồi bước vào nhà vệ sinh. Chanyeol cuộn mình vào chăn ấm, sẵn có hơi men trong người nên ngủ rất say.

Cửa nhà vệ sinh bật mở, theo đó là vài tiếng động sột xoạt vang lên. Chiếc vali được KyungSoo kéo lại nhẹ nhàng.

Khẽ đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ một bức thư, KyungSoo quay sang nhìn Chanyeol, cái nhìn không muốn dứt, nước mắt lại chực trào.

Bàn tay cậu đan xen vào những sợi tóc nâu mềm mại, KyungSoo chợt nhớ đến những ngày đầu gặp hắn. Nghĩ lại thấy cũng đáng yêu đấy chứ!

Cúi người đặt lên má Chanyeol một nụ hôn, từng giọt nước mắt lấp lánh khẽ lăn dài trên đôi má trắng hồng. KyungSoo đưa tay bịt chặt miệng che đi tiếng nấc, nhanh chóng kéo vali bước đi để khỏi yếu lòng.

– Tạm biệt Chanyeol!

"Cạch"

........................................

*11:00 am ngày hôm sau:

Ánh nắng chói chang rọi vào ban công, cái nắng giữa trưa mang theo cả hơi nóng.

Căn phòng sáng rực lên, trên chiếc giường trắng rộng lớn có một nam thần đang say giấc.

Chiếc chăn chỉ đắp hờ ngang hông để lộ một thân hình nam tính mà có thể khiến bất kì cô gái nào phải đỏ mặt. Cơ bụng sáu múi chuẩn không cần chỉnh, gương mặt là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người.

Cánh tay rắn chắc đưa lên che mắt vì chói, Chanyeol khẽ cựa mình.

Mớ rượu hôm qua thấm vào người cộng thêm cái bụng trống rỗng suốt mấy ngày không ăn gì khiến hắn như muốn rụng rời cả tay chân. Đầu lại đau như búa bổ, Chanyeol khẽ nhăn mặt đưa tay xoa trán rồi ngồi dậy.

Định hất chăn bước xuống, bất ngờ Chanyeol nhìn thấy có một vệt máu nhỏ đã khô in trên tấm gra giường trắng muốt.

Sững sờ..............

Bàng hoàng.................

Hắn thực sự muốn chết điếng tại chỗ.

– Thì ra không phải mơ! KyungSoo!

Chanyeol tông cửa nhà vệ sinh để tìm KyungSoo nhưng không thấy. Nghĩ ra điều gì đó nên hắn mở toang tủ quần áo.

Ôm đầu chán nản ngồi phịch xuống nền nhà tựa lưng vào giường, trong tủ chỉ còn duy nhất quần áo của hắn. KyungSoo đâu rồi?

Ai làm ơn nói cho hắn biết là KyungSoo đã đi đâu rồi đi, hành hạ hắn suốt hai ngày qua còn chưa đủ hay sao?

Đôi mắt đỏ hoe lờ đờ nhìn quanh, lá thư trên bàn nhanh chóng đập vào mắt Chanyeol. Không chần chừ, hắn tiến đến bóc thư ra xem. Xem từng dòng chữ nắn nót mà KyungSoo để lại:

"Gửi anh – người con trai mà em yêu hơn cả bản thân mình!

Khi anh đọc lá thư này thì em đã đi xa lắm rồi. Đi đến một nơi rất xa và ở đó không có anh. Có lẽ khoảng thời gian đầu em sẽ khó sống lắm vì em đã quen có anh ở bên cạnh.

Em vốn không hề thích nói nhiều, cũng chả cần biết người khác có hiểu những gì em đang làm hay không nhưng.........một lần cuối thôi, hãy cho phép em biện minh vì em muốn anh hiểu. Em và người đàn ông kia vốn chỉ là người xa lạ, không hề có bất cứ mối quan hệ nào.

Em biết, giờ có nói thì cũng vô nghĩa rồi. Ngày hôm đó anh nặng lời với em như thế khiến em đau lắm. Trong đầu em chỉ tồn tại duy nhất mỗi một ý nghĩ, anh không tin em, không tin vợ của anh.

Em hiểu, anh cũng như bao người chồng khác, anh ghen........ và em vui vì điều đó. Có lẽ hiện bây giờ anh đã biết em không hề phản bội anh, đúng không?

Giữa em và anh không tồn tại hai chữ tin tưởng, ừ thì em sẽ tìm một nơi nào đó để suy nghĩ về khoảng thời gian mà chúng ta bên nhau. Em cười nhiều hơn chính là nhờ anh bước vào cuộc sống của em đấy! Chanyeol à!

Xin lỗi vì đã phá hỏng một đêm lãng mạn của chúng ta. Chúc Chanyeol của em sinh nhật vui vẻ nhé! Hãy nên nhớ rằng: Do KyungSoo chỉ thuộc về mỗi một mình Park Chanyeol thôi, về tâm hồn lẫn thể xác...........

Em yêu anh

KyungSoo"

Dòng chữ trên thư bắt đầu nhòe đi vì những giọt nước lăn ra từ khóe mắt. Những giọt nước chứa đựng sự cay đắng, hối hận vì những lỗi lầm của bản thân.

Chanyeol – Park Chanyeol lần đầu tiên khóc vì một người và có lẽ đó là người vợ duy nhất của cuộc đời hắn: Do KyungSoo.

Chanyeol bật khóc như một đứa trẻ, đôi mắt ướt nước ngẩng lên nhìn ra cửa sổ, nơi có một chiếc máy bay vừa vút qua bầu trời trong xanh

– KyungSoo! Anh sẽ đợi em!

.................................................

– CẬU ĐI ĐI! ĐI TÌM KYUNG SOO VỀ ĐÂY CHO TÔI NGAY! – Ryeowook umma quát lên, đôi mắt bắt đầu ngấn nước.

Yesung appa dìu umma ngồi xuống ghế, sợ umma kích động nên ông cố đỡ lời giúp Chanyeol:

– Em đừng vội quát con như thế! KyungSoo bỏ đi cũng vì một phần nó cảm thấy ngột ngạt, chờ khi bình tĩnh chắc KyungSoo sẽ quay về mà.

– Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con trai không phân biệt rõ trắng đen như cậu chứ? Tại sao không biết tin tưởng vào người hằng đêm nằm chung giường với mình? KyungSoo như thể cánh tay phải của tôi, nó hết lòng vì cái gia đình này, thế mà trong một phút nông nỗi cậu lại để KyungSoo tổn thương rồi bỏ đi. Thật là...... – một tay ôm ngực, umma gục đầu lên vai Yesung appa khóc nức nở.

Chnayeol chỉ biết đứng đó, cúi đầu, yên lặng. Tất cả là tại hắn. Tại hắn mà ra cả.

Cả bọn nhìn umma Bang Chủ mà không dám nói gì. Mọi người hiểu Chanyeol đang rất hối hận và không nên để bà Ryeowook kích động thêm nữa. Riêng Tao và Chen sau khi hiểu chuyện thì đâm ra rất giận Chanyeol.

Có lẽ thiếu KyungSoo, Chanyeol không chết.... chỉ là mất đi gần hết nụ cười. Ngày qua ngày, hắn dần trở nên ít nói và nghiêm túc hơn, chững chạc hơn.

Bản thân đã biết sai, chỉ mong sao ở một nơi nào đó KyungSoo sẽ suy nghĩ lại và quay về bên mình.

Để làm umma không phiền lòng, Chanyeol một mình gánh vác hết mọi việc của Bang hội và trở thành một vị Bang Chủ thật tốt. Phải! Hắn muốn trở thành một người đàn ông thực sự có thể che chở cho người quan trọng nhất của đời mình chứ không phải là một Chanyeol như ngày trước hay dựa dẫm vào KyungSoo.

Chỉ khi công việc bận rộn hắn mới không nhớ đến KyungSoo, nhớ đến kỉ niệm của cả hai. Vì thế, suốt ngày Chanyeol chỉ công việc và công việc.

Trong lòng luôn hướng về người con trai ấy, mong một ngày cậu ấy quay trở về,

...............................................

*1 năm sau:

– Cái gì? Lay có thai rồi á? – Chanyeol hét lên, miếng táo chưa nuốt qua khỏi cổ họng đã bị mắc kẹt lại.

Suho cười cười, đưa tay quàng vai Lay:

– Thì tụi anh cưới nhau hơn 6 tháng rồi, có thai là chuyện thường thôi làm gì mà em la lớn vậy?

Lay yên kiều cười nhẹ, trông cậu càng ngày càng đẹp kể từ khi làm vợ, làm umma. Tao chỉ chỉ vào bụng cậu:

– Hyung mang thai bao lâu rồi ạ?

– Vừa đúng 1 tháng! – cậu đáp.

– Em! Em! Cưới.....cưới..... – Sehun nắm tay Luhan lắc lắc, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

– Thôi! Chuyện cả đời đấy, muốn là cưới liền à? – cậu chống cằm.

– Nhanh đi mà! Nhìn anh Suho có con trước anh không cam tâm, hai đứa mình cưới liền biết đâu còn kịp. – anh cười như khỉ.

– Anh thiệt là....... bộ coi em như máy đẻ hả? – cậu nhăn nhó.

Chen xua xua tay ổn định tình hình:

– Ở đó mà dành giựt có trước có sau, nếu KyungSoo có ở đây thì biết đâu Chanyeol lên chức appa trước rồi! – sau khi nói xong, cậu nhóc nhận được vô số cái lườm liếc đầy ẩn ý. Rốt cuộc Chen chỉ biết gãi đầu cười trừ.

Chanyeol thoáng buồn, tuy nhiên trên môi vẫn giữ nụ cười gượng gạo. Không cần nhắc Chanyeol cũng đang nhớ KyungSoo đây. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì???

..................................................

* Luân Đôn 9:00 pm

Kevin ngồi ở thư phòng giải quyết một số văn kiện linh tinh. Từ ngày trở về với tổ chức anh không được ngơi tay một phút giây nào cả, công việc cứ chất cao như núi ấy.

Một người đàn ông bận rộn, nhưng cuộc sống lại không tẻ nhạt vì bên cạnh họ có một người.

Một tổ ấm hoàn hảo thì không thể thiếu đi một người vợ, cũng như Kevin không thể rời xa người đó.

Không biết từ lúc nào, anh lại nhận ra bản thân mình cần có trách nhiệm với cậu. Vì sao? Vì anh gián tiếp hại cậu mất người thân hay là vì anh yêu cậu rồi?

Ngả đầu lên ghế sau một ngày mệt mỏi, định chợp mắt một lúc nhưng anh vội bật dậy bước ra khỏi phòng.

Bước đi trên hành lang, Kevin bắt gặp cô người hầu đang quét dọn nên hỏi:

– Cậu chủ đã ăn tối chưa?

– Thưa chưa ạ! – cô hầu kính cẩn cúi đầu đáp nhẹ nhàng.

– Tại sao lại chưa mang bữa tối cho cậu ấy? – hàng lông mày rậm anh tuấn khẽ nhíu lại có chút gì đó không hài lòng. Bấy nhiêu đó cũng khiến cô hầu gái hoảng sợ.

– Thưa tôi có mang nhưng cậu chủ bảo không muốn ăn và dặn đừng vào phòng làm phiền!

– Được rồi! Làm việc đi!

Kevin sải từng bước dài về phòng ngủ, trong lòng sốt ruột lo lắng không biết cậu có phải là bị ốm hay không.

Đưa tay nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng to lớn, Kevin chợt sựng lại.

Ren ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm quyển sách nhưng mắt lại hướng ra ngoài. Cánh cửa mở tung mặc cho cơn gió không ngừng trêu đùa mái tóc cậu.

Người con trai ấy thự sự quá đẹp! Đẹp đến nỗi Kevin phải ngẩn người.

Trông cậu như một thiên thần khi ngồi cạnh ánh trăng sáng ngoài kia.

Đôi mắt mông lung cứ mãi ngắm nhìn bên ngoài nên không biết là Kevin đã đứng ngay bên cạnh. Anh đưa tay vuốt tóc cậu rồi thì thầm:

– Không đói sao?

Đôi mắt đó không nhìn anh, một cái lắc đầu thật nhẹ thay cho câu trả lời. Kevin chậc lưỡi, lắc đầu:

– Sao hôm nay lại không ngoan rồi nhỉ? Hay là em không khỏe?

Cậu quay người sang, đôi mắt chú mục vào gương mặt tuấn mĩ:

– Em muốn hỏi anh một chuyện được không?

Kevin ngồi xuống giường, sau đó nhẹ nhàng kéo cậu ngồi vào lòng mình. Hôn lên mái tóc mềm, mùi hương thật dễ chịu.

– Em hỏi đi!

– Tại sao..... ngày đó lại không giao em cho tổ chức?

– Anh không muốn nhìn người anh yêu phải chịu khổ! – bàn tay anh siết nhẹ tay cậu, hai chiếc nhẫn cưới sáng lên dưới ánh trăng ngoài kia.

Chóp mũi cậu ửng hồng, đôi mắt đỏ hoe như nó sắp rơi ra thứ gì đó. Những giọt nước mắt như những hạt trân châu.

– Ren này đáng để anh yêu sao? – nép mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh để anh không nhìn thấy mình khóc. Cậu khẽ nói.

Đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, anh cười hiền:

– Em không còn là Ren nữa mà là Alex, vợ của một đặc cảnh FBI. Quên hết quá khứ đi được không? – giọng anh thật nhẹ nhàng, nó khiến trái tim của cậu phải nấc lên từng hồi.

Khẽ gật đầu, cậu dựa vào ngực anh:

– Cảm ơn anh nhiều lắm!

– Đừng khóc nữa, anh thích nhìn em cười cơ! Nụ cười của vợ anh giống hoa Anh Đào nở rộ ấy!

Tuy hai mắt đầy nước nhưng cậu vẫn cười. Trong số hàng triệu triệu người trên Trái Đất này, phải chăng cậu chính là người may mắn nhất???

....................................................

*Biệt thự Hắc Long của Ngài Kangin:

– Sao ạ? Muốn con quản lí công ty thay bác trong vòng một tháng sao? – Xiumin ngạc nhiên, hai mắt không dám chớp.

Kangin appa chân bắt chéo nhàn nhã nhấp ngụm trà thượng hạng, thái độ vô cùng thư thái:

– Đúng vậy! Ta với umma Chen vừa đặt vé máy bay sang Brazil để du lịch sẵn tiện ta muốn xem World Cup nên chắc khoảng hơn một tháng mới về được.

– Nhưng mà chuyện điều hành một tập đoàn lớn như Hắc Long thì......

– Không sao đâu! Ta tin con làm được mà! – ông đặt tách trà xuống bàn, gật đầu nói.

– Nhưng con sợ xảy ra sơ suất, hay là bác gọi cho Chan hyung đi nha! – Xiumin gãi gãi đầu, có vẻ hơi mất tự tin tí xíu.

– Cái thằng nhóc này, con nên nhớ con đã từng đề ra biện pháp để cứu sống Hắc Long một lần rồi. Chẳng lẽ chỉ quản lí thôi mà cũng không được hay sao? Hay là con không có ý muốn giúp ta?

– Á....dạ...dạ....không ạ....

– Chắc tại thằng bé sợ bận bịu không có thời gian đi chơi với Chen đó mà! Bác nói đúng không? – umma của Chen từ tốn đặt dĩa trái cây lên bàn, mỉm cười thân thiện. Trông ba người bọn họ cứ như thể là ba anh em ấy nhỉ?

Bị bắt trúng thóp, Xiumin á khẩu. Thú thực cậu nhóc mê chơi cùng Chen hơn là phải ngồi một chỗ làm việc. Quản lí cả cái tập đoàn này thời gian ăn cơm còn không có huống hồ gì nói đến việc đi chơi.

Khẽ gãi đầu, nở nụ cười cute một lần nữa lại "đốn tim" umma của Chen. Umma ngồi xuống bên cạnh chồng rồi huých tay Kangin appa:

– Hay anh sắp xếp việc nào nhẹ thôi để hai đứa nhỏ còn đi chơi!

Xiumin biết chiêu "mỹ nam kế" đã có hiệu quả nên ngồi yên lắng nghe. Kangin appa nhún vai:

– Thực sự anh đâu còn biết cho Xiumin làm việc gì đâu!

– Hay là anh sắp xếp cho Chen làm thư kí riêng cho Xiumin đi! Hai đứa nhóc không cần đi chơi cũng có thể gặp mặt thường xuyên! – umma Leeteuk bỗng dưng đưa ra cái ý kiến có 1-0-2.

Mắt Xiumin sáng lên như hai cái đèn pha ôtô, hàng lông mày giật giật trông gian vô cùng. Ngoài mặt đã khoái trong lòng còn thích hơn gấp bội.

– Anh thấy vậy cũng được đấy! – appa Kangin gật gù.

Niềm sung sướng dâng trào, Xiumin như đang lơ lửng trên mây. Cứ tưởng tượng đến việc được Chen pha cà phê cho hoặc là việc được Chen đút ăn cơm trưa thì lại thấy thích thú kinh khủng. Khi yêu người ta thường hoang tưởng thế đấy mọi người thông cảm!

"BÙMMM.....ầmmm"

Đang thả hồn theo mây gió thì một tiếng động "long mồm lở móng" chứ không còn "long trời lở đất" nữa vang lên.

Mặt đất có tí rung chuyển, pama Chen đều giật thót tim mém lọt sôfa. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Xiumin.

Nhanh chân, ba người chạy ra vườn.

Và vâng! Khi họ tới nơi thì một Chen te tua đang đứng trước mặt. Đầu tóc thì rối tung dính toàn đất cát, tay chân mặt mày lấm lem một màu đen thui.

Bama không nhịn được cười liền cười một trận ra nước mắt. Xiumin nhịn cười chạy đến đỡ cậu nhóc:

– Trời ơi! Em lại nghịch cái gì nữa vậy tiểu yêu?

Bộ mặt lem luốc chỉ còn đôi mắt là sáng hoắc lên, cậu lắc lắc cái đầu:

– Em đâu có nghịch cái gì đâu!

Umma vội móc trong túi áo ra một tuýp khăn giấy lau lau mặt cho cậu nhóc:

– Con mà không nghịch thì umma đi đầu xuống đất đây này! Con cái gì đâu thiệt tình, giống ai mà có nết vậy hả?

Appa sau khi hưởng một tràng cười no nê thì tiến đến chỗ Chen ngồi lúc nãy, ông xém thót tim đột quỵ tại chỗ khi thấy một mảng đất lớn bị lõm sâu, giống cỏ xanh tươi ông vừa tốn tiền tỷ nhập về cũng theo đó mà "đen như than".

Nghĩ lại cười không vô, ông nghiến răng nhìn cậu nhóc:

– Bộ cỏ ba trồng đắc tội với con hả? Cái vườn này vì "thú vui tao nhã" của con mà ba đã đổ đất, trồng cây, cải tạo biết bao nhiêu lần rồi con nhớ không?

Cậu chu môi, phồng má:

– Ba lại trách con! Tại lúc nãy có chuyện cấp bách nên mới xảy ra sự cố chứ bộ!

Giọng điệu cứ như là mình oan ức lắm ấy. Xiumin nhẹ giọng:

– Kể anh nghe xem nào!

– Lúc nãy em đang ngồi đọc sách thì tự nhiên có một "con chuột" bự tổ chảng bò ngang chân. Mém tí nữa là em ngất xỉu luôn rồi! Hoảng quá nên em móc đại mấy thứ trong túi quần ra ném để đuổi nó đi! Ai ngờ móc nhầm .......... mấy quả bom mới chết!

– Ố ô! – ba cái miệng đồng thanh.

Hồi đó giờ lần đầu mới nghe ném chuột bằng bom, mà bom lại để trong túi quần mới ác chứ. Chen can đảm dã man! Bái phục!

– Rồi con chuột đâu? Sao appa hong thấy? – Kangin appa bước đến ngó tới ngó lui cái đống đất đen thui nằm ngổn ngang kia.

– Đi rồi! – cậu nhóc vô tư đáp.

– Mà đi đâu?

– Thì đi sang thế giới bên kia đoàn tụ với tổ tiên của bả chứ đi đâu? Ăn cho mập thây rồi gặp trái bom chạy không kịp! Đáng đời mầy chuột à! – Chen hài lòng ngúng nguẩy bỏ vào nhà.

Ba bộ mặt tưởng tượng con chuột béo ú đang xì mỡ, nằm thoi thóp trong cái đống đổ nát kia mà phát rùng mình.

Chen à! Sao lại ác đến độ đó vậy hả? Cũng may con chuột nó ở ngoài vườn, nếu ở trong nhà thì bây giờ ngoài con chuột chắc cũng có ba người đang xì mỡ rồi.

Bó tay với cái gọi là thú vui tao nhã!!!!

------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro