Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 3

Khi ta tỉnh lại trời khá nhem nhối , ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề thắc mắc. Ra Biện Bạch Hiền từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các tỷ tỷ  ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, chỉ thích đánh nhau với bọn con trai, không có việc gì mà ta không dám làm, trừ làm chuyện xấu!  Biện Bạch Hiền ngươi yên tâm ta đã vào thân xác của ngươi rồi ta quyết sẽ không dễ bị ức hiếp. Còn vấn đề nữa, Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân nhưng nhìn vào trong gương lại trông giống xác chết vì ta bệnh nặng không ăn uống. 

- Hiền nhi ! 

Thanh âm trầm cô lãng vang bên tai ta. Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên, tóc dài buộc cao, dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay đại ca ? không đúng, đại ca ta hình như mới 23 tuổi , người này nhìn thế nào cũng qua tứ tuần .

- Con sao vậy?  Không nhận ra ta ư? 

- bẩm lão gia, thái y nói công tử bị mất trí nhớ!

-Hắn có bẩm báo với ta rồi , ngươi lui ra ngoài đi! 

Người này là cha ta, tể tướng Biện Ngôn trong truyền thuyết đây ư? thật nhìn không ra ông đã có 4 đứa con nha! 

- ngươi là cha ta ?

- Hiền nhi, gọi ta là phụ thân! 

- phụ thân ơi! ta bị mất trí nhớ rồi! 

- Đừng lo Hiền nhi, ta nhất định lấy lại công bằng cho con! 

- Hả? 

- Ta cho người điề tra ra người hại con là Hoa nhi và Tú nhi. Con bị ức hiếp từ bao giờ , nhớ không? 

- Từ khi Hiền nhi còn nhỏ đã bị 2 muội ức hiếp rồi!

Ta thực sự cuốn hút bởi giọng nói này, vừa trong trẻo như nước hồ thu vừa trầm bỏng như nhịp điệu của dây đàn. Một thân bạch y tiêu sái tiến vào, dáng người thanh tú nhưng mang khí chất của 1 bậc vương giả. nếu ta đoán không lầm, đây chính là đại ca đã bảo vệ ta trong truyền thuyết, 2 đại boss đều có mặt tại đây nha!

- Phong nhi, việc ở triều đình đã xử lí xong chưa ?

- chỉ còn 1 số việc nhỏ nhặt, phụ thân đừng lo!

Người đó quả nhiên là đại ca ta, cuộc sống sau này sung sướng hay cực khổ đều nhờ 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó ? chổ dựa của ta đó! 

- Hiền nhi , ta nghe thái y vào triều bẩm náo rằng đệ đã tĩnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! có nhớ ta là ai không ? 

- Người là đại ca của ta hả? Vân Đình kể lại cho ta nghe , ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ !

- Ừ! Hiền nhi ngoan, đệ mau nghỉ ngơi đi ! 

....................

Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thì 2 đại boss ra ngoài . Hây! Kệ thôi! Còn sống là may rồi , đánh 1 giấc đã mọi việc tính sau! 

- Phong nhi, việc ban nãy là con nói thật? 

- chẵng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?

- Từ trước đến giờ ta vẩn cảm thấy 3 đứa vẩn yêu thương nhau , chả nhẽ không phải vậy ?

-Hừ! trước mặt phụ thân là như vậy , còn sau lưng bày trò ức hiếp tứ đệ. Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ đệ đã mất mạng từ lâu!

- Vì Bạch Hiền là con rơi của ta sao? 

- Không sai , nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị tứ đệ về nhan sắc và tình thương của phụ thân! 

- Vậy tại sao con không ganh tị với Bạch Hiền? 

- Vì ta hiểu rỏ tứ đệ từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của mẫu thân , nương ta và 2 muội muội lại không thích đệ ấy nên phụ thân mới cố gắng bù đắp tình cẳm cho đệ , vả lại ta củng quý tứ đệ ! 

- chỉ có con là hiểu rỏ sự tình! Để trách khỏi chuyên này thêm lần nữa, Phong nhi, con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất bảo vệ Hiền nhi ! 

- Ta đã rỏ, phụ thân , người mau nghỉ ngơi đi!

-  Gọi Hoa nhi và Tú nhi đến đây!. Sự việc lần này không thể bỏ qua , ta phải trừng phạt 2 đứa! 

- Vâng! 

....................................

Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ khiến ta giật mình. Tỉnh giấc, nhìn lại, vẩn là trần nhà hôm qua, bàn gỗ hôm qua. Ta không nằm mơ, đây là sự thật. Ta là Biện Bạch Hiền . Khẻ cựa mình , ta không còn cảm giác đau khắp cơ thể của ngày hôm qua , hồn ta đã hòa nhập được với xác này .

- Công tử đã tỉnh lại rồi, để Đình nhi giúp người ngồi dậy!

- Không cần đâu ! để ta tự ngồi đậy!

thân thể ta không còn cảm giác đau nhức nhưng vẩn còn uể oải, mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt nữa ta bi rơi xuống đất, vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ. sau khi cô bé dẩn ta tới bàn ăn, bất kể đồ ăn nhiều hay ít, ngon hay dở ta đều không bỏ qua. Cảm giác đói bụng đã khống chế lí trí ta rồi. ta ăn ngấu nghiến, bất kể mọi người đang tròn mắt nhìn ta chằm chằm.

- Hiền nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!

Âm thanh này thật quên thuộc nha. là đại ca ta, Biện Bạch Phong 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro