Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48 Kết Thúc


"Em sẽ tự lo cho chính mình, mọi người cũng nhớ bảo trọng."

Park Chan Yeol nói xong liền khoác ba lô lên vai, hướng về phía nhóm người đằng xa vẫy vẫy tay.

Lu Han nhìn Park Chan Yeol vô cùng bình tĩnh của hiện tại, trong đầu lại mờ mịt nhớ lại chuyện trước kia.

Baek Hyun đã đi hơn nửa năm.

Trong nửa năm đó, Lu Han tận mắt chứng kiến quá trình đứa nhỏ này dần thoát ra khỏi bi thương đau đớn, nhưng cũng hoàn toàn mất đi dáng vẻ tươi cười trước kia, chỉ còn lại sự cô độc trầm lặng.

... Nhưng dù vậy cũng xem như chậm rãi bình phục đi.

Lu Han vẫn thường tự an ủi mình như thế.

Lại nhớ tới Park Chan Yeol của nửa năm trước, ngày đó đúng vào lễ an táng của Baek Hyun nhưng bọn họ đều không thấy bóng dáng Park Chan Yeol đâu.

Lu Han sợ xảy ra chuyện gì cho nên sau khi lễ tang kết thúc liền lập tức lái xe tới chỗ Chan Yeol.

_____ Mới mấy ngày trước, đây vẫn là nơi cậu ấy và Baek Hyun sống cùng nhau.

Lúc mở cửa bước vào, Park Chan Yeol cũng không suy sụp như trong tưởng tượng của Lu Han mà dáng vẻ vẫn sáng sủa dễ nhìn như thế, chỉ là qua mấy ngày khổ sở nên gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng hồng hồng ngấn nước.

Nhìn thấy có người tới, Park Chan Yeol cũng không nói gì, trầm mặc mở cửa để Lu Han đi vào.

Lu Han lơ đãng nhìn quanh căn phòng một lượt, phát hiện tất cả đều ngăn nắp không có chút lộn xộn nào, sau đó mới ngồi xuống ghê sôpha, muốn mở miệng lại không biết phải nói cái gì.

Có khỏe không?

____ Cậu ấy đươg nhiên không khỏe.

Không cần quá đau khổ như vậy.

____... Làm sao có thể chứ.

Lu Han nhìn Park Chan Yeol từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, phân vân suy nghĩ nên nói thế nào mới phải. Mấy người bọn họ đã sớm biết được bệnh tình của Baek Hyun, từ sợ hãi ban đầu cũng dần tập làm quen, cuối cùng là bất đắc dĩ chấp nhận. Còn có thể làm gì được nữa, chúng ta cho tới bây giờ đều không thể thoát khỏi vòng số mệnh.

Tuy rằng ngày đáng sợ đó hiện tại đã đến, cho dù có bi thương tiếc hận bao nhiêu nhưng cuối cùng cũng không đến mức quá khó khăn.

Nhưng đối với người trước mặt này, tình huống hoàn toàn khác biệt.

"Chan Yeol..." Lu Han lo lắng gọi một câu.

Người kia có chút giật mình, nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.

"... Hôm nay mọi chuyện đều ổn cả chứ." Nửa ngày sau, Chan Yeol mới hít sâu một hơi, cổ họng nghèn nghẹn thốt lên một câu mà giống như đã vắt cạn sức lực.

"Ừ." Lu Han gật đầu, không biết phải nói thêm gì nữa.

Tâm trí liền hiện lên tấm hình đen trắng của Baek Hyun trong tang lễ.

Cậu ấy giống như đứng ở trên khán đài cao ngất, lẳng lặng nở nụ cười mà vĩnh biệt thế giới này.

Lu Han thở dài, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

"Chan Yeol, anh biết hiện tại cậu rất khó vượt qua tình cảnh này, nhưng chính là-"

Lời Lu Han chưa kịp nói hết đã bị chặn lại.

"Anh nói xem, cậu ấy ở bên kia có phải rất lạnh không."

Chan Yeol ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đông luôn dài sâu hun hút như vậy, sáng sớm sắc trời vẫn là một mảng tối đen.

Lu Han nhíu mày - anh luôn lo lắng nhất chuyện này đây. Người đi cũng đã đi, kẻ ở lại lại không thể kiềm chế được cảm xúc thương nhớ.

"Không phải cậu muốn..."

"Ngày cậu ấy đi, hình như còn có chút cảm lạnh." Chan Yeol vẫn tiếp tục thì thào, như thể tự nói với chính mình.

"Chan Yeol..."

"... Em có lẽ nên đi cùng cậu ấy."

"...Chan Yeol!"

Tâm trí Lu Han run lên, lập tức ngắt lời.

"Cậu đừng có nghĩ linh tinh!... Ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ!"

Chan Yeol khẽ nhếch môi cười như tự giễu.

"Chuyện điên rồ? Là tự tử sao? ... A, thật ra em cũng có nghĩ tới."

Cậu ta đã điên rồi hay sao.

Lu Han nghe thấy vậy, đau đớn trong lòng tự nhiên bùng lên như lửa đốt. "Cậu tỉnh táo lại một chút có được không! Làm thế Baek Hyun sao có thể yên tâm an nghỉ được!"

"Chính là con mẹ nó kẻ đáng chết phải là em!" Park Chan Yeol đột nhiên gào lên, giống như bộ dạng bình tĩnh vừa nãy chỉ là dối trá che mắt người khác mà thôi.

Lu Han liền ngây người.

"Là em, là em đáng chết. Anh đã quên em từng đối xử với cậu ấy thế nào hay sao!"

Tiếng cậu ấy gào lên lại không thể kiềm chế mà run rẩy đến cực kì bi thương.

"Em còn chưa kịp đền bù đủ... còn chưa yêu thương đủ... tại sao cậu ấy có thể ra đi như vậy..." Chan Yeol ôm chặt đầu, liều mạng kìm nén nhưng vẫn không sao ngăn được từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lu Han bỗng hoảng loạn. Cho dù bình thường có nhanh nhạy thế nào giờ phút này cũng không biết phải đối mặt ra sao với tình cảnh này.

"Những ngày cuối cùng Baek Hyun được ở cạnh cậu, đối với cậu ấy vậy là vô cùng hạnh phúc rồi." Cuối cùng Lu Han mới có thể khống chế tâm tình mà an ủi Chan Yeol.

Park Chan Yeol trầm mặc không đáp lại, chỉ im lặng che mắt.

"Đều đã qua rồi... Chan Yeol, hiện tại mọi chuyện đều đã qua rồi..."

Một lúc sau Chan Yeol mới chậm rãi lên tiếng.

"Đúng vậy... Em biết... Đều đã qua rồi."

Park Chan Yeol cúi đầu nhìn xuống đất, nhưng ánh mắt lại vô cùng hoảng hốt ngây dại.

"Hiện tại mọi chuyện đều đã qua... rồi sau này, em sẽ lãng quên hết tất cả, dần dần không còn áy náy, không còn đau khổ, ngay cả tình yêu với Baek Hyun sẽ dần phai nhạt."

Lu Han nghe thấy vậy liền khó chịu.

"Rồi sau đó thì sao? Sẽ lại yêu kẻ khác giống như yêu cậu ấy sao? Có phải còn muốn dẫn kẻ đó tới trước mộ cậu ấy, tươi cười nói, Baek Hyun à, em nhìn xem anh đã tìm thấy hạnh phúc mới rồi này."

"Chan Yeol..."

"Vừa nghĩ tới sau này sẽ nói ra những lời đó, em chỉ hận không thể tự bóp chết chính mình."

"..."

"Cậu ấy... đến chết đều chỉ yêu một mình em a..."

Lu Han đau lòng không muốn nghe nữa, liền an ủi Chan Yeol. "Nhưng Baek Hyun cũng hy vọng cậu sẽ hạnh phúc."

"Đúng vậy. Tên ngốc kia nói đến em sẽ hạnh phúc, nhất định chỉ biết ngây ngô cười."

"..."

"Nhưng mà... cậu ấy lại phải cô đơn rồi..."

Park Chan Yeol thống khổ ôm đầu.

"Mỗi lần nghĩ tới giờ phút này cậu ấy cô độc ở nơi tối tăm hun hút nào đó... vừa mới nghĩ tới thân hình nhỏ bé... dáng vẻ đơn độc chực tan biến... lòng em thật đau như bị xé nát."

Đột nhiên Chan Yeol ngẩng đầu nhìn Lu Han, chất lỏng nơi vành mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên gò má.

"Anh... em nhớ cậu ấy quá... Em muốn dẫn cậu ấy trở về..."

Lu Han thật sự sắp không chịu nổi cảnh điên cuồng này nữa.

"...Làm thế nào mới có thể đưa cậu ấy về đây..."

Đêm đó, có lẽ là lần đầu tiên Lu Han nhìn thấy một Park Chan Yeol bi thương đến cùng cực.

Nửa năm qua đi, cho dù Park Chan Yeol có biến thành kẻ trầm mặc kiệm lời ít khi vui vẻ, nhưng tóm lại đã dần thoát khỏi đau thương.

_____ Thậm chí còn nói muốn đi chơi cho khuây khỏa.

"Cậu ấy ra đi quá sớm... Em muốn thay cậu ấy nhìn ngắm thế giới này." Ngày ấy ở sân bay Chan Yeol đã nói vậy.

Hiện tại đã có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện người kia ra đi rồi.

Tuy rằng vẻ mặt vẫn nhuốm màu ảm đạm như trước.

"Ừ, thuận buồm xuôi gió." Lu Han cẩn thận dặn dò.

Park Chan Yeol liền gật gật đầu đáp lại.

"Em sẽ tự lo cho chính mình. Mọi người cũng nhớ bảo trọng."

Cậu ấy hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

"Tạm biệt."

-

Park Chan Yeol buông bản đồ nhìn rặng núi ẩn mình trong mây mù bao phủ.

Trước mắt là non xanh nước biếc tựa như tiên cảnh.

Hẳn là hiện tại em cũng ở một nơi giống như đây đi.

...Baek Hyun à, truyền thuyết của chúng ta, anh muốn thử tin tưởng một lần.

Park Chan Yeol xốc lại balô bắt đầu xuất phát.

Ngọn núi này so với đồi dốc trước kia đã từng leo qua cao hơn rất nhiều, dường như tất cả đều là sơn đạo, chỉ có vài đoạn ngẫu nhiên mới có những thềm đá dài.

Dọc theo đường núi tuy rất gian nan nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp. Đợi đến khi đứng trên đỉnh núi không một bóng người, cảnh sắc trước mặt hoàn toàn xa lạ.

Nhưng Chan Yeol vẫn cảm thấy hốt hoảng như có ai đó đang ở dưới chân núi đợi mình, hệt như lần đó.

Cậu ổn định hô hấp, chậm rãi đi tới bên vách núi nhìn cảnh rừng bao la ngút ngàn phía dưới.

Baek Hyun à... anh lại đứng trên điểm cao nhất rồi.

Bi thương tới chết ngất này khi nào mới có thể kết thúc đây.

Anh thực sự... không lúc nào thôi nhớ về em.

Nhưng cách trở sống chết thống khổ tới mức sắp hoàn toàn ăn mòn anh anh mất rồi.

Gió núi vẫn lạnh thấu xương, đem vạt áo cậu thổi bay, tóc tai cũng vì thế mà tán loạn. Park Chan Yeol đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, giống như nước mắt sắp chảy xuống.

Cậu liền từ trong túi lấy ra một tấm ảnh.

Ảnh chụp lại một cậu thanh niên đôi mắt mang theo nét cười ngồi bên cạnh người tuyết, sáng lạn sạch sẽ hệt như cảnh tuyết trắng xung quanh.

Park Chan Yeol lẳng lặng nhìn người trong ảnh, như thể hai người đang đối diện trước mặt nhau.

Biết không, anh vẫn còn rất nhớ em, không hề quên một chút nào.

Từng nghe người ta nói qua, muốn giữ lại người đã khuất chỉ có một phương pháp duy nhất, đó là đem nhớ thương biến thành nguồn đất, khiến người đó ở trong trái tim mình mọc rễ nảy mầm.

Anh đem em bao lại trong lòng, dùng kí ức của chúng ta lưu giữ hình bóng em.

Cho nên, em cũng chưa từng rời đi đúng không.

Park Chan Yeol ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên cao.

Lại một trận gió thốc tới, cây cối phía sau sàn sạt lay động. Chỉ trong khoảng khắc Chan Yeol giật mình, ảnh chụp trong tay đã bị ngọn gió kia cuốn lên không trung.

Trong lòng Park Chan Yeol không khỏi hoảng hốt.

____ không thể, không thể đem cậu ấy rời xa khỏi tôi.

____ đó là dáng vẻ cuối cùng cậu ấy lưu lại trên thế giới này a.

Không chút suy nghĩ, Chan Yeol liền vội vàng vươn tay ra theo bản năng muốn nhào về phía trước.

Gió núi rít gào bên tai.

Đợi đến khi cậu kịp phản ứng, tất cả đều quá muộn.

Rừng núi bao la ngút ngàn đã ở ngay trước mặt.

Baek Hyun em xem, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Park Chan Yeol nở nụ cười, chậm rãi khép đôi mắt lại.

-

"Khi tôi từ xa trông thấy Baek Hyun, rồi lại hồng hộc chạy tới trước mặt, cậu ấy vẫn ngồi bên cạnh người tuyết y như cũ, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn tôi.

____ A, sao anh lại tới đây?

____ Là luyến tiếc em a."

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro