Phần 1
"Rầm Rầm Rầm!"
Vào một buổi sáng sớm mùa đông, Park Chanyeol phiền lòng vì tiếng đập cửa đánh thức bản thân đang ngủ say. Hắn không kiên nhẫn vò vò mái tóc màu nâu, mặc vào một bộ y phục màu trắng, tùy tay với một cái quần bò mặc lại sau đó liền hướng cửa đi đến.
"Oáp! Vẫn còn sớm mà." Chanyeol vừa ngáp vừa tiến tới mở cửa.
Ai ngờ cửa vừa ra mở liền có đến hai người vọt vào khiến hắn hoảng sợ tới mức thối lui vài bước, mở to hai mắt để nhìn rõ hai người vừa tới.
"Ba, mẹ, hai người sáng sớm tinh mơ đã tới đây là muốn làm gì thế?" Chanyeol nhìn chính cha mẹ mình một thân giả dạng giống như người Ấn Độ, "Còn có hai người đang ôm cái gì trong tay thế? Không phải là vàng chứ!" Nói xong vươn dài cổ nhìn thoáng qua, "Hai người từ nơi nào tìm ra đứa nhỏ này?"
"Trộm ." Ba Chan vội vàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói.
"Cái gì? Trộm ?!" Hắn thực cảm thấy hoảng sợ, nói thật nhà bọn họ cái gì cũng không thiếu, hơn nữa ba mẹ hắn cũng có một đứa con chính là hắn a, làm sao còn muốn đi trộm về một đứa nhỏ.
Mẹ Chan đem đứa nhỏ đặt ở tấm thảm lông dê trên ghế sô pha sau đó trở lại bên người Chanyeol hung hăng vỗ vào đầu hắn, "Đồ ngốc này! Nói lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe thấy sao?"
Chanyeol ủy khuất vuốt đầu, "Con cũng không phải cố ý, chỉ là cảm thấy rất kinh ngạc thôi." Sau đó lại rất ngạc nhiên lướt qua mẹ mình để đi tới xem xét đứa nhỏ đang nằm trên sô pha, "Hai người tại sao lại mang đứa nhỏ này về? Chẳng lẽ ba mẹ không cần con nữa sao?" Nói xong còn làm ra một bộ dạng đang hoảng sợ.
Mẹ Chan lại vỗ đầu Chanyeol, "Cái gì, con nói ta mang đứa nhỏ trở về là sao, nó thế nhưng chính là vợ của con ta, là vợ tương lai của ngươi." Mẹ Chan vẻ mặt ghét bỏ nhìn Chanyeol nói, nghĩ rằng đứa con này như thế nào lại ngốc như vậy.
"Vợ?" Chan sợ tới mức mặc dù đang buồn ngủ cũng trở nên tỉnh táo trở lại, "Mẹ, mẹ hẳn là không phải đang tin vào cái điều ông thầy tướng số kia nói đi?"
"Cái gì mà thầy tướng số !" Mẹ Chan thực không hài lòng với cách nói này, "Ông ấy là đại tiên! Điều ông ấy nói mẹ khẳng định muốn nghe theo!"
Chanyeol nghe xong có loại tư tưởng muốn ngất xỉu đi vì xúc động, "Ba ~" Hướng ba Chan phóng đi một ánh mắt cầu cứu, hi vọng ông có thể phủ nhận hết thảy chuyện này, ai ngờ trời không chiều lòng người, chỉ thấy ba Chan gật gật đầu, ôm lấy đứa nhỏ trên sô pha đưa cho Chanyeol, "tiểu Baekhyun là một cái nam hài thực đáng yêu, con tốt nhất là phải đối xử với nó thật tốt."
Chan hóa đá, hắn trong lòng nghĩ về cái người gọi là đại tiên kia, hoàn toàn không phải con trai của mẹ hắn, bởi vì mẹ Chan chỉ sinh hạ một đứa con trai, chính là Park Chanyeol hắn đây, nhưng vì sao ba Chan mẹ Chan lại tin tưởng ông ta như vậy, cho nên mới nghe ông ta nói một lời, lại ở ngày sinh nhật mười tám tuổi của hắn, cũng chính là hôm nay, ở bên ngoài trộm một đứa bé về làm vợ cho hắn, đúng rồi, đứa nhỏ còn phải gọi là Buyn Baekhyun. Này là cái gì cùng cái gì nha!!!
——————————————————————————–
Tiễn bước ba Park mẹ Park, Chanyeol đã muốn tỉnh ngủ, hắn mở to mắt hết nhìn đông lại đến nhìn tây tiểu Baekhyun đang nằm trên sô pha, kỳ thật hắn có ý định đem đứa nhỏ này trả về nhà của nó,nhưng là ba mẹ của hắn lại nói mỗi một tuần sẽ đến thăm nó một lần, cho nên hắn chỉ có thể chăm sóc tiểu tổ tông này, ngạch... Có lẽ phải nói là, người vợ nhỏ của hắn.
"Vợ nhỏ." Chanyeol kêu lên một tiếng, suy nghĩ của hắn bay qua bay lại rồi hướng tới tiểu Baekki.
Ai ngờ tiểu Baekhyun nghe được âm thanh của hắn, cũng là không có cử động, chỉ là một bộ dáng nằm nghiêng người nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Nhìn Baekhyun như là nghe hiểu ý lời nói của mình, Chanyeol cảm thấy rất kinh ngạc, lại kêu một tiếng "Vợ nhỏ", thấy được Baekhyun trừng mắt nhìn mình, Chanyeol tà tâm nổi lên, ngay lập tức kêu thêm vài tiếng "Vợ nhỏ", lúc đầu đứa nhỏ còn chớp chớp đôi mắt, sau lại trực tiếp không thèm nhìn hắn nữa, hắn lại ngồi xuống suy nghĩ.
Chanyeol nhìn tiểu Baekhyun không để ý tới mình, xấu hổ sờ sờ cái mũi, ôm lấy nó ngồi xuống, "Ngươi dù sao cũng là ngồi xuống a." Nói xong còn cẩn thận nhìn nhìn Baekhyun, ánh mắt rất lớn rất sáng, nhưng mà không nghĩ tới làn da của nó cũng thực trắng, miệng nhỏ phấn nộn, cả người thoạt nhìn giống như là một đứa nhỏ gốm sứ.
Baekhyun chính mình tự ngồi dậy, vui vẻ "Khanh khách " cười, hai tay nhỏ bé còn tại không trung vung loạn.
Nhìn Baekhyun tươi cười, Chanyeol ngây ngẩn cả người, bởi vì khi nó tươi cười tựa hồ có thể làm cho người ta quên hết phiền não, liền như vậy mà bình tĩnh tâm tình khiến chính hắn cũng thấy hoảng sợ. Lập tức hắn khôi phục thái độ bình thường, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Baekhyun, "Vợ nhỏ! Có em rồi về sau cuộc sống của tôi khẳng định sẽ tốt hơn đi!"
"Khanh khách !" Baekhyun tại lúc Chanyeol nhéo mình hơi sửng sốt một chút, sau đó lại vui vẻ cười.
———————————–phân cách tuyến ——————————
Chanyeol hiện tại thực đau đầu, chính là bởi vì hắn mải mê để ý tiểu Baekhyun mà đã quên cả giờ ăn cơm, kỳ thật hắn là người lớn nên chuyện không ăn một bữa đối với hắn mà nói cũng không có việc gì, nhưng baekhyun vẫn là một đứa nhỏ, vậy nên không thể bỏ đói, cho nên hiện tại nó chính là đang khóc nháo vô cùng thương tâm.
"Tiểu Baekhyun ngoan a, đừng khóc được không ~", Chanyeol vỗ lưng đứa nhỏ không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình, lập tức lấy điện thoại gọi cho Sehun, "Alo, Sehun sao?"
"Chanyeol hyung! Sinh nhật vui vẻ! Hyung là muốn mời em đi ăn cơm sao? Em phi thường vui vẻ nha!" thanh âm Sehun nghe qua thực hưng phấn, đúng vậy, đối với thức ăn nó vẫn luôn hưng phấn như vậy.
"Không phải." Chanyeol không chút nào lưu tình liền dội cho Sehun một chậu nước lạnh, "Hyung gọi cho em là muốn nhờ em mang chút gì đó có thể cho trẻ con ăn đến đây, chẳng hạn như sữa bột gì đó vậy."
Điện thoại bên kia xuất hiện một khoảng im lặng kéo dài, ngay tại khi hắn tưởng rằng Sehun có phải hay không là không còn ở đầu bên kia điện thoại, bên kia đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, "Đứa nhỏ?" Thông minh như Sehun, đương nhiên là sẽ không cho rằng là Chanyeol muốn ăn sữa bột.
"Vợ của hyung." Chanyeol nhìn Baekhyun đang khóc thút tha thút thít đáp.
Điện thoại bên kia lại xuất hiện yên lặng, sau đó truyền ra âm thanh vui vẻ của Oh Sehun, "Nga! Chanyeol hyung yên tâm, em lập tức liền chuẩn bị tốt đồ gì đó cấp chị dâu ăn để mang qua! hắc hắc hắc!" ( Ảnh bị đơ liệt não rồi ).
Chanyeol cảm thấy không còn gì để nói, hắn đã quên Sehun trừ bỏ đối với thức ăn rất có nhiệt tình ra, thì đối với bát quái cũng là rất cảm thấy hứng thú, điểm này hắn cùng Luhan đều cho là như vậy.
Thời điểm Sehun tới cũng là lúc tiểu Baekki đã muốn đói tới mức không còn khí lực để khóc, chính là cái mũi hơi hồng hồng, còn có ánh mắt cũng hồng hồng nhìn thật sự là làm cho người ta thương tiếc, đặc biệt là khi cặp mắt đó nhìn về phía Sehun,khiến cậu tự trách chính mình mua đồ vật này nọ quá chậm, làm hại chị dâu nhỏ đáng yêu đói bụng lâu như vậy.
Chanyeol đi giúp Baekhyun pha sữa bột, chỉ còn lại Sehun cùng Baekhyun ở trong phòng khách mắt nhỏ đối mắt to, không khí có chút... ừm, thực nặng nề, ít nhất là Sehun cảm thấy như vậy .
"Chào chị dâu!" Sehun ngây ngô cười đối tiểu Baekki chào hỏi, nhưng lại nghĩ Bakhyun mới nhỏ như vậy làm sao có thể nghe hiểu lời nói của mình, vậy nên trong lòng liền cười ngốc một cái, nhưng là khi nó thấy Baekhyun tại thời điểm đó đối với nó nháy mắt một cái thì liền kích động, chị dâu này lớn lên về sau khẳng định sẽ rất thông minh, hơn nữa cho dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng có thể thấy được nó lớn lên về sau nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, nghĩ tới đó liền vươn tay niết niết một chút khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
"Oh Sehun, em muốn làm gì?" Chanyeol mới từ phòng bếp đi ra liền nhìn đến Sehun đối Baekhyun vươn 'Móng vuốt sói'. ( bé tí mà đã giữ vợ vậy về sau có làm gì chắc chết với ảnh ).
Sehun nghe tiếng lập tức thu hồi móng vuốt của mình, giương ra vẻ mặt tươi cười, "Ha ha! Em chỉ là xem chị dâu trời sinh đã dễ thương thôi!"
"Hừ!" Chanyeol trực tiếp không nhìn Sehun, cầm trong tay bình sữa có núm vú cao su đưa tới bên miệng tiểu Baekhyun , ai ngờ nó chỉ vừa mới đụng tới núm vú cao su liền chán ghét quay đầu đi.
"Làm sao vậy? Nóng sao?" Chanyeol đem núm vú cao su đến bên miệng mình thử một chút độ ấm, "Hình như là có điểm nóng, tôi đi làm cho nó hạ bớt nhiệt độ." Nói xong hướng về phía phòng bếp, sau đó chợt nghe đến âm thanh leng keng của thủy tinh, chốc lát sau hắn đã trở ra mang theo bình sữa trên tay .
Sehun vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chanyeol làm xong hết thảy mọi việc, "Chanyeol hyung, anh hẳn là không phải Chanyeol hyung mà em từng quen biết."
Chanyeol lại lựa chọn không nhìn Sehun, đến bên người Baekhyun ôm nó lên đùi mình xong, đem núm vú cao su đưa tới bên miệng nó, lần này tiểu Baekki ngoan ngoãn đem núm vú cao su ngậm lấy, "Ừng ực ừng ực" từng ngụm uống trôi xuống cổ họng.
Nhìn đến Baekhyun ăn ngon lành như vậy, cái bụng của Sehun cũng không chịu thua kém gì mà vang lên một tràng âm thanh.
"Trong tủ lạnh có đồ ăn ."Chanyeol nhìn thoáng qua Sehun nói, bất quá sau khi nói xong hắn lại bắt đầu thấy lo lắng cho số phận của đống đồ ăn trong tủ lạnh của mình.
Sehun giống như là nhận được đặc xá chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bê một đống lớn đồ ăn đi ra, "Chanyeol hyung, trong tủ lạnh nhà anh so với siêu thị gì đó quả thực còn muốn đầy đủ hơn a, thật sự là yêu anh chết mất!"
Baekhyun đang uống sữa động tác đột nhiên ngừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Sehun, trong mắt chứa đầy nước mắt, xem ra giây tiếp theo khẳng định sẽ khóc.( trời đây là sao ?/)
Sehun đang hăng hái tiêu hóa đống thức ăn,nhưng là lại có cảm giác được có một ánh mắt cực nóng đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên cũng vừa phát hiện là ánh mắt của tiểu Baekki.
Hoảng sợ, nghĩ nó như thế nào lại nhìn mình như vậy, đột nhiên nhớ tới lời mình vừa nói, nhìn Baekhyun ánh mắt cũng trừng lớn, liệu đây có phải gọi là, ghen tị?! "Em không thương! Không thương!" Vì vậy liền vội vàng giải thích .
Quả nhiên tiểu Baekki thu hồi ánh mắt lại bắt đầu ngoan ngoãn tiếp tục uống sữa, trong mắt đã không còn nước mắt. ( **Xỉu**T-T )
Dục vọng chiếm hữu thật đáng sợ a! Sehun ở trong lòng cảm thán.
"Em nói cái gì?" Chanyeol bất tri bất giác nhìn Sehun.
"Không, không có gì. Ha ha..."
Sehun xấu hổ cười cười, lại bắt đầu điên cuồng mà cắn nuốt thức ăn .
End chap 1
Đọc xong nhớ vote truyện cho mình . Nếu mà bạn cmt thì mình sẽ càng có động lực để viết nhanh hơn . Kamsa <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro