Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41+ 42

CHƯƠNG 41 + 42

*************

Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền hàn thuyên rất nhiều, hơn nữa còn nhìn Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn cơm nước xong nằm xuống nghỉ ngơi mới rời đi. Nhưng mà Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường không có buồn ngủ, theo bản năng phủ tay lên bụng, nhớ lại những lời Lộc Hàm nói với mình.

Cũng không có đạo lý gì lớn, chỉ là những công việc nhỏ hằng ngày.

Những việc vặt thực bình thường, nhưng hạnh phúc, nhưng mà... Một việc đơn giản như vậy, đơn thuần chỉ là yêu nhau, mà cậu làm cũng không được...

Đột nhiên nhớ tới từng có người hỏi qua cậu 'đàn ông có thể có tình yêu sao?'

"......" Thở dài, Biện Bạch Hiền có chút đăm chiêu nhíu mi. Đáp án của chuyện này... Cậu cũng biết. Kỳ thật đáp án chỉ có hai lựa chọn, 'có'... Hoặc 'không'...

Là bạn tốt, không phải cậu không nghe ra, chỉ là cậu ấy không có hỏi trắng ra rằng cậu 'còn yêu người nọ không?'

... Yêu sao?...... Còn yêu sao?... Thật lâu trước kia cậu có thể khẳng định là yêu người kia...

Cái gì người nọ cũng có thể cho cậu, nhưng không thể cho cái duy nhất cậu muốn... Đơn giản là một tình yêu thôi...... Có lẽ lưu lại Tiểu Tiểu chính là chỗ sâu nhất trong lòng đã lên tiếng thừa nhận... Nhưng...

Tâm đã muốn vỡ nát, còn có thể tiếp tục yêu sao?

... Như kích động quá mức, Biện Bạch Hiền hít một hơi thật sâu khôi phục tâm tình ... Cảm thấy cậu nên thật sự nghỉ ngơi, lại nghe đến tiếng mở cửa, người đến thong thả lại nhẹ nhàng chậm rải đến bên giường.... Cảm giác phía sau nệm có chút lúng xuống, mà có thể ngồi ở trên giường như thế này, chỉ có người kia....

Biết hắn đang nhìn mình, Biện Bạch Hiền ngay cả hô hấp cũng có chút không xong...

"... Bạch Hiền"

Chẳng lẽ là giả bộ ngủ bị phát hiện rồi? Biện Bạch Hiền có chút nghi hoặc, cẩn thận nghe lời Phác Xán Liệt vừa nói phát hiện giống như là hắn đang lầm bầm lầu bầu.

"Cậu ta vì em, mà muốn đánh tôi... Nhưng không có được.. Là tôi đã ngăn Chung Đại lại, bằng không cậu ta sẽ chết dưới tay của Chung Đại... Tôi không có làm gì cậu ta, chỉ cần em ngoan ngoãn... Tôi sẽ ......"

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi, cái gì tôi cũng sẽ cho em ...... Bao nhiêu đàn bà ngoài kia đều muốn được tôi để mắt... Nhưng vì cái gì chỉ có em......"

"Lần đầu tiên gặp đến em, không chỉ là thân thể... Tất cả mọi thứ của em đều làm tôi đặc biệt cảm thấy hứng thú..." Tựa hồ nhớ tới cái gì, Phác Xán Liệt bỗng nhiên dừng lại. Khi Biện Bạch Hiền nghĩ hắn đã nói xong, Phác Xán Liệt lại mở miệng.

"Em ... Thật sự hận tôi sao...... Hận tôi cướp đi mọi thứ của em ...... Có phải không?......" Lời nói đứt quãng, hơi thở cũng bất đắc dĩ dao động. "... Quên đi...... Nói nhiều như thế, em cũng..."

Trong lời nói đoạn dường như là đang tự hỏi nhưng cũng không biết đang nói cái gì... Mà khoảnh khắc yên tĩnh này làm cho Biện Bạch Hiền có thời gian suy nghĩ.

Đúng, tôi là hận anh... Nhưng tôi hận chính mình hơn... Hận mình quá ngu xuẩn, rõ ràng chỉ là món đồ chơi của anh nhưng lại tự hãm mình đi vào... Rõ ràng là tự thôi miên chính mình...

Đối với anh mà nói... Tôi bất quá cũng chỉ là cái món đồ chơi. Là cái món đồ chơi..... Không phải sao?...

Biện Bạch Hiền trong lòng chua xót ngôn ngữ bay tán loạn, Phác Xán Liệt còn chưa nói xong...

"...Bạch Hiền..." Nhẹ nhàng thở dài, Phác Xán Liệt nói ra đáp án trong lòng. "...... Tôi yêu em......"

Có người cho hắn cảnh tỉnh, thế nên cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm tình của mình.

Nguyên lai đáp án là đơn giản như vậy, hắn cường ngạnh cướp lấy, hắn hành động không giống ai như vậy...... Đều chỉ là vì nguyên do đơn giản như thế.

Đơn giản là, hắn yêu cậu.

"... Tôi yêu em...... Biện Bạch Hiền..."

Tôi yêu em, thực xin lỗi, cho tới bây giờ tôi mới chính thức sáng tỏ lòng mình.

Đối mặt với Phác Xán Liệt đột nhiên nói những lời này, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nước mắt không cách nào ngưng chảy xuống. Cảm xúc trong lòng cậu rối tung lên, cảm giác vui sướng không hiểu, thương tâm, chua xót cùng kích động đều dung hợp lại......

Không thể khóc... Không thể...... Biện Bạch Hiền tự nhủ, không thể để cho Phác Xán Liệt phát hiện cậu vẫn có phản ứng với lời của hắn nói...

"......Bach Hiền". Nhìn cái lưng không cách nào kiềm chế mà run lên, Phác Xán Liệt sớm biết Biện Bạch Hiền chỉ giả vờ ngủ, sở dĩ không có nói ra là vì khi giáp mặt với đôi mắt trong suốt của cậu, lời hắn muốn nói đều chỉ có thể đảo quanh trong cổ họng... Nói uất ức cũng tốt, người nhát gan nào cũng thế... Hắn thật là....

Phác Xán Liệt từ phía sau đem Biện Bạch Hiền ôm vào trong ngực, mà người trên giường lại hơi có ý từ chối. "... Buông... Để tôi đi..."

"Không để !... Cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi em..." Bên tai Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nói, lời đơn giản lại long trọng này.

"... Anh !......" Đối với Phác Xán Liệt hoàn toàn không cần suy nghĩ liền phản bác, Biện Bạch Hiền thực sinh khí cùng kích động, cho nên không nghe được hàm ý của hắn.

Phát hiện mình như vậy làm cho Biện Bạch Hiền lại nổi giận, Phác Xán Liệt chậm rãi giải thích, hy vọng cậu có thể hiểu được lo lắng của hắn. "Tôi sẽ cho em đi... Nhưng không phải bây giờ, em hiện tại đang mang thai... Tôi không thể để em một mình ở cuộc sống bên ngoài... Chờ em sinh đứa bé ra.."

Nếu em thật sự hận tôi đến nỗi muốn rời đi... Tôi sẽ để em đi...

"...... Sao lại khóc?" Không thể tưởng tượng được chưa nói xong, Biện Bạch Hiền vừa mới lau khô nước mắt lại bùng lên.

"...... Anh...... Anh thật sự. .. Anh thật sự đều là vì đứa bé mới..." Biện Bạch Hiền ngước mặt lên, nước mắt tùy ý chảy xuống lại bị Phác Xán Liệt lau đi. "... Dù sao tôi cũng là đàn ông ... Chỉ là món đồchơi..."

"...... Anh có một đống đàn bà chờ giúp anh sinh con...... Vì cái gì......" Như là lâm vào cái thế giới nhỏ, Biện Bạch Hiền hoãn chậm mà tiếp tục nói. Cậu chợt nhớ Phác Xán Liệt từng nói, khi nào sinh đứa nhỏ mới được rời đi... Không... Tiểu Tiểu là con của cậu... "...Không được cướp con của tôi... Tiểu Tiểu là của tôi, không phải của anh..."

"Tôi......" Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy vô lực, Biện Bạch Hiền bình thường lý trí luôn bình tĩnh, hiện tại so với bình thường lại kiên cường hơn... Chẳng lẽ phụ nữ có thai lại dễ dàng kích động đến như vậy sao?

Một cái sức lực làm cho Biện Bạch Hiền nằm ngửa, Phác Xán Liệt khởi động thân. Vươn tay vỗ nhẹ hai gò má để Biện Bạch Hiền không suy nghĩ miên man. "Bạch Hiền! Nhìn tôi."

"Đem chuyện lúc trước quên đi, tôi chỉ cần em ! Hiểu không?"

"......" Không... Không đúng... Đây không phải đáp án tôi muốn biết... Hơn nữa... Tôi không tin, cũng không dám tin... Lời nói của anh rốt cuộc là thật hay là giả...... Tôi thật sự có thể tin tưởng anh sao?

"Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, trong lòng lan tràn lo lắng.

"... Ân..." Quên đi...... Tôi mệt mỏi quá...... Để cho tôi nghỉ ngơi một chút... Trong lòng anh...... Chỉ cần một chút thôi...

Chỉ cần một chút thôi... Một chút thôi cũng được... Cho dù hắn không thương cậu... Cho dù hắn còn đang lừa gạt cậu...

Phác Xán Liệt cảm giác Biện Bạch Hiền đã quá bình tĩnh, biết cậu vẫn là chưa tin tưởng... Nắm lấy hai tay của cậu, ở trong lòng thề một lời khác.

'Có lẽ tất cả chỉ có thể để cho thời gian chứng minh...Bạch Hiền, tôi sẽ làm cho em yêu tôi..."

Cho em lại yêu thương tôi, không rời khỏi tôi..

Hoàn Chương 41 + 42.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: