Chương 4
Chương 4:
Chiều tối, hai mẹ con ở nhà bên cạnh sang nhà tôi chào hỏi. Trông giống như để thể hiện sự hoan nghênh đối với hàng xóm mới dọn tới, nhưng có điều nghi thức chào hỏi hình như có hơi muộn một chút, dù gì Biện Bạch Hiền và bố cậu cũng đến đây được gần hai tuần rồi.
Cô hàng xóm rất trẻ trung và xinh đẹp, có vẻ như cũng tầm tuổi của bố Bạch Hiền.
Nghe cô ấy tự giới thiệu xong Bạch Hiền mới biết cô có tên rất hay, Phác Tô Nghiên. Bố cậu cũng khách sáo và lễ phép đáp lại với cô ấy tên mình: "Biện Thư." Sau đó, giới thiệu tiếp với cô ấy, "Cảm ơn cô đã sang thăm. Đây là con trai tôi, năm nay sáu tuổi. Nào, Bạch Hiền, chào cô đi con."
Thế là, Biện Bạch Hiền vốn dĩ nhút nhát đã có chút e thẹn bước ra khỏi sau lưng bố, đi đến trước mặt người phụ nữ, khe khẽ cất tiếng: "... Cháu, chào cô."
Người phụ nữ xinh đẹp mang tên Phác Tô Nghiên cúi người xuống thấp, thân mật vuốt mái tóc mềm mại của Biện Bạch Hiền và không ngớt lời khen ngợi: "Trông dễ thương quá... giống bố như đúc vậy!"
Lời nói đó, chẳng biết là đang khen mình hay là khen bố mình nữa. Biện Bạch Hiền đột nhiên suy nghĩ bâng quơ.
Bạch Hiền vẫn chưa hết băn khoăn, Phác Tô Nghiên đang đứng ngoài cửa bỗng quay ra sau gọi với giọng điệu khó xử: "Ơ kìa, mau lại đây con, ngoan nào, sang chào hỏi chú và em đi." Tiếp đó, Biện Bạch Hiền nhìn
thấy bóng một đứa nhỏ cứng đầu, ngoan cố bị Phác Tô Nghiên ép bước đến trước mặt cậu, đôi mắt cũng chẳng buồn ngước lên, giọng nói cứng đờ: "Chào chú... chào em..."
"Haha, thật ngại quá, đây là con trai tôi, Phác Xán Liệt." Phác Tô Nghiên nhẹ nhàng giải thích với bố cậu bằng một giọng nói vô cùng dịu dàng.
Biện Bạch Hiền nhìn cậu bé tên "Phác Xán Liệt" đang đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt mở to tỏ vẻ kinh ngạc, bèn buộc miệng thốt lên: "A, cậu là..." Nhưng vế sau: "cái tên đọc truyện tranh trên gác nhỏ đây mà" đã bị cậu gắng gượng nuốt ngược vào trong bụng.
Bởi, cậu bé đang trừng mắt chằm chằm nhìn cậu. Điều đó khiến Biện Bạch Hiền sợ hãi rụt về phía sau, lời nói vừa mới ra tới cửa miệng đã theo nước bọt trượt thẳng tới thực quản.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, ánh mắt của cậu bé mang tên Phác Xán Liệt khiến Biện Bạch Hiền liên tưởng đến loài sói hoang trong chương trình Thế giới động vật trên tivi. Là một loài động vật rất trung thành, nó có thể hay sinh bản thân vì sự sống còn của thủ lĩnh và sự phát triển của đồng loại.
Điều khác biệt duy nhất chính là, cậu ta còn nhỏ, cậu (Xán Liệt) vẫn chưa trưởng thành.
Do đó, dù là "sói", nhưng cậu ta cũng chỉ là một con sói bé nhỏ. Và cũng giống như loài sói, cậu ta có một niềm kiêu hãnh và khung trời tự do khiến người khác chẳng thể nào theo kịp được. Mặc dù lúc đó, Biện Bạch Hiền không hiểu nổi tại sao bản thân mình lại có thể gán ghép cậu ta và "sói" với nhau.
... Đó chẳng phải là sự liên tưởng kì lạ sao?
-------------End-------------------
Lười quá 😓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro