Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

I HATE WINTER ........

6:30 a.m

-"RENG...RENG....RENG...."

Chiếc đồng hồ gỗ nhỏ reo liên hồi làm cho thân hình nhỏ nhắn trên chiếc giường King Bed trắng gần đó khẽ cựa mình . Những ngón tay thon dài chậm chạp len ra khỏi chiếc chăn rộng vươn tới chiếc đồng hồ - tắt đi " tiếng ồn khó chịu" đó. Đang định ngồi dậy thì bỗng một cơn đau đầu kéo đến khiến đôi lông mày thanh tú của Bạch Hiền khẽ chau lại
- " Chết tiệt !!! Hôm qua tài liệu nhiều quá . MÌnh phải thức khuya đến nỗi chỉ ngủ được vỏn vẹn 4 tiếng đồng hồ ....." - Cậu nghĩ thầm

( Au: chữ nghiêng = suy nghĩ của nhân vật
+ Chữ thẳng là lời nói nha )

"Just love me right aha......Baby love me right aha ....." - tiếng chuông điện thoại của cậu chợt reo lên
Chẳng buồn nhìn người gọi cậu liền bấm gạt nút trả lời trên màn hình.
-" Tí nữa sẽ có cuộc hẹn với giám đốc ở tập đoàn Ngô Thị . Đây là một thuận lợi rất lớn cho việc phát triển các cổ phiếu ở công ty ta . Làm cho tốt đấy.'

- "Thì ra là ba "

- " Vâng. Con biết rồi "

- " Tút... Tút...."

- Haizz!!!! - Bạch Hiền thở dài.
Cha con với nhau mà mỗi lần nhận điện thoại của ba hoặc gặp mặt thì chỉ toàn nói về việc làm . Chưa bao giờ hỏi thăm cậu chuyện gì cả .

Vươn vai mấy lần Bạch hiền định đi chuẩn bị , nhưng chỉ mới vừa chạm chân xuống nền nhà , thì cậu bỗng rụt chân lại

- " Lạnh quá "

Theo cảm tính cậu liền quay đầu qua hướng cửa sổ trong phòng , đôi ngươi cậu liền mở to hết cở

- " Đmn!!! Mùa đông lại tới nữa "




Mỗi năm có bốn mùa xuân hạ thu đông , Bạch Hiền là rất rất ghét mùa đông a !!! Dù trong nội tâm cậu có băng lãnh thế nào nhưng bên ngoài cậu lại rất sợ lạnh . Hệ miễn dịch của Bạch Hiền rất yếu , nên hễ tới mùa Đông là cậu lại bị bệnh triền miên . Người của cậu chỉ cần tiếp xúc một tí với nhiệt độ thấp thì sẽ cứng đờ lại vì lạnh . Lạnh thì phải mặc áo ấm và đeo khăn quàng cổ chứ gì !!!! Khổ nỗi , khuôn mặt của cậu quá nhỏ nên khi choàng cái khăn quàng ấy thì nó sẽ che hết khuôn mặt của cậu luôn - trừ đôi mắt ra.

Bạch Hiền liền kêu cô người hầu ở ngoài cửa đem vào cho cậu đôi tất và đôi dép bông .
Cô người hầu đang định đi lấy thì cậu lại kêu :
- " Mang cho tôi thêm viên thuốc đau đầu nữa "

- " Vâng . Thưa cậu chủ "

Đợi khi cánh cửa phòng vừ khép lại , cậu với lấy chiếc Samsung galaxy s6 ( Au: A đù !!!^^) gọi cho Kim Lâm - sau hai hồi chuông Kim Lâm bắt máy . Chưa kịp để Bạch Hiền nói gì Kim Lâm đã la oai oái lên:
-" Này !!!! Cậu đã mang áo ấm vào chưa ?? À còn nữa , uống thuốc phòng lạnh chưa hả ....???"
Bạch Hiền bất giác mỉm cười nhẹ " Hiểu mình thật đấy "
-" Umk!!!! Làm hết rồi được chưa ???"

- " Ngoan....ngoan.....Hehe^^ " - tiếng Kim Lâm cười ríu rít

-" Cậu đã đi làm chưa ??" Bạch Hiền tiếp lời

-" Đang chuẩn bị đi đây , cậu nhớ phải cẩn thận đó nhe . Trời lại sang đông rồi . Đừng để bệnh đến nỗi phải nhập viện như năm trước nữa "

- " mình biết rồi mà , thôi mình cũng phải đi chuẩn bị đây .Bye "

- " umk!!!! Bye bye "

*****************************
7:00 am

Cậu đứng trước gương ngắm lại mình một lần nữa. À! mà có thấy mặt mũi đâu mà ngắm --- Chính xác hơn là cậu đang đeo cái " của nợ " chà bá mà cậu ghét cay ghét đằng trên cổ .

-" Khăn gì mà to chết đi được !!!.... Haizz¡¡¡ phải đi thôi "

*****************************
Bước ra khỏi quán cà phê gần công viên trung tâm thành phố . Một tay thì cầm hồ sơ của đối tác , một tay thì cầm cốc cà phê Americano nóng hổi . Cậu vừa đi vừa nhìn chằm chặp vào tập hồ sơ , lâu lâu lại nhâm nhi một ít cà phê để không khỏi chết lặng giữa cái lạnh của mùa đông

- " Xem nào ...
Tên : Ngô Thế Huân ( Oh Sehun )
Tuổi : 26 ( Au : au để tuổi khác bên ngoài để hợp với fic nha )
Chiều cao : 1m84
Là giám đốc của tập đoàn Ngô Thị . Tập đoàn này cũng rất nổi tiếng . Đầu tư cho công ty của mình vào khoảng tăng trưởng các ngành dịch vụ . Nhằm thu hút đông đảo sự tập trung của giới trẻ ..............."

Do quá chăm chú vào bản hồ sơ nên cậu không để ý rằng mình đã đến chỗ hẹn . Cậu đã đi lộn đến tận hai ba căn nhà mới phát hiện - vội vã chạy lại  . Cậu ngước nhìn lên tấm biển hiệu ở quán đó

-" gì cơ ?? Paradise á !!! Khẩu vị của hắn ta cũng kì ghê "

Vừa mới bước chân vào quán , cậu đã ho sặc sụa vì mùi khói thuốc lá sộc vào mũi

-" Chết tiệt !!! Ở đây toàn là bọn nghiện thuốc , đến đây cũng chỉ ngắm mấy e chân dài phục vụ thôi chứ làm cái đếch gì "

Cậu đành phải bịt mũi lại và đi kiếm người đối tác đó. Bỗng có một giọng nói vang lên

-" Biện Bạch Hiền !!!!! "

Cậu liền nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó thì chợt thấy một người đàn ông , nhìn lướt qua thì trông anh ta có vẻ rất sang trọng , tóc đen được vuốt keo ngược lên để lộ vầng trán rộng. Bạch Hiền đi đến chỗ chiếc bàn ngay cửa sổ - nơi anh ta đang ngồi :

- Ngô Thế Huân? - Bạch Hiền hỏi

- Đúng vậy - Anh ta đáp lại kèm theo nụ cười xảo quyệt

Bạch Hiền ngồi xuống ghế và tự gọi cho mình một ly nước cam , song cậu liền mở lời trước :

- Xin chào . Tôi là Biện Bạch Hiền , tổng giám đốc công ty Lưu Biện . Chắc có lẽ anh đã biết lý do hôm nay chúng ta gặp nhau rồi . Anh nghĩ sao về kế hoạch này .

Bạch Hiền vừa nói vừa nhìn xuống tập hồ sơ mình mang theo , đọc lại bản kế hoạch mà thư ký của cha cậu vừa đưa cho cậu sáng nay.

Lạ thay , cậu chờ thật lâu nhưng lại không nghe tiếng hồi đáp gì từ người đối diện ; Từ từ ngẩng đầu lên thì cậu bất chợt thấy ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào mình. Cậu liền ho khan mấy tiếng :

- " Thưa giám đốc Ngô ... Trên mặt tôi có dính gì sao ???"

Anh ta liền lắc đầu :

-" Không!!!................... Do cậu đẹp quá thôi "

Rồi anh ta lấy cốc rượu đỏ gần đó vừa nhấm nháp uống , vừa nháy mắt với cậu .

- " Lại nữa rồi " - Cậu thở dài

- " Cám ơn vì đã khen . Nhưng tôi đơn giản chỉ đến đây để nói và nghe về chuyện làm ăn . Không muốn nghe bất cứ chuyện gì khác"

Rồi cậu đứng lên , ném tập hồ sơ ra trước mặt anh ta rồi quay lưng đi , đi được mấy bước rồi cậu quay mặt lại nói với anh ta :

-" Để không phụ lòng anh . Nếu anh có thích mấy anh chàng đẹp như tôi thì cứ đi ra quán rượu này . Lái xe thẳng đến đường quốc lộ , quẹo trái vài căn nhà là đến quán bar . Ở đó anh tha hồ lựa . Không cần cảm ơn tôi đâu
. Với lại nhớ về xem kĩ bản hợp đồng và hồ sơ của chúng tôi. Cảm ơn "

Nói xong cậu liền bước ra khỏi nơi tối tăm và đầy mùi khói thuốc này mà không để ý đến nụ cười quỷ quyệt của người phía sau

-" Điều tra về Biện Bạch Hiền cho tôi "

- " Vâng !!! Thưa cậu Ngô "



Bỏ chiếc điện thoại xuống bàn , cấm lấy ly rượu nốc hết sạch thứ chất lỏng màu đỏ đó. Ngô Thế Huân nằm ngửa người ra chiếc ghế dài , trên môi vẫn giữ nụ cười ấy :

- " Thú vị thật "

*******************************
Cám ơn vì đã đọc fic của Au !!!! Au sẽ sớm ra Chap 3 sau . ^^

THE END CHAP 2









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro