Phần 4
Diệc Phàm tức giận, bao nhiêu đồ đạc trên bàn cũng bị hắn ném vỡ. Quả thực lần này hắn đang rất giận, giận lắm.
Hắn ngồi xuống ghế, xoa xoa hai thái dương chỉ cầu mong thân người nhẹ đi một tí. Lúc chiều hắn không thấy Bạch Hiền về nên mới đến học viện Tử Lâm tìm, ai ngờ vừa đến lớp học của Bạch Hiền, hắn đã thấy Xán Liệt ở đó. Toàn bộ những gì mà hai người kia nói với nhau, hắn đều nghe rõ từng chữ một. Hắn còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Xán Liệt hôn Bạch Hiền mà máu nóng như thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Bất ngờ thấy Thế Huân và Lộc Hàm đi đến nên hắn đã về trước..
"Chết tiệt!"
Ngô Diệc Phàm nổi điên, tức giận đi lên phòng mạnh mẽ đóng sầm cửa, nằm yên vị trên giường mà trong lòng hắn hiện giờ đang bị chính lửa hận của mình thiêu đốt từng chút một.
...
Bạch Hiền ngồi bên ngoài phòng bệnh mà không khỏi muộn phiền, Phác Xán Liệt từ lúc nào mà lại yếu như thế? Hay hắn bẩm sinh đã vậy?
"Bạch Hiền, rốt cuộc là sao vậy?"
"Lộc gia hỏi ta? Ta còn không biết! Đột nhiên hắn ngất trước mặt ta!"
Bạch Hiền cứ dán mắt đăm đăm nhìn vào phòng bệnh.
"Hắn không sao, chỉ là do khí hậu chuyển đổi với lại hắn chưa khỏi bệnh cũ nên mới ngất thôi!"
Vị bác sĩ bước ra ôn nhu hiền hòa nói.
"Ân. Cảm ơn người!"
Cả ba người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Xán Liệt không sao là tốt rồi.
"Thế Huân, ta xin lỗi nhưng ta phải về. Diệc Phàm đang đợi ta.."
"Bạch Hiền, ngươi về đi nhưng.. ngươi hãy quyết định kĩ mọi thứ đi! Đã quyết định chấp nhận Xán Liệt thì ngươi cũng nên ly khai với Diệc Phàm chứ, đừng do dự mà đứng giữa thế này mãi..."
"Ân! Vậy ta về nhé! Ta sẽ suy nghĩ kĩ!"
"Thế Huân, ngươi nói thế có phần là quá đáng?"
"Hàm nhi, ta biết ta đang làm gì mà!"
"Ân!"
~
Bạch Hiền về đến nhà, mở cửa bước vào đã cảm thấy được một luồng khí không mấy là vui tươi. Căn nhà im ắng vắng lặng và không thấy bóng dáng của Diệc Phàm đâu, "Chắc là đã ngủ rồi.."
Bạch Hiền nhẹ nhàng bước lên phòng, xoa tay vặn nhẹ cửa mở ra, quả nhiên cậu thấy Diệc Phàm đang ngủ an lành trên giường. Ngẫm nghĩ lắc đầu bước xuống bếp, cậu mày mò nấu vài món ăn xong sẽ gọi Diệc Phàm. Bất ngờ cánh tay cậu mạnh mẽ được kéo vào gian phòng tối, "Diệc Phàm???"
"Em làm gì đến giờ mới về?"
"Em học mà!"
"Học? Không phải em ở lại lớp cùng với tên đần kia sao?"
"Anh... Ngô Diệc Phàm! Anh đang nói gì thế???"
"Lại còn hôn nhau!!!"
"Anh đang nói gì thế hả???"
"Đừng tưởng ta không biết hai người đã làm gì! Không phải ngươi từng bảo là ghét tên đần đó sao? Vậy sao lại quan tâm hắn như thế? Sao còn để hắn hôn ngươi?"
"Diệc Phàm... em... em..."
"Không có gì để nói? Được!"
Diệc Phàm ném thân hình mảnh khảnh của Bạch Hiền xuống giường, hai bàn tay săn chắc lấn áp cả thân người nhỏ bé đó. Bạch Hiền sợ hãi, giãy giụa đau đớn khi Diệc Phàm liên tục cắn vào mọi nơi trên cơ thể cậu, "Anh buông ra.. Diệc Phàm.. tôi không muốn..."
Diệc Phàm ngưng lại, đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn Bạch Hiền, "Không muốn? Thế nếu là Phác Xán Liệt thì muốn đúng không?"
"Anh.."
Diệc Phàm tức giận, đập đổ chậu hoa trong phòng rồi hung hăng bước ra khỏi nhà. Bạch Hiền nằm đó, thở nhọc khó khăn nhìn theo bước chân Diệc Phàm ly khai, mọi chuyện sao giờ lại trở nên tồi tệ thế này?
Bạch Hiền khóc, cậu không biết tại sao lại khóc. Nhục nhã ư? Không phải! Vì đau đớn? Không! Vậy thì cớ gì cậu lại khóc a? Vì sao lại khóc chứ, có khi nào Diệc Phàm nói đúng, tâm can cậu đã thay đổi rồi? Đã sắp trở thành của Xán Liệt rồi?
~
"Ngươi đã ra viện rồi. Ngày tháng tươi đẹp lại về với Lộc gia ta nha! Mà Xán Liệt nhà ngươi sau này đừng có gây chuyện nữa. Cứ làm ta lo lắng mất ăn mất ngủ!"
"Hàm nhi, sao ngươi lo cho hắn còn hơn cả Huân gia ta?"
"Vì hắn là tri kỉ đó nha!"
"Hàm nhi ngươi mờ ám quá!"
"Lộc gia ta mờ ám sao?"
"Hai ngươi cứ hay gây nhau vậy mà vẫn yêu được à?"
Xán Liệt nãy giờ chỉ biết cười thôi, hẳn là hai tên Huân Hàm này rất dễ thương.
"Cái này là cãi yêu đấy!"
Lộc Hàm lườm yêu Xán Liệt, bộ ba này thật sự rất thân nhau nha.
"Thôi hai ngươi đi đâu đó đi! Ta đi dạo rồi lát về sau."
"Xán Liệt, ngươi không đi cùng sao?"
"Ta sợ làm kì đà lắm."
"Vậy thì ta và Hàm Nhi đi nhé!"
"Ân!"
Xán Liệt ly khai hai người kia rồi thong thả dạo phố, nhớ lại khoảnh khắc lúc chiều thực sự trong lòng thấy vô cùng vui. Lòng thầm nghĩ có lẽ Bạch Hiền đã yếu lòng chấp nhận, Xán Liệt như tên điên vừa đi vừa cười trên phố, bỗng chốc Xán Liệt chạm mặt Diệc Phàm đang say khướt đi tới.
"Ngươi... Phác Xán Liệt..."
Diệc Phàm loạng choạng bước tới, nhíu mày nhìn đăm chiêu vào Xán Liệt khiến anh phần nào đó sợ hãi.
"Ngươi, Diệc Phàm ngươi làm sao thế?"
"TA HỎI NGƯƠI MỚI ĐÚNG!!! TẠI SAO LẠI DÁM HÔN BẠCH HIỀN CỦA TA!!!"
Diệc Phàm gào thét, nhào tới nắm lấy cổ của Xán Liệt mà bóp mạnh, hắn dùng tay đánh vào bụng Xán Liệt thừa sống thiếu chết
Xán Liệt ngã, Diệc Phàm say khướt buông ra, "Ngươi nên chết đi!" Diệc Phàm đá mạnh vào người của Xán Liệt khiến anh lăn xuống bên lề, anh bất lực nằm đó đưa hai tay đỡ đầu, "Tha cho ta..." rồi Xán Liệt ngất đi. Xán Liệt còn bệnh nên hiện giờ rất yếu, mọi chuyện diễn ra sao lại vào lúc này chứ.
"Hừ..."
Diệc Phàm loạng choạng bỏ đi, Xán Liệt vẫn nằm đó, máu từ khắp nơi cứ rỉ ra từ từ, đã 9h đêm rồi, còn ai qua lại con phố vắng này nữa?
~
"Hàm nhi, đã 10h rồi Xán Xán sao chưa thấy?"
"Ta cũng đang lo, có khi nào hắn đến nhà Bạch Hiền?"
"Ngươi gọi đi!"
"Ân!"
Lộc Hàm khẩn trương gọi cho Bạch Hiền..
"Alo Lộc Hàm? Ngươi gọi ta chi giờ này?"
"Xán Liệt có đến chỗ ngươi?"
"Không có! Chuyện gì vậy?"
"Xán Liệt giờ này vẫn chưa có ở nhà!"
"Lộc gia, hay để ta đi tìm hắn?"
"Bạch Hiền, như thế cũng được nhưng không phiền ngươi chứ?"
"Không sao! Vậy ta đi tìm hắn đây!"
"Ân!"
Lộc Hàm tắt điện thoại, thở phào nhìn Thế Huân, "Bạch Hiền tìm hắn rồi! Ta chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra!"
"Chắc là không sao đâu."
"Ân, chỉ mong là do ta lo xa!"
...
Bạch Hiền hấp tấp đi khắp mọi nơi tìm Xán Liệt, bây giờ cũng gần 11h đêm rồi, chỉ còn bóng đèn đường lập lòe và con phố đêm yên tĩnh. Bạch Hiền không biết vì sao bây giờ tâm trí rất hỗn loạn, nó khiến cậu hốt hoảng và lo sợ, nó thúc đẩy những bước chân của cậu ngày một gấp gáp và vội vàng hơn, "A!" Bạch Hiền ngã xuống, lấy tay nâng đầu gối nhìn lại viên đá to ngán đường, cậu chịu đựng đau đớn nhấc chân bước tiếp. Ngay giờ phút này, giờ phút cậu bị thương rồi những bước chân khập khễnh làm cậu cảm thấy việc tìm Phác Xán Liệt sao xa vời quá. Giống như một thứ bị cậu đánh rơi rồi tìm kiếm vô vọng. Nước mắt của Bạch Hiền lại không biết vì sao lại chảy, "Là vết thương.."
Bạch Hiền đi từ con hẻm này đến con hẻm khác, đi tới đâu cậu cũng gọi to tên Xán Liệt, cứ gọi rồi nhăn mặt với cái vết rách ở gối. Trời đột nhiên đổ mưa, Bạch Hiền ngán ngẩm lắc đầu ngoan cố đi tiếp. Cậu thấy thật nực cười, trông cậu bây giờ, cảnh tượng chả khác gì Phác Xán Liệt hôm đó. Đầu gối bị thương, đi khập khễnh trong cơn mưa se lạnh cuối đông, "Cảm giác của hắn lúc đó là đây sao?" Bạch Hiền tự hỏi mình, cơn mưa lạnh như tát vào mặt xối xả, tâm trạng hụt hẫng lo sầu lười nhát không muốn bước đi. Cậu còn tự hỏi Phác Xán Liệt giờ này ở đâu? Hay là lại giống cậu lúc này? Dáng người thật đáng thương?
"Phác... Phác Xán Liệt!!!!"
...
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Lộc Hàm, vội vả bắt máy nhưng Lộc Hàm không quên đánh thức Thế Huân.
"Bạch Hiền? Đã thấy Xán Liệt sao?"
"Ân! Không biết có chuyện gì mà hắn bị thương khá nặng, lại nằm lăn lóc bên lề đường. Trời đang mưa, hai người tới mau đi!"
"ĐÓ LÀ Ở ĐÂU???"
"Nhà gà số 13 gần bệnh viện Trúc Viên!"
"Ta và Thế Huân lập tức đến ngay! Hai ngươi tìm nơi trú mưa đi!"
"Ân!"
...
Bạch Hiền đỡ Xán Liệt đi đến nhà ga, cái chân bị thương thật không đúng lúc. Cậu đau đớn cố gắng gượng dậy, nhất quyết đỡ tên đần này vào trong, "Vừa nặng vừa bẩn! Ngươi lại gây họa cho tên Lộc Hàm kia rồi!"
Thế Huân và Lộc Hàm cầm ô chạy trong mưa, cả hai người đều lo lắng cấp rút lao mình vào trong đêm mưa lạnh lẽo, Lộc Hàm tự hỏi sao tên tri kỉ này thích gây chuyện thế nhỉ?
"Bạch Hiền!"
"Thế Huân, Lộc Hàm, hai ngươi đến rồi!"
"Hắn làm sao lại ra thế này?"
"Hàm nhi ngươi bình tĩnh, mọi chuyện từ từ giải quyết. Nhanh đưa hắn về đi!"
"Nhưng ta và ngươi chạy bộ ra đây thì đưa hắn về bằng cách nào?"
"Chết tiệt!"
"Hay để ta gọi Diệc Phàm..."
"Ngươi nghĩ hắn đồng ý?"
"Thế Huân, ngươi nói thế là sao?"
"Biện Bạch Hiền, không lẽ ngươi không nhận ra hắn đã biết Xán Liệt thích người từ trước?"
"Điều này ta biết nhưng.. nhưng bây giờ.."
"Thế Huân à, cứ để Bạch Hiền gọi đi!"
"Các ngươi làm sao thì tùy!"
Bạch Hiền cuối đầu, lấy chiếc điện thoại ra bấm số gọi cho Diệc Phàm, lúc này trong lòng có chút lo sợ, quả thực chuyện hồi chiều.. cậu không chắc Diệc Phàm sẽ đồng ý..
"Gì?"
"Diệc Phàm, anh đang ở đâu vậy?"
"Tôi? Tôi ở đâu?"
"Anh.. anh uống rượu?"
"Rượu? À, đây! Đang uống!"
"Anh đang ở đâu thế?"
"Quán bar! Thì sao?"
Bạch Hiền không thèm nói, thở dài tắt máy. Làm sao cậu có thể lo cho hai người cùng một lúc đây? Sự tình thế này thì làm sao đây?
"Diệc Phàm say rồi... đêm nay chắc anh ta không muốn về nhà!"
Lộc Hàm Thế Huân ngây ngốc gì nhau, hai người này nảy sinh chanh chấp à?
"Biện Bạch Hiền, đã đến lúc ngươi nên quyết định mình chọn ai rồi đó!"
"Ta.. Thế Huân ta.."
"Đừng do dự nữa! Một là Xán Liệt hai là Diệc Phàm! Dù sao trong chuyện này nhất định phải có một người tổn thương! Thế vì cớ gì ngươi lại do dự khiến cả ba đau khổ?"
"Ân! Ta biết rồi!"
"A, TAXI!!!!!!!!"
Tiếng hét của Lộc Hàm khiến cả hai người kia choáng váng, thật may phước khi đêm tối thế này lại có một chiếc taxi đêm.
"Thế Huân cõng Xán Liệt lên xe đi!"
"Ân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro