Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 16

Chỉ còn đúng mười ngày. Trong mười ngày này, Biện Bạch Hiền sẽ bị Ngô Diệc Phàm giam lõng như một kẻ tù tội. Căn phòng đã được Diệc Phàm bí mật xây dựng từ một lúc nào đó để rồi hôm nay sau khi trở về, Ngô Diệc Phàm chẳng nói chẳng rằng thẳng tay đẩy Bạch Hiền vào đó. Bạch Hiền khóc lóc kêu gào, cũng không có một lời hồi đáp.

Căn phòng được xây khá kính, một không gian đủ rộng để cho một mình Biện Bạch Hiền ở. Cái cửa sổ ở tuốt trên cao và nơi duy nhất ánh sáng mặt trời có thể lọt vào. Khắp các căn phòng đều không hề có những vật dễ vỡ như thủy tinh hoặc các vật bén nhọn như dao, kéo. Có lẽ Diệc Phàm đã rất tỉ mỉ tính toán tới việc Bạch Hiền có thể "tự giải thoát" cho bản thân. Cả căn phòng heo hắt một ánh đèn nhỏ treo bên ngoài, cái song sắc gắn đều nhau như phòng giam, Bạch Hiền bây giờ, cảm thấy thật sự vô cùng sợ hãi Ngô Diệc Phàm.

Tiếng bước chân mạnh mẽ dần dần đến gần căn phòng nhỏ, Bạch Hiền tha thiết đưa tay ra ngoài phía song sắt, đau khổ cùng cực cầu xin Ngô Diệc Phàm.

"Làm ơn... Diệc Phàm, thả em ra."

"Sẽ thả đến khi nào ngày hạn kết hôn đến."

Diệc Phàm đưa vào trong cho Bạch Hiền một hộp cơm lớn được trang trí đẹp mắt qua chiếc khe lớn có gắn khóa bên ngoài. Bạch Hiền nhìn hộp cơm đó, lại cười một cách khinh thường với đôi mắt ngấn lệ nhìn Ngô Diệc Phàm, "Ngươi xem ta là gì? Tù nhân của ngươi sao?"

Diệc Phàm không nói, thẳng bước quay đi mặt cho Biện Bạch Hiền như đang phát điên phát dại mà gào thét. Tất cả mọi thứ được Diệc Phàm bài trí trong căn phòng, đều bị Bạch Hiền phá tung đến mất trật tự.

~

Hai ngày bị Diệc Phàm giam lỏng trong cái ngục tù tối om, Bạch Hiền heo hắt héo úa như đoá hoa dại bên lề đường. Hôm nay là đêm cuối cùng của năm, là đêm giao thừa. Người người nhà nhà tranh thủ bày trí nhà cửa, dọn dẹp cúng kiến và cùng nhau sum họp một chỗ đón ngày đầu năm.

Đêm nay, sẽ không một ai ngủ.

Đêm nay, Biện Bạch Hiền sẽ là người duy nhất phải ngủ.

Cậu nhất định phải ngủ để không phải suy nghĩ nhiều, không phải ghen tỵ với cái không khí người qua kẻ lại, cười nói mất trật tự, xe cộ đông đúc giao lộ trên đường. Cậu nhất định phải ngủ, ngủ để quên đi sự thật nghiệt ngã là cậu đang bị giam cầm, ngủ để quên đi cái đau âm ỉ bởi những vết bầm tím cậu tự gây ra, ngủ để quên đi cái suy nghĩ rằng cậu đang bị Ngô Diệc Phàm xem như thú nuôi.

Đối với Bạch Hiền, có thể ngủ khi không khí bên ngoài náo nhiệt ồn ào như vậy là điều không thể. Bạch Hiền cũng đang rất đói, cậu không thèm đoái hoài tới những món ăn Diệc Phàm đưa, cậu không hài lòng về cái cách Diệc Phàm đối xử với cậu như vậy.

Gương mặt cậu nhăn nhó trở nên thật khó coi, cái nhìn của cậu trở nên quỷ dị và căm phẫn như muốn ăn trọn căn phòng này. Cơ thể cậu run lên, tiếng bước chân của Ngô Diệc Phàm bắt đầu vang lên, cậu khó chịu rảnh rỗi, nằm trên giường cuộn tròn lại mà đếm từng tiếng chân một.

"Em tự hành hạ mình như thế, em nghĩ tôi sẽ cho em đi sao?"

"Vậy thì đừng."

Diệc Phàm liếc nhìn Bạch Hiền, dùng một chiếc gậy cầm theo gõ mạnh vào những song sắt tạo lên một tiếng vang của kim loại vô cùng khó chịu khiến Bạch Hiền chói tai mà ôm đầu lăn xuống nền đất.

"Em từng bảo là yêu tôi, người em chọn cũng là tôi. ĐẾN BÂY GIỜ THÌ NHỮNG THỨ EM ĐANG LÀM LÀ CÁI KHỐN NẠN GÌ VẬY HẢ?!"

Diệc Phàm vừa nói, vừa tức giận gõ mạnh thêm một cái vào cái song sắt. Bạch Hiền vì bị âm thanh của kim loại làm cho đau đầu mà rên rỉ khóc, đôi môi run run cũng không nói nên lời.

"Em từng bảo rằng rất ghét tên họ Phác đó, em từng bảo rằng sẽ cách li hắn và việc kết hôn với tôi nhất định sẽ hạnh phúc. ĐẾN BÂY GIỜ THÌ NHỮNG THỨ EM ĐANG THỂ HIỆN RA LÀ CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ? EM LÀ NGƯỜI HAI MẶT SAO?!"

Lần này Diệc Phàm không gõ nữa, chỉ gục mặt rồi ngồi bẹp xuống, tựa lưng vào hàng song sắt vững chắc mà lấy ra một chai rượu, vừa cười vừa nốc vào cổ họng tới đau thương.

Diệc Phàm khóc, dùng rượu để kềm chế nước mắt.

Bạch Hiền khóc, dùng cách cắn môi đến bật máu để kềm chế tiếng nấc.

Gió ngoài hiu hiu lạnh, căn phòng có hai người, một ở trong một ở ngoài, hiu quạnh đến lạ lùng.

"Làm ơn... làm ơn... hãy để em đi..."

Diệc Phàm cúi mặt xuống đất, thở ra những âm thanh phì phà nồng nặc mùi rượu.

"Để em đi? Đi đâu? EM MUỐN ĐI ĐÂU?!"

Diệc Phàm bật dậy ném mặt chai rượu xuống đất. Những mảnh vỡ cùng rượu lần lượt thi nhau văng ra tung tóe. Những mảnh cắt nhỏ của chai rượu văng vào trong phòng và tiếp xúc nhẹ với chiếc cổ nhỏ của Bạch Hiền. Máu bắt đầu rỉ ra, Bạch Hiền lúc này cuộn tròn run rẩy như con cún nhỏ vừa bị người hàng xóm đánh đuổi. Diệc Phàm thở dốc, nặng nề mở khóa và mở cửa ra, bước vào bên trong rồi ngồi xuống cạnh cơ thể Bạch Hiền.

"Em, có thể đi..."

Cơ thể Bạch Hiền bắt đầu ngừng run rẩy, cơ thể cậu bắt đầu thả lỏng hơn và đôi môi khô nẻ kia cũng đã chịu mấp máy vài chữ.

"Thật?"

"Với một điều kiện."

"Ừ."

"Từ đây đến khi hôn lễ được tiến hành, anh không cho phép em tìm gặp Phác Xán Liệt. Khi hôn lễ đã xong, anh sẽ cho em gặp hắn."

Bạch Hiền im lặng, bắt đầu có hàng ngàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu của cậu quay quay như một đám một sách bu đến thư viện. Chỉ còn tám ngày, hôn lễ diễn ra trong ngày thứ sáu của Tết Nguyên Đán, chỉ cần chờ đợi hết tám ngày, cậu sẽ được Ngô Diệc Phàm cho gặp Xán Liệt.

"Đồng ý."

"Được."

Diệc Phàm đứng dậy, để cửa mở và ung dung đi về phòng. Bạch Hiền từ từ đứng dậy, mệt mỏi nhìn theo bóng lưng Diệc Phàm đang chầm chậm bước đi. Bởi vì là nhìn từ phía sau, Bạch Hiền hiển nhiên không thể nhìn thấy ánh mắt hực lửa chiến và nụ cười đắc thắng của Diệc Phàm.

Nếu đã được thả, nếu đã được ra khỏi căn phòng như ngục giam đó rồi, Bạch Hiền có thể ra ngoài để dạo phố, Bạch Hiền có thể ăn những món ăn bản thân thích, cậu không cần phải ngủ nữa, cậu vẫn còn cơ hội để mừng đêm giao thừa và cả việc, cậu cũng có thể đến thăm Phác Xán Liệt nữa.

Nhưng thật tiếc là, Biện Bạch Hiền sinh ra, vốn rất biết giữ lời và thích sự thử thách. Cậu cho rằng bản thân có thể không cần quan tâm đến Xán Liệt trong vòng tám ngày như lúc trước thậm chí là lâu hơn. Vì vậy cậu nhất định sẽ không đi đến đó và thay vì suy nghĩ về việc có nên đi hay không, cậu sẽ chọn một cửa hàng lớn và suy nghĩ về những món ăn cậu thích.

Đêm giao thừa, một đêm mà cả Đại Hàn Dân Quốc này sẽ thức trắng để tận hưởng đêm giao thừa ấm áp. Và đêm giao thừa, đêm hôm nay, luôn sẽ là một đêm dài tưởng như đến vô tận.

Bạch Hiền se se bàn tay lạnh, lòng cậu bồn chồn mong rằng khoảng thời gian tám ngày sẽ qua mau để cậu có thể gặp Xán Liệt mà cậu không biết rằng, khi bản thân cậu trở thành người của Diệc Phàm thì sẽ ra sao. Sự tự do của cậu, phút chốc bị nắn nhỏ lại như một chiếc cốc sắp bể.

~

Ở Hàn Quốc cho dù cả một đêm giao thừa dài không ngủ, người Hàn vẫn có thể có đủ sức tỉnh táo để đón cái xuân đầu năm. Họ bận rộn chuẩn bị những gói bánh ngon lành, người người nhà nhà sum vầy cùng nhau thưởng thức những cái bánh bao nóng hổi. Không khí xuân sau một đêm không ngủ lúc nào cũng bị sự náo nhiệt vui tươi dập tắt cơn mệt mỏi.

Tại phòng bệnh của Xán Liệt, cũng giống như một gia đình, Lộc Hàm và Thế Huân đem tới rất nhiều bánh bao để cùng ăn với Xán Liệt. Còn Xán Liệt thì vẫn chỉ im im nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vô thức ánh mắt Xán Liệt nói ra toàn bộ những thứ cậu trông chờ ngoài kia và một chút hi vọng được "hồi sinh" của một kẻ tâm thần luôn lúc nào cũng làm người khác cảm thấy buồn cười. Nếu là người khác, họ sẽ cười và nói rằng, "Mày bị điên thì cần gì phải hi vọng vào thế giới ngoài kia? Ngoan ngoãn ở đây có lẽ an nhàn và bớt phiền tới xã hội hơn đấy." nhưng ở đây, những người ở đây cùng Xán Liệt là Lộc Hàm và Thế Huân. Họ hiểu rằng lí do vì sao bản thân Xán Liệt đã điên rồi vẫn có thể hi vọng nhiều như thế. Thế Huân nói nhỏ với Lộc Hàm rằng bác sĩ bảo Xán Liệt có thể sẽ ý thức được vài thứ cố gắng tác động đến anh và điều này khiến Lộc Hàm hi vọng nhiều hơn vào việc, Xán Liệt sẽ hồi phục.

"Xán Liệt, hôm nay là đầu năm, ăn bánh bao và nói Lộc gia ta nghe xem ngươi đã bao nhiêu tuổi?"

Xán Liệt khẽ xoay người, há miệng để Lộc Hàm đút cho chiếc bánh bao nóng hổi, khuôn miệng của Xán Liệt ngồm ngoàm đống bánh bao rồi lại ú ớ đáp trả cho Lộc Hàm, "Đã hai mươi hai, hai mươi hai."

Lộc Hàm cười nhẹ, lại từ từ đưa những chiếc bánh bao khác vào miệng của Xán Liệt. Bất giác, bản thân Lộc Hàm lại buồn thay nếu sau này hồi phục mà không có Bạch Hiền, Xán Liệt phải sống bằng cách nào đây?

Thế Huân khẽ nhìn Lộc Hàm rồi cũng lại lặng người, bàn tay to lớn của Thế Huân choàng vai Lộc Hàm rồi lại khẽ buông ra, thở dài, Thế Huân lí nhí phóng ra cho Lộc Hàm hai chữ "Xin lỗi." rồi ngã người ra chiếc giường xếp bên cạnh. Lộc Hàm cũng bất đắc dĩ, chẳng nói chẳng rằng nắm chặt tay Thế Huân thay cho một lời tha thứ.

Có lẽ cả Lộc Hàm và Thế Huân cũng không biết, Xán Liệt có cất giấu một bài hát được để quên bên dưới gối của mình. Một bài hát mà bất giác, khiến bản thân Xán Liệt phải chao lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek