Chương 8
Mấy ngày kế tiếp, Phác Xán Liệt cũng phiền não mà xem xét xem rốt cuộc chuyện tình giữa anh và cậu ta đã xảy ra vấn đề gì.
Chiều tối mấy hôm sau, tưởng rằng đáp án là giữa hai người họ đã xuất hiện tình yêu, Phác Xán Liệt đóng cửa tiệm rồi về nhà. Mới vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy trong phòng ngủ có hai thiếu niên lạ hoắc trông có vẻ đắc ý đang cởi trần đi ra, quần áo cầm trong tay, vừa đi vừa mặc, nhìn thấy anh, cùng nhau dùng ánh mắt khinh thường liếc anh một cái, cũng chẳng nói câu gì với anh mà lại quay đầu cười hì hì hướng Bạch Hiền nói :
- Lần sau nếu muốn tìm người thì cứ gọi chúng tôi một tiếng, alo một phát là có mặt ngay.
- Các người... đã... làm cái gì vậy hả? - Phác Xán Liệt trong nháy mắt đần thối mặt ra, không thể bỏ qua tình huống trước mắt mà không hỏi rõ được - Muốn chết hả?! Có biết đây là nhà tôi không?!
Nghe nói mấy thiết kế gia rất hay có tính phóng túng bừa bãi, thường xuyên cùng người khác phát sinh quan hệ hoan lạc. Bây giờ điều đầu tiên mà Phác Xán Liệt cảm giác được là Bạch Hiền đã chán ghét anh rồi đi tìm những người khác, thậm chí lại còn hai người một lúc.
- Aish, Đường Tư, hắn hỏi chúng ta đang làm gì? Hắn ngay cả mặt chúng ta cũng không biết là ai, hắn thật ngu ngốc a - Một gã hỏi một gã khác. Bọn họ hai người đều là những người mẫu chuẩn từ hình dạng đến vóc người. Nhưng trong mắt Phác Xán Liệt thì bọn họ chẳng khác gì mấy thằng nam kỹ lẳng lơ.
- Đương nhiên là làm mấy chuyện tốt rồi, cùng làm với người đàn ông ở trong kia, bây giờ xong việc rồi phải đi chứ - Người đàn ông được gọi là Đường Tư kia khinh thường nói - Điền Tâm, đi.
- Ừ. Đi.
Trước khi đi, hai người đàn ông kia chợt nhớ ra cái gì, cùng nhau quay đầu lại, cố ý cười nhẹ với Xán Liệt nói:
- Kỳ thật cũng không thể trách anh được bởi anh đâu có hấp dẫn bằng chúng tôi, nếu không thì cậu ta cũng chẳng cần đến chúng tôi.
- Cho cậu nói lại lần nữa! - Hai người bọn họ đều thuộc loại tướng mạo hàng đầu, vóc người thon cao, cá tính kiêu ngạo. Phác Xán Liệt vô cùng không quen khi cảm giác được sự quyến rũ đầy lẳng lơ pha một chút phô trương trên người hai người kia, thật sự muốn giơ tay giáo huấn một trận, hai người kia rất nhanh đã trốn thoát.
- Kháo (kiểu như 1 câu chửi: Fuck or Shit), bộ dạng hắn trông như muốn đánh nhau với chúng ta lắm rồi, hắn cho là tớ sợ hắn chắc?
- Thật là khủng khiếp, tớ bị dọa chết mất, thật sự là vô cùng kinh khủng, Đường Tư nhanh bảo vệ tớ.
- Điền Tâm cậu không nên cứ giả bộ như thiếu nữ có được không?
- Nhân gian thật là đáng sợ, tớ muốn Đường Tư ra sức bảo vệ tớ. Trong ngực Đường Tư là an toàn nhất thế gian. Tớ muốn Đường Tư ôm tớ xuống lầu.
- Ầy, Điền Tâm nhà chúng ta lại bắt đầu làm nũng rồi, bảo bối ngoan ngoãn nào, xin cậu thương tớ một chút mà tự mình đi xuống đi, cậu nặng như vậy, tớ ôm không nổi cậu đâu ~
Tiếng tán tỉnh đến buồn nôn của hai người đàn ông dần dần biến mất trong hành lang.
Chỉ còn mình anh đứng đó, tức giận vọt vào trong phòng hỏi Bạch Hiền:
- Lúc tôi không có nhà, anh cùng bọn họ đã làm gì?
- Không có gì - Trước mặt Bạch Hiền là một đống bừa bộn, cậu cuống quít thu dọn vội một chồng quần áo. Trực giác Phác Xán liệt mách bảo rằng đó là chỗ vừa rồi bọn họ vừa giở trò xằng bậy, lúc này Bạch Hiền đang che dấu chứng cớ.
- Bọn họ là người lạ tôi không quen biết, cậu lại để cho bọn họ tùy tiện ra vào phòng ngủ, vậy có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
- Bọn họ chỉ là vừa mới đến thôi.
- Vậy là vừa "thoát" ~ mà đã đi rồi - Phác Xán Liệt gằn giọng vào chữ "Thoát" kia.(Theo tại hạ nghĩ là "thoát" ở đây là cởi quần áo a hoho:D) Anh cảm thấy như mình đã quá dung túng Bạch Hiền rồi nên loại chuyện này mới xảy ra - Cậu đã làm sự tình không đứng đắn như vậy thì chỉ cần mình cậu biết là được rồi, cần gì còn phải nói cho tôi? - ... Tôi biết rồi sẽ vô cùng đau lòng.
Nửa câu sau Xán Liệt nuốt trong lòng, hai con ngươi trong suốt ánh lên đầy ủy khuất. Mấy ngày mấy đêm qua anh luôn lo lắng tự hỏi liệu có nên dũng cảm bày tỏ với cậu ta một lần nữa không, nhưng Bạch Hiền lại phóng túng với người khác trong phòng ngủ của anh.
- Tôi làm việc không đứng đắn? - Bạch Hiền nhớ lại cảnh hai người mẫu nam cởi quần áo thiết kế ra, lãnh đạm hỏi lại tên họ Phác đang ăn giấm chua kia.
- Cậu, cậu một lần gọi những hai thằng nam kỹ?! - Phác Xán Liệt tức giận đến lắc đầu thở dài - Có phải là đã quá khoa trương không?!
- Tôi... - Bạch Hiền không sợ hãi không hoảng hốt mà nói một chữ. Vốn muốn tiếp tục giải thích: tôi không có, là anh hiểu lầm rồi. Vừa cảm giác được vì sao Phác Xán Liệt hỏi cậu như vậy, chẳng lẽ trong mắt anh ta Bạch Hiền này là loại người quan hệ bừa bãi đến vậy sao, cậu tức giận đáp - Tôi là người như vậy đấy, nếu không thích, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi mắt anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Phác Xán Liệt không nhịn được kịch liệt giật giật một chút. Như vậy đó là sự thật, mẹ kiếp, thật có chút bị tổn thương. Từ khi quen biết tới nay, Bạch Hiền đã cùng anh phát sinh quan hệ bao nhiêu lần, lại còn vì anh mà thêu đóa hoa kia, chẳng lẽ đều không có cảm tình gì, cái gì cũng là giả sao? Vì sao đã đến mức đó mà cậu ta có thể dễ dàng mở miệng nói đi là đi như thế? Chẳng nhẽ ngoài bản thân ra thì đối với cậu ta cái gì cũng không tồn tại sao?
Bạch Hiền nhất định không thể hiểu được anh đang cay đắng chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
- ... Về phần tiền anh cho tôi mượn, có cơ hội tôi sẽ trả lại ngay - Bạch Hiền lúc sắp đi khỏi chỉ nói lại một câu với Phác Xán Liệt.
So với Phác Xán Liệt, cơn tức của cậu cũng không ít, bởi anh dễ dàng hiểu lầm như vậy. Bạch Hiền một lần nữa lại cảm thấy sự cô đơn trống vắng trên thế giới này, thì ra căn bản không có người có thể khiến cậu yên tâm mà dựa vào.
Từ khi gặp nhau đến bây giờ, Phác Xán Liệt đã bao nhiêu lần bế cậu lên gường, không ngừng ôm lấy cậu mà nói những lời ngọt ngào có cánh, làm cậu nhầm tưởng rằng, từ nay về sau, trên thế giới này, cậu sẽ không còn lẻ loi một mình nữa. Nhưng tại sao người đàn ông kia đến bây giờ vẫn khinh thường rồi hiểu lầm cậu như vậy?
...
Hôm nay thời tiết rất nóng, sau bao nhiên ngày mưa không dứt thì đây là ngày đầu tiên có ánh sáng mặt trời.
Hoàng hôn từ từ buông xuống, khí nóng vẫn chưa tan đi hết, Bạch Hiền vội vàng thu nhặt đồ đạc của mình, không nói một tiếng mà rời đi.
Sau khi Bạch Hiền đi, Phác Xán Liệt cơm tối cũng không ăn, viện cớ tức bực mà thuê xe ra ngoài uống rượu, tại quán bar trùng hợp gặp lại "hồ bằng cầu hữu" lúc còn đang đi học, đều là một lũ không học vấn không nghề nghiệp đầu đường xó chợ. Bọn họ mời cậu uống rượu rồi cùng ngồi ôn lại chuyện xưa.
Một hội "a miêu a cẩu" chỉ biết nói mấy câu nịnh hót xuôi tai khiến anh rất bực mình nhưng dù sao chúng nói càng nhiều, thì mình càng được uống nhiều rượu miễn phí.
Xán Liệt rạng sáng mới về nhà, lúc đến nhà đã say mềm như bún, trên tay vẫn còn dính không ít máu. Máu này không phải của anh mà là của người khác. Anh mang theo một đám lưu manh đi theo rồi đánh lộn với người đang đi trên đường, giống như hồi còn học trung học vậy. Mở được cửa ra thì "bùm" một tiếng, anh say đến mức trực tiếp ngã luôn xuống sàn nhà. Rạng sáng, khí lạnh lan tỏa khắp căn phòng, lạnh đến mức anh cuộn tròn người lại thành một khối mà vẫn chưa thấy ấm áp, cuối cùng cũng phải tóm lấy áo khoác gần đấy phủ lên người ngủ tiếp.
Trong giấc ngủ nặng trĩu, trước mắt anh xuất hiện đóa hoa xinh đẹp nọ.
Nhớ tới sự lãnh đạm của người kia đối với mình, thâm tâm anh thật sự cảm giác được sự tĩnh mịch nặng nề.
- Mở cửa, mau mở cửa! Cháy rồi! Động đất rồi! - Buổi sáng, Phác Xán Liệt bị tiếng gõ cửa không dứt ở phòng ngoài làm cho bừng tỉnh. Nằm ngủ trên sàn nhà một đêm, cả người anh đau nhức, mờ mịt mở mắt rồi ra mở cửa.
Lúc đó, xuất hiện trước mắt anh là một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước cửa phòng, vẻ mặt khoa trương mà bịt mũi hỏi cậu:
- Say rượu à?
Xán Liệt nhíu mày, không nhịn được mà mắng:
- Muốn chết hả? Còn dám tới? Người kia không còn ở đây nữa, tới làm gì?
- Quấy rầy anh. Tôi chỉ đến xin lại cái đai lưng của tôi, lần trước lúc thay quần áo đã để quên ở nhà anh, vật này rất quan trọng đối với tôi - Đường Tư nói một cách nghiêm túc, bởi vì cậu phát hiện ra rằng Phác Xán Liệt bây giờ không có tâm tình đùa giỡn, cho nên không dám trêu chọc như ngày đó. Hơn nữa bất luận thế nào cậu cũng không muốn mất cái dây thắt lưng kia.
- Vào đi - Phác Xán Liệt nhìn thẳng Đường Tư vài lần, sau đó để lại cửa cho cậu ta, còn mình thì đứng trước cửa sổ uống nước một cách chậm rãi bởi sau khi hút thuốc cùng say rượu anh cảm thấy rất không khỏe.
Đường Tư sau khi tìm được đồ của mình, lắm miệng hỏi cậu một câu:
- Ai, anh thật sự không nhận ra anh ta? Anh ta nổi tiếng như vậy mà.
- Cậu nói ai? - Xán Liệt khó hiểu hỏi.
- Tôi nói trước cái người trước kia đã ở đây, người nhờ tôi thử quần áo đó - Đường Tư đem cái dây lưng có vẻ khá cũ vò vò trong tay, cảm thán nói - Sao não anh có thể chậm chạp thế nhỉ, người ở trong nhà mình là dạng nào mà cũng không biết.
Nếu như không nhờ gặp may, Đường Tư cùng Điền Tâm làm sao có thể thuận lợi có cơ hội gặp gỡ được Bạch Hiền, bởi vì cho dù có ra nước ngoài cùng đội ngũ chuyên nghiệp cũng không chắc chắn có thể xếp được lịch với Bạch Hiền.
- Chúng tôi ngày hôm đó chẳng qua chỉ là đang giúp cậu ta thử quần áo thôi.
- Này... - Phác Xán Liệt đờ mặt ra, tròn một đêm nằm dưới gió lạnh đã làm da dẻ toàn thân khô nứt, tựa như mất đi toàn bộ nước trong cơ thể, đóa hoa được thêu trong trái tim kia dường như cũng héo đi vài phần.
Hóa ra ngày ấy Bạch Hiền chỉ là muốn tìm hai người mẫu nam nghiệp dư ở ngoài để đến thử mấy mẫu thiết kế mới mà thôi, kết quả là bị anh ngay lập tức hiểu lầm thành chuyện dơ bẩn, rồi cứ thế mà oán giận đem cậu ta đuổi ra cửa.
Ngô Khuynh Đình thật đúng là một thằng ngu. Đã vậy còn hiểu lầm rồi trách cứ người mình yêu, cứ thế vô tình mà đuổi anh ta đi.
Tất cả đều là lỗi của anh. Nhưng tại sao Bạch Hiền bị trách oan mà ngay cả lời giải thích cũng không thèm nói một câu, cứ theo ý anh mà rời đi? Vì sao phải lãnh đạm như thế? Vì sao sau khi để lại dấu ấn trong tim anh lại có thể thể hiện hành động lạnh lùng như thế?
Phải chăng chuyện tình yêu giữa hai người bọn họ hết thảy đều do Phác Xán Liệt tự tưởng tượng nên?
- Có thể tìm cậu ấy ở đâu bây giờ?
- Làm sao tôi biết.
- Khai ra mau! Thành thật nói tôi biết, rốt cuộc cậu ấy là ai? - Phác Xán Liệt kéo lấy quần áo của thanh niên trông còn trẻ hơn cậu kia rồi một tay túm lấy người.
- Anh không biết dùng Google à, tự mình tìm đi... - Đường tư khó chịu gào lên - Anh đúng là ngu ngốc như heo!
- Cậu có nói không?! - Đúng lúc Phác Xán Liệt cau mày muốn ra tay đánh người, Đường Tư đem toàn bộ những gì mình biết khai ra - Cậu ta vốn là nhà thiết kế tốt nghiệp từ trường nghệ thuật Saint Matins của Anh, mấy năm trước trở thành Tổng giám đốc tập đoàn chuyên về thiết kế thời trang, cũng chính là nhà thiết kế nổi tiếng nhất giới này đó. Nhưng mấy năm nay ít khi nghe được tin tức gì về cậu ta, trợ lý ngoại quốc của cậu ta nói cậu ta sang New York để tiếp tục học tập rồi. Sau này chúng tôi mới biết, thật ra là cậu ta tới nơi này a...
Phác Xán Liệt không tin
- Nhưng làm sao tôi không thể tìm được tên của cậu ấy? - Trước khi biết nghề nghiệp của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cũng đã thử đi tìm hiểu lai lịch của cậu ta, nhưng ngay cả người trong ngành này nổi tiếng như Quý Hân cũng chưa từng nghe thấy cái tên Bạch Hiền.
- Có lẽ cậu ta ngay cả tên cũng là lừa anh rồi. Như vậy mà cậu cũng bị lừa...
- Cậu còn nói nữa...!
- Tránh ra, trên người anh thối quá, buông tôi ra... Cậu ta vốn tên là... - Đường Tư buộc phải nói ra tên tiếng Anh đầy đủ của người kia - Warren Xing - Danh tự ( giống như nghệ danh ) của một người vô cùng nổi tiếng trong giới thời trang quốc tế.
- Tiếng Trung không phải gọi là Bạch Hiền sao?
- Không có tên tiếng Trung, đương nhiên không có cái tên Bạch Hiền. Cậu ta chỉ nói để gạt anh thôi.
Lúc Phác Xán Liệt phát hiện tên của cậu ta chỉ là thuận miệng lừa gạt anh, cậu tức giận đến không thể không tìm người kia ngay lập tức.
Có tiền thì sao, là thiết kế gia nổi tiếng thế giới thì sao, bây giờ không phải đang ở nơi này hết ăn uống lại lừa gạt tình cảm của anh sao, cảm giác được không thể tiếp tục gạt người khác, liền xoay người bỏ đi, Xán Liệt cậu thực sự là loại người dễ bị người khác coi thường vậy sao? !
- Lập tức giúp tôi tìm cậu ta.
- Tôi làm sao biết cậu ta ở nơi nào... - Nhìn bộ dáng muốn phát điên phát rồ của Phác Xán Liệt, Đường Tư không còn cách nào phải nói - Nghe nói hôm nay cậu ta sẽ giao áo sơ mi cho ban nhạc cậu ta đã giao hẹn thiết kế thì phải.
...
Tờ mờ sáng, Phác Xán Liệt không ra mở cửa hàng mà vội vàng ra khỏi nhà, đi theo hướng dẫn của Đường Tư, tâm tình ngập tràn lo lắng đi tìm khắp nơi người mà ngay cả tên thật cũng không nói cho anh biết kia.
Tuy là nói rằng đi tìm người kia để hỏi cho ra nhẽ vì sao lại phải giấu rồi gạt anh thân phận của mình, nhưng thực ra là anh đang vô cùng lo lắng cho tình trạng của cậu ta. Tất cả mọi thứ danh tính, lai lịch hay tình cảm đều là do người kia tùy tiện tạo ra để gạt anh. Sau khi ở chung được một khoảng thời gian, Phác Xán Liệt đã nhìn ra được, cậu ta từ đầu không phải là giả vờ tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh.
Khi đó, đôi mắt của cậu ta vốn ươn ướt, chứa đựng nét ưu thương sâu sắc, giấu đi nét kiêu ngạo vốn có. Nét ưu thương kia vẫn khắc sâu trong tâm khảm Xán liệt, khiến anh không nỡ bỏ cậu ta đi, kiên trì muốn lưu giữ cậu ta, giúp cậu ta vượt qua này giai đoạn gian nan để tìm lại được bộ dạng kiêu ngạo vốn có.
Nhưng người kia lại cự tuyệt bày tỏ chân thành từ trong tim của mình, chỉ coi anh như tiểu hài tử. Giờ phút này, cho dù Phác Xán Liệt trong mắt người kia chỉ là một tiểu hài tử thường xuyên nổi hứng chọc phá, Xán Liệt đây vẫn muốn tiếp tục níu giữ cậu ta.
Tôi sau này sẽ không ngu ngốc như thế nữa, yên lặng tự nhủ với người mình yêu trong lòng, cậu hãy trở về được không, từ nay tôi sẽ dùng tất cả khí lực, cố gắng vì cậu mà học được bài học tình yêu này.
Thật sự sẽ dùng tất cả khí lực trong đời này để cố gắng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro