Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 64

    Lái chiếc Lamborghini Veneno Roadster thân yêu ra khỏi bãi giữ xe mà chủ xe không chút để ý dòng xe cộ qua lại. Trong đầu cậu đang sắp xếp lại cho mượt tình huống đột xuất phát sinh hôm nay và hừ thầm mấy tiếng, sắp xếp xong thì cậu vứt nó hẳn xó nào chả buồn tốn hơi nghĩ. Cậu lại để suy nghĩ của mình bay đến chỗ cô bé sóc chuột của mình, dạo này cô ấy chỉ có một mình, mong là cô ấy sẽ không ốm người vì nghĩ ngợi linh tinh. Cậu muốn gọi cho cô song lại rất sợ hãi: sợ khi nghe được giọng cô, bản thân không kìm chế nổi mà mang cô ấy về bên mình luôn, gửi tin nhắn thì chẳng thấy hồi âm, đúng là giỏi hành hạ người ta.... Cô ấy sẽ không thể quên đi xem mặt người nào khác vì giận cậu chứ. Không được, phải nghĩ cách để bảo bối nhà cậu không thể quên đi sự tồn tại của cậu mới được, nên làm gì nhỉ... Lisa vô thức gõ ngón tay theo nhịp trên vô lăng.

    Đại tiểu thư Manoban thấy phiền muộn, thế nên tiện thể tấp vào lề đường luôn và lôi laptop ra để lên mạng tìm cách giải quyết. Lần trước, cậu chỉ thiếu cẩn thận trong vụ tặng quà thôi mà cô đã hiểu lầm cậu, cho là cậu muốn 'bao' cô và giận đến mức lơ cậu. Còn nữa, cũng vì chuyện đó mà giấy tờ căn hộ cậu mua cho cô đến giờ vẫn cất trong két sắt. Bây giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, chỉ cần sơ sẩy chút xíu thôi là cậu sẽ bị tổn thất lớn, vậy là cậu quyết định coi chuyện này như 'chiến dịch' lớn và cố nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo. Cậu nghiên cứu tập trung lắm, người không biết khéo còn tưởng cậu đang nghĩ chuyện lớn nước nhà gì.

    Chẳng biết đã bao lâu, anh chàng cảnh sát giao thông giữ chốt đèn xanh đèn đỏ không thể đợi được nữa phải tiến đến gõ cửa xe của cậu, Lisa hạ kính xuống. Anh chàng cảnh sát chào hỏi cậu trước rồi nói:" Tiểu thư, chỗ này không cho đỗ xe thời gian dài" Anh vẫn muốn ngắm chiếc xe đẹp tuyệt này một lúc nữa, nào ngờ những người đi đường, những tài xế khác ai cũng giảm tốc khi đi ngang qua chiếc xe này, thậm chí có người đỗ lại mà ngắm. Đoạn đường này vốn đông người qua lại, hôm nay vì cậu đỗ xe ở đây nên thu hút sự chú ý của mọi người nên đường lại càng chật chội hơn.

    "Ahh" Lisa ngẩn ra:" Tôi đỗ ở đây bao lâu rồi?"

    "....Khoảng hơn một tiếng"

    "Hả...?" Lisa nhìn đồng hồ, cậu không khỏi bật cười ra tiếng, ra là cậu tập trung cỡ vậy à? Đặt laptop sang ghế phụ, cậu lái xe rời đi, vừa đi vừa nghĩ đến mấy phương pháp cậu tham khảo được trên mạng. Những người đó nói: phụ nữ bây giờ thực tế lắm. Cậu không khỏi nhớ về lần cậu tặng cô chiếc nhẫn nhưng cậu đâu có thấy cô vui tí nào. Nói cách khác, cô thuộc tuýp người lãng mạn và mộng mơ? Nếu thế thật thì khó cho cậu quá, cậu hoàn toàn không có khái niệm về hai từ 'lãng mạn'

    Đúng vào lúc này, Mino gọi tới và mở đầu bằng một điệu cười quái đản:" Sao mày không ở lại mà nhìn mặt lão Michael cơ chứ?"

    "Gì?" Lisa đang thấp thỏm lắm, ậm ừ một tiếng

    Mino hớn hở miêu tả lại cho cậu chuyện diễn ra ở quán game lúc nãy. Kể ra mới thấy anh chàng thật vô liêm sỉ, trước mặt BaekJin, anh chàng bảo là anh với hắn gây nhau vì phụ nữ, BaekJin nổi giận rút súng ra, bảo tiêu anh chàng - cũng chính là Lisa - thấy thế xông lên đánh với hắn rồi khi cướp súng không cẩn thận bóp cò bắn trúng luôn hai đùi hắn.

    Sao lão Michael tin cái loại xui xẻo đến độ bi đát đó cho nổi, lão mang một đống người đến để báo thù cho con trai mình, không ngờ BaekJin dù tức đến mức mặt đỏ lựng, trán hằn cả gân xanh thì vẫn ngậm miệng chẳng nói chẳng rằng, coi như chấp nhận lời giải thích của Mino. Nếu bắt hắn phải nói với ông già sự thật, nói hắn bị người nọ cướp súng dễ dàng như vậy sau đó lại cho 2 phát đạn để hắn sụm hai gối quỳ dưới chân người đó, coi hắn như con kiến... phải nói ra sự thật đó thì hắn chết quách đi cho đỡ nhục

    Vốn lão Michael rất hùng hổ định cho Mino hai phát đạn đáp lễ nhưng cuối cùng lại phải bắn lên trời. Lão thấy thái độ của thằng con mình lạ, chỉ im thinh thít để thuộc hạ cầm máy gấp. Lão như phát điên lên với bộ dạng yếu đuối đó của con trai mình, suýt nữa hắn đã bị lão cho ăn đạn nữa. Chuyện tranh cướp phụ nữ chẳng phải vấn đề mà vấn đề đó chính là người bị thương lại thuộc nhà họ Michael. Người ta tự vệ chính đáng, theo lời kể của Mino thì có muốn trách cũng phải trách BaekJin xúi quẩy chứ chả trách được người khác. Nếu BaekJin chịu mở miệng nói thì lão Michael còn cớ gì xử thằng kia chứ, thằng con lão im re thế này lão biết lấy cơ gì bắn Mino? Bắn nó rồi người trên giang hồ lại giễu cợt rằng nhà Michael ỷ đông hiếp yếu, không có nghĩa khí?

    Mino biết tỏng cái gì gọi là kiêu ngạo, tự tôn đó của BaekJin, biết là hắn nói ra sự thật sẽ không bao giờ thay nói, để hắn nói dối trước mặt Tzuyu và Jun hắn cũng sẽ không làm vậy. Thế là anh chàng đuổi người ta đi dễ dàng và bằng cái cách đến là vô sĩ

    "Mày bảo phải xử lí người đẹp Tzuyu thế nào bây giờ?"

    "Liên quan gì đến tao?" Lisa hỏi lại. Nếu rảnh đến mức có thời gian lo chuyện của người khác thì cậu đã tận dụng thời gian đó suy nghĩ làm thế nào mới là lãng mạn rồi. Đợi đã, nhắc đến vụ này mới nhớ, chẳng phải cái gã đang gọi điện thoại cho cậu là nhân tài kiệt xuất khoản tán gái đấy ư? Cậu định hỏi nhưng lại lập tức nuốt câu hỏi vào bụng, bí quá hóa liều rồi hỏi thằng đó khác gì tự bê đá đập chân mình.

    "Chuyện này do mày mà ra" Vì cái gì mà nó thảnh thơi còn anh phải đứng kể chuyện dưới họng cả chục khẩu súng hửm?

    "Tao không nhờ mày giúp"

    Mino im bặt một lúc rồi cúp điện thoại luôn, nếu không phải nó vừa cứu anh thì anh đã... trực tiếp K.O nó trong tưởng tượng rồi.

    Lisa không thèm để ý đến chuyện đó, vấn đề quan trọng của cậu còn chưa giải quyết được đây này, làm gì rảnh rỗi mà đi lo mấy chuyện vặt vãnh đó.

    Để đợi mẹ mình, Lisa về thẳng nhà tổ, dạo này cậu về thường xuyên quá khiến ông cụ Manoban cũng phải ngạc nhiên:" Aigooo, không ngờ Manoban đại tiểu thư lại thành khách quen nhà lão? Nhà này có vật quý nào lọt vào mắt xanh của con phỏng?"

   Không thèm để ý đến câu nói mát của cụ, Lisa trượt tay trên điện thoại di động vài lần rồi mới hạ quyết tâm gọi điện thoại.

    Tối đó Lisa kéo mẹ mình vào thư phòng:" Rốt cuộc là có chuyện gì?" Thấy cậu thần bí, bà không đợi được đến lúc cậu mở miệng nên hỏi thẳng luôn.

    "Con muốn cưới" Lisa không quanh co vào thẳng chủ đề chính luôn

    "Cưới đi, tốt chứ sao mẹ xin giơ hai tay tán thành" Hai mắt phu nhân Manoban sáng lên, hỏi một cách bình tĩnh:" Sao nào, hôm nay đi chơi với Jun nên hiểu ra, muốn cưới rồi hả?"

    Lisa khẽ nhếch môi:" Mẹ biết người con chỉ là ai"

    Nụ cười trên môi phu nhân Manoban lắng xuống:" Mẹ đã bảo là không nói về Chaeyoung rồi mà?!"

    "Con không nói về cô ấy, con nói về mẹ cơ" Lisa ngả lưng ra sau, tựa vào thành ghế sofa mềm mại, ngắm khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của mẹ:" Mẹ hãy thành thật trả lời con đi, trưa nay con đã chiều ý mẹ rồi đó" Đôi khi bọn họ trao đổi lợi ích với nhau vì hai mẹ con không ai dễ bắt nạt, không ai chịu nhường ai.

    "Nói chuyện gì về mẹ?!"

    "Nói tại sao mẹ lại thành kiến với bề dưới thế, vì sao thái độ của mẹ lại kiên quyết đến thế?" Cậu thật không hiểu nổi, tuy bà rất khắt khe, khó tính nhưng bà cũng là người coi trọng thể diện, bà không muốn cho người khác có cớ để mà nói bà bắt nạt bề dưới. Nhưng trong chuyện Chaeyoung chỉ mới trông thấy cô có một lần mà bà đã khăng khăng không cho cô cơ hội. Hành động này không hợp với tác phong thường ngày của bà, bình thường bà tuy luôn tỏ vẻ cứng rắn nhưng cũng khôn khéo lắm.

    "Mẹ đưa ra đánh giá từ sự việc đã xảy ra chứ mẹ không thành kiến với ai cả. Hai người còn đang mặn nồng mà khi gặp mẹ 'chồng' tương lai thì con bé đó không thèm lễ phép với mẹ thử hỏi sao mẹ dám trông vào việc sau này, khi về làm dâu con bé hiếu thảo với mẹ chứ? Lalisa, con đừng vì mẹ phản đối con mà hiếu thắng phản đối lại mẹ, thật ra hai người không hợp nhau đâu, dù mẹ không tham gia vào thì hai người cũng sẽ không có kết quả"

    "Vậy mẹ đừng tham gia vào nữa, con còn tưởng con bé tí, con muốn cưới người con yêu mà cũng phải chờ mẹ cho phép mới được!?" Trong chuyện này, kì thật Lisa cũng bực lắm, cậu tôn trọng ý kiến của mẹ cậu không đồng nghĩa với việc mẹ cậu được quyền quyết định thay cậu, nhất là trong những chuyện cực kì quan trọng này. Bà tham gia vào chuyện này khiến cậu - một người bị mất niềm tin của bảo bối cậu - Chaeyoung, cậu cực kì không vui vì điều đó. Sở dĩ bản thân nhịn đến giờ cũng là vì mong Chaeyoung làm dâu nhà mình, cô sẽ không bị bắt nạt

    "Mẹ chỉ cho con thấy ý kiến của mẹ thôi"

    "Con đã lắng nghe một cách nghiêm túc ý kiến của mẹ nhưng con bác bỏ nó, mong mẹ tôn trọng quyết định của con"

    "Lalisa, con bé Chaeyoung đó có điểm nào tốt mà con cứ bênh chằm chặp vậy? Con còn trẻ, trên thế giới này còn rất nhiều người khác tốt hơn sao con cứ khăng khăng chống lại mẹ thế?' Phu nhân Manoban ra sức khuyên ngăn, bà nghĩ đủ mọi cách để ngăn con gái mình cưới Chaeyoung.

    "Đương nhiên là sẽ có những cô gái tốt hơn cô ấy về mọi mặt nhưng Chaeyoung là duy nhất. Con xin nói thẳng với mẹ: con chỉ cần cô ấy mà thôi" Lisa tạm dừng một lát:" Con hi vọng cô ấy làm dâu nhà Manoban chúng ta sẽ chẳng để ai làm khó cô ấy, mẹ có thể làm điều đó được chứ?"

    "Tôi không làm được!" Thấy con gái mình nâng niu Chaeyoung báu vật mà con bé kia chỉ tiếp cận Lisa với mục đích gì không ai biết được, phu nhân Manoban nhất thời đùng đùng nổi giận, đanh giọng từ chối

    Lisa hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy hai mẹ con không tìm được tiếng nói chung trong chuyện này. Sự nôn nóng vì mấy ngày liền không được ôm bảo bối khiến cậu cạn hết kiên nhẫn, cậu sử dụng biện pháp thẳng tay nhất và hiệu quả nhất:" Nếu đã vậy, con không cần để cô ấy về làm dâu nhà Manoban nữa"

    Phu nhân Manoban tưởng cậu chịu nghe lời, đang mừng ra mặt thì nghe được câu nói tiếp theo:" Con đi ở 'rể' là được, đến Australia vậy. Dù sao cô ấy cũng không cha mẹ, con cũng chẳng phải ngại chuyện bố mẹ vợ, sống cuộc sống chỉ có hai người cũng hay"

    Đây..đây là lời mà đứa con bà yêu như tính mạng nói đây sao?:" Con muốn đi đâu thì đi, không ai cấm con, đi rồi thì đừng có về nữa!" Bực mình đứa con gái dám uy hiếp bà kiểu đó, phu nhân Manoban xị ra mặt, lạnh giọng

    Lisa nhìn bà, kề sát mặt vào mẹ mình:"  Mẹ, con là đang bàn bạc với mẹ đó, nếu mẹ đồng ý con sẽ bắt tay vào làm luôn" Giọng cậu đến là bình tĩnh, mà lời cậu nói thì luôn tràn đầy kiên quyết và khí phách của người trưởng thành.

    "Con...." Phu nhân Manoban ân hận lắm, sao bà lại tự tay đẩy con bé ra xa mình, đẩy đứa con gái yêu dấu của mình vào tay người phụ nữ khác. Trước mặt bọn họ, con bé không khoe thôi chứ thật ra cả nhà ai cũng biết cả: con bé đã hùng bá một phương lâu rồi thậm chí muốn vượt xa cả họ, mọi việc gì cũng làm được. Nếu không sao ba chồng bà và cô bà phải tranh nhau con bé, tranh về thừa kế sự nghiệp của mình chứ.

    "Hai mẹ con đang bàn chuyện lớn nước nhà gì thế?" Ông chủ gia đình, người rất ít khi về nhà sớm -ông Marco, gõ cửa phòng trên người ông vẫn mặc bộ đầu bếp với nhiều ngôi sao ở bảng tên đeo trước ngực chưa kịp thay ra.

    "Con chào ba, lâu rồi không gặp ạ" Vẻ mặt Lisa vẫn thế, không thay đổi gì, cậu đứng dậy cười tươi, ôm nhẹ ba mình

    "Là rất lâu rồi mới đúng, ba đến trường học con mấy lần cũng chẳng gặp được rốt cục là con định thế nào hả?" Ông Marco chắp tay sau lưng hỏi.

    "À vâng kế hoạch có chút thay đổi ạ" Trả lời ba cậu mà cũng không chịu kể rõ ngọn ngành:" Vậy con không quấy rầy hai người nữa. Mẹ, chuyện con nói với mẹ, mẹ hãy suy nghĩ thật kĩ nhé"

    Ba Lisa không khỏi hỏi:" Hai mẹ con mình vừa nói gì thế?"

    Bà Manoban ngẩng lên nhìn chồng, bà không biết có nên nói hay không, cân nhắc thật lâu cuối cùng bà cũng đóng cửa thư phòng lại, chậm rãi mở miệng:" Chuyện là vầy..."

    Kèm theo một vài đánh giá chủ quan, phu nhân Manoban kể tường tận câu chuyện cho chồng. Sau đó bà bực tức mách với ông:" Mình xem, tôi cũng vì muốn tốt cho nó mà nó không biết thì thôi thế lại còn uy hiếp tôi, làm sao có thể không đau lòng được cơ chứ?!"

    Ông Marco cũng kinh ngạc lắm, không ngờ trải qua bao nhiêu mọi chuyện, đến tận hôm nay cô bé kiên cường của năm đó lại xuất hiện trong cuộc đời Lisa hơn nữa con bé còn thích cô nàng kia.

    "Con bé còn đòi bỏ cái nhà này nữa, vừa nảy nó bảo thế với tôi"

    Ông rõ mười mươi tính con gái mình thế nào, con bé nói câu đó cũng không phải là nó sẽ lập tức vức bỏ tất cả để theo Chaeyoung, nó chả nhu nhược đến chỉ mới vấp ngã một tẹo đã dùng kế sách đó, mà lời nó dùng là phương pháp thô bạo nhất để cảnh cáo mẹ nó rằng bản thân đã quyết như vậy rồi.

    Thật không ngờ...Ông Marco mường tượng ra hình ảnh Chaeyoung khi mới mười mấy tuổi, ông liền thở dài:" Chuyện này...phải nói cho ông cụ"

    Cặp mày thanh tú đang nhíu chặt của phu nhân Manoban liền giãn ra:" Sao tôi lại không nghĩ đến việc này nhỉ! Lisa nghe lời ông nội nó nhất, nếu mà ông cụ biết được việc này nhất định cũng sẽ không đồng ý." Ông cụ hiểu Lisa nhất, sao ông có thể đồng ý cho nó mang 'quả bom' không biết khi nào nổ về nhà chứ? Cứ như vậy đi, vậy thì bà sẽ không phải làm 'người xấu' nữa:" Nào chúng ta đi nói với ông cụ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro