CHAP 9: Trói chặt trên giường
*** WARNING H ***
Jiwon trở về với nụ cười mỉm trên môi. Thậm chí là khi anh đi lướt qua cô gái đang kì vọng được nằm trong tay Jiwon đêm nay, anh cũng không mảy may chú ý. Chỉ cho đến khi cô gái đó nắm lấy cánh tay của Jiwon thì anh mới quay lại nhìn bằng ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng.
- Jiwon, anh đi đâu vậy. Chẳng phải chúng ta đêm nay sẽ…
Jiwon hất tay anh ra khỏi tay cô gái, nhưng cho dù với cử chỉ dù lạnh lùng và phũ phàng ấy, trên miệng anh vẫn nở một nụ cười. Sự đối lập đó khiến cho người đối diện càng cảm thấy lạnh lẽo và hụt hẫng.
- Hôm nay thì anh không có hứng nữa rồi, em yêu. Em đợi một gã khác đi nhé.
Jiwon đang rất vội, nếu anh không tới kịp lúc thì Hanbin ngây thơ đó sẽ rơi vào tay một cô nàng ma mãnh nào đó ngoaì kia. Thậm chí tâm trạng lúc này còn hơi sốt ruột và nóng vội. Hình như anh đang ghen tức thì phải. Anh cười thầm vì cái ý nghĩ đó. Anh đang ghen vì Hanbin ư. Anh là gã sát nhân mà, có thể ghen ư.
Anh rất vội và anh không muốn lằng nhằng thêm giây phút này ở đây nữa. Anh chẳng cảm thấy chút nào bối rối khi nhìn thấy cô nàng trước mặt mình đang nhìn anh bằng ánh mắt đỏ hoe cứ như thể sắp sửa khóc. Anh ghét nước mắt con gái, và anh không nghĩ là mình đang bỏ rơi một ai đó. Cảm giác tội lỗi ư. Không có chút nào. Những cô nàng ở đây chẳng phải luôn phó thác thân thể cho những gã trai tồi đó sao, mà mục đích cũng chỉ là tiền thôi. Nếu không có tiền, những cô gái ưa vinh hoa đó sẽ bỏ rơi người đàn ông tội nghiệp của mình để đi tìm những thứ mới, ở trong tay một chủ nhân khác nhiều tiền hơn, để có thể đáp ứng những tham vọng không đáy. Đời là vậy đó, nếu không phải mình bỏ rơi người khác thì người khác cũng sẽ bỏ rơi mình. Vậy thì tại sao phải ân hận vì điều đó.
Sau Dahye, Jiwon cũng có rất nhiều những mối tình khác. Nhưng đều chỉ thoáng qua, và hầu hết những cô gái đó đều bỏ rơi anh. Anh không trách họ, thậm chí xem họ chỉ như một ai đó mà anh chỉ gặp thoáng chốc ở mỗi chặng dừng chân trong cuộc đời. Lý do họ bỏ rơi anh ư. Tất cả đều không thích Dongdong. Anh cười nhạt.
Jiwon bước tới chỗ cô gái đang khóc. Thứ này sẽ khiến cô ta ngừng khóc thôi. Anh ôm cô và rút ra một tờ tiền giấy một triệu won, một tài sản kếch sù cho cô nàng không phải đi làm gái một tháng mà chỉ việc ngồi nhà cũng đủ ăn. Một sự bồi thường thoả đáng cho một lời hứa đó chứ. Jiwon phe phẩy tờ tiền bên tai cô nàng để cô nghe thấy âm thanh của sự hào phóng của anh. Anh dúi tờ tiền vào tay cô, một nụ cười nở trên môi.
- Cho em. Đây là bồi thường.
Jiwon đi khỏi, bỏ mặc cô gái đó nhìn theo anh. Anh không quay đầu nhìn lại. Nói đúng hơn anh không quan tâm. Anh không thích mối ràng buộc, vì anh biết một ngày nào đó, như bao cô gái khác bước qua cuộc đời của Jiwon, cô ta sẽ bỏ đi thôi. Anh chắc rằng, với cô ấy anh cũng chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Jiwon lên trên gác và anh chống khuỷu tay trên quầy phục vụ. Người phục vụ nhìn Jiwon ngạc nhiên. Cậu ta còn lạ gì vị khách này, anh ta là một vị khách sộp nhất, hào phóng nhất và chịu chơi nhất trong câu lạc bộ đêm. Nếu làm anh ta hài lòng, anh sẽ cho họ tiền.
- Anh cần gì ạ?
Nở nụ cười nhã nhặn, anh đưa thẻ làm việc mà anh làm việc lên trên quầy
- Cậu có biết vị khách này không? Hình như tối nay gã đó để rơi cái này trong phòng vệ sinh.
Người phục vụ cầm lấy cái thẻ làm việc, xem xét cái tên. Cảnh sát Kim Hanbin. Hình như có một người như vậy. Đi cùng với Goo Junhoe, cũng là môt khách quen của câu lạc bộ. Trí nhớ đã tôi luyện qua thời gian làm việc dài đã khiến cho cậu có khả năng nhớ mặt và tên của một trăm người trong một buổi tối, cậu nhớ tên những thượng đế của mình y như đầu bếp nhớ khẩu vị của từng khách hàng. Câu lạc bộ đêm của cậu vẫn thường xuyên đón những vị khách là cảnh sát điều tra. Họ nói tới để điều tra phá án gì đó, nhưng thực chất là để quậy tưng bừng, và họ bao giờ cũng bồi thêm tiền để cậu có thể giữ mồm giữ miệng. Có những vị khách là cột chống trời như vậy, thì chẳng lo trời sập.
Nếu đây là cơ hội, thì cậu cũng có thể làm quen với một cảnh sát. Cậu mỉm cười .
- Có thưa anh. Tôi sẽ trả lại cái này cho vị khách đó ạ.
Nhưng ngay khi cậu phục vụ đó định cất chiếc thẻ làm việc vào trong ngăn kéo, Jiwon đã nhanh tay giật lấy. Trước khuôn mặt thẫn thờ vì ngạc nhiên của cậu ta, anh nói.
- Không cần, tôi sẽ tự tay trả lại cho cậu ta.
Jiwon rút từ trong túi áo khoác một xấp tiền mới cứng. Một số tiền gấp 5 lần tháng lương không khỏi khiến khuôn mặt của kẻ đươc nhận sáng bừng.
- Cậu chỉ cần, nói cho tôi biết cậu ta ở cái phòng nào là được. Số tiền này coi như tôi mua thông tin ấy và cái miệng của cậu.
Jiwon cười thân thiện. Nhưng chàng trai phục vụ tội nghiệp đó thì nghĩ rằng nó nham hiểm hơn là thân thiện. Sao đây, tiền hay là đạo đức nghề nghiệp?
- Cậu đừng lo, tôi với cậu ta là người quen thôi. Cậu không tin. Hãy kiểm tra danh bạ của tôi, trong đó có số điện thoại của Kim Hanbin. Cậu xem nó có trùng với số điện thoại mà cậu ghi trong danh sách khách hàng không nhé.
Cậu phục vụ nhanh nhảu đón lấy điện thoại của Jiwon. Kiểm tra điện thoại. Qủa có tên Kim Hanbin, và số điện thoại trùng với số điện thoại lưu lại trên giấy. Họ là người quen. Cậu thở phào. Ít nhất không phải lựa chọn giữa đạo đức nghề nghiệp và tiền cho dù cậu ta sắp sửa nghiêng hoàn toàn về cái thứ hai. Sống vật lộn trong cuộc sống mới hiểu. Tiền quan trọng hơn cái thứ gọi là đạo đức.
- Đúng rồi ạ - Cậu nở nụ cười tươi, trả lại chiếc điện thoại cho Jiwon và nhận số tiền của mình.
Cậu phục vụ ra hiệu cho Jiwon lại gần, và cậu nói thầm cái số phòng và thông tin của vị khách. Nụ cười mỉm xuất hiện trên môi của Jiwon.
- Tốt, và giờ cậu có phiền không nếu tôi nhờ cậu việc này.
Jiwon cũng nói thầm vào tai cậu ta về cái kế hoạch của mình, cậu phục vụ gật đầu và hứa với anh sẽ làm chuyện đó.
***
Hanbin không biết rõ thời gian và không gian khi cậu bị bắt ngồi trong cái phòng này trong tư thế bịt mắt và đeo chiếc mặt nạ vướng víu trên khuôn mặt. Đây là cách Junhoe bảo là sự hưởng thụ sao, cậu thấy chẳng khác gì như một vụ tra tấn tinh thần.
Hanbin đổ mồ hôi lạnh hai bên thái dương. Và cậu cứ nhấp nhổm không yên trên giường. Bàn tay của Hanbin vì lo lắng mà đang đổ mồ hôi ướt nhẹm, cậu nắm chặt hai tay vào nhau.
Cái ý nghĩ sẽ bỏ trốn giờ đang xuất hiện trong đầu cậu. Cậu muốn tháo chiếc mặt nạ và bịt mắt ra và nhảy xuống. Nhưng chờ đã, cậu đang ở phòng 13. Nhảy xuống dưới, chẳng phải tan xương sao ?
Cậu đang thất tình, chứ không có chán sống. Cái giờ phút chờ đợi chậm chạp kéo theo cả tiếng tim đập luôn hồi trong lồng ngực. Cậu không thích ý tưởng lần này của mình. Cậu đang hối hận lắm đây, vì đã nghe lời cái kẻ bất cần, chơi bời Junhoe. Gìơ thì cậu đang mắc kẹt trong cái tình huống này. Không muốn ở lại mà trốn cũng chẳng xong. Cậu trở nên sợ hãi, tim đập loạn lên, và mồ hôi ra như tắm. Trời không nóng. Nhưng trong người cậu thì đang toả nhiệt.
Cậu suy nghĩ về cánh cửa ra vào. Hay trốn bằng đường đó. Chạy ra khỏi đây và không ai phát hiện. Kể cả Junhoe. Mà kể cả nếu cậu ta có phát hiện, thì cậu cũng có thể sẽ giải thích sau.
Hanbin quyết định bỏ chiếc mặt nạ …
Nhưng trong lúc Hanbin đang đắn đo suy nghĩ và lên kế hoạch cho việc bỏ trốn của mình thì trong phòng tắm đã diễn ra một việc rất kì cục.
Khi cô gái đang muốn cùng qua đêm với Hanbin bước vào phòng tắm, ngay khi cô định cởi áo ra. Một gã bất ngờ ôm chặt lấy cô từ sau lưng, và dùng tay bịt miệng cô lại. Một ai đó mà cô tưởng rằng đó là Hanbin.
- Hanbin, cậu sốt ruột rồi à. Cậu bé, cậu không chờ nổi nữa chứ gì.
Nhưng ngay khi bị bit miệng lại, cô đã ngạc nhiên xen lẫn sửng sốt vô cùng. Cô chợt nhớ ra, Hanbin đang ở trong phòng. Cậu ta vẫn bịt mắt. Và cô thì mới vào đây. Gã lạ mặt này xuất hiện đằng sau cánh cửa nhà tắm. Chẳng lẽ có một ai đó đang nấp trong phòng.
Cô muốn hét nhưng không hét được. Gã đó sẽ cưỡng bức cô ư. Trời đất. Ngay trong nhà tắm.
Nhưng không, trái hẳn với suy nghĩ của cô. Ngay khi bàn tay gã chạm vào làn da mỏng manh trên bờ vai cô, cô khẽ run rẩy, nhưng gã lại thầm thì vào tai cô.
- Bộ váy đẹp lắm. Hanbin mà nhìn thấy, không biết cậu ta có thích không nhỉ? Nhưng xin lỗi cô gái nhé. Hôm nay tôi đã định trói cậu ta trên giường với mình rồi. Vậy nên cô chịu khó ở yên trong này thôi.
Cô kêu lên ú ớ ,cô bị bịt mắt, bị trói, và dán băng dính vào miệng . Cô bị đẩy vào nằm một cách khó khăn trong bồn tắm. Cô nghe thấy tiếng bước chân rời phòng tắm. Gã đó định đi đâu. Không phải chứ, gã con trai đó sẽ để mặc cô trong này một mình ư. Trời ơi, ai đó cứu tôi với. Hanbin.
Jiwon đã giải quyết xong chuyện với cô gái và anh quay lại phòng ngủ. Anh mỉm cười đứng ngắm bộ dạng luống cuống, sợ sệt của Hanbin. Anh khoanh tay đứng dựa lưng ở cửa nhà tắm để ngắm nhìn cái con người mà trước đây anh đã hàng đêm nói chuyện điện thoại, nghe cậu ấy tâm sự. Ngắm cái con người mà anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể gặp ngoài đời. Nhưng sự đời trớ trêu là cậu đã để anh vô tình bắt được. Cậu yêu anh, và cầu xin anh bắt cậu. Anh bắt được rồi thì sẽ không thả cậu ra đâu, Hanbin à. Anh sẽ trừng phạt cậu.
Hanbin trước mặt anh, ngồi trên giường. Khép chặt hai chân, Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng. Và anh thấy mồ hôi Hanbin túa ra. Cậu ta đang sợ hãi. Hệt như một đứa trẻ bị phạt ngồi trên giường. Có chút đáng yêu, có chút đáng thương. Jiwon không biết Hanbin là con người thú vị đến như vậy.
Đôi mắt cậu ta vẫn bị bịt chặt. Cậu ta vẫn đeo chiếc mặt nạ. Anh nhớ mơ hồ khuôn mặt của người đàn ông vừa bước vào nhà vệ sinh mấy phút trước đây. Đẹp trai, đôi mắt to nửa ngây thơ nhưng nửa lại chứa đựng sự quyết tâm và gan góc. Lông mày dày toát lên sự kiêu ngạo, và ánh nhìn vô cùng thu hút.
Cậu ta cắn môi mình. Bối rối. Đôi môi in hằn một vết cắn, và nó đỏ lên, ướt át. Rất kích thích, anh muốn môi mình chạm vào môi cậu ta.
Hình như cậu ta đang xoay người để tìm kiếm thứ gì đó. Định chạy trốn hả Hanbin. Không kịp rồi.
Lúc Hanbin định cởi bỏ bịt mắt, một ai đó lao vào người cậu, đẩy cậu xuống giường. Cậu bị ghì chặt, nằm ép chặt xuống. Hình như giường bị lún xuống bởi sức nặng của hai người.
Một ai đó rất khoẻ, không giống với một cô gái.
Jiwon nhìn cậu ấy thở hổn hển dưới cơ thể của mình. Anh thật sự muốn bắt Hanbin, muốn trói cậu ấy. Muốn cậu ấy là của anh. Nhìn khuôn mặt run sợ và bối rối của Hanbin anh càng thèm muốn cậu. Anh chạm tay lên má của Hanbin, chúng nóng rực dưới tay anh. Cậu sợ. Và anh lau mồ hôi lạnh trên trán của Hanbin.
Cậu nằm run rẩy dưới cánh tay của anh. Anh cảm nhận được điều đó. Anh giống như một kẻ xấu xa, đang làm chuyện xấu với một đứa trẻ vẫn còn ngây thơ lắm.
Nhưng cậu không thể trách anh được đúng không? Cậu đã cầu xin anh bắt cậu đấy thôi Hanbin.
- Thả lỏng đi Hanbin. Chuyện này sẽ thật dễ dàng.
Anh thấy cậu ấy mím môi. Chiếc mặt nạ, bịt mắt khiến anh không thể nhìn thấy sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt của Hanbin. Nhưng anh chắc rằng cậu ấy đang sững sờ và bối rối lắm, khi phát hiện ra anh là một gã trai, không phải là một cô gái, người cậu định qua đêm hôm nay.
Nhưng lúc đứng yên lặng nhìn cậu, anh đã tự hỏi vẻ sợ hãi, run rẩy của cậu khi đó thì liệu hành động của anh lúc này đây có phải là anh đang cứu cậu hay không? Cậu không muốn cô gái ấy mà. Trong khi cậu yêu Jiwon. Trong phút chốc đó, anh muốn quên mất đi thân phận của mình là Bobby. Gía như tay anh chưa từng giết người, giá như nó không nhuốm máu của kẻ khác. Gía như anh có thể đường hoàng chính chính tới trước mặt Hanbin và nói rằng. Hanbin, anh là Jiwon. Và anh hình như…cũng có chút tình cảm với cậu.
Nhưng hình như là không thể. Anh vẫn chỉ là Bobby. Jiwon phải chăng chỉ là một cái tên khác.
Hanbin cắn môi, đôi môi đỏ mềm. Và anh nhìn chúng với anh mắt thèm muốn.
Hanbin muốn cởi bỏ chiếc mặt nạ và khăn bịt mắt, nhưng anh giơ tay ra ngăn lại. Sẽ thế nào nếu cậu nhìn ra bộ dạng thật của anh. Anh lúc này đây là Jiwon hay Bobby? Anh trong hình hài của Bobby, nhưng trái tim dành cho cậu là của Jiwon. Bàn tay đang lướt trên làn da trắng mịn, và đôi môi đỏ của cậu là bàn tay đã dính máu tươi của kẻ giết người Bobby, nhưng trái tim và đôi mắt của anh lúc này đây là của Jiwon. Cậu cảm nhận được chứ, trái tim anh cũng đang đập.
- Hanbin, đừng tháo chiếc mặt nạ. Tôi thích cậu đeo nó..
Anh lần tay tìm khoá quần của Hanbin, nhưng anh lại đụng trúng chiếc còng tay số 8 cậu bỏ trong túi quần.
- Cậu mang cả còng tay khi đi club sao Hanbin?
Anh cười, nụ cười trống rỗng. Anh chắc chiếc còng tay số 8 này là để dành cho anh, Bobby.
Nhưng sẽ tốt hơn, là cậu không nên làm việc đó vào ngày hôm nay. Hãy để cậu cho anh. Anh muốn trói cậu trên giường.
Anh đưa tay của Hanbin lên cao, trước khi cậu có thể nhận ra anh đang làm gì. Anh khoá hai tay của Hanbin lại trên khung cửa sổ.
- Anh làm gì vậy. Anh có tin tôi bắt anh không? Đồ khốn
Anh cười bên tai cậu.
- Bắt tôi. Cậu có thể sao Hanbin. Muốn bắt cậu phải ra khỏi đây đã, Cậu muốn bắt tôi lắm mà. Và giờ thì cậu nằm trong tay tôi, xem tôi xử lý cậu như thế nào đây Hanbin. Xem bộ dạng của cậu kìa, như một đứa trẻ đang run rẩy vì sợ hãi, vì tức giận. Không nói lên lời phải không, Hanbin? Cảnh sát trưởng Seoul, giá như cậu có thể xem bộ dạng của mình vào lúc này.
Cảnh sát trưởng. anh đã cho cậu cơ hội chạy trốn rồi phải không? Chúng ta như đang chơi trò trốn tìm vậy. Cậu lại để anh bắt. Lần sau biết đâu chính cậu sẽ bắt được anh.
Anh cởi từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của Hanbin. Làn da của cậu lộ ra, trắng và thơm tho, mềm như bông vậy. Ngay cả mồ hôi đang chảy từ trán xuống quai hàm, xuống tới cổ của Hanbin cũng quyến rũ vô cùng. Anh cúi xuống hôn lên những giọt mồ hôi. Mặn và nóng.
Làn da Hanbin dưới tay anh. Cậu run rẩy. Khuôn mặt tức giận.
Anh di chuyển nụ hôn lên đôi môi của cậu, bạo lực trên môi cậu. Day nghiến chúng. Và chúng thuộc về anh. Anh quấn lưỡi cậu vào sâu trong cổ họng mình, nuốt chúng, hít lấy hơi thở của cậu. Hơi thở, con người của Hanbin là của anh. Nhưng là của Jiwon hay của Bobby? Anh không rõ nữa.
Anh cắn làn da trên cổ của Hanbin, thô bạo với chúng. Vết răng của Jiwon hằn trên da cậu. Anh thổi vào tai của Hanbin.
- Nghĩ kĩ đi Hanbin, cậu sẽ đoán ra thôi. Không phải cậu muốn bắt tôi.
Hình như lúc này đây, anh nghĩ Hanbin đã đoán ra. Cậu ta nhăn mặt và ngửa cổ lên, muốn ngồi dậy nhưng tay cậu bị trói bởi còng số 8, còn cơ thể bị ép chặt bởi sức nặng của anh.
- Thỏ điên. Bobby.
Anh cười lớn. Giọng cười của anh vang trong phòng. Anh cười nhưng với tâm hồn thật sự trống rỗng. Hoá ra anh là Bobby. Anh không phải là Jiwon.
Hanbin sau hôm nay, cậu hãy nhớ thật kĩ. Bobby là con người cậu cần phải bắt bằng được. Không phải Jiwon, cậu không thể yêu gã giết người. Hanbin, sau ngày hôm nay hãy thoát ra khỏi bàn tay của anh.
Anh nghe thấy tiếng răng cậu nghiến chặt. Hình như phải tức giận lắm. Cậu muốn bắt Bobby lắm mà. Cậu ta ghét Bobby.
Anh bóp miệng của Hanbin và dùng lực để cậu há miệng, anh hôn ngấu nghiến môi cậu.
Anh di chuyển lên tai cậu, ngậm nó trong miệng mình, anh thì thầm. Búng tay bên tai của Hanbin.
- Thỏ điên, Bingo
Bobby cởi áo sơ mi. Vết xăm hình vòng tròn trên lưng gã hiện ra. Đó là vòng tròn công lý trên lưng mà hắn xăm cho chính mình, để nhắc nhở hắn rằng, hắn có một mối thù phải trả bằng được cho cậu em trai Dongdong của gã. Mồ hôi của gã chảy xuống dưới cơ bắp đang phải co lại vì phải gồng mình.
Hắn nuốt trọn cơ thể cậu vào cơ thể mình, hoà làm một với Hanbin. Căn phòng nghỉ chật hẹp bức bối và dường như bị thiếu không khí trong tiếng thở hổn hển của hắn. Cả hai trong sự nóng nực của cơ thể.
Hanbin run rẩy, cậu nghiến chặt răng, cậu không cho phép mình phát ra những tiếng rên rỉ. Cậu không cho phép mình làm hắn thỏa mãn. Và cho dù cậu chán ghét cái ý nghĩ rằng Bobby đang quyễn rũ cậu, hắn bằng cách nào đó đang kích thích ngọn lửa dục vọng trong cơ thể của Hanbin. Cậu đang vui vẻ, hẳn là cảm xúc vui vẻ, từng đợt cảm xúc không thể diễn tả cuồng cuộn chảy trong cơ thể cậu. Từng cơ bắp của Hanbin phải gồng mình và mệt mỏi, mềm nhũn. Cậu ghét ý tưởng rằng trái tim cậu đang đập dưới lồng ngực của hắn. Và da cậu nóng đỏ dưới da của hắn. Ghét sự thật hắn đang chiếm trọn tâm trí lẫn cơ thể của Hanbin. Và cậu phải nghiến chặt răng.
Hắn rút mình ra, cơ thể cậu bị không khí xâm nhập. Trống rống. Cậu rít qua kẽ răng của mình.
- Bobby tôi sẽ bắt anh bằng được. Cứ chờ đấy. Tôi sẽ bắt và chính tay tôi sẽ giết anh. Cứ giết tôi đi, nếu anh có gan.
Giết cậu ư. Jiwon nằm đổ xuống bên cạnh Hanbin. Giết Hanbin thì anh được gì. Anh nhìn trân trân vào trần nhà cao trên đầu mình. Nếu cậu biết anh là Jiwon thì sao? Liệu Jiwon có thể cho mình một chút hi vọng. Anh đã muốn ôm cậu ấy, nhưng cậu ghét anh mà.
Jiwon vuốt khuôn mặt của Hanbin. Anh đặt một nụ hôn ngọt ngào trên môi của Hanbin và trên thái dương của Hanbin, trước khi anh luồn tay vào mái tóc của Hanbin để cởi cho cậu chiếc mặt nạ. Gương mặt của Hanbin hiện ra, đẹp trai và thông minh. Cậu ấy ngoài đời còn đẹp hơn so với trong bức ảnh thẻ làm việc. Và đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Nhưng hơn tất cả những điều đó, cậu ấy trong sạch như một tờ giấy trắng, còn anh thì đã nhuốm đỏ bởi máu. Chúng ta khác nhau, Hanbin à. Chỉ đến đây thôi. Anh muốn cởi trói cho Hanbin. Lúc này đây, anh muốn tháo chiếc khăn bịt mất, để ngắm nhìn những tia sáng trong đó. Hẳn là rất sáng.
Nhưng khi tay anh vừa lần tìm tới cái nút buộc, Hanbin rít tiếng chửi thề qua kẽ răng.
- Bobby. Tôi sẽ giết anh. Tôi là cảnh sát. Tôi sẽ đưa anh ra ánh sáng. Anh đáng bị trời phạt. Chính tay tôi sẽ làm điều đó.
Jiwon cười phá lên. Anh quên mất rồi. Anh là sát nhân. Anh buông tay khỏi chiếc nút buộc.
Hiệp một trò chơi của chúng ta kết thúc rồi Hanbin. Anh thắng còn cậu thua.
Jiwon cười bên tai Hanbin, anh nói:
- Vậy tôi sẽ chờ cậu chơi với tôi, hiệp hai. Cậu đừng để tôi bắt. Còn giờ, thì cậu phải ở lại đây rồi. Tôi nghĩ sáng mai sẽ có ai đó tới để cởi trói cho cậu. Còn giờ, tạm biệt. Cảm ơn cậu buổi tối nay.
Jiwon đứng dậy, anh mặc lại chiếc áo sơ mi và quần bò. Nhưng trước khi đi ra cửa, Jiwon tạm biệt Hanbin bằng một nụ hôn lên môi.
- Hanbin nhớ lấy. Hiệp hai.
Jiwon cười. Tiếng cười của anh vang mãi trong không gian, cả bên tai của Hanbin. Nhưng nó thật sự rất cô độc. Tiếng bước chân anh xa dần và mất hút ở hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro