Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Bi Kịch, JiJungMin [END]

Cre: t-aravn

Fiction : Bi kịch
Author : Zuara
Category : romance,action,sad…
Pairing : JiJungMin (JiJung-main)
Rating: 14+
Summary : Cha của Ji,Jung,Min là bạn thân nên từ nhỏ 3 cô gái đã rất thân thiết với nhau. Cho đến ngày cha của Ji và Min cùng gặp tai nạn và qua đời – cũng là ngày sinh nhật của Ji và Min,Jung trở thành một chỗ dựa vững chắc cho Ji và Min,giống như một người chị….
Nhân vật:
Ham EunJung (22 tuổi) : sinh viên năm 3 Đại học Kinh tế Hàn Quốc,xinh đẹp,tài năng và rất mạnh mẽ ( cực kì giỏi võ nhá ).Tuy bề ngoài tỏ ra như vậy nhưng bên trong lại là một trái tim tương tư,đầy cảm xúc.
Park Jiyeon (18 tuổi) : Học sinh năm cuối trung học,xinh đẹp,láu lỉnh,giàu lòng vị tha.Jiyeon mất mẹ từ lúc mới sinh nhưng lúc nào cũng tươi cười,hoạt bát.Jiyeon luôn dành tình yêu cho Hyomin một cách hồn nhiên mà không biết mình đã vô tình làm tổn thương người khác.
Park Hyomin (18 tuổi) : Học sinh năm cuối trung học,cùng lớp với Jiyeon.Mẹ Hyomin đã bỏ nhà đi sau cái chết của chồng,Hyomin đã rất buồn nhưng EunJung và đặc biệt là Jiyeon đã giúp cô vượt qua sự mất mát đó.Có lẽ do vậy nên cô rất thân thiết với Jiyeon,luôn quan tâm chăm sóc đến Jiyeon vượt quá cả mức tình bạn(Hyomin và Jiyeon cùng ngày sinh naz )
Ham Kang-hyun (52 tuổi) : cha của EunJung,là Tổng Giám đốc của 1 tập đoàn kinh tế lớn,và cũng là ông chủ của 1 trùm xã hội đen.Là một con người điềm đạm,đối xử rất tốt với cả EunJung,Hyomin và Jiyeon.

CHAPTER 1
-Minnie ~~~ Dậy thôi dậy thôi! Chúng ta sắp muộn rồi ! – “Thực ra là muộn rồi >”<” Ji thầm nghĩ

-Min biết rồi xuống ngay đây nè ! – Min chạy thẳng vào nhà vệ sinh,vừa đánh răng vừa thay đồ

Ji đang đứng đợi ở chân cầu thang với một vẻ mặt cau có,cứ khoảng 10s xem đồng hồ một lần =) Tuy có vẻ mặt

nhăn nhó khó chịu,trông Ji vẫn rất đẹp trong bộ đồng phục của mình,mái tóc xoăn cùng với đôi mắt sáng ( mặc dù

hiện tại đang rực lửa )

-Ya~~ sao lúc nào Min cũng muộn thế hả,cứ làm người ta phải chờ ! xí ~~ - Ji vừa nói vừa lè lưỡi

-Hihi Min biết rồi mà,Ji đừng cau có thế nữa,Min hứa mai Min sẽ dậy sớm Hihi… - Min vừa chạy xuống cầu thang vừa

cười tủm tỉm =)

-Thứ nhất,mai là chủ nhật nên Ji cũng không mong đợi gì lắm điều Min nói sẽ thành sự thật.Thứ hai,câu này của Min

í,hình Ji đã nghe từ mấy tháng trước rồi ! Haizz – Ji đang mở cửa bỗng dưng quay mặt thở dài một cái,rồi giả làm

bộ mặt giống như người lớn đang giáo huấn trẻ con.

-Xí xí,được một hôm dậy sớm bắt đầu lên mặt đấy!Xin nàng thôi ngay bộ mặt đấy đi nhá!Bình thường không có

Jungie gọi thì còn lâu mới dậy,chẳng qua hôm nay thế nào đấy mới dậy thôi ! – Min cười đắc thắng chạy thẳng ra

ngoài bỏ mặc Ji đứng há hốc miệng bên trong.

-Hihi hề lú Unnie,chờ lâu không hah,không phải do em đâu nha,tại Ji đấy – Min chạy thẳng ra vầy tay chao Jung với

một vẻ mặt rất hớn.

-Thôi đi nha có mà tại ai đấy dậy muốn í nhớ! – Ji hằm hằm đi từ cửa tới

-Thôi thôi đừng ngụy biện ! – Min hua hua tay trước mặt Ji

-Yaaa~~~~

-STOP!! – Cuối cùng Jung đã lên tiếng,dùng hai tay che miệng Ji và Min lại – Còn tranh cãi gì nữa là Unnie thịt 2 đứa

cho nồi luôn đấy !! Jung nói vừa ánh mắt đáng sợ,hết lườm Ji rồi lại liếc Min.

Mất khoảng 3s….

-Được rồi vào xe thôi 2 đứa ! – Thoắt một cái 360 độ,Jung đã nở ngay nụ cười trên môi,mở sẵn cửa xe ô tô cho Ji và

Min,thật là đáng sợ,mới lúc trước còn….

<Unnie ghê quá >
<Ukm công nhận đấy,rùng hết cả mình>

Ji và Min cứ thì thầm ở hàng ghế đằng sau với vẻ mặt rất nguy hiểm.

Bỗng không gian trở nên nặng nề khi Jung quay đầu lại : “ 2 đứa lại đang tranh cãi gì hả ? ”

Ji và Min đứng tim :

-Ah hahaa….không có gì đâu Unnie,tụi em đang nói về cảnh vật hôm nay í mà ah hahaaa….

-Uk uk Min nhìn kìa hôm nay trời nắng đẹp quá,tan học tụi mình đi ăn kem naz hahaa…..

<Giả tạo thế không biết> Jung thầm nghĩ và cười mỉm

Lại mất khoảng 3s….

-Ômô,mưa rồi ! =) Sao nhanh thế nhờ!Mới lúc nãy…. -Ji và Min đồng thanh

-Chắc do hôm nay ai đấy dậy sớm đấy – Min cười đểu trước ánh mắt như ăn tươi nuốt sống đến nơi của Ji

Jung liếc nhìn qua kính chiếu hậu mà vẻ mặt đượm buồn…

-Thôi nào thôi nào…chúng ta sắp đến nơi rồi,2 đứa có ô chưa?Unnie có một cái nè – Jung nói rồi chỉ chỉ tay ở phía

sau xe

-Ôi may quá hôm nay tụi em vội không mang đi,cảm ơn Unnie nha! – Min vui vẻ cầm lấy cái ô

-Ơ thế Unnie dùng cái gì,Unnie có mỗi một cái mà … - Ji hơi lo lắng

- Ờ không sao mà,Unnie đi ô tô mà em lo làm gì hahaa – Jung cười lớn

-Ukm…

Bỗng chốc mặt Jung trở nên vui tươi hơn,cô nở một nụ cười thấy rõ trên mặt “ Em í vẫn lo cho mình….mà mình làm

sao thế này…haizzz..mà Ji nói cũng đúng,chiều đem xe đi sửa thì mình phải đi bộ về chứ sao nữa,trời mưa thế này

khéo mưa cả ngày mất…ôi! “ Jung nghĩ bụng rồi cúi đầu một cái,chạm vào còi xe

“PÍPPPPP”

-AAA!! – Ji và Min lại đồng thanh

-Ơ..hơ – Jung vội ngẩng đầu dậy,phanh xe lại theo phản xạ.

-Unnie …? – Min vẫn còn hơi hoảng

-Unnie sao thế?Có phải mệt không ? – Vẫn là Ji,luôn lo lắng cho Jung

-Ah không sao đâu,Unnie mãi nghĩ linh tinh í mà – “ Ôi EunJung mày nghĩ gì thế hả,chẳng chú tâm việc gì cả “ – mà

cũng đến nơi rồi,2 em mau xuống vào lớp đi!

-Ah vâng Unnie đi đường cẩn thận nha!

-Chào Unnie!

Ji và Min nhanh chóng cầm ô chạy vào sân trường,Jung nhìn thấy 2 đứa đang làm vẻ mặt đáng thương trước bác

bảo vệ.Cô cười mỉm,đôi mắt lại đượm buồn,rồi cô nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, đến trường đại học……….

End chap 1

-Ôi mệt quá Min ah – Ji gục xuống bàn than thở

-Cố lên Ji đây là tiết cuối rồi – Min động viên mặc dù trong người cô cũng đang rất mệt mỏi

Ji quay mặt ra phía cửa sổ,trời vẫn mưa,thậm chí còn càng ngày càng nặng hạt hơn.Cô thầm nghĩ đến

Jung,lo cho Jung mà chẳng hiểu vì sao.Đúng lúc đó Ji nhận được tin nhắn từ Jung :


“Tan học Unnie đón nhé,Unnie muốn mời 2 em bữa tối “
“Mưa lắm Unnie ah,thôi tụi em bắt xe bus về luôn,dịp khác nha Unnie”
“Unnie có xe mà,em đừng lo,với lại Unnie cũng muốn đòi lại cái ô hehe “ =)
“Ồ hóa ra đấy là lý do hah,thôi được rồi tan học tụi em đợi ở cổng trường nha “
“Thực ra Unnie đoán Unnie sẽ phải đợi 2 em thôi!Thế nhé!Chào em “
“Vâng chào Unnie”


-Min ah lát nữa Jungie mời bọn mình bữa tối đấy! – Ji cất điện thoại vào túi và nói

-Uh thế cũng được đằng nào tối về cũng ngại nấu cơm lắm! – Min nói với vẻ mặt hớn hở - Mà cô giáo

vào lớp rồi kìa,dậy đi cô em !

Tiết học trôi đi thật nhanh,Ji và Min nhanh chóng chạy ra cổng trường vì không muốn Jung đợi

lâu,nhưng đi được nửa đường 2 đứa chợt nhận ra…

-Min ơi cái ô!Cái ô!

-Trời ơi Min cũng quên khuấy mất!Chúng ta có ô vậy mà lại chạy thẳng ra để rồi ướt hết thế này ! – Min

thở hổn hển chạy theo Ji

2 đứa chạy như bay ra phía cổng trường,cầm lấy ô của Jung,nhưng cả hai lại vô cùng ngạc nhiên vì

không phải là Jung đang đứng đợi mình.

-A….Cháu ch..chào bác ạ! – Min có vẻ hơi ngại ngùng,cũng một phần do chạy nhanh nên nói không ra

hơi

-Cháu chào bác…Ơ bác Kang-hyun sao bác lại ở đây ạ? – Ji mở hai mắt tròn xoe ngạc nhiên hỏi.

-À EunJung nhờ bác qua đón 2 đứa đến nhà hàng Heaven,xe nó hôm nay phải đi bảo dưỡng – Ông từ

tốn trả lời với nụ cười nhẹ.

Đó là cha của Jung,nhìn ông cao ráo,với làn da hơi trắng bệch,có vẻ rất hiền lành và điềm đạm.Ông

đeo một đôi kính với mái tóc được vuốt ngược,để lộ rõ vầng trán cao của mình.Nhìn chung,trông ông

rất tri thức.

-Ah vâng ạ… - Ji trả lời e thẹn rồi ra hiệu để Min vào xe cùng mình.

Ngồi trong xe,cùng với cha của EunJung và vệ sĩ của ôngkhông hiểu sao Ji và Min lại thấy có một bầu

không khí nặng nề,2 đứa cứ nghĩ vu vơ lung tung…. Và ông Ham đã cắt ngang những mớ suy nghĩ đó :

-Hôm nay trời mưa to quá nhỉ…

-Dạ… - Min đáp nhưng mắt vẫn luôn hướng ra phía cửa sổ

Ji thấy có vẻ không phải với ông Ham nên hồn nhiên bắt chuyện một cách vu vơ :

-Hôm nay làm bác phải tốn thời gian quý báu,chúng cháu thấy thật ngại quá….bác là một người bận rộn

mà vẫn phải làm mấy việc không đâu này….

-Ồ không sao đâu…2 đứa là bạn thân của EunJung,EunJung coi 2 đứa như em gái của nó,với bổn phận

làm cha,những việc thế này có nhằm nhò gì chứ ! – Ông bỗng cười lớn – Hơn nữa,cha của 2 đứa cũng

là những người bạn tốt của ta….

Bỗng dưng tim của Ji và Min như thắt lại,đã từ rất lâu rồi mới có người nhắc đến cha tụi nó,kể từ ngày

ấy,8 năm trước…Không hiểu sao tự dưng khóe mắt Ji thấy cay cay,còn Min thì đôi mắt vẫn hướng ra

ngoài cửa sổ nhưng cũng ngấn lệ…

-Mà cũng sắp đến ngày giỗ của họ đúng không…nếu ta không nhầm thì họ mất đúng ngày sinh nhật 2

đứa…xem nào,3/4 đúng không nhỉ?

-Dạ vâng đúng ạ…chính là ngày này 3 tuần nữa ạ! – Ji quệt tay lên mắt và nói – Hôm đó cháu và

Hyomin định làm một bữa ăn nhỏ,chúng cháu cũng đang định mời bác và chị EunJung tới dùng bữa….

Hyomin nghe vậy không nói gì,nhưng ánh mắt của cô bỗng liếc qua kính chiếu hậu,và cô rùng mình khi

thấy nụ cười nửa miệng đáng sợ của Tổng Giám đốc Ham.

-Đương nhiên ta và EunJung sẽ tới đó rồi,dẫu sao thì…2 người đó cũng là 2 người bạn vào sinh ra tử

với ta mà….cháu yên tâm nhé! – Cha EunJung vừa trả lời vừa xem điện thoại – Mà cũng tới nơi rồi

này,2 cháu đã có ô chưa vậy ?

-Chúng cháu có rồi ạ,cảm ơn bác,chào bác ạ! – Ji nhanh miệng nói rồi mở cửa xe

-Chào bác…. – Min nói một cách vô cảm

Ngồi trên xe,ông Ham nhìn theo Ji và Min rồi nghe điện thoại :

-Tụi bây theo dõi bọn chúng cho ta...và nếu tiện thì….làm theo kế hoạch...!

…………………….

Sau khi chiếc xe đi khuất,Min mới lên tiếng :

-Ôi mãi mới thoát ra được cái xe đó,nếu phải ngồi trong đó them giây phút nào nữa…Min thề Min sẽ…

-Sao Min cứ tỏ ra như vậy nhỉ?Bác Kang-hyun đâu có làm gì sai… - Ji bước vào sảnh đường,dùng tay

gập ô lại

-Min cũng không hiểu nữa,thật sự Min luôn cảm thấy có sự giả tạo bên trong bác ấy…rất đáng sợ.Từ khi mẹ và em

gái của Jungie mất,bác Kang-hyun thay đổi hẳn,không "thật sự" hiền lành như trước nữa.Hơn nữa,lúc Ji nhắc tới

ngày giỗ,Min có nhìn qua kính chiếu hậu thấy bác ấy cười rất nham hiểm… - nhắc đến hình ảnh ấy mà Min cắn môi

lại,vẻ mặt hơi sợ hãi.

-Min tưởng tượng quá rồi đấy…thôi chúng ta vào đi,Ji không muốn Jungie phải chờ nữa đâu – Ji chạy ra

bàn lễ tân và hỏi bàn,trong lòng cũng đôi chút vương vẫn nghi ngờ về điều Min vừa nói.

-Vâng,cô Ham EunJung đã đến lấy bàn và đang ngồi đợi 2 cô trong phòng VIP,mời 2 cô đi theo sự chỉ

dẫn của cậu bồi bàn đằng kia – đó là một anh chàng vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ,bước tới phía Ji và

Min :

-Mời 2 cô đi theo tôi!

Nhưng rồi Ji và Min gạt qua mọi chuyện và đi theo người bồi bàn đó,bởi lẽ,2 người cũng rất háu ăn

mà,ở một nhà hàng sang trọng thế này thì còn gì bằng nữa!

Họ bước vào căn phòng đó và đã thấy Jung đang đợi mình,Jung ngồi đó trông khá mệt mói nhưng vẫn

tươi cười :

-2 cô em của tôi giờ này mới đến huh?Hơi bị được đấy nhá…

-Tại tui em quên ô nên đang đi phải quay lại lấy đó,xí! – Ji bĩu môi tỏ vẻ không tội tình gì

-Unnie nhờ cha tới đón tụi em ah ? – Min ngồi xuống và hỏi

-Ah uk..mà cũng không hẳn,cha Unnie gọi điện hỏi,biết tối Unnie mời 2 đứa đi ăn mà xe Unnie lại đi

sửa nên mới bảo đón hộ…Sao thế em ? – Jung hỏi với vẻ nghi ngờ

-Ô không có gì đâu em hỏi thôi! Ah hahaa… - Min cười một cách giả tạo =)

-Hờ hờ hay nhỉ…. Yeonie ngồi xuống đi em nhìn gì vậy? – Jung bỗng liếc qua Ji

-Sao Unnie…ướt như chuột lột vậy ? – Ji chậm rãi ngồi xuống với vẻ lo lắng

-Uh nhỉ có phải Unnie đi bộ nhưng không có ô phải không?Trời ơi Unnie có điên không sao không mượn

ô ai chứ,đi từ trường tới đây,trời thì mưa như vậy…. - Min bây giờ mới để ý,cũng hơi lo lắng cho Jung

-Unnie không sao mà,từ trường tới đây cũng gần,Unnie chạy vèo phát tới luôn.em biết Unnie rất khỏe

mà – Jung vừa nói vừa cười lớn,rồi tỏ vẻ mình giống như lực sĩ =)

-Ai biết được chứ,Unnie cũng là người thôi mà,đi mưa vậy nhỡ cảm thì sao,Unnie cũng sắp thi rồi…. – Ji

cầm chiếc dĩa với vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi =)

-Haha thôi nào thôi nào.Chúng ta đến đây để ăn mà sao 2 đứa cứ thộn ra thế này nhỉ?!Unnie biết lỗi rồi

lần sau không thế nữa….bây giờ 2 đứa chọn món đi,coi như Unnie “đền tội” naz.

Lại mất khoảng 3s trước khi Jung nhận ra rằng sắc mặt của Ji và Min thay đổi hẳn,rất nhanh chóng mỗi

đứa cầm 1 bộ Menu và gọi món lia lịa…

-Anh ơi cho em tôm hùm nha,2 con nha,1 nướng 1 ăn sống anh nhé!!

-Cho em món trứng cá hồi này nữa anh ơi!

-Ah ah vịt quay nữa anh nhé!Cho em 2 con đi,2.. ah 3 người ăn cơ mà! Nhanh nhanh anh nhé!

…….

Jung há hốc miệng không tin vào tai mình,có lẽ cách “đền tội” này không được ổn lắm.

-Ô Unnie không gọi món ah ? – Ji hồn nhiên hỏi trong khi Min vẫn liên tục nói với anh bồi bàn

-Thôi 2 em cứ gọi đi – Jung cười với vẻ lo sợ,cô bắt đầu kiểm tra ví tiền

-Thế thì em gọi tiếp vậy !! Anh ơi….

<Trời sao phũ quá vậy!Hơizz,nhưng mà Unnie lại thích cái vẻ đáng yêu hồn nhiên đấy của em Jiyeon

ah,sao em cứ phải đáng yêu như thế,cứ làm cho người ta phải rung động thế này > Jung nghĩ bụng và

nhìn Ji.

-2 cô có gọi gì nữa không ạ? – Anh bồi bàn với vẻ lạnh lùng nói

-Thôi cứ tạm vậy đã – Ji hồn nhiên trả lời trong khi Min vẫn đang tia cái Menu =)

<Nhưng mà em cứ hồn nhiên thế này túi tiền Unnie sẽ không cánh mà bay mất…haizz> Jung cười tủm

tỉm.

Trước khi ra ngoài,tay bồi bàn lạnh lùng có nói :

-Tối nay tôi sẽ phục vụ riêng cho 3 vị,có vấn đề gì xin cứ gọi tôi,tôi luôn đứng ở cửa phòng.

“CẠCH!”

-Em hơi sợ tay bồi bàn đó – Min chép miệng

-Nếu em muốn Unnie có thể thay đổi người phục vụ - Jung luôn quan tâm đến không chỉ Ji mà cả Min

nữa

-Không cần đâu Unnie ơi Min cứ hoang tưởng vậy đó,chứ sợ gì mà vừa nãy cứ “ Anh ơi! Anh ơi “ lia

lịa…Xí – Ji nói đểu rồi quay sang lè lưỡi một cái.

-Yaa~~~ muốn gọi đồ thì phải nói với anh ta chứ sao!Hứ

-Thôi nào…2 đứa lại bắt đầu tranh cãi rồi đấy…có nhớ Unnie nói gì lúc sáng không – Ánh mắt Jung lại

bắt đầu sắc sảo trở lại làm cho Ji với Min lại rùng mình

-Hơ hơ bọn em bình thường mà,có tranh cãi gì đâu…ah hahaa..Ji ơi nội thất căn phòng này tuyệt quá!

-Uh uh công nhận đấy,các họa tiết trang trí cũng rất tuyệt…ah haaha…Unnie chọn chỗ đẹp thật

đấy!Unnie tuyệt nhất nha!

2 đứa lại bắt đầu đánh trống lảng…

………………………….

Ở bên ngoài phòng ăn….

-Báo cáo ông chủ,con gái ngài và 2 con nhỏ đó đang ngồi ăn,theo dự tính của tôi chắc khoảng hơn

1 giờ nữa sẽ xong.

-Hơn 1 giờ nữa hả…Thuận lợi đấy,cứ làm theo kế hoạch đã đề ra.…không được có sai sót!!Rõ chưa?

-Vâng thưa ngài!

…………………………..

End Chap 2

CHAPTER 3

-Ôi no dễ sợ! – Min vừa nói vừa mút cốc nước

-No gì Min,ăn vậy sao khỏe được,Ji vẫn chưa thấy no lắm – Ji vẫn đang ăn giống như kiểu bị bỏ đói.

Jung nhìn hai đứa nhưng không phản ứng gì,mãi Jung mới lên tiếng :

-Ừm…thấy hai em ăn ngon như vậy,Unnie rất vui! Đây cũng chính là điều nhân dịp này Unnie muốn hỏi

ý kiến hai em….

-Gì thế Unnie?

-Ờ thì…hai em vẫn đang tuổi đi học,mà lại đang năm cuối….Unnie biết suốt 8 năm nay các em sống rất

khó khăn,chỉ có mỗi ngôi nhà mà cha 2 đứa cùng nhau dành dụm được….Unnie cũng biết các em hay

phải đi làm thêm kiếm tiền,Unnie rất thương các em.Vậy nên Unnie nghĩ,hay là….các em hãy dọn đến

nhà Unnie ở….

Nhắc đến điều này cả Ji và Min đều dừng ngay mọi hành động của mình.Ji lấy khăn giấy lau miệng,nhìn

sang Min.Còn Min thì đặt cốc nước xuống,và nói :

-Unnie,tụi em rất cảm ơn vì tấm long của Unnie.Unnie đối với tụi em rất tốt,hơn cả người trong

nhà….tụi em rất quý Unnie,nhưng việc này thì không thể được…

-Đúng đấy Unnie ah,tụi em mà đến đó thì không biết sẽ có bao nhiêu phát sinh ra ấy,tụi em vẫn sống

rất tốt,với lại….hai đứa em ngại bác Kang-hyun lắm… - Ji ngại ngùng nói,đôi mắt cô không dám nhìn

thẳng vào Jung

-Nếu là vì cha Unnie thì các em đừng có ngại,ông ấy rất quý hai em,cũng có lần đã đề nghị với Unnie

chuyện này….hơn nữa cha Unnie….

-CHÚNG EM GHÉT BÁC ẤY!!! – Min đứng phắt dậy rồi hét lên,trên đôi mắt cô lại ngẫn lệ

………………………………….

Im lặng đến đáng sợ,Min khẽ ngồi xuống,cô đang hối hận vì điều mình đã nói,đã làm tổn thương

Jung….nhưng Min là người rất thẳng thắn,cô luôn nói ngay ra suy nghĩ của mình….

-Unnie…em xin lỗi….

Ji không nói gì,cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Jung…nhưng có lẽ Jung đang rất buồn và sốc,khi thấy

Min nói thế…

-Ừm…. – Jung chậm rãi nói – Unnie hiểu rồi….dù sao Unnie cũng muốn tốt cho 2 em thôi….nếu các em

có lý do riêng,Unnie cũng không ép được,Unnie tôn trọng quyết định của 2 em….Thôi cũng muộn rồi

đáy,Unnie ra thanh toán trước nhé,Unnie đợi hai em ở ngoài sảnh…

Nói rồi Jung vội cầm lấy cái ô rồi chạy ra ngoài cửa,ở bên ngoài vẫn là tay bồi bàn lạnh lùng đó…

-Quý khách đã dùng xong bữa rồi ạ? – Anh ta nói rồi nhìn theo Jung với ánh mắt sắc bén vô cảm

………………..

-Thưa ngài,Cô EunJung đã ra ngoài…

-Tốt lắm,bữa tiệc bây giờ mới bắt đầu đây….

………………..

-Cậu không nên nói thế Min ah – Ji nhìn Min và nói với vẻ mặt lo ngại

-Min biết rồi mà…lúc nói xong Min cũng thấy hối hận lắm – Min nhăn mặt lại – Nhưng Min chỉ nói những

điều phải nói thôi,thực sự bác ấy đã thay đổi hoàn toàn từ sau ngày ấy….

-Ji cũng biết thế…Nhưng chúng ta vẫn có lỗi với Unnie quá…..

-Ừ….

Một bầu không gian tĩnh lặng với hai tiếng thở dài….

“Cạch!”

-Xin lỗi hai cô đã dùng xong bữa chưa ạ? – Tay bồi bàn bước vào hỏi làm cả hai đứa giật mình

-V..Vâng xong rồi ạ!

-Thế thì mời 2 cô theo tôi,cô EunJung đang đợi ạ! – Hắn chỉ tay ra phía cánh cửa – À…cô EunJung đang

đợi ở cửa sau ạ…. – Hắn ta đi trước và trên khuôn mặt hắn đang nở một nụ cười nửa miệng….

-Ah vâng… - Ji hơi thấy lạ

Nhưng rồi Ji và Min không chút nghi ngờ đi theo gã đó,mà không biết rằng…nguy hiểm đang ngày càng

cận kề với họ…Khi đang ra tới cửa sau – đây là một hẻm tối không bóng người qua lại,trời vẫn đang hơi

mưa nên trông cái ngõ càng đáng sợ hơn….

<Jung Unnie đâu nhỉ>

<Min có linh cảm không lành Ji ah…>

Đúng lúc đó Jung gọi vào máy Ji….

-2 em ra chưa?

-Chúng em đang đợi Unnie nè

-Ơ Unnie có thấy ai đâu,2 em đứng ở đâu thế? – Jung nghe điện rồi ngó xung quanh chỗ cô đứng,không

thấy 2 đứa đâu,cô bắt đầu lo lắng

-Tụi em đang đợi Unnie ở cửa sau mà! – Ji vẫn không hiểu chuyện gì

-Cái gì cơ?Ai bảo em thế chứ?!

-Anh bồi….

Ji bỗng quay ra đằng sau và thấy tay bồi bàn cười lớn và tay cầm một con dao,hắn từ từ bước tới chỗ Ji

và Min,Min đứng lên trước Ji,mặc dù cô cũng rất sợ…2 đứa nhìn sang hai bên và nhìn thấy có 3 tên áo

đen đang tiến về phía mình…

-Sao thế Yeonie??! Yeonie!! Yeonie!!

Tiếng của Jung vọng ra từ điện thoại của Ji,nhưng Ji đã quá sợ và không nói được lời nào,cô còn đánh

rơi chiếc điện thoại xuống đất….

-Khôn hồn thì cứ đứng yên đấy,các anh sẽ nhẹ tay thôi…hê hê – cả bọn đó từ từ tiến gần đến Ji và

Min,2 đứa đang dần bị ép sát vào tường,vừa lạnh vừa sợ….sợ đến mức mà muốn hét lên cũng không

thể…2 đứa nó cổ họng như bị chặn đứng….

Linh tính mach bảo Jung có chuyện chẳng lành,cô liền chạy ra phía cửa sau.Đang chạy cô liếc thấy

cánh cửa có mùi lạ,cô dừng lại mở ra thì thấy đó là xác của một tay không có quần áo,chỉ còn cái thẻ

nhân viên nhà hàng.

<Không xong rồi!> - Jung vội chạy với hy vọng Ji và Min vẫn ổn cả,nếu không…đây sẽ là lỗi của cô….

………………….

-Hê hê…ta nên xử em nào trước đây,nếu đây không phải mệnh lệnh thì ta đã rước hai cô em về chơi

cho thỏa thích rồi…tiếc thật đấy…. – Hắn bỗng xuất hiện ngay trước mặt Ji và Min với một tốc độ nhanh

không tưởng.

-Tránh xa ra đi!!Nếu không đừng trách tao đấy !!! – Min mạnh bạo nói trước tên khốn đấy,đứng lên trên
Ji


Có tiếng cười lớn của cả bọn,riêng tay cầm dao không cười,hắn nhìn chằm chằm vào Min


-Thế thì tao cho mày đi trước nhé con ranh! – Hắn đang giơ con dao lên,định đâm vào mặt Min thì có

tiếng nói lớn

-CHÚNG MÀY ĐANG LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ!!! – Jung vừa thở dốc vưa hét lớn

-Unnie ah….

-Unnie!...Híc….

Hắn vội rút con dao lại,vẻ mặt hắn bỗng sợ hãi,giống như nhìn thấy ma vậy.Hắn từ từ lùi lại với đồng

bọn,còn Jung thì như xuất thần xông đến đánh đập chúng túi bụi.Cô đấm vào mặt gã cầm dao mạnh

đến nỗi hắn gục luôn tại chỗ.Lũ còn lại không dám làm gì nhưng Jung cũng không tha.Cô cho mỗi tên

một cước vào mặt,tên này tên kia tên gục tên đỡ đứa khác dậy.

-Rút đi bọn mày ơi!!

Bọn chúng mau chạy ra phía chiếc xe đã đợi sẵn.Jung định đuổi theo nhưng Ji đã ngăn lại

-Thôi Unnie,đừng thế nữa….

Jung nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ji nên đã dừng lại,cô không phản ứng gì,trong đầu cô cũng đang nghĩ bọn

côn đồ kia có gì đó hơi lạ ….

-2 em…có bị thương không ? – Jung thở hổn hển,tuy giỏi võ nhưng có lẽ cô đã hơi dùng quá sức,trời

cũng đang hơi mưa….

-Tụi em không sao….Min hơi bị xây xước tí thôi – Min nói

-Đâu đâu Unnie xem nào – Jung vội ra cầm lấy tay Min - Ừ vết xước cũng không sâu lắm,nhưung em

vẫn phải cẩn thận nhé – Jung cảm thấy bớt lo hơn hẳn

-Chỉ là do sợ quá em cọ xát vào tường ấy mà….mà tay Unnie chảy máu kìa! – Min bỗng chỉ vào tay Jung

Jung bỗng nhìn vào tay mình,bây giờ cô mới thấy đau,có lẽ do vừa nãy đánh tay kia mạnh quá.

-Unnie có sao không thế ?! – Ji vội xấn tới với vẻ lo lắng,mắt cô hơi nhỏ lệ

Jung nhìn Ji một lúc,định đưa tay lên má Ji nhưng như có một lực cản vô hình không cho cô làm điều đó.

-Unnie không sao đâu…em đừng lo….cái này nhằm nhò gì! – Jung vội cười – Để Unnie đưa 2 em về

nhà,vừa nãy Unnie gọi xe đến đón rồi

-Vâng ạ….

Ji và Min vội đi theo Jung,Ji đi sau Jung ,luôn nhìn về phía vết thương trên tay Jung.Min đi cạnh nhìn

thấy cảnh đó mà thấy buồn hẳn,cô trấn an Ji

<Jungie sẽ không sao đâu mà,Ji đừng lo quá>

<Ưh….>

……………………………

Suốt trên đường không ai nói câu gì,ji và Min ngồi cạnh nhau,Jung ngồi ghế trước và cô đã ngủ quên

mất,có lẽ cô đã thấm mệt.Cô chỉ bừng tỉnh khi xe phanh gấp lại

-Xin lỗi cô chủ tôi sơ ý! – Tay tài xế nói

-Không sao….mà cũng đến nhà 2 em rồi này – Jung quay đầu lại nói

-À vâng…Chào Unnie,Unnie cẩn thận vết thương nhé! – Ji nói rồi mở cửa xe

-Unnie cẩn thận nhé ! – Min đi ngay sau Ji

-Ừ….. – Jung “ừ” một tiếng nhẹ,cô đợi hai đứa vào tận nhà rồi mới cho xe chạy

……………………………..

Tại nhà Jung

-Con về trễ quá đấy! – Ông Ham nói với vẻ giận dữ

-Con đã nói sẽ về trễ mà…thôi con đi ngủ đây…con mệt rồi….

-Cha để hộp sơ cứu trên phòng rồi đấy,con mau băng vết thương lại,đừng để nhiễm trùng…. – Ông vừa

nói vừa nhấp 1 ngụm rượu.

-Sao cha biết con bị thương?! – Jung dừng bước và hỏi với vẻ ngạc nhiên

-Cha biết hết chuyện rồi,cậu tài xế kể hết rồi!

-Ah….vâng…con cảm ơn…cha ngủ ngon!

-Con cũng thế!

Jung vội chạy lên phòng…tuy hơi nghi ngờ gì đó nhưng cô cũng đã quá mệt để nghĩ….cô nhanh chóng

thiếp đi….

……………………

Ở dưới tầng 1,ông Ham ném cốc rượu xuống sàn nhà,đập tay lên bàn….với vẻ mặt không thể đáng sợ

hơn…

-Bọn mày cứ đợi đấy!!Tất cả chúng mày!!!

End chap 3

CHAPTER 4

…………………….

Đêm ấy là một đêm dài,tiếng mưa nhỏ vẫn rả rich trong đêm…Trong phòng,Min đã ngủ nhưng Ji vẫ

còn thức,cô không ngủ được…cô suy nghĩ về sự việc tối nay….

<Lo cho Unnie quá,tay bị như vậy..trời lại mưa nữa…thế này càng dễ bị cảm….hờizzzz hay mình nhắn

tin hỏi thăm Unnie nhỉ?...>

Ji lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Jung,nhưng….

<…Nhưng mà gần 2 giờ sáng rồi,nhỡ đánh thức Unnie thì sao? Unnie sẽ mất ngủ mất! Ôi! Thật là biết

cách làm người ta lo mà!...Đã thế mặc kệ!Lo nghĩ đau hết cả đầu….>

Ji chum kín chăn lên mặt,cô lo lắng cho Jung nhưng có lẽ đã quyết định đi ngủ……được khoảng 1 lúc,cô

bỏ chăn ngồi bật dậy…

<….Ghét quá!Cứ thấy thế nào í nhờ >”< Thôi cứ nhắn vậy….Kệ Unnie,ai bảo cứ làm người khác lo!Xí! >

“Píp..píp píp…píp píp..píp píp píp….”

……………………

-Cha! Mẹ ! Hai người đang ở đâu??! EunJoo em đâu rồi???....Khụ… khụ….

Jung chạy khắp nơi trong ngồi nhà đang rực lửa,mỗi lúc một to hơn….mong rằng sẽ thấy được người

thân của mình,cô cứ chạy mãi trong vô vọng,tìm khắp các căn phòng trong ngôi nhà rộng lớn giờ đang

hấp hối bởi ngọn lửa hung tàn….

-Mọi người ơi!! Đâu…cả…rồi?.... – Jung từ từ gục xuống,do hít quá nhiều khói nên cô đã bị ngất đi…

……………………..

-Mọi người ơi!!Đâu cả rồi??! Mẹ ơi!!! EUNJOOOOO!!

Jung mở mắt ngồi phắt dậy.Cô nhìn chung quanh,mưa đã ngớt hẳn và thay vào đó là những tia nắng

đẹp đan xen qua cửa sổ,phải chăng báo hiệu cho một ngày mới tốt đẹp?....

Cô đặt tay lên vầng trán đã thẫm mồ hôi,và…khóc.

<Mình vẫn không thể quên được ngày ấy,lúc ấy….mình đã mong nó sẽ không ám ảnh mình nữa….mẹ

ơi…EunJoo ơi….Con phải sao đây….>

“Híc..híc….”

“Cộc! Cộc!”

-Mời cô EunJung xuống dùng bữa sáng,ông chủ đang chờ đấy ạ! – Tiếng của người hầu phòng vọng qua

cửa làm Jung hơi giật mình.

-Vâng tôi xuống ngay đây! – Jung vội quệt nước mắt,như thường lệ cô lấy ngay điện thoại “update

thông tin”

<Ô tin nhắn của Ji nè...> Jung tự nhủ trong lòng có vẻ hơi vui vui trở lại…

“Đồ đầu to,ghét lắm nhớ!Xí”

………

<Cái gì thế này?!...em í trêu mình ah….> Jung tỏ rõ vẻ thất vọng,nhanh chóng thay quần áo rồi đi

xuống phòng ăn…

…………………………

-Con ngủ ngon không? – Ông Ham vừa hỏi vừa lật tờ báo

-Dạ cũng ổn ạ…Cha cũng thế chứ ạ? – Jung từ từ ngồi xuống ghế

-Ừ…trông sắc mặt con tệ quá…nếu con muốn ta sẽ xin nhà trường cho con nghỉ hôm nay – Ông đặt tờ

báo xuống và ôn tồn nói – Đằng nào tay con cũng đang bị thương….

-Con không sao ạ!Cha khỏi cần lo….Con tự thấy khi nào cần nghỉ ngơi – Jung nói với vẻ hơi khó chịu

thái quá – Con đã lớn rồi…

Jung cúi gằm mặt xuống và nhanh chóng ăn xong bữa sáng.Ông Ham nhìn Jung và không nói gì,ông

cũng bắt đầu bữa điểm tâm của mình.

-À con muốn đề nghị với cha một chuyện… - Jung lấy giấy lau miệng và nói

-Ta đang nghe đây….

-Con muốn cha cử một số vệ sĩ riêng bảo vệ JiYeon và Hyomin 24/24,tiền phí con sẽ trả…qua vụ hôm

qua,con thấy thật không yên tâm chút nào!

Nghĩ lâu một lúc,ông Ham nhấp 1 ngụm nước rồi từ tốn trả lời:

-Ta không hiểu tại sao con lại quá quan tâm đến 2 đứa nó như vậy?

Câu nói của cha như làm đụng chạm tới long tự ái của Jung

-Cha nói gì kì vậy!!Vì sao con không được quan tâm tới 2 em ấy ?! Quan hệ của con với tụi nó còn hơn

cả gia đình,đã thân thiết với nhau hơn 10 năm nay !! Vậy mà cha lại nói một câu như vậy…Con thật

không hiểu cha nữa!

Jung giận dữ đi thẳng ra phía cửa nhà,khỏi phải nói trong òng Jung đang rất tức giận,tuy chỉ vẻn vẹn

một câu nói nhưng lại là cả một vẫn đề lớn cần phải suy nghĩ…Vừa xỏ giầy Jung vừa thầm nghĩ

<Liệu…có khi nào….lời của Min nói là sự thật….Cha đã thay đổi thật sao ! >

Jung như muốn bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu,cô nhắm chặt mắt lại…

-Con đi đâu vậy? – Ông Ham đứng dậy quay mặt lại với Jung – Ta nhớ không nhầm sáng nay con có tiết

trống….

-Con tới nhà JiYeon…. – Jung không quay mặt lại mà nhanh chóng mở cửa,mặc cho ánh mắt tức giận

đang hiện rõ trên mặt cha cô,nhưng bỗng nhiên cô dừng lại…

-Vụ tối qua,nếu được cha có thể điều tra dùm con không? – Vẻ mặt Jung trở nên căng thẳng – Con thấy

hơi lạ…vì tại sao bọn chúng lại không đánh trả con,cứ đứng đó như mấy thằng vô hồn vậy !...Giống như

kiểu…chúng được lệnh không được làm hại con…cha không thấy lạ sao? – Jung quay mặt lại nhìn cha

mình,lúc này ông đang hút một điếu thuốc.

-Ta không thấy gì lạ cả…có lõe do bọn chúng quá sợ con thôi… - Ông hít một hơi dài – Nhưng đây là
yêu cầu của con nên ta sẽ cho người đi xem xét…

-Con cảm ơn!Chúc cha một ngày tốt lành!

“RẦM!”

Jung nhanh chóng ra ngoài,trong lòng cô đang đầy sự mâu thuẫn của mọi chuyện,cô không phân biệt

được cái đúng cái sai trong mọi sự việc rắc rối này nữa….

………………………………

Trong nhà Jung

<Nó thông minh hơn mình nghĩ….Phải nghĩ kế gì đó…Nhưng là cái đây!!...Ham Kang-hyun…con gái mày

thực sự quá khó để giải quyết !! >

Ông Ham vò đầu lại rồi đập tay xuống bàn,đôi mắt ông đảo đi đảo lại trông thật ghê ghớm…nhưng sau

một hồi,trên mặt ông lại xuất hiện một nụ cười nửa miệng đáng sợ….điềm báo cho điều chẳng lành…

………………………………

-Hắt…xì!!!

<Hình như mình bị cảm rồi…> Jung cúi mặt xuống tay lái,cô nhắn tin cho Yeonie

“Xong chưa em?Khéo muộn học đấy!Unnie đang đợi trước cửa nhà nè"

…....

“Yeonie ah em dậy chưa??....”

…….

“Yeonie??! Em ở đâu thế,sao không nhắn lại cho Unnie?! “

…...

Jung bắt đầu thấy lo vì Ji luôn cầm máy bên mình,và cô chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của

Jung.Jung đang định gọi thì máy Yeonie gọi đến

<Cầu mong không có chuyện gì….>

-Alô…

-Unnie ah em đây!Hôm nay tụi em lên kế hoạch đi chơi cả ngày,đang đợi ở bến xe!Tụi em vừa ăn sáng

xong không để ý tin nhắn! Hihi

-Thế ah…có vẻ vui đấy! <May quá không làm sao….Mình cứ tưởng tượng quá….>

-Mà Unnie nhắn gì kì thế ?! Hôm nay chủ nhật mà!Tụi em đâu phải đi học,Unnie bị ám ảnh rồi =)

Jung vội nhìn lại điện thoại và cô mới sực nhớ ra hôm nay là chủ nhật…bỗng cô nhớ lại điều cha nói lúc

sáng “…Ta nhớ không nhầm thì sáng nay con có tiết trống…” <Chẳng lẽ cha cũng không nhớ hôm nay

là chủ nhật?...Khó hiểu quá…>

-Unnie!!Unnie đâu rồi! – Giọng Ji vọng ra từ điện thoại làm Jung giật mình

-Ah đây đây,Unnie đang nghĩ xem 2 em đang định đi đâu thôi…hì hì

-Tụi em dịnh đi công viên giải trí í mà,hình như mới có mấy trò mới hay lắm,ở đó cũng có hội chợ

nữa,nhiều món ngon lắm hí hí

Ji nói vui vẻ ở bến xe,không biết có một người bên đang đau khổ…

-Ji ah…hảy rủ Unnie đi cùng đi... – Min khẽ nói với Ji

-Uh Uh hay đấy!...Hay Unnie đi cùng tụi em đi!Hôm nay cũng là chủ nhật mà…Đi đi Unnie! – Giọng Ji

nhõng nhẽo thật đang yêu làm sao

-Hắt..xì!!Hắt xì!!!... Ừ cũng được các em đang ở bến xe nào thế,Unnie ra đón luôn – Mũi của Jung đã đỏ

ửng,cô bị cảm thật rồi…

-Unnie…bị cảm ah? Thôi để khi khác đi cùng tụi em cũng được mà! Unnie nghỉ đi – Ji đang vui vẻ bỗng

lại tỏ vẻ lo lắng trở lại.

-Unnie không sao mà…chắc có ai nói xấu Unnie thôi hì hì [Giọng Jung vọng ra ngoài điện thoại nên Min

hơi giật mình =) ]

-Thật ah hi hi….Tụi em ở bến xe số 6 ấy,Unnie qua nhanh nha…Chào Unnie!

-Uh Unnie đang đi đây,chào em!

Jung vội chạy xe tới bến xe,trong lòng rất vui vì được đi chơi cùng Ji.Đối với Jung được ở cùng bên Ji là

điều tuyệt vời nhất….Jung nhanh chóng đỗ lại tại bễn xe số 6 rồi đưa Ji và Min tới công viên giải trí.Trên

đường đi cả ba nói chuyện rất vui vẻ,họ trêu đùa nhau,nói về cảnh vật xung quanh….

…………………

-Đến rồi Minnie ơi!! Ở đây nhộn nhịp quá!!

-Ừ tuyệt quá chúng ta sẽ làm gì trước đây?!

-Ra thử trò kia đi đi,cả Unnie nữa,nhanh lên nào…!!

-Ưh Unnie tới đây!

Cả ba cùng chơi các trò chơi với nhau,chụp những bức ảnh đáng yêu,ăn hết đến món này đến món

khác,họ còn hòa cùng các điệu nhảy với những chú hề….thật là một khung cảnh hạnh phúc!.....

-Ji mệt quá nghỉ 1 lúc đi mọi người ơi!! – Ji ngồi phịch xuống 1 bậc cầu thang,tay mở chai nước ra uống

-Ừ Min cũng mệt quá ! – Min nói rồi ngả vào người Ji

Jung thấy vậy tuy hơi buồn nhưng cô cố không phản ứng gì,vẫn tươi cười với 2 đứa…mặc dù trong lòng

cô bây giờ…thật đau….

-2 em cứ ngồi nghỉ nhé….Unnie đi mua cái gì đó cho 2 em….

-Ôi Unnie hiểu tụi em quá đó! Hihi – Ji nói rồi hú lên thật dễ thương

<…Xin em đừng có dễ thương như vậy nữa được không….em làm Unnie đau quá….>

Jung đi lảo đảo về phía tiệm đồ ăn,tự nhiên cô thấy rất chóng mặt,cô ngước lên bầu trời và thấy mọi

thứ trở nên tối sầm lại…..

<Đau đầu quá…..Đau quá….Yeonie ơi….>

“Phịch!”


End chap 4

CHAPTER 5
<Sao mọi thứ lại tối sầm thế này….mình…đang làm sao thế này…..>

…………………………………

-Unnie đi lâu nhỉ ? – Min phá vỡ sự im lặng,vẫn đang dựa vào vai Ji

-Ừ…. – Ji thở dài dài một cái,không hiểu sao cô lại có cảm giác bồn chồn không yên,cô đặt ngón tay lên

môi,hai mắt cứ đảo đi đảo lại,cô bắt đầu toát mồ hôi….

-Min ah…..Ji có linh cảm chẳng lành… - Ji quay sang Min với vẻ lo sợ

Min ngồi dậy nhìn Ji,cô đang định trấn an Ji thì bỗng có tiếng người vọng lên…

<Không biết ai là người thân của cô gái đó….>
<Trông có vẻ tội nghiệp quá,tự nhiên ngất ra….rồi còn khóc nữa chứ….>

-XIN LỖI!Ở ĐÂY CÓ AI BIẾT CÔ GÁI ĐẰNG KIA KHÔNG Ạ??? – một anh đội mũ với vẻ hớt hải nói lớn,chỉ

tay ra phía tiệm ăn – CÔ ẤY TÓC ĐEN NGẮN,MẶC JEAN VÀ ÁO KHOÁC ĐEN!!! CÓ AI BIẾT KHÔNG????

Trái tim của Ji như ngừng đập,cô trợn tròn mắt,mặc cho Min ngồi vẫn còn bàng hoàng không hiểu

chuyện gì đang xảy ra….Ji đứng phắt dậy chạy về phía tiệm ăn….

<Unnie ơi!!Đừng thế Unnie ơi….em chỉ mong rằng đó không phải là Unnie….không phải là Unnie…!!>

Nhưng hiện thực luôn luôn phũ phàng,người con gái đang nằm đó - sắc mặt tái nhợt,đôi môi tím lại,trên

mi mắt và khuôn mặt vẫn còn những giọt nước mắt đã khô lại – chính là EunJung….

-Unnie ah….Unnie ah…. – Ji vội quỳ xuống,cô đặt đầu Jung ngả vào tay mình,lay Jung dậy – Unnie làm

sao thế này?!Em sợ quá Unnie ah….Ai đó…ai đó…gọi cấp cứu giùm… với…..Làm ơn….

Giọng Ji nấc lên vì khóc,cô vừa lo,vừa sợ,nhỡ Unnie có làm sao….Vừa lúc đó Min chạy đến,thấy cảnh Ji

như vậy cô thấy thật đau lòng và cảm thấy thương xót…cô che tay lên miệng và cũng khóc….

-Chúng tôi đã gọi rồi…có lẽ xe sắp đến cháu à…. À đây rồi cháu này!!! – một bác trai chỉ tay ra phía

khoảng trống – Mau vào đây nhanh lên !!

Ji thấy vậy liền quay đầu lại,2 người bác sĩ đỡ Jung và đưa Jung vào xe cấp cứu….Ji và Min vội chạy

theo…

<Unnieo ơi…unnie đừng làm sao nhé…Unnie mà làm sao em hận Unnie suốt đời đấy. …>
<Unnie ah….mau tỉnh lại đi….không có Unnie Yeonie sao mà hạnh phúc được đây…em không thể làm Yeonie hạnh phúc…chỉ có Unnie mới làm được….mà thôi….>

“Nhịp tim??!”
“Dạ nhịp tim 50!!Đang giảm dần!!!”
“Cho thở Oxy !!”
“Nhịp tim vẫn đang giảm thưa bác sĩ!!!”

………………………………….

Sảnh của bệnh viện Trung Ương,vắng lặng hơn thường ngày,Ji và Min đang đợi ở trước phòng Cấp

cứu,Ji có vẻ đã khóc khô hết nước mắt….Đúng lúc đó cha của Jung đến cùng với một tay vệ sĩ….

-Vẫn chưa ra sao?? – Ông lạnh tanh nhìn hai đứa

-Dạ chưa ạ…. – Min thều thào

Ông Ham thì thầm gì đó với tên vệ sĩ to con rồi hắn liền đi ra ngoài.Mất thêm một lúc nữa trước khi đèn

phòng cấp cứu phụt tắt....Bác sĩ đi ra với vẻ hơi lo lắng…

-Chị ấy sao rồi ạ?

-Con tôi thế nào rồi thưa bác sĩ?

-Có vẻ trước đó bị cảm nhưng bị quá sức nên dẫn đến ngất…ngoài ra có vẻ cô ấy có tiền sử bệnh tim

nên bị thế này mạch sẽ rất hỗn loạn,nếu quá nặng có thể gây tử vong….tốt nhất gia đình nên cẩn

thận… - bác sĩ chậm rãi nói – Ông là cha của bệnh nhân phải không?Mời ông vào phòng tôi một lát….

-Chị ấy…sẽ ổn chứ ạ?

-Nghỉ ngơi rồi sẽ ổn thôi,bây giờ cô ấy sẽ được điều trị tại phòng hồi sức!Hai cháu đừng lo quá – Vị bác

sĩ cười nhẹ

Ji thở phào một cái,tuy trong lòng vẫn thấy hơi lo âu,đúng lúc đó giường bệnh của EunJung được đẩy

ra,cô vẫn còn mê man….

-Ji đi trước đi,Min mua ít nước uống!

-Ừ tiện mua cho mình luôn nhé… - Ji nói xong vội đi theo vị y tá của Jung

Min đợi Ji đi khuất mới bắt đầu thực hiện ý định của mình….

……………………………..

-Tôi hiểu rồi….nhưng sẽ không sao phải không thưa bác sĩ?

-Không được để bị kích động,làm việc quá sức…như vậy sẽ dẫn đến đau tim, mạch bị nhiễu loạn,gây

khó thở….nói chung ngài nên cẩn thận với cô bé…

-Vâng tôi hiểu….

-À còn đây nữa,đây là lọ thuốc đặc trị cho bệnh này,khi nào lên cơn đau thì ngài bảo cô bé

dùng….nhưng đây chỉ là cắt cơn thôi…tại con gái ngài đã bị mãn tính rồi!

-Vâng cảm ơn ông,tôi xin phép…. – ông Ham cầm lọ thuốc rồi vội bước ra cửa phòng

-Một điều nữa thôi ông Ham….Do bị mãn tính,sức đề kháng của cô bé cũng có vẻ không tốt,như ông

thấy đấy bị cảm nhẹ,vận động quá sức một tý mà đã ngất ra rồi…..nên tôi mong ngài đặc biệt cẩn

thận!Nếu không con gái ngài có thể đột tử bất cứ lúc nào! – Vị bác sĩ nhìn thẳng vào mặt cha của

Jung,trông ông có vẻ gì đo không mấy thiện cảm với ông Ham

-Vâng tôi biết rồi!Tôi là cha nó,tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với nó!!

Ông ta vội mở cửa phòng rồi đi khuất mà không nhận ra ở phía góc kia,đã có một người nghe thấy tất

cả….

………………………………

-Ji ah….. – Min bước vào phòng bệnh của Jung với khuôn mặt nặng trĩu

-Min về rồi hah? – Ji hỏi nhưng đôi mắt vãn chăm chú nhìn Jung,tay cô vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay

xanh xao của Jung

Min nhìn vậy càng thấy đau lòng thêm…Ji và Jungie thật sự yêu thương nhau,nhưng cô cũng không thể

từ bỏ Ji được….
-Ji ah….Mình….mình….. – Min cắn môi lại,đôi mắt hơi nhòe đi bởi nước mắt

-Sao thế Min? – Ji thấy vậy liền chạy qua chỗ Min,đặt tay lên vai Min,nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của

Min – Cậu sao thế?Có phải bị đau ở đâu không?

-Mình….mình….

-…… - Ji im lặng nhìn Min với vẻ lo lắng thực sự

-Mình….mua nhầm loại nước cậu thích…..

-….. – Ji vẫn im lặng

Được 3s thì…….

-HAHAHAHHAAA!!!!AHHAAAHAHAH!!! – Ji ôm bụng cười lớn rồi chỉ vào mặt Min – Trời ơi vì mỗi việc đó

mà Min trông thảm hại thế này ư???? HIHIHI!!! Không sao mà !! – Ji chụp lấy lon Nước dâu trên tay

Min,cô mở ra uống liền một lúc – Loại nào uống cũng được hết mà Trời ơi cậu nhạy cảm quá!!

Min thấy vậy cũng cười theo: “ Ừ mình đúng thật là… ”.Min cúi mặt xuống,cô không đủ can đảm nói cho

Ji chuyện đó,cô chỉ…không thể….như vậy Ji hẳn sẽ cực kì lo lắng….

Ji nhấp xong ngụm cuối cùng rồi nói với Min

-Đấy Min thấy chưa??Loại nào Ji cũng nhiệt tình hết HAHAAHA!! Nghĩ lại buồn cười quá đi mất thôi !! Ôi

Min ơi là Min – Ji noi mà cứ cười ngoác lên như thể đây là nhà cô =)

-Ôi Ji ơi là Ji…..duyên quá cơ…con gái…. con đứa…. – Jungie thều thào nói,cô nói nhưng mắt vẫn nhắm

Ji vội quay đầu lại,Min ngẩng mặt lên,quệt nước mắt đi tới cạnh giường của Jung

-Unnie…tỉnh rồi ah ? – Giọng Min vẫn còn nấc lên do vừa khóc

-Từ từ đã Min….hình như Unnie mê sảng thì sao? Mắt vẫn nhắm nghiền mà – Ji vừa nói vừa chỉ chỉ vào

mắt Jung

-Thế cứ…phải mở mắt mới… gọi là tỉnh ah? – Jung dần mở mắt và lườm Ji

Ji giật bắn mình về phía sau,suýt nữa làm rơi lọ hoa

3s trôi qua….

-Haaahhahhh!!! – Min ôm bụng cười lớn

-Hi hi…hi..hi hi… - Jung cũng quay mặt đi che miệng cười

Ji thì cứ cúi gầm mặt xuống,cả người cô dâng bốc hỏa

-Unnie đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!! Xí – Ji chạy tới rồi “đánh” Jung =)

-Yaaa~~~ em làm gì người bệnh thế hả ??? – Jung cứ trùm chăn chống cự =)

-Người bệnh cái khỉ gì!!Cứ nằm đấy trêu người ta mà kẻo bệnh hả??! Này thì bệnh này…!!

*BỤP*BỤP*

-Ái ôi!Ái! Hahahaaa !

-Vẫn còn cười hả ??!

Min vẫn không thể ngừng cười trước hành động đáng yêu của Ji…..

Bỗng….

-E hèm….

-A chào bác ạ…

-Cháu chào bác!!

Hai đứa vội dừng mọi hành động của mình lại cúi đầu chào cha của Jung

-Cha đến rồi ạ…- Jung cũng gọi vội bỏ chăn ra

-Jiyeon,Hyomin…ta rất cảm kích 2 đứa đã làm cho EunJung vui vẻ….nhưng làm gì cũng nên có chừng

mực thôi,nên nhớ đây là bệnh viện!!Trên đường vào đây ta đã nghe nhiều lời phàn nàn về những âm

thanh khó chịu phát ra từ phòng này đấy!! – Ông thực sự có vẻ rất giận dữ….có phải do quá lo cho

Jung…hay còn vì lí do nào khác…..

-Dạ chúng cháu xin lôi ạ…. – Ji nói rồi cô ấn đầu Min cúi xuống

-Cha!!Sao lại mắng tụi nó!Lỗi là do con…tại con…

-Con im lặng cho cha!! – Ông lườm thẳng mặt Jung,rồi liếc sang Ji và Min – Mà chẳng phải cũng muộn

rồi sao?2 đứa mau về đi còn tính ở đây la cà hả?? Có ta ở đây là được rồi!!Mau về đi! – Ông vội ngồi

xuống cạnh giường Jung,giọng ôn trầm trở lại – Con thấy sao rồi?

-Cha thật là…. - Jung cau mày – này 2 đứa,để chị gọi tài xế đưa các em về!! – Jung vừa nói vừa tìm

điện thoại nhưng mãi không thấy

-Thôi không cần đâu Unnie,tụi em đi xe bus về cũng được,bây giờ vẫn còn chuyến mà…chào

Unnie…chào bác ạ,cháu thật sự xin lỗi về việc hôm nay… - Ji khẽ nói

-Chào Unnie,chào Bác!! – Min nói với vẻ khó chịu rồi kéo Ji ra đóng cửa phòng lại

……………………………………

-Thật là…cha làm sao thế!! – Jung nói,quay mặt đi chỗ khác,tay cô bỗng chạm nhẹ lên ngực,cô thấy

đau….

-Đấy chính là lí do…. – Ông chậm rãi nói – con thấy đau đúng không?Đó là do căn bệnh tim mãn tính

của con,bác sĩ nói nếu cứ vận động quá nhiều sẽ gây đau tim,khó thể và có thể đột tử….con nghe

chưa?Nếu cứ như vừa nãy chẳng mấy chốc tim con sẽ nổ tung đấy!

-….Con..con tự biết ngăn chặn chuyện đó… - Jung nói nhưng có vẻ tim cô đang ngày càng đau hơn,cô

vã mồ hôi, nhắm chặt mặt lại

-Có vẻ con lại lên cơn rồi đấy…mau uống thuốc..này….Ơ?? – Ông lục trong túi áo,rồi cả túi quần nhưng

không thấy lọ thuốc lúc nãy đâu – Chết! Chắc cha để trên cốp xe lúc nãy rồi!! Con ngồi đợi cha nhé,có

gì cứ ấn nút gọi y tá!!

“cạch!!”

-Đau quá….Mình….thấy đau….quá – Jung nằm xuống,mắt vẫn nhắm chặt,cô thở hổn hển và ngày càng

ra nhiều mồ hôi…

………………………………..

<Khỉ thật!!Mình không nghĩ lại nhanh thế này….không được….không được để nó chết thế này!!!>

……………………………….

-ASShii càng ngày ông ta càng đáng ghét !! – Min nằm phịch xuống cái đẹm của 2 đứa

-Dù sao cũng là lỗi của chúng ta mà….bọn cũng hơi quá mà…. – Ji treo áo lên

-Xí! Dù sao thì cũng đâu cần nói như vậy,Jungie sẽ lại nghĩ cho coi!!Như vậy Unnie rất dễ sẽ…. – Nói

đến đây Min bỗng ngừng lại,cô thấy hối hận lời đã nói

-Rất dễ sẽ….làm sao cơ? – Ji quay đầu lại với vẻ nghi ngờ

-Rất dễ sẽ…..sẽ gây mâu thuẫn với cha của Unnie ấy mà!!Nếu ông ta cứ tiếp tục như vậy!!! – Min vội

chữa câu nói của mình – Thôi Min ngủ 1 lát đây,Ji nấu cơm xong gọi Min nhé ! – Min trùm chăn lên đầu

Ji vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng cô cũng nhanh chóng bỏ qua….

<Nếu mình nói cho Ji biết,cậu ấy sẽ lo lắng đến tiều tụy mất….không được!!Mày phải giữ kín chuyện này HyoMin!!>

………………………………

<Có lẽ mình nên nhắn cho Unnie 1 cái tin nhỉ>

Ji tự nhủ rồi nhắn tin cho Jung…..

“Em xin lỗi nha,vừa nãy tụi em hơi thái quá…..Unnie đừng nghĩ gì nghỉ sớm nhé!”

……………………………..

Tại hầm đỗ xe….

-Ông chủ! – Tay vệ sĩ to con cúi đầu xuống

-Vừa nãy ta để lọ thuốc ở đâu cậu có nhớ không?? – Ông Ham vừa nói vừa mở cửa xe lục hàng ghế

đẳng sau

-À lúc nãy ngài đã đưa tôi cầm hộ khi nói chuyện với giám đốc Lee bên tập đoàn dầu khí – Anh ta vội

rút từ túi áo ra lọ thuốc – Đây thưa ngài!
-Ờ ờ!!

“Munja Washong!!Munja Washong!!”

Đúng lúc ông chuẩn bị lên thì có tiếng điệng thoại

-Là điện thoại của cô chủ thưa ngài!Vừa nãy ngài cũng có mang xuống đấy....

-Đưa cho ta !

“Em xin lỗi nha,vừa nãy tụi em hơi thái quá…..Unnie đừng nghĩ gì nghỉ sớm nhé!”

Ông ta cưởi đểu một cái rồi vô tư nhắn lại cho Ji

“Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa!Đừng bao giờ nhắn cho tôi nữa!"

<Cũng phải có những vụ thế này thì bữa đại tiệc mới trở nên thú vị…!> Ông ta bật chế độ yên lặng rồi
cho điện thoại của Jung vào túi,vội chạy vào thang máy…

…………………………….

“Jiyeon có tin nhắn này!!!Nhanh lên!!Jiyeon có tin….” (nhạc chuông tin nhắn của JI là giọng Jung :-“)

Ji đang rán thịt vội cầm lấy điện thoại,nhưng khi đọc mẩu tin ấy…cô như sụp đổ hoàn toàn….Ji đánh rơi

điện thoại xuống sàn,cô khóc…khóc…và khóc….

<Tại sao Jungie…lại….lại…đến mức thế này….híc…Unnie định…bỏ em thật sao….?! Unnie ah….>

Ji không còn để ý đến bữa cơm đang nấu dở,cô vẫn đang cố nghĩ rằng tại sao….chỉ đến lúc có mùi

khét….

-Ôi Ji sao thế sao thế??! - Min vội chạy xuống

Lúc này Ji mới như choàng tỉnh khỏi hiện thực mà cô chỉ mong là mơ ấy….lúc này chảo thịt đã bốc cháy

lên,Min vội lấy bình cứu hỏa dập lửa…Khi lửa đả tắt,cô ngồi phịch xuống…

-Phew~~~~ Cậu sao thế ?? Suýt chút nữa thì…. – Min đang định lên giọng nhưng khi nhìn thấy Ji vẫn

còn vương vấn nước mắt,Min không hiểu tại nhưng rồi cô cũng hạ giọng – Lần sau cẩn thận hơn nhé!ji

làm Min hết hồn đấy!Để Min làm nốt cho,Ji mau lên rửa mặt đi…

-Ừkm…

Trông Ji như người mất hồn,cô đi lảo đảo trên từng bậc cầu thang….cô đi mà mong những bậc cầu

thang này không có điểm dừng,rằng đây chỉ là một giấc mơ,khi tỉnh dậy cái tin nhắn đó không phải là

thật…..<Làm sao…Unnie có thể….không….Unnie ah…>

…………………………………

Tại phòng bệnh của Jung

-Sao rồi con? – Người cha ngồi cạnh Jung ân cần hỏi

-Có vẻ đỡ hơn rồi ạ… - Jung vẫn hơi khó thở,nhưng trông cô bây giờ đã khá hơn một chút – À cha….

điện thoại con đâu….con cần nhắn tin….

Sắc mặt ông ta biến chuyển hẳn,ông liền nói:

-Điện thoại con hết pin ta để dưới xe rồi…Thôi trông con mệt rồi đấy, nghỉ chút đi,lát nữa ta đi mua ít

cháo cho con…

-Dạ… - Tuy rất muốn nhắn tin cho Ji nhưng có lẽ Jung đã quá mệt sau bị cơn đau tim hành hạ…. - Con

ngủ chút đây... –… ..nên cô thiếp lúc nào không hay…

Ông Ham nhìn Jung với một ánh mắt lạnh tanh,trông ông càng ngày càng đáng sợ,trên miệng ông lại

hiện rõ nụ cười nham hiểm với tiếng kêu lách cách ghê rợn….

………………………………..

<Bữa đại tiệc của ta….vốn không thể thiếu con…..Ham EunJung…..ta mong con sẽ góp vui trong bữa tiệc này…..bằng không…..đừng trách ta!!>

………………………………..

End Chapter 5

CHAPTER 6

Sáng hôm sau Jung mới mở mắt,cô ngồi dậy với vẻ mệt mỏi,cô nhìn ra cửa sổ thấy ánh

sáng của một ngày mới đang dần chiếu qua từng tấm kính….giờ đã gần cuối tháng 3,đã có

nhưng tia nắng nhưng cảm giác vẫn khá lạnh lẽo….Jung đứng dậy đi phía cửa sổ

<Trời hôm nay thật chẳng dễ chịu tí nào….sao mình cứ thấy không yên thế nào ấy nhỉ….tự

nhiên lo chết đi được…!>

Sắc mặt Jung trở nên căng thẳng,đôi mắt cô cứ đảo đi đảo lại,cô khoanh tay lại,hai bàn

tay nắm chặt vào áo….

-Con tỉnh rồi à…

Jung cứ đứng suy nghĩ mà không biết cha mình đã bước vào phòng từ khi nào,ông đã

đang ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường bệnh,trông sắc mặt ông rất không tốt – đôi mắt

thâm quầng,da mặt xanh xao…..

-A…cha vào lúc nào thế… - Jung vội quay lại,nhìn cha mình trông không khỏe cô liền đi

nhanh về phía ông – Cha không sao chứ?Trông cha tiều tụy quá…. – Cô đặt tay lên má ông

Có lẽ do hôm qua đã thức trắng đêm trông Jung nên ông đã kiệt sức,thấy con gái có vẻ lo

lắng,ông liền đặt tay mình lên bàn tay con và nở một nụ cười ấm áp….trông ông lúc

này,với bộ dạng tối hôm trước,quả là một sự thay đổi thấy rõ….

-Ta không sao…chỉ hơi mệt chút thôi…Trông con có vẻ tốt hơn rồi đấy Soo Hee…. – Ông

cứ nhìn Jung với ánh mắt trìu mến đến mức không để ý sự ngơ ngác của Jung

-Soo….hee..? Soo hee là ai hả cha ??

Ông giật bắn mình,vội hạ tay xuống,mắt ông đảo đi đảo lại tỏ vẻ lo sợ,ông không dám nhìn

thẳng vào mặt Jung

-À…không..có gì!!Không có gì đâu con!Cha bị nhầm đấy mà…đứa cháu của bác họ hàng

xa… cũng tên là Soo Hee….hồi nhỏ lúc nó mới sinh ta đã ẵm nó rất nhiều…rất nhiều…

nên…tự nhiên thấy nhớ thôi con à… - ánh mắt bỗng nặng trĩu,Jung cảm giác như ông sắp

khóc

-Cha gì mà lại nhầm tên con thế chứ ?! – Jung vừa nói vừa cười – Cha của tôi lẫn mất

rồi…! Ôi!! – rồi chạy đến ôm chầm lấy cha mình – Hôm nay con đỡ hơn rồi…cho con về

nhà nhé….

-Ừ..được rồi – Ông ôm con rất chặt – thôi nào…để cha đi làm thủ tục xuất viện cho con…

-Vâng! – giọng Jung hớn hở hẳn,cô vội buông cha mình ra chạy đi sửa soạn quần áo

Ông Ham nhìn con rồi cười nhẹ,ông lấy chiếc áo khoác rồi bước ra phía cửa….rồi ông lại

quay lại nhìn con…

-Cha ra ngoài trước,con suống sảnh đợi cha nhé!

-Vâng con biết rồi cha! – Jung quay lại nhìn cha rồi cười tít mắt

-À còn nữa….

-Gì vậy cha?

-Cha….yêu con nhiều lắm….

-Hihi con cũng yêu cha nhiều hihi !!

Ông vội đóng sầm cửa lại,tựa lưng vào cánh cửa,trong đầu ông đang hiện hữu nhưng cảm

xúc,tâm trạng rất khác nhau…

<Xin con..đừng làm điều gì dại dột…ta xin con…đừng làm ta thất vọng….ta chỉ cần vậy thôi….>

………………………………………..

-Ji ah dậy thôi chúng ta sẽ lại muộn bây giờ! – Min ngồi bệt xuống đệm lay lay Ji dậy

Ji vẫn nằm lì trên đệm,cô không muốn dậy,thực sự không muốn đứng lên với tậm trạng

này,bị bỏ rơi….à không…có thể gọi là bị phản bội không….

<Tại sao Unnie lại như thế,sao Unnie có thể như thế được…lúc ấy Unnie cũng đã rất vui
mà…sao có thể như thế….>

-Park JIyeon có định dậy không hả?? – Min vội lật chăn tét vào mông Ji

-Ya~~~ Min làm gì thế?? – Ji vội bật dậy,mặt đỏ ửng

-Đó là cách hiệu quả nhất để gọi cậu dậy đấy Ji ah hihi mau thay quần áo đi!!!chúng ta

còn 15’ nữa để tới trường đấy!!Mình xuống nahf đợi trước nha! – Min vội chạy xuống nhà

-Ừm….À Min này!! – Ji vội vẫy vẫy tay gọi

-Sao thế ? - Min đang đi bỗng khựng người lại

-Tối qua….Jungie có nhắn gì cho Min không….? – JI hỏi với hi vọng câu trả lời “Có” từ

Min….

-Không Ji ah….Unnie nhắn cho Ji hah? – Min hỏi với vẻ ngơ ngác

-Ah không....không có gì đâu… - Ji cúi gầm mặt xuống

-Nếu thế thì nhanh lên nào!!Ji vừa phí mất 3 phút để tới trường đấy!! – Min đã chạy xuống

tầng 1

Ji đợi Min đi mới tỏ rõ vẻ thất vọng,nhưung cô cũng gạt bỏ mọi thứ và nhanh chóng thay

quần áo để tới trường….

……………………………………..

Hai cha con Jung cùng tay tài xế riêng đang ngồi trên xe của họ,đưa Jung về nhà….

-Aishii….hôm nay tụi con có bài kiểm tra…lại nghỉ thế này….chắc con sẽ phải thi lại mất….

– Jung ngửa cổ ra phía sau xe – mà vì con cha cũng phải nghỉ nữa….

-Có lẽ con nên nghĩ vì sao con lại bị thế này…. – ông Ham ngồi cạnh con gái – …con nên

xem xét lại một số mối quan hệ của con….. – ông lại nghiêm nghị trở lại

-Cha nói vậy là ý gì?! – Jung ngửa mặt lên nhìn cha mình với ánh mắt cau có – Con bắt

đầu nhớ cha lúc sáng rồi đấy…. – Nói xong cô chống tay lên cằm nhìn ra phía cửa sổ….

-Ta chỉ muốn những điều tốt nhất cho con thôi….

Một bầu không khí im lặng bao quanh chiếc xa suốt đường đi cho đến tận khi họ về đến nhà….

“Cạch!”

-Cha! Điện thoại con đâu rồi?Bây giờ con mới nhớ ra… - Jung nói nhưng vẻ mặt vẫn hơi

khó chịu….có lẽ cô vẫn đang nghĩ tới câu nói ban nãy của cha mình….

-À đây…. – ông lôi ngăn kéo ra cầm lấy chiếc điện thoại - ….con không nói là ta quên

luôn đấy….

-Hay là cha cố tình quên…? – Jung cầm chiếc điện thoại lên,không quên đưa cho ông Ham

một ánh mắt khó chịu,nói xong cô liền bước ra khỏi phòng

“SẦM!”

<Con đừng để ta phải suy nghĩ thêm nữa….làm ơn hãy ngoan ngoãn đi nào….ta thật sự…không muốn con bị tổn thương đâu….>

Jung vội chạy lên phòng,cô vừa đi vừa xem điện thoại

<Ô…mình đã xóa hết mọi tin nhắn rồi à…?Lúc nào thế nhỉ… >

Jung ngửa mặt lên cố nhớ xem mình đã xóa các tin nhắn ấy lúc nào,nhưng cô dần gạt bỏ
suy nghĩ đó và làm việc mà vốn không thể đợi được suốt từ tối qua đến giờ….

…………………………………….

-Oa~~~~ mệt quá….cuối cùng cũng đến giờ nghỉ rồi JI ah…. – Min vươn vai ra sau,nhưng

vẫn nhớ đưa cho Ji ánh mắt đầy lo lắng

-…….

-Cậu mệt à Ji ? Có cần xuống phòng y tế không ? – Min sờ lên trán Ji – Trán Ji hơi nóng

đấy!!

-Mình không sao mà… - Ji nằm gục xuống bàn,đôi mắt long lanh hướng về phía cửa sổ

-Thế thì ngồi dậy đi với mình ra chỗ này nhé ! – Min vội kéo tay Ji,mặc cho Ji vẫn đang ngơ

ngác không hiểu chuyện gì

Min cứ kéo Ji đi,qua hết hành lanh các lớp…..lên từng bậc cầu thang một….

-Min à sắp vào tiết rồi đấy….. – JI nói với vẻ yếu ớt- Chúng ta lên sân thượng…làm..gì…?

Giọng Ji trầm dần khi hai người lên tới sân thượng của trường….

-Đẹp…đẹp quá….! – Ji cười nhẹ

-Mình biết cậu sẽ thích mà….đẹp…đúng không? – Min nhìn Ji rồi nhắm mắt lại,dang rộng

đôi tay ra như để ôm lấy một điều vô hình nào đó…

Trước mặt Ji và Min là một khung cảnh tuyệt đẹp,không phải hoàng hôn,cũng không phải

xế tà….chỉ là…ánh sáng mặt trời mà thôi….chỉ là ánh sáng mặt trời…nhưng sao mà đẹp

quá…ánh sáng từ phía chân trời tỏa ra khắp nơi…vị trí mà Ji và Min đang đứng có lẽ cảm

nhận được điều đó nhiều nhất….đẹp…nhưung cũng thật buồn quá…..Ji vẫn không thể nào

vui lên….

-Min ah….

-Huh?

-Unnie bỏ chúng ta rồi….

-…….

~~~~~~~~~~~
“Jiyeon có tin nhắn này!!!Nhanh lên!!Jiyeon có tin nhắn này!!!Nhanh lên !!”…

-Cậu không định xem sao?

-…….

-“Chúc một ngày tốt lành nha Yeonie !! Mà em đang học phải không?Hihi”

-…………….

-“Trời nhóc con này….lại để máy ở đâu rồi chứ…Yeonieee ơiiiii~~~”

-……………

-“Aishiii~~~ thật biết làm người khác lo lắng mà….Unnie đang chờ em này Yeonie ah…”

-Tan học gặp nhau ở Lotte Coffee,em có chuyện muốn nói.

-Ồ ok ok hihi được gặp em Unnie rất vui đấy,hẹn em ở Lotte Coffee lúc 5h nha,ah Unnie
sẽ qua đón đấy!


-Không cần!Tự đi được.

~~~~~~~~~~~

-Unnie nhắn cho cậu ah?
-Ừm…
-Ừm…thôi bọn mình xuống đi..hình như vào tiết rồi… - Min lại kéo Ji
-Ừm…..

…………………………..

<Aisshiii con bé này….làm sao mà nhắn cho mình lạnh lùng thế nhỉ…Xí chắc lại làm nũng đây mà…mà cũng 4h hơn rồi…có lẽ mình nên chuẩn bị thôi….>

Jung nghĩ bụng rồi nhanh chóng thay quần áo đi xuống nhà….

“Cạch!”

-Con xin phép ra ngoài….

-Con đi đâu? – Ông Ham hỏi và vẫn chăm chú kí giấy tờ gì đó

-Con đi uống coffee với JiYeon… - Jung nói không nhìn vào mặt cha mình

Ông Ham bỗng ngừng lại,đặt chiếc bút xuống…

-Con….thật….

-Con đi đây!! – Jung đã cắt ngang lời ông và đóng sầm cửa lại….

Ông ném cây bút đi,đập tay xuống bàn…..tỏ rõ sự bất lực trước EunJung….

……………………………..

-Tối nay cậu muốn ăn gì Yeonie? – Min hỏi Ji – Trông sắc mặt cậu tệ quá…cậu có chắc việc này không….hay về nhà luôn đi…

-Mình chắc rồi…mình không sao mà….

Hai người cùng nhau bước ra phía cổng trường,nhưng họ chợt dừng lại vì thấy chiếc xe mui trần đen nhánh của Jung….

-Min ah…mình nhờ cậu….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Ah Jung Unnie!! – Min vẫy tay hớn hở chạy tới

-Ô Min ah… - Jung đang đứng đợi vội quay ra – Ơ….Ji đâu rồi em….

-Chắc cậu ấy đi trước rồi hay sao í,Ji bảo em về trước,bảo là đi uống gì đó với Unnie….

-Con bé này thật là….đã bảo là đón rồi cơ mà…. – Jung vò đàu một lúc – Cảm ơn em,thôi
Unnie đi trước đây,em về cẩn thận nhé!!

-Chào Unnie,Unnie cũng cẩn thận nha!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đợi chiếc xe của Jung đi khuất Min mới chạy vào trong sân trường

-Ji chắc là đi bộ được không đấy? – Min hỏi với vẻ rất lo lắng

-Mình ổn mà… - Sắc mặc Ji ngày càng tệ hơn – Cảm ơn Min nhiều nhé,mình đi trước đây…

Không để Min kịp phản ứng gì,Ji vội đi đén quán Lotte Coffee….

<Ji ah…đừng tự làm hại mình thế nữa….cậu không biết mình rất lo cho cậu không…chẳng lẽ….cậu không nhận ra tình cảm của mình….tình cảm dành cho cậu….Jiyeon?...>

…………………………………….

Tại quán Lotte Coffee…..

-Xin chào quý khách! QUý khách....

-Ở đây này Yeonie ! - Jung đã cắt ngan lời của nữ nhân viên

Ji nhìn thấy Jung đang vẫy tay ở chiếc bàn phía góc trong,nhìn vẻ mặt trông không thể hạnh phúc của Jung mà Ji càng đau lòng….

-……..

-…….

-Ừm….Unnie đã gọi đồ sẵn cho em rồi nè…Cappuchino với hình bọt chiếc lá – món em

khoái nhất đúng không? Hihi

-…….

-…….

-……

-Ừm….và chuyện em định nói là…..

-……

-……

-Cô đang đùa giỡn với tôi à? – Ji ngẩng mặt lên

-Em nói gì cơ? – Jung đứng người lại,tai cô đang ù đi…

-Tôi hỏi….có phải cô đang đùa giỡn với tình cảm của tôi không?? – Giọng Ji bắt đầu nghẹn

lại

-Unnie không hiểu em nói gì…. – Jung cầm chặt cốc coffee,không hiểu chuyện gì đang

diễn ra trước mặt cô…

-Hôm trước thì nói không muốn nói chuyện với tôi nữa….giờ lại suốt ngày nhắn nhớ tôi…rồi

muốn gặp tôi…..cô bị làm sao thế hả??? Tôi đâu phải thứ đồ chơi để cô vặn vẹo như vậy!!!

– Ji đứng bật dậy,giọng cô ngày càng nấc lên

“Tách..tách…!”

Ji đã khóc…..và Jung cũng thế….Ji khóc vì thấy bị tổn thương một cách thảm hại,vì Jung
mà cô thành ra thế này….Còn Jung,Jung vẫn không chuyện gì nữa…buổi gặp với Ji sao lại
trở nên như vậy…đây đâu phải là cảnh tượng mà cô mong muốn….tất cả..tất cả mọi thứ…chỉ là do một mẩu tin nhắn….vỏn vẹn một mẩu tin nhắn….

-Ji ah…Unnie…unnie thật sự..kh..không ….hiểu gì..cả…híc ..híc – Jung nói nấc lên trong

nước mắt,cô ngẩng lên nhìn Ji với ánh mắt không thể đáng thương hơn nữa –

Unnie….không hiểu….Unnie đã làm gì sai rồi…..Ji….yeon ah…

-Phải rồi…những kẻ có lỗi luôn nói như vậy cả…cô và cha cô…cùng một ruột cả….đều

đáng ghét như nhau!!! Cô nghe rõ chưa?? Cô…là đồ ĐÁNG GHÉT!!!TÔI GHÉT CÔ!!! – Ji hét

lên trước sự chứng kiến của những khách hàng trong quán Coffee….

Im lặng…và im lặng….những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi trên hai khuôn mặt ấy….Mất một lúc để định thần lại,Ji vội xách túi và nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi của mình….

-Ji..ah…Unnie thực sự…không hiểu…em nói gì nãy giờ….cả….nếu em thực sự…ghét

Unnie…thì Unnie….cũng không biết…phải làm sao nữa….Unnie chỉ mong em biết…tình

cảm…của Unnie…đối với em…luôn…là thật…. – Jung tuy có vẻ đã bớt khóc,nhưng cô bắt

đầu thở hổn hển…

-…………

“Cạch”

-Tạm biệt quý khách! ~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~

-Xin chào quý khách! Quý khách đi mấy người ạ?
-Tôi ngồi cùng bàn với cô gái đằng kia….

~~~~~~~~~~~~~~~~

<Đau quá…không phải lại nữa chứ…..thuốc…thuốc…..>

Jung vội tìm lọ thuốc trong túi áo của mình...nhưng đánh rơi xuống sàn….cô đang định cúi

xuống nhặt lên thì có một bàn tay đã cầm lên cho cô….

-Unnie không sao chứ?? – Giọng nói ấy vang lên,rất quen thuộc….

-…Min ah….sao em..lại ở đây? – Jung hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác

-……..Em ngồi nhé…. – Min đặt lọ thuốc lên trên bàn

-Ừm…

Jung mở lọ thuốc ra rồi cho vào miệng 2 viên,cô thở ra một cái,nhắm chặt mặt lại….

-Unnie ổn rồi chứ? – Min lo lắng hỏi

-Ừm….Unnie không sao,đây là thuốc chống đau đầu thôi…..

-Unnie không cần giấu đâu,em biết bệnh của Unnie rồi… - Min mỉm cười nhìn xuống chiếc

bàn vẫn còn những giọt nước chưa khô – Unnie yên tâm em chưa nói cho Ji đâu….

-……Ji đâu còn muốn nói chuyện với Unnie nữa….Unnie không hiểu tại sao….

-Em cũng không biết,thế nên em đã lén đến để tìm hiểu với Unnie đây…haizzzz – Min thở

dài

-……..Cảm ơn em đã đến….

-…….

-……

-À sáng nay Ji có hỏi em hôm qua Unnie có nhắn gì cho em không…không biết việc này có liên quan gì không…. – Min nói với vẻ nghi ngờ,rồi nhìn Jung

-Tin nhắn ah…hôm qua ah….Unnie không….chẳng lẽ là….. – Jung nhìn Min với vẻ đã hiểu

mọi chuyện…

-Unnie nhận ra điều gì sao? – Min hỏi Jung

-Unnie …có lẽ đã hiểu mấu chốt của toàn bộ việc này….Unnie phải đi đây,em về cẩn thận

nhé! – Nói rồi Jung vội vàng khoác áo lên rồi chạy ra phía cửa

-Unnie ah…Unnie cũng phải cẩn thận đấy…bệnh của Unnie…..

-Unnie biết rồi mà..Unnie tự biết ngăn chặn điều đó…. Chào em nhé !

-Chào Unnie….

“Cạch”

-Tạm biệt quý khách!

………………………………..

“Brừmmmmm!!!”

Ngồi trên xe lái với một tốc độ không tưởng,trên mặt Jung hiện ra một ánh mắt thù hận

đến đáng sợ…..cũng phải thôi..nếu biết được sự thật như thế….làm sao có thể bình thản

được…..


End Chapter 6

CHAPTER 7

………………………………..

Ji cố gắng mãi cô mới có thể lết đi về đến nhà,trông Ji thật mệt mỏi và tiều tụy,cô đã dành gần như

toàn bộ sức lực của mình để nghĩ về Jung,nói với Jung những lời lẽ cay nghiệt ấy,….

<Unnie ah….em xin lỗi….nhưng em phải làm sao đây…..>

Ji lặng lẽ bước vào nhà,cô không màng tới việc Min có đang ở nhà hay không nữa,cô cứ đi lên tầng bậc

cầu thang một,lên phòng của mình một cách vô định…….nằm xuống giường,mặc dù đã rất cố gắng

nhưng cô vẫn không thể ngăn những dòng nước mắt chảy xuống..…

<EunJung unnie….sao lại thành ra thế này chứ....>

***********
L
úc này Min đã về và đang ở dười nhà,cô thấy giày của Ji nên đoán chắc Ji đã ở nhà :

-Ji ơi Min về rồi này….Min đi mua vài thứ nên về hơi muộn…..Min có mua thịt bò Ji thích này….

-…………….

-Ji ơi??!

Min gọi nhưng không thấy tiếng trả lời….cô đặt túi thức ăn xuống bàn rồi đi lên phòng ngủ…

<Dù có buồn thế nào thì có thịt bò cũng phải hớn hở chạy xuống chứ nhỉ…..>

"Cạch!”

-Ji ah….

Min khẽ nói và đi phía giường nơi Ji đang nằm,nghĩ rằng Ji đang ngủ cô liền lay gọi dậy :

-Ji ah dậy đi nào….mình có thịt bò nè…. – Min ghé sát vào Ji, tay cô chạm nhẹ vào mặt Ji

<Sao…lại nóng thế này…..người cậu ấy nóng quá…..>

-Ji ah…Ji ah…!!

………………………………………

Jung vẫn đang lái xe với một tốc độ không tưởng,cô không còn chú ý gì tới mọi thứ xung quanh

nữa…..trong đầu bây giờ chỉ còn hiện hữu những câu hỏi tại sao….tại sao…

“Kééééttttt!!”
“Sầm!”

Jung đóng mạnh cửa xe ô tô rồi đi thẳng vào nhà…

-Cô chủ đã về rồi ạ….

Mặc cho sự ngơ ngác của cô ngườ hầu,Jung vẫn hằm hằm tiến vào phòng làm việc của cha mình….

“Rầm!”

Jung không dùng tay để mở cửa mà đã đá nó mạnh đến mức cánh cửa suýt bị văng ra.Ông Ham thấy

con gái có vẻ giận dữ liền hạ giọng trên điện thoại…. “Tôi sẽ gọi lại sau”….rồi đặt nó xuống bàn…

-Con làm sao thế ?? Hành động vừa rồi là không thể chấp nhận được…. – Ông thể hiện rõ sự tức giận

trên khuôn mặt

-Đúng vậy,thật không thể chấp nhận được…. – mắt Jung lại hơi ngấn lệ - Sao cha…có thể làm như

thế??Hôm đó cha đã làm gì điện thoại của con ??Đã nhắn gì cho Jiyeon?? Cha mau trả lời đi !! – Cô hét

lên rồi đã bay chiếc ghế tựa trước mặt

Ông ta lại bình thản trở lại,từ từ tiến về phía chiếc ghế rồi dựng nó lại sao cho thật ngay ngắn…

-Nhắn tin cho nó bằng điện thoại của con,nói rằng con không muốn nói chuyện với nó nữa…thế thôi…có

gì sai sao….

-Cái gì….sao cha có thể xem như không có chuyện gì xảy ra vậy chứ?? – Giờ thì mặt Jung đã đầm đìa

nước mắt – Em ấy đã làm gì sai mà cha lại xử sự như vậy??Tại sao….Tại sao chứ??

-Ta…chỉ muốn tốt cho con….và ta nghĩ đây là điều tốt nhất – Ông dần tiến về phía Jung,rồi đặt hai tay

lên vai Jung – nếu còn tiếp tục mối quan hệ với bọn nó,ta sợ con sẽ luôn trong tình trạng lo lắng không

yên,rồi lại còn đi chơi này nọ…thật không tốt cho bệnh tình của con tí nào cả…tốt nhất con hãy quên hai

đứa đấy đi…EunJung ah….

-Cha…im…đi…Cha có…còn..là cha của…con …không? – Jung nghẹn ngào nói – Ngày trước… cha rất

yêu quý ….Jiyeon và…. Hyomin cơ mà…. Sao bây giờ….…Việc cắt đứt quan hệ với hai em ấy….khác gì

cha muốn nghiền nát trái tim con ra???Cha có biết không…..

Jung hất tay cha mình ra,rồi đưa lên quệt nước mắt….đúng lúc đó có điện thoại gọi đến,Jung liền nghe

ngay sau khi nhìn thấy số gọi đến…

-Min ah sao vậy em? – Jung nói khi vẫn còn đang ở trong phòng của ông Ham,như thế cô cố tình làm
vậy

-Unnie ah…Ji sốt cao quá!Em có nên đưa cậu ấy đến viện không…..Em lo quá,chẳng biết gọi cho ai nữa….

-Em nói sao?? – vẻ mặt Jung lại lo lắng trở lại – Em cứ từ từ đã!Unnie sẽ đến ngay bây giờ!

Jung tắt máy rồi liền tìm ngay hộp sơ cứu….

-Cô ơi chỉ còn từng này thuốc thôi sao? – Jung vừa hỏi vừa lục lọi hộp sơ cứu

-Nếu cô chủ cần tôi sẽ ra ngoài mua thêm…

-Thôi khỏi!!

Nói rồi Jung xách túi thuốc rồi đi thẳng ra ngoài chiếc xe của mình…..thấy vậy ông Ham liền chạy theo
Jung ra đến ngoài sân :

-Con định đi đâu???

-Cha không cần biết!!

“Brừừừmm!!!”

Jung phóng xe đi mặc cho sự tức giận của cha cô,ông trợn mắt lại,hai bàn tay nắm chặt lại…..ông vãn đứng đó cho đến khi xe của Jung đã đi khuất…

………………………………………….

“Cộc!Cộc! Min ah mở cửa cho Unnie!!”

“Cạch!”

-Unnie ah….

-Ji đỡ chưa em….? – Jung lo lắng

-Em đã đắp khăn lạnh và cho uống thuốc hạ sốt rồi…nhưng cậu ấy vẫn còn mê sảng lắm…. hức…hức … - Min khóc nấc lên rồi ôm lấy Jung – Em lo quá…Unnie ah….không hiếu sao lại thế này….

-Em đừng lo nữa,Unnie hiểu mà….Unnie ở đây rồi mà…. – Jung vỗ nhẹ vào lưng Min – Thôi nào….chúng ta cùng lên xem Ji thế nào đã….

-Hức…vâng….

Min ngừng ôm Jung rồi đưa hai tay lên quệt nước mắt,hai người cùng đi lên phòng ngủ….

“Cạch!”

Jung và Min khẽ bước vào phòng.lúc này trước mặt Jung không còn là hình ảnh của một Jiyeon vui vẻ hoạt bát nữa….mà chỉ còn là một Jiyeon tiều tụy,không còn sức lực….Ji vã mồ hôi liên tục và thở hổn hển,đôi má thì đỏ bừng lên,hai mắt sưng húp……..

<Jiyeon ah…tất cả do Unnie…mà em thành ra thế này….Unnie xin lỗi….>

Min nhìn Jung rồi lại quay xuống nhìn Ji,ánh mắt cô có vẻ đượm buồn….

-Em xuống làm gì đó cho Unnie nhé….chắc Unnie cũng đói rồi….

-Ừ cảm ơn em…..em cầm cả túi thuốc nữa này,phòng nếu có thiếu…. – Jung liền đưa túi thuốc cho Min
– Unnie sẽ trông Ji….em đừng lo nữa nhé…. – Jung nhìn Min rồi cười nhẹ

-Vâng…… - Min đang định đi ra thì bỗng dưng Jung lên tiếng:

-Min ah…

-Dạ?!

-Cảm ơn em…Yeonie thật sự không thể sống thiếu em…..

-Dạ?!Ah…v..vâng…Thôi em xuống đây..

“Cạch!”

<Unnie ah…Unnie ngốc quá….người mà Ji cần đâu phải là em…mà là Unnie đấy…chẳng lẽ Unnie không
nhận ra điều đó sao??...>

**********************

Jung ngồi xuống cạnh giường Ji,tay cô vuốt nhẹ lên đôi má đỏ ửng của Ji,rồi lại đưa xuống nắm chặt lấy tay cô bé....

<Yeonie ah…nhìn em mà Unnie đau lòng quá….bây giờ Unnie chỉ mong….tất cả sự mệt mỏi và đau thương của em…hãy truyền hết sang Unnie…hãy để mình Unnie chịu đựng là đủ rồi….>

Jung áp bàn tay của Ji lên gò má của mình,cô nhắm mắt lại….và cứ như thế,những giọt nước mắt cứ như thế mà rơi xuống…

-Unnie ah…EunJung..unnie…. – Ji bỗng lẩm bẩm trong vô thức,hai mắt cô vẫn nhắm chặt

Jung liền mở mắt ra,vội tiến gần sát đến mặt Ji :

-Đây rôi…đây rồi….Unnie đang ở đây….

-Unnie..ah…. – Ji nói được thêm một câu rồi lại thiếp đi trong cơn sốt….

Jung lại thở dài một cái…Ji càng thế này trong lòng cô càng them sốt ruột…nhưng mãi một lúc cô mới nhận ra một điều…..

<Gần quá…gần…quá…..>

Giờ Jung mới thấy…khoảng cách giữa Jung với Ji…là rất gần…

<Em đẹp quá…cho dù đang thế này…trông em vẫn thật rạng rỡ….mình có..nên không….>

Như một cách vô định,Jung cứ thế càng ngày càng tiến gần vào Ji…Hai mắt Jung dần nhắm lại….đôi

môi cô đang rất gần đến khuôn mặt thiên thần ấy….và…..

“Cộc!Cộc! Unnie ah xuống ăn này…..” –Giọng Min khẽ vang lên ngoài cửa

Jung vội mở mắt,giật bắn mình ra phía sau đến mức làm vỡ ngay lọ hoa trên bàn….

“Xoảng!!”

-Unnie sao thế? – Min vội mở cửa theo phản xạ khi nghe thấy tiếng động ấy,Jung đang ngồi bệt xuống sàn và như vãn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra….

-Unnie hậu đậu quá!! – Min ra đỡ Jung dậy – A….chảy máu rồi này…ôi Unnie ah….

-Unnie xin lỗi….
…………………………………….

-Trời có ngủ gật thôi mà sao lên giật mình đến thế này chứ hahah…. – Min vừa dán miếng băng lên ngón tay Jung vừa phì cười….

-Em biết unnie dễ giật mình mà…hì hì

-Ah..vâng….em xin lỗi….

-Xin lỗi gì ? – Jung có vẻ không hiểu

-Ah không có gì – Min vội xua xua tay – Thôi Unnie ăn đi nha,em lên xem Ji thế nào….

-Không!! – Jung vội đưa tay ra hiệu với Min,làm Min không khỏi giật mình – Ý Unnie là….là….Unnie..có chuyện…muốn hỏi em…. – Jung nuốt nước miếng rồi liền ngồi xuống bàn…

<A…Unnie nói dối tệ quá đó….mình cũng thật sơ ý quá….> Min cười nhẹ rồi ngồi xuống đối diện Jung

-Chuyện gì vậy Unnie?

-Ah thì…thì….

-…………………….

-Ờ…ờ……

-Em đang nghe đây….

-Ừm….thì… - Jung cứ gãi đầu liên tục rồi bất thình lình cô thốt lên – A!! đúng rồi….Unnie muốn hỏi em….sao em..biết bệnh của Unnie?
<Haizzzz,cuối cùng Unnie cũng nghĩ ra lý do rồi ah…đúng là nói dối mà….>

-Hôm Unnie nằm viện,lúc bác sĩ nói chuyện với cha Unnie,em đã nghe lén…ah không….em tình cờ nghe được thôi…hờ hờ…..

-Ừm…vậy ah…. – Jung cúi gầm mặt xuống,vì cô không biết phải nói gì nữa…

Thấy Jung có vẻ bế tắc rồi,Min liền tiếp chuyện để cả hai thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng…..

-Dạo này Unnie có đỡ hơn không? Em có lên web tìm hiểu…thấy nói bệnh này không thể chữa được….

-Unnie sẽ ổn thôi mà…bây giờ cũng ít phải dùng thuốc rồi….em đừng lo hahah….

-Unnie vừa phải dùng chiều nay đó thôi…. – Min nhìn xuống bàn rồi lại nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của Jung

-Cái đó…cái đó….

-Thôi bỏ đi…em chỉ nói vậy thôi mà…

-Ừm….. – Jung lại cúi gầm mặt xuống,cứ chọc cái thìa vào bát cơm….

-Ah…Unnie về muộn sẽ không bị bác mắng chứ….

Câu nói của Min làm cho Jung ngừng mọi hành động của mình lại…cô ngẩng đầu lên,rồi nhấp môt ngụm nước…

-Đừng nhắc đến ông ta nữa….chính là do ông ta…đã nhắn tin cho Yeonie….và làm cho Yeonie thành thế này đấy…..

-Ôi thật…thật ạ… ? Bác ấy không nói lí do sao ….

<Mình mà nói lí do ra chắc Min sẽ không chịu nổi mất…> Jung khẽ lắc đầu….
<Đúng là ông ta không ý gì tốt mà....mình quả không sai....>

-Vâng…nhưng mà Unnie cũng phải nghĩ ra lí do gì đi…không thể ngồi trước mặt Ji khi cậu ấy tỉnh lại…và vờ như không có chuyện gì được…. – Min thật sự rất biết suy nghĩ

-Ừ..em nói phải….nhưng là gì đây…… - Jung ngửa cổ lên nhìn trần nhà,và rồi có một tia hy vọng chợt lóe lên – A..Unnie nghĩ ra rồi….

-……..Ồ…được đó Unnie ah….hi hi

…………………………………………

End Chapter 7

CHAPTER 8

……………………

-Nghĩ lại…nó cứ không ổn thế nào ấy Unnie ah….

-Sẽ ổn thôi mà..hihi…Thôi em lên xem JI thế nào đi,Unnie ra ngoài gọi điện một lát..

Nói rồi Jung liền ra ngoài cửa nhà,mặc cho Min vẫn còn ffang lo lắng về kế hoạch mà hai đứa vừa đề

ra…Min vừa đi trên cầu thang vừa nghĩ ngợi lung tung….lên đến tầng 2 bỗng cô ngó qua cửa sổ

-Unnie ah!! Vào trong nhà gọi cũng được mà!Trời đang rất kạnh đó… Min ngó ra cửa số lớn khi thấy Jung đang co ro ở ngoài

-Không sao đâu mà…Unnie gọi điện một lát rồi vào ngay…! – Jung ngửa cổ lên nói với Min

-Unnie nhớ đấy nha!

……………………

Tại nhà Jung…

Mọi chuyện có vẻ không được như ta đã mong đợi…cậu vừa nghe ta bàn kế hoạch rồi đấy,mau đi

truyền đạt cho mọi người trong nhóm đi…các cậu chỉ còn gần 2 tuần để chuẩn bị nữa thôi đấy..ta muốn

tất cả mọi chuyện đều kết thúc vào ngày 3/4….

-Vâng,tôi đã rõ thưa Tổng Giám Đốc….tôi xin phép ạ….

Vẫn là tay vệ sĩ to con đó,hắn ta vội đứng lên,cúi chào ông chủ của mình rồi nhanh chóng bước ra khỏi

phòng của ông ta – cho dù có sử dụng hệ thống lò sưởi hiện đại bậc nhất,với đầy đủ tiện nghi nhưng

căn phòng vẫn bị bao trùm bởi không gian lạnh lẽo,đến đáng sợ…

************

<Hơn 10h rồi sao…không biết giờ nó đang làm gì rồi nữa…sao cứ để cha của mình phải lo lắng thế này…con với chả cái…> Ông Ham đứng nhìn ra phía ngoài cửa sổ,trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc đang hút dở…

“Cạch!”

-Xin lỗi ông chủ,cô EunJung đang chờ máy ạ… - Cô người hầu khẽ nói

-Nối máy vào phòng ta…

<Sao nó không gọi vào di động nhỉ….>

***********

-Alo…

-Tối nay con sẽ ngủ ở nhà Jiyeon và Hyomin…con gọi để báo cho cha biết…

- Sao con không gọi vào di động của ta?

-Nhỡ cha đang bận gì đó…với lại cha cũng toàn tắt máy còn gì….thôi con cúp máy đây….

-Khoan đã…

-Vâng..?

-Ta xin lỗi chuyện vừa nãy…có lẽ ta đã hơi thái quá….

-Lời xin lỗi được chấp nhận!Chúc cha ngủ ngon!....Tút…tút…

EunJung đã tắt máy trước khi ông Ham còn đang định nói gì đó…

<Tất cả là do con tự chuốc lấy cả…đừng trách ta là một người ác…ta đã cố cảnh báo con rồi….>

……………………………..

“Cạch!”

-Ji đã tỉnh chưa em? – Jung rón rén bước vào phòng,cô thấy Min đang ngồi cạnh giường của JI và đã ngủ gật từ lúc nào....

<Min ah…em là người Unnie tin cậy nhất….chỉ có em mới có thể chăm sóc và làm Ji hạnh phúc…em hãy thay Unnie nhé….>

Jung nhìn Min rồi cười nhẹ,cô nhanh chóng tìm một cái chăn gần đấy và đắp lên người Min….nhưng dù

đã rất cố gắng làm nhẹ nhàng hết mức có thể,Jung vẫn làm Min tỉnh giấc,có lẽ cũng do một phần Min

chỉ mới ngủ một lúc.

-Ơ…Unnie… - Min vẫn còn hơi uể oải,cô lờ đờ nhìn Jung

-A…Unnie không cố ý đánh thức em dậy…chỉ định đắp chăn cho em….Unnie xin lỗi nha…hờ hờ - Jung cười tít mắt lại,tay thì cứ gãi đầu liên tục

-Không sao mà Unnie…em hiểu Unnie mà….

Min cười nhẹ rồi nhìn Ji,trông Ji đã có vẻ đỡ hơn rất nhiều nhưng cô vẫn trong trạng thái vô thức…

-Có lẽ Ji sẽ ngủ luôn đến sáng mai…. – Min vừa nói vừa khẽ đắp lại chăn cho Ji – Chắc mai cậu ấy phải nghỉ học rồi…

-Đương nhiên rồi!Bệnh tật thế này học hành sao được…. – Jung kéo ghế ngồi đối diện với Min - nó mà đòi đi học thì em phải ngăn cản đấy nhé!

-Ưm….

Suốt gần nửa tiếng sau đó,không khí im lặng bao trùm toàn bộ căn phòng,hai người không hề nói với

nhau câu nào,Jung và Min….cả hai đều đang có những suy nghĩ khác nhau…..

<Sao mà…..cứ thế nào thế này….mình và Unnie trở nên có khoảng cách từ bao giờ thế nhỉ…..chẳng lẽ….>

<Mình nên nói gì bây giờ….!Cứ im lặng thế này….haizzz…bây giờ mình mới nhận ra...Jiyeon….là cầu nối giữa mình và Min…giờ thì em ấy thế này…thảo nào…..>

-Khụ …khụ…! – Min phá vỡ sự im lặng

-Em lạnh ah,lấy cả chăn của Unnie này… - Jung nói rồi vội đắp thêm chăn của mình cho Min

-Em không sao mà Unnie…. – Min không kịp phản ứng gì bởi chăn của Jung đã ở trên người cô

-Min cẩn thận không ốm thì ai chăm sóc cho JI chứ - Jung đi ra phía cửa sổ - Bảo sao lạnh,em chưa đóng kín cửa sổ này…. – Jung đưa tay lên đóng chặt cánh cửa lại rồi đi về chỗ ngồi của mình

-Ah vâng…cảm ơn Unnie…khụ..khụ…. <vẫn còn Unnie chăm sóc cho Ji mà….>

-Cũng khá muộn rồi đấy….em ngủ đi sáng mai còn đi học….

-…..Unnie ah….Unnie rất yêu Yeonie đúng không~~~

Câu hỏi của Min làm nụ cười của Jung chợt biến mất….cô cúi gầm mặt xuống,cố tình để mái tóc che

hơn nửa khuôn mặt đang đỏ bừng của mình

-Đương nhiên rồi!! Unnie yêu cả hai em,luôn xem hai em như người thân cả hì hì…..Sao em hỏi lạ thế?! Hì hì…

-Không có gì đâu….tự dưng nó chợt đến thôi =) Thôi em ngủ đây…Unnie cũng chợp mắt chút đi….Unnie ngủ ngon nhé!

-Ừ em cũng vậy…hì…

Jung bật đèn ngủ lên để tiện trông Ji hơn…bây giờ cô đang nghĩ về câu hỏi ban nãy của Min….

<Đương nhiên mình yêu cả 2 đứa nó rồi….sao Min hỏi lạ thế nhỉ…haizzz…..chẳng lẽ em ấy biết tình cảm của mình dành cho Ji….không được...Ji thích Min mà….mình không thể tranh giành với Min được…đúng rồi…mày không phải là người Ji cần EunJung ah…>

Jung cúi mặt xuống và thở dài một cái,cuối cùng cô cũng dần thiếp đi với dòng suy nghĩ miên man về tình yêu…

……………………….

-EunJung ah~~~~ EunJung ah cha về rồi đây~~~

-Cha ah~~~~Mẹ ơi, EunJoo ơi cha về rồi này!!!

EunJung chạy ra đón cha,nhưng có cứ chạy mãi,chạy mãi nhưng không thể nào với tới khuôn mặt đang

cười của người cha tuyệt vời ấy…bầu không gian bỗng trở nên tang tóc,u tối…..cô khóc , khóc ,…trong

vô vọng…..

-Sao lại thế này !! Cha ơi !!Cha!!

Cô quay lại phía sau,người mẹ và cô em gái cũng đang chạy tới phía cô,nhưng học cũng chạy mãi,mà

không thể tới được….cả cha,mẹ và em gái của EunJung….đều thể hiện rõ sự hạnh phúc trên khuôn mặt

của của họ,tất cả đều đang đợi và hướng về phía EunJung…nhưng sao lại thế này….

-Mọi người đừng rời xa con!!!Đừng mà….!!!AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

………………………….

-AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!ĐỪNG MÀÀÀÀ!!!!!!!!!!!AAAAA!!!!!!

-Unnie Unnie!!!Chỉ là mơ thôi mà!!!Mau tỉnh dậy đi!!!UNNIE AHHHHH!!!!

Mãi một lúc sau Jung mới từ từ mở mắt,cô thở dốc liên tục,toàn thân toát đầy mồ hôi…..cô nhìn xung

quanh….đó là khuôn mặt đầy lo lắng và hoảng sợ của Min…và Ji.

-Em…tỉnh rồi hả Ji….. – Jung vẫn chưa hết hoàn hồn,cô không nhìn thẳng vào mặt Ji….

Ji không nói gì,cô tránh nhìn mặt Jung….Thấy vậy Min liền hỏi :

-Unnie có sao không??Làm tụi em hết cả hồn….lần đầu tiên tụi em thấy Unnie như vậy….

-Xin lỗi đã làm 2 em sợ….chỉ là ác mộng thôi – Jung đưa tay lên trán và nhắm mắt lại…. <Đau đầu quá đi mất….>

-Chị làm gì ở đây ? – Ji hỏi Jung với vẻ lạnh lùng đáng sợ,mặc dù lo cho Jung nhưng cô không hề biểu lộ cảm xúc của mình – Đến đây để phá người ta ah?

-Ji ah sao lại nói thế!Unnie đã trông Ji cả đêm quá đấy! – Min vội kéo áo Ji nhưng không thể làm tan
biến ánh mắt lạnh lùng của Ji đang hướng về phía Jung

-Được rồi…Min ah….em có thể cho Unnie và Ji mấy phút không ? – Jung nói với Min và cô đang cố gắng nói với Min đều gì đó bằng ánh mắt…

<Ah em hiểu rồi….!> Min nhanh chóng đưa cho Jung một ánh mắt “Em biết rồi” và đi ra ngoài

“Cạch!”

-Tôi không có gì muốn nói với chị cả!

-Thì Unnie đã bảo gì đâu….

-Thế thì tôi đi đây! – Ji đang định ra ngoài cửa thì cô bỗng hơi chóng mặt và suýt ngã xuống,nhưng Jung đã nhanh chóng đỡ JI

-Ấy….Không sao chứ?? Em ngồi xuống ghế đi …. – Jung khẽ nói rồi đỡ Ji xuống chiếc ghế tựa,mặc dù đã đỡ hơn rất nhiều nhưng Ji vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn cảm lạnh…

-Thật là…Unnie mới đùa tí mà đã …. – Jung phì cười

-Mời chị nói nhanh cho!

-Được rồi…không đùa nữa…. – Jung khẽ ngồi thấp xuống để Ji có thể thấy mặt cô – …cho Unnie xin lỗi nhé,tất cả là do Unnie bất cẩn…để em phải suy nghĩ và ốm thế này…. – Vẻ mặt Jung trở nên nghiêm túc

-………….

-Tin nhắn hôm đó… - Jung hơi cúi mặt xuống rồi lại ngửa lên nhìn Ji và cười lớn – Hahahahahaa là

Unnie nhắn nhầm cho một chị bạn đại học đấy !!! – Cô đứng phắt dậy làm Ji không khỏi giật mình – Đó

là lời thoại của một nhân vật trong một MV music cũ của một ca sĩ lỗi thời í mà Hahahaha….<Không

biết em ấy có tin không đây……> (Jung vẫn vờ cười che giấu sự lo lắng)

-Thật….sao….? – Mãi giờ Ji mới lên tiếng,những vẫn còn vẻ ngờ vực…. <Cái gì mà loạn thế không biết...mv?..music?...lỗi thời?...>

-Ừ…thật…mà….Hahhaa…. – Jung cười một cách hời hợt….

-Thế thì….cho em nói chuyện với Unnie đấy đi….
<Đúng như mình dự đoán mà….em thật dễ đoán quá Yeonie ah hehe…..>

-Đây…em gọi luôn đi này…. – Jung cầm rồi bấm số - Đây nghe đi này….

********

Ở bên ngoài cửa…..
<Ô sao nhanh thế nhỉ……>

*******

-Alo….

-Xin lỗi chị là bạn của EunJung Unnie ạ??

-Ừ ừ em là ai thế ?

-Dạ em là Jiyeon bạn than của chị ấy ….. <sao giọng này nghe quen quen í nhỉ….>…. –Em định hỏi…

-Hỏi về cái tin nhắn ấy hả Hahaha …hôm đấy chị đã mắng EunJung liên tục vì vụ đấy đấy!!!Lúc đó chị đang rất cần lời thoại đó mà chị ấy lại nhắn nhầm vào máy em…rồi mãi đến tối muộn hôm sau mới nhớ ra…Hahahha Em đừng trách nó nhé….!

-Thật…ạ…vậy…em cảm ơn chị… - ji tắt máy rồi thấy cái tên đề trên màn hình là HyoYoung =)….. <HyoYoung ah….hừm….>

-Bây giờ thì em tin rồi chứ…. – Jung vẫn còn lộ rõ vẻ lo sợ trên khuôn mặt

-Ừm….mà bạn Unnie tên là Hyo…Young ah….

-Ah …uh… <chết rồi….lúc do cuống quá có nghĩ được cái tên nào đâu….>

-Thôi được rồi….em tha lỗi cho Unnie,đằng nào cũng là hiểu lầm – Ji không nhìn vào mặt Jung,mặt cô bỗng đỏ ửng – mà…em cũng…xin lỗi Unnie…về những lời hôm qua…và cả lúc nãy nữa…em bị ốm thể này..cũng đáng lắm…. – Ji bắt đầu nói giọng đầy tội lỗi

-Thôi nào thôi nào…. – Jung lại cúi thấp xuống,véo nhẹ má Ji – Aigooo~~~~ chuyện đã qua rồi….hì hì….thôi xuống ăn sáng nào….Yeonie ah xuống ăn sáng nào !! – Jung nói thể muốn cho một người ngoài của nghe thấy =)

********
Ở bên ngoài….
<ok ok em xuống đây…>

*******

-Ơ…hình như Min ở bên ngoài ah…em nghe thấy tiếng động gì đó…

-Không phải đâu hahaha…em cứ tưởng tượng…. <ôi không đừng đúng là lúc này chứ….!>

-Thôi…em vào phòng vệ sinh chút đã….Unnie xuống trước đi… - Ji đã không còn nghi ngờ gì nữa =)

-Ừ!

“Cạch!”

~~~~~~~~~

-Thành công mĩ mãn Min ah!Unnie đã nói rồi mà…

-Suýt nữa thì lộ còn gì,mà Unnie không biết đổi tên gì khác sao?? Trời ơi đổi HyoMin thành HyoYoung….thật tình…. – nói rồi Min cũng phì cười….

-Tại không nghĩ được cái nào khác mà…hì hì….Ấy em í xuống rồi kìa…

Đúng lúc đo Ji đi xuống,nhưng có lễ cô đã bỏ lỡ cuộc hội thoại vừa rồi…

-Hôm nay cậu phải nghỉ học thôi Ji ah,cậu vẫn chưa khỏi hẳn… - Min khẽ nói khi đang làm trứng cuộn

-Không dâu mình khỏe rồi mà…Mình không Min phải đi một mình…

-Thế thì… - Jung bỗng cắt ngang cuộc nói chuyện – How about going camping together~~~~

Ji và Min đều quay lại nhìn Jung với ánh mắt khó hiểu…nghi ngờ?...không hiểu?...cái gì?....

1s…2s…3s….

-Chị ấy nói gì thế? – Ji và Min nhìn nhau đồng thanh

<Trời ơi…..> Jung cúi mặt xuống tỏ rõ vẻ thất vọng

-Tiếng Anh rất quan trọng đấy 2 đứa….vào đại học rất cần tiếng anh đấy… - Jung thở dài – Unnie bảo là hay là chúng đi cắm trại cùng nhau?? – Jung chớp chớp mắt

-Em thì còn được,hưng còn Min thì sao…cậu ấy vẫn phải đi học… - Ji nhìn Min lo lắng

Đúng lúc ấy Jung xòe ra 2 chiếc phong bì

-Đây rồi…đêm qua Unnie đã viết sẵn giấy phép rồi …. Hiện tại là cả hai đứa đều bị cảm…. =)

-Ồ….

-Ồ….Min Min nấu nhanh lên Ji lên gác chuẩn bị đồ luôn! – chưa kịp nói hết câu Ji đã chạy lên gác

-Ok ok – cùng lúc đó Min cũng đang tăng tốc chuẩn bị bữa sáng

<Wa~~~ không ngờ 2 đứa nó phản ứng nhanh như vậy…trông Ji kìa…trời ơi chẳng có vẻ gì là mới ốm dậy cả…haizzz…..Ji ah…em đáng yêu quá…..>

~~~~~~~~~~

End Chapter 8

CHAPTER 9

Sau khi ăn xong bữa sáng,Jung,Ji và Min nhanh chóng lên đường đi cắm trại tại một khu rừng ngoại ô

thành phố Daegu…Từ Seoul đến Daegu khá xa nên trên đường đi ca ba người khá mệt mỏi..

-Unnie ah…sắp đến nơi chưa… - Ji nói nửa tỉnh nửa ngủ,bên cạnh Min vẫn còn đang ngủ say sưa

-Ờ ờ sắp đến rồi mà….em cứ ngủ đi – Jung nói qua kính chiếu hậu – khi nào đến nơi unnie sẽ gọi em dậy….em cứ ngủ đi..

-Unnie mệt lắm không…?Nếu em biết lái xe thì em sẽ lái thay unnie từ lâu rồi….

-Haha Unnie ok mà – Jung cười lớn – Với lại cho dù em biết lái xe thì chiếc xe này cũng chỉ một mình Unnie được lái thôi,em đừng hòng hahah!!

-…..

-Ớ..Jiyeon?

Jung cố gắng cúi thấp người xuống để có thể thầy Ji qua kính chiếu….hóa ra Ji đã thiếp đi lúc nào không hay,hai mắt cô không nhắm chặt,miệng hơi há ra…trông Ji ngủ nhìn thật đáng yêu…

<Chà chà….trông kìa….thế mà đòi lái xe thay mình cơ đấy…> Jung nhìn Ji rồi mỉm cười

………………………….

Tại văn phòng Tổng Giám đốc Ham…..

“Cộc!!Cộc!”

-Vào đi!

-Chào chủ tịch!! – không phải là gã vệ sĩ to con như mọi khi,lần này là một tay còn khá trẻ,hắn đeo

kính,trông hắn cao hơn 6 feet một chút(khoảng 1m85),nhìn gầy gò và có vẻ hơi yếu đuối.Trái lại với

dáng vẻ,khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ lạnh lùng,đáng sợ,đôi mắt sâu thẳm với sống mũi cao...tất cả mọi đặc

điểm làm hắn giống như một con người hai mặt…dù hắn trông rất vô cảm nhưng cảm nhận được một

cái gì đó rất ấm áp,dễ chịu…bên trong hắn….

-Jang Woo,cậu đã nghe về kế hoạch rồi chứ… - vẫn là khuôn mặt đáng sợ ấy của ông Tổng Giám đốc –
Ta biết trong lĩnh vực này cậu là người thông thạo nhất…

-Cảm ơn chủ tịch đã dành trọn sự tín nhiệm của mình dành cho tôi…. – hắn ta không hề nhìn thẳng vào
vị chủ tịch của hắn – những vụ trước đây phần lớn là do may mắn thôi ạ,cũng giống như vụ 8 năm trước vậy…. – giọng hắn giống như đang khiêu khích

-Hừm… - ông ta đáp lại bằng một tiếng cười đểu – Đúng vậy,vụ 8 năm trước cậu đã làm rất hoàn hảo…nhưng thiên tài 20 tuổi ngày nào của ta giờ cũng lớn rồi nhỉ…có khi nào tài năng của cậu đã bị xói mòn theo thời gian không đây….ta hi vọng là không! Hê hê…..

Hắn ta ngẩng mặt lên,nở một nụ cười nham hiểm,cho dù có cười nhưng khuôn mặt ấy vẫn trở nên vô cảm và đáng sợ…

-Tất nhiên rồi thưa chủ tịch! Thời gian chỉ có thể làm tôi thay đổi cách nghĩ về một số vấn đề chứ tài năng của tôi sẽ không bao giờ bị hoen ố….ngài cứ yên tâm – bỗng hắn rút từ túi áo trong một chiếc phong bì khá lớn và đặt xuống chiếc bàn đối diện – Tôi mới làm được từng này,cho tôi thêm chút thời gian nữa để hoàn thành số còn lại,dẫu sao vẫn còn 2 tuần nữa….

-Ta đổi ý định rồi,ta cho cậu thêm 7 ngày nữa thôi…. – bản mặt của ông ta thật khó ưa

-Vâng…1 tuần cũng ổn thôi….Vậy tôi xin phép!

Hắn ta cúi chào rồi bước ra khỏi phòng với một dáng vẻ kiêu ngạo…..

<Nhóc con lắm mồm…..mày nên nghĩ trước khi nói chứ nhỉ…mày nên cảm thấy may mắn đi,nếu không
phải mày sở hữu bộ não thiên tài cùng với kĩ thuật điêu luyện thì tao đỡ xử mày từ lâu rồi…..>

Ông ta nhấp một ngụm rược rồi chậm rãi bước về phía chiếc bàn,cầm chiếc phòng bì lên và khẽ bóc nó ra….trên tay ông là một loạt các bức ảnh gì đó….

<Hừm…khá lắm….ít nhất mày vẫn còn giá trị…..>

………………………………

-Ưm… - Ji vẫn còn hơi ngái gủ,cô quay sang bên cạnh và nhận ra Min vẫn đang ngủ….

<Aigoo~~~~ đã 4h chiều rồi sao…đói quá>

Ji nghĩ bụng rồi nhìn ra phía cửa kính ô tô….trước mặt cô là hình bong của một người con gái tóc ngắn đang loay hoay làm gì đó…

-Ơ unnie,unnie đang làm gì vậy? – Ji đóng cửa rất khẽ vì không muốn làm Min tỉnh,rồi cô quay về phía Jung hỏi

-Em dậy rồi hah,Unnie đang định dựng lều ấy mà,nhưng mãi vẫn không được…hờ hờ… - Jung nhìn Ji rồi cười,trên tay vẫn cầm quyển hướng dẫn.

-Sao Unnie không kêu em dậy,cứ một mình làm sẽ mệt đó….để em xem nào. – Ji xấn tới chỗ Jung,chăm chú xem quyển hướng dẫn.

-Tại thấy em với Min ngủ say quá nên Unnie không nỡ gọi dậy…hihi….có khí gọi lại bị em cho mấy chưởng thì chết…hhihi….

Ji phớt lờ câu nói của Jung rồi chắp hai tay lại vào nhau,thốt lên một câu rồi nhìn Jung,mắt chớp chớp =)

-4h hơn rồi đấy Unnie ah…em đói….

<Em nói gì thế…bây giờ mới có….> - Ặc!!Đã 4h rồi sao?? – Jung sửng sốt sau khi xem giờ trên điện thoại – Ôi Unnie xin lỗi,mãi dựng lều quá mà quên mất thời gian!....”Aishh~~~ mình tưởng mới gần 2h chứ nhỉ… - Jung cố nói khẽ nhưng Ji đã nghe thấy được.

-Thế…Unnie dựng cái lều này… từ nào vậy….?

-Từ 1h em ạ….

1s…2s…3s….

-Ôi trời ơi Unnie ơi là Unnie….Unnie mất hơn 3 tiếng mà vẫn không xong cái lều sao =) ôi thiệt tình…em cười ra nước mắt mất thôi!! [Chi tiết này lấy cảm hứng từ WGM ]

-Thì em biết Unnie đoảng mà…hờ hờ… - Jung vội chữa ngượng –Ah trên đường Unnie đã mua đồ ăn để ở cốp xe rồi,đợi Unnie dựng xong cái lều này sẽ nấu cho 2 em,cũng gần xong rôì…. – Jung vừa dứt lời thì một cơn gió lạ thổi đến và kết quả là chiếc lều đã sập xuống….

-Có lẽ em và Min chuẩn bị bữa ăn sẽ tốt hơn.Unnie…và cái lều….ưm…Fighting!! – Ji nói rồi nhanh chóng đi về phía chiếc xe

-Ừm… - Jung thở dài một cái rồi tiếp tục chiến đấu với chiếc lều =)

Ji chạy về về chiếc xe để kêu Min dậy,cô đang định mở cửa thì thấy Min có vẻ igf đó là lạ….

-Không….không được nói cho cậu ấy…không được nói cho Ji biết…! – Min có vẻ đang gắp ác mộng,rồi bỗng cô ngồi bật dậy và đập đàu vào thành xe…

-A….!

-Cậu không sao chứ! – Ji vội mở cửa xe khi thấy Min ôm đầu

-Ji ah….ah,Min không sao… - Min cười nhưng vẫn còn nét hoảng sợ trên khuôn mặt đẫm mồ hôi

-Cậu gặp ác mộng ah?

-Ah…đại loại thế…không sao mà….

Đúng lúc đó Jung chạy đến :

-Chuyện gì thế ? Unnie thấy em la lên…

-Ah không có gì đâu Unnie…em bị đập đầu í mà =) – Min khẽ lên tiếng

-Unnie ơi cái lều!!Cái lều nó….!– Ji chỉ tay ra phía sau và cả ba cặp mắt đều hướng về một phía -… sập rồi….! – Ji hạ tay xuống trong vô vọng,Min thì không hiểu gì còn Jung thì như người mất hồn…

-Không sao….Unnie…sẽ dựng lại…. – Jung đi về chiếc liều trong tuyệt vọng =)

Min và Ji nhìn Jung trông thật đáng thương…sau đó Ji kể cho Min cặn kẽ về sự tích “EunJung với chiếc lều”,cả hai cười phá lên vui vẻ và cùng chuẩn bị bữa tối…

-Waaa~~~ kimbab,mì,snack,..…cả thịt nữa này…tối nay chúng ta sẽ cùng ăn samgyupsal (thịt nướng)!! – Min hú lên sau khi nhìn thấy đống đồ ăn mà Jung đã mua,tuy chỉ ăn một buổi tối nhưng dường như Jung mua thức ăn dự trữ cho cả tháng =)

-Nhiều thật đấy…. – Ji cũng bị hấp dẫn bởi đồ ăn,rồi cô bỗng quay sang Min – Min ah,vừa nãy lúc trong xe hình như cậu lẩm bẩm gì đấy đúng không?Mình ở ngoài không nghe rõ…

Min chần chừ một lúc rồi thản nhiên trả lời : “Chắc lúc đó mắt Ji có vẫn đề gì rồi…Min nói gì thì Min phải biết chứ hahaha!!”

-Ah thế hah,chắc Ji nhầm ! =)
<Chết thật…may mà Ji không nghe thấy gì…giờ mình sẽ phải cẩn thận hơn..>

-Yea~~~ Unnie dựng xong rồi nè HÚ HÚ HÚ – Jung nhẩy cẫng lên trong vui sướng

-Thế thì mau ra đây giúp người ta đi nào! – Ji gọi lớn

-Uh Unnie tới đây!

Cả ba cùng nhau chuẩn bị bữa tối,thực ra thì không biết nên gọi là bữa trưa hay bữa tối nữa…Học cùng

ăn samgyupsal,đút kimbab cho nhau,chơi trò chơi nói thật hết sức thú vị,và như thường lệ Jung luôn là

người thua nhiều nhất,biết bao bí mật thầm kín của Jung đã bị tiết lộ…nhưng rất may bệnh tình của

Jung không nằm trong danh sách câu hỏi của Ji…Cứ như vậy,họ chơi đùa cùng nhau và tận hưởng

nhưng giây phút vui vẻ….chẳng mấy chốc trời đã tối…họ cùng nhau ngồi ngắm sao….trong chiếc lều tồi tàn =)

-Wa~~~ngày hôm trôi nhanh quá nhỉ - Ji vươn vai choàng lấy Min và Jung – Chúng ta cứ ở cùng nhau thế này thì tốt biết mấy ~~~~

-Tất nhiên chúng ta luôn ở cùng nhau rồi ngốc ạ! – Min ngả đầu vào vai Ji và khẽ nói

-Đúng đấy !! Unnie sẽ không bao giờ rời xa hai em đâu… - Jung lắc lư và hát vu vơ - ~~~ Chúng ta luôn ở bên nhau~~~~ Mãi mãi không rời xa~~~~Lalalala~~~~

Ji nhìn Jung rồi lại quay sang nhìn Min,cô nở một nụ cười hạnh phúc….bỗng ngước lên bầu trời cô chợt thấy một ngôi sao băng :

-Ô mô sao băng kia chúng ta mau ước đi!! – JI vội bỏ Min và Jung ra làm Jung ngã nhào một cú còn Min thì giật mình thót tim = ) Ji chắp hai tay vào nhau,hai mắt nhắm nghiền.

< Mình ước mình,Min và Unnie sẽ luôn ở bên cạnh và che chở cho nhau,cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào…>

Ngay liền đó Min và Jung cũng bộc lộ điều ước của mình….

<Mong rằng Min sẽ thay mình ở bên cạnh và chăm sóc Ji thật tốt….Min ah….

<Xin hãy để Unnie đến với Ji,luôn ở cạnh Ji trong bất cứ hoàn cảnh nào….Unnie ah…..

…..hãy làm cho Ji….được hạnh phúc….mãi mãi……>

Ji từ từ mở mắt,nhìn hai bên vẫn thấy Jung và Min nhắm chặt mắt…

-Yo~~~ Ước gì mà lắm thế ! Ngôi sao đó bay đi từ rồi! Haha - Ji vỗ nhẹ vào lưng của Min và Jung
Jung và Min cũng dần mở mắt,có vẻ họ rất hài lòng với ước nguyện của mình…

-Em ước chúng ta luôn ở bên nhau và che chở cho nhau! – JI hớn hở - 2 người ước gì thế ? *mắt chớp chớp*

-Bí mật! – Min và Jung cùng đồng thanh,rồi cả hai nhìn nhau với vẻ ngượng ngùng…

-Ya~~~em nói của em rồi mà,2 người cũng phải nói đi chứ! – Ji phản ứng dữ dội

-Có ai bắt em nói đâu =) – Jung nhìn ra phía khác

-Cậu tự nói ra mà…sao mình lại phải nói ra nhỉ~~~~ -Min huýt sáo =)

-Ya~~~…..hai cái con người này….

-Hì hì…. – Jung bật cười

Như một phản xạ Min cũng cười theo,cứ dần dần tiếng cười càng lớn hơn…và rồi Ji cũng bỏ qua mọi sự giận dữ,hòa cùng những tiếng cười hạnh phúc ấy….Họ đã có một ngày cắm trại rất vui vẻ,tràn đầy cảm xúc,nhưng họ không biết rằng,sau ngày hôm nay….sẽ có những điều gì tồi tệ xảy đến…..

……………………………….

End Chapter 9

CHAPTER 10

Đêm hôm đó,sau khi đưa Ji và Min về Jung mới trở về ngôi nhà của mình…

<Haizz,mệt quá đi mất….>

Jung lờ đờ bước vào nhà,vừa mở cửa hình ảnh người cha đang ngồi trên chiếc ghế tựa với vẻ mặt khó chịu đã đập ngay vào mắt cô,cô giật mình,đặt tay lên ngực :

-Ôi chúa ơi con bị bệnh tim đấy cha ah,làm ơn đừng có xuất hiện trước mặt con kiểu thế này nữa!Thật là…

-Ta sẽ không như vậy nữa nếu con cắt đứt quan hệ với Jiyeon và Hyomin….

-Con nghĩ cuộc nói chuyện đến đây kết thúc được rồi….cha ngủ ngon! – Jung trở nên tức giận và đi lên phòng của mình

-Tại sao con cứ ngoan cố như thế??EUNJUNG!!!

“RẦM!!!”

Jung đóng sầm cửa lại,cô nằm phịch xuống giường,thở dài liên tục….

<Ashii~~~ thật là,càng ngày càng không thể hiểu nổi nữa!Sao cha cứ không muốn mình ở gần Ji và Min thế nhỉ..tụi nó đâu có làm gì sai….ngày trước còn rõ thân thiết,bây giờ cha lại thế này..haizz phải chăng thời gian luôn làm con người thay đổi…?>

Jung thầm nghĩ rồi úp mặt vào gối,lúc sau cô đứng lên thay đồ…

“Cốp!”

<ÔI cái điện thoại!Aishii….> Jung vội nhặt nó lên:

-Mày bị xước cũng nhiều lắm rồi,có bị rơi chắc cũng không sao đâu nhỉ….mà 1h rồi cơ ah…

Bỗng chốc mặt Jung biến sắc khi nhìn kĩ chiếc điện thoại,mắt cô đượm buồn…

<Hôm nay là ngày 23/3 rồi sao…nhanh quá,giống như mọi việc chỉ mới xảy ra trông giây lát vậy…8 năm rồi mẹ ah,EunJoo ah…>

Những giọt lệ dần dần rơi trên khuôn mặt Jung,23/3 – ngày xảy ra đám cháy khủng khiếp tại dinh thự cũ của gia đình Ham,cướp đi sinh mạng của mẹ và em gái Jung,chỉ còn cha Jung may mắn sống sót…cô bé EunJung 14 tuổi khi trở về nhà thì đã thấy cảnh tượng đó,nhưng cô không thế làm gì cả….Cô đã có một thời gian hết sức khó khăn vì thiếu sự chăm sóc của mẹ,thiếu mất tình thương của người em với chị gái…quả thật rất gian khổ bởi Jung vẫn còn trong độ tuổi mới lớn,cũng nhờ còn có cha bên cạnh,cùng với sự động viên,an ủi của Ji và Min – mặc dù sau đó không lâu cha của cả hai đứa đều qua đời bởi tai nạn - mà dần dần,Jung đã tươi cười trở lại….cả ba đều dựa vào nhau,vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy….nhưng giờ đây chính cha lại là người ngăn cản Jung đến với những người bạn nhỏ ấy – những người bạn…còn thân thiết hơn cả gia đình….cô thật sự không hiểu nổi…

<Càng nghĩ càng thấy rắc rối,không hiểu trong đầu cha đang nghĩ gì nữa..haizz... mai sẽ là một ngày dài đây…> rồi Jung dần thiếp đi với một mớ hỗn lộn những dòng suy nghĩ không biết nên xử lí thế nào….

~~~~~~~~~~~~~~~

“Sáng hôm sau”

-Ta nghe nói hôm nay con sẽ có bài kiểm tra bù lần trước,không biết việc chơi bời với hai đứa con gái kia có giúp con tích lũy được tý gì kiến thức không đây…?! – ông Ham nói một cách chế giễu trong khi Jung vẫn đang thưởng thức bữa sáng của mình.

-Cha nên biết rằng những câu nói đấy của mình sẽ không làm con thay đổi ý định đâu…Con,Jiyeon và Hyomin sẽ không bao giờ rời xa nhau,cha hiểu rồi chứ? – Jung đáp lại mà không buồn nhìn vào mặt cha mình,cô nhanh chóng đứng dậy và tiến ra phía cửa chính – mà…cha không nhớ hôm nay là ngày gì sao? – Jung bỗng quay mặt lại hỏi.

<Ngày gì ư??hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ…23/3….à đúng rồi…>
Ông ta nhìn Jung một lúc lâu rồi mới trả lời,không hề biểu lộ một tý cảm xúc gì trên khuôn mặt trắng bệch :

-Sao lại không nhớ chứ…. – ông ta chậm rãi – hôm nay là ngày hẹn lịch khám lại cho con….

Không thế diễn tả được sự thất vọng đến nhường nào trên khuôn mặt của Jung hiện giờ…cô tỏ rõ vẻ khó chịu và bước ra khỏi căn nhà…

<Đúng là không còn gì để nói nữa..!> “RẦM!!”

<Con bé hỏi vậy là ý gì….sao tự dưng lại nói đến ngày tháng…>

-Thưa ông chủ,tối nay ông muốn chuẩn bị gì ạ? – câu hỏi của cô người hầu làm cắt ngan suy nghĩ của ông Ham

-Ý cô là sao?Chuẩn bị cái gì chứ?

-Ơ….chẳng phải…hôm nay là ngày giỗ của bà chủ và cô hai sao ạ? – cô người hầu có vẻ sửng sốt khi nghe ông chủ của mình nói vậy

<Cái gì chứ!!Khỉ thật!Mình thật sơ ý quá,thảo nào vừa nãy con bé hỏi lạ vậy!Chết tiệt!>

Ông ta đập tay xuống bàn và tỏ rõ vẻ bực tức.

-Ông chủ…?

-Ah… - ông ta giật mình – cứ làm mấy món cúng giỗ truyền thống là được.Đúng 7h tối ta và EunJung sẽ về!

Nói rồi ông ta vội vã đi ra ngoài,liền gọi điện ngay cho Jung…

“Xin chào tôi là Ham EunJung,hiện giờ tôi không thể nghe máy,xin hãy để lại tin nhắn sau tiếng bíp!Tôi rất xin lỗi,Chúc một ngày tốt lành!”

“EunJung ah,cha rất rất xin lỗi con!Không thế tin là cha đã quên mất ngày hôm nay !Cha thực sự xin lỗi con… chiều nay ta bận nên cũng sẽ không ra nghĩa trang được …tối nay 7h con về nhà dùng bữa cơm cúng nhé!Một lần nữa thực sự xin lỗi con!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trưa hôm đó,tại canteen trường của Ji và Min….

-Waaaa~~~,không thể tin là tụi mình quên béng mất bài kiểm tra hôm nay!Trời ơi,mấy bài cuối kì này tính 70% điểm cả năm…aigoo~~~~ chết mất thôi! – Min than vãn rồi gục đầu xuống bàn ăn.

-Sẽ ổn thôi mà Min,điểm đầu năm của tụi mình cũng ổn mà,không đến mức thê thảm vậy đâu – Ji chậm rãi nói và khẽ cắn miếng bánh mì – hơn nữa,đổi lại việc quên kiểm tra là được chơi thỏa thích với EunJung unnie cả một ngày chẳng phải cũng đáng sao?Hihi thôi phấn chấn lên Minnie ah! – Ji cười tít mít và véo vá Min.

<Ừm đúng rồi…việc đó đáng mà,sao lại kêu ca chứ..!Mày phải vui lên nào Hyomin!>

-Ừm….. haha,mấy bài này kém một tý cũng đâu phải tận thế mà hahah!!

-Đúng rồi đúng rồi,mau ăn đi Min!Món soup hôm nay ngon lắm heheh!

-Ô mô ngon ghê hah!

~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tại sao chúng ta lại phải học lịch sử,tại sao lại phải học cái bộ môn được cho là nhàm chán này….theo cá nhân tôi thì nó không hề nhàm chán chút nào hết cả…!Tôi cho rằng,lịch sử chính là tâm hồn,nhân cách mỗi người,là ngọn đèn soi sáng từng bước đi để chúng ta không lâm vào những con đường lạc lối….tôi cũng nghĩ rằng….lịch sử chính là….”

<Không biết thầy ấy đã bay đến đâu rồi nữa…haizz…> Ji nghĩ thầm rồi liếc qua Min đang gật gà gật gù trước quyển sách dày cộp…Bỗng dưng lúc đó cô giáo chủ nhiệm bước vào…

-Xin lỗi thầy Song,cho tôi gặp riêng Jiyeon và Hyomin một lát…

Ji và Min choàng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ,họ nhìn nhau với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng…

“Cạch!”

-Dạ thưa cô có việc gì thế ạ? – Min hỏi cô giáo rồi nhìn Ji

Cô giáo chần chừ một lúc,nhìn cả hai đứa rồi thở dài một cái,cô chậm rãi nói:

-Các em…còn giữ bản sao hồ sơ lý lịch nhập học không?

-Bản sao ấy ạ?

-Bọn em đã để tất cả vào hồ sơ chính thức nộp cho nhà trường rồi ạ…Sao vậy thưa cô?

Lần này thì vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô giáo chủ nhiệm…

-Tôi đã hi vọng câu trả lời là có – cô lại thở dài – là thế này… bằng cách nào đó…hồ sơ lý lịch nhập học của hai em đã biến mất…nhà trường vẫn đang điều tra và xem xét.

Không gian bỗng trở nên im lặng,cảm giác ngột ngạt,lo sợ,hoang mang về điều mơ hồ nào đó mà cả Ji và Min không thể xác định rõ đó là gì…cuối cùng Ji cũng lên tiếng…

-Vậy thưa cô,bây giờ…tụi em…sẽ thế nào ạ…?Chuyện này,có ảnh hưởng gì không ạ…?

Giọng Ji có vẻ hơi run run.Min thì không dám nhìn vào mặt cô giáo,cứ nhìn chằm chằm xuống đất,cô cắn chặt môi lại.

-Nhà trường sẽ thông báo cụ thể với hai em vào ngày mai,chuyện này cũng mới xảy ra….chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm lại số hồ sơ bị thất lạc,mọi chuyện sẽ ổn nếu chúng được tìm thấy…còn không thì…
- cô nhìn cả hai với ánh mắt lo ngại,rồi cô tiếp tục – thôi hai em vào lớp đi,hẹn gặp ngày mai….chắc…sẽ ổn thôi….

-Vâng…chào cô…. – Ji và Min cúi chào cô giáo rồi lại nhìn nhau.

-Thế là thế nào hả Min,mình chẳng hiểu gì cả,mình chỉ cảm thấy rằng chuyện này thật không ổn tí nào! – Ji nói như sắp khóc

-Bình tĩnh đã nào,mọi việc sẽ ổn thôi mà,các thầy cô sẽ tìm thấy hồ sơ của tụi mình thôi….đừng lo nữa,nhé?Nhé? – Min cố gắng an ủi Ji

-Híc…Ừm….

-Thôi vào lớp nào….

…………………………………….

-Ya~~~ Jam EunJung! Đi coffee với tụi mình không? Tuần trước đã lỡ hẹn rồi đấy!

-Oh thế chắc tớ sẽ lại lỡ tiếp rồi!Xin lỗi lúc khác nhé! – Chưa dứt lời Jung đã nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe trước sự ngơ ngác của nhóm bạn.

<Ôi đã 3h hơn rồi,mình phải nhanh lên thôi,từ đây ra chắc cũng phải gần 2 tiếng!Aisshhh~~~~>

……………………………………

“Cạch!”

-Chủ tịch cho gọi tôi ạ….

-Ừ….JangWoo…mọi việc thế nào rồi?

-Dạ…mới bắt đầu nhưng khá thuận lợi ạ…sẽ còn nhiều chuyện thú vị nữa theo đúng ý của ngài!

-Ta luôn tin tưởng cậu…mà ta có việc nhờ cậu đây…tầm chiều tối ta có cuộc họp,khoảng 5h30 cậu hãy đưa con gái ta đến bệnh viện Trung Ương gặp bác sĩ Lee Yang Seuk - ông Ham đi về phía chiếc bàn của mình và lôi thứ gì đó trong ngăn kéo – hãy cẩn thận với tay đó,hắn biết hết mọi chuyện đấy….nếu hắn định giở trò gì thì khử luôn đấy!Cầm lấy cái này để đề phòng,tất cả tài liệu liên quan đến Lee Yang Seuk ở trong đó!

<Cái tên này….hôm EunJung vào viện hắn có vẻ tính giở trò gì đó rồi….>

-Vâng tôi hiểu rồi ạ…vậy đón cô chủ ở đâu ạ….

-Ah…chắc nó sẽ ra nghĩa trang thôi….nghĩa trang Sangnam* ở ngoại ô Seoul…cứ tìm nó ở đấy!

-Vâng tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông…


*đây là cái tên hoàn toàn bịa đặt =) do trí tưởng tượng của Au

………………………………..

-May quá không tắc đường….phew~~~~ - Jung thở phào khi đi trên con phố vắng lặng

<Ô mình có tin nhắn thoại ah….>

“EunJung ah,cha rất rất xin lỗi con!Không thế tin là cha đã quên mất ngày hôm nay !Cha thực sự xin lỗi con…chiều nay ta bận nên cũng sẽ không ra nghĩa trang được…tối nay 7h con về nhà dùng bữa cơm cúng nhé!Một lần nữa thực sự xin lỗi con!”

<Biết ngay mà,mình nghĩ gì mà lại mong đợi cha có thể đến thăm mẹ và em chứ….không hiểu sao cha có thể quên...mà cha cũng có vẻ hời hợt thế nào ấy nhỉ,giờ mới để ý,hình như cha cũng không mấy quan tâm đến ngày giỗ của mẹ và em lắm…từ sau lúc ấy…tại sao…>

“Reeng!!!Reenggg!!”

-Ô mô ô mô!!!Giật cả mình!! <Vừa nghĩ tới mà đã gọi liền rồi…..> - Vâng…cha ạ?

-Ừ EunJung ah,chắc con cũng nghe tin nhắn thoại rồi,thực sự ta rất xin lỗi con….

-Dẫu sao chuyện cũng đã qua rồi…cha nhắc lại làm gì nữa….con cúp máy nhé!

-Khoan đã…con đang đi đến nghĩa trang ah?Tối nay đúng 7h chúng ta sẽ ăn bữa cơm cúng…

-Con biết rồi con biết rồi con cúp máy đây!.... – Jung vội tắt máy,không hiểu sao bây giờ cô đang rất giận cha mình,mặc dù ông đã xin lỗi,cô chỉ muốn dừng cuộc nói chuyện ngay lập tức…..

<Sao mình lại thấy khó chịu thế nhỉ?!Thật tình…sao cha cứ luôn có những hành động như vậy…Aishii~~~>

Jung cứ mãi nghĩ mà không để ý rằng mình đã tới nơi,thậm chí là đi quá điểm đến

-Ô mô!Chết mình đi quá rồi!!Trời ơi hôm nay làm sao thế nhỉ??! – Jung vội quay xe lại

…………………………………..

Tại trường học…

-Về thôi Ji….

-Ừm…

Sau một ngày đầy mệt mỏi vì những việc đã xảy ra,Ji và Min đều về nhà trong cùng một tâm trạng – buồn bã và lo âu…mặc dù đã có sự động viên từ cô giáo chủ nhiệm,nhưng cả hai vẫn không cảm thấy tốt hơn là bao,chỉ mong ngày mai đến thật nhanh….

Ngồi trên xe chiếc xe Bus có vẻ vắng hơn mọi ngày,Min tựa vào vai Ji rồi cố thiếp đi,như thể cô mong rằng sau khi thức dậy mọi chuyện sẽ trở lại ban đầu…..Ji không ngủ,mặc dù đã cố…cô nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt đầy nỗi u sầu…

<Lo quá đi mất…mong mọi chuyện sẽ ổn….đó chỉ là 2 bộ hồ sơ thôi mà,dễ tìm thôi mà…cố lên nào Jiyeon!Mày phải mạnh mẽ lên,nếu không Minnie càng thấy tệ hơn mất!Hwaiting!À đúng rồi….>
Như chợt nhận ra điều gì đó,Ji vội lấy điện thoại ra…
<Mình có nên gọi cho Jungie không nhỉ…có lẽ Unnie sẽ cho mình một số lời khuyên lúc này…..ơ mà khoan đã….>
Ji đang định bấm số của Jung thì lại dừng lại,lúc đó cô bỗng nhận ra rằng,khi nào có chuyện vui hay buồn,có vấn đề gì khó giải quyết,hay đơn giản chỉ là những câu hỏi kiểu “có nên hay không?”….người đầu tiên mà cô nghĩ đến,không phải là người bạn cùng nhà thân thiết Hyomin,mà là EunJung….
<tại sao..mình luôn nghĩ đến Unnie thế nhỉ…xem nào,mỗi sáng thức dậy mình đều nhắn tin cho Unnie,trước và sau bữa ăn cũng nhắn,trước khi đi học cũng nhắn,trong giờ học cũng thỉnh thoảng nhắn vài câu,và giờ đi học về cũng định liên lạc với Unnie….liệu có phải,mình…đã….>

Đúng lúc đó thì Min tỉnh dậy,cô lộ rõ vẻ chán nản vì sau khi thức mọi chuyện vẫn vậy….cô chỉ thực sự bừng tỉnh khi nhìn sang Ji – một khuôn mặt kiểu “ngơ ngác bất động vì phát hiện điều gì đó vốn không thể”

-Ji ah..sao thế?Này Jiyeon! – Min lay lay cố gắng đưa Ji trở về trái đất =) nhưng phải mất một lúc Ji mới “tỉnh” lại =)

-A…um…cậu thức rồi ah.. – Ji đáp lại nhưng mắt vẫn nhìn thẳng

-Cậu sao thế?Vẫn nghĩ về chuyện đó ah? – Min nhìn Ji với vẻ lo lắng

-Tớ nghĩ…tớ bị cuồng nhắn tin rồi….cuồng cả Unnie nữa…

-Huh??Cậu lẩm bẩm gì thế?!

-Huhh?A…um…không có gì đâu..haha….chắc tớ bị say xe….

-Ý cậu là..say xe Bus – chiếc xe cậu đi hàng ngày. ..?! – Min làm sao có thể hiểu được cái lý do ấy

-Ah…thôi không có gì đâu..bỏ đi!Mà tớ cũng nghĩ nãy giờ rồi,về chuyện hôm nay – giờ thì Ji đã thực sự trở lại và nhìn Min – chắc chắn sẽ không sao đâu..nên chúng ta không phải lo gì cả!Cậu đừng buồn nhé!hHiihi

-Uh..tớ cũng mong vậy….có 2 bộ hồ sơ tìm dễ không í mà hahha =)

-Tối nay cậu nấu ăn nhé,tớ muốn ăn cơm chiên kim chi và canh gà sâm hihi – Ji nũng nịu

-Hóa ra đấy là lý do cậu nói câu đấy đó ahh! – Min nhìn Ji với ánh mắt hình viên đạn – Haizz,thôi được rồi,tối nay tôi sẽ nấu cho nàng !

-Hiihi ôi yêu Min thế nhỉ!!Min là nhất đó nha! Hiihi – Ji hớn hở và ôm chầm lấy Min mặc dù hai đứa vẫn đang ngồi trên xe Bus

<Đừng nói thế Ji ah…mình không phải là cái nhất ấy của cậu đâu…> Min cười nhẹ ròi bỗng buông Ji ra

-Chết rồi Ji ơi!Đi quá bến về nhà rồi!Chết rồi!

-Ố cái gì cơ!! - Ji vội quay ra nhìn bên ngoài rồi bấm chiếc nút đỏ gần cửa sổ - Bác tài ơi dừng xe!!

“Kééééttt!!”

-Lần sau đừng có ngủ nữa đấy!!Aisshiii đường thì đông!! – Bác tài có vẻ giận dữ rồi đóng sập cửa lại

Ji và Min đành phải đi bộ một đoạn dài…

-Tại cậu đấy,tự nhiên lăn ra ngủ làm gì…giờ thì phải đi bộ..hứ

-Mệt thì ngủ chứ sao!Còn hơn cái người thức ngồi nghĩ lung tung đến mức đi qua nhà mà không biết!

-Hứ!Mệt gì mà nói to hơn cả người ta!xí…

-Ya~~~Park Jiyeon!! Nói gì đấy hả!Đã thế tối nay tự nấu cơm mà ăn! – Min cố tình đi lên trước,trên khuôn mặt cô nở một nụ cười

-Ơ ơ….Minnie ah thôi thôi tớ sai rồi,là lỗi tớ hìhi đừng thế mà!Á…! – Ji bỗng khuỵu xuống,cô đặt tay lên
chân trái,cúi gằm mặt.Thấy vậy Min liền quay lại chạy tới

-Jiyeon!Không sao chứ?Bị trẹo chân rồi ah!!Ôi… - Min đã thực sự lo lắng – thôi lên tớ cõng về nào,tối tớ làm canh gà cho mà ăn!

Khi Min đã trong tư thế “sẵn sàng” để Ji leo lên thì Ji bỗng ngẩng mặt…

-HHAHAhhaahaha!! – Ji đập đập chân cười lớn – Mình không thể nhịn được nữa!!HAHaaahh!Lừa cậu dễ như không ý nhỉ!!

-Này…. – mặt Min đỏ bừng và cô không biết nói gì

-Haahhaha

-Đã thế ngồi đấy luôn đi ! Hứ! – Min quay ngoắt 360 độ rồi đi thẳng =)

-Ớ ớ đợi đã…Min ah đợi tớ nào..aigooo đau thật mà!! – Ji giả vờ rồi chạy nhanh về phía Min như vận động viên marathon =)

-Mà vừa nãy cậu nói sẽ nấu cho tớ rồi đúng không hihi

-Ai nói bao giờ chứ!!

-Có mà…cái gì mà…”lên tớ cõng”… “ tối tớ nấu canh cho mà ăn!” Hihii

-Ya~~~!!

Cứ như vậy tuy chỉ có hai cô gái nhưng cả con đường đã nhộn nhịp hẳn lên =)

………………………………………….

End Chapter 10

CHAPTER 11

Tại nghĩa trang Sangnam….

EunJung đang đứng trước bia mộ của mẹ và em gái,hai ngôi mộ nằm ngay cạnh nhau…chính Jung đã yêu cầu như vậy,cô muốn mẹ và em sẽ luôn mãi ở cạnh nhau,không rời xa…

Cô khẽ đặt hai bó hoa xuống,rồi lấy chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước,lau sạch hai tấm bia mộ - hình ảnh của người mẹ hiền phúc hậu….và đứa em gái xinh xắn từ giã cõi đời khi mới lên chín….và cũng như mọi lần đến đây,mỗi lần nhìn hình ảnh mẹ và em,cô lại khóc….

-Mẹ ah,EunJoo ah….con đến thăm hai người này..hì… - cô cố gượng cười mặc dù nước mắt đã rơi đầy

trên má – đã 8 năm rồi,con không ngờ thời gian lại trôi nhanh như thế…con vẫn không thể quên ngày

ấy,khoảnh khắc ấy….lúc mẹ vẫn ôm em cho đến những giây phút cuối cùng…hức… - cô quệt nước mắt

rồi đặt tay lên bức ảnh của mẹ - mẹ và em vẫn khỏe chứ ạ?Hì chắc chắn là thế rồi…Dạo gần đây dù có

một số chuyện xảy đến với con nhưng mẹ đừng lo nhé,con vẫn rất khỏe mạnh…. – rồi Jung quay sang

nhìn ảnh đứa em của mình – cả EunJoo nữa,đừng lo gì cho chị,phải luôn chăm sóc mẹ đấy….

Nói đến đây Jung không thể nín thêm được nữa,cô khuỵu xuống và khóc thành tiếng…rất lớn….năm nào cũng qua đây nhưng nỗi đau vẫn không hề tan đi,mà như…càng ngày càng tăng thêm…

-Mẹ ơi…..Eun..Joo….t..tại sao….huhuuh….tại sao….chứ……huhuuuhhuu….aaaaaa……aaaaa! !Ước chi….thời gian…q..quay lại…..hức…hức…

Cứ thế…Jung cứ vậy mà khóc…thật đáng thương,một hình ảnh EunJung mạnh mẽ trong mắt bao người là như thế này đây,cô luôn như vậy,luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong cô cũng là một người con gái yếu đuối….và cô không biết đã có một người nhìn thấy tất cả…

-Ưm…EunJung-ssi…?

Jung vội quay mặt lại,lau hết nước mắt và không khỏi ngạc nhiên bởi người đàn ông trước mặt..

-Anh..anh là ai? – giọng Jung vẫn hơi nấc lên do vừa khóc

<Cô ấy..đẹp quá….mình mới chỉ thấy cô ấy 8 năm trước…không ngờ cô ấy thay đổi nhiều quá…>

-Ưm…anh gì ơi… - Jung hua hua tay trước mặt anh ta

-Ah…xin lỗi….tôi là Lee JangWoo – cấp dưới của chủ tịch Ham…hôm nay chủ tịch có việc bận nên nhờ tôi đưa cô tới bệnh viện… - anh ta khẽ cúi đầu chào rồi đáp lại với vẻ rất lịch sự

-Ah vâng~~~ - Jung khẽ gật đầu chào lại – Chào anh tôi là EunJung,chắc anh cũng biết rồi… - rồi cô nở một nụ cười dù hơi gượng gạo nhưng cũng đủ toát nên vẻ thanh tú thuần khiết của mình…

-Vâng… - JangWoo bỗng đỏ mặt và nuốt nước miếng =) – vậy..vậy…vâỵ….mời cô đi theo tôi được không ạ…cũng khá muộn rồi…

-Vâng..vâng…anh đợi một chút – cô khẽ mỉm cười rồi quay sang phía ngôi mộ -…con phải về rồi,con chào mẹ,chào em…hai người phải luôn khỏe mạnh nhé…con sẽ thường xuyên đến đây… - cô cúi chào rồi lại quay sang JangWoo – Đi thôi anh Lee…!

-Ah vâng vâng vâng!Mời cô theo tôi ạ…mà cô cứ gọi tôi là JangWoo được rồi ạ…

-Vâng….

………………………………….

Một bầu không khí ngượng ngùng ở trên xe của Jung,thực ra chỉ có JangWoo thấy xấu hổ =) còn Jung
vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt buồn bã…

-Anh đi bằng gì đến đây vậy? – Jung phá vỡ sự im lặng

-Ah tôi đi..xe Bus…Ưm…tôi xin chia buồn..về sự mất mát của cô….ưm.... tôi biết việc này….sẽ luôn..ám ảnh cô…nhưng tôi luôn…mong cô sẽ cảm thấy..tốt hơn…ưm… - JangWoo nhìn qua cửa kính chiếu hậu và nói một cách e thẹn,thật khác so với khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ mỗi khi nói chuyện với chủ tịch Ham…

-Vâng…cảm ơn anh…tôi đã thấy đỡ hơn rất nhiều nhờ câu nói của anh…. – Jung mỉm cười và nhìn về phía anh ta

-Thật ạ….vậy thì từ nay nếu có chuyện gì buồn… cô cứ liên lạc với tôi – anh nói rồi rút từ túi áo đưa cho Jung danh thiếp của mình – tôi..tôi sẽ làm cô thấy khá hơn..tôi là bậc thầy…ăn nói đấy…hì…

-Ah vâng cảm ơn anh…anh thật dễ thương hihi…

<Aishii~~~ mình vừa nói cái gì thế ?!! “Bậc thầy ăn nói??” ngốc quá đi mất…>
JangWoo gãi đầu,không quên nhìn lén Jung qua kính chiếu hậu,thấy cô đang nhìn tấm danh thiếp và cười nhẹ <nhưng không sao…miễn cô ấy cười là được rồi…ôi cô ấy thật đẹp quá….>

………………………………….

“Cạch!!”

-Wa~~~ về nhà là nhất!Không đâu bẳng nhà mình…thích thật! – Ji bước vào nhà và vươn vai,xong cô quay lại nhìn Min vẫn còn đang loay hoay với túi đò ăn vừa mua – mình lên gác trước đây,cậu cứ tập trung làm bữa tối đi nhé hihihi

Nói rồi Ji liền phi thẳng lên phòng trong khi Min vẫn còn đang hậm hực vì việc bị lừa lúc nãy.

<Thật là…mình thật quá cả tin…!Được rồi…cứ đợi đấy…ta sẽ phục thù…muốn ăn cơm chứ gì…ta sẽ cho ăn!HỨ!!>

Ở trên phòng….

<Hehhee không ngờ lừa Min dễ vây,lại còn được ăn ngon nữa chứ heheh….>
Ji nằm phịch trên giường với tâm trạng hết sức thoải mái…rồi cô chợt nghĩ lại chuyện lúc trên xe Bus

<haizzz….mình thật sự bị nghiện nhắn tin rồi…cứ thế này sẽ phá sản vì điện thoại mất…mà sao lại thế nhỉ….thật sự mình luôn cảm thấy rất vui và nhẹ nhõm mỗi khi nhắn tin cho Unnie,dù thỉnh thoảng Unnie cũng hay trêu ghẹo này nọ…nhưng mà mình vẫn thấy…sao nhỉ….rất thích…Unnie luôn ở bên mình,cho mình những lời khuyên hữu ích,dù rõ ràng Unnie cũng khá bận,vẫn phải đi học….có khi nào…có khi nào…Unnie… có tình cảm với mình..?> Ji há miệng ra và nhìn lên trần nhà <còn nữa..phải chăng…mình cũng thích Unnie rồi….?>

Ji ngồi bật dậy và bỗng nhớ lại những kí ức,hình ảnh đáng yêu của EunJung với cô…những lúc chăm sóc,chơi đùa cùng cô…và cả những lúc trêu ghẹo cô nữa

< mà chắc không phải đâu…làm sao cái con người ấy lại thích mình chứ,suốt ngày trêu chọc này nọ….mình cũng chỉ thích Unnie như chị gái thôi…như một người chị gái thôi…được rồi…kết thúc chuyện này ở đây đi Jiyeon!>
Ji thở dài một cái rồi nhìn chiếc điện thoại..
<ô….hôm nay Unnie chưa nhắn chó mình cái tin nào…ố vừa nhắc xong…>

“Jiyeon có tin nhắn này!!!Nhanh lên!!Jiyeon có tin nhắn này!!!Nhanh lên !!”…

“Sorry Yeonie của chị nha!Hôm nay chị hơi bận nên chưa nhắn cho em cái tin nào =) ở trường có gì thú vị không nhóc!hhee”

<mình có nên nói cho Unnie không nhỉ,biết đâu Unnie lại có thể giải quyết bằng cách cho mình vài lời
khuyên??đúng rồi….>
Ji đang định nhắc với vẻ hớn hở thì cô lại bỗng dừng lại...
<nhưng mà..có lẽ…aishii~~~ thôi thôi mình sẽ tự giải quyết được,với lại như vậy Unnie sẽ lại phải lo lắng cho mình,…Ôi cứ thế nào ấy nhờ?!! Có nên nhắn hay không đây?? Trời ơi sao tự dưng nhắn tin cho Unnie lại khó khăn thế này! Mình điên mất!!>
Ji ôm gối vào mặt và cô chỉ thực sự giật mình khi có chuông điện thoại…là EunJung

-A..alo?

-Sao nhắn chậm thế nhóc!Bị đau tay ah heheh!!

-Ya~~~ đừng có gọi người ta là nhóc chứ!Em định ấn nút Send thì Unnie lại gọi đến.Lắm chuyện quá!

-Ô mô hô hô Unnie học em đó mà!Thế nào…hôm nay có gì thú vị hem?

-Ah…thực ra thì…- Ji chần chừ một lúc – thì….à…đấy

-Cái gì cơ?Em lẩm bẩm gì đấy?

-A hahha cũng chẳng có gì đâu…hôm nay giờ Sử Min bị phạt vì ngủ gật Hahah – Ji cười một cách hời hợt trong khi ở dưới tầng một có tiếng hắt hơi của ai đó =)

Ahhh~~~ thế ah..Unnie cứ tưởng người đó phải là em chứ nhỉ hehhe!Thôi Unnie hỏi thăm thế…Unnie có việc rồi,hai em ăn tối vui vẻ nhé!

-Ah vâng,bye Unnie…!

-Bye nhóc!

-Đã nói đừng gọi em là nhóc nữa mà!! Alo? Alo…?

Jung đã tắt máy trước khi nghe thấy câu nói của Ji <Ya~~~ cái con người này….cứ trêu mình suốt…>

-Yeonie ah~~~~ xuống ăn nào! – giọng Min vang lên dưới tầng 1

-Ô xuống đây xuống đây!

*********************

-Ôi nhìn ngon thật đấy!

Ji chắp hai tay vào nhau và nhìn quanh bàn ăn – canh gà sâm,cơm chiên kim chi và trứng cuộn – tất cả nhìn thật đẹp mắt và ngon miệng.

-Cậu là nhất về khoản này đấy Min ah!Thơm quá đi mất!Tuy bát canh có hơi đỏ nhỉ…mà không sao!Tớ ăn đây! – Ji hồn nhiên ngồi xuống bàn ăn mà không hề để ý đến nụ cười nham hiểm của Min,Min đã chờ giây phút này từ rất lâu….


3……2…..1…….


-Wa~~~ ngon thật đấy,vị rất vừa!Minnie đúng là thiên tài!Cậu cũng ngồi xuống ăn đi! – Ji nhanh chóng ăn gần hết bát canh

-Nó..thực sự rất ngon sao…. – khỏi phải nói Min ngạc nhiên đến nhường nào,cô há hốc miệng và khẽ ngồi xuống <sao lại thế chứ!Mình đã cho cả lọ ớt vào rồi cơ mà…> - Ji ah cho mình nếm thử bát canh của cậu…

Ji gật gật lia lịa còn Min thì trông thật căng thẳng và nghiêm trọng,và sau khi nếm thử bát canh đỏ ngầu của Ji….

-Khụ..khụ….khụ…ca..y quá…..khụ khụ - Min lập tức bật người lại,hua hua tay trước mặt ,mắt đảo đi đảo lại tìm nước =)

-Haahahahahah lại lừa được cậu rồi!! HHAhahahhaa cậu không biết mình ăn cay rất giỏi sao!!Trả thù kiểu này không ổn đâu Minnie ah!Đây nước đây!!Hhahahaha ôi chết mất !! =) – Ji cười lăn lộn,đập đập chân xuống sàn rồi đưa Min chai nước =)

Min uống nước trong hận thù =) mặt cô không thể đỏ hơn nữa,hai mắt lườm Ji như thể sắp bật ra ngoài…

-Park Jiyeon….đêm nay cậu chết với mình… [các bạn có thể tự hiểu Min tính làm gì :”>]

-Hôhoo sợ thế cơ ý!! HAhaha

…………………………………………� �.

Bệnh viện Trung Ương….

-Chào bác sĩ ạ…. – Jung khẽ bước vào văn phòng của bác sĩ Lee

-Ah cháu đến rồi đấy ah,chắc cháu không nhớ ta đâu nhỉ,hôm cháu vào viện ta là bác sĩ cấp cứu cho cháu đấy! – Vị bác sĩ nhìn Jung và khẽ cười

-Dạ..thế ạ..cháu cảm ơn….bác sĩ Lee… - Jung có vẻ gượng gạo

-Cháu có thể gọi ta bằng tên cũng được,ta cùng từng là bạn của cha cháu mà…cháu ngồi xuống đi – ông nói rồi nhanh chóng lấy hồ sơ khám bệnh của Jung – Ham EunJung…đây rồi..hừm….dạo này cháu có thấy đỡ hơn không? – ông nhìn bản khám bệnh một lúc rồi hỏi Jung

-Cháu..cũng…không biết nữa….cháu khá dễ bị kích động… - Jung ngại ngùng cúi mặt xuống - những lúc như thế là lại lên cơn,cháu có dùng thuốc nhưng có vẻ không hiệu quả lắm…chỉ đỡ được một lúc…dù sao cháu cũng vẫn chịu được ạ! – Jung cười nhẹ rồi ngẩng mặt lên

-Chà…có vẻ sức đề kháng của cháu kém hơn ta tưởng…. – vị bác sĩ vẩn mỉm cười nhưng nét lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt ông – cháu cũng biết rồi đấy,bệnh này không chữa được đâu... cố gắng đừng để nó trở nên nặng thêm,cháu còn trẻ quá…

-Vâng….

-Cháu hãy dùng cái này…. – ông lấy lọ gì đó từ ngăn kéo rồi đưa cho Jung – lọ thuốc này có lẽ sẽ tốt hơn,khi vừa uống sẽ thấy rất khó chịu nhưng cắt cơn rất hiệu quả…Haizzz,tội nghiệp cháu…thực ra thì cháu có thể khỏi nếu có trái tim thay thế,nhưng với sức đề kháng thế này thì ta nghĩ cháu sẽ không qua được quá trình phấu thuật mất…

-Cháu sẽ ổn thôi bác ạ…hì…cảm ơn bác,mong rằng cháu sẽ không phải dùng lọ thuốc này nữa…mà bác nói bác là bạn cha cháu?Bác là Yang Seuk,cháu chưa nghe bao giờ… - Jung cầm lọ thuốc và bắt đầu cởi mở bắt chuyện =)

-À..bố cháu quen biết nhiều mà,ta cũng không phải bạn thân lắm… - khuôn mặt ông trở nên vô cảm – ngày trước ông ấy học cùng khoa phẫu thuật Đại học Y với ta,nhưng học được 1 năm thì bỏ đi làm ăn kinh tế,còn ta thì tiếp tục học…

-Ah vâng…hóa ra là vậy ạ…cháu không biết là bố cháu đã học Y đấy ạ hì hì….bác học chuyên khoa phẫu thuật ạ,chắc là phẫu thuật tim ạ?

-Cũng không hẳn…chuyên khoa đấy thì phẫu thuật gì chẳng được =) – ông bỗng cười lớn trong khi Jung đang có vẻ mặt “cái gì cơ làm sao lại thế được?” - Ấy đùa thôi,làm sao mà thế được….hà hà….ta chuyên phẫu thuật tim…nhưng cũng có thể thực hiện một số cuộc phẫu thuật nữa,ngoài ngành….

-Thật ạ…?Bác thật là giỏi đấy ạ!Ngày trước cháu cũng đã định học Y đấy ạ,nhưng cha không đồng ý và muốn cháu học kinh tế để tiếp quản công ty sau này…

-Thế là đúng đấy…tuy làm ngành y nhưng cũng có lúc phải làm những việc trái với lương tâm của mình… - ông cố tình nói nhỏ để Jung không nghe thấy

-Dạ?!Bác nói gì thế ạ?

-À không có gì đâu…hôm nay cháu có phải về sớm không?Ta nhớ không nhầm hôm nay là ngày giỗ của nhà…à không của mẹ và em cháu…

Khi nghe vậy Jung chợt giật bắn mình,cô lôi chiếc điện thoại xem giờ :

-Ôi bác nhắc cháu mới nhớ!Chết đã hơn 6h30 rồi!Thôi cháu phải về đây ạ…!Cảm ơn bác ạ! – Jung cuống quýt cầm túi xách rồi chạy ra cửa,bỗng cô dừng lại – ah..cháu cảm ơn bác lần nữa ạ…bác vẫn nhớ ngày giỗ của mẹ và em cháu,không như một người nào đó…thôi cháu chào bác ạ!

<Biết ngay mà..cái thằng Kang-hyun ấy,đời nào mà nó nhớ cơ chứ….thằng khốn….>

-Cháu về nhé!

………………………………………..

Jung vừa đóng cửa văn phòng của bác sĩ và quay ra thì gặp ngay anh chàng cấp dưới của cha mình…

-Ôi giật cả mình!

-Tôi..tôi xin lỗi…tôi không cố ý ạ…. – JangWoo gãi đầu gãi tai tứ tung – Tôi chỉ định vào gọi cô thôi ạ..cũng không sớm nữa ạ…

-Ah vâng..tôi xin lỗi..chúng ta mau đi thôi…

………………………………………

-Ưm..thế bác sĩ bảo sao ạ? – lần này đến lượt JangWoo kiếm cớ bắt chuyện =)

-Ah…ông ấy không nói gì nhiều…bảo tôi cẩn thận thôi…mà giờ tôi mới biết ông ấy và cha tôi là bạn… -
Jung khẽ cười

-Ah thế ạ… <có lẽ ông ta chưa nói gì nhiều..nhưng chắc vẫn phải xử thôi…khỉ thật!>

-JangWoo-ssi…

-Vâng?! <Cô ấy..cô ấy..gọi tên mình kìa!! =) > Sao thế ạ?

-Anh bao nhiêu tuổi rồi?Có lẽ anh không cần dùng kính ngữ với tôi đâu..tôi thấy ngại lắm…

-Không đâu ạ...cô là con gái chủ tịch,tôi phải cử xử đúng mực chứ ạ…à tôi 28 tuổi ạ… - JangWoo lái xe nhưng vẫn cố cúi cúi xuống kính chiếu hậu để nhìn Jung (vì anh ấy quá cao )

-Vậy ah…

Thấy Jung có vẻ hơi thất vọng,JangWoo liền “chữa cháy” =)

-Nhưng…nhưng cô có thể..tự nghĩ các xưng hô giữa chúng ta cũng được ạ…tôi sẽ không dùng kính ngữ nữa… nếu cô muốn…

-Hihi…anh hiểu tôi đó nha!Tôi là thể loại dễ cởi mở bắt chuyện nhưng không quen nói chuyện kiểu này…. – Jung bắt đầu lộ rõ bản mặt =) – chà anh hơn tôi 6 tuổi lận…có lẽ tôi sẽ nghĩ cho anh một biệt danh gì đó…JangWoo sunbae?JangWoo Ajjusshi?...JangGoon??...

<Em có thể gọi tôi là Oppa mà..mình cứ tưởng em ấy dịu dàng và khá chững chạc….nhưng thế này cũng đáng yêu quá…>

-Ah nghĩ ra rồi! – Jung chắp hai tay lại và mặt cô bị hớn – JangGoon-nim nhé!Gọi JangWoo cứ phải chu miệng khó chịu lắm!Hihi

-Wa~~~ không tồi đâu… <Trời ơi kute quá đi mất!Tim mình sao đập nhanh thế nhỉ….vậy tôi gọi em là GongJu-nim nhé(công chúa – tình hình là bị bấn WGM siêu nặng)> Vậy tôi gọi em là EunJung nhé? <Trời mình mà nói GongJu-nim chắc xấu hổ chết mất!>

-Gọi em là Jungie!Em hay được gọi như thế Hì hì

-Ừ thế cũng được…Jungie ạ..Hì

-JangGoon-nim!

-Gì hả Jungie?

-Hôm nào anh phải mời em một bữa nhé!

-Ừ được rồi anh hứa! <mình không ngờ lại nhanh thế….cô ấy hồn nhiên quá…> A đến nơi rồi này! –JangWoo nhanh chóng tạt xe vào lề đường

“Sập!” Jung bước xuống xe và nói vài lời với người bạn mới của mình…

-Cảm ơn anh JangGoon-nim,hãy là bạn tốt của nhau nhé,em là thế đấy,kết bạn cực nhanh luôn ý hihi

-Ưm…hãy là..bạn…g…à tốt của anh.. Jungie..nhé.. – JangWoo mặt đỏ bừng =)

-Ah JangGoon-nim này,anh là người đầu tiên lái chiếc xe của em đấy!Chưa ai được lái xe của em đâu!

-Ồ vậy sao thật vinh dự ghê nhỉ!Hì hì…thôi em vào nhà đi,chắc cha em đang đợi đấy!

-Đằng nào em cũng trễ rồi…ah JangGoon-nim,em có nhiều bạn xinh lắm,chân dài dáng chuẩn nhé,hôm nào anh rỗi em mối 1 nàng cho heheh – Jung cười đểu

-Thôi không cần đâu em…anh đã tìm được một cô bạn gái rồi…cô ấy..rất đáng yêu….

-Thật ạ!Chúc mừng anh nha!Thôi em vào đây!Bye bye JangGoon-nim! – Jung vẫy vẫy tay

JangWoo chào nhẹ và cũng vậy lại,anh thở dài một cái rồi mặt lại trở nên nghiêm trọng khi trong người đang cầm tập tài liệu về bác sĩ Lee Yang Seuk…anh lấy chiếc điện thoại ra và gọi điện…

-Tôi đây…mau cứ 1 nhóm đến bệnh viện Trung Ương….

…………………………………………� �.

-Con về trễ…. – ông Ham đứng sẵn ở cửa chờ Jung -…ta đã rất lo…

-Con xin lỗi…lần này là lỗi của con…

Nói rồi Jung nhanh chóng lên phòng thay quần áo và xuống nhà.Cô cùng cha mình làm những nghi thức cúng giỗ truyền thống và ngồi vào bàn ăn…một bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng ăn…

-Con đi khám bác sĩ bảo sao…. – ông Ham bắt đầu trước…

-Bác ấy đưa con một lọ thuốc khác,nói con phải cẩn thận….con sẽ ổn thôi,cha đừng lo… - Jung cố trấn an cha mình

-Làm sao cha không lo được chứ….ta chỉ có mình con…

-Và con cũng chỉ còn mình cha…..haizz..mà bác Yang Seuk và cha là bạn cùng đại học ạ?Con có nói chuyện với bác ấy một lúc…

Ngay sau khi nghe Jung nói ánh mắt ông Ham liền trở nên nham hiểm và đáng sợ một cách lạ thường….

-Ta và ông ấy đã từng là bạn…ông ta có nói gì nữa không?

-Cũng không có gì nổi bật mấy…bác ấy có nói về chuyền ngành của của mình,phẫu thuật gì gì đó,bác Yang Seuk khá là vui tính!

-Ừm…. – ông nhìn chằm chằm vào một hướng vô định – Ta thấy không khỏe lắm,ta lên phòng nghỉ trước đây,con cứ dùng bữa đi nhé…. – ông ta liền đứng dậy

-Cha nên nhờ cô người hầu làm giúp một tách nhân sâm,như vậy sẽ dễ ngủ hơn… - tuy có giận cha mình nhưng Jung vẫn luôn quan tâm đên ông ấy

-Cảm ơn con…

…………………………………..

Trên phòng của cha Jung….

-Lập tức xử hắn ta đi!Không biết hắn đã nói những gì rồi!

-Vâng…hiện tại tôi đang giữ ông ta đây rồi… - người bên đầu dây bên kia không ai khác chính là JangWoo – ngài muốn xử thế nào đây ạ..?

-Cứ làm theo cách cậu vẫn thường làm ấy!Lão già khốn kiếp! – nhìn chủ tịch Ham bây giờ trông không khác gì một tên ác quỷ!

-Vâng…tôi hiểu rồi…

……………………………………

Ở trong chiếc Camry đen dưới hầm xe bệnh viện Trung Ương…bác sĩ Lee ngồi phía sau đang bị trói và
bịt miệng trong trạng thái hoảng loạn…bên trong xe là JangWoo và 3 tên tay sai to con khác.

-Này nhóc chủ tịch bảo gì hả? – Tên ngồi cạnh bác sĩ Lee lên tiếng

-Đừng gọi tao là nhóc,tao có địa vị hơn mày đấy! – JangWoo không them nhìn mặt hắn ta –Chủ tịch bảo tao tự giải quyết….chúng mày biến hết đi!Biến ra khỏi xe tao!

-Thằng khốn! – hắn ta nói đểu rồi ra hiệu cho 2 tên còn lại ra khỏi xe JangWoo – Làm cho tốt vào nhóc con ạ!!

“Rầm!”

…………………

Bây giờ chỉ còn JangWoo ở trong xe…anh thở dài một cái…rồi khẽ quay xuống bỏ khăn bịt miệng ra..

-Rốt cuộc..ông đã nói gì rồi? – bằng một giọng rất chậm rãi,anh từ từ hỏi ông ta

-Tôi chẳng nói gì hết cả!Cậu đừng có hòng làm gì tôi! – ông ta hét lên để át đi sự sợ hãi của chính mình

-Tôi rất tiếc…rõ rang ông không biết giữ mồm miệng gì cả… - anh khẽ nói – cứ cho là ông chưa nói gì,nhưng chủ tịch cũng đã có ý định thủ tiêu ông từ lâu rồi….tôi rất xin lỗi,tôi chẳng thể làm gì được!...

-Cậu..cậu nói gì thế hả…này…tôi biết cậu không phải thế mà!!Cậu không phải người xấu!!Xin..xin cậu đừng…như vậy….!Tôi còn vợ con…con trai tôi mới 7 tuổi….làm ơn…!Cậu..cậu không thể…. – ông khóc lóc trong tuyệt vọng,cầu xin JangWoo một cách thảm thiết…trông ông thật đáng thương….

-Đáng tiếc…đây là mệnh lệnh…một người cấp dưới thấp bé như tôi không thể làm trái lời chủ tịch được…

JangWoo quay hẳn xuống và nhìn bác sĩ Lee với ánh mắt dù trông thật đáng sợ nhưng cảm giác có chút gì đó đầy day dứt trong đôi mắt ấy…một chút gì đó…cảm thông?thương xót?...làm sao một người như JangWoo,lại có thể động lòng trước mấy lời lẽ ấy được…?

-Sau đêm nay,ông….gia đình ông..toàn bộ thông tin liên quan đến ông sẽ biến mất mãi mãi….Sau đêm nay…Bác sĩ chuyên khoa tim Lee Yang Seuk của bệnh viện Trung Ương…sẽ chưa bao giờ tồn tại…!

JangWoo quay lên vã khởi động chiếc xe.Vị bác sĩ không thể thốt lên lời nào nữa…ông bây giờ đang chìm sâu trong sự sợ hãi tột độ…
Tiếng động cơ vang lên trong khu hầm xe của bệnh viện,hòa cùng tiếng thét sợ hãi vô hình của một người đàn ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình tiếp đến….

End Chapter 11

CHAPTER 12

“Cộc..cộc!”

-Con vào được không? – Jung khẽ lên tiếng bên ngoài cửa phòng cha

-Đợi ta một chút – ông ta nhanh chóng nằm xuống giường và làm bộ mặt giả vờ mệt mỏi - Ừ con vào đi…

Jung khẽ đi vào và không hề biết gì về cuộc đối thoại giữa cha mình với JangGoon-nim của cô.

-Con mang trà sâm cho cha đây,uống xong có lẽ cha sẽ thấy đỡ mệt mỏi hơn,trông sắc mặt cha khá tệ… - Jung đã tự mình mang trà lên cha thay vì nhờ cô giúp việc,điều đó cho thấy mặc dù cô có khó chịu hay bực tức cha nhưng cô luôn dành trọn cho ông sự lo lắng tự tận trái tim.

-Cảm ơn con – ông ta cầm lấy tách trà – ta chắc sẽ thấy đỡ hơn nếu uống tách trà này,đặc biệt là chính con pha…

-Con chỉ mang lên thôi,có pha đâu… - Jung không nhìn ông và nói với vẻ khó chịu dù trong lòng cô khá lo lắng cho cha mình – Cha uống xong rồi nghỉ sớm đi,con lên phòng đây!

Jung đang định đi ra ngoài thì ông Ham bỗng lên tiếng gọi lại:

-Con từ từ đã,ngồi xuống đi…ta có chuyện cần nói…

…………………………..

Tại nhà JI và Min…

“Reeng!!!Reeng!!!”

-Ji ơi nghe điện thoại đi!Min đang rửa bát! – Min nói từ phòng bếp khi nghe thấy tiếng điện thoại

-Ừ mình xuống đây!

********

-Alo..?

-Có phải là nhà Jiyeon và Hyomin không….?

-Vâng…đúng ạ…tội là Jiyeon đây ạ…xin lỗi ai thế ạ? – Ji hỏi vẻ giọng hơi lo lắng và nhìn về phía Min,Min cũng ngừng việc rửa bát lại…

-Xin lỗi..tôi là bạn cũ của Hyomin..tôi có thể nói chuyện với cô Hyomin không?

-Dạ?! Ah vâng….“Min ơi lại đây mau lên!Người này muốn nói chuyện với cậu” - Ji khẽ nói nhỏ gọi Min tới – “nói là bạn cũ gì gì đó..”

<bạn cũ ư??Ai thế nhỉ…>

-Alo…tôi là Hyomin đây…

-Hyomin-ssi…phải không?

-Vâng…ai thế ạ?

-Cảm ơn nhé…!Hahahah …Tút….tút….

-Alo??ALo!! – Min còn chưa định hình được chuyện gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy,để lại cho cô một nỗi sợ vô hình

-Sao rồi Min? Ai vậy? – Ji xấn tới hỏi

-Mình cũng không biết nữa… - Min trông rất căng thẳng – Đó là giọng đàn ông,hắn ta hỏi tên mình…rồi nói cảm ơn…và cười một cách điên dại!! - nhìn Min trông thực sự sợ hãi

Ji im lặng không nói gì,cô vội ôm lấy Min,có gắng an ủi Min bằng những hành động trìu mến….cô vuốt tóc Min rồi khẽ lên tiếng….

-Không sao đâu…chắc là 1 kẻ phá đám nào đó thôi…không sao đâu…đừng sợ,mình luôn ở đây mà…

-Ưm…

…………………………………..

Jung khẽ ngồi xuống đối diện với chiếc giường của cha mình…

-Nếu lại là chuyện về Jiyeon và Hyomin thì có lẽ con nên đi lên phòng thôi… - Jung nói 1 cách khó chịu

-Là một sự thật…ta đã giấu con... – ông nhìn Jung – ta đã không định nói nhưng chính con đã khiến cha phải làm việc này….

Một bầu không khí im lặng chợt ập đến,Jung không nói gì,cô đang cảm thấy lo lắng điều gì đó,cô cảm nhận được điềm báo xấu của cái gọi là sự thật mà cha cô sắp nói ra đây…

-EunJung ah….8 năm trước,cái chết của mẹ và em con…không phải là do tai nạn…đó là một vụ giết người…

Jung chết điếng người,cô thấy tai mình ù đi,cô bắt đầu thở dốc,hai mắt đảo đi đảo lại. Cô có gắng bình tĩnh hỏi cha mình:
-
Vậy….kẻ đó…là ai ạ…?

Ông Ham nhìn ra ngoài cửa sổ,thở dài một cái,rồi ông lại quay lại về phía Jung,nhưng không nhìn cô:
-
Đó không phải là 1 kẻ…mà là 2 người…2 người mà ta luôn dành trọn sự tin tưởng,tín nhiệm…. – ông dần chậm rãi – là…cha của Jiyeon và Hyomin,chính 2 tên súc sinh ấy đã phóng hỏa dinh thự nhà chúng ta đêm hôm đó!!

Giờ thì Jung đã bị sốc nặng,cô đã cố kìm nước mắt nhưng những dòng lệ vẫn rơi xuống…cô cảm thấy khó thở,tim cô đập thình thịch,cô không thể tin vào sự thật này….linh cảm của cô,thật đau lòng nhưng nó đã đúng…

-Con…k…không..tin…được….cha…n…nói …dối…

-Ta biết con sẽ nói vậy – ông khẽ lấy trong ngăn kéo cạnh giường ông 1 tập tài liệu gì đó –con hãy xem chúng đi,một người vô danh đã gửi chúng cho ta cách đây không lâu…

Jung từ từ lại gần tập tài liệu,cô đi không vững,tay thì run run,mặt vẫn đầm đìa nước mắt…Cô giở nó ra,một loạt các bức hình rơi xuống…cầm chúng lên…cô không tin vào mắt mình nữa..đó là những hình ảnh ra tay phóng hỏa,bỏ chạy…của cha Jiyeon và Hyomin,trước dinh thự nhà cô…Jung làm rơi tấm hình..và khóc nấc lên…

-Ta biết..thật khó để chấp nhận chuyện này…đây chính là lý do…

-Là lý do…vì sao…c…cha…ngăn cản… mối quan hệ…. giữa con…. với Jiyeon… và Hyomin? – Jung nhìn cha mình với ánh mắt vừa hận thù,vừa đáng thương…

-Đúng….

Giờ thì Jung đã khóc thành tiếng,cô khuỵu xuống đất…ông Ham ngồi trên giường nhìn Jung mà cũng đau lòng…<Ta xin lỗi con…Ta chỉ muốn điều tốt nhất cho con thôi….>

Mất một lúc lâu để bình tĩnh lại,tim Jung giờ đang rất đau,rất đau..nhưng cô vẫn cố đứng dậy,gạt hết nước mắt…cô nhìn thẳng vào mặt cha mình,cố gắng nói một cách rõ ràng:

-Con cảm ơn cha….vì…cha đã nói với con chuyện này…điều này..chứng tỏ cha vẫn còn tình cảm với mẹ và em… - rồi Jung bỗng chốc lên giọng – con đã nghĩ rồi,dù sao cũng đã là quá khứ,và cha của Ji và Min…cũng đã phải trả giá bằng mạng sống của mình rồi….con mong cha sẽ gạt đi mọi hận thù,bắt đầu 1 khởi đầu mới….với Ji và Min,tụi nó không làm gì sai cả…Và con sẽ không bao giờ rời xa tụi nó đâu…! –

Nói rồi cô từ từ bước ra khỏi căn phòng,bỏ lại sự tức giận đầy đáng sợ hiện rõ trên khuôn mặt ông Ham,ông nghiến chặt rằng,nắm tay lại…rồi ông lập tức cầm điện thoại và gọi cho ai đó…

-JangWoo!!Việc đó thế nào rồi??

-Thưa chủ tịch tôi đang hoàn thành đến phần cuối rồi,nội trong ngày mai tôi sẽ đưa nó cho ngài…

-Tốt lắm!!May là ta còn nghĩ ra nước cờ này…Mong cậu đừng làm ta thất vọng!!

-Vâng tôi biết rồi ạ…

………………………….

Jung cố gắng mãi lết lên được phòng của mình,cô dựa vào cánh cửa,rồi lại từ từ khuỵu xuống…chuyện này thực sự quá sốc…

<Đau quá…đau quá….thuốc…đâu rồi….>

Jung lục trong túi áo lấy lọ thuốc ra rồi bỏ ngay 2 viên vào miệng….rồi cô lại bật khóc…phải rồi…biết

được sự thật thế này..không khóc sao được…thật đáng thương cho Jung….bây giờ….không hiểu

sao…sau khi biết chuyện,cô không hề cảm thấy ghét hay hận Min và Ji,thậm chí kể cả 2 kẻ sát nhân đã

giết mẹ và em cô….cô cũng thấy hận thù…hay ghét bỏ…

<Tại sao….tại sao…mình không thấy ghét họ chút nào hết….tại sao…mình lại khóc….tại sao….>

Jung mải mê với nhưng dòng suy nghĩ rồi dần thiếp đi,cô thiếp đi ngay khi đang ngồi trước cánh cửa,trông Jung thật tội nghiệp… mặt vẫn đầy nước mắt chưa khô…tay vẫn cầm lọ thuốc….cô cứ vậy mà thiếp đi….trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ…cô chợt thầm nghĩ…

< tất cả mọi chuyện xảy ra…thật là…1 bi kịch….>

End Chapter 12

CHAPTER 13

Sáng hôm sau….

Như thường lệ,Ji và Min bắt chuyến xe Bus số 34 đến trường,chỉ có điều khác với mọi ngày,hôm nay Ji và Min đều mang tâm trạng lo lắng trong người…hai đứa ngồi trên xe,im lặng….

Dù cho đã tự an ủi nhau rằng mọi chuyện sẽ ổn nhưng làm sao có thể không lo được chứ…không trò chuyện,không cười đùa,không trêu ghẹo…chỉ có thở dài và im lặng….

…………………..

Tại lớp học…

Tiết học đầu tiên…lại là tiết Lịch sử…thầy giáo vẫn đang tiếp tục “bài ca” của mìnhnhưng trái lại với

ngày hôm qua,lớp học không hề…gọi thế nào nhỉ…không có ai ngủ gật cả,thỉnh thoảng Ji và Min lại thấy

mấy đứa bạn quay xuống và đưa cho những ánh nhìn ái ngại,xa lánh…dường như nhận ra điều đó,cả

hai đứa đều trong có vẻ nơm nớp lo sợ điều sắp xảy đến…

-Xin lỗi thầy giáo…cho tôi gặp JIyeon và Hyomin… - lại là cô giáo chủ nhiệm..

-Trời tụi nó đã làm gì sao mà suốt ngày muốn gặp vậy…2 em mau ra đi! – thầy giáo có vẻ khá giận dữ,đương nhiên rồi,tại một lần nữa bài giảng về lịch sử của thầy lại bị gián đoạn bởi 2 cô học trò Jiyeon và Hyomin…

“Cạch!”

-Hai em cùng cô qua phòng Hiệu trưởng… - cô giáo đi trước hai đứa

Cả Ji và Min đều cảm thấy rất lo lắng,thái độ của cô giáo chủ nhiệm rất lạ…những suy nghĩ khác nhau đang đan xen giữa Ji và Min….

<Chết rồi…mình có linh cảm xấu quá…>
<Sẽ không sao đâu..sẽ không sao…> Ji nắm chặt lấy tay Min….

“Cộc!Cộc!”

-Mời vào…

Ji,Min cũng cô giáo bước vào thầy Hiệu trưởng,thầy nhìn khá già nhưng trông rất phúc hậu…mặc dù thầy có cười với hai đứa nhưng đáng tiếc,rõ ràng đó là một nụ cười gượng gạo…cố che giấu đi điều gì đó…

-Thầy…thực sự…xin lỗi… - Ông không thể nói rõ nên lời…

Im lặng…và im lặng…thế là xong rồi…điều không ai mong muốn đã xảy đến…hai cô học trò cố gắng không phản ứng gì…

-Thầy…không tìm thầy chúng ạ…? – Min bỗng lên tiếng…

-Thầy rất tiếc… - ông khẽ lắc đầu – do bộ Luật giáo dục mới được đề ra năm nay…nên tạm thời… - ông không nhìn vào mắt hai đứa – tạm thời…từ giờ…các em sẽ không được đến trường nữa….

Đúng lúc ấy cô giáo chủ nhiệm che tay lên miệng và khóc nấc lên…còn Ji và Min…hai đứa không tin những gì mình vừa nghe….không được đến trường nữa…vậy là….cái gì đây…thật sự quá sốc…

-Vậy nghĩa là…chúng em…bị đuổi học ạ….?? – Ji hỏi khi mắt cô đã ngấn lệ.còn Min thì như chết đứng

Thầy Hiệu trưởng không nói gì,thầy không đủ cản đảm để nhìn hai đứa nữa…thấy vậy cô chủ nhiệm liền gạt nước mắt và vội nói :

-Không p..phải đâu… - giọng cô vẫn hơi nấc lên – chỉ là…tạm thời..thôi…chúng tôi sẽ làm tất cả…..để đưa các em trở lại….đây chỉ là tạm thời thôi…

<Tạm thời ư…cái gì thế này….sao tự nhiên…lại thế này…>

…………………………………

Ji và Min như người vô hồn trở lại lớp học,hai đứa nhớ lại điều cô chủ nhiệm dặn…

“Sẽ không sao đâu 2 em,chúng tôi sẽ tìm bằng được tập hồ sơ đó…bây giờ thì các em phải về nhà luông rồi,cô rất tiếc..sau khi biết sự việc thanh tra ở Bộ sẽ đến ngày hôm nay để kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ..nếu các em còn ở lại…sẽ không ổn…cô xin lỗi…”

“Cạch!”

-Ah hai em về rồi đấy à… - có vẻ như thầy giáo đã biết chuyện.. – tôi vừa nghe điện từ thầy Hiệu trưởng…

Cả hai không nói gì rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình,sắp xếp đồ đạc…học nghe phảng phất xung quanh những lời bàn tán của bọn bạn…

“Nghe gì chưa?Ji và Min bị đuổi học đấy!”

“Cũng phải thôi…bọn nó học thì được đấy…nhưng tính cách thì như 2 con điên ấy!”

“Công nhận,may là trường mình sáng suốt…đuổi bọn nó đi là đúng..”

Ji như bị thắt tim lại,cô không ngờ nhưng lời ấy lại phát ra từ chính những người bạn của mình,sao họ lại có thể nói như thế…

-Các người là một lũ đểu cáng!...Đi thôi Ji!! – Min bỗng vùng lên rồi kéo Ji ra khỏi lớp học…

………………………………………

“Ầm!!”

Jung bất ngờ tỉnh giấc vì tiếng sét vang ngoài trời,cô ngồi bật dậy và thấy mình đang nằm trên giường…cô đặt tay lên ngực…

<Sao đau thế nhỉ…aa…trời mưa rồi ah…có chuyện gì đó rồi chăng…mà sao mình lại ở trên giường…>

Đúng lúc Jung đang tràn ngập những suy nghĩ vu vơ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài…

-EunJung ah con dậy chưa…

-Dạ rồi ạ…

Ông Ham nhẹ nhàng bước vào phòng Jung,nhìn cô con gái tiều tụy mà trong long ông cũng thấy đau thắt…

-Con ổn chứ…trong con tệ quá… - ông sờ nhẹ lên má Jung…

-Con không sao ạ…con hơi mệt thôi… - rồi Jung chợt nhìn đồng hồ - ôi đã gần 9h rồi…con trễ giờ học rồi…

Jung đang định đứng dậy sửa soạn thì bàn tay của người cha giữ cô lại…

-Cha xin phép cho con nghỉ hôm nay rồi… - ông khẽ kéo Jung trở lại giường – ta biết,con vẫn còn sốc chuyện tối qua… tốt nhất là con nên nghỉ ngơi…hôm qua ta đã đưa con vào phòng đấy,lần sau đừng ngủ bên ngoài…

-Dạ vâng… - Jung thở dài rồi ngồi xuống,trông cô thực sự rất mệt mỏi,hai mắt cô thâm quầng,đôi môi nhợt nhạt…da mặt xanh xao…trông Jung như không còn sức sống…

-Ta không biết có nên nói cho con chuyện này nữa không… - ông bắt đầu – nhìn con thế này…ta không nghĩ con có thể chịu đựng hơn nữa… - mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ông rất muốn Jung biết chuyện này….

-Sao thế ạ?Lần này là sao đây cha? – Jung sốt sắng – Cha mau nói cho con đi…con chịu đựng được,con chịu đựng được…

-Được rồi…con cứ bình tĩnh đã nhé…hôm trước khi đang ngồi nói chuyện với đối tác tại quán Coffee,ta không hề để ý rằng…Jiyeon và Hyomin ngồi ngay đằng sau ta….và hình như chúng nó cũng không biết sự có mặt của ta… - rồi ông lấy trong túi áo ra 1 thứ gì đó – ta chỉ kịp ghi lại một đoạn của cuộc hội thoại đó thôi,con nghe đi…mong con sẽ giữ bình tĩnh….

Jung nhìn cha rồi nhìn xuống chiếc máy ghi âm,cô cầm nó lên một cách miễn cưỡng,cô lo sợ không biết mình sắp nghe được những gì đây….

<Mong rằng…không phải là…>

“…Xẹt..xẹt….”

“Haizz Min ah…càng ngày mình càng thấy ghét Unnie,ghét lắm ấy…cứ suốt ngày điều khiển bọn mình như thể con rồi của Unnie vậy!!”

“Uh công nhận đấy!Ghét ghê cơ ý,cứ làm như tụi mình là trẻ con vậy!Ngày xưa khi cha tụi mình phóng hỏa,đáng lẽ Unnie phải biết tụi mình mà tránh xa chứ nhỉ.Đằng này cứ xấn tới như cố tình trêu ngươi bọn mình vậy!”

“Rõ ghét…mình chẳng thích cô ta tí nào nữa!Không đáng để gọi là Chị!!”


“Ừ!!”

“…Xẹt..xẹt…”

-Ơ sao thế nhỉ?Cha nghĩ vẫn còn nữa… - ông Ham cẩm chiếc máy ghi âm và bấm bấm nút gì đó,và ông dừng lại khi bàn tay Jung nắm lấy tay ông

-Con…không…muốn nghe…nữa….cha..dừng lại… đi…

Hết cú sốc này đến cú sốc khác,Jung không biết mình phải tin vào cái gì nữa…mới hôm nọ còn chơi đùa vui vẻ…cùng nhau ước nguyện….vậy mà….

-Ta đã biết nhưng ta không muốn nói cho con…như vậy con sẽ rất đau lòng…cha xin lỗi… - ông chậm rãi – đây mới thực sự là lý do ta muốn con rời bỏ Ji và Min,bọn nó và cha bọn nó,đều là 1 lũ phản bội!

-Cha…hãy để..con yên… - Nước mắt lại tuôn rơi trên mặt Jung...

-Được rồi…ta phải ra ngoài…nếu con cần gì hãy gọi cô giúp việc…

“Cạch…!”

<Cái gì thế này….Ji và Min…sao hai em lại như thế….sao lại như thế….Unnie luôn yêu quý hai em…luôn dành mọi tình yêu thương cho hai em…sao cả hai…có thể nói như thế…>

AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!

Jung bỗng dưng hét to lên,cô khóc lớn thành tiếng…đứng bật dậy,cô chạy ra phía chiếc bàn trang điểm có những bức ảnh của Ji và Min chụp với cô…cô chạy đến…xé tất cả chúng thành hang trăm mảnh…rồi cô nằm ngã xuống sàn…nhìn lên vào một không gian vô định…

<Tất cả….đều là dối trá….>

……………………………………….

-Min ah đi từ từ thôi…trời đang mưa đấy!!Trú ở đâu đã!! - Ji cố kéo Min lại nhưng không thể - MINNIE!!!

Ji bỗng hét lên khi tay Min bỗng tuột ra….Min gục ngã ngay trước mặt cô,ngay trước cơn mưa nặng hạt…

-Minne cậu sao thế!!Đừng làm mình sợ…!!Park Hyomin !!!

Min nhắm nghiền mắt lại,cô cố tỏ ra mạnh mẽ ở lớp học…cố che giấu đi nỗi buồn để phần nào đó giúp Ji lấy lại tinh thần…nhưng giờ thì cô đã vượt quá giới hạn của mình…

-Min ah….hhuuhuu…ai đó…giúp tôi với…hu huuhuu…có ai với…

Ji gọi lên trong vô vọng…trời đang mưa rất to…mọi người đều nhanh chóng chạy về nhà,không ai đoái hoài đến 2 cô gái đang gục ngã và tuyệt vọng bên vệ đường….

****************************

Ngay trong lúc tuyệt vọng nhất,may thay vẫn còn có con người tốt bụng….

-Này em có chuyện gì thế?? Hộc …hộc… - một chàng trai chạy với một chiếc dù cũ kĩ…

-Híc..híc….bạn em....

***************************

Anh chàng đó đã cõng Min tới bệnh viện gần đấy…và trả giúp Ji tiền viện phí bằng chiếc thẻ của mình…

-Thực sự…cảm ơn anh…em sẽ trả lại tiền cho anh… - Ji vội cúi đầu

-Không sao mà…em nên vào xem bạn em thế nào đi,bác sĩ bảo phải ở lại đêm nay để theo dõi đó… - anh ta vội cười – thôi anh phải đi rồi anh đang vội!

-Ơ anh từ từ đã…em phải trả lại anh chứ!Cho em địa chỉ… - Ji kéo tay anh ta lại…

-Đây là Cardvisit của anh!Anh đang vội chào em!

Anh ta đưa cho Ji cái thiệp rồi đi mất…Ji nhìn cái thiệp một lúc…

<sao công ty này nghe quen quen í nhỉ…ồ…anh ấy là JangWoo….>

Lúc đó tại trước cửa bệnh viện,anh chàng vừa giúp Ji đang gọi cho ai đó…

-Chủ tịch,tôi vẫn không tìm thấy Jiyeon và Hyomin đâu cả…! Xecủa tôi bị chết máy nên không thể tìm chỗ xa được.. – anh vừa thở vừa nói –có lẽ kế hoạch hôm nay hủy thôi ạ!!

-Hừm…dù sao khoản kia cũng xong rồi…thôi hoãn lại đi!!

-Dạ vâng!

********************************

Ji bước vào phòng bệnh của Min và ngồi bên cạnh cô…Min nằm đó,khuôn mặt xanh xao vẫn nhắm nghiền mắt…lần trước là Jungie,lần này đến lượt Min…tất cả những người xung quanh Ji đều bị thế này…có phải là vì cô không…cô thầm nghĩ rồi lại khóc…

<híc..híc…đúng rồi…gọi cho Unnie….>

Ji chợt nghĩ đến Jung rồi gọi cho cô….

“Tút…..Tút….Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện không lien lạc được….xin hãy gọi lại sau…”

<Ơ sao thế nhỉ…> Ji gọi lại….

“Tút..tút…. Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện không lien lạc được…xin hãy..”
<Hay là Unnie không cầm theo máy nhỉ…thôi nhắn tin vậy…>

“Píp..píp…”

………………………………………….

Tại nhà Jung…

“Cộc!”

-Cô chủ xuống dùng bữa trưa ạ…

-Tôi xuống đây…

Jung cố ngồi dậy...cô đờ đẫn,như người vô hồn…cô cầm lấy chiếc điện thoại…một loạt cuộc gọi nhỡ của Ji,và cả tin nhắn nữa….

“Unnie ah…em buồn quá…em không biết phải làm sao nữa….”

“Unnie đang bận ah…?Sao không nhắn lại….”

Jung buồn bã ném chiếc điện thoại đi,cô sửa soạn rồi xuống dưới phòng ăn….

************

-Cô ah…lấy dùm cháu cái điện thoại… - Jung nói với cô giúp việc

-Đây ạ…

-Cảm ơn cô…

Jung liền bấm số rồi gọi cho cha mình…

-Sao vậy con? – giọng ông Ham ở đàu dây bên kia vang lên

-Con xin lỗi..vì tất cả..chuyện trước đây..con sai rồi – Jung nói chắc như đinh đóng cột – Từ giờ…trong ký ức của con sẽ không còn hai cái tên Jiyeon và Hyomin nữa..từ giờ…con sẽ nghe theo lời của cha…

-Ừm…không sao đâu con,con biết thế là tốt rồi…thôi cha đang bận tí nhé…chào con…

-Vâng chào cha…

Jung tắt máy,mặt cô nhìn trông thật nghiêm túc,ánh mắt của cô,đầy rẫy hận thù…trông đôi mắt cô…đáng sợ không khác gì cha cô…

<Jiyeon…Hyomin…Unnie đã tin tưởng hai em…trao cho 2 em mọi thứ….nhưng đây…sẽ là dấu chấm hết cho trang sách cuổi cùng của những kí ức đẹp mà chúng ta đã có…>
……………………………………
End Chapter 13

CHAPTER 14

Sau khi dùng xong bữa trưa Jung liền trở về phòng của mình.Cô bước vào phòng với một tâm trạng tồi

tệ hơn bao giờ hết…sự thật về cái chết của mẹ và em gái,những lời nghiệt ngã cay đắng từ những

người bạn mà cô luôn tin tưởng…tất cả xảy đến quá nhanh.làm Jung không thể định hình được chuyện

gì đang diễn ra nữa…cô nằm xuống giường và cầm chiếc điện thoại lên…vẫn là một loạt các cuộc gọi

nhỡ và tin nhắn của Ji…

<Nó đang làm gì thế không biết….đồ phản bội….>

Jung không buồn đọc chúng,cô nhanh tay xóa hết chúng đi,xóa luôn của Ji và Min,trong đầu cô bây giờ

2 người đó gần như đã không còn tồn tại nữa…cơn mưa từ sáng vẫn chưa ngớt,phải chăng ông trời

đang khóc cho tâm trạng của Jung…

Bỗng nhiên có chợt nghĩ tới một người,người mà có lẽ sẽ sẵn sàng lắng nghe cô,an ủi cô,ngay lúc này…

“Píp…píp…”

-Alo??

-JangGoon-nim…

-Jungie ah!Có chuyện gì vậy em? – Giọng Jangwoo từ đầu dây bên kia vang lên,anh vừa vui mừng vừa lo lắng khi Jung gọi cho anh

-Anh đã hứa sẽ mời em một bữa đúng không…em biết bây giờ trời đang mưa,nhưng em thật sự cần một người để chia sẻ…

-Không sao đâu không sao đâu,anh đang chỗ sửa xe,anh sẽ qua đón em ngay! – JangWoo nhảy cẫng lên mặc dù anh đang ở trung tâm bảo dưỡng

-Ah..vậy ạ…thôi vậy để tối anh nhé…đến tối chắc mưa sẽ ngớt,với lại xe anh đang sửa nữa…

-Ừ em muốn thế nào cũng được mà!Vậy 7h anh qua đón em nhé!

-Vâng em cảm ơn anh nhiều..

“Tút..”

Jung khẽ đặt chiếc điện thoại xuống,người duy nhất cô nghĩ tới hiện tại là JangWoo,chứ không phải là

một trong những người bạn khác của cô..dường như vì một lý do nào đó,cô đã mất hết sự tin tưởng ở

tất cả những người bạn đó…cô cố gắng gạt bỏ mọi u phiền trong đầu…và lại thiếp đi..

………………………………………….

Tại bệnh viện….

-Ư…Ji ah… - Ming từ từ mở mắt và thấy Ji đang nắm chặt tay mình và ngủ gật..

-Ô…Min…Cậu tỉnh rồi ah?May quá rồi.. – Ji vẫn còn hơi mơ ngủ,trông cô cũng mệt mỏi không kém gì Min – Cậu đừng làm mình sợ nữa nhé,tự dưng lại ngất ra như thế…

-Ừm…mình xin lỗi…khụ khụ…

Ji nhìn Min mà cô càng thấy đau lòng,cô nắm chặt tay Min lại :

-Cậu biết vậy là được rồi,lúc cậu bị thế tớ chẳng biết phải làm gì luôn,may là có một anh qua giúp,anh ấy đã cõng cậu tới đây,giúp làm thủ tục nhập viện,và trả tiền viện phí nữa…

-Thật ah…khụ khụ…mà tụi mình phải..khụ khụ…phải trả lại chứ - Min vừa nói vừa ho

-Đương nhiên rồi,anh ý có đưa cho mình Cardvisit này… - Ji khẽ lấy 1 tâm thiệp trong túi áo mình ra và đưa cho Min – cậu có thấy công ty này nghe quen quen không?Mình nghĩ mãi không ra…

-Để mình xem nào… - Min nhìn tấm thiệp chăm chú một lúc – “Công ty đầu tư và phát triển HSH..khụ khụ….mà anh ấy là JangWoo ah khụ khụ…khụ khụ khụ… - Min ngày vàng ho nặng hơn

-Ừ…mà sao cậu ho nhiều quá vậy..nằm yên đây để mình gọi bác sĩ xem thế nào…

JI đang định ra ngoài thì bàn tay Min nắm tay cô lại…

-Không cần đâu…mình ổn mà khụ khụ…

-Ổn cái gì mà ổn!Nằm yên đó!Cậu còn nói thêm nữa thì chết vời mình!

Ji bỏ tay Min ra rồi đi ra ngoài…cô vừa đi vừa thấy lo lắng cho Min..tự nhiên Min lại như vậy,thật là biết cách làm cho người ta lo lắng…

<Mong là Min sẽ không sao…haizzz….>

Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới Jung,cô vội giở điện thoại ra…vẫn không hề có cuộc gọi,hay tin nhắn nào từ Jung..

<Bây giờ đã hơn 4h chiều rồi…Unnie không hề liên lạc gì với mình cả…sao thế nhỉ?Hay điện thoại Unnie hết pin??Híc…Unnie ah…em đang rất cần Unnie..tại sao không trả lời em vậy?>

Ji buỗn bã cúi gằm mặt xuống,và cô đã không may va vào một bác sĩ…

“Bộp!” – Một đống giấy tờ của vị bác sĩ ấy rơi xuống

-Ôi tôi xin lỗi ạ! – Ji vội cúi đầu lia lịa và nhặt giùm ông ấy đống giấy tờ,cô chợt thấy một tờ giấy đề tên Min..

-Ơ…

Vị bác sĩ bỗng nhìn Ji và nói :

-Đúng rồi…cô bé là bạn của Park Hyomin đúng không?Tôi là bác sĩ phụ trách cho bệnh nhân đó,tôi đang định tới nói với cháu đây – ông giúp Ji nhặt nốt mấy tờ giấy lên và đưa cho Ji tờ bệnh án của Min – Bạn cháu phải nhập viện thôi,cô bé bị viêm phổi cấp,tuy không quá nặng nhưng phải điều trị triệt để.

-Cái gì cơ ạ…Viêm phổi cấp..Bạn cháu...sẽ không sao chứ ạ…? – Giọng Ji hơi run run sau khi nhìn lướt qua tờ bệnh án

-Sẽ ổn thôi…cứ điều trị sẽ ổn thôi cháu ạ,cháu theo ta làm thủ tục nhập viện dài ngày nhé..!
Ji vội đi theo ông ấy,trong lòng vẫn thấy nơm nớp lo sợ,hết chuyện này đến chuyện khác,cô thực sự chỉ muốn kiếm chỗ nào đó để khóc thật to thôi….

****************

-Đây….em hãy điền thông tin vào tờ giấy này – Cô y tá khẽ nói

-Dạ vâng… - Ji cầm lấy tờ giấy và bỗng hỏi – thưa chị,thời gian nhập viện…sẽ là bao lâu ạ…

-Cũng tùy thuộc vào sức đề kháng của bệnh nhân em ạ…chị nghĩ chắc khoảng 1 tuần…có thể hơn..

-Vâng…cảm ơn chị…

****************

Ji lặng lẽ trở về phòng bệnh,cô vào phòng và thấy Min đã thiếp đi lúc nào không hay…nhìn Min trông thật nhợt nhạt…

Ji ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Min,cô không làm gì,chỉ nhìn Min…thỉnh thoảng Min lại ho sặc sụa,cô nhìn thấy vậy mà càng thấy xót xa trong lòng..

<Nhìn cậu mà tớ thương quá…chúng ta phải làm gì bây giờ..tiền tiết kiệm chỉ đủ tiền viện phí và chữa trị..còn tiền ăn,sinh hoạt..làm thế nào đây…bạn bè đều xa lánh tụi mình,Unnie thì không liên lạc được cả ngày hôm nay…cậu thì thế này…một mình mình…phải làm sao đây…>

“Tóc..tóc…”

Ji cứ nghĩ trong vô vọng và cô không hay để ý mình đã khóc từ lúc nào,cô cứ dụi dụi tay,gạt nước mắt..nhưng dường như càng làm vậy cô càng khóc nhiều thêm….

<không được…không được khóc…mình phải làm chỗ dựa cho Min…không được khóc…mình sẽ phải làm đủ mọi việc…để kiếm tiền…không được yếu đuối thế này…phải mạnh mẽ lên…tớ đã rất cố gắng rồi đó Min ah…cậu cũng phải mau khỏe đấy…>

……………………………………

Tại nhà Jung...

“Cộc!Cộc!”

-Cô chủ có người cần gặp cô ạ!

-Ah vâng…

Jung uể oải ngồi dậy,cô không xác định bây giờ là lúc nào nữa,bởi mưa cả ngày nên ngoài trời lúc nào cũng tối sầm…cô nhìn liếc qua chiếc điện thoại…

<Chết rồi…gần 7h rồi sao??Ôi chắc JangWoo đang đợi mình dưới kia….>

Jung nhanh chóng sửa soạn trang điểm rồi chạy vù xuống dưới nhà….đang đi cô nhớ ra 1 điều gì đó và lại chạy hồng hộc lên

<Ặc..thuốc….lại quên mất…Aishii~~>

Ở bên ngoài JangWoo vẫn đang đứng đợi,bây giờ đã là 7h15,anh cứ tính đi vào nhà xem nhưng cứ mỗi
lúc gần đến cánh cửa thì anh lại quay lại…

Đang sốt ruột chờ đợi thì Jung bỗng từ nhà chạy ra :

-JangGoon-nim!!

-Ô Jungie! – mặt anh phấn chấn hẳn lên

Vừa chạy đến chiếc xe vừa thở hổn hển,Jung nói không ra hơi:

-Anh..đợi..em lâu chưa?

-Không lâu đâu anh cũng mới đến mà – anh cười rồi bỗng ngước lên trời – hình như lại mưa rồi đấy em vào trong xe đã!

-Vâng…

***************************

-Em muốn ăn ở đâu? – JangWoo hỏi

-Anh chọn đi..em thế nào cũng được… - Jung ngồi bên cạnh nói,mắt cô lại hơi đượm buồn..

-Ừ được rồi… - <em ấy trông buồn rầu và tiều tụy quá..chắc là vì chuyện đó…> -Vậy ăn đồ Trung Hoa nhé…anh biết 1 chỗ khá ổn….

-Vâng….

****************************

<Híc..tìm việc khó quá….chỗ kia mình lại mới nghỉ..zời ơi sao tự nhiên mình lại xin nghỉ nhỉ…>

Ji vừa đi trên đường vừa nghĩ,để có thêm tiền,cô phải kiếm thêm việc làm..nếu không sẽ thật sự không ổn chút nào…

<không biết để Min ở lại một mình có sao không nhỉ…haizzz..chắc sẽ ổn thôi,mình đã đưa số điện cho chị y tá rồi,có gì chị ấy sẽ gọi cho mình…sẽ không sao đâu…haizz cố lên nào Jiyeon…>

Ji cứ mãi nghĩ lung tung mà không để ý gì xung quanh,cô sang đường khi vẫn đang đèn xanh…bỗng có một chiếc xe lao tới…



“Kééééttttt!!!!!”



-Ááááá!!!!!



Thật may thay,chiếc xe đó đã phanh lại đúng lúc....Ji ngẩng mặt lên,cô đang ở trong tâm trạng sợ hãi đến tột độ…và mặt cô trở nên biến sắc hoàn toàn khi nhìn thẳng vào chiếc xe,có mỗi đôi mắt cũng đang trố lên nhìn cô…


-U…Unnie…?!

…………………………………………� �……….

End Chapter 14

CHAPTER 15

-U..Unnie…

Ji thực sự bất ngờ khi nhìn thấy Jung…và Jung cũng vậy…Jung liền bảo JangWoo cho xe chạy nhưng Ji đã kịp chạy tới bên cạnh chiếc xe,đập cửa gọi Jung :

-Unnie ah!Unnie ah!! Sao Unnie lại lảng tránh em!!Tại sao Unnie lại như vậy!!Unnie có biết bào nhiêu chuyện đã xảy ra với tụi em không??Jungie ah!! – Ji vừa đập cửa vừa gào thét

Jung không nhìn mặt Ji,mặc dù tròng lòng cô có một chút gì đó bồn chồn không yên...nhưng cô đã quyết tâm rồi,Jiyeon và Hyomin…không đáng để cô quan tâm và yêu thương nhiều như vậy…

-Mau lái đi anh !!

-Nhưng…

-Làm ơn anh JangWoo!!!

Jung bỗng hét lớn lên và JangWoo không biết làm gì hơn là cho xe chạy đi,mặc cho Ji đang đứng đó và không hiểu chuyện gì đang diễn ra….

Ji khuỵu xuống ngay giữa giải phân cách,đôi mắt lại rơi lệ,cô nhìn về phía chiếc xe ấy…

Jung nhắm mắt lại,cô thấy sống mũi cay cay…tại sao..cô vẫn rơi nước mắt vì con người đó…
JangWoo nhìn Jung và không nói gì…anh nghĩ bây giờ im lặng là tốt nhất…và anh chợt nghĩ tới người con gái vừa nãy….

<Sao cô ấy nhìn quen thế nhỉ…mình đã gặp ở đâu rồi chăng…?>

*******************

Sauk hi đã gọi món,cả hai đều im lặng,và JangWoo lại là người bắt đầu trước..

-Đây là một phòng khá yên tĩnh,em có thế cảm thấy thoái mái khi ở đây Jungie ạ… - anh khẽ mỉm cười

-Cảm ơn anh.. – Jung ngẩng mặt lên – chuyện ban nãy..em xin lỗi vì đã hét lên..

-Không sao mà… - anh lại cười – có vẻ như em rất quý cô gái đó…?

-Sao anh lại nói vậy?? – Jung rất ngạc nhiên khi JangWoo nói điều đó

-Ah không..anh đoán vậy thôi…đó là trực giác…đàn ông… <ặc…mình vừa nói cái gì vậy…>

Nhưng nhờ sự giải thích đáng yêu của JangWoo mà Jung đã bật cười..thấy vậy anh cũng thấy yên tâm phần nào…

-Người con gái ấy… - Jung bắt đầu -..em đã từng rất yêu cô ấy…dành trọn tình yêu thương cho cô ấy..nhưng cô ấy đã phản bội em….

JangWoo bỗng điếng người lại… <chuyện này..liệu có phải là….>

Đầu anh đang rối bời hết lên,có vẻ anh đã lờ mờ đoán ra được cô gái ấy là ai…

-Cô ấy..tên là gì hả Jungie…?

-Là…J..

“Reeng!!Reeng…!!”

Đúng lúc đó thì điện thoại của JangWoo reo lên,đó là cha Jung…

-Anh ra ngoài một lát nhé!

***

JangWoo vội đi ra ngoài và cố gắng nói chuyện để Jung không thể được..

-Vâng thưa chủ tịch…

-Cậu đang ở đâu vậy?

-Dạ..tôi đưa EunJung đi ăn tối ạ…cô ấy yêu cầu tôi làm vậy…

-Ah uk..được rồi..ta vừa sực nhớ ra một chuyện…cậu hình như vẫn chưa biết mặt Jiyeon và Hyomin….bật video call lên đi!

Giờ JangWoo mới nhớ ra,lần cuối cùng anh nhìn thấy Jiyeon và Hyomin hồi 8 năm trước…anh nhanh chóng bật chế độ video call…

-Đây..nhìn rõ nhé! – hình ảnh ông Ham hiện lên trên điện thoại cầm một bức ảnh,ông cố tình để nó thật gần cho JangWoo nhìn kĩ – bên trái là Jiyeon,bên phải là Hyomin…

JangWoo như thất thần khi nhìn thấy bức ảnh đó,thì ra…hai người con gái anh đã cứu sáng nay…và hai người con gái vị chủ tịch đang đặt tầm ngắm..là Jiyeon..và Hyomin…

-Vâng..tôi nhìn rõ rồi..thôi tôi cúp máy ạ…cô EunJung đang chờ..

-Được rồi..thế thì ngày mai bắt đầu kế hoạch đi!

***

JangWoo bước vào với một khuôn mặt đầy tâm trạng,anh ngồi xuống và thở dài…

-Anh sao vậy?Ai gọi anh thế… - Jung lo lắng khi thấy JangWoo có vẻ nghĩ ngợi điều gì đó

-Ah không có gì…anh nghĩ linh tinh ấy mà…Ồ món ăn đã ra rồi này..em mau ăn đi,ngon lắm đó !
JangWoo nhanh chóng chuyển chủ đề để làm Jung bớt hoài nghi,và anh đã thành công,có vẻ Jung khá thích đồ Trung Hoa.Anh nhìn cô và mỉm cười…

Jung và JangWoo cùng ngồi nói chuyện với nhau…Jung dường như đã kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe…anh nghe mà cố không phản ứng gì,chỉ gắng an ủi Jung…

<Jungie mà biết được tất cả mọi chuyện…là do mình..thì cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình mất…phải làm sao đây…>

………………………………….

-Cảm ơn anh vì hôm nay,em thực sự đã thấy khá hơn – Jung khẽ tháo dây an toàn và nhìn JangWoo

-Ừ..không có gì…

-Anh có sao không vậy?Từ lúc nghe xong điện thoại anh lạ lắm… - Jung bỗng đặt tay lên mặt anh

JangWoo như bị điện giật =) anh vội đặt tay Jung xuống :

-Anh hơi mệt tí thôi,không sao đâu em…

-Vậy ah…thế anh nghỉ đi nhé… - Jung có vẻ đã bớt lo hơn – vậy..em vào đây…

-Ah Jungie này… - JangWoo gọi cô lại – Người con gái ấy…em có…còn yêu cô ấy không….hay là còn chút tình cảm gì đó..không?

Jung im lặng một chút,rồi nhìn anh và trả lời:

-Tình yêu…rất phức tạp...JangGoon-nim ạ…thôi em vào đây…

“Cạch!”

JangWoo nhìn cô rồi lại thở dài….dường như anh hiểu câu trả lời của Jung…

<Haizzz….vậy là… đúng như mình nghĩ….thật tội nghiệp cô ấy…>

JangWoo lái xe đi,có vẻ như anh vừa đưa ra một quyết định gì đó…và rồi anh lại nghĩ về Jiyeon và Hyomin…

<Thật tình…cái hôm lấy tập hồ sơ mình chẳng nhìn kĩ tấm ảnh lí lịch gì cả,tại sao mình lại không biết đấy là bọn họ chứ…aishii~~~>

………………………………

Ji trở về bệnh viện,cô bước vào phòng Min với một khuôn mặt vô hồn…

-Sao vậy Ji…?

Ji nhìn Min ròi cố gượng cười :

-Cậu bị viêm phổi cấp đấy ngốc ạ!Thế nên mình mới buồn thế này đây!

-Ừ cái đó cô y tá có nói với mình rồi…khụ khụ…cô ấy còn nói mình có thể sẽ bị mất giọng…

-Cái gì cơ?? – Ji giật bấn mình vội hỏi Min

-…trong 1 tuần…ngốc ạ…haha..chứ cậu tưởng mình sẽ câm chắc khụ….khụ….

-Ah ừ…thôi cậu nghỉ đi,từ giờ mình sẽ luôn ở cạnh cậu Min ạ… - Ji đặt nhẹ tay lên gò mà ửng đỏ của Min – Mình sẽ kiếm tiền…để chữa cho cậu…bằng mọi giá chữa khỏi cho cậu…

-Ji ah…mình..khụ khụ…xin lỗi… - Min lại ho nhiều hơn

-Cậu đừng nói nữa..không câm thật bây giờ

Rồi Min đáp lại bằng một nụ cười,điều đó cũng an úi Ji phần trong những chuyện rắc rối mà JI đang gặp phải,đặc biệt là cuộc gặp mặt vừa rồi…

-Ah Ji…sao cậu không thử gọi cho Unnie?

Câu hỏi làm Ji thắt tim lại,cô cảm thấy khó thở,cô cố gắng lấy lại bình tĩnh trả lời Min,cô quay lưng lại với Min và vờ đang làm gì đó :

-Ah…Unnie..unnie..bị ốm…mình cũng không muốn làm phiền…

-Bị ốm ah…khụ khụ…không lẽ… - Min dường như đã lỡ lời,cô vội che tay lên miệng

Ji quay lại tức khắc,hình như Min đang giấu cô chuyện gì đó…sao chứ…lại chuyện gì nữa đây…Ji ngồi xuống cạnh Min,gặng hỏi cô:

-Câu vừa nói gì…không lẽ gì chứ….

-Đâu mình có nói thể đâu…

-CẬU CÓ NÓI MÀ!!MÌNH XIN CẬU HÃY NÓI CHO MÌNH HYOMIN AH!!! – Ji hét lên trong nước mắt… -HÔM NAY CÒN XẢY RA CHUYỆN GÌ NỮA ĐÂY!!!

Thấy vậy Min đành phải kể cho JI nghe….<tệ quá..mình sơ ý quá đi mất..đành phải nói thôi….>

-Unnie… - Min hơi ngập ngừng -…bị bệnh tim…không thể chữa được…

Tai Ji ù đi,cô không nghe rõ Min đang nói gì nữa…

-Sao..cơ…?

-Unnie đã…khụ khụ.dặn mình không được nói với cậu…cái ngày Unnie bị ngất ở công viên giải trí,là do căn bệnh ấy…mình chỉ tình cờ biết được thôi….

JI vẫn im lặng….cô che tay lên miệng…

-Chỉ cần bị kích động nhẹ…unnie sẽ bị đau và phải dùng thuốc…đã rất nhiều lần..unnie phải dùng thuốc..trước mặt mình…. – nói đến đây Min cũng khóc,cô khóc vì thương Jung,thương cả JI nữa…

-Được rồi…cậu không cần nói nữa….mình…ra ngoài một lát….

Ji chạy vù ra ngoài,cô lấy ngay điện thoại ra gọi cho Jung…

“Tút…tút….”

<Làm ơn Unnie….hãy nghe máy đi….một lần thôi mà...>

…………………………………..

Jung nằm phịch trên giường,mấy ngày gần đây cô luôn cảm thấy mệt mỏi và chỉ muốn nằm

ngủ…những cơn đau cũng tìm đến cô nhiều hơn…và dường như thuốc cũng không còn tác dụng…

Đúng lúc đó có một cuộc gọi đến….Jung nhìn trên máy,sô điện thoại này..cô đã xóa đi rồi…nhưng hình

như cô đã thuộc nó…và biết nó là của ai…

<mình có nên nghe không đây….đồ đáng ghét ấy..tại sao…đáng ghét….>

-Alo…..

-Unnie ah!! – JI mừng rỡ ở đầu dây bên kia – Sao unnie không nghe điện của em?Sao vừa Unnie lại tránh mặt em??Em không hiểu!

-Vậy có lẽ cô không cần hiểu đâu,xin lỗi tôi đang mệt..!Chào…c..

-Có phải do bệnh của Unnie không ?? – Ji ngắt lời Jung – Tại sao Unnie lại giấu em??Unnie nghĩ rằng một mình Unnie chịu đựng là được sao??Híc..híc… - JI vừa nói vừa gạt nước mắt

Jung ngồi bật dậy,cô không biết nên nói gì bây giờ…cô còn đang mãi suy nghĩ….<làm sao cô ấy lại biết chứ…?chẳng lẽ Hyomin đã nói cho cô ấy…>

-Unnie ah!!Mau trả lời em đi!!Có phải do chuyện này nên Unnie mới tránh mặt em không??

<Không được Jung..không được mềm lòng…con nhỏ này…là kẻ thù của mày…>

-Muốn biết tại sao ah… - Jung cố lấy lại bình tĩnh -…bởi vì…trong tâm trí tôi cô chẳng là cái thá gì cả!Cô có quyền gì để biết chuyện riêng của tôi!!Còn vì sao tôi tránh mặt cô ah…vì thấy ghê tởm cô,những lời nói thốt ra từ cô và bạn cô….đồ phản bội!!!

-Unnie…nói gì thế…em không hiểu gì cả….

-Đừng giả vờ nữa…nghe cho kĩ này Park Jiyeon!!Ham EunJung tôi,chưa bao giờ coi cô là cái gì của tôi hết!Nghe rõ chưa!!

“Tút….”

Ji đánh rơi chiếc điện thoại xuống…

Jung cũng bỏ chiếc điện thoại xuống…..

<Sao…lại đau thế này….đau quá…..>

End Chapter 15

CHAPTER 16

Ji như chết đứng trước cửa phòng bệnh…lần này không phải là đùa nữa rồi,lần này..là thật…một lần nữa,Jung lại bỏ cô…bỏ cô lại…lần trước là hiểu nhầm…còn bây giờ…Jung thật sự đã rời xa cô…
Ji buồn bã bước vào phòng Min…Cô ngồi xuống cạnh Min…im lặng…..

…………………………


………………….


………..


-Ưm…cậu vừa gọi… cho Unnie ah.. – Min khẽ nói,cô không thể tiếp tục nhìn Ji thế này nữa..

-Ừ…gọi rồi…

-Thế…Unnie có nói gì không…mong là Unnie không trách mình….

Ji nhìn Min mà không thể thốt lên nữa…

-Unnie…không trách cậu… - Ji nghẹn ngào -..Unnie chỉ...bỏ bọn mình thôi…lần này..là thật….híc híc…

-Cậu nói cái gì? – Min điếng người lại

-Mình…cũng…k..không hiểu nữa…híc…híc…sao tự nhiên…Unnie..lại như vậy…

Ji cứ như vậy,rồi lại khóc,cô cúi xuống vào lòng Min…tiếng khóc ngày càng to hơn…Min chỉ biết vỗ vào vai Ji để an ủi cô,Min biết rằng giờ không có gì cô có thể làm để cho Ji vui lên được..ngoài việc làm chỗ dựa cho Ji…

-Cứ khóc đi….Yeonie ạ….

…………………………………………� �…

Sáng hôm sau…..

Ji thức dậy và cô thấy mình đang nằm trên lòng Min,còn Min thì ngồi ngủ gật gà gật gù…

<A…trời ạ mình đã ngủ thế này cả đêm sao…mà 7h hơn rồi ah…>

Ji chán nản ngước nhìn lên chiếc đồng hồ,rồi cô khẽ đắp chăn cho Min…có lẽ cả đêm qua qua Min đã không được ngon giấc..

“Xin lỗi cậu nhé Min…mình lại làm cậu khổ rồi…ngủ đi nhé,mình đi xin việc,trưa mình sẽ gặp lại cậu…lát nữa cô y tá sẽ vào tiêm thuốc cho cậu đấy,cô ấy sẽ mang cả bữa sáng nữa,cậu phải ăn nhiều vào đấy!”

Ji khẽ viết tấm note và đặt lên chiếc bàn cạnh giường…cô nhẹ nhàng đi ra ngoài để không làm Min tỉnh giấc…

ĐI ra ngoài được một đoạn thì cô mới sực nhớ ra mình quên điện thoại,cô lại chạy vào phòng . Ji nhấc chiếc điện thoại lên,cô nhìn thấy tấm thiệp phía dưới…

<A..đúng rồi..mình phải trả lại tiền cho anh ấy..tí thì quên mất…xem nào…tiền viện phí hôm đó là…>

Ji vội giở ví ra xem,đếm số tiền ít ỏi của cô…

<may quá vừa đủ…mình nên trả luôn không đống này sẽ bay luôn mất….>

Ji lại đi ra ngoài,cô vừa đi vừa gọi điện :

-Alo?

-Ưm….có phải JangWoo-sshi không ạ?

- Vâng,xin lỗi ai thế ạ…?

-Ah,em là cô gái có bạn bị ngất ấy ạ,anh đã giúp em… - Ji hơi ngập ngừng – em..định…trả lại anh số tiền hôm nay…được không ạ…

-Ah ừ…cũng được…

-Vậy anh có thể qua cổng biện viện hôm qua được không ạ?Em sẽ đợi anh ở đó!

-Ừ…

“Tút..”

<Giọng nói của anh ấy…trên điện thoại...sao quen quá…mình đã từng nghe ở đâu chưa nhỉ..?> Ji thầm nghĩ..

………………………………………..

JangWoo ngắt máy rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện….

<Mình cũng đang đi tìm Jiyeon mà cô ấy lại gọi cho mình rồi…haizzz…mà sao vẫn còn ở bệnh viện nhỉ?Có chuyện gì chăng?>

………………………………………..

Ji đang đứng ở cửa chính của bệnh viện,cô vẫn đang mải suy nghĩ về anh chàng bí ẩn kia..

<Giọng anh JangWoo…nghe quen quá….mà…hình như hôm qua…người lái xe bên cạnh Unnie…>

Ji dường như phát hiện ra điều gì đó,nhưng suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất bởi sự xuất hiện của JangWoo.

-Ưm..có phải em là…

-Vâng ạ…em là Jiyeon…

-Ừ..Jiyeon…. - JangWoo vờ như không biết gì vậy..

-Đây ạ - Ji rút ra trong túi một chiếc phogn bì – thật sự cảm ơn anh chuyện hôm qua…

-Không có gì… - JangWoo cầm lấy chiếc phong bì… - mà sao em vẫn còn ở đây?Em bị ốm ah? – JangWoo hỏi

-Dạ?!Ah…bạn em bị viêm phôi ạ… - Ji cúi mặt xuống – bạn ấy sẽ phải tiếp tục ở đây điều trị….

JangWoo hoàn toàn bị bất ngờ :

-Thật sao?Tội nghiệp quá…Thế,em ấy sẽ điều trị…trong bao lâu?

-Dạ,chắc khoảng 1 tuần,nếu cậu ấy có sức đề kháng tốt… - JI nói nhưng cứ nghiêng trái nghiêng phải để nhìn thật kĩ khuôn mặt của JangWoo..

-1 tuần ah…mà mặt anh có gì sao? – JangWoo bắt đầu nghi ngờ…

-Không ạ…! – Ji giật bắn mình – Em thấy giống một người em gặp tối qua…chắc em nhầm thôi…hì hì…

-Vậy ah… - <may quá cô ấy không nhận ra…> - vậy thôi anh đi đây..chào em nhé…

-Dạ chào anh…

****************

JangWoo ngồi trong xe,anh cất chiếc phong bì đi và gọi điện cho ai đó..khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng…

-Gì vậy? – giọng chủ tịch Ham vang lên

-Dạ thưa chủ tịch….ưm… - anh ngập ngừng – tôi nghĩ kế hoạch hôm nay nên hoãn lại…

-Cái gì? – ông ta giận dữ - Có hai đứa con gái mà cậu cũng không tìm được sao??

-Dạ không…tôi đã thấy rồi..nhưng thay vì khử luôn…hay để bọn chúng bị cô lập….rồi để đến lúc tuyệt vọng nhất,hành động cũng không muộn đâu ạ… -JangWoo nói giọng có vẻ hơi lo sợ

-HỪm…được rồi…vậy cậu muốn ta phải đợi bao lâu đây??

-Dạ….cho tôi 1 tuần…. – giọng anh trầm xuống

-Cậu chỉ có 1 tuần thôi đấy!! – ông Ham nói với vẻ hoài nghi – Mà JangWoo này,cậu mà tính giở trò gì….thì cậu sẽ không xong với tôi đâu!

-Tôi luôn trung thành…với..với ngài – anh nói lắp – tôi sẽ không để ngài thất vọng!!

“Tút…”

Cuối cùng thì ông ta cũng gác máy,JangWoo ngửa cổ ra đằng sau và thở mạnh…

<Đây là những việc tối thiểu mình còn có thể làm….đúng rồi..mày làm đúng lắm JangWoo ạ…>

******************

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ji đã tìm được vài công việc vặt để kiếm tiền,cô đi phát tờ rơi,rửa bát thuê,bán nước giải khát….dù cho

có vất vả nhưng cô cũng kiếm được kha khá,mỗi lúc như vậy cô luôn nghĩ đến Min..chỉ cần nghĩ đến Min

sẽ khỏe lại sớm mà cô lại có động lực để tiếp tục làm việc…và cũng tự lúc nào…hình như cô đã quên đi
Jung…

Min biết Ji hang ngày phải vất vả nên cô cũng rất cố gắng để mau khỏe giúp Ji,cô chăm chỉ uống thuốc

đều đặn,ăn hết sạch nhưng bữa cơm do Ji nấu,cho dù nó có ngon hay không ngon thậm chí là dở

tệ..bởi vì cô biết đó là công sức mà Ji đã bỏ ra…

Tất cả cứ diễn ra êm đềm như vậy…dường như sự vắng mặt của Jung…cũng không còn quan trọng nữa…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~


~1 tuần sau~

Tại văn phòng của chủ tịch Ham….

-Cha cho gọi con ạ? – Jung khẽ bước vào,cô hơi bất ngờ khi thấy JangWoo – A..JangGoon – nim…

-JangGoon-nim??? – ông Ham bỗng thốt lên

Thấy vậy JangWoo liền đứng bật dậy :

-Ah không có gì đâu ạ… - anh nhìn Jung rồi lại nhìn cha cô -….tôi xin phép ạ!

JangWoo cố chạy như bay ra khỏi văn phòng,ông Ham bỗng gọi anh lại:

-JangWoo..mong cậu sẽ làm tốt…

-Dạ…

“Sấm!!”

-Con ngồi xuống đi… - ông vội rót một tách trà – con uống trà chứ…

-Vâng…mà cha gọi con có việc gì thế ạ…

-Ah.. – ông ngồi xuống đối diện Jung – hôm nay là 1.4 nhỉ,tối nay con có muốn đi ăn với ta không?Đừng lo ta không nói dối đâu…

Jung khẽ cười,cô liền gật đầu:

-Được chứ ạ!Mà cha nhớ đừng có nói dối đấy!

-Ta biết rồi…ah mà….tối nay ta tính loại bỏ Jiyeon và Hyomin đấy…chắc con chưa biết nhỉ.. – ông nhấp một ngụm trà...

-Dạ?! – Jung đứng tim –Cha nói gì ạ?

-Haha ta đùa đấy,con quên mất hôm nay là ngày gì sao…haha

-Ah vâng…-Jung cúi mặt xuống… - Ah chết rồi cha ơi!Con quên mất,tối nay con hẹn với tụi bạn đi Karaoke rồi!

-Vậy ah… - ông nhìn thẳng vào mặt Jung

-Vâng,xin lỗi cha… - Jung cũng nhìn chằm chằm vào ông

Ông nhìn Jung một lúc rồi đứng dậy…

-Được rồi…thế khi khác nhé!

-Vâng…thôi giờ cũng gần 6h rồi,con về chuẩn bị đây ạ…

Nói rồi Jung liền đi ra khỏi phòng,cô cầm lấy ngay điện thoại gọi cho ai đó…

-Guyri ah EunJung đấy,này tối nay cha tớ mà có gọi thì cậu bảo tớ đi Karaoke cùng hội bọn mình nhé!

-Ya~~~ nhỡ bố cậu đòi nói chuyện với cậu thì sao??

-Thì…cứ bảo là mình say rồi..thế nhé!

-Ừ được rồi…cậu nợ mình đấy…!!

Jung ngắt máy rồi đi thẳng xuống tầng hầm chỗ chiếc xe của mình…

<khỉ thật….mình đang làm cái quái gì nữa không biết…>

Jung vội lái xe và đi đến một nơi mà cô thề sẽ không bao giờ quay lại…nhà của Jiyeon và Hyomin…cô mở cửa xe,chạy đến và ngó qua cửa kính ngồi nhà…

<Hình như họ không có nhà….Haizzz..cha đang tính làm gì thế không biết…>

Cô nhìn vào trong một lúc rồi quay trở lại xe của mình,không hiểu sao…cô lại cảm thấy lo lắng….

<Thôi mặc kệ đi…mình nên quên đi thôi…>

Jung thởi dài rồi lại lái xe đi…đến đoạn dừng đèn đỏ,cô bỗng nhìn thấy một hình bỏng quen thuộc…
Hình ảnh một cô gái gầy gò đang bê rổ bát lớn vào trong nhà,nhìn cô bé trong xanh xao và nhợt nhạt…

<Đó là…Jiyeon sao…>

Jung trố mắt ra nhìn…cô chỉ giật mình khi có tiếng bấm còi từ chiếc xe đằng sau,cô liền tạt vào làn

đường đối diện cửa hàng ăn mà Ji đang làm việc…cô vội lấy chiếc mũ lưỡi trai và đi ra ngoài….

Cô vào một quán nước ngay cạnh đó,Jung dường như không ý thức được việc mình đang làm…cô không

thể hiểu nổi mình đang làm trò gì nữa….rõ rang là cô hận,rất hận người con gái này cơ mà…..

……………………………..

<ôi đã 8h rồi đấy…mình phải nhanh đên chỗ Min thôi,hôm nay là ngày cuối cùng nằm viện..hộp cơm này…hehe Min ah kiểu gì cậu cũng sẽ thích thôi…>

JI vui vẻ xách hộp cơm và bắt xe Bus đến bệnh viện….đang ngồi trên xe Bus cô bỗng thấy phía trước hình như bị tắc đường…

<Cái gì thế nhỉ?Tai nạn chăng…haizzz….xui quá vậy…>

Ji đứng lên ngó ngó rồi cô liền chạy lên phía bác tài xế :

-Bác ơi cháu xin lỗi,bác có thể dừng xe không ạ?Cháu đang rất vội! – Ji nói nhỏ

Gã tài xế liền gật đầu và mở cửa ra..

-Cảm ơn bác nhiều ạ!

~~~~~

“…Nghe rõ không…nó xuống xe rồi….”
“Rõ….”

~~~~~

Ji thản nhiên bước xuống xe và cô đi bộ đến bệnh viện,vì phía trước có vẻ khá đông nên Ji chọn đường tắt…

<a….cái gì đây…ngõ này mình chưa đi bao giờ…ôi điên lên mất!>

JI đi vào một cái hẻm tối và chán nản vì nghĩ rằng mình đã lạc đường,tự nhiên cô thấy hơi rờn rợn,cô cảm giác đằng sau cô có ai đó….

“Vụt…!!”
“Lách…cách…..”

Và cảm giác của Ji đã đúng,bỗng đằng sau JI có 5,6 tên mặc đồ đen xuất hiện,chúng cầm gậy,côn…từ từ tiến về phía cô…..

Ji không thể hoảng sợ hơn nữa,cô liền chạy bạt mạng như thể không có phía trước…không may thay…

<Chết rồi..ngõ cụt….>

Cô vô vọng quay lưng lại,đánh rơi hộp cơm xuống….mấy gã đó đang nhìn chằm chằm cô,có tên phá lên

cười,tên thì tiến sát lại cô,vuốt nhẹ lên má…Ji hất tay hắn ra,thấy vậy hắn liền tát mạnh Ji làm JI ngã

xuống…miệng cô chảy máu…Cô sợ…và khóc….

<Có ai không…cứu tôi….với…..>

-Có lẽ chúng ta nên chơi đùa 1 chút nhỉ,cô em cứ thoải mái mà la hét nhé…đây là địa bàn của bọn anh mà hê hê..

Hắn tới và dựng Ji đứng lên…JI không biết làm gì,cô nhắm chặt mặt lại..hắn từ từ cởi từng khuy áo của Ji…

Bỗng lúc đó….

“Bốp!! Huỵch!!!”

Hắn quay lại nhìn,mấy tên đằng sau bị hạ gục lần lượt bởi một người nào đó….Hắn bỏ Ji xuống xấn tới

người đó.Ji từ từ mở mắt,trước mặt cô là một người con trai - đội chiếc mũ lưỡi trai đen,bịt mặt chỉ để

hở đôi mắt…mà không cũng không chắc..đó có là con trai…liệu đó có phải là…

Người đó vẫn tiếp tục đánh mấy tên kia..nhưng khi đã hạ gục được hai tên thì có vẻ đã thấm

mệt…người đó khuỵu xuống trước mặt Ji,trước khi bị chiếc côn của tên đã sàm sỡ Ji đánh thẳng vào

mặt…người đó ngã xuống,miếng bịt mặt bị rách…khuôn mặt ấy dần lộ ra…

-Mày tính định làm trò gì hả nhóc..?Nhìn kĩ này..ta chuẩn bị dùng chiếc gậy này cho mặt con kia mất dạng luôn này hê hê…

Như phản xạ người đó liền đứng bật dậy,cố chạy thật nhanh và ôm chầm lấy Ji….

“BộP!!!”

Người đó ôm Ji rất chặt…và lãnh trọn cho cô cú đánh vào vai phải…Ji không kịp nhận ra điều gì cả,cô quá sợ hãi để có thể thốt lên lời….

<Ấm quá…..người này….thật ấm áp…>

Người đó cùng Ji ngã xuống….nhưng vẫn ôm chặt lấy Ji không rời,Ji cô gắng lay dậy,để nhìn rõ khuôn mặt ấy…

Đúng lúc đó….

-Chúng mày dừng lại ngay!!!!! – lại thêm một người khác xuất hiện..anh ta đánh đuổi hết tất cả đi trong chớp mắt…

Ji không nhìn rõ gì nữa..người nằm bên cạnh cũng không động đậy….cô cố gắng đặt tay lên để chạm vào khuôn mặt rớm máu đó….nhưng cô đã ngất đi…

…………………………………………

End Chapter 16

CHAPTER 17 - 1

<Ấm quá….người ấy…người ấy…..>

Hình ảnh người đã cứu Ji cứ hiện lên trong giấc mơ của cô…cô từ từ mở mắt…cô thấy mình giống như đang nằm ở phía sau một chiếc xe hơi,trước mắt cô là hai người ngồi ở hàng ghế trước..vì đang nằm về phía bên phải nên Ji chỉ nhìn lờ mờ thấy người đang lái xe…

<….đó…có phải là…anh JangWoo không nhỉ….thế còn…người ấy…đâu….>

Ji cố gắng ngửa cổ lên để nhìn rõ mặt người ngồi bên cạnh JangWoo…đúng lúc đó thì chiếc xe phanh gấp…

“Kéttt!!”

-Wa!!Xém chút nữa thì… - đó giọng JangWoo

JangWoo liền đi ra và mở cửa xe đằng sau,anh liền nhận thấy Ji đã tỉnh…

-Ơ…em tỉnh rồi đó ah… - JangWoo cười gượng – anh đoán chắc Hyomin vẫn đang nằm viện…nên anh đưa em về đây…

Ji cố gắng ngồi dậy,không hiểu sao đầu cô đang rất đau và nhức nhối...cô nhìn lên người đang ngồi ghế trước,cô chỉ nhìn qua kính chiếu hậu và thấy đôi mắt người ấy đang nhắm lại…

-Anh à người đó…là nam hay nữ vậy? – Ji chỉ lên phía trên

-Ah…đó là….n…nam….là..em trai… anh….

-Vậy ạ… - Ji nhìn JangWoo rồi lại nhìn về phía trước – Em không biết anh đã ngủ chưa…cảm ơn anh rất nhiều….nếu anh có bị thương gì thì em sẽ trả mọi viện phí cho anh…anh hãy liên lạc qua JangWoo nếu muốn gặp em…

Ji đợi một lúc nhưng không thấy người đó trả lời lại…cô buỗn bã đi ra khỏi xe,cô đi vẫn chưa vững…JangWoo nhanh chóng đỡ cô :

-Em không sao chứ?

-Dạ vâng…ah cảm ơn cả anh nữa… - Ji cười nhẹ - anh cũng đã ở đó và giúp em…

-Ah uk…anh và đứa em..đi ngang qua chỗ đấy…thấy như vậy không giúp sao được… - JangWoo nhìn xuống đất – Thôi em vào đi…

-Vâng chào anh…hãy gửi lời cảm ơn của em tới em trai anh nhé…!

-Ừm được rồi…

Ji ngoái lại đế nhìn vào hình bóng của người đội mũ đen kia…rồi cô lặng lẽ bước vào sảnh bệnh viện…mà không hay biết rằng người đó vẫn đang mở mắt và dõi theo cô….

********

-Em có sao không ? Tại sao em lại làm vậy??Sao em lại tới giúp người em hận đến tận xương tủy hả?? – JangWoo đang lái xe nhưng vẫn có thể thấy rõ sự giận dữ trên khuôn mặt anh….vâng…người cứu JI không phải là con trai…không phải là em trai của JangWoo…

-Vì… - Jung thều thào – em không thể….từ bỏ Jiyeon được…em không thể quên cô ấy…không thể không yêu cô ấy..em đã cố gắng lẩn tránh bản thân…lẩn tránh…tình yêu của em..em không đành lòng nhìn cô ấy…bị như vậy….

JangWoo nhìn cô và thở dài… <mình biết mà..kiểu gì mọi chuyện cũng thánh thế này…>

-Nhưng sao em lại liều mình như thế chứ..nhỡ có làm sao…

-Em không sợ…em…không hề ghét bỏ…hay hận thù Jiyeon…em yêu cô ấy…em sẵn sàng….làm tất cả..để cô ấy được hạnh phúc… - giọng Jung ngày càng yếu đi.

-Em còn bị thương ở đâu không vậy? – JangWoo dừng xe lại,anh đặt tay lên má Jung – Vết xước này thì sẽ ổn thôi…em không bị thương ở đâu nữa chứ?

-Em ổn mà..chỉ là hơi dùng quá sức thôi…. – Jung thở hổn hển – mà sao..anh lại biết Jiyeon thế?

-Ah…sáng qua bạn cô bé bị ngất,anh đi qua và đã cả hai tới bệnh viện…. -<cô ấy mà biết sự thật đằng sau tất cả…thì cô ấy sẽ không chịu nổi mât…> - thấy bảo…Hyomin bị viêm phổi…phải nằm viện dài ngày.

-Vậy ah…đó là lý do..Ji phải đi làm thêm…là vì sao..hôm qua nó gọi cho em..nhiều như vậy…em..thật ích kỉ…anh cũng biết chuyện nhà em chứ,hôm nọ..em kể rồi đấy….bây giờ em mới nghĩ ra….chắc chắn..đoạn ghi âm đó là giả….Ji và Min không bao giờ như vậy…thôi anh mau lái xe đi,em phải mau chóng về nhà…

Jang Woo khẽ gật đầu rồi lái xe đi,anh đang rất lo lắng trong người…anh vừa muốn,vừa không nỡ để

Jung biết được sự thật…rằng anh là tay sai của cha cô,tất cả mọi chuyện đều là do anh….

********

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà Jung,JangWoo liền chạy ra mở cửa xe,và đỡ Jung vào đến tận cửa nhà…

-Xe của em,anh sẽ cho tài xế lái trả vào sáng mai,em nghỉ ngơi đi nhé…

-Vâng – Jung khẽ cười – ah cảm ơn anh…cũng may lúc nãy anh xuất hiện nếu không cũng bị tụi đó xử rồi…

-Được rồi…em vào đi…

…………………………..

Jung bước vào nhà,cô cúi gằm mặt xuống và đi lên phòng….vừa bước vào phòng cô đã thấy cha mình đứng ở phía cửa sổ,ông quay lại nhìn Jung:

-Con đã đi đâu vậy?

-Chẳng phải con nói rồi sao…con đi hát với tụi bạn…thôi cha ra ngoài được không,con mệt lắm… - Jung nói và cố tình che che phần mặt bị xước

-Nói dối – ông nhìn thẳng vào mặt Jung – thế thì cái vết xước kia là làm sao?Ta cũng đã hỏi GuyRi và nó khai hết rồi!

Jung đứng đực người ra,cô không biết phải nói gì…cô còn đang trách tại sao GuyRi lại phản bội cô..

-Có phải…con đi cứu cái đứa con gái đấy đúng không?Đúng không? ….SAO CON LẠI ĐI CỨU KẺ THÙ CỦA MÌNH HẢ???

Jung cười khẩy,cô ngẩng mặt lên…

-Thế tại sao..cha lại cử người đi trừ khử em ấy…???Hận gì thì hận..sao phải đến mức giết người như thế…Xin cha…hãy dừng lại đi….chuyện quá khứ hãy bỏ qua đi…Còn bây giờ mời cha ra khỏi phòng con!

Ông Ham đang giận đến mức sôi sung sục,ông tiến tới chỗ Jung đứng với tốc độ không tưởng…ông đứng trước mặt cô,giơ tay lên định tát cô nhưng ông không làm được…

-Cha…vượt quá giới hạn rồi..cha đi ra đi….

-Con….

Ông hạ tay xuống,ông đang định ra ngoài thì Jung thốt lên một câu:

-Mà…cái đoạn ghi âm đó…là giả phải không…

-Con…im mồm đi…nghe cho kĩ đây….hai đứa đấy…con còn gặp hai đứa đấy nữa…ta cũng sẽ cho con đi theo bọn chúng đấy…

“Sầm!!!”

<Jiyeon…Unnie xin lỗi….tình yêu của Unnie..đối với em là thật…Unnie….sẽ bảo vệ em đến cùng…sẽ không ai có thể hại em hết….>

End Chapter 17-1

CHAPTER 17-2

JangWoo lái xe đi tới một khu nhà hoang,vừa bước xuống xe anh phi thẳng vào khu nhà đó…Bên trong chính là 6 tên vừa nãy…

“Bốp!!Bốp!!!”

-Chúng mày!! – anh giận dữ - Tại sao dám đánh cả con gái chủ tịch thế hả?Chán sống rồi à!!!

Anh đấm đã bọn chúng liên tiếp…một tên to con nhất cố gượng dậy và nói..

-Im mồm đi…bọn tao chẳng qua không để ý thôi…mày là cái thá gì mà dám sủa ở đây hả!!!

JangWoo không nói gì…một tên khác lại tiếp tục…

-Mày biết vì sao ông chủ giao bọn tao vụ trừ khử không….vì ông không tin mày đấy…haha…

Anh vẫn im lặng..chẳng lẽ chủ tịch đã mất lòng tin ở anh rồi sao…đúng lúc ấy có cuộc gọi đến…

-A…Alo…

-Thế là thế nào hả???Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy??Tại sao lại để con gái ta xuất hiện ở đấy thế hả?? – vị chủ tịch tức giận đến tột độ…

-Tôi..xin lỗi ạ…

-Cũng may không cho cậu tham gia vào vụ đánh nhau đấy…không thì con gái ta đã chết dưới tay cậu rồi!!

-Tôi..thật sự xin lỗi…đây là sơ suất của tôi…

-HỪm….Ta cho cậu một cơ hội cuối cùng đây!!Tối mai tại cảng Ulsan!!Hãy bắt 2 đứa đó đến đấy!

-Dạ…vâng…

JangWoo khẽ tắt máy…mấy tên kia cười đểu anh,tỏ rõ rõ sự khinh bỉ anh…nhưng đó không phải là điều JangWoo quan tâm bây giờ…

………………………………………..

Sáng hôm sau….

Jung uể oải thức giấc...bây giờ cô mới thấy vai mình rất đau,có lẽ là do vụ tối qua…cô nhìn qua lịch để bàn,và sực nhớ ra….

<Hôm nay là 2/4….vậy ngày mai là….aishi~~~ mình đã quên béng mất…..>

Jung vội thay quần áo và chạy xuống dưới nhà,vừa đi cô vừa ôm lấy vai phải…

-Cô chủ đi đâu thế ạ…

-Ah cháu đí có việc chút..cô đừng nói với cha cháu nhé..! – Jung khẽ ra hiệu nài nỉ cô giúp việc

-Vâng…cô yên tâm ạ… - cô giúp việc mỉm cười

-Cảm ơn cô nhiều!

Jung phóng như bay và đã thấy chiếc xe của mình ở sẵn trước mặt…cô thầm cảm ơn JangWoo,anh thực sự rất tốt với cô…

Jung nhanh chóng lái xe đi tới một cửa hàng trang sức khá nổi tiếng…cô bước vào và xem xét rất kĩ lưỡng..rồi cô chọn 2 món đồ và bước ra ngoài với vẻ mặt khá vui…

<Mong rằng hai đứa nó sẽ thích…đặc biệt là em JIyeon ạ….>

Jung thầm nghĩ rồi cho túi đồ vào xe,tự nhiên cô chợt nghĩ…

<mình có nên tới nhà Ji không nhỉ…không biết em ấy đã về nhà chưa…thôi cứ qua kiểm tra thế nào…>

Jung liền lái xe đi,trong lòng cô khá lo lắng…

<có lẽ mình nên cải trang chút xíu..kiểu gì cha cũng đang theo dõi tụi nó,mình mà xuất hiện thì….>

Cô thở dài một cái rồi vớ tìm xung quanh xem có gì có thể giúp cô cải trang không =) và cô đã tìm thấy chiếc mũ hôm qua,quả là một sự lựa chọn sáng suốt =)

………………………………………

-Waa~~~ về nhà thích thật đấy…đã vậy lại có người chăm sóc nữa chứ! – mắt Min nhìn Ji chớp chớp

-Cậu cẩn thận không mình gửi lại cậu vào bệnh viện đấy! – Ji đưa cho Min một ánh mắt hình viên đạn – thôi cậu lên nghỉ đi,mình rửa bát cho…

-Đương nhiên là thế rồi! HEhe – Min bỗng ngừng lại – Ah mà… cả tối qua cậu lạ lắm…có chuyện gì ah?
Ji giật mình,cô nuốt nước miếng…rồi xua xua tay bảo Min lắm mồm và đuổi Min lên gác =)

<Haizzz…mình đã muốn quên đi vụ đó mà Min lại nói ra….mà không biết người đó có sao không nhỉ…rõ ràng là bị đánh khá nhiều…> Ji cúi mặt xuống và thở dài… <lúc đầu…mình đã nghĩ là…Unnie chứ…Ôi mày điên rồi Jiyeon ạ!Đó là con trai mà!!> Ji tự đập vào đầu mình,bỗng nhiên cô thấy mùi lạ..nhìn về phía góc bếp…

-Ôi chúa ơi hôi quá!! – Ji bịt mũi – Híc….cả tuần nay mình chưa đổ rác… =)

JI liền xách túi rác to bự và đi ra ngoài…cô thấy một thanh niên đội mũ đen đang đứng không cách xa nhà cô là mấy,khi nhìn thấy Ji người đó vội quay mặt đi và bỏ chạy.

-Đợi đã – Ji vội chạy theo đến khi người đó dừng lại,giờ khoảng cách giữa hai người là rất gần,nhưng người đó vẫn không quay lại về phía Ji

-Ưm…anh là em trai của JangWoo đúng không….là người hôm qua đúng không??

Người đó có hơi quay đầu lại nhưng rồi lại nhanh chóng chóng bỏ đi…tuy nhiên Ji đã kéo được tay người đó…

-Aaa…..

-Em xin lỗi – JI cuống quýt – anh bị đau ạ??.... <ơ…bàn tay này….>

Ji nhìn xuống bàn tay gầy guộc ấy rồi lại ngước lên… <cả tiếng kêu ấy nữa….liệu…có phải là….> Ji khẽ kéo áo người ấy để cô có thể nhìn rõ mặt…

Người đó quay lại…nhìn Ji…..Ji trố mắt…..cô đã nhận ra đôi mắt đó,khuôn mặt đó…cô từ từ dùng tay bỏ chiếc mũ ra….


-U…un..unnie..?

Ji không thể thốt lên lời nào nữa….cô ôm chầm lấy Jung….<đúng rồi..đúng là Unnie…sự ấm áp này…Unnie đã không bỏ em….>

Ji vẫn ôm chặt lấy Jung còn Jung thì đang cố bỏ Ji ra….

-Buông ra!... – Jung đẩy nhẹ Ji...và cố nói chuyện với Ji bằng ánh mắt…

“Không được làm vậy….có người đang theo dõi em….không được làm vậy…Unnie sẽ liên lạc với em sau….xin lỗi em…"

Rồi Jung đùng đùng bỏ đi,bỏ Ji lại…nhưng dường như Ji có vẻ đã hiểu ánh mắt của Jung…

<không rõ Unnie định nói gì nữa….nhưng không sao rồi…người cứu mình hôm qua là Unnie…Unnie vẫn yêu thương mình…chỉ cần hiểu thế là được rồi…>

Ji vui vẻ chạy về nhà…trong lòng cô đang rất vui..vừa trở về đến nhà cô đã thấy một người đang đứng trước cửa….

-Ô..JangWoo-sshi… - Ji ngạc nhiên – Sao anh biết em ở đây…

-Ah…anh đến bệnh viện hỏi… - JangWoo khẽ cười – anh có thể vào nhà không?

Ji khẽ gật đầu rồi mở cửa để anh vào..cô mời JangWoo ngồi và đi pha trà...bỗng dưng cô chợt nhận ra điều gì đó và hỏi vu vơ :

-Ơ vậy là anh quen Jungie phải không ạ?Hôm qua anh nói dối em…tại sao anh lại..

Bất thình lình JangWoo lao tới phía sau Ji,chụp thuốc mê lên mặt cô….

“Xoảng!” – chén nước mà Ji rơi xuống,cô đã bất tỉnh…

-Ji ah cái gì rơi thế! – Min bỗng từ tầng 2 chạy xuống

JangWoo thấy vậy liền đặt Ji nằm xuống…nấp ở phía sau chiếc tủ lạnh…

Min chạy xuống và nhìn trong bếp,thấy Ji đang nằm sõng soài cô liền hoảng sợ :

-Ji ah ..Ji ah…sao thế này? –Min lay lay Ji mà không hề để ý người đàn ông đang đứng ngay đằng sau
Min quay lại thì đã bị JangWoo chụp ngay thuốc mê,cô giãy giụa một lúc nhưng rồi cũng ngất đi…..

<Anh…xin lỗi….>

………………………………………

Jung trở về nhà với một tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng…cô mừng vì Ji đã hiểu ra và không phải buồn gì nữa…cô lo vì chắc chắn tay sai của cha cô đã nhìn thấy cảnh vừa rồi…

<Haizz….điên lên mất…>

Bỗng Jung có điện thoại….

-Alo…

-Tối nay….cảng Ulsan…9h..con sẽ tới chứ?

-Cha nói vậy là ý gì….

-Ta tổ chức một bữa tiệc ngoài trời…mong con sẽ tham dự… - giọng ông ta đầy bí hiểm – vậy nghĩ là con đồng ý rồi nhé..chào con!
“Tút…”

<Cái gì đây…mình có linh cảm chẳng lành….đúng rồi gọi cho Ji…> Jung liền bấm số gọi cho Ji nhưng gọi hàng chục lần mà JI vẫn không nghe máy…

<Bây giờ là giữa trưa…từ đây đến Ulsan chắc phải 6,7 tiếng…mình phải qua lại nhà Ji đã….không biết cha đã làm gì rồi….>

Jung vừa về nhà rồi lại đi ra ngoài lái xe đến thẳng nhà JI….vừa đến nời cô đá ngay cánh cửa làm nó sập xuống..

-JIYEON!!HYOMIN!!!

Jung hét to gọi nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đáng sợ...Jung liền quay lai chiếc xe và lái thẳng đến cảng Ulsan với một tốc độ không tưởng….

<…Jiyeon ah…Hyomin ah…>

………………………………………….


~8h45 tối…tại cảng Ulsan~

“Kéétttt”

Jung đỗ xe ngay trước bến cảng…thường thì ở đây khá đông đúc nhưng tối này lại vắng lặng lạ thường….Jung vừa bước xuống xe cô đã nhìn thấy cha mình cùng hàng chục tên tay sai đang đứng đợi sẵn…

-Con đến sớm đấy.. – ông quay đầu lại về phía Jung

-Hai em ấy đâu rồi ?? – Jung giận dữ - Rốt cuộc cha còn định kéo dài chuyện này đến bao giờ nữa!!!

Ông ta cười khẩy…và ra hiệu cho bọn tay sai của ông…bọn chúng kéo Ji và Min từ phía sao ra,cả hai đều bị bịt miệng và trói bằng còng số 8…khi nhìn thấy Jung cả Ji và Min đều khóc,nhưng không thể thốt nên lời…

-Hừm…đấy..hai đứa nó đây…. – Ông thở dài -…kể ra con ngoan ngoãn hơn thì việc nãy sẽ trở nên rất dễ dàng…Haiz….còn bây giờ..- ông rút trong người một khẩu súng lục và giơ nó lên-…con muốn ta kết liễu chúng..hay chính con sẽ làm đây….

Jung như chết đứng..làm sao cô có thể chĩa súng và Ji và Min được cơ chứ…..Cô thấy tim mình đau thắt….cô đặt tay lên ngực…không được…không được….không phải lúc này…..Ji và Min…đang cần cô…

Thấy Jung đang dần khuỵu xuống,cả Ji và Min hét lên trong nước mắt,mặc dù không thành tiếng….cha Jung cũng…nói sao đây….cảm thấy day dứt???

-Có vẻ như con không ổn lắm nhỉ.. – ông lại lấy từ túi áo ra thứ gì đó – Giết chúng..hoặc cha sẽ ném lọ thuốc này xuống biển!!

Jung từ từ đứng dậy..cô vừa thở hổn hên vừa nói:

-Cứ vứt đi….hộc hộc….nếu giết hai người họ…tôi sống..để làm gì chứ….hộc.. –Jung liếc mắt về phía Ji – Unnie..sẽ đưa hai em ra khỏi đây….sẽ không sao đâu….

Ji nhìn Jung mà nước mắt cứ tuôn rơi….cô ngày càng khóc lớn hơn…cả Min cũng vậy….

-Hừm…vậy là..đến mạng sống của con…con cũng không thiết nữa hả…. – ông nhìn chằm chằm vào Jung – vậy thì…mạng của tên phản bội này…sẽ thế nào đây?? – ông ta lại ra hiệu,lần này lũ tay sai của ông lôi một người khác ra,mặt anh đầy vết bầm tím…anh cũng bị trói và bịt miệng…

-Jang…JangGoon-nim….. – Jung hốt hoảng nhìn về phía JangWoo….

-Thằng nhóc…đã định nói tất cả cho con chiều nay…nhưng may thay ta đã ngăn cản được…haizz EunJung ah….lựa chọn của con….sẽ thế nào đây….?

JangWoo tuy bị trói nhưng anh vẫn lắc đầu liên tục…cú rên lên như một cách để ra hiệu Jung….hãy đừng cứu anh….Jung nhìn JangWoo,rồi lại nhìn Ji và Min….cô không biết phải làm sao nữa…..
Ông Ham giơ khẩu súng lên…..trên mặt ông nở rõ nụ cười đắc thắng…..


“ĐOÀNG!!!”


**********


JangWoo khuỵu xuống,nhưng vẫn cô gắng đứng dậy,viên đạn găm vào chân anh….

-Phát tiếp theo…sẽ là vào đầu…. –ông chĩa súng vào bên thái dương của JangWoo..

-Dừng lại….!!!Làm…ơn…dừng lại….đi… - Jung khóc nấc lên – Được rồi…..con sẽ…kết liễu…Jiyeon và Hyomin….là được chứ gì…

-Nếu con nói vậy ngay từ đầu…thì mọi chuyện đâu đến mức này… - Ông quăng khẩu súng cho Jung…
Jung nhặt khẩu súng lên,từ từ tiến về phía Ji và Min…..cô lại gần…chĩa súng vào đầu Ji….tay cô run run…nước mắt vẫn tuôn rơi……

-Jiyeon ah….u..unnie….xin lỗi…..

<em hiểu mà…..unnie….phải sống tốt….đấy…..>

Ji nhẹ nhàng nhắm mắt lại…con Min thì cứ lắc đầu lia lịa…cầu xin Jung….

Jung nhìn mà không đành lòng…cô bất chợt đánh rơi khẩu súng…hay cố tình làm vậy…..

“Pặc!!” – nhanh như chớp,ông Ham chộp được khẩu súng…

-Hãy làm lại một lần nữa nào….sẽ ổn thôi con…. – ông đặt khẩu súng vào tay Jung,Jung nhìn ông rồi quay sang nhìn Ji….

“Soạt!!”

-Không được lại gần!!!Bằng không tôi bắn chết ông ta!!! – Jung nhanh chóng vòng tay qua cổ ông Ham và dí súng vào đầu ông….tất cả mọi người đứng đó,Ji…Min….JangWoo….và lũ tay sai…đều trố mắt nhìn cô….

-Con đang làm gì vậy!!!Ta là cha con cơ mà…. – ông ta sợ hãi

-Im ngay….. – Jung thở dốc -…ông …..không phải cha tôi….cha tôi là người thuận tay trái….vừa rồi ông đã bắt lấy khẩu súng…bằng tay phải….theo phản xạ….tôi đã từng để ý rất nhiều lần….nhưng cho qua….xòn bây giờ…..hộc hộc….Ông…là ai??? – Jung bỗng hét lên…

-HỪm.. –ông cười-…ta đã nghĩ…sẽ giấu được con mãi mãi….nhưng giờ thì phải nói ra hết thôi…..chính xác….ta không phải là Ham Kang-hyun,Ham Kang-hyun đã chết ngày hôm đó rồi….nhưng ta là cha con!!!

Jung im lặng….tất cả ….im lặng…..

-…..22 năm trước…trong ngày con chào đời,giờ đó tại bệnh viện chỉ duy nhất con được sinh ra…ta và..mẹ ruột của con…đã rất vui mừng…vì mãi 10 năm chúng ta mới sinh hạ được con… - ông tiếp tục -…thế nhưng….đêm hôm đó….tay Ham Kang-hyun đã cướp con đi,ngay trước mặt ta…ta đuổi theo ông ta nhưng tay sai của ông ta đã chặn ta lại,nói rằng còn đuổi theo thì vợ chồng ta sẽ bị giết!Ta đến tận nhà ông ta…quỳ xuống và van lạy…nhưng ông ta chỉ nói rằng : “Hãy cho tôi đứa con này….vợ tôi đang rất khổ tâm….”

-Ông..đang nói cái gì vậy…tôi không hiểu gì hết!! – Jung buông ông ra nhưng vẫn chĩa súng vào mặt ông…

-Ý con là khuông mặt này sao…ta đã nhờ tay bác sĩ Lee mà chữa bệnh cho con đó,phẫu thuật cho ta….hồi đó ông ta là một tay phẩu thuật có tiếng…Còn nữa…. – ông ta nghẹn ngào – tên của con…là So Hee…Jang So Hee..chứ không phải Ham EunJung….

Jung vẫn chĩa súng vào ông ta – người được cho là cha đẻ của cô….tất cả đều là dối trá,cuộc sống của c từ trước đến nay….người đứng trước mặt Jung là cha đẻ của cô,nhưung lại mang khuôn của kẻ đã làm tan tác gia đình thật của cô….

-Vậy tức là…vụ cháy năm đó….tai nạn của cha Ji và Min…nhữnglần Ji và Min bị tấn công….tất cả đều do ông làm sao???

-Cả việc trừ khử tay bác sĩ phản bội đó nữa…. Đừng trách ta….hãy trách tên Ham Kang-hyun đó ấy….ah không – ông chuyển hướng vào Ji và Min – hãy trách cha bọn chúng ấy…ta đã điều tra…chính cha bọn chúng đã đã đưa ra ý tưởng và bảo tay Kang-hyun cướp con đi…tất cả đều là do bọn nó!!Và bây giờ con của chúng cũng phải chết!!Ta hận chúng!!!Ta đã chờ đợi suốt 8 năm nay rồi!!

-Chỉ vì vậy…mà ông đã giết bao nhiêu mạng người ư….tôi thật ghê tởm ông…cho dù ông có là cha ruột tôi…nhưng Ham Kang-hyun….còn tốt bằng vạn lần ông…ông ấy luôn lo lắng cho tôi..không bao giờ điều khiển tôi để làm những việc kinh khủng như thế này cả!!Ông…không đáng để tôi gọi là cha…

Jung nói trong nước mắt,rồi cô nhìn bọn tay sai và ra lệnh :

-Các người vứt hết vũ khí xuống nước đi!! – Jung hét lớn nhưung bọn chúng đều đứng im…

-Vứt hết đi… - ông Ham ra lệnh

-Ông tưởng nói vậy tôi sẽ tha thứ cho những việc làm ông đã gây ra sao – Jung nói rồi lại nhìn bọn kia
– ta biết các ngươi luôn có sẵn còng só 8 trong người,mau tự còng mình lại và đi về phía nhà kho kia..lát nữa chúng bây sẽ được gặp cảnh sát!!

Bọn chúng đành phải nghe lời Jung trong vô vọng….giờ chỉ còn Jung,Ji,Min.JangWoo và cha ruột của Jung ở lại….. Jung lục soát người cha cô và thấy một chiếc còng…

-Đương nhiên rồi..chủ tịch thì phải làm gương cho tay sai chứ - Jung vừa nói vừa còng tay cha cô lại rồi đi về phía Ji và Min

-Hai em không sao chứ… - Jung khẽ gỡ khăn bịt miệng – chìa khóa…chìa khóa mở còng đâu hả!! – Jung nhìn cha cô và hét lên…

-Anh…giữ nó…. – từ phía kia JangWoo đang nằm bất động

Jung vội tiến về phía anh….

-JangGoon-nim ah… - rồi Jung cầm lấy chìa khóa mở còng từ anh – anh ráng đợi nhé,em sẽ gọi cấp cứu ngay…

-Không được đâu…trước khi tới đây….bọn chúng đã tiêm 1 loại thuốc độc vào anh rồi….anh không qua..được đâu…toàn thân..tê liệt rồi… - JangWoo cố ngước đầu lên nhìn Jung – anh xin lỗi…vì tất cả….việc Ji và Min bị đuổi học…bị tấn công…đoạn ghi âm đó….đều…do anh…

-Anh đừng nói nữa….sẽ không sao đâu…

-À…ông bác sĩ….anh đã bí mật….đưa ông ấy và gia đình…sang nước ngoài rồi….ông ấy chưa chết đâu….

Jung cứ nhìn anh rồi gật đầu….những giọt nước mắt của cô rơi trên mặt anh…

-Jungie ah….anh có thể gọi em là…GongJu-nim(công chúa) không….anh…rất muốn…

-Được chứ…. – Jung gật gật – JangGoon-nim….

-GongJu-nim….. “anh yêu em….” – JangWoo đã thốt lên câu nói cuối cùng của mình….câu nói anh đã muốn nói ngay lần đầu gặp mặt….anh ra đi với một nụ cười mãn nguyện…

Jung khẽ đặt anh nằm xuống,gạt nước mắt và đi về phía Ji và Min….cô vừa mở khóa thì cả hai ôm chầm lấy cô….

-Ổn rồi…. – Jung vỗ về - tất cả..đã kết thúc rồi….

-Unnie không sao chứ? – JI liền hỏi trong khi Min đi về phía cha Jung
Min tìm trong túi áo ôn và lấy được lọ thuốc…cô đưa cho Jung ngay sau đó…

-Unnie mau uống đi….

Jung mỉm cười rồi cho hai viên thuốc vào miệng…cô đỡ Ji đứng dậy rồi quay về phía cha cô và nói :

- Giờ thì ông hạnh phúc rồi chứ…ông cườp đi nhưng người tôi yêu thương,và nói là yêu tôi sao…tôi không bao giờ coi ông là cha hết…..tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ…
Jung đang định gọi điện ông ta ngắt lời cô…

-Ta có một nguyện vọng… -ông ta ngẩng mặt lên – con có thể…đưa ta về nghĩa trang của gia đình Ham không….ta thực sự thấy hối hận rồi…

Ji nhìn Jung rồi gật đầu một cái….và Jung hiểu ngay ý Ji…Jung liền lấy một tấm bạt và che lên thi thể JangWoo…

-Ông tính giở trò gì….thì đừng có trách.. – Jung lôi ông ta lên xe của mình…

-Ưm…Unnie sẽ ngồi đằng sau với ông ta…vậy nên…

-Em sẽ lái xe cho –Ji liền nhanh chóng đi vào hàng ghế trước….

…………………………………

-Unnie ah chúng ta đang ở Daegu này,Unnie còn nhớ vụ cắm trại không…. – Ji liền quay xuống khi đang đi trên đường núi.

-Ya~~ tập trung lái xe đi! – Min ngồi bên cạnh lên tiếng

Jung đang định nói gì đó thì bỗng dưng cha cô huých mạnh vào đầu cô làm Jung choáng váng…ông chồm lên phía trước để làm JI không thể lái xe…

-Tất cả chúng ta sẽ cùng chết!!!!

Chiếc xe đi loạng choạn và mất phương hướng.Ji cố gắng giữ thăng bằng còn Min thì cố đánh cha Jung…Jung lờ đờ tỉnh dậy…cô lôi cha mình xuống..

Ji bỗng tăng tốc một cách kinh khủng..

-Vực!!Phanh lại!!Phanh lại!!! – Jung hét lên khi đáng cố giữ cha cô không chuyển động -MAU LÊN PARK JIYEON!!!!




“ KÉÉÉÉÉÉTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!



“XOOOOẢẢẢNNNNNGGG!!!!!”


Ji và Min nhắm mắt lại..rồi từ từ mở ra….trước mặt họ là đã gần như là vực…họ chợt nhận ra một người đang nằm sõng soài phía trước….kính xe bị vỡ lớn….rồi cả hai quay lại đằng sau…

-Đó là..quán tính…ngốc ạ… - Jung cười yếu ớt,cô thở hổn hển – khi em phanh lại…ông ấy không thắt dây an toàn…và kết cục sẽ là thế kia….

Ji và Min vẫn còn dang bang hoàng….Jung tiếp tục…

-Ngồi yên đây…Unnie ra kiểm tra…

Jung liền mở cửa xe và ra kiểm tra cha cô…bỗng dưng cô gục xuống….

-Unnie!! – Ji liền chạy ra chỗ Jung,cả Min cũng đi ra

-Ông ta..vẫn còn thở….không chết được đâu….

-Unnie đừng nói nữa – Ji đỡ Jung vào lòng cô – Thuốc của của Unnie đâu rồi!! Min ơi tìm giúp mình!!

-Thuốc…không còn tác dụng….đâu..em im lặng nhé…chỉ được nghe Unnie nói thôi…. – Jung hít một hơi sâu – Unnie…đã không nhận ra rằng..từ trước đến nay….mọi thứ Unnie là cho em..không chỉ vì Unnie coi em như em gái…mà là vì..Unnie..yêu em… - Ji nhìn Jung rồi lại rơi nước mắt,Min che tay lên miệng và khóc nấc lên – Unnie..yêu em từ tận đáy lòng….ngày mai là sinh nhật em và Min…Unnie có…mua quà đấy…. – Jung cố rút ra từ túi áo hai chiếc hộp – cái này là của Min nè…đó là..hoa tai đấy….trông em đeo hoa tai rất hợp… - Min vội cầm lấy nhưung không thể thốt lên lời – Còn của em..nhẫn đấy cưng ạ…hì..hì..Unnie đã định tự tay đeo cho em…nhưng không thể rồi…Un….


JI liền hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Jung…cô hôn rất lâu…rất chặt….từ từ mở mắt….JI nhìn Jung…

-Unnie…có thể làm được mà.. – Ji đưa cho Jung chiếc nhẫn,đặt lên ngón tay Jung…

Jung cố gằng cầm chiếc nhẫn lên nhưung không thể..nó rơi xuống và lăn về phía vực thẳm….Ji liền chạy ra nhặt…

-May quá….tí nữa thì... rời xuống rồi… - Ji thầm nhủ và không đề ý gì đằng sau

Cha Jung bỗng chồm dậy,bàn tay ông bê bết máu vì cố thoát ra khỏi chiếc còng..ông định lao về phía Ji nhưng min đã nhảy tời ngăn ông lại…Min ôm chặt lấy ông không cho ông cựa quậy,ông liền lấy mọt cục đá gần đó và đập vào đầu Min và cô liên bất tình ngay sau đó…

Đúng lúc đó Ji quay lại và nhìn thấy ông ta lao về phía mình,cô không kịp phản xạ gì…ông ta đẩy được Ji ra khior mặt đất….Jung cố hết sức đến phía JI…và nắm được bàn tay cô…Jung cô lấy hết sức lực kéo Ji lại,cả hai người quay một vòng….khoảng khắc ấy…Ji nhìn thấy Jung đang ở vị trí của mình lúc trước…Jung bỏ tay Ji ra..và từ từ rơi xuống….mặc cho Ji cố gắng vô ích với lấy tay Jung….


-UUNNNNNNIIIEEEEE!!!!!!!!!!!!!!


…….Tách…tách…mưa lại rơi…..nước mưa….cùng với nước mắt….của một người con gái….


…………………………………………� �……………
………………………………………….
……………………………
…………………….



“Ngay sau đó cảnh sát đã tới hiện trường và bắt giữ Jang DongWook – tên thật của hắn ta cùng đồng bọn giải về đồn…Jang DongWook bị kết án tử hình ngay lập tức….Min thì do bị đánh vào đầu khá mạnh nên bác sĩ kết luận cô khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…sống thực vật….mọi hồ sơ của Min và Ji..đã được trả lại đúng ngày hôm xảy ra vụ việc,được gửi từ một người tên là Lee JangWoo…Ji tiếp tục đi học…và cũng không hề có tin tức gì về Jung cả…."



1 tháng sau~~~~~

Ji vẫn đi học như mọi ngày…suốt cả 1 tháng nay cô không thể cười tới một lần…đã nhiều lúc cô định tự kết liễu mình nhưng vì Min….vì mong rằng Min sẽ tỉnh lại…cô lại không đủ can đảm….đến ngày hôm qua thì bác sĩ nói trong 3 ngày tới nêu Min không tỉnh dậy thì buộc phải rút dây oxi,cơ thể Min không còn chút sức đề kháng nào nữa….tất cả...đối với JI..như một bi kịch...

Ji như người vô hồn….cô đi trên đường mà cứ nhìn xuống đất….và cô bỗng chợt…bước ra giữa đường….lúc có chiếc xe tải lao tới…..





Ji nhắm mặt lại…




“Reengg!!Reenng!”


JI giật mình và mở mắt,trước mặt cô chiếc xe đã ở rất gần..tiếng còi vang lên inh ỏi….rồi Ji nhanh như cắt tạt vào vỉa hè.


“Kééé ttttt!!”


-Ya~~~~ chán sống rồi à!!! – tay lái xe ngó đầu ra giận dữ rồi lại đi tiếp..


JI không nói gì rồi cô vội nghe điện thoại….

-Cô Jiyeon!!Tôi là bác sĩ phụ trách cho bệnh nhân Park Hyomin…cô Hyomin….đã tỉnh lại rồi!!!
Ji như không tin vào tai mình nữa,cô thốt lên:

-Thật..thật sao ạ!!!!

-ĐƯơng nhiên rồi….cô mau đến bệnh viện nhé!!Cô Hyomin đang la ầm ầm đòi gặp cô đây này! !

-Vâng tôi đến ngay bây giờ ạ!!

Ji như bắt được vàng vậy,mới lúc trước còn chán đời suýt bị xe đâm…thế mà ngoắt 360 độ….=) JI liền quay lại và cô bỗng đâm vào một người…

-A xin lỗi ạ…. –Ji vội xin lỗi tuy chỉ là một cái chạm nhẹ



Người đó lướt qua phía cô…rồi bỗng dừng lại…..




Ji cũng dừng lại….cô từ từ quay ra đằng sau….tiến về phía người ấy….



Cô lại gần…gỡ bỏ chiếc mũ ra…..



Khuôn mặt ấy….nhìn cô và cười nhẹ…..

"Sau mỗi một bi kịch,sẽ luôn có những sự khởi đầu mới đầy tốt đẹp.Hãy kiên nhẫn và chờ đợi..đừng nản chi hay tuyệt vọng,phải cố gắng sống để đón nhận và tìm kiếm những điều hạnh phúc."



END 

Chapter Bonus

Tại bệnh viện…

Ji bước vào phòng bệnh với một tâm trạng rất hớn hở.Cô liền chạy đến ôm chầm lấy Min :

-May quá rồi,mình cứ tưởng là cậu sẽ không tỉnh lại nữa đấy!

-Đồ ngốc – Min khẽ buông Ji ra – đương nhiên mình sẽ tỉnh lại rồi,không thì ai sẽ nấu ăn cho cậu chứ!Hehe

-Ya~~~~ không phải thế nhớ,mình đã nấu ăn ngon lên rất nhiều rồi đấy!

Min phì cười,rồi chợt nhận ra điều gì đó..cô bỗng hỏi Ji:

-Ah..thế còn Unnie đâu rồi?

Ji giật mình,cô gãi đầu,mặt đỏ ứng…rồi trả lời:

-Hôm đó vì cứu mình nên Unnie đã ngã xuống vực…đến giờ vẫn chưa có tin gì.. – Ji nói như thật vậy,giống như cô đang cố nhin cười =)

-Cái gì cơ?? – Min sửng sốt –nhưng sao trông cậu…có vẻ vui quá vậy…


“Hahahahaahah!!!” - Bỗng có tiếng cười lớn từ bên ngoài cửa phòng.

Min giật bắn mình còn Ji thì thở dài… <Lộ rồi…>

Từ ngoài cửa phòng một hình bóng quen thuộc bước vào,Min há hốc mồm:

-U…Unnie..?

-Hehe lâu rồi không gặp nhỉ? – Jung khẽ đi vào và ngồi cạnh Min

-Ơ….sao JI bảo…Unnie đã…

-Ôi dào nó trêu em đấy! – Jung bắt đầu câu chuyện của mình =) – Đúng là hôm đó Unnie đã ngã xuống vực,nhưng thực chất dưới đó là suối.1 Ajjuma đã nhặt được….ah không tìm thấy Unnie,bà ấy đã chăm sóc Unnie cả tháng vừa rồi,cho Unnie uống 1 loại thảo dược kinh khủng gì đó,ôi cảm giác như uống…. – Jung nhăn mặt rồi lại bỗng tươi tỉnh – nhưng từ lúc đó Unnie thấy khỏe hẳn lên,ít khi bị lên cơn đau nữa.Hôm qua Unnie đã từ biệt bà ấy,bà ấy không hề lấy 1 xu nào của Unnie hết…ôi thật là một người tốt!

Min chỉ biết há hốc mồm nhìn Jung,mãi cô mới thốt lên được một câu :

-Nghe cứ như chuyện cổ tích ấy Unnie ah….

-Mình biết – Ji chen vào – lúc đầu nghe mình cũng thốt lên y như cậu vậy.Làm sao có thể may mắn như thế cơ chứ?

-Ya~~~~ - Jung đứng bật dậy – như thể em muốn Unnie không được cứu í nhở ??

-Ai nói thế đâu? Hô hô =)

-Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa – Min can ngăn cuộc chiến nảy lửa – hôm nay Min có thể ra viện luôn rồi,em sẽ nấu 1 bữa thật ngon!

Bỗng nhiên…

-Thật sao Hehe ôi Min nấu ăn là ngon nhất rồi í !!

-Hihi Unnie thích ăn nhất Bào ngư em ạ !!

@$%&^$^**&%&($ - Ji và Jung tiếp tục nói vô vàn các món làm Min không thể định hình được =)

………………………………………


Cứ như vậy,rồi cả ba cùng nhau về nhà,cùng chuẩn bị bữa tối,cùng ăn uống thật vui vẻ.Trong lúc JI đang rửa bát(do thua trò oẳn tù tì) Min liền Jung vào phòng của cô và Ji tra hỏi =)

-Unnie đã làm chuyện đó chưa?? – Min khẽ hỏi

-Chuyện gì?

-Chuyện đó ấy!!

-Chuyện đó là chuyện gì mới được chứ!

-Thì cái vụ trao nhẫn ấy trời ạ!! – Min đập vào đầu Jung

-Ah ah…. – chúa mới biết được Jung đang nghĩ gì trong đầu - chưa…..

-Hehe thế thì mau làm đi,có vẻ như Ji vẫn đang đợi đó!

-Ah uh…

Min nháy mắt rồi đi ra ngoài…

-Min ah..

-Dạ?!

-Cảm ơn em…

-Hehe chúc may mắn !

Jung ở trong phòng lục lọi gì đó rồi ngồi đợi Ji,một lúc sau thì Ji xuất hiện…

-Ya~~~ làm gì trong phòng người ta thế hả?

-Ngủ ở đây chứ sao – Jung nằm vắt vèo trên giường – em biết Unnie vừa mới trở về,nhà thì bị thu hồi rồi..

-Ah vâng em quên mất – Ji cười và vài giây sau thì mặt cô lại nghiêm trọng =) – Unnie ngủ dưới Sofa đi!

-Trời bõ công người ta vừa mới khỏe lại từ Daegu lên tận Seoul để gặp!! HỨ!!

-Lắm mồm thế nhở?Xuống Sofa đi bà chị!Xí!!

-Này Jiyeon!! – Jung đứng bật dậy

-Cái gì?

-Đưa tay đây!

-Làm gì ? – Ji ngạc nhiên

-Thì cứ đưa đây nào…

Jung chìa chiếc nhẫn cô đã tặng Ji ra (bõ công lục lọi nãy giờ),đặt lên lòng bàn tay Ji..

-Đấy,thế là trao nhẫn xong nhé! =)

Ji còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra,cô liền quay lại gọi Jung khi Jung đang định ra ngoài..

-Này….trao nhẫn thế à!Unnie phải đeo nó vào tay em chứ!

-Vậy ah…. – mặt rất ngơ =) – đây..

Jung đeo nhẫn vào tay Ji..nhưng…

-Yeonie ah…không vừa!! – Jung sửng sốt – mới có 1 tháng mà béo lên thế hả??Xem này!Thử cả hai tay không vừa!!

-Làm sao thế được,Unnie thử ngón khác xem!

-Không được!Cái này chỉ được đeo ở ngón áp út thôi!!

-Kệ chứ!

-Sao thế được!

2 người bọn họ lại tiếp tục cãi nhau,Min đứng ngoài cửa và mỉm cười…



~2 tuần sau~

-Min ơi!! – Ji la loạn lên khắp nhà

-Gì mà ầm ĩ thế? – Min ngó ra từ trong bếp,thấy Ji đang đứng trước cửa nhà cùng với Jung

-Cuối cùng Jung Unnie đã tìm được việc rồi,cũng may là ngoại ngữ tốt nên mới tìm được đấy..Unnie làm ở… - Ji chưa kịp nói thì Jung đã che miệng cô lại

-Tóm lại bây giờ Unnie muốn khao 2 em một bữa,đi nhé Min?

-Thôi ạ - Min khẽ trả lời – Em đi dạo một lát rồi nghỉ một lúc thôi,em hơi mệt!

-Ơ mới gần trưa mà!!Cậu… - Ji lại bị Jung che miệng

-Ừ vậy em nghỉ đi nhé ! – Jung chào Min rồi khẽ đưa Min một ánh mắt “Cảm ơn em”

………………………………

<Ghen tỵ quá..bao giờ mình mới được như họ đây….>

Min vừa đi dạo vừa nghĩ vu vơ,đúng lúc đo cô thấy một em trai đang đứng khóc trông rất tội nghiệp,cô liền lại gần rồi cúi xuống hỏi:

-Sao thế em bé?

-Híc híc….em lạc..mẹ….híc híc….

-Thôi đừng khóc nữa – Min vỗ về -nhà em ở đâ….

Min chưa kịp nói hết câu thì cô bỗng nghe tiếng gọi đằng sau:

-Moony ah!!

Trước mặt Min là một cô gái trạc tuổi cô,Min há hốc miệng ngạc nhiên,làm sao cô ấy có thể là mẹ của thằng bé này chứ..chỉ đến khi thằng nhỏ kêu lên một tiếng Min mới vỡ ra:

-Unnie!!! – nó chạy đến phía cô gái đó

-Có biết chị và và mẹ đã tìm khắp nơi không hả? Lần sau không được thế nữa nghe chưa!

Rồi cô gái ấy quay sang nhìn Min mỉm cười…một nụ cười tỏa nắng..

-Cảm ơn bạn..bạn đã tìm thấy em mình,nhà mình mới chuyển đến khu này nên thằng nhỏ hiếu kì cứ chạy nhảy lung tung – cô nói không quên cốc vào đâu em mình 1 cái =)

-Không có gì…ah mình cũng sống ở khu này đó!Hihi

-Ồ vậy sao?May quá,chào cậu mình là Sunny,mong cậu sẽ giúp đỡ mình…

-Hì hì mình là Hyomin!

Cả hai cùng nhau nói chuyện vui vẻ suốt đường về..toàn những chuyện trên trời dưới biển nhưng dường như…có một sợi dây nào đó đã giúp học trở nên thân thiết một cách nhanh chóng…giống như…là định mệnh.. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: