[LONGFIC] Bắt Đầu Mới , SNSD.
Author: mucnuong24
Original Link:
Disclaimer:không ai thuộc về mình cả, họ thuộc về nhau
Pairings: Yuri, Jessica,Tiffany. Taeyeon.........
Rating: G (chắc sẽ có PG)
Category: Drama
@ all : fic này là phần tiếp theo của fic Bắt Đầu Hay Kết Thúc
mong mọi người quan tâm tiếp đến Mực nhé
Chap 1
- Cậu nấu cháo a'
Bị đánh thức bởi mùi hương quyến rũ của bữa sáng, Sooyuong đã nhanh chóng chạy vào bếp – nơi tình yêu thứ nhất và thứ 2 đang ở đó. Nhưng hôm nay không chỉ có HyoYeon đang chuẩn bị bữa sáng mà còn có Yuri đang hì hục nấu cháo vào buổi sáng – bình thường thì cô ấy thường xay củ Ma để uống thay vì chuẩn bị một bữa sáng cho mình. Thế là Sooyuong không có cơ hội phụ giúp HyoYeon của cô nấu bữa sáng nữa rồi – đã giúp thì sẽ có phần thưởng xứng đáng * cười gian*.
- Dậy rồi a', ờ ……mình…..muốn….ăn
Yuri bị bất ngờ bởi sự xuất hiện và câu hỏi của Sooyuong, cô ấp úng trả lời không thành câu. Đúng lúc đó, Hyoyeon đã nấu xong bữa sáng và cần người bày các món ăn ra bàn và đi đánh thức các thành viên khác, Sooyuong không cần đợi nghe xong câu trả lời của Yuri mà chạy ngay đến bên bạn gái của mình giúp đỡ.
Yuri thở phào nhẹ nhõm và tắt bếp nồi cháo. Cô cũng giúp cp SooHyo bày thức ăn ra bàn và không lâu sau mọi người đã tập trung gần đủ tại bàn ăn. Chỉ còn một con người luôn cho mình cái đặc ân thức dậy sau cùng, là còn chưa xuất hiện. Vì công việc đánh thức “Công chúa ngủ trong rừng” rất vất vả và tiêu tốn một lượng lớn calo nên thay vì cả bọn phải mệt mỏi vào buổi sáng thì tất cả các thành viên đều nhất trí * phải nạp năng lượng đầy đủ trước khi chiến đấu*.
- Mình đã chuẩn bị làm bánh mì nướng mà cậu thích này, tèn tén ten....
Bê đĩa bánh mì nướng vẫn còn nóng hổi ra trước con mắt thèm thuồng của bao kẻ thèm thuồng, Yuri đặt nó xuống chỗ Fany kèm theo nụ cười quyến rũ.
- Thật bất công mà
- Unnie, em cũng muốn có bánh mì kiểu Mĩ vào bữa sáng
- Yah…sao cậu có thể thiên vị như vậy chứ
Hai tên thực thần thì thi nhau kêu gào vì việc Yuri chuẩn bị bữa sáng đặc biệt cho Fany, Sunny thì ghen tị cũng tham gia vào nhóm biểu tình. Riêng Seohyun thì tập trung vào phần ăn sáng của mình vì cô có cả một thời khóa biểu cần phải thực hiện, mọi chuyện trong ngày đã được lên kế hoạch chi tiết, vì thế cô không có nhiều thời gian cho việc tranh giàng đồ ăn với các unnie của mình. Hyoyeon thì ở bên gắp thức ăn cho Sooyuong của cô và thi thoảng góp vui với 3 người kia.
- Mình có lịch làm việc vào buổi sáng, mình đi trước nhé.
Sau khi cắm cúi vào giải quyết bữa sáng một cách nhanh chóng, Taeyeon đứng lên, cầm túi xách, phi ra cửa, bỏ lại đám tiểu yêu vẫn đang tranh dàng nhau. Trước khi đóng cánh cửa, Taeyeon quay sang nhìn nụ cười lấp lánh dạng ngời, một eye smile tuyệt đẹp trên khuôn mặt hạnh phúc của Fany khiến cô ấm lòng, và cô chắc rằng quyết định của mình là đúng.
Bữa sáng nay, người hạnh phúc nhất là Fany vì cô đã nhận được một bữa sáng kiểu Mĩ, dù chỉ là những miếng bánh mì nướng bình thường nhưng nó gợi cho cô nhớ về khoảng thời gian cô còn sống với gia đình của mình, đã khá lâu rồi cô không gặp họ. Đặc biệt hơn nữa là Yuri đã chính tay chuẩn bị nó cho cô, nó khiến cô rất cảm động. Cầm một miếng bánh nên ăn, cô có thể cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc, niềm hạnh phúc quá lớn khiến cô không cầm được nước mắt.
- Nè, sao cậu lại khóc vậy, không ngon a', mình đã xem sách hướng dẫn rồi mà – Yuri lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt Fany mà thấy xót xa
Thấy Fany khóc, mọi người chợt hoảng hốt.
- Em không dánh ăn nữa đâu, unnie đừng khóc nữa
- Đừng khóc, mình chỉ đùa thôi mà
- Mình cho cậu phần của mình này, đừng có khóc, không mình khóc theo đó
- Unnie bị làm sao vậy – Seohyun cuối cùng cũng loại bỏ đống kế hoạch đang suy nghĩ mà chạy đến bên Fany hỏi han.
- Trong bánh có gì không ổn a' - Hyoyeon lấy dĩa chọc chọc miếng bánh kiểm tra
Thấy sự quan tâm của mọi người dành cho mình, Fany thấy ầm lòng, dù cho ở xa gia đình nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình lẻ loi cả, vì có những người chị em luôn ở bên cạnh cô, trong đó còn có người khiến con tim cô loạn nhịp nữa.
- Mình không sao đâu, chỉ là tự nhiên có hạt cát rơi vào mắt thôi.
Một lý do rất chi là phi lí, vì room cứ 2 ngày là có người đến quét dọn sạch sẽ thì lấy đâu ra cát với cả bụi mà bay vào mắt cô chứ. Dù thế cái lý do vớ vẩn đó ẫn làm cho mọi người im tâm phần nào.
- Có thật là cậu không sao chứ?
Yuri ngồi bên cạnh, siết nhẹ bàn tay cô ở dưới gầm bàn, cô ấy nhìn cô lo lắng. Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Yuri mà Fany cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
- Sao ồn ào vậy.
Gió lạnh tràn qua, làm bầu không khí đóng băng trong giây phút giọng nói đó cất lên, trong bộ đồ ngủ, Jessica dùng ánh mắt sắt lạnh dập tắt một đám đông đang rất quá kích.
- Cậu dậy rồi a', vào ăn sáng cùng luôn đi nào.
Hyoyeon muốn làm dịu sự tức giận của Jessica bằng đống đồ ăn – dù gì cũng là thực thần thứ 3 của nhóm mà, cô định đứng thì bị Jessica đã ngăn lại.
- Mình không đói
Thực sự, Jessica không thể nào ăn được nếu cứ phải chứng kiến cảnh mùi mẫn của Yulti, nó sẽ giết chết cô trước khi con đói có thể hành hạ dạ dày của cô. Cô bỏ về phòng cho dù bụng của cô đang biểu tình, cô cố chìm mình vào giấc ngủ một lần nữa để có thể quên hết những gì mình vừa nhìn thấy.
Nhìn dáng nhìn ngày càng ốm của Jessica mà Yuri mà thấy chua xót, ánh mắt cô thoáng nét buồn nhưng nó nhanh chóng mất đi, cô quay lại cuộc nói chuyện bên bàn ăn với mọi người như thể chưa có sự xuất hiện của Jessica – có ai đã từ nói cô rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc chưa nhỉ.
Dù chỉ là một thoáng nhưng không phải là không có người nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Yuri. Tuy nhiên, thái độ của họ với chuyện này lại hoàn toàn khác nhau.
Chạy chốn và đuổi bắt – một cái vòng lẩn quẩn không bao giờ kết thúc nếu như không có ai chịu dừng lại trước.
......0o0......
Giấc ngủ quả có hiệu quả trong việc làm cho Jessica quên đi cơn đói, nhưng khi tỉnh dậy thì cơn đói lại làm cho bụng cô cồn cào, khó chịu. Hi vọng rằng Hyoyeon có để phần đồ ăn cho mình, Jessica đi vào bếp cố tìm kiếm cái gì đó có thể xoa dịu cơn đói đang làm cô khó chịu. Nhưng có vẻ, Hyoyeon đã quên để phần cô hay vì tên thực thần của cô ấy đã vô tình ăn mất mà Jessica có tìm mãi cũng không thấy cái gì có thể ăn được trừ mấy lon nước ngọt.
- Cậu đói a'
Yuri bất ngờ lên tiếng làm Jessica tí đánh rơi lon nước mà cô định dùng lót dạ trước khi đến bữa trưa.
- Cậu định uống nước cầm hơi đó hả.
Nhìn lon nước và biểu cảm khuôn mặt của Jessica mà Yuri không nhịn được cười, cô cười nghiên ngả, làm cho Jessica đỏ chín cả mặt. Nhìn Yuri cười mà Jessica nhớ lại nguyên nhân vì sao sáng nay cô không ăn sáng, Yuri ngày càng cười lớn hơn và có nguy cơ là cô ấy sẽ chết vì thiếu oxi nếu còn cười nữa.
- Silence , N.O.W
Cuối cùng thì Yuri cũng im lặng, cô từ từ lấy lại hơi sau một tràng cười dài. Đi đến bếp, múc một bát cháo trắng từ trong nồi, Yuri bê để lên bàn trước con mắt ngạc nhiên của Jessica.
- Biết là cậu thể nào cũng đói mà, bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày đó, cậu ăn đi kẻo nguội mất.
- Cậu nấu cho mình a'
Như vẫn chưa tin vào chuyện này, Jessica hỏi lại, đáp lại cô là một cái cốc đau điếng của Yuri.
- Đau….- nhăn mặt, lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị cốc, Jessica dưng dưng nhìn Yuri.
- Không mình thì còn ai nữa – Cười hiền Yuri đáp.
- Sao lại là cháo trắng chứ - Nhìn bát cháo, Jessica kẽ nói.
Bỗng Jessica nhớ lại món bánh mì nướng mà Yuri sáng nay đã chuẩn bị cho Fany, cô thấy chạnh lòng.
- Cậu không ăn gì tối qua và cả sáng nay, ăn cháo cho dễ hấp thu, không là hại dạ dày lắm đó – Dù Jessica nói kẽ nhưng Yuri vẫn nghe thấy được.
- Hay cậu không thích ăn cháo, mình nấu cái khác cho cậu nhé
Lâu không thấy Jessica có động tĩnh của việc sẽ ăn bát cháo đó, Yuri cầm bát cháo đứng lên, định nấu món khác cho cô.
- Ai cho cậu lấy đi, mình đói lắm rồi, để mình ăn nào
Jessica nhanh chóng cầm lại bát cháo, và ăn một cách vui vẻ. Vì quá đói, và bát cháo khá là ngon lên Jessica chỉ tập trung ăn mà không thấy được nụ cười ấm ấp đang nở trên môi Yuri.
- No quá
Sau khi đã ăn hết 2 bắt cháo đầy, thì cuối cùng cái dạ dày cũng tha cho Jessica, nhưng mà giờ thì cô quá lười để làm gì cả. Cô nằm ườn ra bàn để cho Yuri thu dọn bát đũa đi rửa.
- Tại sao cậu lại tốt với mình như thế
Nhìn Yuri từ phía sau, Jessica mới có can đảm để hỏi câu đó.
- Chúng ta là bạn mà
Sau một thoáng bất ngờ, Yuri lấy lí trí để trả lời. Nhưng có vẻ câu trả lời không đúng hay sao mà vừa nghe xong câu trả lời, Jessica đã đùng đùng bỏ về phòng, để lại cái con người đen thui đứng ở bồn rửa bát mà mặt ngớ ra.
Chap 2
Sooyuong Pov
Trở về room sau khi đã mua đủ lương thực cho một ngày, tôi đang băn khoăn không biết với 10 gói bánh, mấy hộp sữa, 5 trái táo, 4 trái chuối… có để cho một ngày dài với khối lượng thời gian luyện tập nhiều của mình không đây.
Píp …píp…
Thanh máy báo hiệu đã tới nơi, thôi nhìn vào túi đồ ăn, tôi nhín lại mình một lần nữa, rồi bước ra khỏi thanh máy và tiến thẳng về room của mình.
Trước cửa room có một sự việc thu hút sự chú ý của tôi – cánh cửa room đang mở và có một người đang đứng bất động ở đó. Tôi cảnh giác đi lại gần xem xét, nếu là kẻ trộm thì với đôi chân dài và túi đồ của mình tôi có thể đập cho hắn một trận tơi tả vì dám đột nhập vào room của mình.
Bị che khuất bởi một phần của cánh cửa nên tôi không nhận ra đó là ai, tôi tiến lại gần hắn hơn, gọi hắn có vẻ hơi sai một tí, vì hắn đang mặc nguyên bộ đồ màu hồng và có mái tóc khá là dài dù cho có đội một chiếc mũ len nhưng tôi vẫn nhìn thấy– Lại là Fan quá khích đây mà
Khi đã ở phía sau lưng hắn thì tôi mới nhận ra đó là Fany, cậu ấy đứng yên bất động, và có lẽ không nhận ra sự xuất hiện của tôi. Tôi định sẽ hù cậu ấy cho bõ ghét vì làm tôi một phen nhầm lẫn, nhưng thay vì làm Fany giật mình thì tôi lại là người giật mình vì một tràng cười bất ngờ từ trong nhà phát ra.
“có khi nào đâu là một trò đùa mới của bọn nhóc để trêu mình không nhỉ”
Nhưng có vẻ không phải vậy, vì Fany vẫn đứng đó và không có dấu hiệu cho thấy cậu ấy sẽ đi vô nhà hay đóng cánh cửa lại để bước đi. Tôi cố nhìn vào trong nhà xem đang diễn ra chuyện gì mà làm cho Fany như thế này.
Tôi có được ngay câu trả lời khi trông thấy Yuri đang vui vẻ bên Sica, cậu ấy đang ôm bụng cười ngặt ngẽo vì một hành động nào đó của Sica. Điệu cười mà tôi đã không còn thấy cậu ấy cười trong suốt mấy tuần nay. Nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn là việc Yuri đi múc cháo cho Sica “ Thế mà sáng nay mình xin, cậu ta không cho còn dọa không cho đụng vô nữa chứ, hóa ra là nấu cho Sica ăn. Phải cho cậu ta một trận mới được”
Tôi không lên tiếng mà chỉ đứng im đó hết nhìn cặp đôi yulsic đang hạnh phúc trong kia rồi lại nhìn Fany đang đứng trước mặt mình mà buông tiếng thở dài. Đôi khi tôi tự hỏi : tình yêu có thật là phức tạp hay chỉ là do con người chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp, dù chỉ là một sự việc đơn giản như khiến chúng ta phải đau đầu.
- Cậu định đứng ngoài bao lâu nữa vậy.
Đứng lâu khiến tôi nhận ra túi đồ tôi đã mua không hề nhẹ một chút nào, và tôi quyết định đánh thức con người đang đứng gác cửa room của mình. Bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi khiến Fany giật mình quay lại, và tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt còn hiện hữu nơi đôi mắt tuyệt đẹp kia.
- Ơ… mình xin lỗi.
Cậu ấy bỏ chạy ngay khi nhận ra tôi đã chứng kiến hết tất cả, tôi nhanh chóng quăng túi đồ vào room mà chạy đuổi theo Fany.
- Đợi mình với
…………………………………..
- Cậu chạy nhanh thật
Với lợi thế chân dài, cuối cùng tôi cũng tóm được tay của Fany khi cậu ấy rẽ vào trong công viên gần khu chung cư của chúng tôi. Xoạy cậu ấy lại.
- Sao cậu lại bỏ chạy vậy.
Và tôi lại một lần nữa giật mình vì đôi mắt đỏ khoe vì khóc của Fany, lấy lau đi những giọt nước mắt đó mà tôi thấy chạnh lòng, để rồi buộc miệng buông ra câu hỏi.
- Cậu có hạnh phúc hay ko
Như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện gì sai trái, Fany giật mình, Cậu không trả lời mà chỉ nhìn tôi, trong đôi mắt của cậu, tôi cảm nhận thấy có một chút bối rối, nhưng vẫn không giấu đâu được sự hoang mang và có chít tổn thương trong ánh mắt cậu nhìn tôi.
- Chúng ta ra kia ngồi nói chuyện nhé.
Tôi chỉ vào chiếc ghế đá gần đó, chúng tôi ngồi đó im lặng không ai nói câu nào cho đến khi Fany hỏi tôi.
- Có thật là tớ đã sai không?
Cậu quay sang nhìn tôi hỏi một cách chân thành, như đang có tìm ra đáp án đúng nhất cho bài toán của mình vậy.
- Mình không biết - Tôi thấy được sự thất vọng trong ánh mắt của cậu
- Tớ không thể trả lời câu hỏi đó được vì cảm xúc của con tim không thể dùng lý trí để trả lời được.
- …………………
Sau câu trả lời đó, chúng tôi lại chìm vào im lặng.
- Cậu có yêu Yuri không?
- Đương nhiêu là mình yêu Yuri rồi – Fany nhìn tôi
- Yêu hay chỉ là thích – Tôi nhìn lại cậu ấy và hỏi
- ……………… - Tôi nhìn thấy trong đôi mắt khi có sự dao động
Tôi đứng lên để lại Fany với dòng suy nghĩ của cô ấy,
- Hãy suy nghĩ thật kĩ về tình cảm của cậu, đừng để mình bị tổn thương thêm nữa.
Thực sự với chuyện tình cảm của các thành viên tôi không biết lên giúp hay không vì mọi người đều là bạn, giúp người này thì thấy có lỗi với người kia.
Mong cậu có những quyết định đúng đắn nhất.Đừng tự lừa dối mình thêm nữa,Fany. Những quyết đinh sai lầm sẽ dẫn đến những kết quả sai.
End pov.
……………………………
Vẫn ngồi im từ lúc Sooyuong đi, Fany lần đầu tiên nghi ngờ về tình cảm mà cô cho là tình yêu của mình dành Yuri suốt 3 năm qua.
- Tôi đã sai rồi hay sao ?
Chap 3
Sau cuộc nói chuyện với Sooyuong, Fany bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình có phải là tình yêu hay chỉ là một sự ngộ nhận. Fany bắt đầu tránh mặt Yuri, cô tìm đủ mọi cách để ko phải ở một mình với Yuri. Ngay cả khi Yuri rủ đi mua nước cho các thành viên lúc nghỉ giữa các buổi tập để 2 người có thể đi riêng, Fany cũng lấy lí do muốn tập luyện thêm các động tác mà từ chối.
- Vậy mình sẽ đi mua đồ cùng cậu.
Trước con mắt bất ngờ của mọi người, Sica đứng lên, đi đến cửa và kéo Yuri đi mất. Sau khi Sica và Yuri đi, cả không gian như bị nhấn chìm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của các thành viên, tiếng nhạc và tiếng bước nhảy đều của Fany di chuyển trên sàn. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về cô, qua tầm gương lớn trong phòng luyện tập, cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt dò xét của mọi người. Là người tinh tế, cô không muốn mọi người lo lắng thêm khi mà lịch làm việc của tất cả đều rất mệt mỏi. Fany quay lại, cô xâu ra nụ cười hối lỗi và nhờ Hyoyeon chỉ giúp mình mấy bước nhảy phức tạp.
- Hyoyeon ơi , chỉ mình cái động tác này với, nó khó quá.
Và nó thực sự có hiệu quả, khi mọi người bắt đầu nghỉ ngơi thực sự sau nhiều giờ tập luyện. Lúc Sica và Yuri quay trở về, cũng là thời điểm cuộc chiến dành đồ ăn bắt đầu, các thành viên lao vào cuộc chiến tranh giành đồ ăn với 2 tên thực thần để mong có thể thỏa lấp cơn đói.
- Của cậu này.
Yuri cầm hộp sữa dâu và một cái bánh tiến đến chỗ Fany và đưa cho cô.
- Mình không đói
Đúng vậy, hiện giờ Fany còn tâm trí cho việc ăn uống khi mà trong đầu cô đang ngập tràn sự hoài nghi.
- Cậu phải ăn để lấy sức luyện tập chứ, cậu xem người cậu đầy mồi hôi này, cẩn thần kẻo bị cảm lạnh đó.
Ngồi xuống bên cạnh , Yuri đưa bánh và sữa cho Fany rồi dùng khăn bông của mình lau mồi hôi trên mặt cho cô. Giây phút đó, eye smile đã trở về thực sự, cô lại tự trách mình vì lo sợ một điều không đâu.
- A~ nào, cậu phải ăn không là sẽ kiệt sức sớm đó.
Sau khi lâu mồi hôi xong, Yuri quay sang lấy túi bánh bóc vỏ ra, cấm ống hút vào hộp sữa. Tách một miếng bánh nhỏ, Yuri tự tay đút cho tôi ăn, tôi ngoan ngoãn ăn và uống sữa do Yuri đưa. Chỉ một cử chỉ nhỏ đó thui cũng làm cho tôi hạnh phúc đến lâng lâng. Các thành viên khác thì trống mắt ra nhìn chúng tôi.
- Yah đâu là chốn cộng công đó
- Hyoyeon ơi, A~ nào ,em yêu
- ừm, yêu Seobang quá, A~ nào
- A~ nào Seo của Na
- Ôi, xấu hổ lắm.
- Hahahaha
Sunny hét lên sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, cặp SooHyo thì bắt đầu diễn lại và cường điệu hóa nó quá mức làm cho tôi thấy nổi hết cả da gà. Thấy thế Yoona lại dở trò trêu chọn SeoHyun làm con bé đỏ hết cả mặt vì xấu hổ. Mọi người lại cười vang vì những trò đùa vui vẻ của SooHyo hay sự xấu hổ e ấp của SeoHyun. Nhưng có hai người không thực sự vui vẻ dù cho 1 người thì vẫn cười hù theo mọi người.
- Cậu đi đâu vậy.
- Mình đi vệ sinh,không được sao.
- Mình đi cùng với.
Bỗng Sica đùng đùng bỏ ra khỏi phòng tập, Taeyeon chạy theo ngay sau cô. Mội việc sẽ thật bình thường do tính cách của Sica, cô ấy hơn khó khăn trong việc biểu hiện tình cảm của mình và đã đôi lần gây ra những hiểu lầm không đánh có. Nhưng trong một tích tắc nào đó của sự vô tình, ông trời đã chơi đùa với số phận, Fany bắt gặp ánh mắt Yuri đang nhìn theo Sica cho đến khi cánh cửa đóng lại. Dù cho Yuri đang ngồi bên cạnh cô nhưng sao Fany lại nhận thấy một vách ngăn vô hình chắn ngang, ngăn cách 2 người, mặc cho cô có cố gắng như thế nào thì vách ngăn đó vẫn không suy chuyển. Nó làm bùng lên nỗi sợ hãi đang ngày càng lớn trong tâm trí của cô.
- Cậu có sao không
Trong lúc vô thức, Fany nắm thật chặt bàn tay của Yuri. Khi nhận ra, cô nhìn Yuri và hỏi một câu hỏi luôn ám ảnh cô.
- Cậu có yêu mình không.
Chap 4
Bóng tối luôn là người bạn trung thành nhất của nỗi cô đơn.
Đã quá nửa đêm, trong căn phòng tập của nhóm, đèn đã tắt từ lâu nhưng tiếng nhạc vẫn còn được phát ra từ chiếc máy chạy đĩa đặt ở góc phòng. Đó không phải là những bài hát của nhóm để luyện tập, cũng không phải những bản ballat lãng mạn mà thứ âm thanh phát ra từ chiếc máy làm chúng ta nhầm tưởng rằng mình đang ở trong một quán bar ồn áo với đầy đủ các loại người trong xã hội, họ đang quằn quại trong men say và thứ âm thanh đinh tai nhức óc kia mong có thể quên đi tất cả mọi thứ đã níu giữ và giam cầm họ trong cuộc sống thường nhật.
Trong không gian đó, có một người con gái, đang ngồi thu mình trong góc phòng, vặn loa lên đến mức max, cô bị nhấn chìm trong thứ âm thanh làm người khác đau đầu nhức óc. Đúng, cô muốn đầu óc mình trở lên điên cuồng trong thứ âm nhạc đó để có thể quên hết tất cả hình ảnh về người đó, con người mà cô đã chờ đợi trong hi vọng để rồi khi đến được với nhau thì cô lại bàng hoàng nhận ra mình là kẻ đến sau thì mãi mãi không thể thế chỗ người đến trước.
Đã lâu lắm rồi cô không còn nghe nhạc sàn và ngồi trong bóng tối như thế này một mình nữa, vì từ khi sống chung với các thành viên khác, mọi nỗi buồn đều được chia sẻ với 8 người chị em kia của cô. Nhưng lần này, cô muốn ích kỉ, để nỗi buồn và cảm giác cô đơn này cho riêng mình, cô biết tất cả mọi người đều có thể giữ riêng cho mình những bí mật nho nhỏ trong đại gia đình lớn SNSD và cô không muốn làm tăng thêm áp lực cho mọi người khi mà màn comeback sắp đến.
Cạch...
.
.
.
.
Tách.....
.
.
.
.
- Cậu còn ở đây sao, Fany.
Cánh cửa phòng tập được mở ra, tiếp theo là tiếng công tác đèn được bật. Đang ngồi trong bóng tối và mở nhạc quá to, nên Fany không nghe thấy tiếng mở cửa và khi đèn bật sáng, cô bị bất ngờ vì ánh sáng đến quá nhanh, lấy tay che mắt để làm quen dần với ánh sáng. Trong phút chốc, cô như nhìn thấy một thiên thần đến bên cạnh mình với đôi cánh sau lưng.
- Cậu có sao không vậy.
- Taeyeon a'
Taeyeon đi đến bên Fany, tiện tay cô tắt luôn cái âm thanh nhức óc kia đi. Nhìn Fany một cách lo lắng, Taeyeon ngồi xuống bên cạnh Fany, rồi nhìn sau vào đôi mắt đã ám ảnh cô bao đêm trong cơn mộng mị.
- Cậu ổn chứ.
Ở với nhau từ hồi còn là thực tập sinh, nên Taeyeon hiểu khá rõ những lúc Fany gặp chuyện buồn mà không muốn nói với ai thì cô ấy thường nhốt mình vào một góc nào đó rồi bật nhạc thật to. Nhưng đã lâu lắm rồi, từ khi 9 người được xác định để lập thành một nhóm và sống chung trong kí túc xá với nhau thì Taeyeon đã không còn thấy một Fany ngồi một mình trong bóng tối cùng thứ âm nhạc có thể làm điếc tai kia nữa.
- Mình ổn
Trong khoảnh khắc ánh sánh ngập tràn căn phòng, Fany đã có một hi vọng mong manh rằng người đó vì lo lắng cho cô sẽ xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Khi nhìn thấy Taeyeon, cô cảm thấy sự hụt hẫng pha lẫn sự thất vọng.
- Đi theo mình nào.
Dù không biết vì chuyện gì mà Fany lại buốn phiền đến vậy nhưng thực sự Taeyeon không thích nhìn thấy một Fany trầm ngâm với đôi mắt vô hồn như thế này. Cầm tay kéo Fany đứng dậy, cầm lấy áo khoác,mũ len cả cặp kính giâm, Taeyeon nhanh chóng đưa Fany ra khỏi công ty và gọi một chiếc taxi.
- Cậu đưa mình đi đâu vậy.
Bất ngờ vì hành động của Taeyeon nhưng Fany không khách cự lại mà để mặc cho Taeyeon kéo mình đi vì giờ đây cô không còn muốn ở một mình nữa, cô sợ mình sẽ không đủ dũng cảm mà từ bỏ tất cả mất.
- Đến rồi đó.
- Sao cậu lại đưa mình tới đây.
Hai người đang đứng tại cầu DongHo - nơi Taeyeon đã đến trong ngày cuối cùng trước khi cả nhóm chuyển đến sống cùng nhau trong kí túc xá. Fany khá bất ngờ vì Taeyeon đưa mình đến nơi này, dù đã đi qua cây cầu này nhiều lần do phải di chuyển đến các địa điểm khác nhau nhưng cô chưa bao giờ đi bộ trên cầu.
Xuống taxi từ đầu cầu, hai cô gái xuống xe mà thả bộ trên cầu. Đến gần giữa cầu, Taeyeon đi đến bên lan can cầu và kéo cả Fany theo, hai người giang tay hứng từng đợi gió từ dưới sông thổi lên mát lạnh.
- AAAAAAAAAAAAAAAA
- Này này, cậu bị điên a' , nhỡ có ai phát hiện ra chúng ta thì sao.
Đang đứng hứng gió thì Taeyeon bỗng hét to lên làm Fany sợ quá, phải lấy tay bịt mồm Taeyeon lại. Fany sợ có ai đó vô tình đi ngay qua và phát hiện ra hai thành viên của nhóm nhạc Quốc dân nửa đêm chạy lên cầu DongHo mà gào thét như con điên thì sáng mai trên trang nhất các báo sẽ đồng loạt đăng tin “Thành viên nhóm nhạc SNSD làm việc quá mức để rồi bị điên” hay “Cái giá của sự nổi tiếng: Không chịu được áp lực công việc, thành viên SNSD hóa điên”………….hay có khi nó lại bị suy tạc để rồi thành : “Hai thành viên nhóm nhạc nữ SNSD vì lịch trình làm việc quá căng thẳng đã lên cầu DongHo nhảy sông tự tử”………
- Cậu cũng hét lên đi.
Gỡ tay Fany trên mồm mình ra, Taeyeon sang nàng Nấm rồi cười toe toét và bảo nàng làm cái truyện điên dồ khi cùng mình.
- Cậu bị điên hả, sao dám bảo mình làm cái chuyện điên dồ đó hả.
Như bị điểm đúng huyệt Fany gào lên mắng aeyeon không thương tiếc. Dù cho có bị mắng thì Taeyeon vẫn cười mà nụ cười càng ngày càng rộng hơn. Fany bắt đầu nghi ngờ Taeyeon có bị đập đàu vào đâu hôm nay không mà sao cậu ta như bị điên thật vậy.
- Lúc nào có chuyện không vui, mình thường ra đây một mình để hét lên cho nỗi buồn qua đi. Vì thế nếu cậu đang có chuyện không vui thì hãy hét thật to lên như thế nỗi buồn sẽ tan biến hết.
- Thật không vậy
Quay sau Fany với ánh mắt thành khẩn nhất, Taeyeon chỉ biết làm như thế này để giúp Fany vơi bớt nỗi buồn đang chất chứa trong lòng.
- Thật mà, cậu tin mình đi.
- Được rồi, chỉ lần này thôi đó.
Bị đánh gụp bới ánh mắt chân thành của Taeyeon, Fany đành nhắm mắt làm theo lời xúi dại của Taeyeon.
- Aaaaaaaaaaaa
- Sao nhỏ quá vậy, to lên nào, Fany.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Sau khi dồn hết sức để hét ra hết nỗi buồn trong lòng, Fany thấy lòng mình bỗng nhẹ tênh, cảm giác như vừa vứt được một hòn đá đã đè nặng trên mình từ rất lâu. Cô vui vẻ quay sang ôm Taeyeon vào lòng mà nhảy cẫng lên và luôn miệng cảm ơn. Dù hơi bất ngờ nhưng Taeyeon không hè có ý định đẩy Fany ra, cô cùng tham giam vào trò chơi ôm-nhau-nhảy-vòng-tròn cùng Fany cho đến khi người gác đêm trên cầu lại gần.
- Hai cô kia đang làm gì đó.
- Chạy thôi.
Vì không muốn thành nhân vật chính trên các báo sáng mai nên Taeyeon và Fany cắm đầu mà chạy, bỏ lại người gác đêm chạy sau luôn miệng gào thét đứng lại.
Chạy hết cây cầu, họ chạy thêm một đoạn nữa rồi mới dám dừng lại lấy hơi, gập người để có thể thở, hai người bỗng nhận ra có sự vứng víu ở tay, và khi nhìn ra thì hai người kẽ đỏ mặt và buông tay nhau ra. Vì quá vội hay vì muốn bảo vệ nhau mà khi chạy hai người đã vô tình nắm thật chặt tay nhau không buông ra, để rồi như một sự tự nhiên, khi buồng tay nhau ra, họ cảm thấy hơi lạnh về đêm nhanh chóng xâm chiếm đôi tay.
- Cậu muốn ăn kem không
- Tối rồi còn chỗ bán sao?
- Hahahaha
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Fany, Taeyeon bật cười làm Fany kẽ đỏ mặt không biết vì sao. Thấy Taeyeon cứ cười mãi làm Fany không kiềm được mà nổi nóng, giơ nắm đấm ra dọa thì Taeyeon mới chịu ngừng.
- Sao cậu dám cười hả.
- Cuối cùng Nấm ngơ cũng quay lại rồi
Vừa nói, Taeyeon lấy tay lên véo đôi má đang phụ phịu của Fany xong bỏ chạy, làm Fany kêu oai oái, rồi lấy tay xoa xoa hai bên má đang dần đỏ lên. Nhìn Taeyeon bằng đôi mắt dưng dưng, Fany quyết chạy đuổi theo đồi sự công bằng.
……………………………..
- Kem dâu của cậu này.
Cầm hai que kem, Taeyeon đưa cây kem dâu cho Fany còn mình thì thưởng thức cây kem socola của mình một cách ngon lành. Nhìn sang thì Taeyeon thấy Fany hình như chưa có ý định ăn cây kem của mình thì phải, cô ấy chỉ nhìn cây kem mà cười buồn.
- Cậu không thích ăn kem a'
- Không, mình thích chứ.
- Vậy cậu không thích kem dâu, mình nhớ là cậu thích nhất kem dâu mà
Taeyeon gãi đầu cố nhớ lại Fany đã phấn kích chọn kem dâu như thế nào mỗi khi cả nhóm đi siêu thị để lấy đầy lại cái tủ lạnh bị mấy tên shikshik kia càn quét chỉ sau 2-3 ngày được lấy đầy.
- Mình thích kem dâu chứ, nhưng có người lại nhầm tưởng mình thích kem vani và cứ mỗi lần đi ăn kem lại gọi kem vani cho mình.
Nói đến đó, ánh mắt Fany lại chất chứa nỗi buồn mà cả buổi tối Taeyeon cố gắng làm vơi đi. Vì muốn làm Fany cảm thấy vui hơn, Taeyeon lôi mấy trò đùa của mình ra chọc cô. Khi thấy lại nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Fany, Taeyeon mới cảm thấy yên tâm.
- Cậu mà không ăn thì để mình ăn hộ nhé.
- Mình ăn, còn lâu mình mới cho cậu
…………………………..
Sau khi ăn kem xong, hai người đi bộ về room, khi đến trước cửa kí túc xá thì có một chiếc mô tô phóng vụt qua, thấy có nguy hiểm Taeyeon nhanh chóng kéo Fany về phía mình để tránh va quệt. Trong lúc kéo, vô tình Taeyeon đưa tay đỡ Fany và tư thế của hai người như đang ôm nhau vậy.
Hình như là do quá sợ hãi, Fany cứ đứng nguyên trong tư thế ôm Taeyeon như vậy trong 5 phút làm con tim ai kia nỗi nhịp liên tục. Cuối cùng Fany cũng đẩy Taeyeon ra, làm cả hai ngại ngùng, lúng túng, Taeyeon xin lỗi rối rít nhưng thực tâm cô không muốn thoát ra khỏi cái ôm đó tí nào. Còn Fany chỉ im lặng rồi lặng lẽ đi vào trong kí túc xá, khiến Taeyeon lo ngại rằng, mình đã làm Fany buồn.
Nhưng Taeyeon nào biết, trong 5 phút ôm mình, tâm trí của Fany lại nghĩ đến người khác và việc giữ lâu nhưng vậy cũng là để thử thách người đó. Và người đó đã làm cô thất vọng khi quay lưng bỏ đi sau khi đưng đó nhìn cô ôm người khác. Đi nhanh về phòng mình, Fany đóng cửa lại và chèo lên giường chùm chăn và để cho những giọt nước mắt đươc rơi tự do.
Chap 5
- Cạch……….
Bỏ đồng tiền vào máy bán hàng tự động, Yunho chờ cafe rót đầy hai cái cốc giấy, rồi lấy chúng ra khỏi máy. Cầm hai cốc café nghi ngút khói, anh tiến về phòng tập nhảy ở cuối hành lang, căn phòng duy nhất vẫn còn sáng đèn.
- Của em nè
- Cảm ơn oppa
- Em gầy đi nhiều đó, Yuri.
Từ khi quay về công ti để chuẩn bị cho sự trở lại cùng Changmin, Yunho nhận ra có sự thay đổi lớn ở Yuri, không chỉ về ngoại hình mà còn cả tâm trạng của cô nữa.
- Thật không oppa, em đang giảm cân đó.
- Chỉ vậy thôi sao.
Yuri tươi cười trả lời,nhưng cô tránh ánh mắt như nhìn thấu tâm gan mình của YunHo. Nhưng Yuri làm sao có thể giấu được anh chứ, Yunho vẫn còn nhớ cách Yuri nhảy khi cô cảm thấy buồn bực hay gặp những chuyện khó xử trong những ngày còn là thực tập sinh. Lúc đó, cô sẽ bật các bài nhạc sàn và bắt đầu nhảy điên cuồng theo điệu nhạc cho đến lúc kiệt sức mà ngã xuống sàn và nằm luôn trên đó, nhắm mắt tận hưởng cảm giác cả cơ thể kiệt sức trong tiếng nhạc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nếu lúc nãy, Yunho không xuất hiện thì đêm nay chắc cô sẽ ở lại luôn phòng tập quá.
- Em không biết nữa.
- Nói oppa xem nào.
Biết mình không thể giấu anh thêm nữa, Yuri đang mắc kẹp trong mớ tư tưởng của mình, cô không biết phải bắt đầu từ đâu và như thế nào. Thấy dáng vẻ rối loạn của Yuri, Yunho đến bên, nhẹ nhàng choàng tay qua vai để cô có thể bình tâm lại.
- Em không biết nữa, em không biết mình làm sai điều gì mà ai cũng dần dần xa cách em
Không kiềm được nước mắt, cô bắt đầu để những giọt nước mắt bị kiềm hãm bao ngày qua được giải phóng. Tựa vào vai anh, cô cảm thấy sự an toàn và cảm giác được che chở.
Lần đầu tiên thấy bộ dạng yếu đuối của Yuri khiến Yunho không thể khiểm soát được tình cảm của mình mà ôm chặt cô vào lòng.Yunho đã dành một tình cảm đặc biệt cho cô gái đã làm trao đảo trái tim anh bằng dáng vẻ tự tin trong từng bước nhảy từ những ngày đầu mới làm thực tập sinh. Nhưng anh biết rằng sẽ không thể có một tình yêu đẹp trong giới thần tượng được và anh cũng đã chứng kiến việc SNSD bị anti nhiều đến mức nào lúc mới debut vì có những tình đồn tình cảm với mem của SuJu, vì thế anh đã nén tính cảm của mình lại mà cố biến nó thành tình cảm của đàn anh dành cho đàn em bằng sự quan tâm và chỉ bảo đúng mực.
- Dù mọi người đều bỏ rời em thì anh sẽ luôn bên cạnh em. Hãy để anh là bờ vai cho em dựa vào khi mệt mỏi.
Dù đã cố kìm lén nhưng khi thấy một Yuri yếu đuối, tuyệt vọng trong vòng tay mình thì Yunho lại không thể kiềm lòng mà buông cô ra. Anh đã mất đi những người anh em thân thiết nhất chỉ vì cố chấp và sự dốt trá, anh không muốn mất người con gái mình yêu chỉ vì không dám đấu tranh nữa.
Đối với Yuri lúc này, cô đã quá mệt mỏi với tình cảm của chính mình, người cô yêu thì không yêu cô, khi đến với người yêu cô thì người đó lại yêu bạn thân của cô rồi. Cô muốn buông tay, cô không muốn đấu tranh nữa, cô muốn một bờ vai để dựa vào và Yunho xuất hiện. Trong vòng tay của anh, cô thấy được sự quan tâm của anh dàng cho cô, nó sưởi ấm con tim đang rỉ máu của cô. Dù biết mình không thể đáp trả tình cảm của anh nhưng cô lại không đủ can đảm để đẩy anh ra.
“Em xin lỗi oppa”
…………………………………………..
Flashback
Từ cái đêm đi tìm Fany và vô tình bắt gặp cảnh cô và Taeyeon đang ôm nhau ở trước cửa kí túc xá, Yuri vẫn tỏ ra bình thường với hai người vì cô không muốn nghĩ hai người đó lại có thể làm như vậy với mình. Taeyeon yêu Fany, cô biết, và chính cô cũng đã từng gán ghép để hai người họ đến với nhau vì khi đó cô không biết tình cảm của Fany dành cho mình và đã vô tình làm tổn thương Fany.
“ Đó chắc chắn chỉ là tai nạn mà thôi, đó chỉ là tai nạn, chỉ là tai nạn thôi……”
Cô tự ép mình phải nghĩ đó là tai nạn hay đó chỉ là một cái ôm bình thường giữa các thành viên với nhau mà thôi. Nhưng dù có phủ nhận thì trong cô luôn có một phần nào đó gào thét rằng.
“ Kiểu tai nạn gì mà đứng ôm nhau suốt 5 phút và chặt như vậy chứ, mày là đồ ngốc Yuri a'”
Hai suy nghĩ đó cứ lởn vởn quay cô và nó ngày càng nhiều hơn khi mà những hàng động cử chỉ thân mật của hai người trên sân khấu luôn làm cô khó chịu. Cô nhận ra Fany ngày càng tỏ ra xa cách với mình và quan tâm đến Taeyeon.
Sáng nay vì thấy mệt trong người lên cô xin đạo diễn lùi phần quay của mình lại buổi chiều. Quay về room ngay sau đó, cả buổi hôm nay cô luôn có cảm giác thấp thỏm, lo sợ một điều gì đó, cô muốn ở bên cạnh Fany để xua tan đi cảm giác bất an này.
Giờ là lúc bận rộn nên trong room khá vắng vẻ, cô đã xem lịch thì hôm nay Nấm ú của cô được nghỉ buổi sáng và chỉ có lịch quay buổi chiều tối. Đi vào trong, cả room chìm trong im lặng, cô thự sự không quen với sự im lặng đến chết người này. Đi nhanh đến cánh cửa màu hồng, toan mở ra để gây bất ngờ cho Fany thì có một giọng nói làm cô ngưng lại.
- Tớ yêu cậu Fany
“Không thể nhầm được, đó là giọng nói của Taeyeon, nhưng sáng nay cậu ấy có lịch quay mà”
Tay vẫn để ở nắm mở cửa, nhưng Yuri không đủ can đảm để mở tung nó ra, cô như chết lặng tại chỗ vì những gì vừa nghe được. Cố lấy lại bình tĩnh, Yuri mở hé cánh cửa để nhìn vào trong, cô như chết lặng tại chỗ khi nhìn thấy hai người đang ngồi trên giường và họ ôm nhau.
End flashback
Chap 6
- Bọn mình đi đây nhé, cậu ở nhà cẩn thận đó- Hyoyeon dặn dò Fany khi bước ra khỏi cửa.
- Mình biết rồi mà - Vẫy tay chào Hyo, Fany quay vô trong nhà
- Dậy đi nào, không là muộn buổi chụp hình giờ- Sooyuong đang ra sức kéo Sica từ trên giường vô nhà tắm để kịp buổi chụp hình.
- Unnie chỉ có 5 phút thôi đó, không là chị lại bị phạt đó - Cầm túi xách chạy nhanh ra cửa, Seohyun nói vọng lại để rục Sica nhanh hơn nhưng có vẻ cách đó chỉ có hiệu quả với những người khác còn với Sica thì nó bị miễn dịch rồi.
- Phạt thì phạt chứ, ngày nào unnie không bị em moi tiền phạt chắc có chuyện đó- Nàng mèo thong thả đi vô nhà tắm để vệ sinh cá nhân mặc dù mọi người đã ra xe gần hết.
- Sica nhanh lên không là bữa trưa cậu sẽ phải ăn dưa leo đó - Biết là chỉ có cách đó mới là cho Công chúa mèo chịu hoạt động nhanh hơn dù hậu quả có hơi….
- Kwon Yuri, cậu dám ư - Phóng tia nhìn lạnh giá vào Yuri, và nhận được một nụ cười gian tà từ cậu ta là Sica hơi chột dạ, cô phóng nhanh vào nhà tắm.
- Hahaha……Cậu thật đáng yêu Sica a'- Nhìn bộ mặt tức giận nhưng không làm gì được của Sica làm Yuri phá lên cười.
- Cậu hãy đợi đấy Yuri - Hậm hực đi ra từ nhà tắm, Sica liếc Yuri một cái sắt lạnh nhưng do đã tiếp xúc lâu lên Yuri có hệ miễn dịch khá tốt. ( vẫn cười toe toát được )
- Cậu ở nhà nhé, bọn mình đi đây - Sica chào Fany rồi chạy ra khỏi room.
- Cậu nghỉ ngơi đi nhé - Khi thấy Fany, Yuri cười gượng gạo rồi cũng nối gót Sica mà chạy nhanh ra xe.
………………………………………..
Fany pov
You…better…run…. run… run……
Lấy chiếc điện thoại màu đen nằm trên bàn, tôi nhận ra là điện thoại của Yuri vì nó là chiếc cậu ấy khá thích. Lưỡng lự không biết mình có lên mở ra xem tin nhắc cho cậu ấy hay để đó. Cuối cùng thì bản tính tò mò cũng chiến thắng, tôi nhìn cả room vắng lặng với tâm trạng lo sợ nếu bỗng nhiên từ đâu đó Yuri nhảy ra và tra hỏi vì sao tôi lại đọc trộm tin nhắn của cậu ấy.
“ Không có gì đâu, Fany. Các cậu ấy đi cả rồi, nếu bị bắt gặp thì bảo là vô tình đọc được…”
Trong đầu tôi bày ra bao nhiêu lời biện minh giải thích cho hành động tội lỗi của mình, dù cho có sợ nhưng tay tôi lại tự động bấm vào nút mở tin nhắn, và khi đọc được nội dunh tin nhắn thì mọi lý do, mọi lời bao biện đều trở thành vô ích.
“ Cậu ổn chứ, sao sắc mặt cậu kém vậy. Có cần hủy buổi hẹn chiều nay không vậy ?.
From Sica Baby”
Toàn thân của tôi như bị hết sức mạnh vào lúc đó, cả thế giới như trao đảo xung quanh tôi, ngồi xuống một cái ghế ở gần nhất, tôi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Kiểm tra các tin nhắn gần đây của Yuri, Tôi bất ngờ khi tất cả đều hiện lên là “Sica baby”. Nước mắt tôi tự động tuôn rơi, bỏ chiếc điện thoại vào chỗ cũ, tôi chạy ngay vào trong phòng, trốn dưới lớp chăn, tôi để những sự kiềm chế của mình được giải phóng bằng những giọt nước mắt.
- Yuri, đó có phải lí do cậu quay lưng bước đi buổi tối hôm đó, thực sự cậu đâu có yêu tôi. Vậy tại sao lại làm tôi ngộ nhận chứ, tại sao, tại sao vậy.
End pov
………………………………………….
Do có sự cố lên lịch làm việc sáng nay của Taeyeon bị hủy và cô được nghỉ ngơi ở room cả buổi sáng. Cô đã tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật sâu, nhưng lúc bọn nhóc bắt đầu ồn ào sửa soạn đi thì cô bị sự ồn ào đó đánh thức dậy, cố vùi mình vào trong chăn để tìm lại giấc ngủ còn dang dở khi có tiếng đóng cửa và không gian trở lên yên tĩnh
“cuối cùng thì cũng im lặng cho người ta ngủ”
Nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở lại room hôm nay, Taeyeon cuonj mình trong chăn và chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa, bỗng có tiếng.
Ầm…..
Tiếng cánh cửa bị đập một cách không thương tiếc làm Taeyeon giật mình bật dậy ngay lập tức.
“ Không nhẽ bọn nhóc đi không khóa cửa cẩn thận để trộm lèn vô”
Taeyeon sợ hãi cầm ngay cái gậy đánh bóng chày ở đầu giường, mon men đi ra cửa phòng, cô nhẹ nhàng mở cửa ra để thăm dò tình hình. Thấy không có bóng dáng của ai, cầm cái gậy khua khua đàng trước, cô từ từ đi xem xét xung quanh. Khi đi quay căn phòng màu hồng, Taeyeon nghe thấy tiếng thút thít của Fany, cô hùng hổ mở cửa xông vào nhưng khi trông thấy một cục màu hồng hồng nằm trên giường thi thoảng lại run lên nhè nhẹ thì sự hùng hổ kia liền biến mất mà thay vào đó là vẻ hoảng hốt.
Bỏ cây gậy xuống, Taeyeon chạy nhanh đến bên Fany, nhẹ nhàng vỗ về cô. Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với Fany nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy thì Taeyeon cảm thấy lồng ngực tự nhiên nhói đau.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy Fany
Khi bị tổn thương về tâm hồn là lúc con người ta yếu đuối nhất, và thường có suy hướng thu mình lại để cố bảo vệ mình hoặc sẽ tìm kiếm một một bờ vai để dựa vào, để có thể hàn gắn vết thương kia, có khi người ta chọn cả hai cách, là tìm một ai đó xoa dịu nỗi đau nhưng họ sẽ tạo ra một bức tường kiên cố bao quay trái tim mình để không ai có thể bước chân vào đó một lần nào nữa . Với Fany thì có lẽ cô chọn cách thu mình lại vì cô không muốn tất cả phải đau khổ và khó xử với nhau, cô sẽ giữ tất cả về mình. Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ Taeyeon thì con người yếu đuối trong cô lại xuất hiện. Sự ấm áp khi ở trong vòng tay của Taeyeon là Fany thấy sợ cảm giác cô đơn lạnh lẽo khi nãy, cô kéo Taeyeon vào một cái ôm chặt hơn để xua tan đi cái lạnh trong tâm hồn mình.
Taeyeon hiểu tình cảm của Fany dàng cho Yuri cũng như việc Yuri thích Sica, khi Yuri và Fany chính thức quen nhau thì không chỉ cô mà 5 người còn lại cũng có phần bất ngờ. Cô yêu Fany, đúng, nhưng cô ấy không yêu cô mà yêu bạn thân của cô kìa. Cô đau khổ, có, nhưng biết làm gì đây, cô chỉ có thể đứng ngoài mà chúc phúc cho hai người cô yêu quý mà thôi. Cô không thể phản bội Yuri, lại càng không thể lợi dụng lúc Fany yếu đuối được, con người đầy mâu thuẫn trong cô tưởng chừng đã có thể ngủ yên nhưng những giọt nước mắt kia đã làm dậy sóng tâm hồn cô và nó thúc rục cô nói ra điều mà cô đã kiềm chế bao lâu nay.
- Tớ yêu cậu, Fany.
Không một lời đáp lại nhưng ôm tay của Fany có phần buông ra, Taeyeon nhanh chóng siết chặt vòng tay để không tuột mất Fany một lần nữa.
- Cậu biết là mình không thể đáp lại tình cảm đó mà.
Dù không đẩy Taeyeon ra nhueng Fany cũng không đáp lại cái ôm nữa, vì khóc quá nhiều nên Fany chỉ có thể nói đủ để Taeyeon nghe thấy mà thôi.
- Mình biết, mình nói ra không phải bắt cậu phải đền đáp mà muốn cho cậu biết, vẫn có một ngời luôn bên cạnh yêu thương cậu. Khi cậu mệt mỏi thì sẽ luôn có một bời vai sẵn sàng để cậu có thể dựa vào nghỉ ngơi. Khi cậu cần người tâm sự sẽ luôn có một người sẵn sàng để cậu trò chuyện……..
- Mình không xứng đáng đâu Taeyeon…..
- Mình tự nguyện mà.
Taeyeon chân thành nhìn vào mắt Fany mà nói lên hết những suy nghĩ tình cảm của mình, sự chân thành của cô làm cho Fany tự thấy mình không xứng đáng có được nó. Fany biết mình sẽ chỉ làm cho Taeyeon đau khổ thôi, vì trái tim cô đã không thể có thêm hình bóng ai nữa.
Chap 7
Kể từ sau hôm Taeyeon bày tỏ tình cảm của mình với Fany, cô không còn chỉ đứng nhìn Fany từ xa nữa, cô đã có đủ dũng cảm bước đến bên Fany khi ai kia lần tránh cô ấy. Taeyeon mạnh dạn nắm lấy bàn tay đang buông xuôi kia và vô tình làm cho Fany lúng túng, cô ấy có ý rút tay ra nhưng cô vẫn nắm thật chặt và cô quyết sẽ không buông bàn tay này thêm một lần nữa.
Cuối cùng Fany không kháng cự nữa, cô để yên cho Taeyeon nắm tay mình, cô muốn cảm nhận hơi ấm đang bao bóc quanh đôi tay đã lạnh cóng vì phải biểu diễn ngoài trời nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là cô muốn huyễn hoặc mình rằng bàn tay kia là của một người khác . Trong vô thức, Fany quay sang nhìn Yuri.
…………………………………..
Fany pov
Tôi lạnh, toàn thân tôi tê cóng, không chỉ cái lạnh do thời tiết mà trái tim tôi cũng đang run lên vì sự lạnh lùng của cậu, Yuri a'. Tại sao chúng ta lại trở lên quá xa lạ vậy. Tại tôi quá đa nghi hay tại cậu không rõ ràng.
Chợt có một hơi ấm bao quanh bàn tay tôi, một hơi ấm mà cậu đã từ mang đến trong những ngày mùa đông lạnh giá. Tôi nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng của mình, đó là một bàn tay nhỏ nhắn với nước da trắng bóc chứng không phải bàn tay màu bánh mật của cậu.
End Pov
……………………………………
Khi Fany thôi kháng cự mà để cho hơi ấm từ bàn tay Taeyeon xua tan đi cái lạnh nơi bàn tay mình thì ở đầu bên kia, có một trái tim đang nhói đau. Nó cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay kia đan vào nhau thì nó biết tất cả đã quá muộn. Có chăng đã đến lúc nó phải buông tay, buông tay để mọi người để được hạnh phúc.
Chợt có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nó, cái cảm giác mát lạnh từ đôi tay đó như đánh thức nó từ trong cơn mê ra. Nhìn sang chủ nhân của đôi tay đó, nó bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô mèo nhỏ.
- Tay cậu lạnh quá.
- Thế thì mình mới nắm tay cậu, tay cậu rất ấm mà.
- Cậu thật là biết lợi dụng đó.
- Nhưng chỉ có cậu mới được vinh hạnh đó thôi.
- Mình là nô lệ của cậu sao.
- Đúng rồi đó, và mình là công chúa của cậu.
- HAHAHA……….. cậu bị bệnh nặng lắm rồi đó – Yuri không nhịn được nữa, cô ôm bụng cười ngặt ngẽo vì câu nói xanh rờn của Sica.
- Á…đau mình - Tức quá, không biết làm gì, Sica tiện tay véo Yuri một cái thật đau vào tay.
- Cậu dám cười
- ……………..
…………………………………………………..
Jessica pov
Nụ cười của cậu sao lại mang cảm giác buồn và gượng gạo vậy, Yuri. Sao cậu lại biểu cảm kém như vậy khi đứng trước mắt quay chứ, con người chuyên nhiệp của cậu đi đâu mất rồi.
Và khi tôi nhìn theo hướng đang thu hút ánh nhìn buồn bã kia thì tôi đã biết nguyên nhân từ đâu.
Nắm lấy bàn tay đang buông xuôi kia, tôi muốn truyền cho cậu hơi ấm để cậu biết luôn có người ở bên cạnh cậu. Nhưng có vẻ tay tôi không đủ ấm để khiến cậu thấy ấm áp hơn mà lại là cậu đem hơi ấm đến cho tôi.
Bây giờ nụ cười của cậu mới thực sự đẹp đó, Yuri.
End pov.
…………………………………………………….
Vì đang ở phần trao giải nên sân khấu khá đông người và rất ồn ào nhưng ánh mắt của Fany vẫn hướng về phía Yuri và cô đã chứng kiến hết hành động đùa giỡn nhau vui vẻ của Yulsic. Trái tim cô rỉ máu, cô quay sang nắm chặt hơn bàn tay của Taeyeon và ép sát người mình vào cô ấy hơn để tránh cơn gió lạnh giá.
- Cậu lạnh a' - Taeyeon lo lắng hỏi.
- Uhm', mình cảm thấy hơn lạnh – Fany gượng cười trả lời.
- Cậu cố chịu thêm tý nữa nhé, chương trình sắp kết thúc rồi.
…………………………………………………….
Fany pov
- ………… sắp kết thúc rồi
Đúng vậy, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
End pov
Chap 8
- Chúng ta………chia tay thôi
……………………………………
- Ngừng, tắt nhạc đi.
- Tiffany, em làm sao vậy, đây là lần thứ 5 rồi đó
Biên đạo múa phải cho ngừng buổi tập lại vì Fany cứ nhảy sai các động tác và cô còn quên mất vị trí làm đội hình rối tung lên.
- Em xin lỗi chị.
Fany cúi đầu nhận lỗi, cô cảm thấy mình thật đánh trách khi làm ảnh hưởng đến cả nhóm, khiến mọi người đã mệt mỏi với lịch trình biểu diễn cả ngày mà giờ lại phải tập đi tập lại chỉ vì mình. Thấy Fany bị trách mắng, Tae không kiềm được, vội đi đến bên đỡ lời cho cô trước mặt biên đạo múa.
- Vì lịch trình dạo này của bọn em hơn căng lên cậu ấy có phần mệt mỏi , mong chị bỏ qua cho cậu ấy
- Thôi được rồi, lần này chị bỏ qua nhưng Fany a', em phải tập trung vào đó. Em phải nhớ rằng mỗi buổi tập là một lần các em kiểm tra trước khi lên sân khấu biểu diễn vì thế nó cũng rất quan trọng đó.
- Dạ vâng, em sẽ ghi nhớ thật kĩ a.
- Được rồi, mọi người tập lại lần nữa rồi chúng ta nghỉ nào.
………………………………………………………
- Tốt rồi, mọi người có thể về nghỉ được rồi.
Sau khi tiếng nhạc được tắt, biên đạo múa tỏ vẻ hài lòng vì màn biểu diễn và khi nhìn lên đồng hồ thì đã 3h sáng, cô cho mọi người về nhà nghỉ ngơi để còn chuẩn bị cho lịch trình ngày hôm sau. Các cô gái sau khi luyện tập mệt mỏi thì đều về nghỉ ngơi trên trước gường êm ái ở room thật sớm. Chỉ riêng Fany muốn ở lại luyện tập theo chút nữa.
- Các cậu về trước đi, mình muốn luyện tập thêm tí nữa, rồi mình sẽ về sau.
- Cậu không mệt sao, thôi để mai luyện tập tiếp đi – Sunny nhìn Fany ái ngại
- Đúng đó, cố quá không tốt đâu - Hyo cũng nhìn Fany.
- ………………
- Mình chỉ tập thêm một tý thôi mà, các cậu cứ về trước đi.
- Vậy luyện tập xong thì cậu phải về luôn đó nhé.
- Uhm', mình hứa, bye
- Bye.
Mọi người đều biết Fany cảm thấy có lỗi vì cứ nhảy sai các động tác và cô thể nào cũng thức trắng đêm để luyện tập cho bằng nhuần nhuyễn các động tác đó đến khi thật vừa ý mới thôi. Chính vì tính cầu toàn đó mà mấy lần Fany bị kiệt sức vì thức đêm nhiều để luyện tập nên ai cũng cố khuyên cô nhưng lần nào cũng thất bại vì bản tính cố chấp của cô.
Đâu phải Fany không muốn về thật sớm để nghỉ ngơi trên chiếc giường màu hồng êm ái của cô nhưng cô hiện giờ không muốn phải đối mặt với Yuri một chút nào sau buổi nói chuyện ngày hôm qua.
…………………………………………………….
Flashback
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng trong ngày, các thành viên trở về room nghỉ ngơi lấy lại sức sau một ngày vất vả, hết show ca nhạc rồi lại show thực tế…. với khối lượng công việc đó, phần nào giúp Fany không nghĩ ngợi nhiều đến chuyện Yuri, cô cứ để công việc quấn mình đi, nhưng khi trở về room thì cô lại thấy không được tự nhiên khi thấy Yuri quan tâm đến Sica. Và cuối cùng, Fany quyết định dành ít thời gian sau bữa tối để đi dạo quanh công viên cạnh đó.
Sau khi đi bộ được một lúc, Fany quyết định đi về ngủ lấy sức để mai còn chiến đấu với lịch làm việc dày đặc kia. Nơi cuối con đường, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc mà cô vừa muốn quên lại vừa nhớ nhung mấy ngày hôm nay, nửa cô muốn bước đến bên người đó, nửa lại muốn tránh mặt. Nhưng cô biết dù có tránh mặt được một hai ngày thì cũng ko thể nào tránh được cả đời, vì thế, Fany bước đến trước mặt Yuri – người đang đứng cúi mặt xuống đất nhìn lũ kiến.
- Cậu chưa đi ngủ a' - Fany cố gắng nói chuyện bình thường với Yuri
- Ơ….. Mình muốn hỏi cậu một chuyện – bất ngờ vì sự xuất hiện của Fany, Yuri nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.
- Hỏi mình? – Khi thấy Yuri, Fany đã có một hi vọng mong manh, nhưng vẻ mặt của Yuri khi thấy cô lại khiến Fany lo sợ.
- Ưm…… cậu đang yêu Taeyeon……
- ......đó là chuyện cậu muốn biết sao – Fany lạnh lùng hỏi lại Yuri
- ……………………- Yuri chỉ im lặng
- Vậy mình hỏi cậu một câu, cậu có yêu mình không ? – nhìn thẳng vào Yuri, Fany muốn làm rõ tình cảm Yuri.
- …….Mình……….. – Yuri lẩn tránh ánh nhìn của Fany
Fany chờ đợi một câu nói dù chỉ là một câu nói dối, cô đã chờ đợi nhưng đổi lại cô nhận được gì nào. Nhìn sự lúng túng của Yuri, Fany chỉ biết mỉm cười chua xót.
- Chúng ta ……chia đi thôi.
Nói rồi, Fany quay bước đi, để lại một con người đứng bất động, với khuốn mặt biểu cảm vô cùng thất vọng và đau khổ. Nhưng Fany nào hay biết, cô vẫn cứ mong chờ “ai kia” sẽ đổi theo mình và xin cô tha lỗi, cho đến khi trở về phòng cô mới vỡ òa trong cơn giác thất tình.
End Flashback
……………………………………………..
Fany pov
Sau chuyện tối hôm qua mà cậu vẫn có thể tỏa ra như không có chuyện gì sao, Yuri. Hay là đối với mình, cậu không có chút cảm giác nào, suốt thời gian qua chỉ là do mình tự suy diễn.
End pov
………………………………………………
Mọi người về hết, chỉ có mình Fany ở lại luyện tập thêm, nói là luyện tập nhưng cô chỉ nhảy theo bản nhạc chứ không chú ý đến động tác nhảy và mọi thứ ở xung quanh. Do không chú ý sàn nhà nên khi đang nhảy Fany vấp phải một chai nước còn sót lại sau khi cả nhóm quyết định ra về.
- Á
- Fany, cậu không sao chứ.
Cánh của mở ra, một bóng người lao vào đỡ Fany.
………………………………………………..
- Cậu định đi đâu nữa vậy, Yuri
- Mình có hẹn với người bạn
- Vào nửa đêm há Yuri
- Thôi mình muộn rồi, bye các cậu nhé.
Chap 9
Đứng chờ trước cổng kí túc xá, Taeyeon co róm người lại vì cái lạnh về đêm, cô muốn chờ Yuri về để nói chuyện riêng với cậu ấy về Fany và cả thái độ trong mấy ngày hôm nay của cậu ấy. Đứng sát vào tường để tránh những đợt gió lạnh, chợt từng xa một bóng người xuất hiện làm Taeyeon vui mừng vì không phải đứng đợi lâu hơn nữa, nhưng Yuri không đi một mình mà còn có người đi cùng. Hai người họ có vẻ rất thân thiết vì cô có thể nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của Yuri – điều hiếm thấy trong mấy ngày gần đây.
Đến trước cổng kí túc xá, hai người đứng lại, có vẻ nuối tiếc vì phải chia tay, Yuri ngửa đầu nhìn lên room, nụ cười vui vẻ chợt biến mất, mà thay vào đó là một vẻ u sầu.
- Em không định đứng đó đến sáng chứ.
- Em ……… - giọng nói của Yuri thể hiện rõ sự bối rối
- Em sẽ phải đối mặt với nó thôi.
- Vậy oppa bảo em phải làm sao đây – Yuri đau khổ hỏi
- Chính oppa cũng không biết – người kia bất lực trả lời
Chợt có một khoảng lặng giữa hai người. Taeyeon cố thò đầu ra để có thể nhìn rõ người đi cùng Yuri, cũng để nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa họ. Và cô khá bất ngờ khi người đi cùng Yuri lại là đàn anh của họ : Yunho oppa.
- Cảm ơn oppa vì đã dạy em những bước nhảy đó – sau một hồi im lặng, Yuri quay sang cúi đầu cảm ơn Yunho
- Không có gì, nếu em muốn học thì lúc nào oppa cũng có thể dạy em – nở nụ cười đã lấy đi trái tim của bao fan hâm mộ, Yunho vui vẻ nói.
- Oppa thật tốt với em
- Đó là trách nhiệm của đàn anh mà.
- Oppa không trách em vì chuyện của Jaejoong oppa chứ - Yuri nhìn Yunho nói với vẻ hối lỗi.
- Sao có thể trách em chứ, đó là quyết định của cậu ấy từng lâu rồi, cậu ấy chỉ viện lý do đó mà ra đi thôi *cười buồn*.
- Nhưng cũng do em……………
- Em không cần phải thấy có lỗi, giờ em lên lo giải quyết tốt chuyện của mình đi, đừng như oppa để rồi phải hối hận. Thôi oppa về đây, em cũng lên trên đi, khuya rồi đó, không phải mai em còn có lịch sao. Bye
- Em chào oppa.
Nói xong, Yunho đẩy Yuri về phía cổng và khi đã thấy cô đi vào trong, anh mới quay lưng bước đi. Trong lòng anh hiện giờ như một mớ tơ rối tung, anh không biết phải đối diện với Jaejoong ra sao, với Yuri thì anh chỉ có thể giúp đỡ cô hết sức mình để cô không phạm phải sai lầm mà mình đã mắc phải trong quá khứ. Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, anh chợt thấy những ngôi sao kia thật đẹp, chúng lấp lánh tỏ sáng giữa đêm đen nhưng cũng thật cô đơn giữa ngân hà bao la, rộng lớn. Nghĩ đến số phận của những người làm “Idol” cũng như những vì sao kia, đằng sau vẻ hào nhoáng trên sân khấu là bao giọt mồi hôi và nước mắt, đến khi đã nổi tiếng thì luôn cảm thấy sự cô đơn và nỗi lo sợ không biết khi nào thì ánh sáng mờ ảo kia sẽ tan biến trong màn đêm. Khẽ thở dài, Yunho lại bước tiếp trên con đường anh đã chọn.
…………………………………………………..
Sau khi thấy Yunho quay lưng bước đi, Taeyeon liền chạy theo Yuri. Yuri đi rất chậm lên Taeyeon bắt kịp ngay khi cô ấy đến chỗ thanh máy và đang đứng chờ. Vì mải suy nghĩ lên khi thấy Taeyeon đứng bên cạnh mình từ lúc nào không biết làm Yuri hơi bất ngờ.
- Cậu đi làm về muộn vậy – Yuri nghĩ Taeyeon mới đi show nào đó về.
- Không, mình đứng đợi cậu – Taeyeon nhìn thẳng vào Yuri
- Có chuyện gì thì để đến mai rồi nói, giờ muộn quá rồi – Yuri lẩn tránh ánh nhìn của Taeyeon.
Cửa thang máy mở ra, Yuri nhanh chóng bước vào nhưng cô bị Taeyeon kéo lại và lôi ra chỗ cầu thang bộ - nơi ít người đi lại.
- Cậu làm gì đó – dựt mạnh tay mình ra, Yuri quát Tae
- Câu đó phải để mình hỏi cậu chứ, cậu đang làm cái gì vậy – Tae quát ngược trở lại.
- Mình làm sao nào
- Cậu và Fany là một cặp sao đêm hôm cậu lại đi chơi với người con trai khác, cậu có nghĩ cho Fany không hả - được thể Tae càng nói mạnh hơn.
- Đây không phải việc của cậu - Yuri bực tức nói
- Mình là nhóm trưởng và hai cậu là thành viên của nhóm, vì thế mình có trách nhiệm – hơi bị khựng lại, rồi Tae cũng trả lời.
- Quan tâm đến mức đến phòng từng thành viên và ôm họ rồi nói “Tae yêu em” sao – Yuri tức giận hét lên, cô đã cố kiềm nén suốt nhiều ngày qua chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, nhưng hôm nay thì qua lắm rồi.
- Ơ….mình……Yuri cậu hiểu nhầm rồi….. – Bị bất ngờ, Tae chỉ biết lúng túng trả lời. Khi thấy Yuri quay lưng chuẩn bị bước đi, Tae liền nắm lấy tay áo của cô ấy để có thể giải thích.
- Mình không hiểu nhầm và cậu cũng không cần phải giải thích với mình nữa, Fany và mình đã chính thức chia tay rồi – Yuri cười buồn rồi nói.
- Chia tay…….hai cậu đã chia tay……- Tae đơ mặt vì bị bất ngờ lần nữa
- Đúng vậy, giờ thì cậu để mình đi được chưa – cầm lấy cái tay đang nắm áo mình của Tae, Yuri tức giận kéo mạnh ra.
- Yuri, cậu hiểu lầm thật rồi, giữa mình và Fany hoàn toàn không có gì đâu – dù có gọi các mấy thì Yuri cũng không quay lại.
- Đúng là mình yêu Fany, nhưng người cô ấy yêu là cậu. Tên ngốc a' - Tức quá Tae kéo Yuri ngược trở lại, vịn cổ cô ấy xuống ngang mặt mình, Tae hét lên.
- …………………….
- Cậu cũng biết rằng, mình đã thích Fany từ lâu nhưng không nói ra vì mình biết người mà cô ấy yêu là cậu. Lúc thấy Fany đau khổ, mình đã không kiềm được mà thổ lộ, nhưng tuyệt nhiên là cô ấy đã từ chối mình – nói một hơi xong, Tae nhìn Yuri.
- Cậu còn nghi ngờ tình cảm của Fany sau bao nhiêu chuyện cô ấy đã làm sao, cậu hãy nghĩ thật kĩ đi – thất vọng nhìn Yuri, Tae bất lực bỏ tay ra, cô bước đến chỗ thang máy và đi vào trong.
Chỉ còn một mình Yuri đứng lại, trong cô bắt đầu có sự hoang mang, cô không biết đâu là đúng, đâu là sai. Giờ đây cô hoàn toàn rơi vào sự mơ hồ. cô không biết phải làm sao, cuối cùng cô quyết định rằng mai cô sẽ nói chuyện thật rõ ràng với Fany, vì giờ đã quá muộn và cô không muốn đánh thức Fany dậy sau một ngày quá dài với cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro