Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 19

Buổi tối tại nhà Baekhyun, Luhan mới đi đâu đó, về đến cửa thì gặp ngay chú Sooki

– Luhan, dạo này bố thấy con hình như có chỗ nào không được ổn. Con không thể tâm sự với bố sao.

Luhan nhìn ông rồi đi thẳng, mặc ông níu kéo

– Luhan, đừng có như vậy nữa, con hận con ghét bố thế nào thì nói ra đi, giữ trong lòng chỉ mình con thiệt thòi thôi.

Vẫn không thể giữ Luhan lại, ông thật sự đuối sức. Tiếng chuông điện thoại nhà reo lên, chú Sooki ra nhấc máy

– Alo

– Alo, xin lỗi, ông là bố của Baekhyun phải không?

– ... À , không phải, tôi ... mà bà là ai vậy?

– thế đây có phải nhà Baekhyun không, cho tôi gặp cháu chút, tôi có chuyện gấp, Xin ông.

– Đợi tôi lát .... Baekhyun à, có người tìm cháu.

– Ai vậy ạ * Baekhyun nói với xuống *

– Ta không biết, là một bà cô gì đó

Baekhyun chạy ngay xuống và lễ phép nhận điện thoại từ chú Sooki, ông nhìn cậu có chút suy tư, câu nói của bà cô đó làm ông có 1 cảm giác lạ " bố Baekhyun " ư, sao ông cứ để ý mãi câu nói này.

– Alo, cháu là Baekhyun đây, ai vậy ạ.

– Bác, là bác này, mẹ Taeyeon đây

– Ôi bác, sao bác lại gọi đến nhà cháu thế này.

– Bác không biết cố di động của cháu nên hỏi giáo viên thì xin được số nhà cháu

– có chuyện gì vậy ạ ... giọng bác?

– Baekhyun à ... Taeyeon nó mất tích rồi.* bà vừa nói vừa sụt xịt *

– Bác .... Bác nói sao?

– Lúc nãy nó mới ra sân cho Ginger đi tiểu, thấy Ginger kêu liên tục bác thấy lạ nên ra thì không thấy Taeyeon đâu còn Ginger thì cứ nhảy lên thành tường vừa cào vừa sủa. Bác không biết làm sao nữa, chỉ biết gọi cho cháu thôi.

– Bác báo cảnh sát đi, cháu sẽ đi tìm Taeyeon ngay. Có gì cháu sẽ liên lác với bác. Số di động của cháu là 0xx-xxx-xxx

– bác biết rồi, có tin gì nhớ liên lạc với bác đây

– Vâng.

Dập máy xuống Baekhyun hiện giờ vẫn còn sock, cái gì vừa đánh ngang tai cậu vậy, Taeyeon mất tích ư? Không thể nào? Mất tích lại sân nhà mình? Bắt cóc ư ? nhưng tại sao? Wae? Chợt Baekhyun nhớ đến Luhan, nay anh ta về rất trễ. Suy nghĩ đó không ngừng xuất hiện, lần trước anh ta đã làm Taeyeon bị thương cậu đã nhắm mắt cho qua, còn lần này, nếu đích thị là Luhan thì cậu sẽ liều mạng với anh. Baekhyun chạy lên tìm Luhan , còn va cả vào chú Sooki đứng gần đó

– Baekhyun à? Có chuyện gì vậy?

Ông lên tiếng nhưng Baekhyun không nghe, rồi tiếng đạp cửa phòng Luhan phát lên, ông giật mình.

_____
..... trước lúc Baekhyun xuống nghe điện thoại .....
Luhan bỏ ngoài tai lời ông bố nói rồi đi lên gác, lên đến phòng anh ngồi bịch xuống giường, lấy tay day day 2 thái dương rồi đưa mắt nhìn cái tủ. Anh mở ngăn kéo ra lấy bức ảnh thì thấy một sợi dây chuyền bạc. Đưa lên nhìn hồi lâu

– Đây là sợi dây của ai vậy? sao lại có trong ngăn kéo tủ thế này, mà ... sao nhìn nó có vẻ rất quen ... mình thấy qua ở đâu rồi chăng?

* rầm * Baekhyun đạp mạnh vào phòng Luhan, cậu thật sự đang mất phương hướng, chưa kịp nói câu gì thì cậu thấy Luhan đang cầm trên tay sợi dây chuyền của Taeyeon, sợi dây chuyền cô làm mất. Lúc này đây , Baekhyun dường như mất hết lý trí, cậu đi từng bước nặng nề đến chỗ Luhan. Luhan thấy biểu hiện của Baekhyun rất lạ, anh nghiêng đầu nhìn rồi bỏ sợi dây vào túi quần

– Lại có chuyện gì vậy * Luhan hỏi *

– Anh! Rốt cuộc anh dấu cô ấy ở chỗ nào? HẢ * Baekhyun túm cổ Luhan rồi hét lớn *

– Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu?

– Gì ? anh đúng là loại mặt dày. Taeyeon mất tích không phải anh thì là ai?

– Taeyeon mất tích ... Sao cậu lại nghĩ là tôi * Luhan gạt tay Baekhyun ra khỏi người mình *

– Anh ... chính anh, lần trước anh đã làm cô ấy bị thương ở cổ tay, nếu anh chỉ cần mạnh tay thêm tý nữa là cô ấy chết rồi. * Baekhyun thật sự nổi giận định lao vào Luhan thì bị Chanyeol ở đây chạy lại ngăn *

– tên nhóc này, định làm gì vậy hả.

– Bỏ tôi ra , liên quan gì tới anh.

– bỏ cậu ta ra đi, cậu nghĩ cậu ra sẽ làm được gì Luhan * Kris đứng dựa lưng vào cửa đáp lại Chanyeol *

– Kris, cậu muốn thấy họ đánh nhau lắm à * Chanyeol gắt lên *

– Có chuyện gì vậy ?

Cả nhà bắt đầu đổ xô về phòng Luhan, ai đó đều không thể hiểu nổi hành động hôm nay của Baekhyun, Luhan buông một câu rồi đi ra ngoài.

– Ngột ngạt quá đó

– Này anh định đi đâu, đứng lại đó cho tôi . Y * Baekhyun gào lên *

– Baekhyun, bình tĩnh lại đi em, có chuyện gì vậy * Seohyun lo lắng *

– Bông tôi ra * Baekhyun dật tay Chanyeol ra nhìn Seohyun * Mọi người không hiểu đâu?

Nói rồi Baekhyun chạy ra khỏi nhà, đi đến cổng có 1 thứ gì đó phát sáng thu hút ánh mắt, cậu lại gần và nhặt nó lên. Là chiếc lắc chân Baekhyun đã tặng Taeyeon. Cuộc đời trước mắt Baekhyun như sụp đổ. Gì chứ? Sao nó lại ở đây, nó phải ở chân của Taeyeon chứ. Mắt cậu bắt đầu ướt, tĩnh mạch mắt căng lên. * tít tít tít * Có tin nhắn đến, là số lạ, cậu run run mở tin nhắn ra. Đó là ảnh cô gái bị cột tay vào ghế, cô bị bịt chặt miệng , mồ hôi ra ướt hết mái tóc. Cổ họng Baekhyun nghẹn lại, đôi chân cứng đờ , sống mũi cay cay. Nhìn địa chỉ được gửi kèm ảnh, cậu chạy như người mất trí. "Taeyeon! cậu nhất định phải đợi mình, phải đợi mình"

Đó là một công ty bị giải thể 1 năm trước, những bức tưởng bị đổ vỡ, những căn phòng cũ kĩ và tầm hầm đổ nát. Baekhyun chạy đến nơi, hơi thở cậu như muốn đứt, đôi môi khô lại vì mất nước, cậu chống tay 2 đầu gôi cố gắng hít thở chút không khí rồi đi tiếp " Taeyeon, cậu ở đâu, làm ơn, cho tớ biết, làm ơn " Chợt cậu khưng lại, cậu nhìn thấy chiếc áo lúc nãy Luhan mặc vất ở dưới đất, vẫn còn dính vài sợi lông bạch kim ở đó.

– Không, không được ... không

Baekhyun đảo mắt khắp nơi, chạy xuống tầng hầm, đập vào mắt cậu bây giờ là 3 người thanh niên đang nằm quắt queo trên mặt đất, người thì ôm chân , ôm bụng , ôm đầu rên rỉ với những vết cào trên người . Giữa phòng là chiếc ghế Taeyeon đã bị trói nhưng cậu không thấy cô đâu mà chỉ thấy sợi dây thừng ở đó. Cậu túm lấy tên nằm gần mình nhất hét lớn

– Taeyeon đâu, Luhan , hắn mang cô ấy đi đâu rồi

Hắn ta run run đưa tay chỉ về phía cửa hậu, Baekhyun chạy hộc mạng theo sau , dừng lại cậu thấy con Sói bạch kim đang lấy đầu dụi dụi Taeyeon.

– anh , anh làm cái gì vậy hả * Baekhyun nói , Luhan ngẩm đầu lên nhìn Baekhyun * Tôi hỏi anh đang làm gì vậy cơ mà, tránh xa cô ấy ra.

Taeyeon đang nằm bất động dưới đất, Luhan và Baekhyun nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Baekhyun vừa tìm cách di chuyển lại gần Taeyeon vừa nói, còn Luhan chỉ gầm gừ.

– tại sao anh phải làm vậy, không phải anh rất yêu cô ấy sao?

– " tất cả là tại cậu, tại sao cậu lại xuất hiện "

– anh không biết rằng cô ấy luôn cố gắng bảo vệ anh sao

– " bảo vệ , thật buồn cười "

– anh thật sự làm tôi rất thất vọng

– " cậu là gì mà dám nói điều đó với tôi "

– bây giờ thì hãy bình tĩnh đi, hãy trở về hình dáng con người đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng như anh em, được chứ?

– "anh em ... có chết tôi cũng không làm anh em với cậu, dù đó có là sự thật" * Luhan gầm gừ lớn hơn và miệng bắt đầu mở rộng *

– Bình tĩnh đi Luhan, tôi xin anh

– " im ngay, đừng có gọi tôi là anh, chính mẹ cậu đã cướp người cha yêu quý ra khỏi tay tôi, khiến ông ấy thay đổi và quên đi người mẹ quá cố của tôi, cậu còn cướp đi người con gái của tôi . Không thể tha thứ "

Cả 2 đang mải dằng co mà không biết Taeyeon đã bắt đầu tỉnh lại, cô bị kiệt sức vì bị tha đi quá lâu, cô cố gắng bò dậy, cố gắng nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời " Là giọng của Baekhyun ... tiếng sói.. là Luhan ư, 2 người họ đang làm gì vậy, đừng, đừng làm gì dại dột, xin 2 người " Baekhyun mở to đôi mắt ra và đi dật lùi về phía sau chỗ Taeyeon đang nằm, còn Luhan đang phẫn nộn với đống suy nghĩ trong đầu, mọi áp lực và nỗi đau cậu trải qua đang dồn nén lại, anh gồng mình lên, đôi mắt ngày một đỏ rực, Luhan nhảy bổ về phía Baekhyun

* Phập * ... máu chảy ... Mặt Baekhyun bất động, Luhan trong lúc không kiềm chế được cơn giận giữ đã cắn vào vai của cậu, vết cắn quá sâu. Baekhyun đã ngã trước mặt Taeyeon, tay cậu chạm vào người cô. Taeyeon hoảng loạn cầm đôi bàn tay vừa chạm vào mình, có cái gì đó tanh tanh và nhớt nháp

– Không, không được

Nước mắt Taeyeon bắt đầu rơi, cô kéo Baekhyun vào lòng , đưa tay lên ôm mặt cậu, những tiếng nói yếu ớt, cô nấc lên

– Baekhyun, nói gì với mình đi ... hix .. đừng có bỏ mình mà đi .. hix * cô ôm đầu Baekhyun vào lòng * Luhan.. anh đâu rồi .. hix ... làm ơn .. cứu ... cứu Baekhyun ... Baekhyun à ! BAEKHYUN.

– Taeyeon .. Taeyeon à... dậy đi * Baekhyun đang mỉm cười vuốt ve mái tóc cô *
– Baekhyun * Taeyeon khá bất ngờ , cô ngồi dậy ôm chầm lấy cậu , Baekhyun vỗ nhẹ vai cô *
– Mình phải đi rồi, cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhá
– Baekhyun cậu nói gì vậy
Taeyeon cầm tay Baekhyun níu lại nhưng cô không giữ nổi tay cậu ấy. Đột nhiên mắt Baekhyun trắng bệch ra, đôi mắt chợt sáng quoắc lên , một màu xanh nước biển ... ""'

..

– Baekhyun * Taeyeon ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi, một màu trắng bao phủ mắt cô *

– Taeyeon, cậu tỉnh rồi hả ? có thấy khó chịu ở đâu không * Lay lo lắng hỏi Taeyeon *

– mình đang ở đâu thế này?

– Bệnh viện, câu ổn chứ

– Baekhyun, Baekhyun đâu rồi? * cô ngó nghiêng xung quanh *

– Cậu ta ở phòng bên cạnh, mà rốt cuộc hôm qua đã xẩy ra chuyện gì với 2 người vậy?

– không được mình phải sang gặp câu ấy

Taeyeon lật chăn đứng dậy xỏ chân vào dép rồi chạy ra mở cửa

– Taeyeon ... Mắt cậu.. thấy được rồi à ?

Nghe thấy Lay nói, Taeyeon dừng lại, đưa tay mình lên và nhìn chằm chằm vào nó.

– Mình, mình nhìn thấy rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: