Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 13

Taeyeon giật bắn mình rụt tay lại quay mặt đi chỗ khác, cô không biết Baekhyun dậy từ lúc nào, hai má cô đỏ dần lên. Baekhyun nhìn cô phì cười

– Này cậu sao vậy hử, giữa ban ngày ban mặt định làm trò gì * Baekhyun trêu cô *

– Chiều tối rồi, ban ngày cái gì? .... Mà, tại tôi lo cho cậu thôi, chuyện hôm qua ...

– Chuyện hôm qua làm sao * Baekhyun tắt nụ cười rồi ngồi khoanh tay để trên đầu gối *

– chắc lúc cậu ra tớ đã về nhà rồi, tớ không gọi cậu, chắc cậu lo lắm.

– Hôm qua tớ không đến tìm cậu

Taeyeon vô cùng ngạc nhiên, cô không tin là cậu lại không đến tìm cô, hay là cậu đã thấy Luhan ở đó và biết được Luhan không bình thường, khuân mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.

– Cậu có điều gì giấu tớ không Taeyeon

Baekhyun nhìn Taeyeon hỏi, cậu đang mong đợi 1 điều gì đó ở cô, cậu muốn tìm ở cô một sự chân thật, cậu đang tìm 1 nơi mà cậu có thể tin tưởng. Taeyeon bấm chặt 2 móng tay mình lại, cô nên nói thật cho Baekhyun biết hay là giữ bí mật đó cho Luhan. Nếu bí mật này bị lộ, anh ấy sẽ ra sao?

– Không, mình không giấu cậu điều gì cả?

Baekhyun cười nhạt, cậu đứng dậy rồi lặng lẽ đi, giờ chả có ai cậu có thể tin tưởng được nữa. Taeyeon quay sang khua tay không thấy Baekhyun đâu, cô quay tứ phía gọi Baekhyun nhưng cậu không trả lời, Cậu cứ đi mặc cho Taeyeon ở đó gọi cậu

– Baekhyun , Baekhyun cậu đâu rồi , Baekhyun à.... Đừng bỏ tớ ở lại đây chứ? BAEKHYUN.

Cô bắt đầu rơm rớm nước mắt, cô đã làm sai điều gì phải không?, Cậu ấy vừa mới ngồi đây cười với mình mà giờ đã biến mất, cô thấy hụt hững như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Giờ đây, Baekhyun đang bỏ Taeyeon lại đằng sau giống như cái ngày Taeyeon để cậu nằm đó 11 năm về trước. Nước mắt rơi, lâu lắm rồi Baekhyun mới khóc.

.........
Nhà Baekhyun

– Pặc Chân Dơ

– Này Seohyun, tớ là Park Chanyeol, CHANYEOL , và chân tớ rất sạch, không dơ.

– Tôi biết ngay mà, tối hôm đó tôi đã có linh cảm là Luhan không về Hàn 1 mình * Seohyun nhìn Chanyeol tóe lửa *

– 2 đứa thôi đi * ông bố lên tiếng *

– Bố, bố lôi cậu ta ở đâu về thế?

– ở trường Baekhyun, mình à lại lại đây * ông bố gọi vợ mình lại * Giờ 4 chúng ta ngồi nói chuyện và tất nhiên không để Luhan và Baekhyun nghe thấy được

– chuyện gì thế bố, Luhan với Baekhyun đi vẫn chưa về * Seohyun nói *

– vì vậy đây là lúc tốt nhất để nói chuyện. Chanyeol, cháu biết gì thì nói đi

Seohyun quay sang nhìn Chanyeol đầy tò mò. Bà mẹ thì hầu như không nói chuyện, bà chỉ nghe và để chỗ cho 3 người tranh luận. Chanyeol bắt đầu nói.

– Luhan sang đây để tìm mối tình đầu của cậu ta là Taeyeon. Sau khi tộc ta bị bọn Vampire tấn công thì Luhan đã bị thương ở chân và được cha con Taeyeon cứu. Lúc đầu bố Taeyeon có ý định bỏ Luhan ở đó nhưng Taeyeon đã nằng nặc đòi cứu, cô ấy không sợ Luhan và còn chăm sóc cậu ta rất chu đáo nên Luhan đã '' đổ như điếu ''. 2 người đã hứa với nhau là sẽ gặp lại rồi ở bên nhau nhưng khi chúng ta diệt xong Ma cà rồng thì Taeyeon đã đi về Hàn ở với mẹ vì bố cô ta bị chết khi vào rừng săn bữa ăn tối.

– Vậy Taeyeon viết Luhan là Sói? * Seohyun hỏi *

– ukm, vì trước lúc đi Luhan đã hiện hình cho cô ấy xem.

– Vậy còn Kris, sao nó lại tông Taeyeon * Ông bố hỏi *

– Tông Taeyeon, bố nói sao?

– Seohyun, cậu để nguyên tớ kể. Kris rất thân và quý Luhan như em trai của mình, ai cũng biết điều đó và 1 điều nữa, Kris không ưa gì loài người cả, cậu ta vẫn luôn nghĩ con người coi chúng ta như quái vật trong khi chúng ta là ân nhân của họ, lại biết Luhan thích Taeyeon nên tất nhiên cô ấy đã trở thành cái gai trong mắt cậu ta. Lúc biết được Luhan sắp về Hàn tìm Taeyeon nên cậu ta đã lặng lẽ về trước xử Taeyeon trước. Phải nói cô ấy như có quý nhân phù trợ vậy nên không chết mà chỉ bị mù thôi.

– Ra là thế, nên Kris luôn nhìn tôi bằng nửa con mắt vì tôi có 1 nửa dòng máu con người * Seohyun buồn nói *

– Chuyện Luhan coi như đã xong, nhưng cháu hãy nói những gì cháu biết về Baekhyun đi, từng chút một, đừng có giấu ta chuyện gì cả, nếu giấu thì cháu coi như là bữa ăn tối của ta đó.

Chayeol nuốt nước bọt ừng ực, và tất nhiên Seohyun cùng mẹ tỏ ra khá bất ngờ

– Baekhyun thật chất là Sói như chúng ta, là cháu ruột của chú và em họ của Seohyun

– Cậu nói vậy là sao * Seohyun đập bàn * Baekhyun là con người, nếu là sói sao bố tôi lại không nhận ra, và cả tôi nữa, tôi là người có linh cảm dòng máu và mùi hơi rất tốt.

– Cậu bình tình lại đi, tôi chưa nói xong mà. Thật ra cháu cũng không rõ lắm, 10 năm trước, cháu có đến thăm cô Hyun, vì muốn cô ý bất ngờ nên cháu đã dấu mùi của cháu rất kĩ, đi thật nhẹ nhàng đến nhà cô. Lúc đó cháu thấy cô ấy đang ôm 1 cậu bé và gọi nó là con mình ....

..../// 10 năm trước: nhà Hyun

– Baekhyun à, từ giờ con sẽ không phải chịu những cơn đau hành hạ do 2 dòng máu khác loài trong con mang lại nữa. Giá như lúc đó mẹ không giận hờn Sooki, không ép anh ấy phải cưới mẹ khi mẹ mang thai con, không dại dột vào lãnh địa cấm thì mẹ đã không bị con ma cà rồng đó cắn, và dòng máu kinh tởm kia sẽ không ngấm vào người con, khiến con phải chịu khổ như thế này.

Nói rồi cô hóa Sói cắn cổ đứa bé, máu không hề chảy, cô đã hút hết chỗ máu đó vào người, ánh mắt màu đỏ của cô chuyển dần từ màu đỏ sang xanh da trời. Cô ngã xuống và trở về hình dáng con người, Vết cắn ở cổ Baekhyun tự động liền lại, Hyun mỉm cười nhìn con, cô đã dùng toàn bộ sức lực và khí huyết còn lại của mình để giam giữ 2 dòng máu trong người Baekhyun lại để cậu trở thành con người.

.....//////

Chayeol kể tiếp

– Lúc đó cháu đã rất sợ hãi và không hiểu chuyện gì xảy ra, cháy dẵm phải cành cây khô và bị cô Hyun phát hiện, cô đã cầu xin cháu không được nói cho chú Sooki cũng như chú biết, Sẽ không ai biết sự tồn tại của Baekhyun, chú Sooki sẽ nghĩ con của mình và cô Hyun đã chết. Cô Hyun không muốn chú biết cô ấy đã yêu bạn thân của chú, thậm chí còn có con nữa. Còn chú Sooki, tuy vợ chú ấy đã mất khi Luhan còn nhỏ nhưng nếu chú ấy tái hôn thì người đau khổ nhất là Luhan. Cô Hyun đã lựa chọn con đường hy sinh để tốt cho tất cả mọi người.

Chanyeol nói xong, bầu không khí ảm đạm bao quanh căn nhà.

– Luhan về đấy, mọi người đừng nói gì cả. * Seohyun lên tiếng, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác vòng bán kính khá lớn *

– Chanyeol, cháu cứ ở đây đi, nếu Luhan về cứ bảo là ta bắt gặp cháu và lôi cháu về đây. Nghe chưa?

– thì cháu vẫn luôn ở phòng Luhan mà, chẳng qua cháu giấu mùi nên mọi người không biết thôi.

– Cậu ... * Seohyun chỉ tay vào mặt Chanyeol * Cậu giỏi, thảo nào tôi mua rõ nhiều thịt mà đi đâu mất, một mình Luhan không thể ăn hết chỗ đó được.

– Chỉ có 1 tý thôi mà, sao cậu kẹt xỉ vậy * Chanyeol năn mặt *

– Tý cái đầu cậu ý.

Luhan về đến nhà thấy Chanyeol ngồi lù lù ở ghế đang vẫy tay chào cậu, như hiểu chuyện Chanyeol bị lộ hàng tung lên cậu cũng không nói gì. Vất cặp xuống đất ,cậu nhìn quanh nhà.

– Baekhyun đâu rồi?

– Nó đi chưa về * Chanyeol thò tay lấy cái xúc xích trên bàn vừa ăn vừa nói *

– Hình như nó biết Cháu là Sói rồi, và chắc cũng biết Seohyun và Chú cũng vậy, Mọi người lo tìm Baekhyun đi, 1 người bình thường mà biết mình ở cùng bầy Sói thì sẽ không mò về nhà đâu.

Nói rồi Luhan lên thẳng phòng, Chanyeol quay sang thì thầm với mọi người.

– Baekhyun hình như có nhớ ra điều gì đó rồi nên cậu ra mới tìm Luhan và Seohyun hỏi chuyện. Chắc là đang loạn nên chưa về nhà thôi, nhưng cháu nghĩ mọi người nên chia nhau đi tìm nó đi, còn cháu ... cháu lên phòng Luhan đây.

Seohyun đứng dậy tìm Baekhyun nhưng ông bố cản, hãy để Baekhyun tự về, thằng bé nó có lòng tự trọng cao. Giờ có đi tìm nó cũng không về đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: