
CHAP 11
Tại công viên.
– rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy hả Taeyeon
Yoona chống tay 2 nạng bắt đầu cằn nhằn , cái tính muôn thủa của cô không bao giờ sửa được. Sehun ra sức kéo Yoona ra chỗ khác rồi nháy mắt với Lay để Lay lo cho Taeyeon còn cậu sẽ lo chuyện của Yoona. Lay không làm gì, cậu cứ ngồi đó bên cạnh cô cho đến khi trời mờ mờ tối. Đây là cách cậu yêu thương Taeyeon, cậu luôn muốn tạo cho cô cảm giác dễ chịu nhất có thể, khi cô hoảng loạn, chỉ cần ở bên cạnh cô là được, đừng hỏi cũng đừng làm gì hết, như thế sẽ không động vào vết thương lòng của cô. Taeyeon ngồi thẳng dậy, cô đã bình thường trở lại sau kí ức đó.
– Cám ơn cậu vì đã ở lại đây với tớ
– đừng ngốc thế, cậu coi tớ là ai chứ * Lay cầm tay cô rồi mỉm cười *
– Tớ muốn ăn kẹo bông.
– Vậy còn ngồi đây làm gì, mình đi thôi
Lay kéo Taeyeol đến chỗ quầy bán kẹo bông, hôm nay quán đông khách quá, Lay dặn Taeyeon không được đi đâu, phải đứng ở đây đợi cậu, Taeyeon mỉm cười rồi gật đầu.
Hóa ra Luhan giờ đã đến tìm cô, anh chính là chú Sói ngày nào cô yêu thương và chăm sóc. Sau khi bố cô mất ở trong rừng khi đang đi săn thỏ, ông bị trượt chân xuống vách núi thì cô đã quyết định quên đi tất cả những kí ức đó và quên đi lời hứa đó.
Lay dường như đi hơi lâu và cậu đang bị kẹp trong đám đông, ra không ra được mà vào cũng không xong. Câu ra sức '' xyn lỗi , có thể cho tôi qua được chứ '' nhưng vô dụng, cậu chỉ có thể đi từng bước 1. Còn Taeyeon, cô đang đứng thì bị ai đó va vào dẩy cô ngã, cô đừng dậy nhưng mất phương hướng, cô liên tục gọi Lay nhưng không thấy đâu, cô lo lắng bước đi, cô không biết cô đang ở đâu nữa * bịch * cô va phải 1 ai đó, không, là một đám người.
– Này cô em, cô đi không nhìn đường hay sao mà va phải bọn anh thế này.
– Này này nó bị sao vậy?
– Anh em, hình như nó không nhìn được
– Ô, mù à ha ha ha , hay nhỉ
Đến lúc này thì Taeyeon thật sự hoảng loạng đứng dậy chạy lao người về đằng sau, còn bọn kia dường như rất thích thú với việc rượt đuổi, vừa duổi theo cô vừa trê ghẹo. Lúc này Taeyeon không nghĩ được gì nữa, cô rút điện thoại ra và bấm máy. Tất nhiên, nút gần nhất là số 0. Chuông điện thoại reo lên và Baekhyun sưỡng người vì đó là Taeyeon gọi cậu, sao tự nhiên lại gọi cậu nhỉ, câu vừa tò mò vừa hồi hộp
– Taeyeon cậu gọi tớ à
– Cứu, cứu mình với
– Taeyeon, cậu bị làm sao thế
– Tớ đi chơi với Lay nhưng lạc mất cậu ấy rồi, tớ gặp phải người xấu, tớ chạy và đang nấp ở bụi cây, tớ ..
– Ở Đây, cậu ở đâu tớ sẽ đến ngay
– Công viên Sky
– tớ biết rồi, cậu giữ im lặng và ngồi đó, chỗ đó gần nên tớ sẽ đến ngay.
Nói rồi Baekhyun chạy lao xuống nhà như bay, Seohyun nhìn theo thấy lạ nên cũng lặng lẽ đi theo Baekhyun.
...........
– này mèo con, em đang trốn ở đâu thế hả
– bọn anh có làm gì đâu mà e sợ , ra đây đi nào
Bọn chúng không ngừng gọi và đá vào các bụi cây để mong rằng Taeyeon ló mặt ra. Mồ hôi cô lẫm tấm chảy từ trán xuống tận cổ, tay cầm điện thoại run run. Cô rất sợ. * Bộp * bàn tay nào đó túm lấy vai cô và kéo lên
– À, hóa ra trốn ở đây hử, anh là anh không thích trò mèo vờn chuột lắm đâu nha.
– các người làm gì vậy bỏ tôi ra.
– làm gì mà nóng thế em gái
– không bỏ tôi ra tôi la lên đó
...
– Mấy người không nghe thấy cô ấy bảo gì à. BỎ TAY RA
Taeyeon đơ mặt quay mặt về phía giọng gói đó, đó không phải giọng của Baekhyun, đó là Luhan. Cô cảm giác được có điều gì đó không hay sẽ xảy ra, cô túm lấy tay người đang giữ mình lắc đầu
– không, chạy đi, làm ơn
– cái con nhỏ này mày nói cái gì vậy hả?
Anh ta hất tay 1 phát Taeyeon ngã ngửa ra phía sau nhưng cô cố gắng ngăn anh ta lại, người đứng trước cô không phải người bình thường, động đến anh ấy thì chỉ có nước chết mà thôi. Đúng như cô đoán trước, sau những tiếng đánh đập là những tiếng kêu cứu van xyn, Luhan định đạp vào cổ tên lúc nãy đã dẩy Taeyeon ( nếu đạp thì đầu lìa cổ luôn = . = ) thì đúng lúc cô hét lên, cô khổng thể nghe tiếng rên rỉ của họ mãi được.
– Đừng lại đi ... xin anh ... Luhan.
Luhan khưng lại, đôi mắt màu đỏ của anh dần dịu xuống, cô vừa gọi tên anh, đúng, cô đã gọi tên anh, cái tên mà anh đã ước ao hơn 10 năm nay, một lần để được nghe lại nó. Taeyeon đang khóc, vừa sợ vừa lo, Luhan tiến lại gần cô, quỳ xuống đưa tay lau nước mắt cô.
– Xin lỗi vì làm em sợ
Ở đó, người đã chứng kiếm toàn bộ sự việc, Seohyun thật sự rất bất ngờ. Cô đứng đó nhìn anh và Taeyeon chằm chằm. Chuyện này là như thế nào. Seohyun có mặt ở đây, vậy Baekhyun đâu.
Baekhyun đang đi bộ về nhà, những bước đi của cậu nặng trĩu, hơi thở ngắt quoãng, mồ hôi đầm đìa, cậu cảm thấy rất khó thở, đầu cậu đau như búa bổ. Từ lúc cậu chứng kiến cảnh Luhan gây lộn với đám người đó, từng động tác, từng ánh mắt thù hằn nhau, đôi mắt đỏ và tiếng gầm gừ của anh ta làm cậu không thể kiểm soát nổi bản thân. Về đến nhà câu lê từng bước lên phòng, đóng của cái rầm. Cậu ngã xuống giường, ôm chặt lấy đầu, cầu nằm lặng đi và cái ảnh ảnh đó lại xuất hiện, đau nhói
...../// 11 năm trước – Alaska
____________
– Chạy đi Baekhyun, con tuyệt đối không được để bất cứ ai trong tộc Sói biết được sự có mặt của con, đi đi, Nhanh
Người phụ nữ gào lên như khóc, không ai khác chính là Hyun. Baekhyun nhìn cô mếu máo rồi chạy lên phía đồi , quoảnh mặt lại cậu nhìn mẹ mình đang quay lung lại, lột áo , gồng mình rồi biến thành Sói, cô quay lại nhìn con, hú dài rồi nhảy bổ về phía thung lung, nơi có những đám cháy và tiếng đánh nhau, gầm rú.
– Giết hết bọn Sói đi, hỡi những Vampire khát máu, hãy cho chúng thấy rằng, tìm cách tiêu diệt chúng ta là 1 điều ngu ngốc.
_____________
Baekhyun chạy mãi chạy mãi cho đến khi cậu không còn sức để chạy nữa, do chạy quá nhiều nên chân tay cậu bị sứt sát. Tiếng cây lá phía sau lưng cậu xào xạc ngày 1 gần , câu sợ hãi mở to 2 mắt của mình. Một người đàn ông xuất hiện trước mắt cậu với làn da trắng bệch, đôi môi đỏ mận cùng bộ móng tay dài ngoằng
– tìm được mày rồi, hóa ra mày ở đây * hít một hơi dài * cái mùi máu của mày làm tao phát ớn dù tao là 1 con quỷ khát máu. Mày đáng lẽ không được sinh ra, Một con Sói đáng nguyền rủa và là mối nguy hại cho dòng tộc của tao. Hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng mày được hít thở.
Nói rồi con ma cà rồng vung tay cứa ngang bụng Baekhyun, máu té ra, cậu lăn vài vòng. Trước khi con Ma cà rồng kia đâm cậu nhất chí mạng thì mẹ cậu xuất hiện ngoạm cổ con ma cà rồng cắn xé
– Baekhyun chạy mau
Cậu gắng gượng bò dậy lao người về phía đồi tuyết phía trước. Lết chân đi , máu vẫn cứ chạy, cậu ôm bụng rồi ngã gục xuống, Cậu bây giờ không còn đủ sức lực để giữ mình ở hình dáng con người được nữa, Cậu từ từ biến thành 1 con sói trắng, màu trắng của tuyết, bộ lông của cậu dài và mượt hơn lông của các con sói cùng loài. Phải nói là 1 con Sói rất đẹp.
__________
– Taeyeon, con cấm được chạy lung tung nhá, ở đâu đợi bố chạy qua bên kia kiếm ýt củi.
– dạ
Taeyeon cười tươi roi rói nhìn theo ông bổ của mình, ngó nghiêng lung tung rồi cô cũng nhảy khỏi xe tuyết đi loanh quanh. Chợt có gì đó bắt mắt cô. ở xa xa kia, gần 1 bụi cây có 1 màu đỏ giữa nền tuyết trắng. Khích thích sự tò mò cô chạy lại gần, cô dật mình khi thấy 1 con Sói nằm đó, lạ ở chỗ nó đang ở trong một bộ quần áo . Cô chưa từng thấy con Sói nào đẹp như nó nhưng máu thì không ngừng chảy ở phần bụng. Cô lại gần nâng đầu nó lên
– này này, mày có nghe tao nói gì không đấy
Đáp lại cô chỉ là 1 tiếng ư ử yếu ớt. Taeyeon chạy lại chỗ xe của bố mình lấy ýt thuốc trị thương lại băng bó quoanh bụng nó nhưng vẫn không thấy nó phản ứng gì và hơi thở ngày 1 yếu đi. Cô trở nên lo lắng và bắt đầu khóc
– yaaaa. Mày đừng làm tao sợ nhá, đừng có chết, ai làm mày ra nông nỗi này hử.
Taeyeon vừa khóc vừa lay lay nó, có cảm giác gì đó làm cô bé bối rối. Nhớ ra điều gì đó cô bé lục cái gì đó ở cổ mình, lấy ra sợi dây chuyền bạc mặt là biểu tượng ánh sang rồi đeo vào cổ cho con Sói
– Cái này mẹ tao đưa cho tao lúc tao sang đây chơi với bố, nó được xyn từ cha sứ ở Thánh đường đó, nó sẽ che chở mày.
– Taeyeon con làm gì đó * bố Taeyeon lại gần cô *
– Bố ơi nó ... * cô chỉ tay vào Baekhyun *
– Đứng dậy theo bố về mau
– Bố à sao vậy?
– Nghe lời bố đi, ở đâu khá nguy hiểm. Mới hôm nọ có người bị Sói cắn đó con có biết không?
– Nó không cắn con đâu, nó yếu lắm rồi bố ơi, cứu nó đi
– ta đã bảo không mà
Nói rồi người đàn ông ra sức kéo Taeyeon lên xa rồi chở cô về, cô thì liên tục với tay về phía Baekhyun và khóc.
End chap 11
Nói thêm 1 chút là Sói thành người thì sẽ không mảnh áo che thân. ( chạp trước Han không mặc gì ) Người hóa Sói sẽ phải cởi áo ra trước nếu không lúc biến hình sẽ bị rách hết áo và khi trở lại hình dáng người sẽ không có đồ để mặc = / lí do mẹ Baek cởi áo trước khi biến hình và Baek thì vẫn còn chui trong bộ quần áo mình đang mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro