Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31 - 32 (end)

31-1

Tiffany vùng chạy khỏi căn phòng, đối với cô lúc này cuộc sống nhuộm lên một màu đen đúa không lối thoát, nó nhấn chìm cô sâu trong tuyệt vọng. Niềm hạnh phúc chớm nỡ chưa đc bao lâu đã vội vụt tắt thế này, thử hỏi chúa có công bằng không đây? Tại sao nổi đau cứ nối tiếp nổi đau như thế? Cô đã làm gì sai đến niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của người phụ nữ cô vẫn không thể chạm đến đc.... rốt cuộc Người muốn trừng phạt đứa con này đến khi nào đây? Và trên hết, hãy cho cô biết lỗi lầm của mình....

Tiffany không biết mình đã chạy đến đâu, nơi đây là khoa nào, cái bệnh viện quá rộng để cô dễ dàng nhận biết, cô chỉ biết mình chạy, vùng chạy ra khỏi sự thật đau đớn ấy. Đối diện với TaeYeon, cô thấy trong đáy mắt cô ấy là cả một đại dương đen đúa, nó đang nhấn chìm cô... từng chút.... từng chút một, nó làm cô ngạt mất.... cô chết mất, đau quá... đau... cả thân người ngã mạnh vào tường, cô thấy từng dòng người cứ loạn xạ cả lên, tiếng xin đường của một người áo trắng... và băng ca... là bác sĩ, phải rồi.... cô sực nhớ mình đang trong bệnh viện, cô dùng tay nâng cơ thể mình khỏi nền gạch trắng toát ấy....

Một đứa bé gái... máu.... máu loang lỗ trên chiếc váy trắng xinh xắn cô bé đang mặc, nó làm vấy đi sự tinh khiết của ram màu trắng..... cô hốt hoảng nhào đến cô bé, đôi mắt to tròn phũ đầy những giọt trong suốt làm lấm lem gương mặt xinh xắn.....

“con đau ở đâu?” cô hỏi nó, kiểm tra khắp người, con bé chỉ khóc.... cơ thể nó nấc lên vì khóc quá nhiều đến nổi tiếng nói không thể nào bật ra đc, cô thấy đôi 

mắt đứa bé tầm 3 tuổi ấy luôn nhìn về hướng chiếc băng ca đang vội vã....

“FANY, em đâu rồi” cô nghe tiếng TaeYeon gọi mình, bật quay người lại... TaeYeon đã tìm ra cô, vụt chạy..... cô không muốn bỏ rơi đứa bé.... lại càng không 

muốn đối diện với TaeYeon lúc này....

Cô gấp chạy đến nổi va phải đứa bé, khiến nó ngã.....

“con không sao chứ? Con đau ở đâu không?” TaeYeon đỡ đứa bé dậy.... kiểm tra cô bé, ánh mắt lo lắng hướng về hướng Tiffany rời khỏi.... thì thầm

“Fany ah~”

Tiffany dừng chân sau khuôn viên bệnh viện, núp sau một góc cây to.... tâm trí cô không ngừng nghĩ về đứa bé, cô cảm thấy rất lo cho cô bé ấy.... chợt một đôi tay kéo cô ngã vào lòng và ôm thật chặt...... có chút vùng vằng rồi thì cũng buông xuôi, Tiffany quá yếu đuối để thắng đc cảm xúc con tim.... cô chỉ biết bấu víu lấy TaeYeon mà khóc to hơn.....

“T-Tae” Tiffany cắn nhẹ môi khó khăn để hoàn thành câu nói, TaeYeon liền rời ra chặn lại câu nói ấy bằng cái chạm nhẹ giữa hai đôi môi

“đi cùng Tae” TaeYeon dịu dàng siết chặt khoảng trống giữa những ngón tay, dẫn bước Tiffany theo mình

“ummaaaa... umma ơi ..... hức... apppa” vẻ thảng thốt trên gương mặt Tiffany, tầm nhìn bị lu mờ bỡi thứ chất lỏng không làm mất đi vẻ chân thật tí nào.... là đứa bé khi nảy, và.... và.. chiếc băng ca lúc đó..... đứa bé đứng cạnh hai thi thể cặp vợ chồng xấu số ấy khóc nấc lên, miệng luôn gọi bảo họ dậy.... đau lòng thay họ đã ra đi mãi mãi, bỏ lại cô bé đơn độc trên cõi đời này....

Nhận thấy cơ thể Tiffany dần rung lên, TaeYeon càng siết chặt tay cô, tay dịu dàng xoay mặt Fany đối diện mình.... dịu dàng bảo

“chúng mình giúp đứa bé đó nhé em” sự giao động trong đáy mắt Tiffany diễn ra mạnh mẽ, TaeYeon vòng tay ôm lấy cô dịu dàng thủ thỉ bên tai.....

“dù thế nào Tae không thể nào xa em nổi đau, đừng có ý nghĩ đẩy Tae ra xa... và.... đứa bé ấy đang cần chúng ta, và... em cũng quên rằng Tae cũng có khả 

năng mang thai sao” thấy Tiffany định nói gì đó TaeYeon liền tiếp

“không nói gì nữa.... Tae yêu em, Fany” dứt lời TaeYeon liền nắm tay Tiffany kéo vào bên trong, cô cần phải làm thủ tục để nhận nuôi đứa bé.... Tiffany giữ im 

lặng cạnh TaeYeon, còn TaeYeon lúc này đang cố gắng giải thích cho đứa trẻ chừng hơn 3 tuổi hiểu bố mẹ nó đã qua đời và mong nó sẽ chấp nhận sống cùng 

họ....

“cô Kim”

“à vâng”

“không có giấy tờ xác nhận thân phận của họ có lẽ đã bị thiêu hủy trong tai nạn, theo luật cô có thể nhận nuôi đứa bé”

“vâng, cảm ơn” TaeYeon cúi chào rồi quay nhìn đứa bé, đôi mắt to tròn đang long lanh nhìn cô ngơ ngác, con bé đã ngừng khóc nhưng đối với đứa trẻ 3 tuổi muốn xóa quên ký ức của nó không phải là dễ..... cô phải cố gắng thôi, cô trông chờ vào đứa bé ấy để kéo lại cái suy nghĩ sai lệch của Tiffany.... thật may.... nếu không sẽ rất khó để thuyết phục kẻ cứng đầu đó đây..... dù chưa hẵn hoàn toàn nhưng... cô tin mình sẽ làm đc...

“đi thôi con” một tay TaeYeon bế đứa bé, một tay siết tay Tiffany rời khỏi bệnh viện.... đứa trẻ cứ hướng đôi mắt to tròn quay nhìn phía sau, nó thấy bố mẹ nó vẫy tay tạm biệt và bảo rằng hãy sống thật tốt, khiến nó càng khóc to hơn.....

TaeYeon chầm chậm cho xe lăn bánh trên con đường trước mặt, lâu lâu lại khẽ liếc về phía sau, đứa trẻ đang tựa người vào Tiffany ngủ ngon lành, có vẻ đã quá mệt.... đôi tay Tiffany nữa muốn giữ cô bé vào người mình, nữa không dám khiến TaeYeon bật cười... 

Đoạn đường về nhà đc rút ngắn dần và giờ họ đang ở phía dưới căn hộ....

TaeYeon bế đứa bé vào phòng ngủ, đặt nó lên giường đắp chăn ngay ngắn.... cô bước ra ngoài

“em sao vậy?” cô thả người ngồi cạnh Tiffany trên sofa, hơi chồm người về trước nghiêng đầu nhìn một Tiffany đang nắm chặt hai tay với nhau

“em...”

“thôi nào, nghe Tae đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện đó bác sĩ chỉ nói là hiếm chứ không phải là ‘không bao giờ’...” nhận thấy Tiffany vẫn chưa tiêu hóa xong ý 

của mình TaeYeon liền lên tiếng

“e hèm.... bây giờ chúng ta đã có con rồi đấy. Em phải chịu trách nhiệm không đc bỏ con và Tae đâu” đôi mài Fany hơi nhâu lại

“nhưng không phải là do chúng ta sjnh, làm sao Tae xem nó là con của mình đc”

“Fany ah, nhìn Tae này” cô đưa tay giữ Fany trực diện với mình thái độ cực kì nghiêm túc“con nghe sẽ buồn đấy, chúng ta đã nhận nuôi con rồi còn gì.... Tae còn phải cảm ơn con đã xuất hiện vào lúc này, giải thoát chúng ta khỏi ngõ cụt. Thật sự Tae chưa có tình cảm nhiều nhưng tương lai sẽ có, con rất đáng yêu mà”

“nhưng em không yêu”

“ngốc ah, là chưa yêu. Giờ thì em chỉ cần yêu Tae là đc. Con thì từ từ sẽ yêu thôi mà” TaeYeon kéo đầu Fany vào lòng, đung đưa qua lại....bật cười với bản tính thẳng thừng của cô ấy..... đoạn TaeYeon liền rời ra, nhìn Fany với ánh mắt ngập tràn yêu thương

“và... xin em đấy. Đừng suy nghĩ tiêu cực mà rời xa Tae. Tae đã theo em qua tận bên này chứng tỏ Tae không thể sống thiếu em rồi. Chuyện đó... Tae không quan tâm, nếu không thể sinh....” nói đến đây TaeYeon liền lúng túng, hấp tấp bổ sung vào “chỉ là nếu thôi nha, chúng ta sẽ cưu mang những đứa bé xấu số, yêu thương chúng thật nhiều. Thế là chúng ta có rất nhiều con rồi” giọt nước mắt Fany chạm ngay tay TaeYeon khi cô ấy vừa dứt lời

“em làm mẹ rồi mà còn khóc nhè thế ah” TaeYeon nhẹ cười, nghiêng đầu hôn đi những giọt nước mắt ấy và cuối cùng dừng lại ở đôi môi, chậm rãi chiếm lấy nhau... TaeYeon nhẹ thả người nằm xuống sofa với Fany bên trên....

Màn đêm yên tỉnh bao chùm lấy họ, TaeYeon khép mi mắt tựa hồ đã yên giấc, Fany vẫn lao láo mắt ngước nhìn TaeYeon khi vẫn đang đang tựa đầu lên ngực cô ấy.... đôi lúc lại nhúc nhích phía trên, những lúc như thế TaeYeon lại siết chặt vòng tay quanh cô hơn...

“Tae ngủ chưa?” Fany hỏi nhỏ

“huh? Ngủ rồi” khi nghe TaeYeon lên tiếng Fany lại tiếp tục mà quên bén mất ngủ thì sao có ý thức để trả lời chứ

“em vẫn thấy không ổn” câu vừa dứt, Fany liền bị TaeYeon lật người và bây giờ TaeYeon đang ở phía trên cô.....

“ổn cả mà.... ổn nhất là lúc này nè” TaeYeon chiếm lấy môi cô, mút nhẹ từ tốn khiến chúng hé mở.... nụ hôn dần diễn ra theo chiều hướng của nó, môi cô bắt đầu đi dần xuống phía dưới.... nụ hôn khiến vai áo Fany lệch đi rất nhiều và dần tuột xuống vì cô đang mặc áo ngang vai....

Đến lúc cao trào, họ bị tiếng khóc làm giật bắn người..... TaeYeon đầu tóc bù xù do ‘một tay Fany tạo nên tiệt tác’ ngóc dậy ngơ ngác

“tiếng trẻ con khóc ở đâu vậy em?” nhìn quanh quất

“em... Á, con... con” đột ngột nhớ đến Fany la lên nhưng vẫn không biết xưng hô với đứa bé thế nào, cô lúng túng ngồi dậy.... kéo áo lại ngay ngắn rồi vào theo, 

TaeYeon đã chạy vào đó trước.....

“sữa... sữa... em ơi” đập vào mắt Fany là một TaeYeon đang lúng túng tìm sữa, quả thật là nhà có thành viên mới bất ngờ khốn đốn ghê gớm.... 

“sữa Tae đâu” TaeYeon nhìn cô rồi lại nhìn vào mình phán câu xanh rờn

“Tae không có sữa”

“ya... sữa tăng chiều cao Tae uống mỗi ngày đấy” dứt lời TaeYeon mới ngợ ra mà lật đật đi lấy sữa khiến Fany bật cười

Đứa bé no bụng đã ngủ tiếp, giờ thì TaeNy lại bị hành xác ra sofa.... nhà có cái giường mà dành cho em bé mất rồi.... TaeYeon đang nằm một tay gác lên trán với Fany nằm cạnh.....

“may thật” Fany trợn tròn mắt khó hiểu nhìn TaeYeon.... TaeYeon dời ánh nhìn xuống cô cười nham nhỡ

“vì chúng ta xin con nuôi, em không có sữa” nụ cười TaeYeon dường như đang rất vui vẻ

“ya.... sao Tae hư hỏng vậy hả” hiểu ý, Fany liền mắng và véo eo cô

“lâu rồi.... chỉ tại Tae giấu mà thôi. Giờ em thuộc về Tae rồi muốn hối hận cũng không thể” TaeYeon đưa tay ôm Fany vào lòng cười toe toét, đâu ai biết đằng sau 

‘con người hư hỏng’ mà Fany nói chỉ là TaeYeon không muốn cô lại buồn vì chuyện đó.....

Bình yên nhất vẫn là Kwon gia.... Kwon Yuri sau khi biết Jessica mang thêm một tiểu thiên thần nhỏ nữa thì tâm trạng cứ phơi phới, lâu lâu lại cười một mình ngây ngốc.... nhiều lần Jessica suýt hét toáng lên khi nữa đêm thức giấc hay sáng sớm thì lại thấy ngay khuôn mặt Kwon Yuri toe toét miệng cười, nhìn nó cô lại nhớ đến Yoongie.....

Àhhh.... hôm nay Kwon Yoona chính thức vào lớp 1 đấy nhé, quần áo rất phẳng phiu luôn, Jessica cứ cằn nhằn bảo sao “con giống ai mà điệu thế không biết”, liền tức khắc Yoongie đáp ngay lại “appa đó umma, con phải như thế các bạn mới thích”, Jessica liền đanh mắt nhìn Kwon Yuri đang chỉnh chu quần áo trước kiếng, khiến kẻ đó quay lại cười giả lả “em đừng nghe con nói bậy, Yul là cấp trên không thể để xuề xóa đc, đâu phải có cái ý nghĩ như con đâu em”

“nhưng không bảnh bao thì gái không thích phải không appa?” Kwon Yuri vô tình gật gật, nhớ ngay ra việc gì đang xảy ra liền tức khắc hai cha con nắm tay nhau vọt xuống lầu, Jessica nhìn theo lắc đầu cười khổ.... cúi xuống nói chuyện với đứa bé trong bụng

“sau này đừng giống appa với unnie con nghe chưa”

Kwon Yuri thò đầu vào phán “con giống appa nhà có phúc mà em” nói xong vội hôn lên má Jessica “yêu em Baby” rồi biến mất ....

Yuri đưa Yoongie đến trước cổng trường, con bé mở cửa xe tuột xuống y hệt người lớn, hôn má appa nó rồi đuổi Kwon Yuri về.... thật sự Yuri không biết nên buồn hay nên vui vì đứa nhỏ này đây.... giống cô y như từ cái khuôn đúc ra....

Yoona phũi phũi áo mình trước khi đeo balo vào lớp, chọn ngay chiếc bàn đc gọi là trung tâm của lớp, đặt balo xuống, nhìn quanh quất xung quanh..... vẫn là mấy bạn cũ thời lớp mầm, lớp chồi hồi đó....

“Yoona, lại đc học chung lớp với bạn vui quá” cậu bé cười híp mí cạnh con bé

“nickhun, mình chẳng vui tí nào. Sao lại không có bạn nào mới vậy” con bé cười đáp lại...

“Yoona, cậu sún mất 2 cây răng cửa rồi. Mình chưa sún cây nào cả” Hyuna chỉ vào Yoona làm cô bé đang cười vội ngập miệng lại rồi chỉ vào mình

“nhưng vẫn rất đẹp mà đúng không” câu nói chẳng phải là câu hỏi, nó giống câu khẳng định thì đúng hơn, may là cả lớp nhốn nháo lên đồng ý

“chuyện.... chuông vào lớp rồi trật tự đi”

Đó chỉ là 1 tuần trước, sau 1 tuần nhập học chính thức Yoona trở nên chẳng vui vẻ tí nào nữa.... đêm đó như thường lệ, Jessica ru Yoongie ngủ, tay vuốt vuốt nhẹ đầu con bé.....

“lớp học vui không con?” Yoongie liền chu mỏ

“vui umma ạ, nhưng Yoong không nhìn thấy đc trên bảng cô biết gì cả”

“sao vậy? Con cận sao? Umma đã nói rồi bớt chơi game đi” Yoongie liền mếu mếu nũng nịu vào lòng cô

“không phải mà umma. Tại cô giáo chuyển Yoong ngồi tận bàn cuối, mấy bạn bàn trên to quá Yoong nhìn không thấy mà”

“sao con không bảo cô”

“Yoong có nói mà cô không chịu, cô bảo Yoong ngồi cuối lớp các bạn mới học hành gì đc”

“sao lại vậy chứ, con ngủ đi umma gọi điền nhờ cô chuyển con lên trên” Yoongie cười toe toét hôn chụt lên má Jessica

“vâng, yêu umma nhất. Umma ngủ ngon” nói xong liền phũ hết người mà đi ngủ.....

“Yul ah” Kwon Yuri đang ngồi xem xét vài sấp giấy tờ, nghe tiếng vợ gọi liền bỏ xuống, giang rộng tay kéo Jessica vào lòng

“sao em?”

Sau khi nghe Jessica tường thuật lại cuộc nói chuyện với con thì giờ đây Kwon Yuri hùng hổ gọi cho cô giáo chủ nhiệm lớp Yoona....

“chào cô Lee, tôi là Kwon Yuri phụ huynh em Kwon Yoona” 

“à vâng chào cô”

“hôm nay tôi gọi nhờ cô chuyển Yoona lên bàn đầu dùm, con bé nhỏ con quá ngồi bàn cuối chẳng học đc”

“cô Kwon, thật may là cô đã gọi điện. Tôi cũng đang có chuyện cần nói với cô đây”

TBC

31-2

Trong lớp 1/9 Kwon Yoona đang chăm chú nghe cô giảng bài, cả lớp cũng đang chăm chú.... phải rồi là chăm chú nhưng là đang chăm chú nhìn Kwon Yoona.... Kwon Yoona lại vô cùng say xưa với việc trên bảng, không một lần liếc mắt nhìn xung quanh....

Dường như trong lớp cô chỉ dạy riêng mình Yoongie.... 

“cả lớp, ai không nhìn lên bảng cô sẽ phạt”

Cô nói mặc cô, trò làm mặc trò.... dù là còn nhỏ mà đám loi nhoi đó thật tình làm cô Lee hết sức chịu thua, đc 30s nhìn lên bảng rồi chỉ vì một cái vuốt nhẹ tóc của Kwon Yoona làm hướng ánh nhìn chầm chầm con bé....

“Kwon Yoona, ra chơi đến văn phòng gặp cô”

Như đã nói, giờ ra chơi Yoongie đến văn phòng gặp cô Lee....

“thưa cô, em đến rồi”

“em ngồi đi” cô vừa nói vừa gỡ gọng kính đặt xuống bàn

“Yoona, em biết là trong lớp các bạn toàn nhìn em phải không?” cô giáo nhỏ nhẹ

“vâng, vì em đẹp ạ”

“ừ thì do các bạn thích em, nên em có thể nói với các bạn tập trung nhìn cô đừng nhìn em nữa nhé”

“tại sao ạ? Cô không đẹp bằng em sao các bạn chịu nhìn cô, đó là nhu cầu yêu thích cái đẹp cô không có quyền cấm cản sỡ thích đó đâu” Yoongie bắt đầu lý luận, khiến cô giáo bắt đầu vò đầu

“ừ thì cô không đẹp nhưng-“

“đó thấy chưa, là do cô không đẹp, là lỗi của cô chứ đâu phải các bạn hay em đâu. Umma em rất xinh đẹp chỉ cần bước vào lớp thì trăm phần trăm ánh nhìn đều hướng thẳng umma suốt cả buổi”

“trời ơi, xấu cũng là cái tội sao nè” cô giáo lẫm bẫm, nhăn nhó xong quay sang Yoongie cầu hòa

“vậy em giúp cô bảo các bạn nhìn cô đc không?” Yoongie liền lập tức đưa ngón trỏ lên ngoắc qua ngoắc lại

“em không muốn cấm sản sở thích nhìn cái đẹp của các bạn đc. Em về lớp đây bye bye cô”

“cô Kwon, tôi không cách nào phải chuyển Yoona xuống bàn cuối, thế nhưng.... mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, đa số phần tử trong lớp cứ coi cuối lớp là bục giảng. Tôi thật sự chịu thua, chỉ mong appa umma Yoona giúp dùm” cô giáo than thở

“vâng, tôi sẽ bảo con bé. Mong cô đưa Yoona lên bàn trên dùm. Buổi tối tốt lành cô Lee” Kwon Yuri sau khi cúp máy cười không dứt, cô không ngờ đứa nhóc đó lại đáo để đến vậy.....

“Kwon Yuri còn cười đc nữa hả? Yul xem Yul dạy Yoong thế nào kìa” Jessica xách lỗ tay Yuri

“đau.. đau Yul mà em” Kwon Yuri cứ lếch lếch theo suýt xoa

“con là em sinh chứ bộ, sao đổ cho Yul”

“yah, Yul nói vậy mà đc đó hả? Con là của mình em chứ gì? Đc thôi” Jessica vừa dứt câu nói Kwon Yuri liền bay tới giữ chặt

“đừng... đừng nóng mà em, Yul chỉ giỡn tí thôi mà. Yoong là con của chúng ta, cả Yul và em” mặc Yuri ôm chặt thế nào, Jessica vẫn giãy nãy trong vòng tay cô ấy

“Kwon Yuri chết bầm.. ouch..” đột ngột Jessica đưa tay giữ bụng, vẻ mặt đau đớn vô cùng khiến Yuri hoảng hốt

“em sao vậy? Đau ở đâu? Hả? Nói Yul nghe” đáp lại sự lo lắng của Yuri Jessica bặm môi hăm dọa cục cưng nhỏ của Kwon Yuri trong bụng mình

“Kwon Shinvi, con đc lắm. Cha con một thuyền chứ gì. Umma không thương con nữa” hiểu ra mọi chuyện Yuri bật cười, quỳ xuống trước mặt Jessica đưa tay xoa xoa bụng cô ấy...

“shinvi của appa ngoan lắm nè” nụ cười Yuri tắt ngúm chứng kiến cái bặm môi uất ức của Jessica cùng đôi mắt long lanh nước...... chúng khiến Yuri bối rối.... ôm chặt Jessica

“em sao vậy? Yul giỡn mà. Cha con Yul cùng một thuyền nhưng là cùng yêu em nhất. Đừng khóc... Yul sẽ thấy đau lắm.” Yuri rời ra, tay ôm trọn gương mặt Jessica nài nĩ“đừng khóc nữa nha, là 

Yul sai... Yul biết lỗi rồi”

“không phải do Yul. Em không con nít như vậy. Tại Shinvi đạp em thốn quá” Yuri dìu Jessica lại giường, quỳ xuống đưa tay xoa bụng cô và nói chuyện với Shinvi....

“Shinvi ngoan, không đc đạp umma nữa nghe không? Appa sẽ không thương Shinvi đâu đấy” Jessica nở nụ cười hạnh phúc, tay đưa lên vuốt ve mái tóc đen dài đang nói chuyện với bụng mình

“con hứa là sẽ ngoan, không làm em đau nữa rồi” Yuri nhìn lên cô cười toe toét thông báo, thật sự cô rất yêu nụ cười đó của Yuri lẫn Yoongie và cô mong sau này Shinvi cũng đc thừa hưởng chúng

“Babo”

TaeYeon nghe lao nhao bên lỗ tay, âm thanh của bộ phim hoạt hình nào đó, cô cảm giác cả người ê ẫm nhấc không muốn lên.... cố mở mắt nhìn xung quanh cô thấy....

Đứa bé đang ngồi dưới sán quay lưng về phía hai người chăm chú trên màn hình Tv đang chiếu bộ phim hoạt hình có đủ chú ếch xanh vàng gì đó....

Cô nhẹ nhàng rời khỏi tránh Tiffany thức giấc, bước gần con bé.... xoa đầu nó, nó nhìn lên cô....

“con chào cô, chúc cô buổi sáng vui vẻ” TaeYeon bật cười, rốt cuộc cô đã nghe đc tiếng nói của nó

“uhm chào con, con tên là gì?”

“Seo Ju Hyun ạ” con bé nói, mắt vẫn không rời màn hình

“ngoan lắm, cô là TaeYeon” đột nhiên bộ phim đến cảnh chú ếch lao vào chiến đấu khiến âm thanh đột ngột to lên, TaeYeon vội vơ lấy remote chỉnh nhỏ volum lại, đưa tay lên miệng tỏ ý giữ im 

lặng

“nhỏ thôi nhé, cô Fany vẫn còn ngủ” nó ngoan ngoãn gật đầu

“con uống sữa nhé, cô đi lấy cho” nó cũng gật đầu, mắt đăm đăm vào bộ phim.... TaeYeon mĩm cười bước vào bếp, khi TaeYeon vừa khuất vào bếp cũng là khi bộ phim kết thúc...

Seo Ju Hyun đứng lên ngồi trên cái sofa phía sau lưng, nói đúng hơn là cái sofa Tiffany đang nằm nhưng lại dư một khoảng trống rất lớn.... Ju Hyun ngồi cạnh nhìn chằm chằm Tiffany....

“của con đây” TaeYeon bước ra, đưa con bé ly sữa... ngồi xuống cạnh, cô hỏi

“con nhìn gì vậy?”

“hôm qua, con thấy cô ấy khóc rất nhiều” tay cầm ly sữa, tay Ju Hyun chỉ vào Tiffany

“uh, từ nay cô ấy sẽ không khóc nữa”

“vậy cô ơi, con gọi cô ấy là umma đc không ạ?” TaeYeon khá ngạt nhiên khi nghe câu hỏi của Ju Hyun

“t-tất nhiên đc rồi” TaeYeon vui mừng đến nổi nói vấp

“vậy con gọi cô là gì?” chỉ vài mình Ju Hyun lại chỉ vào TaeYeon

“appa nhé”

“vâng ạ” nói xong lại ngoan ngoãn ngồi uống sữa, TaeYeon nhìn con bé hồi lâu rốt cuộc cũng quyết định lên tiếng

“Ju Hyun nè, con còn nhớ umma, appa con chứ?” con bé đang uống sữa gật đầu chắc nịt

“con mới gặp umma với appa con nè” nó nói

“gặp? Gặp sao? ở đâu”

“họ đi rồi, umma với appa bảo con phải sống thật tốt. Họ sẽ sớm đến đón con”

“Ju Hyun này...” 

“appa ơi, con đói rồi” TaeYeon bối rối với kiểu xưng hô mới này, cô lúng túng thấy rõ

“à ờ, để cô à không appa làm bữa sáng”

Trong lúc TaeYeon cặm cụi làm bữa sáng trong bếp Ju Hyun bên ngoài đang kêu Fany dậy...

“umma ơi... umma ơi..” con bé cứ lay lay Tiffany, Fany vẫn lờ đi vì không ai gọi tên cô cả, nhưng lại lay ngay cô.... định hình đc mọi chuyện, Fany liền giật lùi.... xưa nay cô vốn sợ trẻ con và rất ít 

đứa bé nào thích cô lắm

Ju Hyun lập tức nhâu mài, phùng má...

“c-con... con gọi cô hả?”

*gật gật*

“là... là umma?”

*gật gật*

“sao... có... có thể đc chứ?” Fany tự lầm bầm, Ju Hyun đột ngột khóc lớn

“appa ơi... umma không thương con, hức... không thương con kìa” Fany trợn tròn mắt nhìn TaeYeon từ bếp chạy ra dỗ dành con bé, đợi con bé bớt khóc TaeYeon đưa nó về phía Fany ra lệnh

“em làm con khóc này, dỗ con đi... Tae đang làm bữa sáng” TaeYeon để Ju Hyun cạnh Fany, còn mình bỏ vào bếp.... ngoài này Fany rụt rè đưa tay chạm Ju Hyun,,,, cô bắt đầu bớt sợ và dỗ 

dành con bé.....

Phải nói Ju Hyun rất mến Fany.... con bé cứ bám Fany suốt, từ ăn đến ngủ vẫn là umma.... TaeYeon đôi khi cũng từng cảm giác như rằng mình bị ra rìa trong cái nhà này, nhưng rồi lại bị tiếng cười giòn tan của Ju Hyun làm thêm yêu gia đình ấy.... Fany cũng thôi nghĩ ngợi lung tung mà vui hơn và thương Ju Hyun rất nhiều..... có vẻ ước mơ của TaeYeon đã sắp thành sự thật.....

TBC

32

Hạnh phúc... sao mà mong manh quá, tồn tại chưa đc bao lâu lại rũ bỏ người con gái tội nghiệp ấy mà ra đi.... lại một lần nữa, chúa cướp đi những ước mơ, hạnh phúc của người con gái ấy.... rốt cuộc, đến bao giờ đau khổ mới chấm dứt đc đây?

TaeYeon đau xót nhìn người con gái của mình thất thần hướng ánh nhìn vô hồn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.... cô vẫn không tin vào thực tại đau lòng này.... chỉ mới 5 tháng trôi qua, năm tháng Ju Hyun cho cả hai một gia đình hạnh phúc, quá ngắn ngũi..... tại sao chúa lại nhẫn tâm cướp mất hạnh phúc của cô lần nữa chứ.... Fany rồi sẽ ra sao đây? Tại sao lại nhẫn tâm đạp đổ hy vọng của người con gái ấy hết lần này đến lần khác.... Người thật ác độc.

“không sao đâu em, Tae tin con qua khỏi mà. Chúng ta sẽ về Hàn sau khi con hết bệnh” dằn nén đau thương tận sâu đáy lòng, cô an ủi Fany.... dù biết rằng họ chỉ đang nắm giữ 50% cơ hội

“Tae... hức... Tae ah, e-em... em không muốn... mất con đâu”

“hức... không... e-em... c-con không sao... không sao đâu, em khôn..g không đc khóc” Fany cắn chặt tay mình để không khóc, cô không muốn khóc.... cô tin, tin Ju Hyun sẽ bình an, cô không thể buông xuôi... rồi Ju Hyun sẽ quay về thôi

“ừ, con sẽ bình an. Sẽ không sao hết” TaeYeon thốt nên từng tiếng nói nghẹn lòng, tay xoa nhẹ lưng Fany giúp cô ấy bình tỉnh hơn, ánh mắt cầu khẩn nhìn đấng tối cao phía trên cao, cầu chúa che chỡ cho con họ.....

Ju Hyun đã dần không còn nhớ nhiều về bố mẹ ruột của con bé nữa, nó đang rất hạnh phúc trong tình thương yêu của TaeYeon và Fany.... Fany lại một mực rất yêu nó, có khi còn lo cho Ju Hyun hơn cả TaeYeon nữa chứ, những lúc ấy.... TaeYeon chỉ đứng cạnh mẹ con mà cười hạnh phúc, lòng thầm cảm ơn chúa đang ban đứa bé ấy cho họ.... 5 tháng trôi qua, không dài cũng không ngắn.... nó đủ để họ đau như chết đi khi phát hiện ra Ju Hyun bị ung thư máu giai đoạn cuối, bố mẹ ruột Ju Hyun đưa con bé qua đây với ý định chữa bệnh cho nó nhưng thật không may, tai nạn đã xảy ra.... đã cướp mất họ, để lại mình Ju Hyun chơ chọi trên cõi đời.... và con bé đã soi sáng cuộc sống của TaeYeon và Tiffany.... để lại lần nữa làm tắt đi mọi ánh sáng trên con đường trước mặt họ....

Tiffany nhào đến vị bác sĩ bước ra từ phòng giải phẫu, gương mặt ông mệt mõi lẫn xót thương nhìn cô tiều tụy thế này, theo sau đó là băng ca đưa Ju Hyun ra ngoài phũ kín người kể cả mặt.... Tiffany không tin vào mắt mình, cô liên tục lắc đầu thậm chí còn tự làm đau bản thân để thức tỉnh, cô mong nó là một giấc mơ không thực... nhưng....

“Fany” TaeYeon ôm chặt cô lại, xót xa nhìn chiếc băng ca mà Ju Hyun đang nằm đó

“con đi rồi em”

“không” Fany hét thật lớn, vùng khỏi vòng tay TaeYeon... cô chạy đến bên Ju Hyun ôm chầm lấy con bé khóc nấc lên, tay men theo từng đường nét trên gương mặt đáng yêu ấy....

“con đang ngủ mà Tae. Ju Hyun của chúng ta rất ngoan.... con chỉ đang muốn ngủ thôi. Con sẽ dậy sớm thôi”

“cô Kim... tôi e” TaeYeon hiểu ý của vị bác sĩ.... chính cô cũng đang sợ hãi, cú shock quá lớn.... cô sợ Fany sẽ đánh mất ý thức bản thân.... cô đến cạnh, nhẹ nhàng ôm cô ấy....

“Fany à, con mất rồi em. Ju Hyun trở về bên bố mẹ con rồi. Chúng ta phải vui cho con”

“không phải, không phải” Fany liên tục lắc đầu và lặp đi lặp lại những từ đó như không tin vào tai mình, Fany vùng ra khỏi cái ôm TaeYeon “không..p”

“Fany Fany ah”

Có ai đã từng nghe nói khi người vợ mang thai mà bước ngang chồng thì việc thèm ăn là công việc thường trực của người chồng chưa? Jessica chẳng biết điều đó, để mỗi buổi sáng cô bước qua Yuri để xuống giường.... và lại thắc mắc tại sao Yuri lại thèm ăn như đàn bà có chữa.... khi việc đó phải là của cô mới đúng....

Đêm ấy như mọi đêm, Jessica đã ngủ mất trong vòng tay Yuri nhưng con người đó lại chẳng yên khi giờ đã là 12h đêm.....

“Yul sao vậy?” Jessica lờ mờ mở mắt hỏi

“Yul làm em thức sao?” Yuri cười hối lỗi, âu yếm vuốt tóc Jessica

“uhm” Jessica gục gật, lại dụi vào lòng Yuri

“Sica ah, em ngủ trước đi nhé. Yul muốn ăn bánh gạo cay quá, Yul đi tí rồi về”

“giờ là 12h rồi đó Yul”

“Yul rất muốn ăn, không ngủ đc. Nha em.... nha” dù không hài lòng tí nào nhưng Jessica buộc phải gật đầu......

Sáng hôm sau, cả nhà đang quây quần trong bếp....

“bà ơi, sao dạo gần đây Yul luôn thèm ăn đủ thứ như phụ nữ mang thai vậy, trong khi con lại không có triệu chứng đó” Jessica đang dùng bữa, lên tiếng thắc mắc với bà....

“appa còn không chia phần Yoong nữa đó bà bà, cứ giữ ên ăn hết hà” Yoongie phụng phịu, dầm dầm cây muỗng vào chén soup

“sao lại thế đc chứ? nó đâu rồi con”

“Yul đến công ty sớm rồi bà”

“con có bước qua nó không?” Sica lắc đầu nhưng rồi nhớ ra lại hấp tấp mà gật

“chúa ơi, thế là phải rồi” bà cười sằn sặc giải thích cho cô hiểu, Yoongie cũng ngồi nghe sau đó phán vào

“vậy umma bước qua Yoong đi, cho Yoong ăn nhiều hơn nữa. Chứ ông bà ngoại cứ chê Yoong ốm hoài hà...” gương mặt phụng phịu

---------o0o---------

Fany tỉnh dậy trong bệnh viện với TaeYeon gục lên gục xuống bên cạnh, nhìn quanh cô muốn tìm Ju Hyun rồi lại nhớ ra con bé đã mất rồi..... những tiếng cười giòn tan, tiếng bập bẹ gọi umma dành cho cô vẫn còn vang vọng đâu đây, thế mà hôm nay cô đã mãi mãi không còn đc nghe, đc nhìn thấy nữa.... bất giác nước mắt lại lăn dài, cô đau đớn, xót xa.... trong tim như hụt đi nhịp đập, để rồi việc thở thật sự quá khó khăn.... như có gì đó chèn ép nó lại....

Nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, tiếng khóc cũng vì thế không kìm nén đc mà đánh động TaeYeon bên cạnh..... TaeYeon liền ôm lấy cô....

“đừng khóc nữa em” dừng lại một lúc để lau nước mắt cho cô ấy TaeYeon tiếp “Tae biết là rất đau nhưng... em phải giữ sức khỏe cho em và cho con chúng ta nữa” mắt Fany mở to nhìn TaeYeon, TaeYeon lại kéo Fany vào lòng, vuốt ve mái tóc

“Ju Hyun đi rồi, con bé đã về bên bố mẹ ruột của nó. Chúng ta nên mừng cho con. Con cũng không muốn em buồn và càng không muốn vì mình mà làm tổn hại đến đứa em của nó”

“Tae-Tae nói gì vậy? Đứa em... là sao”

“là em đang mang con của Tae đó ngốc à”

---------o0o---------

Sau chuyện đó Sica đã không còn bước ngang qua Yuri nữa, chứng thèm ăn của Yuri cũng mất biệt..... nhưng trớ trêu thay lại phải phục vụ bà bầu của mình....

“Yul ah, Yul còn thức không?” 2 giờ sáng..... chính xác là Yuri bị Sica hành xác bỡi chứng thèm ăn và vừa chợp mắt chưa đc 15p

“sao em, Yul chưa ngủ” mắt lờ đờ, giọng buồn ngủ đến khàn Yuri hỏi

“em muốn ăn....” vậy là Yuri lại lấy tâm xỉa mắt lên, quấn cả mấy lớp áo để chống chọi với cái lạnh tháng 12 mà đi mua đồ ăn cho vợ, không biết giờ này ai bán nữa nhưng cũng phải chạy.....

Yuri cầm túi khoai lang nóng hổi mà thấy ấm cả người, chạy vội lại xe sợ cái lạnh sẽ làm nguội chúng mất.... đến trước cửa nhà đt lại reo.....

“Yul ah, em không muốn khoai nữa.... em muốn ăn mì lạnh” Yuri chỉ biết cười méo

“ừ baby”

“Yul còn ngoài đường hả? Nếu về gần đến nhà rồi thì thôi vậy, khỏi đâu”

“không... không, Yul còn đang vòng vòng tim khoai cho em. Thôi để Yul chạy mua mì lạnh cho em nha, ở nhà lạnh quá thì tăng nhiệt độ lên nha em, coi chừng con lạnh đấy”

“em biết rồi, yêu Yul” Yuri mĩm cười, cúp máy rồi lại thở dài đánh số lùi quay đầu xe....

Thà rằng mọi chuyện như thế Yuri vẫn vui vẻ mà chấp nhận, trớ trêu thay.....

“Yul ah, em thèm lẫu ‘cún’” Yuri trợn mắt

“lẫu đó sao? Em dám à mà vừa ăn tối xong mà em”

“nhưng em thèm”

“ừ ừ, để Yul mua” Yuri lấy áo khoắc mặc vào

“2 cái nha Yul”

“ừ, em vào nhà đi. Ngoài này lạnh lắm đó”

Đó, chuyện là thế đó..... mà cái trớ trêu ở đây là Jessica không dám ăn lẫu ‘cún’, cô rất sợ nhưng lại thèm..... và trớ trêu hơn nữa lại bắt Yuri hì hục ăn hết 2 cái lẫu còn mình đứng cạnh nhìn chằm chằm nhăn mặt, biểu hiện như rất thèm.....

Ôi.... cái số Kwon Yuri

---------o0o---------

5 năm sau

Tại sân bay quốc tế Inchoen Hàn Quốc…. Tình hình là Jung đại tiểu thư cùng đứa con thứ hai Shinvi đang tiễn ông bà Jung đi du lịch Nhật Bản....

“umma, appa hai người giữ gìn sức khỏe nhé” Jessica ôm bà Jung, ông Jung đang bế Shinvi trên tay yêu thương hôn má bé

“Shinvi ở lại phải ngoan nha. Đợi con lớn chút nữa ông sẽ dẫn con đi cùng nhé” ông Jung nói đến đây Shinvi ngoan ngoãn gật đầu, ông phá lên cười vuốt tóc Shinvi

“đừng chọc phá unnie con nữa.... ông bà không có nhà Yoong sẽ xử đẹp con đó” Shinvi bắt đầu mếu mếu

“ông không nhà, ai bênh Shinvi chứ?”

“ồ ồ... con không phá unnie, unnie đâu làm gì con đâu”

“thế sẽ buồn lắm” Jessica nhận lại Shinvi từ ông Jung vừa nói

“về với umma nào, để ông bà còn đi nữa”hai mẹ con đứng vẫy tay tạm biệt, đứng đó một lúc sau khi bố mẹ mình khuất mắt Jessica bỏ Shinvi xuống dắt tay con bé về xe.....

“umma ah, appa đi khi nào về?” Shinvi buồn buồn bước bên Jessica hỏi, Jessica liền dừng lại, khụy gối ngang tầm con mình

“sao nào? Shinvi nhớ appa hả?” liền lập tức Shinvi gật đầu, môi hơi dẫu lên

“thế nhé.... hôm nay Shinvi ngủ cho thật ngoan rồi mai sẽ gặp đc appa” Jessica dỗ dành con bé, Yuri đã đến Jeju vì dự án xây dựng đã gần tuần rồi.... làm hai nhóc ở nhà cứ nhắc mãi khiến 

Jessica đã nhớ còn nhớ hơn....

“umma mua nước ép cho Shinvi uống nhé” 

Jessica cúi xuống đưa ly nước ép cho Shinvi vừa nhận đc từ người bán hàng, cô cẩn thận đặt vào tay con mình rồi ngước lên.... vô tình cô nhìn thấy một người rất giống TaeYeon....

Khoảng cách giữa họ rất gần nhưng người ấy đang quay lưng lại với cô..... đánh liều cô gọi thử.....

“TaeYeon” Jessica mĩm cười thật tươi dắt tay Shinvi đến gần khi người quay lại chính là TaeYeon

“Sica, thật tốt khi gặp đc cậu” họ trao nhau một cái ôm

“cậu đã ở đâu suốt thế. Ban đầu chỉ là chuyển công tác nữa năm rồi lại xin lệnh chuyển luôn là sao?” Jessica bắt đầu trách móc, cô đánh nhẹ vào vai TaeYeon “lại mất luôn liên lạc nữa chứ?” 

TaeYeon chỉ gãi đầu cười trừ

“nhiều chuyện xảy ra quá.... rồi tớ lại mất số cậu nữa, haiz nói chung tùm lum lắm bỏ qua đi. Mình gặp lại rồi còn gì. À mà ai đây?”

“con tớ và Yul. Shinvi chào cô TaeYeon đi con” TaeYeon khụy gối ngang bằng với Shinvi

“chào con Shinvi” con bé liền chào lại TaeYeon không chút e dè

“con chào cô TaeYeon” TaeYeon xoa xoa đầu con bé khen vài câu rồi ngước lên nói với Sica

“cậu lỗ nặng quá Sica, hai đứa cả Yoong và Shinvi đều y chang Yuri. À mà Yoong đâu” TaeYeon liền đứng dậy nhìn quanh

“Yoong đang ở trường. Cậu sẽ biết tớ lỗ hay không khi tiếp xúc lâu ngày với hai nhóc nghịch phá này”

“haha nghe hấp dẫn quá. Fany cùng Hyunie đang đợi tớ. Cậu cùng đến gặp họ nhé” Sica tròn mắt ngạc nhiên sau đó cười thật tươi

“tất nhiên rồi”

Họ theo bước TaeYeon đi về phía Tiffany đang ngồi cạnh một cô bé và đang tách từng miếng khoai đút cho cô bé ấy....

“Fany xem ai nè em” Fany ngước lên, nụ cười liền nở trên môi

“Sica, rất vui đc gặp lại cậu”

“ai đây?” rời nhau ra, Fany liền tinh ý thắc mắc cô bé đang sau lưng Sica với tay cầm ly nước ep dùng đôi mắt y chang Sica nhìn mình, lướt xuống sóng mũi cô nhận ngay nó giống y chang Yuri

“là Shinvi.... con của mình và Yul” không đợi Sica hoàn thành câu, Fany đã cúi xuống chào hỏi nhóc con nhà Yulsic

“chào con Shinvi, cô là Tiffany” con bé liền lạnh lẹ chào lại cô

“nè nè... thôi nựng con mình đi, giới thiệu cục vàng của hai cậu đi chứ” Jessica nhắc nhỡ, Hyunie với đôi mắt to tròn long lanh, gương mặt phúng phín cùng chiếc môi nhỏ xinh đang nhìn Tiffany 

với Shinvi chăng chăng

“con là Kim SeoHyun ạ, là con của appa với umma” không đợi người lớn phải nói, Hyunie tự giới thiệu mình với Jessica

“yêu thế” Jessica nựng má Hyunie “chắc bằng tuổi Shinvi nhà tớ nhỉ?”

“Hyunie 5 tuổi rồi”

“ồ, Shinvi cũng 5 tuổi đấy. Hai đứa là bạn rồi”

“hai cậu về luôn hay chỉ về chơi” Sica hỏi TaeYeon khi Tiffany đang bế Shinvi cho ngồi cạnh Hyunie

“bọn tớ về đây định cư luôn. Nhiều chuyện xảy ra lắm. Đáng ra đã định về 4 năm trước rồi nhưng có biến cố, Fany muốn ở lại để chăm ngôi mộ của Ju Hyun – đứa con nuôi của bọn tớ”

“ồ xin lỗi... làm hai cậu nhớ đến chuyện không vui”

“không sao Sica, tớ đâu bao giờ quên sao nhớ đc. Ju Hyun mãi mãi ở đây thôi” vừa nói Fany vừa đặt tay nơi tim, trông cô vẫn còn rất buồn khi nhớ lại

Mặc người lớn ôn chuyện xưa bao lâu, ở đây Shinvi với Hyunie rất hợp.... hai đứa cùng chia nhau món khoai mà SeoHyun khoái khẩu, Shinvi vừa ăn lại vừa kể xấu unnie mình với Hyunie 

.... họ tạm biệt nhau vì đến giờ đón Yoongie, trao đổi số đt và hẹn gặp vào một ngày nào đó khi gia đình TaeNy ổn định mọi thứ.......

Tối hôm đó, do Yoongie có buổi luyện tập văn nghệ chiều nên về rất trễ.... cả nhà đã ăn hết rồi chỉ còn mình Yoong.....

“con ăn đi rồi tắm rửa” Jessica đưa phần cơm đã chừa cho Yoona, tay vuốt tóc mái con mình sang bên ân cần hỏi“mệt không con?” Yoona lắc đầu, ngước lên nhìn Jessica hỏi

“Shinvi ăn chưa umma, Shinvi rất thích đùi gà mà” Yoona chỉ vào đùi gà trên bàn hỏi Sica

“em con ăn rồi. Phần này là của con” Jessica mĩm cười vì sự thương yêu em mình của Yoona

“unnieeee… Shinvi muốn ăn đùi gà” bỗng đâu Shinvi xuất hiện và chỉ chỉ cái đùi trên tay Yoona

“umma nói Shinvi ăn rồi mà”

“nhưng Shinvi muốn nữa” nhóc mè nheo, nắm tay Yoona lắc lắc

“của em nè” Shinvi hí hững chợp lấy, chạy nhanh ra khỏi bếp….

“nè Shinvi, nảy còn ngán không them giờ giành của unnie con là sao” tiếng Jessica hét phía sau mà Shinvi nào có quan tâm, nó líu ríu chạy đến bên chú cún nhỏ…. Giơ giơ đùi gà trên tay cười khì

“cho mi nè, ăn ngon miệng nhé” nói xong đưa tay vuốt vuốt đầu cún con cưng chìu

“Yah Kwon SHinvi…. Chết với unnie”

“Á…. Umma ơi umma ơi” Shinvi chạy Yoongie rược khắp nhà, nó cứ chạy quanh quẩn xung quanh Jessica khiến cô chóng mặt mà muốn xỉu….

“aa….” Shinvi vừa chạy vừa ngó đầu nhìn về sau, đột nhiên bị bắt lên khiến nhóc con hoảng sợ hét lên một cái rồi mừng rỡ hét to “appa…. Appa về rồi, appa về rồi nè unnie” Yoongie liền nhào vào vòng tay Yuri như Shinvi…. Yuri vuốt đầu hai con mình cười trìu mến nhìn vợ mình….

“trước khi appa đi đã dặn hai con ngoan rồi…. xem kìa, hai đứa quay umma tụi con đến vậy đó hả?” vừa nói Yuri vừa búng nhẹ lên trán hai đứa, lập tức hai cái mỏ trề ra…. Yoongie liền cựa quậy đòi xuống

“appa xót chứ gì….” Cái mỏ trề ra, rồi lại dẫu mỏ lên nói “ Appa đi Yoongie nhớ appa chết đi đc, về là appa chỉ thấy umma thôi. Appa yêu umma hơn cả Yoong rồi. Yoong cóc them chơi với appa nữa, Yoong sẽ đi tìm người Yoong yêu hơn appa umma cho coi” nói rồi Yoongie dậm dậm chân rời khỏi Yuri

“omo… con bé này” Yuri sửng sờ mà thốt lên….. Shinvi không quan tâm nữa, nó chạy bên chú cún nhỏ đang vật vã với cái đùi to cười khúc khích…..

Jessica bước gần đến, trao Yuri cái ôm cùng nụ hôn nhẹ trên môi….

“Yul đừng lo, tâm lý tụi trẻ khi đến tuổi trưởng thành ý mà…. Mừng Yul trở về với mẹ con em Seobang ah~”

---------o0o---------

Hôm nay là ngày mừng thọ bà bà của bọn nhóc, nên chúng đc đặc cách về sớm…. Yuri đến đón Yoongie sau đó đến SHinvi, vừa đến cổng trường thì chuông ra giờ vừa reo….

“để con vào gọi Shinvi” Yoona luyến thoắc nói, tuột khỏi xe đi vào trường với bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó, Yoong biết là Yoong ‘hút’ rồi nền tỏ ra thật cool không quan tâm mọi thứ đi về lớp em mình…..

Yoong vớ đại một cô bé trong lớp Shinvi bước ra hỏi

“em ơi, cho unnie hỏi Kwon Shinvi có trong lớp không em?” cô bé lớ ngớ vừa gật đầu thì Shinvi cùng một bạn mới quen bước ra – là SeoHYun…. Cô bé vừa chuyển vào lớp hôm nay, vì có quen biết trước nên hai đứa làm thân rất nhanh….

*đùng*

Yoongie chính thức tiếp nối kiếp osin – truyền nhân đời tiếp theo của Kwon gia….

“hihi, chào em… Yoong là unnie của Shinvi” vừa nói vừa cười ngây ngốc, nụ cười ăn tiền tỏa sang

“unnie… unnie đến tìm em chi vậy?” mặc Shinvi có lay lắc cỡ nào, Yoongie vẫn chăm chăm SeoHyun mà cười ngây ngốc….

“vâng, chào unnie. Em là Kim SeoHyun bạn chung bàn với Shinvi…. Unnie là người SHinvi kể ăn nhiều, lười biếng, ở dơ đó ạ. ở dơ không tốt đâu unnie, lười biếng sẽ không có sức khỏe tốt, dễ mắc bệnh chết sớm lắm unnie” Kwon Yoona chính thức đứng hình bị đứa em quỷ quái mình bán đứng, unnie nó nào có xấu đến thế……

Vài ngày sau, Yoona thường rất tìm cớ ghé lớp SHinvi…. Yoong cười ha hả vì hôm nay Shinvi ốm, thế là cô nhận việc đưa đơn đến lớp SHinvi… trước khi đi còn yêu thương vỗ vỗ yêu em mình 

“Shinvi ngoan lắm, bệnh càng lâu càng tốt” Shinvi liền lẫm bẫm sau khi Yoona rời khỏi

“unnie đợi đó, em sẽ nói unnie thật xấu trước mặt SeoHyun. Em sẽ không cho unnie biết tối nay umma với appa đi gặp umma appa của SeoHyun đâu”

Yoongie ló ló ngoài cửa lớp, ngoắc ngoắc SeoHYun ra ngoài…. Cả hai đến sân sau của trường, cùng ngồi trên một băng ghế….

“hôm nay SHinvi bệnh rồi” mặt buồn buồn “unnie đến nhờ em chuyến đơn dùm Shinvi” SeoHyun ngoan ngoãn nhận đơn từ tay Yoona rồi đứng lên tạm biệt Yoona định trở về lớp

“khoan, Hyunie… à Yoong có mua khoai lang cho em nè” Yoongie nhìn Hyunie chăm chú ăn ngoai long hạnh phúc vô cùng, hỏi han đủ thứ, kể tùm lum chuyện… chốt lại….

“Hyunie, lớp em học có vui không?”

“vui lắm unnie, lớp em các bạn rất tốt” Hyunie vui vẻ trả lời

“thế unnie chờ em lên học cùng nhé”

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: