Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Longfic] As Long As You Love Me [Soohyo]

Au: Sun ^^

Rating: Vẫn là K+

Cp: Vẫn là pamá .. Soohyo main ^^

Cũng chưa tính úp, mà hôm nay sinh nhật ss' Chụt chụt, nên quỡn quá up lên luôn ^^, nhoi đấy ạ .. ^^

Ss' Chụt chụt .. Bất ngờ k :))Mong là có.. Haha .. Sinh nhật vui vẻ nhe nhe .. <3

.

.

Chap 1

.

Mưa .. Làm con tim tôi trở nên lạnh giá hơn khi không còn Young bên cạnh. Nước mắt tôi ngày một cạn dần, vì sao chứ? Chúng ta chia tay, với lí do Young không còn yêu tôi sao?

Ngày hôm đó, cũng là cơn mưa mang tôi đến nỗi đau, Young nói lời chia tay rồi ôm cô gái bên cạnh lặng lẽ bước lên xe phóng đi thật nhanh. Bỏ lại tôi, người yêu Young đến phát điên trên con đường đầy đau khổ.

Nhưng.. tôi vẫn phải bước. Tôi hận, hận chính bản thân mình tại sao lại yêu Young nhiều đến như vậy.

Tập quên Young, là điều tôi cố làm trong lúc này. Tôi chỉ yếu đuối với Young trong cuốn nhật kí này thôi nhé.

= = = = = = = = = = = = == = = = = = = = = = = = == = = = = =

"Hyoyeon à!"- Một cô gái gọi tên cô.

"Ơ, Yuri? Có chuyện gì không?"

"Cậu về không tớ chở về luôn nè."-Yuri chỉ vào chỗ trống trên xe mình.

"Phiền cậu không ??"

"Không đâu, lên đi nào."

Hyoyeon bước lên xe cho Yuri chở về. Phải nói là người sếp này khá là tốt với Hyoyeon. Từ khi vào làm đến giờ, cô luôn nhận được sự quan tâm tuyệt đối của cô ấy.

Yuri-Tổng giám đốc công ty Soshi-đào tạo những gương mặt sáng giá cho nền âm nhạc hàng quốc. Từ khi nhìn thấy hồ sơ xin việc của Hyoyeon, cậu đã tuyển thẳng vào làm chuyên môn mà không cần thực tập hay làm từ cấp dưới đi lên.

Vì sao ư?

Vì cậu là bạn thân của Choi Sooyoung, người yêu của Hyoyeon.. à nói đúng hơn là người yêu cũ. Cô và cậu đã chia tay hơn một tháng rồi.

Tạm gác chuyện này sang một bên, tình hình là hiện giờ cô đã được Yuri chở đến nhà.

Cô bước xuống, không quên cám ơn tổng giám đốc mình.

"Cám ơn cậu, tổng..à..Yuri!"

Yuri chỉ cười rồi quay xe đi. Chờ chiếc xe khuất bóng cô mới bước vào nhà.

Chiếc xe Yuri bỗng dừng lại ngay ngã tư nhà Hyoyeon. Cô móc điện thoại ra và gọi cho một ai đó.

"Hoàn thành nhiệm vụ nhé."-Yuri cười rồi cúp máy.

Chiếc xe lại phóng đi theo màn đêm.

Hyoyeon mệt mỏi nằm xuống chiếc giường yêu quí của mình. Được khoảng 10 phút, cô đi tắm, với cái không khí nóng nực này cô không tài nào ngủ được.

Cho phép mình ngăm trong bồn để giảm stress.

Hình ảnh đó..

Lại hiện về ..

Không ..

"Tại sao?? Tại sao Young lại làm vậy với em? Tại sao, Young chỉ đùa thôi đúng chứ? Em biết Young chỉ đùa thôi."

"Đùa?? Em nghĩ Young đùa à? Nó là sự thật, hãy chấp nhận đi, tôi không còn yêu em nữa. Xin lỗi.. vì đã cho em quá nhiều hi vọng."

... . . . . ....... . . . . . .... . . .. . . . . . . .. . . . . . . .. ......

"KHÔNG !!! Young ah~"-Cô choàng người dậy, thở hổn hễn.

Nó chỉ là giấc mơ.

Tim cô lại đau nhói, nước mắt cô lại rơi. ôm lấy thân mình trơ trụi hòng tự an ủi bản thân mình và cố gắng mạnh mẽ..một lần nữa.

.

.

.

.

Một nơi nào đó.

Bây giờ em đang làm gì vậy? Young nhớ em! Nhớ em đến phát điên, Young xin lỗi.. xin lỗi em nhiều lắm.

"Tháng sau đám cưới đấy, con lo mà chuẩn bị đi. Đừng có ở đó mà say be bét hoài như vậy."

RẤM..

Tiếng cánh cửa chua chát đóng sầm lại. Cậu bật cười.

Đau đớn..

Nước mắt cậu lại rơi rồi. Tháng sau đó.. Cái ngày mà cậu và cô cùng nhau đón sinh nhật.

22-09

Sinh nhật cô đó..

Đúng một tháng nữa thôi, oan nghiệt làm sao khi cái ngày đó lại là ngày đám cưới của cậu.

Nhưng làm sao trái lại ý appa cậu? Khi appa cậu hăm doạ sẽ hại đến cô?

"Xem như Young chưa từng yêu em. Mong là Young sẽ dễ thở hơn, và Young mong em sẽ quên Young và..kiếm được người yêu em hơn Young. Tạm biệt người Young yêu nhất."

Và rồi cậu nằm vật xuống giường .. thứ chất lỏng đắng ấy lại có dịp chui tọt vào cổ họng.

Cậu thiếp đi.. giọt nước mắt..vô tình rơi.

.

TBC ..

Chap 2

Ánh sáng của bình minh làm cô nhíu mày tỉnh giấc. Vươn vai cho một ngày mới ấm áp và hạnh phúc.

Mong là vậy.

Ting.. tong..

"Sáng sớm ai mà đến vậy ta?"-Cô tự hỏi.

"Ta-da.. Bất ngờ không? Tớ đến chở cậu đi làm chung nè."

Thì ra là Yuri, sếp của cô. Yuri đang cười hiếp mắt với đống đồ ăn trên tay.

"Ơ.. Tớ đi xe buýt đi làm được mà."

"Xe buýt gì chứ, đông đúc, chờ đợi, mỏi chân. Với lại tớ cũng thuận đường mà."

"Bọc nguyên cái vòng mà kêu là thuận á? Cậu cứ làm vậy tớ ngại lắm."

"Ngại nè.."-Yuri kí nhẹ lên đầu cô. "Sau này gọi tớ là Yul đi. Cấm cãi."

"Ơ.. ừ."

Yuri Pov'

Tớ làm sao tiếp cận khi cậu quá khép kín như thế này đây Hyoyeon? Đúng như Sooyoung nói, cậu chỉ thực sự thoải mái khi với người thân cậu thôi. Aish~ nhắc tới tên nhóc đó, tớ lại cảm thấy thương quá. Hyoyeon à, cậu thực sự không chọn nhầm người yêu đâu.

End pov'

Nhật kí .. ngày .. tháng năm..

Chào Young, mình lại gặp nhau nữa rồi. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, em lại được gặp Young-người em yêu hơn tất cả thứ gì trên đời này, phải làm sao đây? Em lại yếu đuối nữa rồi, tình yêu em dành cho Young ngày một tăng lên. Làm cách nào để em không yêu Young nữa? Làm cách nào để em không nhớ Young da diết từng đêm đây?

Tim em.. Nó đau nữa rồi..

Hãy về bên em, khi còn có thể nhé.. Vì tim em nó luôn đập vì Young và chờ Young về.

Em yêu Young ~

.. . . . . . . . . . .. . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . .

"Con đi đâu đấy?"-Appa của Sooyoung căng thẳng.

"Con đi gặp Yuri, không được luôn sao appa??"-Nghe thế , ông cảm thấy nhẹ nhỏm hơn.

"Vậy à? Cho ta gửi lời thăm đến con bé."

"Vâng. Con đi đây."-Cậu ngoắc đầu đi.

Khi cậu đã đi khuất.

"Theo dõi nó cho ta."-Ông nói với một tên bảo vệ.

"Vâng."

Cơn gió thổi nhẹ vào mái tóc của cậu, nước mắt cậu lại rơi rồi. Rơi vì cậu nhớ cô..đau lắm, cậu bước ra được căn nhà đó khỏi phải nói.. cậu sung sướng đến mức nào đâu. Cậu muốn chạy đến ôm cô vào lòng và nói cậu yêu cô biết nhường nào.

Nhưng có cái gì đó ngăn cậu lại chăng? Cậu không làm được, hình ảnh người con gái cậu yêu đứng bên cửa sổ nhìn lên trời.. và cậu thấy hình ảnh mà cậu không muốn..đó là nước mắt cô rơi..rơi rất nhiều..

Chắc lại là vì cậu rồi, cậu thật tồi. Không dám đứng lên bảo vệ tình yêu của mình..

Hèn nhát thật ..

Sooyoung đập tay vào vô lăng,ôm nó mà khóc. Trong một phút, cậu quyết định chạy đến và ôm chầm lấy cô.. Nhưng rồi, khi đến cánh cửa kia cậu lại chùng bước, không dám chạy vào như khi nãy cậu nghĩ.

Cậu đập tay mạnh xuống mặt đất lạnh cóng, nước mắt cậu rơi ngày một nhiều. Nhưng không hề nghe một tiếng nấc nào từ cậu. Vì .. cậu đã dùng tay còn lại che đi nó mất rồi.

Được một lúc, cậu cố gắng lê thân xác mình tới chỗ hẹn Yuri. Nhưng cậu đâu hay là cô đã chứng kiến tất cả.

.

.

.

Hyoyeon gấp nhẹ quyển nhật kí lại, nhoẻn miệng cười với chính mình. Cô đứng dậy và tiến đến bên cửa sổ, nhìn ngắm không gian làm cô dễ thở hơn và lắng xuống. Không biết tại sao nước mắt cô lại rơi, chắc là vì cô nhớ cậu quá nhiều. Đó không sai chứ?

Cô thở một cái, rồi bước vào trong. Bất chợt, cô thấy một bóng đen chạy về phía cửa, cô nấp vào một bên quan sát.

Không tin vào mắt mình..

Là cậu??

Là cậu sao??

Không. .. Không thể nào?

Cậu.. đang.. khóc?????

Tại sao cậu lại ở đây?

Tại sao cậu lại khóc?

Tại sao..??

Rất nhiều câu hỏi "tại sao" cứ vờn trong đầu cô. Cô bịt chặt miệng mình không cho tiếng nấc có cơ hội phát ra. Đôi mặt cô mở to hết cỡ, dựa mình sát vào bên hông nhằm cho cậu không nhìn thấy.

Tại sao lại như vậy? Chính cô đã nói là chỉ cần nhìn thấy Sooyoung ở đây sẽ lập tức chạy đến mà ôm chầm lấy câu mà. Vậy thì giờ đây cô đang chôn chân một chỗ nhìn cậu.

"Young a~"-Hyoyeon khẽ gọi tên Sooyoung.

michige bogo sipeun saram

michige deutgo sipeun noye hanmadi

saranghe sarangheyo geudeneun odinnayo

gaseumgipi bakhin geuriun saram geude yongwonhi ganjikhalleyo

ottokh anayo

Điện thoại Sooyoung reo lên, cậu bắt máy.

"Tớ nghe nè Yul."

Yul?? Sooyoung quen biết với Yuri sao? Làm sao có chuyện đó được.

Lại một lần nữa cô bất ngờ.

"Ok, tớ sẽ đến đặt chỗ trước."

Ngay khi thấy cậu lê bước đi, Hyoyeon vội chạy xuống nhà để thực hiện ý định lâu lắm rồi.

Nhưng ..

Cô vừa bước xuống, thì chiếc xe đã lăng bánh đi khá xa. Hyoyeon hét lên

"Young ah~~~~~~~~~~~"

Cô té xuống nền đất lạnh cóng, khóc nấc lên như một đứa trẻ, miệng thì cứ la đến tên đó.

"Tại sao chứ? Young đã làm tôi đau khổ như thế này chứ đủ sao? Vậy thì đến đây làm gì nữa, đễ tôi một lần nữa đau vì cậu, rồi lại một lần nữa cậu lại rời bỏ tôi."

Hyoyeon ôm lấy đầu gối mà khóc giữa đường. Được một lúc, cô lê thân mình vào nhà, quá mệt mỏi rồi. Cô muốn thiếp đi để quên con người ấy, nhưng trong giấc mơ của cô thì cậu luôn là người chiếm hữu nó.

"Young a~, xin Young.. hãy một lần cho em được trong vòng tay Young.. một lần thôi.."

TBC ..

Chap 3

Chiếc xe đỗ xịch trước một quán bar khá lớn, Sooyoung bước vào đó và đặt bàn. Một góc khuất sẽ tốt hơn nếu cậu có lỡ rơi lệ.

Cuối cùng thì Yuri cũng đến.

"Hey, chọn chỗ gì mà tối thế?"-Yuri vỗ vai Sooyoung.

"Tớ thích thế. Hẹn tớ ra đây có chuyện gì không?"-Cậu tu chai bia một lần nữa.

Nhìn những vỏ chai không vương vãi khắp bàn là Yuri đã hiểu.

"Không chỉ là chuyện của Hyoyeon.. Tớ thấy cậu không nên làm vậy."-Yuri trách móc.

"Vậy bây giờ cậu nghĩ còn cách nào không? Tớ không thể để vì tớ mà cô ấy có chuyện được. Appa tớ.. cậu cũng biết mà, tớ không đủ sức để bảo vệ cô ấy, tớ hèn nhát.. Haha.."

"Không gì là không thể, khi chính cậu không muốn, hãy suy nghĩ đi, cậu ấy đã khóc rất nhiều khi nhớ về cậu. Sống mỗi lúc khép kín hơn, luôn luôn nhắc đến cậu trong giấc ngủ. Suy nghĩ thật kĩ đi Sooyoung a~.. Một người luôn sẵn sàng hi sinh tất cả để cậu được vui. Một người.."

"Thôi, cậu dừng lại đi.. Tớ không muốn cô ấy sẽ đau khổ. Cứ để cô ấy ghét tớ, rồi quên tớ nhanh hơn."

"Aish~ cái tên này, hết nói nỗi. Tớ nói hết lời rồi. Khi nào cảm thấy cần thì call tớ, tớ sẽ giúp cậu và cậu ấy. Về đi, để tớ đưa cậu về."

"Cám ơn cậu nhiều lắm Yul à.. Thời gian này, hãy bảo vệ cô ấy giúp tớ."

Yuri đỡ lấy Sooyoung về nhà, cậu luôn lắc đầu vì bạn mình. Tại sao vậy chứ? Tại sao Sooyoung lại giống cậu đến vậy.. Để bây giờ cậu đang hối hận khi mất đi tình yêu của mình. Yuri không hề muốn bạn mình rơi vào hoàn cảnh bi đát lúc trước.

Sau khi đưa Sooyoung về, Yuri cũng phóng xe về nha mình, cậu tự cho mình đánh một giấc.

"Mình có nên thử một lần không?"

Từng tia nắng chiếu nhẹ qua cánh cửa sổ, thật yên bình. Hyoyeon khẽ mở mắt. Hôm nay cô phải đi làm sớm, vì công ty có cuộc họp. Cô đã hứa sẽ giúp Yuri mà. Ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân rồi đến công ty.

Câu nói của Sooyoung cứ ám ảnh trong đầu cô. Cô có nên hỏi về chuyện đó không? Nếu hỏi thì được gì chứ. Nhưng không hỏi cô lại cảm thấy khó chịu. Đánh liều vậy.

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng bây giờ là giờ nghĩ trưa của nhân viên. Yuri bước đến gần Hyoyeon.

"Đi ăn không Hyoyeon?"

"Ờ ừ.."

Hyoyeon bước theo Yuri đến căn tin, chọn phần rồi cả hai bắt đầu thưởng thức nó. Sự im lặng đến sợ. Ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Yuri Pov'

Mình có nên đánh liều không? Hay là bỏ đi. Nhưng không được, nếu không làm thì cả hai tên ngốc này sẽ đau khổ mất. Yuri à, mày nên làm thế. Đừng để đứa bạn than giống như mày. Nhất định như thế. (end pov')

Hyoyeon pov'

Mình có nên hỏi không đây?? Hay coi như chưa biết gì. Nhưng không hỏi thì mình khó chịu lắm. Đánh liều vậy. (End pov')

"Hyoyeon/Yul tớ có chuyện cần nói/hỏi."-Cả hai đồng thanh.

"Cậu.. cậu nói trước đi Hyoyeon."

"À, ừ.. Cậu biết ai tên ... Choi.. Sooyoung chứ?"-Đánh liều cô hỏi.

Yuri bất ngờ.

Yuri pov'

Rõ ràng mình không để hở một thứ gì về Soo, vậy tại sao cậu ấy biết chứ.(End pov')

"Nè.."-Hyoyeon lay.

"Hã.. à.. ừ.."

"Vậy.. vậy là biết hã? Hai người là bạn?"

"Ừ, chúng tớ là bạn. Và.. và.."-Yul ấp úng.

"Và gì?"-Càng lúc cô càng khẩn trương.

"Và.. chính cậu ấy nhờ tớ chăm sóc cậu."

"Sao.. sao hã??"-Hyoyeon không thể bất ngờ hơn.

"Thật ra.. CẬU ẤY CÒN YÊU CẬU RẤT NHIỀU."-Yuri cố gắng nhấn mạnh những từ cuối.

Nước mắt Hyoyeon lại rơi, vì sao đây?

Vui mừng?

Đau đớn?

Hay là một cảm xúc khác?

Yuri không biết làm gì hơn là dắt Hyoyeon ra khỏi căn tin và phóng xe đến một nơi nào đó.

"Tớ sẽ giúp hai người."-Yuri thầm nghĩ.

Yuri chở Hyoyeon đến một nơi khá xa thành phố, hình như là hướng ra biển. Cô chạy thật nhanh và lấy điện thoại gọi cho ai đó.

"Là tớ đây, cậu qua căn nhà lần trước tớ dắt cậu qua đi."

"....."

"Không nói nhiều.. Tớ có chuyện gấp đấy."

"....."

"Nhanh cho tớ nhờ."

Chiếc xe đỗ ngay căn nhà của Yuri, cậu dắt Hyoyeon vào nhà với ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy. Nhưng cô vẫn im lặng đi theo. Căn nhà trang trí khá đơn giản và ngăn nắp,khá là rộng, màu trắng là chính.

"Cậu ngồi ở đó đi Hyoyeon. Chờ tớ lấy gì uống."

Yuri bước vào trong nhà bếp, lấy chút nước ép và ra ngoài.

Đã gần 45phút, Yuri lấy điện thoại gọi cho ai đó.

"Đến chưa??"

"....."

"Ok, ở đó đợi tớ."

Yuri cúp máy.

"Ở đây đợi tớ nhé Hyoyeon."

Cô chỉ gật đầu không nói tiếng nào.

Phải chăng cô đang mong những gì cô nghĩ là thật. Để cô có thể yêu cậu them một lần nữa.

"Làm ơn điều mình mong trở thành hiện thực."-Hyoyeon thầm nghĩ.

Yuri bước ra ngoài vẻ mặt trông ngóng ai đó. Cậu đi qua đi lại gần nhà.

Chiếc BMW màu trắng dừng ngay phía sau xe Yuri, người đó bước xuống..

"Cậu vào nhà đợi nhé, tớ mượn xe cậu mua đồ tí."

Không đợi người ấy nói bất cứ gì, Yuri đã đẩy vào nhà. Còn khoá cửa nữa chứ.

"Ơ.."

Yuri cười đắc thắng, lấy xe Sooyoung chạy về nơi nào đó.

"Tên này bữa nay sao thế? Mờ ám .. Hay là có em nào hú hí .. Aish ~ chã hiểu nỗi. Thôi vào nhà rồi tính."

Nghe tiếng động ở trước nhà, Hyoyeon vội chạy ra xem.

Bất chợt ..

Cô đứng lại..

Nước mắt lại có dịp rơi xuống.

"Y..Young !!!!"-Hyoyeon mở miệng ra khó khăn.

Nghe giọng nói quen thuộc, Sooyoung ngẩng đầu lên.

"Không..Không thể nào là cô ấy được..không thể đâu.."-Sooyoung pov'.

Bất ngờ ..

Nhớ..

Cậu nhớ người con gái này..

Luôn hiện hữu trong tim cậu..làm nó đập liên hồi.

"Yeon..Yeonie~~??"

Cậu không tin vào mắt mình.

Sooyoung Pov'

Người con gái làm tôi nhớ đến phát điên, bây giờ đang đứng ở trước mặt tôi này. Nước mắt của em như một con dao nhọn .. đâm vào tim tôi.. làm nó rỉ máu.

Em chạy đến ôm chầm lấy tôi, đứng hình được một vài giây tôi lại cảm thấy vị ngọt trên đầu môi. Em hôn tôi..nụ hôn mà tôi chờ đợi.. làm tôi phát điên lên được.

Nhưng..

KHÔNG ĐƯỢC..

TÔI KHÔNG MUỐN EM VÌ TÔI MÀ CÓ CHUYỆN ĐƯỢC. XIN LỖI EM, YOUNG KHÔNG ĐÁNG VỚI TÌNH CẢM EM DÀNH CHO YOUNG.. YOUNG XIN LỖI.(End pov')

Sooyoung đẩy Hyoyoen ra và làm cô ngã xuống nền nhà và lao về phía cánh cửa, nơi mà cậu mong sẽ giải thoát được nỗi đau của mình.

"YOUNG AH~~~, ĐỪNG RỜI XA EM NỮA.."-Hyoyoen như hét lên chạy theo ôm chầm lấy cậu.

Cánh cửa..

Bị gì vậy??

Sao nó lại bị khoá trái.. !!

Sooyoung đẩy hoài nhưng vô vọng..

Một cánh tay ôm chầm lấy cậu từ đằng sau.

"Xin Young.. Một lần thôi.. Hãy cho em được yêu Young, dù như thế nào đi nữa.."-Nước mắt cô rơi ướt đẫm lưng cậu.

Cậu chỉ đứng đó, nhắm mắt mình lại và tận hưởng cảm giác này.

Không phải là cậu không muốn đâu, nhưng vì con tim cậu quá mãnh liệt..

Sooyoung quay người lại, nắm lấy bờ vai cô.

"Yeonie~ a.. Young xin lỗi.. Young.."

Chưa kịp kết thúc câu nói, Sooyoung lại được thưởng thức hương vị đôi môi đó.

Có lẽ một lần nghe lời Yuri thì tốt hơn.

Sooyoung không đẩy Hyoyeon ra nữa mà đưa nó vào mãnh liệt hơn. Cậu nhớ nó đến phát điên rồi, vì cô cậu sẽ làm tất cả.

Yuri dừng xe lại ngay gốc cây già, cậu bước xuống xe và tiến lại gần. Sờ nhẹ lên thân cây bao nhiêu kí ức ùa về.

Flashback

"Yul a ~ Sica khắc tên hai đứa lên cây rồi nè. Nó sẽ là minh chứng cho tình yêu của chúng mình."

Sica kéo Yuri lại và nói. Một cô bé ngây thơ nói nhưng cô đâu biết người kế bên đang rất đau.

"Bây giờ mình mới có 17 tuổi thôi, Yul chờ Sica một năm nữa nha. Nhất định Sica sẽ lấy Yul, không nhường Yul cho bất cứ ai đâu."

"Sica a~, Yul xin lỗi, Yul không làm Sica được hạnh phúc."-Yul pov'

"Ngày mai là sinh nhật Yul rồi, Sica đã chuẩn bị rất nhiều thứ, mai sẽ làm Yul bất ngờ đó, hehe.. Yah~, sao nãy giờ Yul không nói gì vậy?"

"Ơ.. Yul.."

"Nhìn mặt Yul rõ khờ, không thèm nói với Yul nữa, Sica về trước nha. Hôm nay nhà Sica có tiệc, hẹn gặp Yul ngày mai."

Và..

Sica đi mất..

Yuri nằm vật bên cây đa đó, khóc rất nhiều. Cậu không muốn làm Sica đau khổ-một cô gái hồn nhiên như vậy..cậu làm sao nỡ chứ.

"Yul xin lỗi, vì tương lai của em.. Yul sẽ là người phản bội."

Jessica về nhà với tâm trạng vui vẻ, cô đích thân vào bếp làm bánh cho Yul. Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế, làm những điều tốt lành cho người mình yêu.

Một cặp nhẫn chắc sẽ tốt hơn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ, làm cho cảnh bình minh thật trong sáng và dịu dàng. Jessica thức dậy sớm hơn bình thường.

Cô chuẩn bị phần cơm trưa cho Yuri, cô muốn hôm nay phải thật hoàn hảo.

Thứ cô sợ nhất là dưa leo.. nhưng vì Yuri cô chấp nhận đụng vào thứ ghê tởm đó.

Chứng tỏ cô yêu Yuri đến nhường nào.

Cô đi học trong khung cảnh hạnh phúc, viễn tưởng người mình yêu bất ngờ thì con gì thú vị bằng.

Nhưng..

Cô thất vọng, Yuri không đi học hôm nay. Dù buồn thật nhưng cô vẫn tự trấn an mình và nghĩ chắc là hôm nay sinh nhật nên Yul bận.

Hết giờ học, cô chạy thật nhanh về nhà để lấy cái bánh kem.

"Yul đáng ghét, không đi học.. Tí nữa Yul phải bù cho Sica.."-Cô tự cười rồi đi đến nhà Yuri.

Mỉm cười hạnh phúc.. cô bấm chuông cửa.

Bác quản gia bước ra, đưa cho Sica một chiếc hộp và nói Yul đã đi Mĩ.

Không thể tin được.

Rõ ràng hôm qua còn rất vui vẻ mà.

Sica mở vội chiếc hộp ra, có một sợi dây chuyền, một sấp hình, và .. một lá thư..

Dear Jessica baby của tớ.

Khi cậu đọc lá thư này, cũng là lúc tớ đã lên máy bay và xa cậu mãi mãi rồi. Xin lỗi vì không nói cho cậu biết trước..Vì.. Tớ sợ cậu sẽ đau.. Tớ sợ nước mắt cậu rơi.. Tớ sợ cậu sẽ làm tớ chùng bước.. Sợ lắm cậu à..

Xin lỗi vì tất cả, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.. Tớ cũng không thốt ra đâu, nhưng nó sẽ là lối thoát của hai chúng ta..

MÌNH CHIA TAY NHÉ..

Cậu nghĩ tớ sao cũng được. Hãy hận tớ thật nhiều nhé, vì tớ đáng bị như vậy.. Tớ còn thấy chính bản thân mình đáng ghét nữa mà.

Tớ không biết nói gì hơn..Hãy hạnh phúc nhé..

Tớ nghĩ sẽ tốt hơn..

Tạm biệt người con gái tớ yêu nhất.

Kwon Yuri.

Nước mắt Jessica không ngừng rơi xuống, cô đau..

Nỗi đau đến thấu xương, chiếc bánh kem cô làm cho cậu..

Nó rơi xuống đất rồi..

Mọi thứ..

Đều làm cô ngạt thở..

Cô nên làm gì đây? Cô chạy như điên đến gốc cây đó, ngã khuỵa xuống..

Sica cầm cái bánh kem lên, nó đã bị nhàu nát rồi.

Hình con chuột Mickey méo mó do đích tay cô làm đã bị nát rồi.

Cô không thể tin được đó là sự thật.

Đời là vậy, trớ trêu lắm.

Sân bay..

"Tạm biệt nhé, Yul là kẻ đáng chết. Tạm biệt em."-Nói rồi Yuri quay lừng bước đi.

End Flashback.

"Bây giờ em sống thế nào? Có được hạnh phúc không? Yul nhớ em."-Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Yuri đột nhiên đào dưới gốc cây lên..

Là máy quay mà lúc sinh nhật lần đầu cô đã tặng cho Yuri.

Tua lại những hạnh phúc mà mình đã từng có. Hôm nay Yuri cho phép nước mắt rơi xuống, nhưng chỉ hôm nay thôi.

"Happy Birthday to you.. Happy Birthday to you.."-Sica bất ngờ vì Yuri từ đằng sau.

"Bất ngờ không baby của tớ? Tớ tự tay làm đó, sinh nhật vui vẻ.."-Yuri cười ngố trét kem lên mặt Sica.

"Yah~ Tại sao bánh kem hình dưa leo hã??"-Sica đánh thùm thụp vào vai Yuri.

"A..aa..aa..đừng đánh nữa.. để ..aa.. tớ giải thích mà.."

"Cho cậu 1phút 30 giây."-Sica nghiêm mặt.

"Cậu không thích dưa leo và ghét mùi đó đứng chứ? Vậy cậu hãy dùng những trái dưa leo nhỏ này đút cho tớ.. Thế là cậu tránh xa được nó, tớ là người hùng của cậu và được ăn nữa.. Một mũi tên chết ba con nhạn còn gì."

"Đồ.. đồ đáng ghét.."

"Thôi mà, tớ xin lỗi mà..Cậu đừng nhăn, đang quay cậu đó, nhăn xấu lắm.."

Cậu bật cười khi xem lại cái clip đó.

Dù sao nó cũng là kí ức rồi, một kí ức đẹp giữa họ. Vậy thì hãy cất nó vào một vali của trái tim nhé, khoá nó lại rồi khi một phút chợt nhớ, lại lấy nó ra xem.. Có lẽ.. sẽ tốt hơn.

Yuri chôn nó lại dưới gốc cây, rồi bước đi. Như vậy đã đủ rồi.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, Sica baby của Yul."

TBC ..

Chap 4

Sooyoung nằm cạnh Hyoyeon ôm lấy cô và không ngừng vuốt ve gương mặt đó. Tận hưởng mùi hương trên mái tóc vàng óng mượt. Cũng đã mấy tháng rồi, cậu chỉ được ngắm nhìn cô ấy từ phía xa thôi ..

"Young sẽ không bỏ em thêm bất kì lần nào nữa.. Young xin lỗi vì tất cả. Young yêu em và Young không muốn thấy giọt nước mắt em rơi. Hãy luôn ở bên Young nhé."

Sooyoung nhẹ nhàng nói, cậu hôn vào má cô như chứng tỏ những lời mình nói.

"Còn đám cưới??"

"Young sẽ nghĩ ra cách thôi. Em chỉ cần ở bên cạnh Young để tiếp thêm sức mạnh cho Young là được rồi."

Cánh cửa bật mở..

"Ô mo~ .. Coi như tớ chưa thấy gì. Xin lỗi .. xin lỗi.."-Giả vờ che mắt, Yuri bước ra ngoài.

Nói rồi, Yuri bước ra ngoài mừng thầm cho bạn mình.

Thấy vậy, cả hai vội mặc đồ vào và ra ngoài.

"Yuri, tớ nhờ cậu cái này nhé."-Sooyoung nói khi đã đưa Hyoyeon về nhà.

"Chuyện gì đây nhóc Shikshin?"-Bật nắp chai bia, Yuri uống.

Sooyoung ghé nhỏ vào tai Yuri mà nói. Không biết nói gì mà Yuri hoảng hồn.

"Cậu..cậu..cậu dám làm vậy.??"-Yuri tròn mắt.

"Tớ.. chỉ mong nó thành công, còn chuyện làm là đương nhiên."-Sooyoung chắc chắn.

"Ok. Tớ sẽ giúp, bây giờ tớ đi làm luôn."

"Ngủ ngon, Kwon Đen."

"Yahhhhhhhhhhhhhhh~~"-Chưa kịp rượt Sooyoung đã nhấn ga và chạy đi.

"Aish tên nhóc này.."-Lẩm bẩm một hồi Yuri cũng lên xe chạy về nhà.

"Sunny hã?? Mình nhờ cậu chuyện này."-Yuri gọi điện thoại cho một ai đó.

"Sao giờ này con mới về?"-Ông Choi ngồi trước Sofa, ông đang rất bực vì đã cho người theo dõi Sooyoung nhưng lại bị cậu cắt đuôi.

"Con đi với Yuri, không được sao ba?"

"Sao dạo này con cứ qua lại với nó vậy?"

"Đã cấm không cho con qua lại với Hyoyeon rồi, bây giờ lại đến Yuri sao ba?"-Sooyoung chợt đau nhói. Cậu không ngờ ba cậu lại trở nên như thế này, đúng là đồng tiền có ma lực đến thế.

"Thôi được rồi, con lên phòng đi."

Cậu bước lên phòng với một cảm xúc khó nói.

"Xin lỗi appa, con không muốn. Xem như con bất hiếu."-Sooyoung pov'

Lại một đêm nữa trôi qua, mỗi người đều có nỗi niềm riêng.

Hyoyeon hạnh phúc đánh một giấc, Yuri cũng thiếp đi.

Chợt điện thoại Hyoyeon rung lên.

"Ngủ ngon, Young yêu em."

Mỉm cười cô cũng nhắn lại tương tự, mong ngày mai sẽ là ngày hạnh phúc cho mọi thứ.

Một nơi nào đó..

"Appa à, con không lấy chồng đâu, con không yêu người đó, còn tệ hơn là chưa biết mặt người như thế nào."

"Tiffany con bắt buộc phải làm theo, gái lớn lấy chồng. Dù gì hai bên gia đình cũng bàn bạc xong rồi, không cãi được. Yêu chi tên Taeyeon hèn mọn đó, nó cho con được tương lai không?"

Câu nói đau lòng nhất mà appa Tiffany nói như vậy làm tim cô như vỡ vụn.

"Appa? Appa có thể nói như vậy sao appa? Tại sao hồi xưa, appa lại luôn dạy con phải sống với tình yêu của mình, không nên nghe theo bất cứ ai vì cuộc đời mình là do mình quyết định, vậy tại sao bây giờ appa lại áp đặt con vậy? Umma sẽ như thế nào khi thấy con sống không hạnh phúc."-Tiffany nấc lên từng cơn, cô không chịu đựng được nữa rồi.

Appa Tiffany im lặng thở dài, ông cũng không muốn thế nhưng ông nội Tiffany đã sắp xếp.

"Appa.. Appa xin lỗi, nhưng không thể làm trái, hãy hiểu cho appa. Cứ như vậy đi, không thay đổi gì cả."

Tiếng tút dài ngân vang..

Tiếng nấc của Tiffany ngày một lớn hơn, cô đau khổ .. cô hận chính mình không thể làm bất cứ điều gì cả.

"Sooyeon à, cậu .. hức.. đang làm gì vậy?"-Tiffany gọi cho bạn thân mình.

"Tớ đang nằm thôi, có chuyện gì không Miyoung?"-Sooyeon trả lời. "Đừng nói là chuyện đó nữa nhé."-Sooyeon hỏi nghi ngờ.

"Ừh.. hức.. tớ phải làm sao đây? Tớ không muốn kết hôn với người tớ không yêu, tớ không muốn có lỗi với Taetae.."

"Nghe tớ này Miyoung, hãy đấu tranh vì tình yêu của mình, tớ luôn ủng hộ cậu. Hay .. cậu cùng Taeyeon trốn về Hàn Quốc đi."

"Còn appa tớ??"

"Vậy cậu muốn bị nhốt trong cái còng mang tên hôn nhân với người cậu không yêu à?? Còn Tae thì sao?"

"Có.. có được không???"

"Cậu phân vân thì ở lại lấy người mà cậu không quen đi.??"-Sooyeon đánh vào tâm lí của Tiffany.

"KHÔNG .. Người tớ muốn lấy là Tae, không một ai khác cả."-Tiffany lập tức trả lời. "Được rồi, tớ sẽ làm theo. Tớ sẽ nhớ cậu lắm Sooyeon à.."-Tiffany thút thít.

"Sao lại nhớ tớ? Tớ cũng về HQ mà, có một số chuyện tớ cần về. Tớ nói là để cậu về chung mà."

Chưa gì đã nghe tiếng hét từ đầu dây bên kia của Sooyeon.

"Yehhhhhhhhhhhhhhhhhhhh........................ Cậu là nhất Sooyeon à.. Nếu không có Tae, cậu là người tớ yêu nhất đấy.. Moah moah.."

"Oẹ.. Gớm quá, lo chuẩn bị đi, tối mốt chúng ta đi đó. Tớ đi ngủ đây."

"Ngủ ngon .."

Chuyện gì đến nó đến, tối hôm đó đợi lúc ông Hwang đi gặp đối tác, Sooyeon đã qua rước Tiffany ra sân bay.

"Haìz, appa con xin lỗi.. chỉ vì con muốn sống với tình yêu của mình, con bất hiếu."-Tiffany thở dài, quả thật không vì chuyện này cô cũng sẽ không rời khỏi đây đâu vì quá nhiều kỉ niệm đẹp từ thời thơ ấu đến giờ.

Thấy vậy Taeyeon an ủi cô.

"Đừng buồn nữa Fany của tớ, luôn có tớ bên cạnh cậu mà."

"Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."-Jessica nãy giờ mới lên tiếng.

"Yeonie~~~~~~~.. MẤY..MẤY NGƯỜI .. BỎ TÔI RA.."

Sooyoung vùng vẫy đám người mặc đồ đen, mọi thứ hỗn loạn lúc này, cơn mưa mỗi lúc một lớn phả vào mặt cậu.

"BỎ RA......."-Sooyoung vùng dậy, đấm vào mặt một tên kiềm cậu.

Sooyoung chạy lại bên cạnh Hyoyeon..

"Tỉnh..lại đi Yeonie a~~"

"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG"

Tiếng ì ạch nặng nhọc của bước chân dần như ngày một nhanh hơn, nước mắt đầm đìa ngày một nhiều hơn.

Vì sao ư??

Chap sau sẽ rõ ^^ ..

Chap 5

Flashback.

Sooyoung quyết định đưa Hyoyeon đi chơi xa, một nơi ngoại thành với đồng cỏ mênh mong sẽ là lựa chọn tốt để vun đắp tình yêu của hai người.

Mười giờ sáng, Sooyoung qua nhà cô để chuẩn bị, vẫn như thường lệ Sooyoung vào nhà và giúp một tay. Và vẫn như thường lệ, cậu lại bị theo dõi. Đương nhiên là cơ hội không đến với ai quá nhiều lần, cậu cắt được đuôi nhưng khi tên bảo vệ dò thì bảng số xe cậu đã hiện quá rõ.

Khi hoàn thành mọi thứ, Sooyoung mở cửa xe cho Hyoyeon. Cả hai vui vẻ bên nhau, Sooyoung quay sang kéo dây an toàn cho cô và chiếc xe dần lăn bánh.

Chiếc xe cũng như chủ nó đang hướng đến một nơi hạnh phúc bất tận.

Dừng lại khi đã đến nơi, Sooyoung dắt tay Hyoyeon đến nơi mà cậu nói.

"Đẹp không Yeonie??"-Mỉm cười với bạn gái mình, Sooyoung nói.

"Đẹp lắm."

Nắm tay dắt trên cánh đồng vàng ươm, từng cơn gió mùa thu thổi nhè nhẹ làm cho cây như đang được nhảy múa, những con chim thi nhau hát dưới ánh nắng vàng dìu nhẹ chiếu từng tia. Khung cảnh thật lãng mạn và yên bình biết bao, nhưng đời đâu phải lúc nào cũng trải đầy cánh hoa hồng để chúng ta dễ dàng tận hưởng nó.

Nó phải được ví như cành hoa hồng mới đúng nhỉ? Những gai nhọn luôn làm ta phải đau đớn và rướm máu. Vậy thì mấy ai có đủ sức mạnh để vượt qua nỗi đau để đến được "những cánh hoa" mềm mại kia?? Trừ khi chúng ta có mục đích sống và tình yêu mãnh liệt với thứ gì đó mới có thể vượt qua được.

Cũng như Sooyoung bây giờ thôi, cô đang chịu đựng nỗi đau và cô cần vượt qua nó.

Cả hai cùng nhau trò chuyện, rượt đuổi để rồi thơi gian cũng thấm thoát trôi qua. Bây giờ đã là chiều tà, Sooyoung nắm lấy tay cô dắt đến nơi gốc cây già toả bóng rồi cả hai cùng nằm xuống tận hưởng cái không khí mát mẻ.

"Yeonie à, em đang nghĩ gì đó?"-Sooyoung hỏi khi cậu đang nhắm mắt.

"Em đang nghĩ đến viễn cảnh chúng ta cùng nhau sống đến già, con cháu quay quần bên nhau. Hạnh phúc biết bao !"-Cô cũng thế, đang nhắm chặt mắt để tận hưởng.

"Hãy đợi Young nhé, Young sẽ cố gắng cho chúng ta, Young sẽ không để ai làm hại đến em đâu. Sẽ không một ai được đụng vào người Young yêu. Chỉ cần cho Young thời gian Young tin mình làm được."-Sooyoung mỉm cười, nắm chặt cánh tay kia lại nhằm tạo niềm tin hơn cho cô.

"Ngọt ngào quá nhỉ? Mùi mẩn quá nhỉ?"-Giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy quyền cất lên làm cho cả hai giật mình.

Sooyoung bừng tỉnh khi nghe được tiếng nói đó, là appa cậu. Sooyoung gần như run lên, quá bất ngờ vì điều này, mắt cậu mở to hết cỡ nhưng con tim vẫn ý thức được rằng phải bảo vệ Hyoyeon ngay lúc này.

"Appa?!!"

"Còn gọi ta là appa được à??"-Vẫn giọng nói khàn ấy nhưng càng lúc có vẻ sự tức giận chiếm càng cao. "Ta cho con một cơ hội cuối cùng, đi về cùng ta !"

"Appa.."-Sooyoung đứng lên che chắn người yêu mình, có lẽ lần này cậu nên đấu tranh vì tình yêu của mình.

Ông Choi vẫn im lặng.

"Con.. xin lỗi.. nhưng..con không muốn đám cưới."-Lời nói cậu nhẹ nhàng cất lên nhưng đầy cương nghị và quyết tâm.

Ông vẫn im lặng, dùng ánh mắt để nói chuyện với cậu.

"Con không thể lấy người con không yêu được, appa hãy cho con lựa chọn con đường của con đi."

"Con đường?? Con đường ngu xuẩn mà con đã và đang chọn sao?? Rồi sẽ như thế nào, lại đạp lên vết xe đỗ của ta sao?? Yêu? Yêu là cái quái gì? Uma con đó, cũng là người đàn bà ta yêu rồi con cho ta kết cuộc của một chuyện tình nồng nàn say đắm 1 thời đi."

Từng nốt âm mỗi lúc một nâng cao, nỗi uất hận trong lòng dâng lên. Không gian chùng xuống được một khoảng rồi ông Choi tiếp tục cất lời.

"Còn cô hãy buông tha nó đi, cô và nó là hai thế giới khác nhau, KHÔNG BAO GIỜ CÓ HẠNH PHÚC như hai người đã từng mơ."-Ánh mắt ông sắt lạnh nhìn lấy Hyoyeon.

"Đem nó đi."-Lệnh được tuyên ra, lập tức hai tên vệ sĩ đi về phía cậu rồi nắm chặt lấy, dù cậu có vùng vẫy cũng hoàn toàn thất bại.

"Buông tôi ra !!!!!!"-Sooyoung hét lên vùng vẫy nhưng đành bất lực.

Dĩ nhiên là Hyoyeon chạy theo, nhưng lại bị một tên vệ sĩ khác kiềm cặp. Sooyoung bị đưa lên chiếc xe màu đen, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

NHƯNG..

RẦM..............................

Viễn cảnh trước mặt làm cậu kinh hoàng, thân xác đó.. Tim cậu như ngừng đập vì nó.

Hyoyeon khi được thả ra liền nhào đến chiếc xe kia, nó đang chạy rất nhanh nên.. Cô suy tính một lúc, vội băng qua cánh đồng với thân eo hẹp cô dễ dàng đến trước chiếc xe kia.

Cô vừa đến thì..

RẦM............................

Thân hình Hyoyeon bị hất tung lên rồi văng xa ra ngoài. Một màu trắng xuất hiện trước mắt cô, à không còn có màu đỏ nữa..

Màu đỏ của máu..

Nhưng .. cô vẫn cười ..

Đơn giản vì nước mưa sẽ rửa trôi đi dòng máu cô để không làm cậu hoảng sợ. Cơn mưa cứ thế đâm thẳng vào mặt và thân người cô.

Sooyoung lúc đó cũng cố vùng vẫy ra khỏi đó.

"Yeonie~~~~~~~.. MẤY..MẤY NGƯỜI .. BỎ TÔI RA.."

Sooyoung vùng vẫy đám người mặc đồ đen, mọi thứ hỗn loạn lúc này, cơn mưa mỗi lúc một lớn phả vào mặt cậu.

"BỎ RA......."-Sooyoung vùng dậy, đấm vào mặt một tên kiềm cậu.

Sooyoung chạy lại bên cạnh Hyoyeon..

"Tỉnh..lại đi Yeonie a~~"

"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG"

End Flashback.

Cánh cửa bệnh viện bật tung ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chiếc giường bệnh nhanh chóng chạy đến đó .. rồi..

CẠCH ..

Âm thanh khô khốc khó chịu đến chết người vang lên, đèn cấp cứu đồng thời đươc phát sáng.

Không gian tĩnh mịch quay trở lại với trạng thái ban đầu.

Sooyoung cứ đi qua đi lại như thế, cậu không biết làm gì lúc này để giúp mình dằn cái lo lắng tột cùng này. Cậu đấm mạnh rất nhiều cái vào tường làm nó như muốn tứa máu, các khớp xương kêu rõ to rồi tê liệt theo cảm xúc bây giờ.

Ngã xuống nền gạch trắng, cậu lấy đầu gối mà khóc nức nở. Lại một lần nữa, cậu bất lực trước nỗi đau này, làm sao cậu có thể chịu được đây. Cái cảm giác như bị người khác bóp nghẹn trái tim..thực sự rật khó chịu.

Một lúc sau, Yuri cũng đến nơi. Cậu cũng hốt hoảng không kém khi nghe tin Hyoyeon bị vậy.

"Sao rồi Sooyoung??"-Yuri thở hổn hển

Sooyoung chỉ lắc đầu rồi tiếp tục gục mặt mình xuống đầu gối. Cậu không thể nói gì được nữa, nó nghẹn lại ở cổ rồi.

Có lẽ khi cậu nói, nước mắt lại tràn ra mất.

CẠCH.

Tiếng cánh cửa mở ra, ánh đèn cánh cửa vội tắt, ông bác sĩ già cùng với hai cô y tá bước ra ngoài. Lau từng giọt mồ hôi đẫm trên trán.

Sooyoung chạy lại trông chờ điều gì đó từ bác sĩ, ánh mặt cậu sắc lên to hơn bình thường. Nắm chặt đôi vai bác sĩ, ghì mạnh hơn khiến ông khẽ nhăn mặt nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ vì ông hiểu được cảm giác lo lắng của người nhà bệnh nhân.

"Hyoyeon có sao không bác sĩ??"-Yuri mở lời.

"Hiện tại thì không sao, nhưng cô ấy vẫn còn hôn mê."

"Vậy khi nào cô ấy tỉnh lại."

"Nhanh thì một ngày, chậm thì.."-Giọng bác sĩ chùng xuống như không nói được gì.

Chắc vì ông sợ khi nói ra sẽ làm người nhà không chịu được.

"THÌ BAO LÂU???"-Sooyoung chịu không được nữa rồi, phải nói là cậu rất sợ cái cảm giác này, nó làm cậu ray rứt, bồn chồn, không thể nào giải thoát được.

"Tuỳ vào bệnh nhân, vì bệnh nhân bị chấn thương đầu khá mạnh dẫn đến hôn mê."

Đôi tay ấy..bất lực bỏ vai bác sĩ ra. Tự mình bước lui vài bước để ổn định tinh thần, nhưng càng lùi càng hoảng.

Chạy..

Chạy thật nhanh ra khỏi đây, bỗng dưng lòng cậu lại dấy lên một niềm gì đó lạ lùng, không biết nó là gì nhưng nó làm cậu rất sợ.

Yuri đuổi theo Sooyoung nhằm mong cậu tốt hơn.

"Sooyoung."-Cuối cùng thì bắt được rồi.

Theo quáng tính nên cả hai vật nhau ra nền cỏ của khuôn viên bệnh viện. Nằm đó, hai người thở dốc.

Nhìn lên đám mây và bầu trời đầy sao, những kỉ niệm đẹp lại ùa về hai người.

Flashback Sooyoung.

Bầu rời với cơn mưa tầm tã, mang theo từng cơn ớn lạnh kéo về khiến người của Hyoyeon bỗng trở nên run cầm cập, cô vội khoác lấy chiếc áo và che dù đi về nhà. Con đường trở nên vắng bóng dần, họ vội vã chạy tìm chỗ trú mưa.

Sooyoung pov'

Tôi cũng như bao người khác, chạy thật nhanh về vì không đem theo dù gặp chiếc xe hỏng giữa đường nữa. Tôi đành trùm lấy áo khoác ngoài của mình chạy túi bụi về nhà.

Ouch ..

Dường như tôi tông vào ai đó thì phải, làm tôi lăn ra té và người đó cũng vậy. Aigoo~ tôi trở nên hậu đậu từ khi nào vậy. Vội đứng dậy đỡ lấy cô gái ấy, tôi xin lỗi tới tấp. Tôi nhớ mặt tôi đâu dính gì đâu, sao mà cô ấy cười khúc khích thế nhỉ?

Gãi đầu như không hiểu chuyện gì, cô ấy lên tiếng.

"Cô không sao chứ? Người cô ướt hết rồi."

Oa~ giọng nói dễ thương thật. Tôi nở nụ cười ngốc nghếch.

"Ơ, không sao. Tôi xin lỗi."

"Không sao, nhà tôi gần đây cô có cần hong khô quần áo không? Đồ ướt thế này dễ bệnh lắm."

"Ơ, vậy phiền cô."-Tôi cảm giác được mặt tôi nóng dần lên.

Lí do gì khiến tôi đồng ý với ý kiến của em đây?

Tôi còn không thể lí giải được nữa là.

Chắc là do duyên trời đã định tôi gặp và yêu em.

End pov'

Hai người trở nên thân thiết nhau hơn, gặp gỡ trò chuyện ăn tối cùng nhau. Đến lúc họ cảm thấy không thể sống thiếu nhau nữa ắt họ sẽ tìm đến nhau.

Vào hôm tối là kỉ niệm một tháng họ chính thức quen nhau, Sooyoung lái xe đến nhà Hyoyeon với tâm trạng hạnh phúc.

"Young đến rồi."

"Young ngồi chơi đi, em đang bận dưới bếp."-Hyoyeon lay hoay với đống đồ ăn cô chuẩn bị.

"Để Young phụ em."-Vừa mới vào bếp đã bị cô chặn lại.

"Thôi thôi, Young mà phụ là tí không còn gì ăn đâu. Nên đợi e đi."

Dù mới quen nhau được một tháng, nhưng cô đã quá biết Sooyoung. Lỡ mà cô để giúp, chắc một hồi là ra tiệm ăn luôn ý. Cứ thấy cô sơ hở là ăn vụng, không hết mới lạ.

Sau khi cả hai ăn uống, hạnh phúc bên nhau, Sooyoung đề nghị đi dạo ngoài sân. Êm đềm và bình yên là đây. Cùng với người mình yêu thương dạo bước.. Hạnh phúc thật.

"Oa, hôm nay trời nhiều sao quá đi, đẹp thật Yeonie à!!"-Quyết định ngồi xuống ghế gần đó, Sooyoung phấn khích chỉ tay lên bầu trời.

'Ừ, đẹp thật, cũng lâu lắm rồi em không ngắm sao như thế này."

"Vậy sau này Young sẽ xây một ngôi nhà có cái sân thượng thật to, ở giữa đồi cho tối nào em cũng được ngắm sao nhé."-Siết chặt lấy cái ôm, Sooyoung mỉm cười hạnh phúc nói.

"Hứa nhé. Em yêu Young nhất nhất .."-Đây là lần thứ ba cô tỏ ra dễ thương trước mặt Sooyoung.

Cứ thế, hai người hạnh phúc. Không ai quan tâm đến vật cảnh xung quanh, yêu là chỉ cần bên cạnh người mình yêu là được rồi.

End Flashback Sooyoung.

Flashback Yuri.

"Yul a~~~~~~~"

Nghe chất giọng nhão nhoẹt là Yuri đủ biết ai rồi.

"Chuyện gì vậy Sica baby của tớ?"

"Tớ muốn cậu hái ngôi sao kia cho tớ!!"

Gì chứ?? Kêu cậu vẽ 1000 ngôi sao còn chứ nghĩ sao kiu cậu hái sao?? Yuri đơ như tượng.

"Yah, đơ vậy."-Jessica đánh nhẹ vào vai.

"Ơ.. Tớ.. Làm sao có thể.."

"Sao lại không??"

"Cho dù tớ có lên được dải thiên hà đi nữa thì làm sao khiêng nó về cho cậu, kích cỡ một ngôi sao không phải nhỏ bé như cậu đã thấy đâu."-Thở dài Yuri nói.

Nghe vậy Jessica liền phụng phịu.

"Thôi được rồi, tớ hứa sau này sẽ xây một ngôi nhà trên cây cho cậu để cậu thoải mái ngắm sao. Ok ?"

"Yey~~ Yul là nhất.."

End Flashback Yuri.

"Tính bỏ trốn sao nhóc?"-Yuri bây giờ mới lên tiến.

"Tớ không biết làm gì nữa, bỗng nhiên trong lòng tớ lại dấy lên một cái gì đó lạ lắm. Tớ sợ.."-Nước mắt bỗng nhiên rơi nhẹ xuống khoé mắt.

"Không sao đâu nhóc. Tin vào cô ấy và tình yêu của cậu đi, hãy suy nghĩ về những gì cô ấy đã làm cho cậu."

"Tớ biết rồi, cám ơn cậu nhiều lắm Yul à.."-Sooyoung ngồi dậy vỗ nhẹ vào vai Yuri mỉm cười.

"Đi vào đi, chã lẽ cậu để cô ấy ở đó một mình sao?"-Đứng dậy Yuri kéo mạnh Sooyoung về phía trước, đánh mạnh một cái vào vai.

Bỏ vào trước, nhưng rồi cũng khựng lại.

"Làm gì vậy?? Không vô hã?? Vậy tớ vào trước, mua giúp tớ nước uống nha, thanks nhiều."-Sooyoung bỏ lên lầu một nước.

Tâm trạng cậu đã đỡ được phần nào rồi, nhờ có sự động viên của bạn thân mình. Cậu thật may mắn khi có cả bạn tốt và người yêu. Vì vậy cậu cần cố gắng lúc này.

Bóng dáng của một ai đó rất quen thuộc đi phía trước khá xa, nhưng không thể nào thoát khỏi mắt cậu. Cậu mập mờ không dám tin đó là sự thật, không tin một điều mà bốn năm trước cậu bỏ người con gái đó ra đi giờ lại gặp.

Cậu phủ nhận dáng vẻ phía trước là của người cậu nhớ da diết, đau từng đêm, hối hận vì đã làm vậy.

"Sica?? Không là em đúng chứ?"-Yuri tự nhủ.

Sau khi xuống máy bay, cả ba cùng nhau đến nhà Jessica, đó là một căn biệt thự nằm gần biển, không khí khá thoáng đãng và vắng vẻ cho việc (trốn nhà) của Tiffany.

Nhưng vừa bước ra khỏi taxi thì Jessica bất cẩn vấp té làm nó sưng tấy lên. Đành phải đưa cô đến bệnh viện.

"Cậu ráng chịu đau một tí nhé, đúng là hậu đậu hết chỗ nói."-Taeyeon mở lời, vì cậu quá hiểu rõ tính nết của Jessica mà, bạn với nhau từ lúc Jessica mới qua Mỹ cho đến bây giờ cũng là 3 năm mấy rồi.

"Đâu phải tại tớ, tại cái thềm cao quá mà."-Jessica chu chu mỏ phản đối.

"Aigoo~ sao cũng được."-Thở dài Taeyeon nói.

Khẽ lướt nhìn Fany, Taeyeon biết là cô vẫn còn buồn về việc trốn nhà đi, nhưng còn cách nào khác đâu, cô và cậu đều không muốn nhìn thấy người mình yêu đau khổ.

Taeyeon vỗ nhẹ vai Tiffany hòng để cô ấy biết được mình hiểu nỗi lòng đó, Tiffany chỉ mỉm cười trấn an Taeyeon cũng như chính mình. Số phận thật nghiệt ngã, những mối tình dang dở khiển người ta muốn khóc không được muốn cười cũng chẵng xong.

Đành chấp nhận nó hay đi ngược lại nó?

Chiếc Taxi dừng lại ở cổng bệnh viện, Taeny vội đỡ bạn mình vào trong. Đến phòng chụp X-quang, Taeny vội đưa Sooyeon vào trong. Sau khi hoàn thành xong, cả ba cùng đi về.

Quả thật cái mùi bệnh viện làm con người ta không bệnh cũng muốn bệnh, mủi khử trùng khó chịu. Bước vội ra khỏi cổng bệnh viện, mùi hương làm Jessica dừng bước và ngoảnh đầu lại.

Mùi hương đó ?

Dáng vẻ đó ?

Mái tóc đó ?

Làm sao có thể lầm lẫn được !

Bóng người dần xa khuất, Jessica rất muốn chạy đến xem có phải là người cô luôn nhớ suốt bốn năm nay không?

Nhưng .. Không thể..

Chân cô đang rất đau và khó cử động được. Bất lực, Jessica đành bước tiếp về nhà nhưng lòng vẫn còn nghi vấn.

Hay tại vì Jessica đã yêu quá nhiều để bây giờ bị ảo giác. Không thể đâu, đã bốn năm rồi, Jessica không có cảm giác này.

"Aigoo~, đến nhà rồi. Mệt thật."-Taeyeon ngã dài trên sofa nói.

"Tae mệt lắm hả? Để em pha nước cho Tae tắm nha."-Tiffany chạy nhanh vào phòng mà không cần sự đồng ý của chủ nhà =]]~ *má Nấm bãnh thật*

"Nhà tớ cơ mà .."-Jessica nói vọng vào làm Tiffany dừng bước.

"Ơ, nhà cậu hã ?? *mặt ngơ* Don't care !!"-Tiffany phán một câu xanh rờn rồi tung tăng bước vào phòng mình chọn.

"Để tớ đưa cậu vào phòng."-Taeyeon lắc đầu đứng dậy đưa Jessica vào phòng.

"Cám ơn cậu."-Đặt Jessica vào phòng, Taeyeon quay bước đi. "Taeyeon à !"-Nắm lấy tay của Taeyeon Jessica nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Hôm nay, hình như tớ.."-Jessica ngập ngừng, thấy thế Taeyeon cười nhẹ.

"Chuyện gì vậy cô nương?"

"Hình như..khi ở bệnh viện tớ đã thấy..Yuri."-Jessica ngập ngừng nói.

Hơi ngạc nhiên vì câu nói nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười nhẹ.

"Chắc do cậu nhớ quá nhiều thôi. Nghỉ sớm đi."-Kí nhẹ lên đầu Jessica, rồi đỡ cô ấy nằm xuống.

Biết chắc chắn Jessica đã ngủ, Taeyeon bước ra ngoài.

"Fany à, em cũng nghĩ sớm đi."-Taeyeon nhẹ nhàng nói.

"Tae đi tắm đi, có nước tắm rồi đó."-Tiffany cười nhẹ, chắc có lẽ cô vẫn còn đau vì chuyện của appa cô.

"Tae xin lỗi, vì đã khiến em trở mặc với appa mình."-Taeyeon cũng đau không kém, bản thân cậu không có gia đình nên cậu cũng không muốn vì mình mà khiến cho người mình yêu cũng thế.

"Ngốc, em yêu Tae chứ đâu yêu người em sắp cưới. Đừng suy nghĩ nhiều vậy, em biết Tae nghĩ gì đấy, em không sao cả chỉ là hơi buồn một chút thôi. Tae đi tắm đi."-Tiffany hôn nhẹ lên môi Taeyeon như chứng minh lời nói của mình là thật.

"Em mới ngốc đó, hãy nhớ là Tae yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này, em là cuộc sống của Tae..em"

"Được rồi được rồi, Tae đâu cần phải sến như vậy, em biết Tae yêu mà. Ngốc, đi tắm rồi ngủ nè."

Mỉm cười nhẹ, Taeyeon hôn lên trán Tiffany để minh chứng tình yêu mình, sau khi Taeyeon tắm xong, cả hai bước lên giường ngủ.

"Ngủ ngon, yêu em Fany Fany Tiffany của Tae."

Túc trực ở bệnh viện khá mệt mỏi nhưng không làm cho Sooyoung nãn lòng, mà hi vọng lại càng tăng cao.

"Nghĩ tí đi, muốn gục trước khi cậu ấy tĩnh à?"-Yuri đánh nhẹ vào vai Sooyoung.

"Không sao, tớ muốn người đầu tiên cậu ấy thấy phải là tớ."

"Vậy tớ đi mua thêm gì để ăn đây."

Một tuần trôi qua, Hyoyeon vẫn chưa có dấu hiệu tĩnh nhưng Sooyoung nuôi hi vọng và túc trực bên cô ấy. Yuri cũng thường xuyên đến bệnh viện để thăm cô ấy và..còn một lí do nào khác.

"JESSICA JUNG SOOYEON~~~ đi đến bệnh viện để kiểm tra cái chân chết tiệt của cậu ngay trước khi tớ đánh gãy luôn bên kia."-Giọng nói thánh thót phát ra trong nhà Jessica.

"Biết rồi Kim Nấm Hường, nói mãi. Đi ngay nè."-Jessica lắc đầu ngán ngẫm với bạn thân mình.

Jessica đi (lết) ra ngoài thì thấy cái phim tình cảm dài tập chiếu mọi lúc mọi nơi trong nhà.

"YAH~ kêu tớ đi bệnh viện mà không đỡ ở đó mà tình với chã cảm."-Hai người kia lật đật buông nhau ra chạy đến đỡ lấy Jessica để bắt taxi giúp cô đến bệnh viện. *trời, để người bị trọng thương đi một mình, có hai đứa bạn tốt GHÊ GỚM GHIẾC luôn*

"Chân của cô được tháo bột rồi, chúng tôi sẽ tiến hành ngay bây giờ."-Ông bác sĩ già ân cần nói. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã có một cô gái chạy bán sống bán chết đến ông.

"Bác sĩ, bạn tôi.. bạn tôi cử động rồi.. Phòng số 32."-Cô gái thở gấp.

"Được tôi đến ngay."-Ông bác sĩ cũng hốt hoảng chạy đi.

Cô gái ấy vừa tính chạy theo bác sĩ thì một giọng nói, kéo cô ấy lại.

"Yul .."

Hay tại vì Jessica đã yêu quá nhiều để bây giờ bị ảo giác. Không thể đâu, đã bốn năm rồi, Jessica không có cảm giác này.

"Aigoo~, đến nhà rồi. Mệt thật."-Taeyeon ngã dài trên sofa nói.

"Tae mệt lắm hả? Để em pha nước cho Tae tắm nha."-Tiffany chạy nhanh vào phòng mà không cần sự đồng ý của chủ nhà =]]~ *má Nấm bãnh thật*

"Nhà tớ cơ mà .."-Jessica nói vọng vào làm Tiffany dừng bước.

"Ơ, nhà cậu hã ?? *mặt ngơ* Don't care !!"-Tiffany phán một câu xanh rờn rồi tung tăng bước vào phòng mình chọn.

"Để tớ đưa cậu vào phòng."-Taeyeon lắc đầu đứng dậy đưa Jessica vào phòng.

"Cám ơn cậu."-Đặt Jessica vào phòng, Taeyeon quay bước đi. "Taeyeon à !"-Nắm lấy tay của Taeyeon Jessica nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Hôm nay, hình như tớ.."-Jessica ngập ngừng, thấy thế Taeyeon cười nhẹ.

"Chuyện gì vậy cô nương?"

"Hình như..khi ở bệnh viện tớ đã thấy..Yuri."-Jessica ngập ngừng nói.

Hơi ngạc nhiên vì câu nói nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười nhẹ.

"Chắc do cậu nhớ quá nhiều thôi. Nghỉ sớm đi."-Kí nhẹ lên đầu Jessica, rồi đỡ cô ấy nằm xuống.

Biết chắc chắn Jessica đã ngủ, Taeyeon bước ra ngoài.

"Fany à, em cũng nghĩ sớm đi."-Taeyeon nhẹ nhàng nói.

"Tae đi tắm đi, có nước tắm rồi đó."-Tiffany cười nhẹ, chắc có lẽ cô vẫn còn đau vì chuyện của appa cô.

"Tae xin lỗi, vì đã khiến em trở mặc với appa mình."-Taeyeon cũng đau không kém, bản thân cậu không có gia đình nên cậu cũng không muốn vì mình mà khiến cho người mình yêu cũng thế.

"Ngốc, em yêu Tae chứ đâu yêu người em sắp cưới. Đừng suy nghĩ nhiều vậy, em biết Tae nghĩ gì đấy, em không sao cả chỉ là hơi buồn một chút thôi. Tae đi tắm đi."-Tiffany hôn nhẹ lên môi Taeyeon như chứng minh lời nói của mình là thật.

"Em mới ngốc đó, hãy nhớ là Tae yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này, em là cuộc sống của Tae..em"

"Được rồi được rồi, Tae đâu cần phải sến như vậy, em biết Tae yêu mà. Ngốc, đi tắm rồi ngủ nè."

Mỉm cười nhẹ, Taeyeon hôn lên trán Tiffany để minh chứng tình yêu mình, sau khi Taeyeon tắm xong, cả hai bước lên giường ngủ.

"Ngủ ngon, yêu em Fany Fany Tiffany của Tae."

Túc trực ở bệnh viện khá mệt mỏi nhưng không làm cho Sooyoung nãn lòng, mà hi vọng lại càng tăng cao.

"Nghĩ tí đi, muốn gục trước khi cậu ấy tĩnh à?"-Yuri đánh nhẹ vào vai Sooyoung.

"Không sao, tớ muốn người đầu tiên cậu ấy thấy phải là tớ."

"Vậy tớ đi mua thêm gì để ăn đây."

Một tuần trôi qua, Hyoyeon vẫn chưa có dấu hiệu tĩnh nhưng Sooyoung nuôi hi vọng và túc trực bên cô ấy. Yuri cũng thường xuyên đến bệnh viện để thăm cô ấy và..còn một lí do nào khác.

"JESSICA JUNG SOOYEON~~~ đi đến bệnh viện để kiểm tra cái chân chết tiệt của cậu ngay trước khi tớ đánh gãy luôn bên kia."-Giọng nói thánh thót phát ra trong nhà Jessica.

"Biết rồi Kim Nấm Hường, nói mãi. Đi ngay nè."-Jessica lắc đầu ngán ngẫm với bạn thân mình.

Jessica đi (lết) ra ngoài thì thấy cái phim tình cảm dài tập chiếu mọi lúc mọi nơi trong nhà.

"YAH~ kêu tớ đi bệnh viện mà không đỡ ở đó mà tình với chã cảm."-Hai người kia lật đật buông nhau ra chạy đến đỡ lấy Jessica để bắt taxi giúp cô đến bệnh viện. *trời, để người bị trọng thương đi một mình, có hai đứa bạn tốt GHÊ GỚM GHIẾC luôn*

"Chân của cô được tháo bột rồi, chúng tôi sẽ tiến hành ngay bây giờ."-Ông bác sĩ già ân cần nói. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã có một cô gái chạy bán sống bán chết đến ông.

"Bác sĩ, bạn tôi.. bạn tôi cử động rồi.. Phòng số 32."-Cô gái thở gấp.

"Được tôi đến ngay."-Ông bác sĩ cũng hốt hoảng chạy đi.

Cô gái ấy vừa tính chạy theo bác sĩ thì một giọng nói, kéo cô ấy lại.

"Yul .."

TBC .. ^^

Chap 6

Yuri khựng lại khi nghe có người gọi mình, giọng nói ấy.. Cậu quay lại, hình ảnh đó dường như chết sững.

Là Jessica .. Người cậu nhớ da diết từng đêm ..

"Sica..??"

"Lâu rồi.. Không gặp nhỉ??"-Jessica hỏi, sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh. Gương mặt dịu lại và nở nụ cười nhẹ.

"À,..ừ."

Không gian im lặng từ đó, Jessica chỉ nhìn Yuri để thoả mãn nỗi nhớ nhung mà chừng ấy năm qua. Còn Yuri thì không dám nhìn cô, cậu không dám đối diện với cô.. Đối diện tội lỗi năm ấy.

"Chúng ta.. Kiếm chỗ nào ngồi đi."-Lại một lần nữa Jessica đề nghị phá vỡ không gian ngộp ngạt.

Đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện, cả hai vẫn không nói với nhau một tiếng nào, chỉ là lặng lẽ đưa ánh mắt trộm nhìn lấy đối phương.

"Em.. Vẫn khoẻ chứ??"-Yuri lên tiếng, cậu không muốn phải im lặng hoài như vậy.

"Vẫn ổn, Yul..à Yuri thế nào??"

Yuri??? Cũng là cái tên của cậu đó, nhưng sao nó lại xa cách đến vậy?? Tim cậu lại lên cơn nhói từng hồi, chẳng hiểu vì sao nhưng cậu muốn nói với cô là cậu nhớ cô nhiều lắm, nhưng cậu hiểu làm sao có thể nói được khi năm đó cậu đã tự tay đánh mất cô ấy, vì cậu nhu nhược nên đã làm cô đau như thế nào.

"Yul vẫn ổn.."-họ lại bước đi trên con đường mòn dẫn đi khá xa bệnh viện, tiếng bước chân nghe rõ mồng một trong không gian yên ắng đến lạ này.

"I missed the times that we almost shared

I miss the love that was almost there

I miss the times that we use to kiss

At least in my dreams"

"Tớ nghe nè Tae..!"-Jessica nhanh chóng bắt máy khi thấy người gọi là Taeyeon. Vì chắc chắn có chuyện gì đó nên cậu ấy mới lấy chính điện thoại mình gọi.

"Sao? Tớ biết rồi.. Tớ về ngay..!"-không nằm ngoài dự đoán, Jessica nhanh chóng gác máy.

"Có chuyện gì sao em?"-thấy sự hoảng hốt đó, Yuri cũng hỏi nhanh.

"Em có việc đột xuất phải về nhà, xin lỗi Yul lần sau chúng ta nói chuyện nhé."-Jessica quay bước đi.

Tim Yuri như ngừng đập, hình ảnh Sica bước đi làm cậu cứ nhớ đến cảm giác của cô khi cậu bỏ rơi cô.

"Sica.."-vội nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn thân quen,Yuri dùng hết sức để kéo lại ôm cô ấy trong vòng tay.

"Để Yul đưa em đi.."-đơn giản vậy mà lại khiến cả hai như sống lại.

Nhanh chóng rời khỏi đó khi hoàn thành xong cái ôm.

Mở cửa cho cô ấy, Yuri nắm chặt tay Sica bước vào nhà. Ấm áp len lỏi vào cả hai.

"Bác Hwang ..!!"-Sica nói khi đến phòng khách.

"Sica, tại sao con lại làm vậy? Con phải biết nó chuẩn bị đám cưới rồi sao còn dẫn nó về đây?"

"Con xin lỗi, nhưng .."-chưa kịp hoàn thành câu nói, Jessica bị ômg Hwang chặn lại.

"Thôi được rồi, Tiffany ngày mai theo ta về đó ngay."

"KHÔNG !!! CON SẼ KHÔNG THEO APPA VỀ ĐÂU .."-Tiffany phản kháng mạnh mẽ.

"TA KHÔNG CHO PHÉP CON CÃI LỜI.."-ông Hwang tức giận đứng dậy vung tay tính tát Tiffany nhưng đã được Taeyeon đỡ trước và một giọng nói kéo lí trí của ông Hwang về kịp thời.

"Bác Hwang.."

"Đây là .. Yuri???"

"Vâng, chính con thưa bác."-Yuri cười hiền cúi đầu chào. "Những chuyện này không đáng để bác đây nóng giận, vẫn là Kwon Yuri chữa cháy cho bác kịp thời.."-câu nói đó đã khiến ông Hwang dịu lại.

"Cho con hai mươi phút để giúp bác bình tĩnh được không ạ??"-chỉ là một câu nói thôi đủ để ông Hwang hiểu được IQ cao ngất ngưỡng của Yuri rồi.

Nhanh chóng bước ra ngoài với cậu trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

"Dạo này bác khoẻ chứ ạ?"-bước trên con đường mòn dẫn đếb khu vườn phía sau Yuri nghĩ đã đến lúc giúp bạn mình rồi.

"Ta vẫn khoẻ.. Gia đình con thế nào?"

"Vẫn khoẻ ạ."

"Còn con? Để ý cô nào rồi ?"-ông Hwang mỉm cười hiền hậu.

"Con vẫn cô đơn đây, mất giá rồi bác ơi.."

"Mất gì?? Con bé Jessica đó, đừng nói là không có gì nhá."

"Con .. Thực sự .. Con không còn xứng với cô ấy nữa bác à."-Không gian lúc này trùng xuống nặng trĩu.

Mỉm cười nhẹ để xoa dịu nỗi đau bỗng nhiên nhói lên. Yuri ngồi xuống băng ghế đá gần đó.

"Sao lại không xứng? Ta thấy hai con rất xứng đôi lắm chứ."

"Con đã .. quá nhu nhược để appa ép buộc mình. Bỏ rơi cô ấy lúc trước, vậy thì làm sao xứng với cô ấy nữa đây bác."

Ngờ ngợ nhận ra một điều khiến ông cảm thấy chạnh lòng. Ông chỉ biết im lặng và xấu hổ với những gì mình đang làm.

"Con thực sự không muốn con gái bác rơi vào hoàn cảnh của con. Rất đau bác à, lần này không chỉ hai người đau mà đến bốn người đó bác."

"Bốn người?"-bất ngờ trước lời nói của Yuri, ông hỏi lại.

"Sooyoung và cả Hyoyeon nữa."

Họ cứ nói chuyện như thế, mọi người vẫn trong nhà thấp thỏm lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy khi bước vào nhà mỗi mình Yuri, nụ cười cậu trấn an mọi người rằng mọi chuyện sẽ ổn. Ông Hwang thì đi về khách sạn không một lời tạm biệt. Phải chăng ông đã tỉnh ngộ??? Có trời mới biết họ nói gì với nhau.

Một tuần sau ..

Hyoyeon vẫn chưa tỉnh lại, niềm tin trong cậu vẫn vậy chưa bao giờ tắt. Ngày nào cậu cũng túc trực bên giường bệnh của cô.

Tại sao cậu lại được bên cạnh cô như vậy à? Chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy nữa. Ba ngày trước, cậu nhận được tin cậu không cần phải kết hôn với người mang tên Tiffany nữa.

Niềm vui lúc đó hoà lẫn vào nước mắt. Không thể tin được, cậu nhãy cẩng lên vì sung sướng.

Chỉ cần cô tỉnh lại, cậu lại nhận được niềm hạnh phúc nhân đôi.

"Yeonie à, em mau tỉnh lại nhé, Young sẽ cho em biết một tin mà hồi trước dù có mong Young cũng không dám nghĩ tới."-Sooyoung tự mỉm cười với cô một lần nữa.

Nắm lấy tay Hyoyeon chặt hơn, và cậu chìm vào giấc ngủ. Chỉ là tựa đầu trên giường bệnh nhưng cảm giác ấm áp lan toả cơ thể cậu.

Nếu như ông trời đã giúp cậu như vậy rồi thì hãy cho cậu cơ hội để ở bên cô suốt đời nhé. Chỉ cần vậy thôi, cậu đã mãn nguyện rồi.

"Tỉnh dậy đi nhóc, 10 giờ rồi đó."-vươn vai đón chào ngày mới với những gì cậu đã tưởng tượng. Yuri chỉ biết ngao ngán nhìn con người phờ phệt kia.

"Good morning !"-Sooyoung tươi cười nói.

"Đồ ăn đây, ngủ cho lắm vào rồi bắt tớ mua đồ cho cậu ăn. Bãnh tỏn quá ha. Tớ bận đi đây cái, lo mà chăm sóc cho cô ấy đi."

"Đi với Sica chứ gì, tớ biết cậu quá mà."

"Đi đây, chiều tớ với Sica sẽ quay lại."

Cơn gió thổi nhẹ vào từng sợi tóc mỏng của Tiffany. Cô đang đứng ở sân sau cũng với người cô yêu. Tựa nhẹ đầu vào Taeyeon, thưởng thức li cà phê sữa thơm do chính tay cậu làm.

"Hôm nay chúng ta đi siêu thị nhé, Tae muốn nấu chút gì đó cho e."-nghịch vài sợi của người yêu mình, cậu nói.

"Vâng."

Tiffany cười nhẹ, trái tim cô đã ổn định hơn về chuyện đám cưới. Cứ nghĩ đến viễn cảnh cô cùng người lạ mặt lên lễ đường, rồi Taeyeon sẽ khóc làm sao chịu được.

"Đi bây giờ em nhé."-tay Taeyeon nắm chặt làm ngắt nỗi ám ảnh của mình, Tiffany lại mừng thầm siết chặt lại cái ôm.

Còn phần Yuri, cậu vẫn thường hay lui tới nhà Jessica. Cậu chỉ nghĩ mình nên bù đắp lại những gì trước kia. Cậu biết, tình yêu cậu vẫn cháy bỏng với mình Jessica thôi .. Nhưng cậu không thể đòi hỏi ở cô yêu thương lúc trước. Thôi thì cứ đợi vậy, dù biết sẽ rất lâu nhưng cậu nhất định sẽ đợi.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi nhẹ vào khung cửa sổ bệnh viện, ít khi nào có được một cơn gió như vậy. Sooyoung nhanh chóng lại mở tung cửa sổ đón chờ một ngày mới.

"Hôm nay trời rất đẹp, Young nghĩ chúng ta đi chơi sẽ rất thích. Mau tỉnh đi vợ à."-Sooyoung lồng tay mình vào tay Hyoyeon-người đang nằm bất động trên chiếc giường bệnh.

Đôi mắt Sooyoung loè đi ... Vì nước mắt. Chẵng hiểu tại sao lại như vậy, cậu nhanh chóng dùng tay còn lại lau đi giọt nước mắt sắp rơi kia. Nhưng không kịp nữa rồi, giọt nước sóng sánh được tia nắng chiếu vào làm nó óng lên thật đẹp.

"Tách"

Nó rơi vào tay cô, đôi tay đang nằm yên ắng trên chiếc giường bệnh. Lau nó đi, cậu không muốn vì cậu mà cô buồn, nếu cô tĩnh dậy lại thấy mình yếu đuối.

"Hãy tỉnh lại thật sớm vợ nhé, chiếc nhẫn này đang đợi em đeo vào tay đấy."-hôn lên trán cô, Sooyoung mỉm cười.

Bỗng..

Đôi tay đặt phía trên cậu động đậy, mỗi lúc một rõ hơn, cảm giác tim cậu như đập nhanh hơn theo hành động ấy. Hoàn hồn, Sooyoung chạy nhanh ra ngoài.

"Bác sĩ .. Bác sĩ.."- Sooyoung hối hã chạy nhanh về hướng ông bác sĩ đang kiểm tra sổ sách.

"Có chuyện gì vậy??"

"Bạn tôi...bạn tôi phòng 32 .... Tỉnh...tỉnh rồi."-vội đeo theo ống khám, ông chạy nhanh hìng đuổi kịp cậu.

Sau khi khám xong, bác sĩ đã hài lòng mỉm cười với cậu.

"Chúc mừng, cô ấy đã tỉnh."-niềm vui đan xen hạnh phúc cậu chỉ biết khóc chạy đến ôm lấy cô.

Nhanh chóng ra khỏi phòng giành riêng không gian cho hai người. Ông không muốn làm kì đà cản mũi.

Cái ôm này đã ấm nay còn ấm hơn. Cậu chỉ biết cười thôi.

Nhưng hạnh phúc không được bao lâu, cái hố sâu chứa đựng sự đau khổ lại đâu đó khiến cậu trượt ngã vào.

Vì sao ư? Chap sau sẽ rõ nhé.

P.s: Để mấy bạn đợi lâu, mình xin lỗi nhìu *cúi đầu 90độ* .. Đáng lẽ hqa post để cmsn cho Yul luôh !! Nhưg kĩ thuật k up đc .. Mong mọi ng thứ lỗi :( !!! Tớ đã trở lại và vẫn bình thường như xưa =)))) Tớ sẽ tt chăm fic này và 1 bonus cho fic "Vị ngọt Cupcake* mong m.ng ủng hộ ... Kamsa<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: