
Chap 27.2
"Gomawo noona"
"Mà cậu xuống Busan làm gì?"
"Tôi..."
"Đừng nói là lại đi tìm... em ấy" Doojoon nhăn mặt. Anh không muốn Junhyung tiếp tục tổn thương nữa. Điều này bản thân hắn đều biết.
"Không đâu. Tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm rồi, lần này tới Busan vì 1dự án cho VRUS"
"Jinja? Cậu tự lái xe xuống đấy à?"
"Không, ngồi máy bay"
"Vậy mau đi đi, đừng để nhỡ chuyến bay"
.
.
.
Còn 1chuyện Doojoon chưa biết, đó là Goo Haneul cũng đi cùng Junhyung.
***
Sân bay Gimhae, Busan.
10PM.
"Chuyến bay từ Rome-Italia đến Busan-Korea sẽ hạ cánh trong 10'nữa. Quý vị nào có người thân đang trên chuyến bay xin mời..."
Loa phát thanh đều đều thông báo. Junhyung vừa lúc ra đến khu vực chờ, dặn dò Haneul đứng đợi mình đi lấy hành lí.
.
.
.
Chuyến bay Rome-Busan đáp đất an toàn.
Trong dòng người lần lượt xuất hiện ở cổng ra, 1chàng trai tóc đỏ khoan thai vắt ba lô qua vai, khuôn mặt mảy may không chút cảm xúc. Cậu quay qua nói nhỏ gì đó với người thanh niên bên cạnh, gã gật đầu ra hiệu đồng ý, cậu bắt đầu rảo bước nhanh hơn.
...
Vừa thoát khỏi đám đông, chàng trai bất ngờ va phải ai đó.
"Á"
"..." Goo Haneul giật mình vì khuôn mặt người con trai lạ đang kề sát mình, tay cậu bắt lấy eo để giữ cho cô khỏi ngã.
...
Đẹp!
Đó là tất cả những gì cô ả có thể miêu tả lúc này.
Cậu ta rất trắng, làn da nhẵn mịn như thể nếu chạm vào sẽ có cảm giác mình đang xoa lên bề mặt của 1loại gốm sứ cao cấp thượng hạng. Mái tóc màu đỏ rượu mê hoặc chấm ngang chân mày, đôi môi đầy hơi mím lại. 1nửa khuôn mặt cậu bị che mất bởi cặp kính mát sẫm màu, không ai thấy được biểu hiện đằng sau đôi mắt kia.
"Mi scuri! Stai bene?" (Xin lỗi! Cô có sao không?"
Nhận ra người trước mặt đang sững sờ nhìn mình, chàng trai buông tay lịch sự hỏi.
"A tôi..."
Tiếng Ý, người Ý sao? Cậu ta nói gì? Cô không biết nói tiếng Ý.
"Non capiso" (Tôi không hiểu) đây là câu tiếng Ý duy nhất Haneul dùng để phòng thân.
"..." chàng trai không nói gì, chỉ thờ ơ lách qua cô gái, đi thẳng ra cửa sân bay.
***
Junhyung trở lại vừa lúc thấy Haneul đang ngẩn người nhìn gì đấy, hắn ngoái đầu theo hướng ánh mắt cô:
"Sao vậy?"
"Huh? A... À không, vừa có 1thanh niên va phải em, hình như là người Ý nhưng trông diện mạo không giống lắm"
"..."
"Dường như em đã từng thấy qua anh ta. Rất đẹp cũng... rất kì lạ"
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, chàng trai bí ẩn xuất hiện bất ngờ như 1cơn gió và ra đi cũng chóng vánh như thế...
***
Biển đêm Busan, 11PM.
Gió biển lồng lộng mang theo vị mặn hơi đằm quen thuộc tràn vào khoang mũi, mặt nước nhấp nhô nhè nhẹ, âm ỉ vỗ vào mạn thuyền như đang thì thầm tâm sự.
Xóm chài ven biển với dãy nhà tôn, vách lá lụp xụp xiêu vẹo, vài căn còn khơi đèn chuẩn bị cho mẻ lưới đêm hay rạng sáng.
Khoảng biển rộng thênh thang nối liền cửa sông êm ả, bờ bên kia từ khi nào đã nổi lên 1công trình kiến trúc cổ, bóng toà tháp nhỏ trầm mặc in trong đáy nước lung linh huyền ảo...
Ánh đèn vàng vọt hắt bóng chàng trai đổ xiên trên nền đất, gió thổi mái tóc đỏ rối tung hỗn độn.
Yoseob âm thầm đứng trên cầu cảng, hít đầy bụng gió như để cảm nhận rõ ràng hương vị quê hương, lắng nghe từng nhịp thở khẽ khàng, từng chuyển động nhỏ nhất của cuộc sống cảng để xác thực lần thứ n với bản thân rằng cậu: rốt cuộc đã trở về Hàn Quốc.
"Buồn cười thật, mới về đã đụng ngay phải người không muốn gặp" may là cậu nhanh trí.
Cô ta xuất hiện ở sân bay, đi 1mình hay cùng với...
"Tôi không muốn liên quan đến các người, tôi chỉ muốn giết những kẻ cần giết"
Phải nhanh chóng phủi bỏ lần đụng độ ban nãy, bất kì ai từng làm tổn thương đứa bé đều đừng mong sống sót.
"Lũ khốn, bắt đầu sám hối đi"
Móc trong túi áo ra 1đồng xu, cậu thẩy lên thật cao:
"Mặt xấp, chết! Mặt ngửa, sống!"
.
.
.
Tõm...
Đồng xu rơi tòm xuống nước, từ từ chìm sâu vào đáy biển đen ngòm. Chàng trai nhún vai:
"Không thương lượng! Các người đều phải sống.không.được.chết.không xong"
Cậu vốn không có ý đưa tay để hứng lại đồng xu.
Đúng! Vốn là muốn nó rơi xuống...
***
Yoseob đến được khách sạn cũng đã gần nửa đêm, cậu nhận chìa khoá phòng do Lee Joon đặt trước rồi lên thẳng tầng 7.
.
.
.
Chuyến bay dài khiến trong người cảm thấy mệt mỏi, cậu tựa hờ vào vách buồng thang máy, mi mắt bắt đầu nặng.
Con số báo tầng nhảy từng nấc.
1.
2.
3.
4.
5.
Sắp đến rồi.
Ting!
Có người ở tầng 5 muốn vào thang máy.
Aishh kẻ điên nào nửa đêm rồi còn muốn dùng thang máy thế, đợi người ta lên rồi nhấn nút không được à.
Cạch!
Cửa buồng bật mở.
"..."
"..."
S.H.I.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro