Chap 26.1
"Không nghỉ ngơi sao?"
"5năm là quá đủ rồi"
"Đợi cũng đã đợi tận 5năm, đợi thêm 1ngày có khác biệt gì?"
"Khác!"
"..." gã nhướn mày chờ đợi.
"Lũ người đó sẽ được sống nhiều hơn 1ngày"
"Yoseob..." càng ngày cậu càng trở nên lãnh đạm vô tình khiến người ta có cảm giác khó nắm bắt.
"Im đi Lee Joon! Thằng nhãi bất tài vô dụng Yang Yoseob đã chết từ khoảnh khắc lao đầu vào mũi xe của anh rồi. Tôi! Enel Moratti - mật vụ của Giorgio Orsoni - Đảng dân chủ Ý"
LeeJoon cười méo mó, không biết phải nói gì. Lần đầu tiên gặp cậu vào 5năm trước là khi nhiệm vụ tại Hàn thất bại, 1mật vụ bị giết chết. Cậu bé 20tuổi trườn lết nắm lấy gấu quần mình van xin được cứu sống chỉ để giết người. Anh biết đây là thành viên mới mà tổ chức cần tìm.
Sau khi phát hiện Yang Yoseob đã được chứng tử tại Hàn, trên danh nghĩa đã chết từ lâu, lãnh đạo quyết định cho cậu 1nhân dạng mới với quốc tịch Ý, chỉ thị anh làm người huấn luyện Enel trở thành sát thủ. Nhưng hiện tại LeeJoon biết chàng trai này trở nên nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát.
"Anh đi trước đi, hẹn gặp lại ở sân bay vào ngày mai"
"Ciao! Buonanotte" (Tạm biệt! Chúc ngủ ngon) anh vỗ nhẹ vai cậu, đệm 1câu tiếng Ý. Thường thì khi bàn luận vấn đề không muốn ai nghe thấy họ mới dùng tiếng Hàn.
"Grazie" (Cám ơn)
***
Còn lại 1mình trên cầu, Yoseob nhìn lên bầu trời đêm xa vời vợi, sao nhiều quá!
Người lái thuyền đưa khách thơ thẩn dạo chơi dưới ánh trăng, chiếc Gondola thả mình lướt dọc theo dòng sông, xuyên qua gầm cầu rồi chầm chậm rẽ nước.
Xa xa vẳng lại trong ánh trăng mát dịu, người nghệ sĩ vô danh nào đó cất tiếng hát du dương ngọt ngào...
"Ho trovato me stesso negli tuoi occhi. Tu sei una stella... La mia stella..." (Tôi thấy mình trong đôi mắt em. Em là 1ngôi sao... Ngôi sao của tôi...)
Venice, thành phố của những bài tình ca lãng mạn, của những chàng lãng tử lang thang. Rất tiếc, cậu căm ghét nơi này.
Sáng sớm ngày mai Yoseob sẽ bay về Rome, thương lượng để giành lấy nhiệm vụ ở Hàn lần này.
"Sự hi sinh của tôi là để bắt các người trả giá. Hừ!"
Nhớ về quãng thời gian 5năm qua thật không dễ dàng. Cậu được huấn luyện làm việc ngầm cho Đảng dân chủ Ý, mặt nổi đương nhiên là người của chính phủ nhưng thật ra họ muốn bảo vệ quyền lợi của mình. Gần đây Telecon Italia - 1tập đoàn nằm trong chuỗi 100tập đoàn lớn nhất thế giới, bắt đầu có người đứng ra chống đối chính phủ. Để bảo vệ quyền độc quyền chi phối kinh tế tài chính của nhà nước, lãnh đạo đã dùng đến tổ chức sát thủ ngầm để giải quyết. Ám sát đại diện công ti để dằn mặt những người khác.
Chính họ đã dạy cậu: "Muốn tồn tại phải biết tàn nhẫn. Ta không giết người thì người giết ta. Khi bóp cò, mắt không được chớp. Đau không được khóc. Tuyệt không mềm lòng"
Cái run rẩy khi lần đầu tiên bóp cò đã không còn nữa, nhưng sao lúc này...
Yoseob nhìn 2tay mình đang run nhè nhẹ. Có lẽ vì lời ca này khiến cậu nhớ đến người đó.
La mia stella... Ngôi sao của anh...
***
Seoul, mùa xuân thứ 5!
Nhà trẻ giờ tan tầm.
Đứa bé trai tầm 5tuổi, khuôn mặt phúng phính hồng hào cười toe toét lon ton chạy ra, vừa thấy người phụ nữ đứng cạnh cha mình lập tức nín cười.
Junhyung bế xốc con trai lên trước mặt, lủng lẳng lắc qua lắc lại cưng nựng:
"Hôm nay ai chọc Minie của cha? Ai bắt nạt con à?"
"Yomin đi học có vui không? Thơm dì 1cái nào!" Goo Haneul cố gắng lấy lòng đứa trẻ, thằng bé chẳng hiểu sao từ lúc sinh ra đã ghét mình.
Nó phì phò nước miếng, mếu máo rồi oà khóc nức nở, bàn tay bé xíu cào cào cổ áo cha. Junhyung kiên nhẫn ôm con, nhịp nhịp lên tấm lưng nhỏ trấn an:
"Được được nín đi, cha không để cô ấy chạm vào. Minie sẽ đau phải không?"
"Ô ô... Hm... Ô ô..." giá như Junhyung có thể thấy được ánh mắt con trai lúc này. Nó gác cằm lên vai cha, nhe hàm răng sữa mới mọc nhú vài cái ra cười xấu xa, ánh mắt hả hê đắc thắng nhìn Goo Haneul.
Đứa trẻ này sao lại gian xảo như vậy trong khi mẹ nó thì yếu đuối ngu ngốc? Ả nghiến răng không biết làm gì, nghe bảo nó bị bệnh tim nhẹ. Để rồi xem tao có làm mày lên cơn tim không, nhãi con!
"Mom..mom ~" đột nhiên mắt Yomin sáng rực, đạp đạp với cánh tay ngắn cũn đòi bế. Junhyung quay ra.
"Ginie? Chị tới đón Gijoon à? Doojoon đâu?"
Gina bế con gái trên tay, cười hôn lên bên má bầu bĩnh của Yomin xong mới trả lời:
"Dự tiệc công ty rồi"
"Sao 2người không cưới đi? Bao giờ noona mới tha thứ cho thằng nhóc ấy?" tên bạn hư đốn của hắn.
"Thơm 1miếng.. Ư.. Ajusshi.. Thơm 1miếng ~" bé gái 3tuổi nghênh má đòi hôn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro