Chap 1: Xa nhau rồi, ta phải làm sao?
CHAP 1:
Ngày Valentine, cả trường nhộn nhịp hẳn lên, ai cũng háo hức cầm trên tay thanh socola đi tặng cho người mình thích. Chỉ trừ một người, lặng lẽ ở góc lớp, gần cửa sổ.Nó mái tóc đen dài ôm ấy khuôn mặt bầu bĩnh. Nó là Boram - Jeon Boram, một con bé luôn sống với nội tâm bên trong, khép kín tâm hồn nó với tất cả mọi người, chỉ trừ một người. Nó đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chăm ra cửa sổ nhìn những nụ hoa đang khẽ hé nở, mặc kệ những ánh mắt kì dị dành cho nó.
- Con bé đó luôn luôn như vậy, kể cả khi có lễ Valentine à?
Một nụ cười khinh bỉ của một đứa bạn cùng lớp ném thẳng vào mặt nó:
- Nó hả? Con bé đó thì thích ai, à mà không, chắc nó cũng thích một người chứ nhỉ? Nhưng mà chắc không có đủ can đảm để nói ra đâu.
- Thế không ai thích nó cả à? Trông nó cũng xinh chứ bộ..._ Con bạn ngồi bàn bên lên tiếng.
- Nó hả? Mày bị điên à? Con bé đó mà có người thích á! Đi học thì luôn ngồi một chỗ, không nói năng gì, lúc trước tao còn tưởng nó bị câm đấy!
- Thế mà có khi lại gây được thiện cảm với mấy anh Hot Boy trường mình thì sao?
- Ê! Hôm nay mày chưa uống thuốc à? Con đó mà có người tặng socolate là tao đi đầu xuống đất luôn đấy! Đừng nói Hot Boy, cho mấy thằng điên lớp mình thích nó thôi cũng được...
- Mày nhớ đấy nhé!
Nó nghe hết tất cả những lời khinh bỉ đó, chiếc tai nghe của nó chỉ là đạo cụ của nó dùng để coi như không nghe thấy những lời nói độc địa mà đa số bọn con gái lớp nó dành cho đó mà thôi.
Lớp bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên khi có sự xuất hiện của Lee Inchun - Hot Boy đẹp trai, lãng tử nhất cái trường. Sự xuất hiện của hắn làm cả lớp dường như dừng mọi công việc để được gặp hắn. Bầy con gái ùa tới vây quanh hắn, tặng cho hắn những thanh socolate đắt giá nhất ( tất nhiên là trừ con bé Boram đang ngồi tự kỉ ở cuối lớp), chỉ mong hắn mở lòng hẹn hò với họ dù chỉ một lần thôi cũng được. Rồi đột nhiên, cả lớp im bặt lại, đám con gái lặng lẽ chẻ ra làm hai nhường đường cho con bé đại ca lớp - Lee Yuri. Nhanh chóng đi qua đám đông, cô ta đứng trước mặt Inchun, nở một nụ cười gượng gạo, cố ra vẻ dễ thương nhất:
- Cậu sẽ nhận nó và chính thức hen hò với tớ chứ?_ Cô ả chìa thanh socola hàng hiệu ra đưa cho Inchun. Con bé Yuri dạo gần đây bị chết mê chết mệt Inchun, suốt ngày bám dính lấy anh ta, và còn vờ phao tin rằng hai đứa nó đang hẹn hò công khai.
Mỉm cười - nụ cười làm đám con gái hai bên chết mê chết mệt, hắn đưa tay ra... đẩy thanh socola về lại phía Hạnh rồi nói:
- Rất tiếc! Tớ tới đây là vì người khác! Không phải cậu!
Lách qua một bên người cô ta, hắn đi tiếp về cuối lớp, nơi Boram đang ngồi.
Hắn đặt hộp Socola xịn lên bàn của nó rồi giựt cái tai nghe ra, nói:
- Jeon Boram! Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ!
Nhìn hộp Socolate, nó ngước mặt lên nhìn hắn bằng cặp mắt trong veo như thiên thần rồi cúi xuống, vẻ mặt có lỗi:
- Tớ xin lỗi, nhưng tớ chưa nghĩ đến chuyện đó! Cho nên cậu hãy cất nó đi! Nếu muốn, chúng ta có thể là bạn!_ Nói rồi, nó đẩy hộp Socolate lại phía tay hắn.
Hắn cười bảo:
- Tớ cũng đoán là cậu sẽ trả lời như thế! Vì cậu luôn luôn cô độc! Nhưng nhớ nhé, tớ không bỏ cuộc đâu. Sau này, có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau đấy! Vậy nên hộp Socolate cậu cứ giữ lấy!
Nói xong, hắn quay mặt đi, đang định bước ra khỏi lớp thì bị Yuri níu lại rồi xô ra một bên cửa lớp, vẻ mặt tức giận, cô ả gằn mặt hỏi:
- Vì sao cậu chọn con bé đó mà không chọn tôi?
Lấy tay Yuri ra rồi thủng thẳng nói:
- Lâu nay tôi đi với cô là vì sợ thế lực của cô, nhưng giờ đây, tôi không còn sợ nữa vì tôi sắp chuyển trường sang Mĩ rồi, hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở lại đây cho nên tôi mới thổ lộ với cô ấy để cho cô ấy có một kí ức về tôi. Còn vì sao tôi chọn Boram mà không phải cô ư? Là vì cô và cô quá khác biệt. Cô ấy trong sáng, thuần khiết hơn bất cứ người con gái nào, và cả mái tóc của cô ấy nữa! Cô thử nhìn tóc của cô xem, sợi vàng sợi đỏ như một bức tranh của trẻ lên ba vậy!
Suy nghĩ một lát,
Yuri buông cổ áo hắn ra rồi đuổi về lớp.
- Cậu... Cậu... cậu về đi....
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc như vậy...
***
Reng.... Reng ...
Buổi học bắt đầu bằng sự căng thẳng tột độ, lúc bấy giờ mọi ánh mắt đều hướng vào nó - Boram.
Chưa bao giờ, buổi học diễn ra yên lặng như thế.
...
Cuối giờ học, Yuri gọi Ram đứng lại cùng mấy con bé đàn em:
- Boram! Mày đứng lại cho tao!
Nghe tiếng gọi, Ram đứng quay người lại thì bị xô ra phía cuối lớp.
Bị xô bất ngờ, nó ngã khụy xuống mặt sàn xi măng lạnh ngắt. Cúi người xuống, túm lấy tóc nó rồi kéo nó lên như nâng một con bút bê, Yuri kéo nó lên gần sát mặt, dí mạnh nó vào tường rồi thả ra, Yuri quay lưng đi rồi bất ngờ quay lại tát liên tục hai cái tát vào mặt nó:
- Này thì trong sáng, thuần khiết!
Chưa dừng lại, cô ả còn lấy kéo cắt điên đảo mái tóc dài của nó rồi đổ thuốc nhuộm lên tóc nó.
Tha cho nó, cô ả bước đi trong sự vui sướng hả hê vì xả được hận. Cô ta bước đi để lại Boram ngồi đó, khóc nức nở dưới bộ dạng thảm hại nhất có thể. Nó ra về, trời đổ mưa, rửa trôi đi toàn bộ số thuốc nhộm trên tóc nó xuống áo quần, làm nên một cảnh tượng kinh khủng. Nó khóc, tiếng khóc át tiếng mưa đập rào rào lên mái tôn, giọt mưa lăn lăn trên gò má hay là giọt nước mắt nó nhỏ từng giọt nhỏ xuống lòng đường ngập nước.
Rồi ngày mai...
Ngày kia...
Mãi mãi...
Nó không về lại ngôi trường đó - nó chuyển trường lên Seoul.
Ngày cuối cùng nó ở lại ngôi làng, nó ra công viên với mái tóc cắt ngắn lên tận gáy, nó ngồi trên xích đu ở công viên, nhìn những áng mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm.
- Rambo!!! ( Là biệt danh ở nhà của Boram)
Nó quay người lại, là Baozi
- Baozi!!! Cậu tới tiễn tớ à!?
- Ừ! Cậu lên Seoul thật hả?
- Ừ! Tớ sợ vào ngôi trường đó lắm rồi!
- Vì chuyện của Yuri và Inchun phải không?
- Tớ không muốn nhìn thấy họ, dù tớ đã cố gắng đối mặt với nó, nhưng hình như tớ không thể!
- Không có gì là không thể cả! Rambo! Cậu phải thay đổi đi! Trước khi cậu có thể hòa nhập vào xã hội này! Cậu rụt rè, tự ti thì không có thành công lẫn tình yêu nào đến với cậu đâu!
- Cậu nói thì nghe rất dễ nhưng chuyện đó rất khó đối với tớ! Cậu nghĩ thay đổi tính cách là dễ dàng lắm sao?
- Nếu tớ nói: cậu hãy thay đổi vì tớ! Cậu có thay đổi không?
- Chuyện đó thì...
Thấy Ram ấp úng, Baozi liền kéo Ram chạy về phía ngọn đồi sau nhà.
>> Baozi!!! Đèn xanh rồi kìa! Dừng lại đi!<<
Tiếng Ram hét lên khi thấy cột đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
Nhưng...
Không còn kịp, chiếc xe tải đâm lấy Baozi như một tia chớp, máu me văng ra khắp nơi. Baozi ngã xuống lòng đường, bàn tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn của Ram rơi ra lúc kéo hắn đứng lại.
Hoảng hồn, Ram đứng ngây ra một lúc mới hoàn hồn! Nó chạy xuống chỗ Baozi nằm rồi lay nhẹ:
- Baozi à! Cậu không sao chứ! Cậu mở mắt ra đi! Dậy đưa tớ tới nơi cậu muốn nói đi! Baozi à!?
Đưa cánh tay đẫm máu lên nắm lấy tay Ram, Baozi nói như hụt hơi:
- Dưới..gốc cây... anh đào trên... ngọn đồi...!
Rồi bàn tay hắn rơi xuống đất, hình ảnh Ram nhòe dần trong khóe mắt rồi biến mất hẳn trong trí óc của hắn.
Xe cấp cứu mang Baozi đi trong giọt nước mắt của nó, nó gạt nước mắt, bàn tay còn dính máu, nó chạy vội lên ngọn đồi, hì hục đào bới. Một lúc sau, một chiếc hộp nhỏ lộ ra trong tầng đất màu nâu bạc, mở chiếc hộp ra - một mảnh giấy, có ghi duy nhất một dòng chữ:
<<< Tớ thích cậu! Rambo! Nên cậu hay thay đổi đi! Ít nhất là vì tớ>>>
Nước mắt nó bỗng rơi, giọt lệ làm nhòe đi dòng chữ ghi bằng mực tím, nó nức nở :
- Baozi à ! Tớ sẽ thay đổi ! Nhất định sẽ thay đổi... vì cậu !
Nó hét lên trong không trung, tiếng nó vang vọng một khoảnh trời làm từng đàn chim ngói trong khu rừng bên cạnh cất cánh bay lên
END CHAP 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro