Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Ân Nghĩa Ái Tình [Chap 3-2], JeTi, TaeSun, YoonYul | K+

CHAP 1:

Vào một buổi sáng đẹp trời, tạ Trịnh phủ:

Tỷ có chắc chắn muốn chơi không ?

Chắc!

Được lắm! Thua thì đừng bảo bọn muội chơi ăn gian! Ai thua thì sẽ phải đi mua kẹo cho cả bọn!

Nói nhiều quá! Bắt đầu đi!

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!

**********

Mấy người là đồ đáng ghét!!!!!!!!!

Người ta không khỏi ngạc nhiên khi có một thiếu nữ xinh đẹp vừa đi đường vừa chửi rủa ai đó .Mà có phải người nào xa lạ với họ đâu, đây chính là đại tiểu thư nhà họ Trịnh đây mà!

Vâng, xin được giới thiệu, đại tiểu thư nhà họ Trịnh đang dậm chân hyùnh hyụch đi vào chợ.

Nhiều người lắc đầu nhìn nàng, chẳng lẽ nàng lại định đầu độc cả gia đình mình bằng thức ăn!

Bằng chứng là cách đây không lâu cũng không gần, Trịnh lão gia và Trịnh nhị tiểu thư đã bị ngộ độc .

Mà thức ăn này nếu là người hầu làm thì đã bị bay mất đầu rồi.

Nhưng đây lại do chính tay Trịnh tiểu thư làm ra ,thử hỏi xem ai không ăn.

Trịnh lão gia thì không cưỡng lại được đôi mắt cún con của cô con gái, còn Trịnh nhị tiểu thư – Tú Tinh bé bỏng thì phải đón nhận những cái liếc ghê rợn mang tính chất băng giá xuất phát từ người mà cô gọi là tỷ muội tốt (Phù thủy thì có! – trích : Trịnh Tú Tinh)

Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao Trịnh phu nhân không bị gì cả, lúc đó bà đang ốm liệt giường ,chỉ ăn được mỗi cháo, còn những cái khác vào mồm là nôn hết ra nên không có cơ hội được thưởng thức bánh bao nhân thịt của con gái.

Đúng là trong cái rủi có cái may  .

Cũng từ lúc đó mà đại tiểu thư họ Trịnh bị cấm cửa tại nhà bếp 

Trở lại vấn đề chính, các cô các bác toát mồ hôi nhễ nhại mỗi khi cô nàng tiến đến gần quán của mình. Trên đời này ai chả muốn bán được hàng, nhưng chả ai muốn bị chém đầu vì tiếp tay cho tiểu thư giết cả nhà nàng đâu.

Thế nên Tú Nghiên cứ đến gần quán nào, quán đó đều đóng cửa hoặc không bán.

Nàng “Hứ” một cái rồi lẩm bẩm : “Sao không quán nào bán cái đó vậy ta ?”

Bỗng mắt nàng sáng lên, nàng hét to : “Ê tiểu tử đằng kia, ra đây ta bảo”

Những người bán hàng khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thông cảm cho tiểu tử nọ

Tiểu tử nhỏ giật mình, quay lại thấy Jung tiểu thư gọi mới biết số phận mình đen đủi thế nào, chậm chạp tiến tới

“Xin Quan thái âm bồ tát phù hộ độ trì cho con được sống ,con chưa muốn chết T.T”

- Gì mà chậm như sên ý! Ta đứng mỏi cả chân rồi đây!

- Dạ tiểu nhân có mặt

- Bán cho ta năm xiên kẹo hồ lô

Tiểu tử kia nghe xong, trong lòng phần nào thanh thản

“Phù~ Cám ơn Người”

- Dạ, đây thưa tiểu thư

- Bao nhiêu tiền?

- Dạ, 5 xu

- 1 lạng bạc đó, cho ngươi

- Xin đa tạ tiểu thư

Sau đó ,người ta thấy cô nàng nhảy chân sáo đi về.

*********

“Ah~ ngon quá” – Tú Nghiên vừa đi vừa tấm tắc khen ngon.

Bây giờ đi thẳng thì xa lắm, lỡ nàng ăn hết kẹo thì mấy tên kia không tha cho nàng đâu ~ với lại chân nàng cũng mỏi lắm rồi ~ thôi đi qua ngõ này cho nhanh a~ ^_^

Nàng đi được khoảng một đoạn thì nghe thấy tiếng “Cứu tôi với!!!!!!!!!”. Tính anh hùng trỗi dậy, Tú Nghiên chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng la.

Một cô gái đang bị 2 tên cướp trấn lột :

- Đưa đây!!!!!

- Không!!!!CỨU TÔI VỚI!!!!!!!!!!!!!!!

- Có hét lên thì cũng chả ai nghe thấy mà cứu mày đâu! Mau đưa miếng ngọc cho bọn tao!

- Thật ra là có đấy~!

Cả ba người đang giằng co nhau, quay lại thấy 1 cô gái đứng đó:

- Thả cô ấy ra !!!!

- Cô nương, chuyện này không liên quan gì đến cô, cớ gì tự chuốc lấy phiền phức cho riêng mình!

- Ta nói thả vị cô nương đó ra!!

- Con ranh này!!! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt hả?!!!! CÚT ĐI!!!!

Tú Nghiên giận đến đỏ cả mặt. Cả đời này chưa ai dám cãi lời nàng, đã thế còn gọi nàng là con ranh nữa. Tên này quả không biết trời đất là gì! Tội hắn rõ rành rành. KHÔNG THỂ DUNG THA!!!!

“BINH!!!”

“BỐP!!!!”

“CHÁT!!!!!!”

Mấy tên này không biết nàng là ai à?!!! Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Trịnh, tài sắc hơn người, nhưng vì hồi nhỏ không thể bảo vệ em gái khỏi lũ bắt nạt, nàng đã quyết tâm học võ công để có thể bảo vệ chính nghĩa, diệt trừ kẻ gian. Lập được hàng trăm công lớn, giờ đây nàng đã là Đại tướng quân của Nam Triều Tiên này. Ai mà chả biết (ngoại trừ mấy tên này  )

Mải cứu người, nàng lỡ đánh rơi mất mấy xiên kẹo vừa mua , lòng đau như cắt : “Kẹo của ta~ T.T”

Vị kia được cứu trong gang tấc, biết ơn vô cùng:

- Đa tạ cô nương đã cứu giúp! Nếu không có cô ra tay nghĩa hiêp, giờ chắc ta đã bị bọn chúng cướp mất miếng ngọc.

Tú Nghiên vẫn không nói không rằng, chỉ quay mặt vào tường ( đang đau lòng vì mất xiên kẹo  )

- Cô nương~, cô không sao chứ?

Tú Nghiên giật mình, nàng đáp:

- À, ta không sao đâu~ cô nương không phải lo. Bây giờ ta có việc bận, xin cáo từ~

Nói rồi nàng chạy đi mất tiêu.Để lại 1 người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

CHAP 2

Đang suy nghĩ về vị ân nhân vừa nãy, Mĩ Anh nghe thấy tiếng gọi mình:

- Tiểu thư!!! Người ở đâu?

- Thuận Khuê, ta ở đây

- Tiểu thư không sao chứ ? Nô tì thật đáng trách vì để tiểu thư bị lạc! Xin tiểu thư tha tội!!

- Nào, ngươi đứng lên đi. Đây không phải lỗi của ngươi mà là lỗi của ta. Là do ta đã quá mải chơi để bị lạc, cũng may là có vị cô nương nào đó cứu ta, chứ không bây giờ ta đã bị cướp rồi~

- Điều quan trọng nhất là tiểu thư đã an toàn, chúng ta về thôi

- Ừm ^_^

~~~~~~~

- Muội về rồi đây

- Tú Nghiên ! Cuối cùng tỷ cũng về. Kẹo hồ lô của muội đâu? – Tú Anh nhanh nhảu

- Đây nè! Ta phải đi mua 2 lần liền đấy!

- Sao muội/tỷ lại phải mua 2 lần – cả 3 người kia đều ngạc nhiên

- Cứu người nên rơi mất phải đi mua lại

- Cứu ai?

- Không biết – nàng tỉnh bơ

- Tỷ thật là! Ít ra cũng phải hỏi tên người ta chứ~

- Ai đào hoa như muội chứ Lợi Lợi! Ta làm việc chính nghĩa, hỏi tên cô ấy làm gì!

- Thôi không cãi nhau nữa! Đi ăn thôi! Ta đói rồi (vừa mới ăn kẹo xong  )

Thái Nghiên, Du Lợi và Tú Anh đều là bằng hữu từ nhỏ của Tú Nghiên .Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân xem họ như con ruột của mình. 

Cả bốn đều thông minh hơn người, võ công cao cường, giờ đã là quan trong triều đình, riêng một mình Thôi Tú Anh lại không thích làm quan mà mở một tiệm ăn nhỏ , chuyên phục vụ những món ăn ngon cho mọi người, lại giá rẻ , danh tiếng nổi khắp thành.

Nam nhi lẫn nữ nhi khắp thiên hạ đều ngưỡng mộ bốn người bọn họ, nhưng đến nay vẫn chưa ai có tình nhân.

*********

Hôm nay là lễ thành thân của công tử họ Lý và tiểu thư nhà Phác. Vì hai họ Lý lẫn Phác đều rất giàu có nên họ mời tất cả mọi người. Và tất nhiên không thể thiếu nhà họ Trịnh.

- Argh… sao mà đông thế không biết! – Trịnh Tú Nghiên đang cố tìm đường để thoát cái nơi quái quỉ này, gì mà chỉ toàn thức ăn và rượu, chả có gì thú vị để cho nàng lưu lại

Bỗng nàng đụng phải một người :

- A~

- Xin lỗi cô nương. Nhiều người quá nên ta không nhìn thấy cô – cô gái kia lên tiếng

- Oh không sao đâu, là lỗi của ta.

Đến lúc này, cả hai người mới nhận ra nhau:

- Cô…

- Cô…

*********

- Cô là người cứu ta hôm trước, có lẽ do ý trời muốn chúng ta gặp lại nhau ngày hôm nay. Xin mạn phép cho hỏi vị ân nhân này tên gì ?

- Tôi họ Trịnh tên Tú Nghiên, còn cô nương là…

- Hân hạnh được biết Trịnh tiểu thư , tôi là Hoàng Mĩ Anh

- Mà Hoàng tiểu thư này~

- Vâng ?

- Cô muốn đi ăn kẹo hồ lô không ?

- Ta…

Chưa kịp trả lời, Mĩ Anh đã bị kéo đi.

~~~~~~~~

- Bán cho ta 2 xiên kẹo hồ lô

- Đây ạ

- Của Hoàng tiểu thư này~ - Tú Nghiên vừa đưa cho Mĩ Anh vừa cười tít mắt khiến nàng bật cười

“Đi ăn kẹo thôi mà cũng vui đến vậy sao?”

- Cám ơn. Xem ra Trịnh tiểu thư thích ăn kẹo hồ lô nhỉ ?

À..vâng. Đối với ta thì nó là thứ ngon nhất trên đời này ^_^

Nhìn ánh mắt hạnh phúc của Trịnh Tú Nghiên khi nhắc đến kẹo hồ lô, nàng cũng đủ biết người kia thích nó đến mức nào rồi.

- Giá như ngày nào cũng có người đi ăn kẹo hồ lô với ta như hôm nay thì vui biết mấy

- Tại sao vậy ? không phải đi một mình thì sẽ ăn được nhiều hơn hay sao ?

- Đi ăn một mình chán lắm~ với lại càng đông càng vui mà ^_^

- Vậy ngày nào ta và Trịnh tiểu thư cũng đi ăn kẹo này nha. Được không ?

- Nếu Hoàng tiểu thư k phiền, ta không có ý kiến

- Được, hẹn gặp tiểu thư vào ngày mai nha.Tạm biệt~

Nói rồi Mĩ Anh chạy đi, được 1đoạn nàng quay lại đằng sau, nói

- mà Tú Nghiên này~

- Vâng ?

- Gọi ta là Mĩ Anh ^_^

Suốt ngày hôm đó, có một người cười một mình cả ngày, một người thì thỉnh thoảng cứ nghĩ lại chuyện hôm nay đến nỗi người ta gọi còn không nghe thấy.

CHAP 3-1

Và cứ như thế, ngày nào Trịnh Tú Nghiên và Hoàng Mĩ Anh cũng đi chơi với nhau.

Quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết ,vì thế một ngày họ đã quyết định kết nghĩa tỷ muội.

Cứ tưởng rằng hôm nay cả 2 người vẫn sẽ đi chơi như mọi khi nhưng ông trời (hay au) không muốn vậy 

Vì ăn quá nhiều kẹo hồ lô (và cả các thứ linh tinh khác nữa) nên Tú Nghiên bị mắc bệnh .

Từ sáng đến giờ , nàng hết nhức đầu rồi lại đến đau bụng , đã thế lại còn chưa ăn gì cả.

“Hôm nay không đi chơi với Mĩ Anh được rồi T.T”

- Hà Lạp!

- Nô tì có mặt!

- Sang Hoàng phủ báo với Mĩ Anh là hôm nay ta ốm , không đi chơi với muội ấy được

- Vâng

*********

Bên ngoài :

- Thầy y, con gái ta sao rồi ?

- Bẩm thưa phu nhân, thưa lão gia, tiểu thư bị mắc chứng đau bụng khó tiêu do ăn quá nhiều kẹo hồ lô, chứng này không nguy hiểm gì đến tính mạng, cũng không khó chữa, chỉ cần hàng ngày người cho tiểu thư uống thuốc đều đặn thì thần tin chắc tiểu thư sẽ mau chóng khỏi bệnh

- Được rồi. Giờ ngươi có thể lui.

- Thần xin cáo lui.

Trịnh phu nhân đang rất lo lắng.

Tú Nghiên cái gì nó cũng có thể làm được , nhưng riêng việc ăn dưa leo và uống thuốc thì có chết nó cũng nhất quyết không làm , là ai chứ bà là người hiểu rõ con gái mình nhất cái nhà này mà .

Aigoo~ đường đường là Đại tướng quân Nam Triều Tiên hùng mạnh mà lại sợ củ dưa leo với mấy thang thuốc cỏn con.

Người ngoài mà biết thì bà chỉ có nước độn thổ T.T. Giờ biết làm thế nào để cho nó uống thuốc đây????

~~~~~~~~

Tại Hoàng phủ :

- Thưa tiểu thư

- Cái gì ?

- Dạ…dạ.. có tì nữ được Trịnh tiểu thư sai đến nói với tiểu thư là hôm nay Trịnh tiểu thư bị ốm , không thể đi chơi với tiểu thư được.

- ….

- Nô tài xin cáo lui

Mĩ Anh ngồi ủ rũ trong phòng, và tất nhiên việc này không lọt khỏi tầm mắt của Thuận Khuê .

- Tiểu thư, hôm nay người không đi chơi với Trịnh tiểu thư à?

- Ta cũng muốn lắm, nhưng mà tỷ ý đang bệnh, làm sao đi với ta được T.T

Người kia cười khúc khích:

- Tiểu thư à, người thật ngốc quá, bây giờ Sooyeon tiểu thư bị bệnh, người sang thăm cô ấy đi~

- Nhưng nếu ta sang thăm thì cũng phải mang cái gì đó chứ ? chẳng lẽ đi tay không ?!

- Vậy người mang thức ăn đi!

- Không được! Nếu ta mua sẽ không chân thành!

- Thế người hãy tự tay làm lấy!

- Cũng không được! Ta không biết làm như thế nào !

- Vậy tiểu nữ sẽ giúp tiểu thư ^_^

- Thật không?

- Vâng

- Thế thì tốt quá!!! Nào đi thôi~! – Nàng kéo tay người kia vào trong

Cả sáng hôm đó, có một người quằn quại trên giường , còn một người thì vật lộn trong nhà bếp  

CHAP 3-2

- Tiểu thư, người phải thái thịt nhỏ thôi, thái như thế này ăn vào chết nghẹn mất!!

- Tiểu thư, người cho nhiều muối quá!!!

- Tiểu thư, người nhầm muối với đường rồi!!!!!!

- Tiểu thư….

Sau bốn canh giờ, cuối cùng nồi cháo cũng đã hoàn thành~

Mĩ Anh múc 1 tô đầy ự, lon ton chạy sang Trịnh phủ.

~~~~~~~~

- Làm thế nào đây~ làm thế nào đây????????

Trịnh phu nhân từ sáng đến giờ liên tục ca khúc khải hoàn “Làm thế nào đây?” một mình trong phòng.

A đầu Khuê Lợi đứng bên cạnh đếm tổng cộng có một trăm sáu năm lần phu nhân than “Làm thế nào đây?”, ba mươi bảy lần đi ra sân rồi lại bước vào, chín lần đi không để ý đụng đầu vào cửa… xém chút nữa đã đi mời thầy y nọ quay lại~

- Thưa phu nhân, Hoàng tiểu thư đang đứng trước cửa xin gặp Jung tiểu thư

“Hoàng tiểu thư?”

- Cho vào!

Mĩ Anh bước chầm chậm vào Trịnh phủ, theo lời dặn của a đầu đến diện kiến Trịnh phu nhân.

- Tiểu nữ khấu kiến Trịnh phu nhân~

- A~ Hoàng tiểu thư, không cần phải làm lễ. Nào, mời ngồi, mời ngồi~ Tiểu Khuê! Rót trà~

- Đa tạ Trịnh phu nhân!

- đừng khách sáo quá~

- Vâng

- Hôm nay con gái ta quả là có phúc khi được Hoàng tiểu thư đến thăm. Đi đến đây cũng phải mất nửa canh giờ. Đã thế tiểu thư lại còn mang cháo đến nữa. Vậy nàng đã vất vả rồi.

- Không sao không sao~ vì Nghiên tỷ tỷ nửa canh giờ cũng chả là gì đâu a~

- Đa tạ tấm lòng của Hoàng tiểu thư! Giờ con gái ta đang nằm trong phòng, mời tiểu thư vào ­~

- Vâng

~~~~~~~

Tú Nghiên đang chán nản. Đúng vậy  .Giờ nàng đang nằm trên giường, đắp chăn kín mít .

Bỗng có tiếng mở cửa, nàng hét ra từ trong chăn :

- Đi đi ! Ta không uống thuốc đâu !!!

Tiếng bước chân càng ngày càng lớn , chứng tỏ người đó đang bước vào.

“ Tên a đầu này không biết sợ à?!!”. 

Bực mình, Tú Nghiên hét một lần nữa:

- Ta đã bảo là đi đi cơ mà! Đừng làm phiền ta!

Vẫn chưa có động tĩnh gì , chắc chắn người này vẫn đang ở trong phòng.

“Cái tên này! Muốn chết hả!!?”

Khó chịu hất chăn ra, nàng hét :

- Cái đồ…

Đập vào mắt của nàng là đôi mắt cười tuyệt đẹp của Mĩ Anh

- Hả ? Mĩ Anh ? Muội làm gì ở đây ? – khuôn mặt nhăn nhó kia dãn ra rồi biến thành cái mặt ngố không thể ngố hơn

- Hôm nay tỷ bị bệnh nên muội đến thăm tỷ không được sao? – Mĩ Anh buồn bã, nàng trưng ra 1 gương mặt buồn không thể buồn hơn  

- À à tất nhiên là được chứ! Mà trên tay muội có cái gì vậy? - đã có người dính bẫy  

- Đây là cháo muội mang đến cho tỷ bồi bổ nè~ Ngon lắm đó~ - miệng nói thế nhưng nàng đã nếm thử lần nào đâu, toàn Thuận Khuê nếm cho, giờ cái con người đáng thương ấy đang vật vã ở trong nhà xí kia kìa  

- Thật không?

- Thật! Ngon hơn cả đồ ăn từ cửa tiệm nhà Thôi nữa cơ! (nàng chém gió tởm quá nàng ơi  )

- Ta… không biết nữa ~ - Tú Nghiên hờ hững đáp

- Tỷ không muốn ăn thì thôi vậy~ coi như công sức của muội từ sáng giờ đổ xuống biển T.T – Mĩ Anh quay đi , giọng run run như sắp khóc

- Thôi được rồi , được rồi! Ta sẽ ăn! – ai đó lại lần nữa giương cờ trắng  

- Thật không ? – mắt cười khoe ra

- Ừm – Tú Nghiên cúi mặt xuống , che đi khuôn mặt phớt hồng của mình

- Vậy để muội đút cho tỷ nhé?

- Thôi không cần đâu , muội đã vất vả làm cháo rồi mang đến cho ta , ta tự ăn được rồi~

- Không được , tỷ đang ốm mà

- Ta tự ăn được rồi~

- Không ! Tỷ mà còn từ chối nữa là muội đi về đấy ! – Mĩ Anh kiên quyết

- Rồi rồi ! Muội đút cho ta cũng được~ – nàng nhăn nhó

- Nào ~ Ahhh~

- Ahhh~

- Thế nào ? Nó có ngon không ? – Mĩ Anh lo lắng

“ Ực ~ Sao mà vừa mặn vừa chát thế ! Thế này còn không bằng gia nhân nhà ta nấu chứ nói gì đến cháo của Thôi Tú Anh >.< ”

- Nghiên tỷ tỷ ? Nó chán lắm hả? – T.T

- Không không~ Nó ngon lắm ~ ! Người nhà Thôi cũng khó mà địch được muội!

- Thế ư ? Vậy muội cũng phải thử mới được ?

- Không không không! Đây là cháo của ta , muội ăn vào sẽ bị lây đấy!!!

- Ừ phải ha ? Tỷ mau ăn tiếp nào , cháo nguội mất !

- Ừm ừm

- A !!!!!!

Mĩ Anh bị trượt tay khỏi tô cháo .

“XOẢNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

- Anh nhi! Muội không sao chứ ?

- Muội không sao ~ nhưng tô cháo vỡ mất rồi T.T Muội bất cẩn quá T.T Để muội dọn lại~

- Đừng chạm vào…

- A~

- Đấy ! Muội bị thương rồi !! Đưa tay đây ta xem nào ! – Tú Nghiên lo lắng , nhổm dậy cầm lấy tay nàng.

Miyoung mặt đỏ bừng , cái tên kia cứ nắm chặt tay người ta , hỏi han đủ thứ :

- Có đau không ?

- Ưm , hơi đau tí

- Lần sau phải muội phải cẩn thận hơn nhớ chưa ?!! – Trịnh Tú Nghiên vừa băng bó cho nàng vừa trách móc

- Vâng ~ Muội biết rồi – nhìn mặt tên ngốc kia mà nàng bật cười

- Muội cười gì vậy ?????

- À không~ muội đang nghĩ về một chuyện buồn cười ý mà

- Chuyện gì vậy ? Kể cho ta nghe với – người kia tò mò

- Còn lâu ~ - nàng lè lưỡi

- A ! dám trêu ta hả ??? – Tú Nghiên cốc nhẹ đầu Mĩ Anh

- Hahaha~

Hai người cứ ngồi đùa giỡn nhau trong phòng mà không biết từ nãy giờ có người đang nhìn trộm qua cửa sổ .

TBC

Cũng may là Tú Nghiên mới ăn có mấy miếng , chứ không giờ Au đã không có fic để viết rồi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: