Quyển 7
Q7
Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.
Chỉ có phương pháp này thôi.
※
Kise rất muốn ôm con người với vẻ mặt trầm tĩnh đối diện kia, vuốt ve mái tóc màu băng lam mềm mại, sau đó nói cho hắn biết —— "Không phải lỗi của cậu."
Thật sự, rất muốn rất muốn làm như vậy.
Buông ra bàn tay nắm chặt, lại nắm chặt một lần nữa, rồi lại buông ra...
Hắn chung quy vẫn không thể nói vậy.
Bởi vì trong lòng Kise vô cùng rõ ràng, câu "Không phải lỗi của cậu" cũng không thể khiến người trước mắt giống như tùy thời sẽ ngã xuống, so với bất luận kẻ nào cũng ôn nhu, chẳng cần một chút ít an ủi.
Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.
Chỉ có phương pháp này thôi.
"Kurochin, há miệng ra."
Thiếu niên mê man nhìn về phía Murasakibara, người sau rất nhanh đem một cái kẹo nhét vào trong miệng của hắn.
"Đây là caramel vị mới nhất, ăn rất ngon."
Kise nhìn Murasakibara biểu tình không chút biến hóa, như thường ngày, có chút kinh ngạc.
Đối mặt với Kuroko bị loại thống khổ ký ức cùng tàn khốc tự trách hai phía tra tấn, hắn thế nhưng có thể bình thản chống đỡ như thế?
Vừa định mở miệng nói, Kise lơ đãng, thấy được Murasakibara phóng tay bên người.
Móng tay, đã muốn thật sâu đâm vào trong da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi rơi xuống ghế của M.
Người khác nhìn không ra, Murasakibara như ngày thường cùng Kuroko nói chuyện với nhau, Kise lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ.
Thì ra là thế.
Không phải không đau lòng, cũng không phải không khổ sở.
Chính là, đối với Kurokocchi hiện tại, bất luận an ủi cùng quan tâm gì, ngược lại sẽ gia tăng nỗi thống khổ của hắn.
Có lẽ, Kurokocchi sẽ cho rằng, hại Akashi bị thương thậm chí mất trí nhớ, bản thân không có tư cách để khóc.
Cũng không có, tư cách được người khác quan tâm, được an ủi.
Cố gắng áp chế thương tiếc trong lòng cơ hồ muốn nói ra, Kise thay bằng nụ cười ánh mặt trời của người mẫu, hoàn mỹ nhất.
"Kurokocchi Kurokocchi chúng ta buổi chiều cùng đi chơi bóng được không ~~~"
" Thỉnh cho phép tớ trịnh trọng cự tuyệt cậu, Kise-kun."
"~~~~(>_<)~~~~ Kurokocchi nói như vậy tớ thật đau lòng ~~~"
Ba người đều áp chế cảm xúc hỗn loạn lòng, thoạt nhìn, cuộc đối thoại của bọn họ vẫn vui vẻ như thường ngày.
Murasakibara không ngừng đút thiếu niên ăn, tóc vàng suất ca ở bên cạnh đùa giỡn cùng thiếu niên nói đùa.
Kuroko hiểu được, hai người kia, đang giả bộ.
Vì hắn.
Loại dịu dàng thật cẩn thận che chở này, ấm áp như thế, lại đủ trân quý như thế.
Cám ơn các cậu.
※
Mấy ngày sau, Kuroko cùng Akashi đến bệnh viện tái khám.
Bác sĩ đầu tiên xem xét tình trạng trí nhớ của Akashi, tình hình khôi phục cũng không tiến triển gì.
Toàn bộ quá trình, Akashi đều chơi chiếc kéo trong tay, lúc bác sĩ đưa ra kết luận "không tiến triển", động tác chơi đùa của hắn dừng một chút.
Kuroko mẫn cảm phát giác hắn khó chịu.
Bởi vì là khoa giải phẫu thần kinh, trên hành lang không có một bóng người.
Akashi chấp nhất không cho Kuroko nâng mình dậy, mà là một người ỷ lại cái nạng, chậm rãi đi trước.
"Akashi-kun... Rất phiền sao?"
Người tóc đỏ không nói gì, chính là tay nắm nạng càng nắm chặt hơn.
Kuroko nhìn khuôn mặt mình quen thuộc nhất, tràn ngập tình cảm mờ mịt hoàn toàn xa lạ.
Lồng ngực của hắn đột nhiên đau đớn.
Akashi đã từng giống chúa tể sơn lâm, tay vung lên, người theo đuổi phía sau sẽ tự phát tụ tập lại, khăng khăng một mực trở thành trợ thủ của hắn.
Mà hiện tại, tựa như đột nhiên bị đưa tới một cái lồng giam xa lạ, biến thành kẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn, hẳn là rất không yên lòng...
Akashi nhìn một chiếc lá rụng bên cửa sổ, nhìn chiếc lá nhỏ giữa cơn gió cuối mùa thu, vô lực rơi khỏi cành cây, không biết làm thế nào, dựa theo quỹ đạo của gió thu an bài xoay chuyển, dừng trên bùn đất lạnh như băng.
Thật sự tàn khốc, thế giới này.
Akashi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Đột nhiên, hắn cảm giác một bàn tay ấm áp, đặt trên tay mình.
Nghiêng đầu, không chút nào bất ngờ nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt của người nọ.
"Akashi-kun, đừng nóng vội như thế."
"Hiện tại Akashi-kun cũng rất tốt."
Một dòng nước ấm ôn nhu, từ tay hai người tương giao truyền đến, kỳ tích vuốt lên lo âu trong lòng Akashi.
"Từ từ sẽ đến. Tôi đều sẽ bồi bên cạnh cậu, chỉ cần cậu không ngại là được."
Đôi mắt dị sắc hơi hơi trợn to, lập tức lộ ra tươi cười vô vị.
"Tôi không ngại đâu, Kuroko-kun."
Không có khả năng sẽ để ý...
Kế tiếp, hai người đến khoa chỉnh hình, kiểm tra chân bị gãy.
Bác sĩ cẩn thận xem xét tình hình của chân, phi thường vui vẻ, chỉ cần hảo hảo phục kiện (*), hai tháng liền có thể hoàn toàn bình phục.
Bình phục có thể trở về chơi bóng rổ.
"Hai tháng quá dài, một tháng."
Lấy thẻ phục kiện, Akashi thưởng thức bắt tay vào nhìn tấm thẻ, không chút để ý mà nói.
"Akashi-kun?"
"Tôi không nghĩ sẽ tiếp tục như vậy."
Akashi lạnh lùng liếc liếc mắt nhìn cái nạng của mình.
"Bộ dáng vô dụng này, nhìn thật bực bội."
Đừng quá miễn cưỡng...
Lời trong lòng còn chưa kịp nói ra tiếng, nhìn dị sắc trong con ngươi lóe ra, gần như tàn khốc kiên quyết, Kuroko trừng mắt nhìn, nói ra khỏi miệng biến thành ——
"Tôi luôn cùng cậu ở một chỗ."
Trừ bỏ bất ly bất khí làm bạn, tôi không biết, còn có thể làm gì cho cậu.
※
Akashi là một kẻ nghiêm khắc.
Nghiêm khắc đối với người khác đồng thời, cũng càng thêm nghiêm khắc với mình.
Chuyện này, Kuroko vẫn luôn biết.
Đứng ở một bên, nhìn người cố gắng thử nghiệm thiết bị phục kiện hơn hai giờ, Kuroko đứng yên tại chỗ, cố gắng không phát ra âm thanh.
Mồ hôi trong suốt, theo tóc đỏ chói mắt của người nọ, rơi trên mặt đất trơn bóng.
Toàn bộ phục kiện trong phòng, người bệnh xung quanh sớm đã rời đi, chỉ có tiếng vang Akashi sử dụng thiết bị phát ra theo quy luật.
Thanh âm duy nhất, có vẻ cô độc.
Miệng vết thương trên đùi ẩn ẩn đau, gần như cứng ngắc.
Hạ thân nặng nề, giống như không thuộc về mình.
Động tác Akashi lại không có chút nào đình trệ.
Không thể để nó diễn ra lần nữa.
Cái loại tâm tình này, bất lực, chỉ có thể gọi điện xin giúp đỡ, mắt mở trừng trừng đẩy thiếu niên vào lòng người khác, tuyệt đối không thể để nó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Nếu không mình sẽ điên mất.
chR{
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro