Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] 709 Years Later [Chap 51 -> 60]

Chap 51

709 năm sau…

Tại New York, Mỹ…

Bản nhạc đã dứt nhưng khán phòng vẫn im lặng. Seo hyun đứng dậy, cô khẽ cuối đầu chào mọi người và đó cũng là lúc tất cả mọi người trong khán phòng đồng loạt đứng dậy dành cho cô một tràng pháo tay dài và nổ vang như pháo. Họ thật sự xúc động vì tiếng đàn của Seo hyun, đối với một người mới biểu diễn lần đầu trước công chúng như cô bé, đó hẳn là một niềm vinh dự và hạnh phúc lớn lao nhưng… Seo hyun chỉ mỉm cười lặng lẽ…

Trong số bọn họ, không có người mà cô bé chờ đợi. Seo hyun dồn cả tình cảm và trái tim vào tiếng đàn vì cô tin là người ấy đang lắng nghe cô nhưng… cô bé đã lầm, người ấy đã không đến, lời hứa với cô bé chỉ là một sự lừa dối mà thôi…

-Bác thật sự rất xúc động vì tiếng đàn của cháu!- bà Im nắm lấy tay Seo hyun ngay khi cô bé vừa bước vào phía trong hậu trường

-Bác… bác đến đây… nghĩa là… chị Yoona cũng đến đây?- ánh mắt Seo hyun tràn đầy niềm hy vọng

-Nó không đến được. Nó nhờ bác đến thay nó. Chẳng phải là nó đã nói với cháu rồi sao?- Bà Im ngạc nhiên

-Dạ?

-Nó bảo với bác là sáng nay cháu có buổi diễn, nhưng nó không thể đến được nên nhờ bác chuyển lời xin lỗi đến cháu và…

-Vậy chị ấy bây giờ đang ở đâu ạ? Tại sao chị ấy lại không đến đây?

-Yoona đã quay về Hàn Quốc. Nó bay chuyến bay chiều ngày hôm qua, nó muốn về đó để nghỉ ngơi và… nó bảo là đã nói với cháu. Yoona nhờ bác chuyển lơi với cháu là đừng lo lắng cho nó, phải cố gắng dồn sức cho việc học.

-Vậy ạ…

Seo hyun buôn bàn tay bà Im ra, cô bé biết là Yoona đã nói dối cô…

Yoona, thì ra đó là lý do chị muốn em quay về nhà vào chiều hôm qua sao?

Chị không phải vì việc học của em, chỉ vì chị muốn tránh mặt em và lặng lẽ ra đi thôi.

Chị về Hàn Quốc là vì ai? Chẳng phải là chị đã nói là chị sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu, chỉ cần có em bên cạnh, vậy mà giờ đây chị quay về Hàn Quốc mà không có em?

Nơi đó có người chị đang chờ đợi? Người mà chị muốn gặp ngay khi vừa tỉnh lại, Yuri?

-Seo hyun à, sao nhìn cháu như người mất hồn vậy?

-Có lẽ là em cháu không được khỏe, cháu sẽ đưa em ấy về trước!- Daniel cáo lỗi với bà Im

-Seo hyun không khỏe sao?- bà Im lo lắng

-Em ấy rất hồi hộp và lo lắng cho buổi diễn ngày hôm nay nên đêm qua em ấy không ngủ được nên bây giờ em ấy mới như vậy. Cháu xin phép bác!

-Vậy thì cháu nên đưa con bé về trước! Nếu có gì không ổn thì gọi cho bác hé, bác thương Seo hyun như con ruột vậy!

Seo hyun và Daniel cúi đầu chào bà Im lễ phép rồi đi ra ngoài, cô bé gần như kiệt sức, cô dựa hẳn vào Daniel...

Vậy là Im Yoona, mà không, Yoong đã trở về Hàn Quốc?

Vì lí do gì? Vì hậu kiếp của Yul chăng? Manh mối ở nơi đó? Nhất định là vậy rồi! Xem ra ta cũng sẽ phải quay về Hàn Quốc…

***

709 năm sau…

Tại Seoul, Hàn Quốc…

Yuri mỉm cười nhìn Soo yeon. Hôm nay nàng thật là xinh đẹp và kiêu sa, Yuri cảm thấy cô đã hoàn toàn đúng khi để cho Fany lựa đồ cho Soo yeon và Yuri tin rằng chiếc váy dạ hội màu trắng này được làm ra chỉ để cho dành riêng cho Soo yeon mà thôi. Còn Yuri, trong bộ vest màu đen mà cô đã vét hết tiền lương 2 tháng để mua khiến cho cô trở nên mạnh mẽ và cuốn hút hơn bao giờ hết.

Mọi người trong nhà hàng nhìn Yuri và Soo yeon bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Họ đẹp đôi hệt như công chúa và hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích và Yuri mong rằng nếu Soo yeon thật sự là công chúa thì Yuri sẽ là chàng hoàng tử mang hạnh phúc đến cho nàng. Yuri muốn sẽ có một cái kết như chuyện cổ tích, công chúa sống hạnh phúc mãi mãi bên hoàng tử…

-Soo yeon à, dùng một ít rượu vang nhé! Không say đâu, tin tôi đi!- Yuri nói rồi rót rượu vang vào chiếc cốc đối diện mình

-Tôi sẽ không say thật ư?- Soo yeon hỏi- Tôi vẫn nhớ cảm giác lần trước, cái thứ nước mà cô gọi là bia chẳng phải cũng gần giống như rượu sao? Tôi sợ là sẽ say mất…

-Say thì đã sao?- Yuri nhìn vào mắt Soo yeon

-Cô bảo rằng cô ghét những người say xỉn! Tôi không muốn bị cô ghét!- Soo yeon bĩu môi

-Vậy ư? Tôi ghét những kẻ say nhưng… với cô là một trường hợp ngoại lệ. Tôi nghĩ là tôi yêu tất cả những gì thuộc về người con gái ngồi đối diện tôi.- Yuri nói thật khẽ, đủ chỉ để cho Soo yeon nghe thấy

-Vậy… vậy à… ừ… chúng ta là bạn mà, bạn thân! Đã là bạn thân thì phải yêu nhau và hiểu nhau rồi!- Soo yeon tránh né nhìn vào ánh mắt say đắm của Yuri, có cái gì đó rạo rực trong nàng khi Yuri nói những lời ngọt ngào với nàng nhưng… nếu nàng chấp nhận nó thì… nàng không biết, nàng vờ làm một kẻ ngốc trong mắt của Yuri.

-Soo yeon à, vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?

-Uh…

-Tôi nhớ như in cái ngày hôm đó. Tôi đã gặp một cô gái rất phiền phức. Khi vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi và hét lên kinh hãi khi biết tôi là con gái. Không những thế, cô ấy còn phá tan nát chiếc điện thoại của tôi, rồi bỏ chạy, báo hại tôi phải đi tìm và cõng cô ấy về…

-Tôi…

-Nhưng ngày qua ngày, tôi nhận ra rằng tôi yêu sự phiền phức mà cô ấy gây ra cho tôi, tôi yêu sự ngây thơ đến ngốc nghếch của cô ấy và… với tôi, những tấm ảnh chụp chung với cô ấy, những kỉ niệm liên quan về cô ấy bỗng chốc trở nên vô giá… Tôi trân trọng tất cả những khoảnh khắc thuộc về hai chúng tôi, vì những khoảnh khắc ấy có cô ấy… Tôi yêu con đường đầy lá vàng mà chúng tôi rảo bước, tôi yêu cả những ngày mùa đông lạnh giá cô ấy ngả đầu lên vai tôi, nắm lấy tay tôi một cách ấm áp…

-…

-Tôi cũng nhớ những giọt nước mắt đau khổ và cả những giọt nước mắt giận hờn của cô ấy. Cô ấy hay khóc và tôi ghét điều đó, vì nó khiến cho trái tim tôi tan nát. Tôi chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng, chở che và bảo vệ cho cô ấy…

-…

-Tôi thấy trái tim mình như muốn nổ tung ra khi thấy cô ấy gần gũi bên một người khác. Tôi muốn cô ấy chỉ là của tôi, tôi muốn nghe nhịp đập lạ thường của trái tim mình khi ở bên cô ấy, nó nói cho tôi biết rằng tôi còn sống và tôi đang được ở cạnh người tôi yêu thương nhất…

-Yuri à, đừng…

Soo yeon cúi đầu xuống, những lời Yuri nói cũng là những lời vang lên thẳm sâu trong trái tim của Soo yeon. Nhưng họ khác nhau, Yuri thẳng thắng thừa nhận nó còn nàng thì lại muốn trốn tránh nó…

Tại sao lại như thế này?

Sao tim ta lại nhói lên từng hồi?

Đây chẳng phải là những lời yêu thương mà ta luôn khát khao ư?

Yuri ơi, xin đừng bắt tôi nhìn cô qua hình ảnh của Yul nữa. Khi ở bên cô trái tim ta cũng đập những nhịp lạ thường như khi ở bên Yul vậy. Nhưng… Yul là nam nhi và cô là…

Yuri ơi, nếu cô là một chàng trai thì hay biết mấy? Giá như cô không phải là con gái, giá là như vậy thì có lẽ ta sẽ ôm chầm lấy cô mà khóc òa lên vì hạnh phúc…

Ta phải làm sao đây?

-Tôi biết! Yuri thở dài- Lần trước cũng vậy, nhưng lần này sẽ khác. Soo yeon à, hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim tôi…

Yuri cười dịu dàng rồi ra hiệu cho người phục vụ, anh ta lại ra hiệu cho nhạc công và họ ngừng chơi nhạc, nhường lại sân khấu cho Yuri.

Yuri đứng giữa sân khấu cùng chiếc đàn ghita và mọi sự chú ý đều dồn về cô nhưng Yuri chỉ hướng ánh mắt về Soo yeon, cô nói vào chiếc micro

-Bài hát này chỉ dành tặng cho một người. Đây là tiếng hát từ trái tim tôi dành cho cô ấy, chỉ cô ấy mà thôi…

Thật bình thản, từng nốt nhạc dạo đầu vang lên. Mọi người lặng đi để ngắm nhìn Yuri và tiếng đàn của cô ấy. Yuri gần như là một nữ thần với mái tóc xõa dài và ánh mắt đen tuyệt mĩ, nó khiến mọi người không thể rời mắt khỏi cô, Soo yeon cũng vậy… Giọng hát của Yuri vang lên, chất giọng trầm trầm ấm áp rất đặc biệt…

“I must be crazy now

Maybe I dream too much

But when I think of you

I long to feel your touch

To whisper in your ear

Words that are old as time

Words only you would hear

If only you were mine

I wish I could go back to the very first day I saw you

Should I’ve made my move when you looked in my eyes

’cause by now I know that you’d feel the way that I do

And I’d whisper these words as you’d lie here by my side

I love you, please say

You love me too, these three words

They could change our lives forever

And I promise you that we will always be together

Till the end of time

So today, I finally find the courage deep inside

Just to walk right up to your door

But my body can’t move when I finally get to it

Just like a thousand times before

Then without a word he handed me this letter

Read I hope this finds the way into your heart, it said

I love you, please say

You love me too, these three words

They could change our lives forever

And I promise you that we will always be together

Till the end of time

Well maybe i, I need a little love yeah

And maybe i, I need a little care

And maybe i, maybe you, maybe you, maybe you

Oh you need somebody just to hold you

If you do, just reach out and I’ll be there

I love you, please say

You love me too

Please say you love me too

Till the end of time

These three words

They could change our lives forever

And I promise you that we will always be together

Oh, I love you

Please say you love me too

Please please

Say you love me too

Till the end of time

My baby

Together, together, forever

Till the end of time

I love you

I will be your light

Shining bright

Shining through your eyes

My baby” ( * )

Yuri hát, hát bằng tất cả tình yêu mà cô dành cho Soo yeon và ánh mắt của Soo yen, nó gần như bị Yuri thôi miên, nàng không thể rời mắt khỏi Yuri, dù chỉ trong chốc lát. Nàng không hiểu Yuri đang hát những gì, nhưng Yuri thật sự hát rất hay và… nàng thấy trái tim mình đập loạn xạ….

Giọng hát, ánh mắt, nụ cười, tiếng đàn, tất cả đều qua sức ngọt ngào…

Tiếng đàn dứt, giọng hát thôi ngân lên, Yuri đặt cây đàn xuống, cô đi về phía Soo yeon và cô nắm lấy tay người con gái đã chiếm trọn trái tim cô mà thầm thì…

-I love you.

Soo yeon mỏ to mắt, nàng ngạc nhiên nhìn Yuri…

Ai ai… lốp… lốp cái gì?

Yuri đang nói cái gì vậy?

Yuri nhìn Soo yeon, mong đợi câu trả lời từ nàng nhưng tuyệt nhiên Soo yeon vẫn im lặng…

-I love you!- Yuri lặp lại, to hơn và rõ ràng hơn

-…

-I LOVE YOU!- Yuri hét to đến mức cô tin rằng cô không phải dành riêng 3 từ này cho Soo yeon mà là cho tất cả mọi người trong nhà hàng vì mọi người đều nghe thấy và họ nhìn cô, rồi lại nhìn Soo yeon và khuôn mặt họ hiện rõ vẻ hồi hộp như Yuri vậy…

-Yuri à…- Soo yeon cười ngại ngùng

Cô ấy cười? Cô ấy chấp nhận mình?

-Ai… ai… lốp… lốp du là gì vậy?

-Hả?- Yuri mở to mắt

-Huh?

-Câu cô vừa nói ấy… tôi không hiểu!- Soo yeon thành thật

-Soo yeon à, cô đang đùa tôi ư? Đó là 3 tiếng căn bản mà một đứa bé học mẫu giáo cũng phải biết!

-Nhưng… tôi thật sự không hiểu! Thứ tiếng này nghe rất lạ!

-Cô biết tiếng Anh không?

-Tiếng Anh? Tiếng gì vậy?

-Yuri à, nghe tớ dặn này!- Tae yeon kéo Yuri lại

-Cậu bày tỏ tình cảm với cô ấy trong một nhà hàng sang trọng nên cậu đừng nói bằng tiếng Hàn. Hãy hát tặng cô ấy bài “I love you” của Celin Dion và nói I love you với Soo yeon, tớ tin rằng là cô ấy sẽ xúc động đến bật khóc!

-Cách đó có hiệu quả không? Có sến lắm không?- Yuri lo lắng

-Sao lại sến? Cậu không tin tớ ư? Tớ là người đã có vợ nên tâm lí phụ nữ tớ rành hơn ai hết!- Tae yeon vỗ ngực tự hào

Được lắm, cái tên lùn mã tử! Cậu hại đời tớ rồi!

Những lời nói ngây thơ thốt ra từ đôi môi đáng yêu của Soo yeon khiến Yuri cảm thấy tan nát, chưa bao giờ cô ngượng như lúc này. Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, thật hoành tráng nhưng đến phút cuối lại… Mặt Yuri đỏ rần. Soo yeon đã nói thật, nhìn mắt Soo yeon Yuri biết điều đó.

-Cô gái à! “Ai lốp du” là “Tôi yêu em” đó! Cô ấy yêu cô đó, đồng ý đi!

Ai đó trong nhà hàng đã hét lên cho Soo yeon nghe, dù không biết đó là ai nhưng thật sự người đó đã giúp Yuri rất nhiều, nàng lại mở to mắt nhìn Yuri…

-Có thật là như vậy không?- Soo yeon hỏi

-Thật vậy!- Yuri gật đầu- Tôi yêu…

-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!- Soo yeon bịt tai lại

End chap 51

P/s: lâu rồi ko viết chap dài và cũng lâu rồi ko trả lời com của mọi người. Mong mọi người thông cảm, mấy hôm nay au bận quá!>.<

( * ) I love you- Celin Dion

Chap 52

709 năm sau…

Thiên thần, là đây sao…?

Soo yeon nhìn trân trân vào người con gái vòng tay ôm lấy Yuri từ phía sau, người con gái nàng nhìn thấy trong bức tranh, người mà Yuri gọi là thiên thần…

Soo yeon đã bịt tai lại để không nghe thấy ba từ ấy được thốt ra từ đôi môi của Yuri vì… nàng sợ nó sẽ phá hỏng tất gì mà nàng và Yuri có với nhau, đó là tình bạn, một thứ tình bạn kì lạ. Thứ tình cảm ấy, hơn bất kì ai, Soo yeon là người hiểu rõ nhất, nó không còn là tình bạn nữa…

Nếu là tình bạn thì tại sao nàng lại cảm thấy tức giận khi Yuri thân mật với người khác?

Nếu là tình bạn thì tại sao nàng lại khóc khi thấy Yuri hôn người khác và… có phải là tình bạn không khi trái tim của nàng không còn nghe lời nàng nữa mỗi khi nàng đối diện với Yuri? Nó đập những nhịp đập khác thường khi nàng và Yuri ở bên nhau. Những nhịp đập ngày một mãnh liệt và dồn dập hơn…

Và giờ đây, trái tim nàng đang đập rất nhanh, nàng không biết vì sao nữa…

Một cảm giác nhói lên trong lồng ngực khi nàng thấy người con gái ôm chặt lấy Yuri …

Yuri không vội quay lại, nhưng khuôn mặt Yuri hiện đầy sự ngỡ ngàng…

Ánh mắt của Yuri, nó long lanh khác thường và bàn tay của Yuri khẽ đặt lên tay của người con gái kia…

Còn cô ấy, người mà Yuri gọi là thiên thần vẫn úp mặt vào lưng Yuri, để cho những giọt nước mắt cứ lăn dài rồi thấm ướt lưng áo của Yuri…

-Là em…?

Yuri không dám xoay đầu lại, cô chỉ khẽ mấp máy đôi môi…

-…

-Là em hả, Yoona?- giọng Yuri nghèn nghẹn

Là Yoona thật sao? Là em ấy ư?

Không thể nào…[i]

[i]Sau cái ngày hôm ấy, Yoona chỉ gửi cho mình độc nhất một tin nhắn rồi lặng lẽ bỏ đi. 3 năm qua, mình hoàn toàn không hề có tin tức gì về em ấy…

Nhưng… vòng tay này, mình vẫn nhớ... Em ấy vẫn thường ôm mình từ phía sau…

Và…bàn tay thanh mảnh này, từng đan chặt vào bàn tay mình, sao mình lại có thể quên được cơ chứ?

Lưng áo mình, nó ướt đẫm… Yoona khóc?

Yuri xoay đầu lại, cô đối diện với Yoona…

Vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt thánh thiện của một thiên thần mà cô luôn yêu quý và trân trọng nhưng… thiên thần đang khóc…

Điều đó khiến Yuri bối rối...

Còn Yoona, cô gần như lặng người khi được gặp lại Yuri. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy, đôi mắt đen đã đánh cắp trái tim cô…

Vượt qua không gian và thời gian, cuối cùng cô đã gặp lại người mà cô luôn yêu thương…

Yuri đang đứng trước mặt cô, một Yuri với những hơi thở ấm áp và bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô… Những điều tưởng như thật nhỏ nhoi ấy lại khiến Yoona hạnh phúc đến tột cùng. Nó cho cô biết rằng Yuri đang sống, trái tim của Yuri vẫn đang đập và… Yoona đang được gặp lại hậu kiếp của Yul, nàng sẽ không để số phận chia cắt nàng và Yul một lần nữa…

Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của Yoona và lúc này, nàng chỉ biết khóc mà thôi. Những giọt lệ của nàng vừa mừng vui, vừa buồn tủi, vừa trách móc, vừa giận hờn… nó chứa đựng những nỗi niềm của nàng từ 709 năm trước…

Vô tình làm sao, Soo yeon lại là phải chứng kiến cuộc hội ngộ của Yuri và Yoona…

Cái gì được gọi là “thiên thần không thuộc về tôi”?

Là điều này ư? Là hình ảnh thiên thần nức nở khóc và ôm chặt lấy Yuri trong khi Yuri đặt tay lên khuôn mặt bé nhỏ của cô ấy, lau đi những giọt nước mắt với ánh mắt quan tâm và lo lắng đến lạ thường?

Thiên thần của Yuri là… Yoona?

Soo yeon không còn tin những lời Yuri nói, Soo yeon tin rằng thiên thần này hoàn toàn thuộc về Yuri…

Nàng đưa tay giữ chặt lồng ngực đang phập phồng, tựa hồ phải làm vậy thì mới áp chế được quả tim đang nức nở trong những cảm xúc đang xen trộn lẫn.

-Yuri à, em đã quay về, em đã gặp lại chị...-Yoona áp thật chặt đôi tay của Yuri lên khuôn mặt mình, nàng sợ lại để mất Yuri một lần nữa...

-Tại sao lại lừa dối tôi ?

Giọng Soo yeon vang lên lạnh lùng, phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào của Yoona và Yuri. Nàng cố khiến cho nó nghe thật vô cảm để Yuri và Yoona không nhận ra được sự run rẩy vì lo sợ thẳm sâu trong trái tim nàng...

Tiếng gọi của Soo yeon khiến Yuri giật mình, cô gần như quên mất sự hiện diện của Soo yeon. Những giọt nước mắt của Yoona và cả vòng tay bất ngờ của cô bé khiến Yuri không còn nhận ra mọi thứ xung quanh mình. Dù trái tim cô ngập tràn hình ảnh của Soo yeon, nhưng Yoona lại khiến cô bối rối...

Trái tim thật là lạ, với nó tình yêu đầu tiên là tình yêu đẹp nhất và khó phai nhất...

Tưởng như đã quên mà vẫn cứ nhớ...

Tưởng như đã phai mờ mà vẫn cứ hiện hữu...

Yuri đang đứng giữa, thật là khó xử làm sao...

Một bên là Yoona, mối tình đầu của Yuri, người mà Yuri luôn yêu quý và cũng là người khiến Yuri đau khổ nhất. Yoona đã từ chối tình yêu của Yuri nhưng... giờ đây Yoona lại quay về, lại ôm lấy Yuri và khóc nghẹn ngào...

Một bên là Soo yeon, người đã xoa dịu nỗi đau trong tim Yuri, người đã dần chiếm trọn lấy trái tim của Yuri. Nhưng... khi Yuri muốn nói lời yêu với Soo yeon, nàng lại bịt tai lại và hoảng sợ...

Mắt lạnh, vô cảm, Yoona nhìn chăm chăm vào Soo yeon...

Làm sao mà nàng không nhớ nàng công chúa nổi tiếng lạnh lùng băng giá của Soshi quốc của chứ, người đã cướp Yul khỏi tay nàng ?

-Yuri không lừa dối ai cả...- Yoona đan tay mình vào tay Yuri, nắm lấy thật chặt

-Tôi cần câu trả lời của Yuri, không phải của cô !- Soo yeon lạnh lùng đáp lại

-Tôi không lừa dối cô, tôi chỉ chưa kể cho cô nghe về Yoona mà thôi...- Yuri nói

-Là một thiên thần không thuộc về tôi, cô đã nói như vậy nhưng... có thật là như vậy không ? Cô muốn tôi tin và điều đó ư, sau tất cả những gì tôi đã tận mắt chứng kiến ?- Soo yeon xoáy sâu ánh mắt vào cái nắm tay của Yuri và Yoona

-Cô không có quyền trách móc Yuri. Chị ấy không lừa dối ai cả. Trong mắt Yuri, tôi là thiên thần của chị ấy. Tôi đã từng không thuộc về Yuri nhưng... bây giờ và mãi mãi về sau... tôi thuộc về chị ấy !

Soo yeon im lặng nhìn Yuri, nàng đợi một lời giải thích từ Yuri nhưng chính Yuri cũng không biết phải nói gì, mọi chuyện quá đột ngột ...

-Mình về nhà tôi, Kyungsan đang đợi chúng ta đó ! Tôi cảm thấy không yên tâm khi để Fany và Tae yeon trông thằng bé !-Soo yeon nắm lấy tay Yuri, những lời nói của Yoona quá thẳng thắng, nó khiến Soo yeon cảm thấy bất an.

-Chị muốn đưa Yuri đi đâu ?- Yoona hỏi

-Về-nhà-của-chúng-tôi !- Soo yeon nhấn mạnh từng chữ

-Cô không có quyền đưa Yuri đi.-Yoona ngăn lại

-Tại sao lại không ?

-Vì với Yuri cô chẳng là ai cả !

-Chẳng là ai ?- Soo yeon cười nhạt- Vậy còn cô, cô là ai ? Tại sao cô có quyền giữ Yuri ở lại ?

-Vì tôi là người Yuri yêu !

End chap 52

Chap 53

709 năm sau…

-Người mà… Yuri yêu…?

Soo yeon buông tay Yuri ra, nàng cảm giác như thế giới dưới chân nàng đang sụp đổ. Nhưng Soo yeon không muốn tin điều đó là sự thật, nàng không tin là có thứ tình cảm được phép gọi là “tình yêu” tồn tại giữa hai người con gái.

Nàng hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng lạnh lùng

-Thật là nực cười!

-Nực cười?- Yoona lặp lại

-Đúng, đừng đùa như vậy! Tình cảm giữa cô và Yuri chỉ có thể là tình bạn hoặc là tình chị em, tôi không tin vào cái gọi là tình yêu giữa hai người con gái!

-Cô không tin vào tình yêu giữa tôi và Yuri hay… không tin vào tình yêu giữa hai người con gái?- Yoona hỏi

-Cả hai!- Soo yeon khẳng định

-Vì sao cô lại không tin? Chẳng lẽ tình cảm ấy xấu xa lắm sao?- Yuri lên tiếng, cô rưng rưng nhìn Soo yeon

Sao Soo yeon lại không thể tin rằng có thứ gọi là tình yêu giữa hai người con gái tồn tại trên đời này? Tôi với cô, là tình yêu cơ mà…

Tại sao lại như vậy? Đó có phải là lí do khiến cô luôn từ chối tôi không?

Và… 3 từ ấy, 3 từ mà tôi luôn muốn nói với cô là… điều cấm kị ư?

Tại sao lại không tin vào cảm xúc của cả 2 chúng ta, tại sao cô lại không tin vào điều đó?

Cô yêu tôi mà, tôi biết điều đó. Tôi biết nhịp đập trái tim của cô dành cho tôi…

Soo yeon à, cô đang khiến trái tim tôi vỡ tan ra thành hàng trăm nghìn mảnh…

Nỗi đau này… còn hơn cả nỗi đau mà Yoona mang đến cho tôi…

Vì… tôi đã yêu cô, thật sự yêu…

Yuri yêu Soo yeon…

-Yuri à…- Soo yeon ngập ngừng

-Nói cho tôi biết đi! Cô luôn né tránh tình yêu của tôi là vì điều đó ư?- Yuri gần như hét lên

-Đừng ép tôi nữa! Tôi xin cô đó, Yuri! Tại sao chúng ta không thể làm bạn với nhau, tại sao chúng ta không để cho những ngày tháng êm đềm trôi qua? Yuri à, đừng khiến tôi mất thêm mọi thứ một lần nữa… Yuri à, tôi… và cô… không thể là tình yêu…- Soo yeon nghẹn ngào, nàng biết là nàng đang là một kẻ nói dối, nàng lừa dối Yuri và lừa dối cả chính bản thân nàng

-Vì sao vậy?

Yuri bật khóc, mọi xúc cảm như vỡ òa trong trái tim Yuri…

Đau… thật là đau…

-Vì… vì…

-Vì cô không yêu tôi hay vì tôi là con gái?- những giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng đỏ vì giận dữ của Yuri, cô không thể kiềm nén tình yêu mà cô dành cho Soo yeon lâu hơn được nữa…

-Vì cả hai...

Soo yeon không dám nhìn thẳng vào mắt Yuri, nàng phủ nhận tình yêu vì nàng sợ hãi thứ tình cảm khác lạ ấy và điều khiến nàng sợ hãi chính là vì Yuri, vì Yuri là một người con gái…

-Vậy nếu tôi là con trai thì sao? Cô… sẽ yêu tôi chứ?

-…

Nếu Yuri là con trai…

Ta… ta sẽ yêu Yuri?

Tội lỗi lớn nhất chính là điều đó ư? Vì Yuri là con gái ư?

Soo yeon im lặng, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen buồn thảm hơn cả bóng đêm của Yuri và… cả những giọt nước mắt ấy nữa. Lần đầu tiên Yuri khóc trước mặt nàng, lần đầu tiên, một người cứng rắn như Yuri rơi lệ…

-Chị… chị yêu Soo Yeon…?

Tại sao lại như vậy? Vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Soo yeon lại chiếm được tình cảm của Yuri nhanh như vậy?

Yuri có thể vì Soo yeon mà quên ta nhanh như vậy sao?

Không, không thể để cho câu chuyện lại diễn ra như 709 năm trước được nữa!

Yuri không đáp lại câu hỏi cảu Yoona, đôi tay cô run lên vì giận dữ và cả vì nỗi uất nghẹn trong lòng…

Đó là lí do ư? Vì mình là con gái ư?

Tại sao… tại sao số phận lại trớ trêu như vậy?

Hay ngay từ khi tình yêu này bắt đầu, nó đã là một điều sai trái và bản thân mình đang bị trừng phạt vì minh đã yêu một người mình không bao giờ nên yêu? Nhưng… Soo yeon à, tôi biết phải làm sao đây?

Tình yêu ấy, nó là thật…

-Yuri à, tôi sẽ xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra cả. Mình về nhà nha, đừng ở đây nữa…- Soo yeon nắm lấy tay Yuri, nàng không muốn chuyện này kéo dài thêm nữa. Tại sao Yuri không im lặng như nàng, nói ra tất cả có phải là cách giải quyết tốt nhất chăng…

-BUÔNG TÔI RA!- Yuri hét lên, cô hất tay Soo yeon một cách thô bạo

-Yuri…- Soo yeon ngỡ ngàng, chưa bao giờ Yuri thô lỗ như vậy với nàng.

-TÔI KHÔNG XỨNG VỚI CÔ ĐÂU! NGƯỜI NHƯ TÔI CHỈ KHIẾN CÔ BẨN TAY MÀ THÔI!

-Yuri…- Soo yeon nghẹn ngào

-Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô. Tôi chỉ là người đáng bị cô ghê tởm và từ chối mà thôi… Người như cô… tốt nhất là đừng quen biết tôi- Yuri cười cay đắng- Tôi là vậy đó! Tôi yêu Yoona!

-Yuri à… do rượu phải không? Cô chỉ đang say thôi… đang say…

-Say?- Yuri cười khẩy- Tôi chưa bao giờ say! Tôi luôn sống thực và không bao giờ trốn chạy tình cảm của mình. Bây giờ cô hiểu rõ bản chất của tôi rồi đó, tôi yêu Yoona, tôi yêu một cô gái.

-…

-Cô sẽ vẫn làm bạn với tôi chứ? Vẫn ở bên cạnh tôi như lời hứa của chúng ta chứ?

Soo yeon nhìn Yuri, nàng bật khóc…

Nàng khóc vì những lời nói cay độc của Yuri…

Nàng khóc vì Yuri đã không trốn chạy như nàng…

Và… nàng khóc vì Yuri nói rằng cô yêu Yoona…

Yuri… yêu Yoona…

Nàng đẩy tung cánh cửa và bỏ đi…

Nàng chạy đi, chạy thật nhanh… nàng muốn rời bỏ cái nơi quái quỷ này, rời bỏ Yuri…

Ngoài trời, những cơn gió lạnh buốt thổi mỗi lúc một dữ dội hơn như vết thương trong tim nàng ngày một lớn hơn…

Gió gào thét như tiếng lòng nàng, phải chăng… gió cũng đang khóc than cho chuyện tình của nàng?

Một chuyện tình trớ trêu…

709 năm trước, có một nàng công chúa luôn muốn được nghe những lời yêu thương từ người mà nàng yêu nhưng người ấy lại luôn trốn tránh nàng, khiến cho nàng đau khổ và tuyệt vọng…

709 năm sau, nàng công chúa ấy gặp lại người mình yêu… nhưng nàng không hề nhận ra người đó và tiếng yêu của người ấy dành cho nàng lại bị nàng từ chối, đẩy người ấy vào sự đau khổ và thất vọng đến tột cùng…

Yêu và không yêu…

Thật khó để nói…

-Chị không đuổi theo cô ấy ư?

-…

-Yuri à…

-Em yêu chị, có thật không?- Yuri nhìn vào mắt Yoona- Hay em chỉ đang giúp chị thôi? Cô ấy cũng như em… hệt như 3 năm về trước…

-Yuri à, 3 năm trước… là 1 câu chuyện dài.

-…

-Nhưng chị đã nói rằng chị yêu em, dù rằng chỉ là trong lúc nóng giận thôi nhưng… gương vỡ rồi lại lành, phải không Yuri? Nếu chị đã nói yêu em, em sẽ tin chị và… hãy yêu em thật lòng, hãy xóa bỏ mọi hình ảnh của cô ấy trong tim chị. Cô ấy không thể chấp nhận chị, không thể chấp nhận cái gọi là tình yêu giữa hai người. Cô ấy không xứng với chị! Chỉ có em, chỉ có em mới hiểu chị và yêu chị, dù cho chị có là ai đi nữa. Quá khứ cũng vậy, bây giờ cũng vậy…

-…

-Yuri, em yêu chị!- Yoona ôm lấy Yuri- Đừng bao giờ bỏ rơi em nữa…

-…

-Yuri à…- Yoona mong chờ câu trả lời của Yuri

-Chị yêu em!

Yuri siết chặt Yoona trong vòng tay mình. Những lời của Soo yeon khiến trái tim Yuri tan vỡ…

Vòng tay của ai cũng được, là giả dối cũng được. Yuri muốn được xoa dịu, muốn được che chở và… Yoona đã ở đây, vào lúc này, bên cạnh cô…

Yoona à…

Hãy ở bên chị vào lúc này, chị cần em…

Soo yeon, cô ấy đã mang theo trái tim của chị mà đi mất rồi…

End chap 53

Chap 54

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

-Fany à…

Tae yeon đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Fany nhưng… Fany hất tay Tae yeon ra, cô lườm Tae yeon

-Đi đi! Không quen!

-Fany à, đừng có giận nữa mà.- Tae yeon nài nỉ

-…

-Tớ biết là tớ không nên nói cho Yoona biết nhưng…

-Nhưng cái gì?- Fany giận dữ- Cậu có biết là cậu đã phá hỏng chuyện tốt đẹp của Yuri và Soo yeon không? Tại sao cậu lại chỉ cho Yoona đến cái nhà hàng đó hả? Cậu biết rõ hôm nay là ngày đặc biệt của Yuri và Soo yeon, vậy mà… Aishhhh! Giận quá đi! Con bé đã làm gì cậu mà cậu khai hết với nó thế hả?

-Fany à, nói nhỏ thôi, Kyungsan đang ngủ mà!

-Được! Tôi nói nhỏ! Nhưng còn cậu, sao nhiều chuyện quá vậy hả? Sao cậu không nói là không biết Yuri ở chỗ nào cả và bảo con bé là sẽ nhắn lại cho Yuri sau? Như vậy không được à? Tôi vừa mới bế thằng bé ra ngoài một tí mà ở nhà cậu lại…

-Nhưng… Yoona không yêu Yuri, cậu lo gì chứ? Con bé sẽ không phá hoại tình cảm của Yuri và Soo yeon. Vả lại…

-Vả lại cái gì?- Fany liếc Tae yeon- Nói tôi nghe xem nào!

-Con bé nó cứ van nài tớ, nó bảo là nó nhất quyết phải gặp cho được Yuri. Khuôn mặt của nó lúc ấy…rất đáng thương, tớ không thể làm ngơ được. Tớ cũng bảo là Yuri có việc bận nên tốt nhất là em ấy nên về trước nhưng con bé bảo không được, nó cần được gặp Yuri ngay lập tức, nó gần như bật khóc nên… tớ nghĩ là con bé có việc gì đó rất quan trọng…

-…

-Hơn nữa lúc em ấy đến đó thì chắc là mọi chuyện cũng đã đâu vào đó rồi, chẳng lẽ gần 3 tiếng đồng hồ trôi qua mà Yuri vẫn chưa nói 3 từ ấy với Soo yeon?

-…

-Fany à, cậu lo gì? Con bé chỉ xem Yuri là chị gái thôi, nó đã nói thẳng với Yuri rồi mà. Em ấy sẽ rất vui nếu biết được Yuri đã tìm được tình yêu của mình, không còn phải đau khổ vì mình nữa..

-…

-Fany à, đừng im lặng. Cậu đang khiến cho tớ sợ đó!

-Chính cậu mới là người khiến cho tớ lo lắng đó!-Fany nghiêm giọng, cô cảm thấy có một cái gì đó không hay đang xảy đến.

-Sao lại như vậy? Cậu cũng biết Yoona mà, em ấy là người rất tốt!

-Nhưng…

-Nhưng gì?- Tae yeon hỏi

-Tớ lo là Yuri sẽ xao động khi gặp lại con bé. Cậu hiểu rõ cảm giác ấy mà, Kim Tae yeon!

-Tớ… tớ hiểu gì đâu…- Tae yeon tránh né- Cậu đừng có nói vớ vẩn.

-Gặp lại tình yêu đầu, ai mà lại không xao động cơ chứ? Tình yêu đầu tiên luôn là tình yêu đẹp nhất, nó chứa đựng rất nhiều xúc cảm: nó là sự vụng dại của người mới biết yêu, là sự mãnh liệt trong nhịp đập của trái tim, là những cảm xúc rất lạ mà chỉ có tình yêu đầu mới mang đến được.

-…

-Tình yêu đẹp là một tình yêu dang dở. Vì bản thân không bao giờ có thể có được người đó nên trong mắt ta người ấy càng hoàn hảo, là một báu vật không bao giờ có thể có được. Những kí ức về người ấy trong ta luôn đẹp và luôn thơ mộng, khiến ta không quên được, cứ giữ mãi những hình ảnh ấy trong tim…

-…

-Và cậu biết không, tình yêu của Yuri với Yoona vừa là tình yêu đầu tiên, vừa là tình yêu dang dở. Điều đó khiến tớ sợ rằng khi cậu ấy gặp lại Yoona, cậu ấy sẽ không thể nào kiềm nén những cảm xúc trong lòng mình. Yuri sẽ xao động, sẽ bối rối khi chạm mặt Yoona. Đó là điều không thể tránh khỏi. Khi ấy, những kí niệm lại hiện về, những kỉ niệm tưởng như đã ngủ quên nhưng thật ra vẫn tồn tại trong vô thức và khi có cơ hội, chúng bỗng sống lại, một cách mãnh liệt…

-…

-Cậu nghĩ Soo yeon sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy Yuri lại bối rối và đỏ mặt vì một người con gái khác? Soo yeon rất yếu đuối và dễ tổn thương. Nếu như Yoona chen ngang vào lúc Yuri chưa tỏ tình hoặc đang tỏ tình thì sao? Cậu nghĩ mọi chuyện sẽ ổn ư?

-Tớ… tớ đã không suy nghĩ kĩ… Tớ ngốc thật!- Tae yeon thở dài, cô chưa bao giờ nghĩ đến những điều mà Fany nói. Nếu chuyện tình cảm giữa Yuri và Soo yeon thất bại, thì Tea yeon cảm thấy cô chính là người có lỗi nhất …

-Tae yeon à…

-Cậu nói đúng! Cậu giận tớ là phải, tớ không xứng đáng làm bạn của Yuri…- Tae yeon buồn xo

-Thôi mà, đừng buồn như vậy! Cậu không cố ý mà. Tụi mình chỉ còn biết cầu nguyện để mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thôi!- Fany ôm Tae yeon vào lòng và an ủi

-Uh…

-Nhưng… qua những lời cậu nói, tớ có cảm giác thái độ của Yoona hơi bất thường…- Fany lo lắng

-Ý cậu là…

-Em ấy có chuyện gì mà phải gặp Yuri gấp đến như vậy? Lại còn suýt bật khóc nữa… chuyện gì đã xảy đến với Yoona vậy?

-Tớ cũng chẳng biết nữa, cậu nói thử xem nào.

-Hay là em ấy yêu Yuri?

-Nói bậy! Em ấy chỉ coi Yuri là chị gái thôi. Tớ biết rõ điều đó! Em ấy vô tư và hồn nhiên lắm, em ấy chưa bao giờ nghĩ về Yuri như cách cậu nói cả. Hơn nữa… nếu em ấy yêu Yuri, tại sao em ấy lại từ chối tình yêu của Yuri rồi bỏ sang Mỹ suốt 3 năm mà chẳng có tin tức gì cả?

-Đó mới là điều đáng lo,Yoona đột ngột quay về và tìm đến Yuri ngay lập tức sau 3 năm trời không có tin tức gì...

-…

-Tớ có cảm giác giống như một cơn bão đang đến vậy. Trước lúc có bão thì bầu trời luôn trong xanh và đầy nắng để đánh lừa người ta. Nhưng khi nó ập đến thì…

Fany rùng mình, cô nép vào lòng Tae yeon. Gió đêm nay thổi mạnh quá, nó khiến cô cảm thấy lạnh và hơi e sợ nhưng cô biết cô đang ở trong vòng tay người mình yêu thương nhất, cô đang được sưởi ấm và cô hạnh phúc vì điều đó...

Một vòng tay ấm áp vào một đêm lạnh giá…

Nhưng… ở một nơi khác, có một con người con gái không được may mắn như Fany…

***

Soo yeon quỵ xuống, nàng thấy đau nhói nơi lồng ngực…

Nàng không biết nàng đã chạy bao lâu nữa, nàng chỉ biết là nàng không thể bước tiếp được nữa. Đôi chân nàng nặng trĩu và bờ vai của nàng run lên lên từng hồi…

Nàng cảm thấy rất lạnh, thật sự rất lạnh…

Nàng đã kiệt sức mất rồi…

Nhưng…

Nước mắt, ừ, là những giọt lệ mặn chát ấy cứ lăn dài…

Thật đáng ghét, nàng không thể khiến chúng ngừng rơi. Những giọt nước mắt này… chúng khiến Soo yeon cảm thấy bản thân nàng thật yêu đuối và bé nhỏ làm sao…

Soo yeon nhìn lại, con đường phía sau lưng nàng vẫn sáng đèn nhưng… tuyệt nhiên, không có lấy một bóng người. Cũng đúng thôi, đã quá khuya rồi, ai lại ra ngoài vào lúc này cơ chứ. Có lẽ mọi người đều đang vui vẻ trong cái mái ấm nhỏ bé của mình với những người mà họ yêu thương. Còn nàng… nàng mong chờ điều gì? Nàng có gì để mong đợi? Và… ai sẽ là người đợi nàng?

Soo yeon cứ nhìn mãi về phía cuối con đường, nàng mong chờ sẽ được nhìn thấy bóng dáng của người ấy, người có tên là Kwon Yuri…

Yuri sẽ lại đuổi theo nàng, sẽ lại giận dữ với nàng và quát mắng nàng trong khi khoác chiếc áo bông dày lên người nàng như cách Yuri vẫn làm…

Yuri sẽ bảo rằng Yuri ghét việc Soo yeon bỏ ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào, khiến Yuri lo lắng…

Yuri sẽ lại cõng nàng trên lưng và khi ấy, nàng sẽ áp má lên bờ vai ấm áp, vững chắc của Yuri…

Và… trái tim nàng lại đập những nhịp đập yêu thương…

Soo yeon nhớ lại lúc họ mới quen nhau, khi ấy Yuri đã chạy đi tìm nàng…

Những hình ảnh về Yuri, những kỉ niệm mà họ đã có với nhau, khoảng thời gian mà họ đã cũng nhau trải qua... tất cả khiến trái tim Soo yeon thêm đau nhói, nàng nhớ Yuri, nhớ lắm…

Nhưng…

Yuri không coi nàng là bạn…

Yuri yêu nàng…

Nhưng…

Soo yeon không thể yêu Yuri. Không phải vì Soo yeon không yêu Yuri mà là vì…

Thứ tình cảm ấy là tội lỗi, là bệnh hoạn, là đi ngược lại với luân lí đạo đức, là trái với tự nhiên và… là điều mà nàng không thể chấp nhận được, dù cho trái tim nàng mách bảo với nàng rằng đó là…

Không! Không được! Nàng đang đi vào ngõ cụt, nàng không thể tìm đường ra…

Còn Yul thì sao? Nàng quên Yul ư? Hay là Yuri chính là Yul, người mang lại cho Soo yeon những cảm giác chỉ có Yul mới khiến nàng cảm nhận được?

Bắt đầu là sự thân quen nơi hình dáng cho đến cảm xúc nơi trái tim…

Nàng đã yêu…

Yêu người không nên yêu…

Nàng chạy trốn và…

Bây giờ…

Yuri nói…

Yuri yêu Yoona!

Soo yeon từ chối Yuri để rồi bây giờ Yuri nói rằng Yuri yêu Yoona? Trớ trêu thay, Yoona cũng chỉ là một cô gái nàng mà thôi. Nàng mất Yuri rồi ư? Có lẽ vậy…

Nàng đã ngồi ở đây rất lâu, nhưng không có ai tìm nàng cả. Yuri đã bỏ nàng mà đi thật rồi…

Nàng thu mình lại trong sự cô đơn và cái lạnh giá mà từng cơn gió mang lại càng khiến nàng tủi thân hơn nữa…

Nàng nhớ vòng tay ấm áp của Yuri… nó ấm, ấm lắm…

Nếu… ta cứ ngồi đây cho đến khi chết vì lạnh thì sao? Lúc ấy, Yuri có đến tìm ta không?

Thấy ta chết rồi? Cô ấy có khóc không, có buồn không…

Còn ta, khi ta chết rồi… ta… sẽ có quyền yêu Yuri chứ?

“Em một mình nói về tình yêu

Em đưa tình yêu đi ra xa

Bởi vì những kỉ niệm đang chồng chất trên một mình em

Nước mắt em ngập tràn

Thậm chí nếu anh đã cách xa

Em vẫn mong anh luôn hạnh phúc

Tình yêu của em đã được chôn dấu thật sâu trong trái tim em.

Nếu chúng ta gặp nhau ở kiếp sau

Và sau đó hãy đối diện với tình yêu

Đừng để thua số phận của chúng ta

Hãy cho tình yêu của chúng ta được tái sinh

Em sẽ trở thành một bông hoa trước anh và

Hát cho anh nghe

Như một người phụ nữ

Như là một người yêu của một người duy nhất

Em muốn sống mãi mãi bên anh” ( * )

End chap 54

( * )By myself – Tiffany (VTranslations -by JolFany)

Chap 55

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

“Cạch!”

-Yuri…

Fany mừng rỡ khi nghe tiếng mở cửa nhưng nụ cười trên môi cô vụt tắt khi người đứng bên cạnh Yuri lại là Yoona, bàn tay họ đan chặt vào nhau…

-Soo yeon đâu?- Tae yeon hỏi

-…

-Tôi hỏi cậu là Soo yeon đâu?

Tae yeon lặp lại câu hỏi nhưng Yuri lặng thinh, cô quay sang vuốt nhẹ mái tóc của Yoona

-Tối nay em ở lại đây nha?

-Vâng ạ!- Yoona ngoan ngoãn gật đầu

-Cảm ơn hai cậu đã trông Kyungsan hộ tớ!- Yuri nói với Tae yeon và Fany- Nhưng… đêm nay tớ cần sự yên tĩnh, các cậu hiểu chứ?

-Yên tĩnh?- Fany mỉa mai trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi Yoona- Với… một ai đó?

-Chúng ta nên về, nếu đó là điều Yuri muốn! Nhưng… Yuri, tớ muốn gặp riêng cậu, có được không?

-...

Yuri lưỡng lự,bàn tay của cô vẫn cứ nắm lấy bàn tay của Yoona nhưng Yoona chỉ mỉm cười dịu dàng

-Chị cứ đi đi nhưng… hứa với em là hãy quay lại, đừng đi lâu quá.

-Ừm, chị hứa!- Yuri gật đầu với Yoona

***

Tại ban công của khu nhà …

-Chuyện gì đã xảy ra?- Tae yeon cau mày

-Không gì cả!

-Đừng giấu tớ! Cậu nghĩ rằng mọi chuyện như thế này là bình thường à? Nếu không có gì xảy ra thì tại sao cậu lại tay trong tay với Yoona, lại còn mời em ấy ở lại đây đêm nay? Cả đôi mắt sưng húp của cậu nữa, chẳng có điều gì khiến cho tớ cảm thấy yên lòng cả!

-…

-Soo yeon đang ở đâu?

-Tớ không biết!

-Ý cậu là sao? Cậu đi cùng với cô ấy cơ mà? Đừng trả lời một cách vô trách nhiệm như vậy! Tớ hỏi lại lần nữa, Soo yeon đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?

-Cậu hỏi đủ chưa?- Yuri lạnh lùng nói

-Trả lời câu hỏi của tớ đi! Đừng nói năng với bạn cậu bằng cái giọng bất cần đó!

-Bất cần thì đã sao? Tớ không cần gì không ai cần tớ cả! Và, Kim Tae yeon, cậu là bạn tớ chứ không phải là mẹ tớ, đừng bắt tớ trả lời mọi câu hỏi của cậu!- Yuri quát lại

-Được! Nhưng nói cho tớ biết, Soo yeon đâu?

-Cậu lo cho cô ấy?- Yuri cười nhạt- Vậy thì đi tìm cô ấy đi nhưng… tớ nghĩ là cô ấy không muốn gặp những người như chúng ta đâu! Chúng ta chỉ khiến cô ấy ghê tởm và kinh sợ mà thôi!

-Yuri, cậu…

-Tae yeon à, cậu vẫn không hiểu những gì tớ nói ư? Cô ấy không thuộc về thế giới của chúng ta. Cô ấy không giống tớ, không giống cậu, không giống Fany. Cô ấy không thể chấp nhận tình yêu của tớ! Cô ấy bịt tai lại, cô ấy hoảng hốt, cô ấy bật khóc, cô ấy trốn chạy… Tất cả những gì cô ấy làm khiến tớ tin rằng tớ tin rằng tớ là kẻ bệnh hoạn và tội lỗi nhất trên đời này!

-Vậy nên…

-Cô ấy đã bỏ đi, đó là quyền của cô ấy!

-Còn Yoona, cậu giải thích như thế nào?

-Tớ yêu Yoona!- Yuri nhìn thẳng vào mắt của Tae yeon

-Cậu…

-Tớ yêu Yoona! Tớ không cần người có tên là Soo yeon!

-Nhưng… Yoona, em ấy… cậu vẫn nhớ chuyện 3 năm trước chứ?

-Như vậy thì đã sao? Bây giờ em ấy nói em ấy yêu tớ, như vậy là đủ.

-Có thật là cậu yêu Yoona hay là cậu đang trốn tránh nỗi đau do Soo yeon gây ra?

Yuri quay lưng lại, cô nhận ra Fany đang đứng sau lưng mình và nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng…

-Tôi mệt rồi! Tôi nghĩ là hai cậu nên về đi!- Yuri né tránh

-Cậu không cảm thấy lo lắng cho Soo yeon ư? Soo yeon chỉ có một mình, cô ấy không có ai thân thích cả, cậu nghĩ cô ấy sẽ đi đâu trong cái lạnh cắt da cắt thịt này?- Fany vẫn tiếp tục nói, cô xoáy sâu vào đôi mắt của Yuri- Cậu không nghĩ là cái lạnh này có thể giết chết cô ấy nếu cô ấy ở bên ngoài quá lâu ư?

-IM ĐI! TÔI KHÔNG MUỐN NGHE GÌ NỮA!-Yuri bịt tai lại

-Cậu phải nghe!- Tae yeon túm lấy cổ áo của Yuri- Tại sao lại trốn tránh hả? Cô ấy khác chúng ta thì đã sao? Điều đó không có nghĩa là cậu được phép bỏ rơi cô ấy! Cậu biết rõ điều đó mà, Soo yeon chỉ có mỗi cậu! Cô ấy còn ai để nương tựa nếu người đó không phải là Kwon Yuri?

-...

-Chúng ta phải đi tìm Soo yeon! Ngay bây giờ!- Fany nói

-Tớ không đi!- Yuri kiên quyết- Yoona đang đợi tớ! Người cần tớ là Yoona chứ không phải Soo yeon!

-ĐỒ ÍCH KỈ? SAO CẬU CHỈ BIẾT CÓ BẢN THÂN CẬU VẬY HẢ?- Tae yeon hét lên, cô tát Yuri tóe máu mồm- CẬU KHÔNG NGHĨ LÀ SOO YEON CŨNG CẦN CẬU À?

Yuri nhìn Tae yeon bằng ánh mắt hằn học, cô lau đi vết máu trên môi mình- một cảm giác đau buốt.

-ĐÁNH ĐI! CẬU CỨ ĐÁNH TÔI ĐI, ĐÁNH KẺ ÍCH KỈ NÀY ĐI! LÀM SAO CẬU CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC CẢM GIÁC CỦA TÔI CƠ CHỨ? TÔI YÊU CÔ ẤY, NHƯNG CÔ ẤY LẠI XEM TÔI NHƯ MỘT KẺ BỆNH HOẠN, CÔ ẤY KHIẾN TÔI GHÊ SỢ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH! CHƯA AI KHIẾN CHO TÔI ĐAU NHƯ NỖI ĐAU MÀ SOO YEON GÂY RA CHO TÔI CẢ! TẠI SAO NGƯỜI TÔI YÊU LẠI GHÊ TỞM TÔI CƠ CHỨ? TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI? HAY TỘI LỖI LỚN NHẤT CỦA TÔI LÀ PHẢI SINH RA LÀM MỘT ĐỨA CÔ GÁI, ĐỂ VĨNH VIỄN MẤT ĐI TÌNH YÊU CỦA SOO YEON! TÔI GHÉT BẢN THÂN TÔI! TÔI GHÉT CHÍNH MÌNH!

-…

Fany và Tae yeon lặng thinh, họ chưa từng nghĩ rằng Yuri lại phản ứng như vậy…

-Thật là trớ trêu, chính bản thân tớ lại là vật cản lớn nhất cho tình yêu của tớ …- Yuri bật khóc một cách cay đắng

-…

-Tớ chưa từng ghét bản thân tớ cho đến ngày hôm nay… Nếu tớ là con trai, mọi chuyện đã khác… Tớ luôn cố gắng, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng… đến ngày hôm nay, tớ nhận ra rằng tớ cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối mà thôi! Tớ không thể có được người mà tớ yêu nhất!

Yuri quẹt nhanh những giọt nước mắt của mình, cô sợ sự yếu đuối của chính bản thân mình. Dù Tae yeon và Fany là những người bạn thân nhất của mình, cô cũng không muốn họ thấy. Yuri biết là họ đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, cô căm ghét ánh mắt đó… Nó khiến cô nhớ đến những ngày tháng còn là cô nhi, khi mọi người xung quanh đều tỏ vẻ ái ngại và thương hại cho một cô nhi như Yuri…

Tự dưng, Yuri cảm thấy sợ hãi mọi thứ xung quanh mình…

-Yuri à…

Yoona vòng tay ôm lấy Yuri, cô đã nghe thấy tất cả…

Yuri trong mắt cô giờ đây đang run rẩy và hoảng loạng…

Yuri yêu Soo yeon nhiều đến như vậy ư? Soo yeon khiến Yuri phải khóc ư?

Tình yêu của 709 là đã quá đủ rồi, tại sao nàng ta lại tham lam đến như vậy?

Trái tim của Yuri… đã không còn là của Yoona ư?

Ta phải làm gì đây? Ta muốn có trái tim của Yuri, muốn được Yuri yêu một lần nữa…

Yuri ơi, nếu như chị nhớ lại quá khứ của 709 năm trước, liệu chị có còn đau khổ như thế này không?

Nhưng… nếu chị nhớ lại tất cả, chị sẽ càng không thể yêu em vì… tất cả… ngay từ lúc bắt đầu, đã là trò đùa của tạo hóa, là sự trớ trêu của số phận…

-Yoona à, đuổi họ đi đi! Chị không muốn gặp ai cả, chị chỉ cần em thôi…

-Chúng ta nên đi! Yuri đã quá mệt mỏi rồi!

Fany thở dài buồn bã, cô nắm lấy tay của Tae yeon…

Còn Tae yeon, cô nhìn người bạn thân của mình đang mà nghe lòng nặng trĩu. Những điều Yuri nói, Tae yeon chưa từng nghĩ đến..

End chap 55

Có lẽ chap này sẽ bớt ảm đạm hơn chăng?

***

Chap 56

709 năm sau…

Tại một căn nhà lạ…

-Anh à, chị ấy…

-Suỵt! Nói khẽ thôi em. Chị ấy còn ngủ mà!

Con bé im lặng, anh nó bảo chị ấy đang ngủ, và nó không muốn phá giấc ngủ của chị.

Với nó, người mà anh hai nó “đem” về đêm qua đẹp như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Nó nghĩ là nàng công chúa đang chờ hoàng tử đến đánh thức nàng dậy bằng nụ hôn của chàng và chàng sẽ đưa nàng về vương quốc của mình, sống một cuộc sống hạnh phúc vĩnh viễn…

Nó nhìn anh nó, anh nó quả thật là một hoàng tử chính hiệu. Anh nó đẹp trai, giỏi giang, tốt bụng, mỗi tội hơi nghèo nhưng… anh nó đã có công chúa của riêng anh rồi, một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần với làn da trắng như tuyết, đôi mắt to đen ươn ướt và đôi môi cong hờn dỗi. Nàng công chúa của anh trai nó cũng thương nó lắm, và nó thích nàng công chúa ấy nhưng… còn nàng công chúa trước mặt nó thì sao? Nàng có tỉnh lại không? Ai sẽ là hoàng tử của nàng? Hay anh nó sẽ có đến hai nàng công chúa để yêu thương?

Nó mơ màng tưởng tượng đến việc có đến hai bà chị dâu, người nào cũng xinh đẹp và…

-Em đang mơ cái gì vậy hả, Sulli?-Anh hai ngồi xuống bên cạnh nó

-Anh à, chị này là công chúa ạ?

-Con bé này…- anh cốc nhẹ vào đầu nó- Lớn đến ngần này mà vẫn cứ tin vào chuyện công chúa và hoàng tử vậy hả?

-Có gì là xấu đâu ạ?- nó nhăn mặt

-Thực tế giùm anh một tí đi, nhóc ạ! Em đã 15 tuổi rồi đó, sao cứ như một đứa con nít vậy hả? Em không thể tỏ ra người lớn hơn một tí à? Còn nữa, em biết rõ bạn anh là con trai mà, sao em cứ gọi cậu ấy là công chúa hoài vậy? Nếu không gọi là công chúa thì cũng gọi là chị, em không thấy kì cục hả?

-Nhưng chị ấy thích được gọi như vậy mà!- con bé gãi đầu

-Thích gì?- anh nó quát- Ăn nói với cậu ấy cho đàng hoàng!

-Yah! Sao cậu lại dám quát Sulli của tớ vậy hả?

Sulli nhìn ra cửa, con bé mừng rỡ khi nhìn thấy “công chúa” của anh nó đang mỉm cười với hai anh em nó, tay cầm loại kẹo mà nó rất thích. Nó ôm chầm lấy “công chúa” và lè lưỡi với anh nó

-Chỉ mỗi chị thương em à! Chị ơi, anh hai cứ bắt nạt em hoài!

-Yah! Sulli! Anh bắt nạt em khi nào? Em không thể gọi Hero là anh được hả?- Yunho quát nó

-Nhưng em thích gọi Hero là chị cơ!

-Tùy con bé, nó còn nhỏ mà!

Hero cười xòa rồi anh vuốt tóc con bé. Với anh thì “ Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, vậy nên, cứ chiều chuộng con bé là tốt nhất. Con bé cũng rất đáng yêu, nó hoàn toàn ủng hộ anh và Yunho nên anh càng quý nó hơn.

-Chị à, hôm qua anh hai em “đem” thêm công chúa về nhà!

-Uh, anh biết mà! Anh đến đây cũng vì em ấy.

Hero dúi thanh kẹo vào tay Sulli rồi anh ngồi xuống bên cạnh Soo yeon- nàng công chúa mà cô bé nói đến. Anh thở dài và thấy xót xa khi nhìn khuôn mặt của Soo yeon trắng bệt, nhợt nhạt, mồ hôi lạnh cứ đổ liên hồi. Đôi môi của nàng tím tái và khô khốc trong khi cả người nàng run lên vì lạnh…

-Em ấy đã hạ sốt rồi, sẽ ổn thôi mà!- Yunho đặt tay lên vầng trán của Soo yeon, anh biết Hero đang rất lo lắng.

-Đêm qua…- Hero ngập ngừng

-Đêm qua tớ và Sulli về nhà muộn, vừa đến nhà thì gặp một cô gái ngất xỉu ngay trước cửa nhà mình. Tớ vội xem đó là ai, không ngờ lại là Soo yeon. Tớ đã nhờ Sulli thay đồ cho em ấy, đêm qua em ấy gần như một cái xác đông lạnh vậy, người em ấy lạnh cóng và ướt đẫm sương đêm, còn đôi chân thì…

Hero nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Soo yeon, nó trầy và rướm máu.

-Yunho, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho em ấy!- Hero nói

-Sao lại nói vậy?- Yunho cười- Dù là ai thì tớ cũng sẽ làm như vậy thôi, huống chi là với Soo yeon. Nhưng… chuyện gì đã xảy ra vậy?

Yunho nhìn Hero một cách tò mò, cả Sulli cũng vậy. Nhưng Hero chỉ thở dài…

-Tớ cũng không biết nữa, mọi chuyện thì chỉ có em ấy và Yuri hiểu mà thôi nhưng… có lẽ là một câu chuyện rất buồn.- anh quay sang Sulli- Em chăm sóc cho Soo yeon hộ anh nha, anh có chuyện muốn nói với anh hai em!

-Dạ…

Con bé ngoan ngoãn gật đầu, nó có cảm giác như chuyện mà “công chúa” sắp nói với anh nó rất nghiêm trọng.

Sulli lại vắt chiếc khăn rồi thấm mồ hôi cho Soo yeon, nó không hiểu chuyện gì đã xảy đến với nàng…

Sao công chúa lại xuất hiện trong hoàn cảnh đáng thương như vậy nhỉ? Hay là chuyện gì đó rất đáng sợ đã xảy đến với nàng?

Nhưng… hoàng tử của công chúa Soo yeon là ai? Sao hoàng tử lại không ở bên cạnh công chúa vào những lúc như thế này?

(cont’d)

Chap 56 ( cont’d )

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

Yoona nằm xuống bên cạnh Yuri, cô rúc vào trong lòng Yuri. Khuôn mặt của họ thật gần nhau, Yoona có thể cảm nhận được từng hơi thở nóng ấm của Yuri phả vào khuôn mặt mình, điều đó khiến trái tim Yoona đập liên hồi…

Chỉ có khi ngủ, khuôn mặt Yuri mới bình thản và… chỉ có lúc này, Yuri mới thôi nhớ về Soo yeon, mới thôi khóc vì Soo yeon, mới thôi gọi tên nàng nhưng… ai dám chắc rằng trong giấc mơ của Yuri không hiện hữu hình bóng của Soo yeon?

Nghĩ đến điều đó, Yoona thấy tim mình thắt lại…

Tại sao lại là Soo yeon mà không phải là muội? Trái tim của huynh… sao lại trao cho nàng ấy?

Dù là 709 năm trước hay 709 năm sau, muội vẫn luôn là người gặp huynh trước cơ mà? Nhưng… tại sao muội lại luôn trở thành người thứ 3 vậy?

Soo yeon không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, nhưng muội thì khác! Muội yêu huynh dù huynh có là ai đi chăng nữa. Tình yêu của muội như vậy… vẫn chưa đủ với huynh sao?

Yul à, huynh thật là xấu xa…

Huynh lấy đi trái tim của muội, huynh khiến cho đôi mắt của muội chỉ biết nhìn huynh và… huynh có biết không… muội nhận ra rằng sự tồn tại của muội trên đời này là vì huynh, vì huynh đó, Yul ạ!

Khi phụ thân bảo cho muội biết rằng huynh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, huynh có biết khi ấy muội đã cảm thấy như thế nào không? Muội cảm giác như hơi thở của mình đã bị lấy đi vậy. Không có hơi thở, làm sao con người có thể sống? Và… huynh là hơi thở của muội… không có huynh… cuộc sống bỗng chốc trở nên vô nghĩa…

Huynh à, nằm bên cạnh huynh là Yoona nhưng thực ra tâm hồn đang đối diện với huynh là Yoong…

Vòng luân hồi đã lấy đi kí ức kiếp trước của huynh, huynh chỉ còn biết đến Yoona mà quên đi Yoong nhưng… muội không thể trách huynh được, vì đó là lẽ tự nhiên của trời đất, huynh không thể chống lại. Duy chỉ có một điều… tại sao huynh lại yêu nàng ấy?

709 năm sau, huynh nói huynh yêu Yoona. Vậy mà bây giờ trái tim huynh lại đau khổ vì Soo yeon…

Trái tim chỉ biết đau vì những người ngự trị nó…

Soo yeon ngự trị trái tim của huynh, còn muội… trái tim của muội có còn là của muội nữa đâu, huynh lấy nó đi nhưng huynh lại không biết…

Nếu… huynh nhớ lại câu chuyện của 709 năm trước, liệu huynh có can đủ can đảm để yêu nàng ấy? Muội biết, muội biết là huynh sẽ không thể yêu Soo yeon vì những gì huynh gây ra cho nàng ấy nhưng… điều đó cũng đồng nghĩa với việc huynh càng không thể yêu muội và huynh sẽ càng rời xa muội hơn nữa…

Cứ như bây giờ, ít ra muội vẫn còn có được hy vọng ở trong vòng tay huynh…

Muội biết tình yêu này là sai trái, là tội lỗi, là mù quáng, là cố chấp nhưng… muội bất lực rồi…

Muội đã yêu huynh, và muội không thể trốn tránh sự thật ấy dù cho muội đã cố gắng thật nhiều…

Có trách, hãy trách cái ngày hôm ấy, cái ngày huynh bước vào đời muội…

***

Hơn 709 năm trước…

Trong kí ức của Yoong…

Trên cao là màu xanh thẳm vô cùng của bên trời, bên dưới là màu xanh của cỏ, của muôn hoa. Bên phải là mặt hồ phẳng lặng như tờ, bên trái là những đôi mắt đang nhắm nghiền và bàn tay thì khẽ nhịp theo tiếng đàn…

Yoong ngồi giữa, tiếng đàn gayageum của cô bé khiến thời gian ngừng trôi, mọi vật bất động. Dù chỉ mới là một cô bé vừa tròn 12 tuổi, nhưng tiếng đàn của cô bé quả thật là quá sức sắc sảo, nó khiến lòng người rung động mãi không thôi. Và… nhan sắc của nàng cũng giống như tiếng đàn của nàng, tuyệt đẹp. Trong cái khung cảnh nên thơ và huyền ảo này, Yoong càng giống như một tiên nữ giáng trần…

Yoong đang gảy đàn cho mẫu thân và các vị phu nhân thưởng thức và… không cần phải nói nhiều, mẫu thân của nàng vô cùng hài lòng về nàng. Bà cảm thấy thỏa mãn khi phải khiến cho các vị phu nhân khác vừa phải ghen tị lại vừa phải thán phục đứa con gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa của bà…

Duy chỉ có một điều mà các vị phu nhân ấy không biết, Yoong là nghĩa nữ của bà. Sự thật này chỉ có phu quân và bà biết, chính Yoong cũng không biết điều ấy nhưng… có quan trọng không nhỉ? Yoong rất xứng đáng để bà yêu thương như đứa con mình dứt ruột đẻ ra.

Tiếng đàn dứt, Yoong nhẹ nhàn đặt chiếc đàn gayageum sang một bên rồi cúi đầu chào mẫu thân và các vị phu nhân một cách cung kính theo đúng lễ nghi nhưng… đôi mắt của cô bé bỗng sáng lên và lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy người đang đứng phía sau mẫu thân của nàng…

-Thưa, phụ thân đã về!- Yoong cười rạng rỡ khi thấy phụ thân đang mỉm cười với nàng.

Cùng lúc ấy, mẫu thân của nàng cùng các vị phu nhân vội đứng lên, họ cúi chào phụ thân của nàng. Người chỉ cười rồi bước về phía Yoong, nhấc bổng cô bé lên một cách dễ dàng

-Tiếng đàn của con thật là ngày một điêu luyện và… để ta xem nào, có phải là con đang lớn quá nhanh chăng? Dù con chỉ mới 12 tuổi nhưng con đã ra dáng một thiếu nữ rồi đó! Con thật là ngày càng xinh đẹp!

-Thưa, phụ thân đã quá lời rồi ạ!- Yoong đỏ mặt

-Hahaha!- phụ thân của nàng cười vang- Xem con kìa, con đã biết đỏ mặt trước những lời khen rồi sao? Có lẽ là trong ba tháng ta xa con, con đã lớn lên rất nhiều!

-Phụ thân à, sao lần này người đi lâu vậy ạ?

-Ta biêt, ta biết! Nhưng… ta đã đem về cho con một món quà rất đặc biệt!

-Thưa… là trang sức ạ? Hay là những thứ vải vóc và dầu thơm? Nhưng… con chỉ mong phụ thân ở bên con thôi, còn những thứ ấy, con thật sự không quan tâm!

-Con thật là biết cách làm cho ta vui lòng!- phụ thân đặt nàng xuống rồi nắm lấy tay nàng- Nào, đi theo ta!

Yoong nhìn quanh, chỉ có nàng, phụ thân và người này, một đứa nhóc chỉ trạc tuổi nàng.

Đứa nhóc ấy mặc bộ quần áo rách bươm, chân tay trầy trụa và mái tóc thì rối bù. Khuôn mặt của nó lấm lem và làn da thì ngăm đen. Nó thật sự rất ốm và cao, nó cao hơn nàng đến một cái đầu. Yoong có cảm giác đứa bé ấy giống như một chú hổ con hoang dại với cái vẻ lầm lì, lạnh lùng và ít nói nhưng Yoong không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại, cô bé rất muốn được nghe nó nói, muốn kết bạn với nó vì…cặp mắt của người ấy như hút lấy nó. Đôi mắt đen sâu thẳm nhưng vẫn rất sáng, duy chỉ có một điều là… đôi mắt ấy buồn quá, nó khiến cho Yoong cảm thấy bồi hồi và xao xuyến đến lạ lùng…

-Yoong à, con thích chứ?- phụ thân nhìn nàng

-Dạ…

Yoong ngơ ngác nhìn phụ thân nàng rồi lại nhìn đứa bé ấy, nó vẫn đang nhìn thẳng vào mắt Yoong khiến Yoong xấu hổ mà quay đi chỗ khác…

-Đây là Yul, và Yul hơn con 1 tuổi. Vậy nên, con hãy gọi Yul là huynh, từ nay Yul sẽ là con của ta, và là huynh của con! Ta phải đi đây, ta có vài chuyện cần bàn bạc với mẫu thân của con! Trong thời gian ấy, con hãy làm quen với Yul đi, ta hy vọng là hai đứa sẽ hợp với nhau.

Phụ thân nói rồi bỏ đi, để mặc hai đứa trẻ một mình.

Yoong nhìn nó và nó vẫn đáp lại cái nhìn của Yoong một cách bình thản, hai đứa cứ nhìn nhau như vậy cho đến khi một cơn gió mạnh thổi qua, Yoong thấy xót trong mắt. Nàng lấy tay dụi vào mắt nhưng đứa bé ấy lại nắm lấy tay nàng, nó nói bằng cái giọng trầm trầm và ấm áp đến lạ thường mà Yoong nghĩ là không bao giờ cô bé có thể quên được

-Có lẽ là bụi bay vào mắt…

Yul nói rồi giữ chặt lấy tay nó và thổi vào mắt nó…

Khoảnh khắc ấy, Yoong cảm thấy trái tim mình gần như ngừng đập khi khuôn mặt Yul kề sát mặt mình. Cô bé đã nhìn rõ Yul, nấp đằng sau cái vẻ nhếch nhác và lôi thôi ấy là một khuôn mặt đẹp hơn cả tranh vẻ, từ đôi mắt cho đến chiếc mũi thanh cao và cả đôi môi ấy nữa, tất cả đều khiến cho nàng thấy nóng ran cả người…

-Xong rồi đó!

Yul nói rồi thả tay nó ra, lùi lại vài bước nhưng và đứng cách nó một khoảng như lúc nãy. Yoong thấy dễ chịu hơn hẳn, cô bé nghĩ là nên cảm ơn Yul.

-Huynh à!- Yoong mỉm cười rồi nắm lấy tay Yul nhưng Yul vội đẩy nàng ra

-Đừng chạm vào tôi!

-Sao vậy ạ?- Yoong tròn xoe mắt

-Vì tôi rất bẩn thỉu! Tôi sẽ khiến tiểu thư vấy bẩn!

-Vậy thì tại sao lúc nãy huynh lại thổi bụi cho ta? Huynh đã nắm tay ta trước cơ mà!

-Uh… - Yul bối rối

-Bẩn thì đã sao? Đừng xưng hô với muội như vậy nữa! Huynh là huynh của muội!

Yoong nói rồi lấy chiếc khăn tay mang theo bên mình lau đi những vết bẩn trên mặt Yul.

Yul chỉ biết ngơ ngẩn đứng nhìn Yoong, từng cử chỉ ân cần và dịu dàng của Yoong khiến Yul mơ hồ hiểu thế nào là sự ấm áp của tình yêu thương. Tình yêu thương ấy, chưa từng một lần trong đời Yul được cảm nhận. Bất giác, Yul nở một nụ cười hạnh phúc, nó thì thầm

-Cảm ơn... muội…

Yul cười với Yoong, và điều đó khiến mặt cô bé đỏ lên. Cô bé chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng rồi nắm lấy tay Yul.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, và… Yul ngây ngô nào có biết rằng đó cũng chính là lúc Yul gieo vào lòng Yoong những rung động yêu thương đầu đời để từ đó về sau, tình yêu mà nàng dành cho Yul vĩnh viễn chỉ mang lại bi kịch và đau khổ cho cả hai.

End chap 56

Chap 57

709 năm sau…

Tại nhà của Yunho và Sulli…

-Là như vậy đó…- giọng Hero trầm xuống- Đêm qua khi Fany và Tae yeon đến nhà tớ để tìm Soo yeon, tớ hỏi mãi thì hai em ấy mới chịu nói lí do vì sao Soo yeon lại mất tích. Vậy mà tớ vẫn nghĩ là Soo yeon yêu Yuri...

-…

-Cậu biết không, Soo yeon khiến tớ nhớ đến chính bản thân mình của 2 năm trước. Dù tớ biết rằng điều ấy là rất tự nhiên, rằng tớ chỉ có tình cảm đặc biệt với con trai nhưng… tớ đã trốn chạy điều đó. Tớ sợ hãi chính mình và hoang mang khi cái cảm giác kì lạ ấy ngày một lớn lên trong lòng tớ. Tớ đã bỏ đi du lịch trong một thời gian dài, tớ muốn biết trong trời đất rộng lớn này, tớ là ai… và… tớ đã phải học cách chấp nhận chính bản thân tớ. Tớ sinh ra như vậy và tớ sẽ sống như vậy… Khoảng thời gian ấy, thật cô đơn và khó khăn làm sao…

-Hero à…-Yunho dịu dàng ôm lấy Hero từ phía sau- Có tớ ở đây rồi, đừng buồn nữa. Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn nhỉ? Có lẽ… cậu sẽ không phải mất hai năm để nhận ra cậu là ai!

-Uh… ước gì là vậy!

-

Uh… ước gì chúng ta cứ mãi như thế này!- Yunho hôn lên tóc của Hero- Và… ước gì Soo yeon sẽ nhận ra tình cảm của em ấy dành cho Yuri không có gì là tội lỗi nếu tình yêu ấy là chân thành và xuất phát từ sâu thẳm trái tim. Nếu em ấy giống cậu, phải mất 2 năm để nhận ra mình là ai thì…

-Thì sao hả?- Hero hỏi

-Tớ e là cô gái có tên Yoona mà cậu kể sẽ cướp lấy Yuri từ tay Soo yeon mất. Chỉ sợ rằng khi ấy cả hai đều phải hối hận!

-Chúng ta nên giúp hai em ấy!

-Nhưng bằng cách nào?

-Bằng chính bản thân chúng ta! Tớ hiểu cảm giác của Soo yeon, cái cảm giác tưởng rằng như trên cả thế gian này chỉ có mình em ấy mới là kẻ khác biệt. Tớ và cậu sẽ giúp cậu nhận ra rằng em ấy không cô đơn, và bên cạnh em ấy vẫn có chúng ta, những người dám sống thật và sống hạnh phúc…

-Nhưng nếu em ấy vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình?

-Ít ra thì em ấy cũng sẽ không lẩn tránh Yuri… nếu chúng ta cứ để cho mọi chuyện tiếp diễn như thế này thì họ sẽ mãi trốn tránh nhau mà thôi!

-Tớ hiểu!

Yunho mỉm cười, anh nâng cằm của Hero lên, nhìn sâu vào mắt của Hero và… Hero hiểu anh muốn gì. Hero nhắm mắt lại, đợi chờ nụ hôn của Yunho nhưng…

“Xoảng!”

Hero giật mình, anh vội đẩy Yunho ra. Tae yeon thì nằm dài trên mặt đất trong khi Fany vội nhặt những mảnh vụn của chậu cây bị vỡ…

-Ơ…- Yunho ngỡ ngàng

-Em xin lỗi! Em và Tae yeon không nhìn thấy gì đâu ạ! Em xin lỗi vì đã làm phiền hai anh, hai anh cứ tiếp tục đi ạ, đừng để dòng cảm xúc bị đứt quãng vì tụi em. Em và Tae yeon đến đây để tìm Soo yeon, còn cái chậu cây em sẽ đền tiền sau ạ! Em hứa ạ!

Fany luống cuống giải thích rồi cô đỡ Tae yeon dậy, lẩm bẩm

-Cậu có cần bối rối đến nỗi vấp vào chậu cây của Yunho không? Thật là xấu hổ quá đi! Tụi mình có còn là con nít đâu mà phải đỏ mặt khi thấy người ta sắp hôn nhau?

-Nhưng….- Tae yeon vẫn ngơ người- Thật là quá hot! Yunho mạnh mẽ còn Hero thì… ôi trời, chỉ cần nghĩ đến màn tiếp theo thì máu mũi của tớ…

-Yah!-Fany đập mạnh lên lưng Tae yeon- Tỉnh lại đi! Tụi mình đến đây là để tìm Soo yeon chứ không phải là xem cái cảnh ấy. Còn nếu cậu muốn thì tớ thuê đĩa cho cậu xem sau!

-Cậu biết chỗ thuê loại đĩa “…” đó hả? Cậu chưa bao giờ nói cho tớ biết về điều đó cả!- Tae yeon ngạc nhiên- Cậu… cậu xem chưa? Cậu… cậu xem trước hay sau khi tớ cầu hôn cậu?

-Kim Tae yeon!- Fany giận dữ, khuôn mặt cô đỏ ***- Sao nhiều chuyện quá vậy hả? Mục đích chính của chúng ta là Soo yeon cơ mà!

Yunho không hiểu vì sao Taen yeon và Fany lại giận nhau. Họ chỉ biết nhún vai mà nhìn nhau.

-Anh ơi! - Sulli gọi to- Chị ấy…

Cô bé chạy ra ngoài gọi anh hai của mình, khuôn mặt cô bé hiện đầy vẻ hoảng hốt. Chẳng mấy chốc mà bốn người bọn họ chạy vào trong.

Soo yeon nằm trên giường, khuôn mặt nàng đỏ *** và nàng thở một cách khó khăn…

-Chết rồi! Cô ấy sốt cao quá!- Yunho đặt tay lên trán Soo yeon- Phải đưa cô ấy vào bệnh viện ngay thôi!

-Lên xe của tớ!- Hero ra hiệu- Còn em, Sulli, em hãy ở nhà cho đến khi nào anh và anh hai về!

-Em muốn đi theo anh!- Tae yeon níu lấy vạt áo của Hero- Người gián tiếp gây ra chuyện này là em. Em không thể để cô ấy một mình như vậy được!

-Anh hiểu!- Hero đặt tay lên vai Tae yeon- Nhưng bây giờ điều em cần làm trước tiên là gọi cho Yuri và báo cho em ấy biết về tình trạng của Soo yeon hiện tại. Nhắn với em ấy là phải vào bệnh viện gấp và nhớ là đem theo đồ dùng cá nhân cho Soo yeon nữa. Có lẽ là Soo yeon sẽ phải nhập viện trong một thời gian!

-Vâng ạ…- Tae yeon miễn cưỡng gật đầu

***

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

Chiếc điện thoại của Yuri đặt trên bàn rung lên từng hồi vì cuộc gọi từ Tae yeon nhưng Yuri không hề biết điều đó. Cô vẫn còn ngủ say bởi tác dụng của vài viên thuốc an thần mà Yoona đưa cho cô đêm qua.

Yoona cầm chiếc điện thoại lên, cô cảm thấy nhói trong lòng khi hình nền điện thoại lại là tấm hình mà Yuri và Soo yeon chụp chung với nhau, cái khỏanh khắc mà họ cùng nhau nháy mắt. Yoona thấy lửa giận sôi lên trong lòng…

-Alo!

“Là tớ, Tae yeon đây! Tớ đã tìm ra Soo yeon rồi. Đêm qua cô ấy đã ngất xỉu ngay trước cửa nhà Yunho, nhưng đến sáng nay anh ấy mới báo cho Hero. Tớ và Fany…”

Yoona giật mình, cô quay lại nhìn Yuri để chắc rằng Yuri vẫn còn đang ngủ say và không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Thật nhẹ nhàng, cô lách mình qua chiếc cửa và bước ra ngoài…

“Alo! Yuri! Tại sao lại không nói gì vậy hả? Cậu có nghe tớ nói không? Soo yeon sốt cao lắm, cô ấy phải nhập viện rồi!”

-Vậy thì đã sao?- Giọng Yoona lạnh lùng

“Cậu… không… giọng nói này…Là em, Yoona…”

-Vâng, là em, Yoona! Em không nghĩ là Yuri phải có trách nhiệm trong chuyện này. Chính cô ta đã bỏ đi trước cơ mà, mọi chuyện do cô ấy làm thì cô ấy phải tự gánh chịu hậu quả!

“Yoona… em đang nói gì vậy? Đây là chuyện liên quan đến sinh mạng đó! Em hiểu không? Soo yeon cần Yuri, vào ngay lúc này!”

-Yuri không muốn gặp Soo yeon, chị ấy đã nói với em như vậy! Và… chị cũng đừng gọi điện làm phiền Yuri vì những chuyện như thế này.

“Em… em có phải là Im Yoona không? Tại sao em lại có thể lạnh lùng và dửng dưng như vậy?”

-…

“Chị cần gặp Yuri! Ngay bây giờ!”

-Xin lỗi Tae yeon, Yuri không rảnh để tiếp chị đâu và… nói chuyện với Yuri cũng vô ích thôi. Yuri cũng sẽ sử sự như em thôi. Em và Yuri yêu nhau, em không muốn người thứ ba xen vào chuyện của em và chị ấy!

Yoona lạnh lùng dập máy, cô vào phòng và tìm cách dấu chiếc điện thoại vào một nơi thật kín đáo để Yuri không thể tìm ra…

***

Tae yeon cầm chiếc điện thoại trong tay và siết chặt nó lại, cô gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay mình. Những đường gân nổi lên trên tay Tae yeon và thậm chí là trên mặt của cô nữa, Tae yeon đang giận, rất giận và cô khiến Fany cảm thấy sợ…

-Tae yeon à…- Fany nhỏ nhẹ- Yuri…

-…

-Khi nãy…

-Tất cả đã thay đổi!- Tae yeon gằn giọng- Nhưng tớ không thể để im mọi chuyện như thế này! Trắng đen phải rõ ràng!

End chap 57

Chap 58

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

-Soo yeon!

Yuri bật dậy, cô hoảng hốt gọi tên Soo yeon và nhìn sang bên cạnh nhưng… vô vọng, cô chỉ có một mình.

Yuri đặt tay lên chiếc gối không có người nằm bên cạnh mình, cô nhận ra sự lạnh lẽo đến bất tận. Mọi hôm khi cô tỉnh dậy, Soo yeon vẫn còn ngủ say bên cạnh cô và… Yuri sẽ khẽ vuốt tóc Soo yeon, dịu dàng mỉm cười với Soo yeon dù nàng không biết điều đó. Yuri hạnh phúc khi bắt đầu một ngày mới với Soo yeon ở bên cạnh cô, nhưng ngày hôm nay… là một ngày khác…

Đêm hôm qua, Yuri đã không nghe lời Tae yeon, cô đã để cho lòng ích kỉ, sự cố chấp và vết thương lòng lấn áp đi tình yêu mà cô dành cho Soo yeon.

Yuri đã xoa dịu bản thân mình bằng những viên thuốc anh thần liều mạnh, mong một giấc ngủ không mộng mị, một khoảnh khắc thật yên bình nhưng… trái tim của cô, nó ngập tràn hình ảnh của Soo yeon, và cả trong giấc mơ của cô, cũng chỉ có hình bóng của Soo yeon…

Giấc mơ thật là tệ. Yuri mơ thấy Soo yeon một mình bước đi trên con đương đầy tuyết rơi. Cô muốn che chở cho Soo yeon, cô gọi tên Soo yeon thật to nhưng Soo yeon không quay lại và Yuri cứ mãi đuổi theo Soo yeon cho đến khi dừng lại, ngoái nhìn Yuri mỉm cười buồn bã rồi nhảy xuống vực sâu hun hút…

Khoảnh khắc ấy, Yuri thấy tim mình thắt lại…

Tất cả chỉ là một giấc mơ…

Nhưng… cái cảm giác lo sợ của Yuri là có thật. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cơn gió lạnh lẽo khiến cô rùng mình khi nghĩ đến cái cảnh Soo yeon phải ở một mình ngoài trời đêm lạnh giá…

Yuri ôm mặt, cô cảm thấy tuyệt vọng và hối hận. Cô lo sợ giấc mộng đêm qua là một điềm báo và… nụ cười buồn của Soo yeon trước lúc rơi xuống vực cứ mãi ám ảnh lấy tâm trí của Yuri.

Yuri không thể chần chừ nữa, cô phải đi tìm Soo yeon…

-Chị định đi đâu?

Yuri đứng lại, những lời cô và Yoona nói với nhau đêm qua, cô vẫn chưa quên. Yuri cảm thấy có một cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, cô không thể trả lời câu hỏi của Yoona.

-…

-Chị đi tìm cô ấy?

Yoona nhìn chiếc áo len dày trên tay Yuri và cả cái dáng vẻ hốt hỏang, vội vã của Yuri nữa. tất cả đã quá rõ ràng.

-…

-Những gì chị nói với em đêm qua, đều là vì giận cô ta. Em nói có đúng không, Yuri?

-…

-Chị đã cảm thấy nhẹ lòng hơn chưa? Đêm qua chị đã khóc trong vòng tay em như một đứa trẻ, chị nói rằng chị cần em và… chị nói… chị yêu em…

Yuri đắng họng, cô lặng người trước những giọt nước mắt của Yoona. Tất cả những gì Yoona nói đều là sự thật.

-Yoona à…

-Chị có nghĩ đến cảm xúc của em không? Có bao giờ… chị nhìn lại sau lưng mình và nhận ra rằng có một người luôn lặng thầm nhìn theo chị không?

-…

-Chị quá đáng lắm! Chị xem em là người thế thân, để cho chị dựa vào nhưng… khi chị bình tâm trở lại, chị lại nhớ đến cô ta…

-…

-Chị nghĩ đến cô ấy nhưng chưa bao giờ hiểu em cả! Chị tỉnh dậy và gọi tên cô ta, hốt hoảng đi tìm cô ta… Còn em, người đang đối diện với chị, không có ý nghĩa gì với chị ư?

-Yoona à, chúng ta hãy nói chuyện đó sau đi. Chị cần phải đi tìm Soo yeon, cô ấy…

-Cô ấy cần chị. Còn em, em không cần chị ư? Chị có biết em đã trải qua những gì để được ở bên cạnh chị không?

-Xin lỗi em…

Giọng của Yuri trầm xuống, cô mở cánh cửa và quay lưng đi nhưng Yoona nắm lấy tay Yuri, kéo cô vào lòng và siết chặt vòng tay quanh người Yuri…

-Đừng đi, nếu em để chị đi thì em sẽ mất chị mãi mãi! Như lần đó vậy, chị vì cô ta mà không bao giờ giữ lời hứa với em cả…

-Yoona à, em đang nói gì vậy?

-Chị hứa chị sẽ quay về, và em đã đợi nhưng chị lại vì Soo yeon mà không tiếc mạng sống của mình. Chị đã bỏ em lại!

-Yoona…

-Chị đã nắm tay em trước cơ mà, chính chị đã nắm tay em trước! Chị vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ, khi phụ thân đưa chị về, chị…

-Yoona!

Yuri lay mạnh vai của Yoona, những lời Yoona nói khiến cô cảm thấy lo lắng…

-Em sao vậy? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở cô nhi viện, khi đó bố đưa em đến đó chơi cơ mà. Em đang nói gì vậy?

-…

Yoona giật mình. Trong khoảnh khắc, cô đã không thể nào kiềm nén được những cảm xúc của bản thân…

-Yoona à…

-Đừng bỏ em! Em xin chị đó, Yuri! Nếu cứ như thế này thì em sẽ phát điên mất!

-Yoona à, em đừng như vậy…

-Chị không hiểu đâu… Soo yeon luôn khiến em cảm thấy lo sợ, em không muốn chị ở cạnh cô ấy!

-…

-Yuri à, em xin chị, hãy là Yuri của 3 năm về trước. Hãy nhìn em bằng ánh mắt yêu thương đó, nói với em bằng chất giọng ấm áp đó, nói rằng chị yêu em…

-…

-Yuri à…

Yoona gần như van nài, nước mắt của cô ướt đẫm vai áo của Yuri. Cô khiến Yuri cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất trên đời. Đêm qua Yuri đã làm một người tổn thương, hôm nay cô lại làm cho một người khóc…

Chưa bao giờ Yuri muốn làm người khác phải khóc, nhất là với những người mà cô yêu thương, Soo yeon và Yoona…

-Nín đi, Yoona, em đang khiến chị lo đó!

-Em không thể, em không thể…em phát điên lên mất…

-Yoona à… chị… chị yêu em!

Yuri ôm Yoona vào lòng, cô tin đó là cách giải quyết tạm thời và tốt nhất nhưng…

-Thật là xúc động!

Giọng nói của Tae yeon vang lên một cách mỉa mai, cô căm phẫn nhìn Yuri với nắm tay bóp chặt lại...

-Cậu…- Yuri vội buông Yoona ra nhưng Yoona vẫn nắm chặt lấy tay áo của cô

-Fany bảo tôi nên gặp cậu và bình tĩnh mà nói chuyện nhưng… xem ra là cô ấy đã lầm. Tôi đã chứng kiến tất cả và tôi nghĩ là tôi đã có lời giải thích! Cậu… tôi thật thất vọng về cậu!

-Tae yeon, cậu đang nói gì vậy?- Yuri nheo mày- Cậu nói về chuyện đêm qua ư?

-Cậu vẫn còn tâm trí để nghĩ đến những gì xảy ra ngày hôm qua ư? À, mà không, cậu đã có sự lựa chọn của mình rồi! Nếu tôi không phải đi gấp thì tôi đã tặng cậu một nắm đấm rồi và… tôi không hối hận về cái tát đêm qua đâu!

-Cậu đi đâu? Cậu đã tìm thấy Soo yeon rồi ư? Cô ấy…

-Cậu không đáng để gọi tên cô ấy! Cậu ích kỉ lắm, Kwon Yuri! Cô ấy sẽ sống tốt mà không cần một kẻ khốn như cậu ở bên cạnh. Tất cả đã thay đổi rồi, và cậu là kẻ thay đổi nhiều nhất!

Tae yeon hét lên giận dữ rồi bỏ đi ngay lập tức mà không để Yuri nói thêm tiếng nào. Yuri đành bất lực nhìn theo cái bóng của Tae yeon khuất xa dần, vì… Yoona đã không để cho cô đi, vòng tay của Yoona siết chặt lấy Yuri và nước mắt vẫn rơi…

(cont’d)

Chap 58 (cont’d)

709 năm sau…

Tại một bệnh viện thuộc thành phố Seoul…

-Fany…

Tae yeon mở cánh cửa phòng bệnh, cô dịu dàng gọi tên Fany bằng cái giọng buồn rười rượi…

-Tae yeon?

Fany đặt tay Soo yeon xuống, cô bước lại bên cạnh Tae yeon và cúp đôi tay mình lên khuôn mặt của Tae yeon và nhìn Tae yeon bằng ánh mắt đầy lo lắng nhưng Tae yeon chỉ im lặng, cô hôn lên má Fany rồi lại bên giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh Soo yeon.

-Bác sĩ nói thế nào?

-Mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều, Soo yeon đã được tiêm thuốc hạ sốt và truyền nước. Bác sĩ bảo không có gì phải lo lắng, nhưng nên chú ý hơn, lần sau không được để cô ấy nhiễm lạnh như vậy nữa vì thể chất của cô ấy vốn rất yếu ớt.

-Vậy ư?- Tae yeon đặt tay lên trán Soo yeon- Cô ấy thật là đáng thương!

-Tae yeon à, có chuyện gì đã xảy ra vậy?- Fany ôm Tae yeon từ phía sau, cô dụi đầu vào lưng Tae yeon

-Yuri… thật là tệ! Tớ không nghĩ là cậu ấy lại vì Yoona mà bỏ mặc Soo yeon như thế này.

-Cậu đã gặp Yuri?

-Phải và…

-Cậu ấy đã làm gì để cho Tae yeon của tớ buồn vậy?- Fany vuốt tóc Tae yeon.

-Không chỉ buồn mà còn là thất vọng nữa! Khi tớ đến nơi, họ…

-Họ?- Fany nheo mày- Yoona đã ở nhà Yuri cả đêm sao?

-Có lẽ là vậy. Khi tớ vừa đến nơi, điều đầu tiên đập vào mắt tớ là Yoona ôm lấy Yuri khóc nức nở và Yuri… cậu biết rồi đấy, cậu ấy luôn dịu dàng với Yoona và chưa từng từ chối Yoona bất kì điều gì cả.

-Tại sao Yoona lại khóc?

-Tớ cũng chẳng biết nhưng... điều mà tớ nghe được chắc chắn là không sai. Yuri nói… cậu ấy yêu Yoona!

-Cái gì?- Fany cao giọng

-Suỵt!- Tae yeon bịt miệng Fany- Nói nhỏ thôi, cậu có thể đánh thức Soo yeon dậy đó!

-Nhưng… nhưng…- Fany luống cuống- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao… tại sao…

-Tớ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Yuri nói với chúng ta rằng cậu ấy yêu Soo yeon nhưng khi gặp lại Yoona, cậu ấy lại nói yêu Yoona. Có lẽ cậu nói đúng, Yoona là mối tình đầu dang dở của Yuri, nó quá đẹp và quá sâu sắc nên Yuri vẫn không thể quên được em ấy. Có lẽ… Soo yeon chỉ là người thế thân của Yoona trong tim Yuri mà thôi. So với Yoona, khoảng thời gian mà Soo yeon quen biết Yuri là quá ngắn ngủi, chỉ chưa đầy một năm trong khi Yuri và Yoona lại lớn lên bên nhau từ nhỏ. Yoona hiểu Yuri hơn bất kì ai hết!

-Soo yeon thật tội nghiệp!- Fany thở dài- Nhưng tại sao 3 năm trước em ấy lại bỏ đi mà không nói một tiếng nào? Chỉ nhắn duy nhất một tin nhắn nói lời tạm biệt nhưng…khoan đã…

-Có chuyện gì vậy?

-Cái tin nhắn ấy… cậu nhớ chứ? Yoona bảo là em ấy yêu một người khác, Vậy… người ấy ở đâu? Có phải người ấy là nguyên nhân khiến em ấy trở về Hàn Quốc lần này không? Có khi nào họ chia tay và đó cũng là lí do khiến Yoona ôm Yuri mà khóc. Em ấy cảm thấy đau khổ sau khi chia tay người yêu và em ấy nhận ra Yuri là tình yêu đích thực của mình nên em ấy hối hận quay về và mong Yuri tha thứ. Còn Yuri, vì vẫn còn yêu và vẫn chưa thể quên Yoona nên đã chấp nhận yêu Yoona?

-Có khi nào mọi chuyện lại như vậy?- Tae yeon nhìn Fany- Nhưng… Yoona… Em ấy thay đổi nhiều đến mức tớ không thể nào nhận ra em ấy là Im Yoona mà tớ từng quen biết. Em ấy không còn hay cười và vui vẻ như trước nữa, đôi mắt em ấy… nó chứa đựng một cái gì đó sâu thẳm, bí ẩn, uất hận và… tớ cũng chẳng biết nói như thế nào nữa nhưng Yoona mà tớ biết ắt hẳn không phải là Yoona ngày hôm nay nói chuyện điện thoại với tớ. Em ấy quá ích kỉ, không biết nghĩ đến Soo yeon mà chỉ muốn giữ Yuri bên mình thôi. Và cả Yuri nữa, cậu ấy bị vòng tay của Yoona trói chặt rồi. Cậu ấy không còn quan tâm đến Soo yeon nữa!

-Mỗi người… đều có lí lẽ riêng của mình. Chúng ta không thể trách Yuri được, có lẽ cậu ấy sẽ đến gặp Soo yeon sau khi đã thu xếp mọi chuyện với Yoona ổn thoả.

-Nếu không đến bây giờ thì đừng vát mặt đến nữa!- Tae yeon giận dữ- Yuri không ở bên cạnh Soo yeon lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa? Dù không yêu Soo yeon nhiều như yêu Yoona nhưng ít ra cậu ấy cũng phải lo lắng, chăm sóc cho Soo yeon chứ! Soo yeon ngã bệnh là vì ai, vì Yuri! Lẽ ra tớ nên đấm cho cậu ấy một đấm để cậu ấy tỉnh ra!

-Thôi nào, đừng có nóng như lửa vậy!

Fany bóp vai cho Tae yeon, mỗi lần Tae yeon giận thì đây là cách hiệu quả nhất để khiến cho cái đầu của Tae yeon bớt nóng. Chỉ vài phút sau, Tae yeon đã bớt căng thẳng hơn, cô kéo Fany ngồi lên đùi mình

-Cảm ơn cậu!

-Ngốc! Thật là ngốc! Tớ là vợ của cậu mà, đây là trách nhiệm của tớ!- Fany cốc nhẹ lên đầu Tae yeon

-Uh… Fany à, tớ yêu cậu, yêu hơn bất kì ai trên đời này!

-Tớ cũng vậy, tớ yêu Tae yeon của tớ!- Fany hôn nhẹ lên môi Tae yeon

-E hèm!

Tae yeon vội đẩy Fany ra, khuôn mặt cả hai ửng đỏ khi thấy Hero và Yunho đang nhìn họ cười tủm tỉm

-Hai…hai anh đến khi nào vậy?

-Bọn anh vừa đăng kí thủ tục nhập viện cho Soo yeon. Anh không ngờ là bậnh viện lại trở thành rạp chiếu phim và diễn viên chính lại là hai đứa!- Yunho trêu

-À… em…- Tae yeon lúng túng

-Thôi nào, tất cả chúng ta ra ngoài cho Soo yeon nghỉ ngơi! Bốn người chúng ta có thể khiến cho em ấy thức giấc đó! Anh có chuyện cần bàn với mấy đứa!

-Vâng ạ!

Tae yeon nắm lấy tay Fany rồi cùng Hero và Yunho bước ra ngoài.

Khi cánh cửa được đóng lại cũng là lúc Soo yeon khẽ thở dài một tiếng đến nao lòng. Nàng đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đã khép và nàng thấy những giọt nước mắt của nàng lại lăn tròn trên gò má. Những gì Tae yeon nói nàng đều nghe thấy, và nàng biết tất cả là sự thật, không là mộng mị. Nàng đã mong tất cả chỉ là giấc mơ nhưng… nàng không mơ…

Soo yeon đã tỉnh giấc từ lúc Tae yeon đặt chân vào căn phòng…

End chap 58

Chap 59

709 năm sau…

Tại một bệnh viện thuộc thành phố Seoul…

-Mọi chuyện là như vậy đó! Em nghĩ chúng ta đừng nên để cho Yuri biết Soo yeon đang ở đâu!- Tae yeon nói

-Nhưng nếu chúng ta làm vậy thì Yuri sẽ rất lo lắng, anh nghĩ là Yuri có quyền biết Soo yeon đang ở đâu!

Fany gật gù với những lời Yunho vừa nói

-Em đồng ý với anh. Em nghĩ Yuri có lí do riêng của cậu ấy. Yuri vừa đáng trách nhưng cũng thật đáng thương, chúng ta nên thông cảm cho Yuri! Còn anh, anh nghĩ sao hả Hero?

Hero im lặng một lúc, đôi mày anh nhíu lại suy nghĩ rồi anh đặt tay lên vai Tae yeon

-Tae yeon à, anh nghĩ là em nên bình tĩnh hơn, chúng ta cần xem xét mọi chuyện thật kĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Tốt nhất là em và Fany nên về nhà và nghỉ ngơi, dù sao thì hai em cũng đã vất vả cả đêm để tìm Soo yeon rồi. Bây giờ để một mình anh trông nôm Soo yeon là được. Còn việc có nên báo cho Yuri biết về tình trạng của Soo yeon hiện giờ hay không thì… đó là quyền của Soo yeon, chúng ta không có quyền quyết định thay cho em ấy.

-Tụi mình nên nghe lời Hero, anh ấy nói phải đó!

-Có lẽ vậy. Nhưng chiều em sẽ ghé qua.

Tae yeon nắm lấy tay Fany, dù cô muốn ở bên cạnh để chăm sóc cho Soo yeon vào lúc này nhưng đôi mắt thâm quần và mệt mỏi của Fany khiến cô nghĩ rằng Fany của cô cần được nghỉ ngơi. Fany sẽ không chịu về nếu Tae yeon vẫn ở lại.

-Còn tớ?- Yunho hỏi- Tớ phải làm gì?

-Tạm thời cậu cứ về nhà trước đã, có lẽ Sulli đang đợi cậu về đó. Đừng để em ấy ở nhà một mình. Nếu có chuyện gì cần thì tớ sẽ gọi cho cậu!

-Nhớ là gọi cho tớ đó!

Hero mỉm cười với Yunho rồi vẫy tay tạm biệt anh. Khi mọi người đã đi hết rồi, nụ cười trên môi Hero cũng không còn nữa. Anh lặng lẽ mở cửa phòng bệnh và ngồi xuống bên cạnh Soo yeon, anh vuốt nhẹ lên mái tóc của Soo yeon nhưng đôi mắt của nàng vẫn nhắm nghiền, anh chỉ biết thở dài…

-Soo yeon à, em định giả vờ với luôn cả anh sao…

-…

-Anh biết là em nghe thấy những lời anh nói. Em đã tỉnh lại rồi, đúng không Soo yeon? Tae yeon và Fany đã quên mất là em có thể tỉnh lại bất kì lúc nào nên… Khi anh bước vào phòng, anh nhận ra được điều đó ngay lập tức, hơi thở của em không còn đều đặn và cả sắc mặt của em nữa… Anh biết em đang nén lại những giọt nước mắt của mình…

-Anh…

Soo yeon mở mắt nhìn Hero, nàng bật khóc nhưng Hero chỉ mỉm cười dịu dàng, anh rút chiếc khăn tay và lau nước mắt cho Soo yeon

-Em cứ khóc đi, chỉ có anh ở đây thôi. Em không phải sợ hãi điều gì cả!

Đôi khi những lời nói không phải là cách tốt nhất để an ủi một ai đó. Đơn giản là sự lắng nghe và ánh mắt ấm áp lại chính là phương thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu đi vết thương lòng và làm vơi đi những giọt nước mắt. Hero tin vào điều đó và anh không nói gì cả, anh chỉ ân cần mà quan tâm Soo yeon bằng những cử chỉ dịu dàng mà một người anh trai dành cho đứa em gái của mình. Cả căn phòng bỗng lặng thinh, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào của Soo yeon.

Khi Soo yeon đã có vẻ bình tĩnh hơn, anh ôm nàng vào lòng, thầm thì…

-Soo yeon à…

-Hero, em không hiểu…

-Em lo sợ phải không?- Hero nhìn sâu vào mắt Soo yeon- Em đang sợ hãi chính bản thân em, em sợ tình yêu của em dành cho Yuri. Nhưng…em đã nghe thấy hết rồi đó, tình cảm của Tae yeon và Fany, đó cũng là tình yêu.

-Họ… họ có thể yêu nhau ư? Đó là sự thật sao? Nhưng… Tae yeon và Fany…

-Sao lại không? Họ yêu nhau vì họ biết họ sinh ra là dành cho nhau. Anh cũng như họ, anh yêu Yunho!

-Anh…- Soo yeon ngỡ ngàng- Anh và Yunho, hai người con trai…

-Anh là vậy đó, nhưng anh vẫn là Hero mà em biết! Anh biết em sẽ hoảng sợ vì điều này nhưng dù sớm hay muộn thì em cũng sẽ biết, và cả tình yêu của Tae yeon và Fany! Anh biết thật khó để chấp nhận sự thật bản thân mình là ai, nhưng dù căm ghét nó đi chăng nữa, em cũng phải sống cả cuộc đời còn lại với nó, vì đó là bản chất của em. Soo yeon à, tại sao em lại phải lẩn tránh như vậy? Em không thể sống vì em được sao?

-Nhưng… tình yêu ấy… Không! Hero à, nó... nó… em không biết nữa, em không thể chấp nhận! Dù em biết rõ nó là gì, nhưng em không thể gọi đó là tình yêu! Hero à, anh không hiểu được những dằn vặt trong lòng em đâu! Anh không hiểu!

-Sao anh lại không hiểu?- Hero nghẹn ngào- Vì em chính là anh trước đây! Anh đã từng mặc cảm, từng hoảng sợ, từng trốn tránh nhưng… khi trái tim lên tiếng thì lí trí cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa. Anh cũng đau khổ chứ, nhất là đối với bố mẹ anh vì anh không thể là một đứa con ngoan như bố mẹ anh mong đợi. Anh đã phải bỏ đi, vì anh là đứa con không hoàn hảo, là nỗi nhục của gia đình. Em biết không, anh đã chẳng có ai để dựa vào cả… còn em, em có anh, có Tae yeon và Fany. Dù em là ai đi nữa, mọi người sẽ vẫn yêu em, vẫn ở bên cạnh em!

-Hero à, tội lỗi, tình cảm của em với Yuri là tội lỗi! Em không thể! Em đang vượt qua những luân thường đạo lí, em đang làm trái với đạo lí, em đang đi ngược với tự nhiên và bản thân em… em sẽ là kẻ tội đồ!

-Vậy còn anh, Tae yeon, Fany, Yunho? Bọn anh thì sao?- Hero khóc

-…

-Cả Yuri nữa, người em yêu cũng là một kẻ tội đồ ư?

-…

-Tình yêu của chúng ta không làm hại đến ai, tại sao chúng ta cứ phải tự làm tổn thương bản thân mình?

-…

-Có lẽ em không thể chấp nhận tình cảm của em, nhưng anh xin em đừng vì vậy mà xa lánh anh và Tae yeon, Fany và Yunho… Anh vẫn là Hero mà em biết! Thật khó để chấp nhận nhưng…

-Em cần thời gian.

-Anh hiểu…

-Hero à... em xin anh, đừng để Yuri biết em ở đâu cả. Có thể cô ấy sẽ không bao giờ đi tìm em nữa, dù… cô ấy chỉ xem em là một thế thân nhưng… nếu gặp lại Yuri, em không biết em sẽ phải làm gì nữa!

-Anh tôn trọng quyết định của em!

Hero đứng lên, quay lưng bỏ đi. Nỗi đau trong lòng anh, một lần nữa lại sống lại dữ dội…

Những lời Soo yeon nói là những điều anh luôn muốn quên.

Phải, anh là tội đồ… và tình yêu của anh cũng là tội lỗi!

“Tình yêu của chúng ta không làm hại đến ai, tại sao chúng ta cứ phải tự làm tổn thương bản thân mình?”

Ta đã tự làm tổn thương mình và Yuri ư? Và… ta cũng đang khiến Hero buồn ư?

Dù ta có chấp nhận sự thật này đi nữa thì… tất cả cũng đã quá trễ rồi!

Giờ này có lẽ Yuri đang ở cạnh Yoona, và… Yuri sẽ còn ngọt ngào và dịu dàng với Yoona hơn cả cách cô ấy đối xử với ta nữa. Ta chỉ là thế thân thôi mà.

Yuri ơi, dù ta có thể chấp nhận rằng có sự tồn tại giữa hai người đồng giới trên đời này nhưng làm sao ta có thể chấp nhận được bản thân ta?

Và… làm sao ta có thể đối diện được với Yuri khi bên cạnh cô ấy là Yoona?

Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại, giá như chúng ta đừng quen biết nhau và… chúng ta sẽ giống như những người xa lạ, bước qua nhau mà chẳng cần nhìn nhau bằng trái tim tan vỡ…

Nhưng… ta sợ rằng, nếu chúng ta bắt đầu lại từ đầu, nếu chúng ta gặp được nhau một lần nữa thì… ta sẽ vẫn yêu Yuri…

End chap 59

Chap 60

709 năm sau…

Yuri đăm chiêu nhìn từng cơn sóng vỗ bờ, lòng cô nặng trĩu.

Từ khi còn bé, mỗi lần có chuyện buồn, cô lại ra biển và nằm dài trên bãi cát, nhìn lên mây trời và nghe tiếng sóng vỗ. Khi ấy, cô cảm thấy lòng nhẹ hơn, cứ như là từng cơn sóng vỗ bờ rồi lại trôi ra xa để lấy đi nỗi buồn trong cô. Sóng sẽ đưa nỗi buồn đến một nơi nào đó xa tít tắp, một nơi nào đó mà Yuri cũng chẳng biết là ở đâu nữa.

Nhưng… ngày hôm nay, dù ngàn cơn sóng có vỗ bờ đi chăng nữa cũng chẳng thể làm vơi đi nỗi lòng của Yuri…

Yuri nhìn sang bên cạnh mình, Yoona đang tựa đầu lên vai cô và đôi mắt nhắm nghiền lại và đôi môi lại nhẩm theo lời bài hát ấy, bài hát mà hơn 3 năm về trước, cũng chính tại nơi này Yoona đã hát cho Yuri nghe…

"This feeling won't change,

and you are the only one I'm thinking of.

This feeling won't change,

and you are the only one I'm thinking of."

Yuri nhớ lại những năm tháng ấy, khi trong trái tim của Yuri chỉ hình ảnh của Yoona.

Những cảm xúc của tình yêu đầu tiên, Yuri chưa hề quên…

Tiếng trái tim đập rộn ràng và cái cảm giác sung sướng đến tột cùng khi được ngồi bên người mình yêu, được nắm tay người ấy, được nhìn thấy người ấy thật gần và cả những ánh mắt không nói nên lời, chỉ có thể diễn tả bằng nhịp đập của con tim…

Và Yuri cũng nhớ hình ảnh của Yoona mà cô hết mực yêu thương, một thiên thần với đôi cánh vô hình khiến cho Yuri tin rằng mọi điều trên thế gian này đều là màu hồng… vì khi ấy, Yuri đang yêu…

Những cảm xúc ấy, Yuri hiểu nhưng… giờ đây chúng đã không còn dành cho Yoona nữa. Nếu thời gian quay ngược trở lại thì mọi chuyện sẽ khác nhưng… vô ích, thời gian không thể quay ngược…

-Fany? Cậu…- Yuri ngỡ ngàng

-Tớ biết là cậu rất ngạc nhiên, nhưng tớ đến đây để báo cho cậu biết về tình hình của Soo yeon!

-Soo yeon? Soo yeon, cô ấy… Hãy đưa tớ đến chỗ cô ấy, ngay lập tức!

-Khoan đã! Tớ biết là mấy ngày nay bọn tớ thật tệ khi giấu cậu về chuyện của cô ấy, và tớ cũng biết là cậu đi tìm cô ấy vất vả như thế nào nhưng hiện giờ, Soo yeon không muốn gặp cậu. Đó là ý muốn của cô ấy, bọn tớ không thể làm trái được. Thật ra chuyện ngày hôm nay tớ đến đây gặp cậu là bí mật của hai chúng ta, nếu Tae yeon biết tớ đến đây thì cậu ấy sẽ giận tớ mất.

-Tại sao? Tại sao cô ấy lại không muốn gặp tớ? Cô ấy không biết tớ lo cho cô ấy nhiều đến mức nào ư?

-Cô ấy biết, chắc chắn là vậy! Nhưng cậu phải hiểu rằng Soo yeon cần có thời gian để suy nghĩ và… tớ nghĩ cậu cũng vậy, Yuri à!

-Tớ?

-Đúng, cậu hãy trả lời câu hỏi cậu yêu ai, Soo yeon hay Yoona? Nếu cậu không dứt khoác thì sẽ chỉ gây tổn thương cho cả Soo yeon và Yoona mà thôi!

-…

-Soo yeon vẫn khỏe, hiện giờ cô ấy đang ở một nơi rất tốt, cậu không phải lao lắng lắm đâu!

Những lời Fany nói khiến Yuri suy nghĩ rất nhiều, cô nhận ra rằng những lời cô nói khi nóng giận đã vô tình làm tổn thương cho cả Soo yeon và Yoona.

Yuri đã không còn cảm giác yêu với Yoona, nhưng cô lại nói cô yêu Yoona và Yoona tin điều đó. Từ ngày hôm ấy, Yoona không rời cô nửa bước, luôn ở bên Yuri như hình với bóng nhưng… tình yêu của Yuri dành cho Yoona đã nguội lạnh rồi, có níu kéo cũng vô ích…

Với Soo yeon, những ngày không gặp Soo yeon khiến nỗi nhớ trong cô như muốn thiêu cháy cô. Yuri nhớ Soo yeon, nhớ da diết và Yuri biết rằng cô đã quá yêu Soo yeon nhưng cô lại chưa hết mình vì nó. Dù Soo yeon có từ chối Yuri đi chăng nữa, cô sẽ vẫn muốn được ở bên cạnh để che chở cho Soo yeon. Tình yêu đâu nhất thiết là sự chiếm hữu, tình yêu là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc và niềm vui của mình chính là được đem lại hạnh phúc cho người mình yêu.

Yuri siết chặt hai bàn tay lại, cô quyết định nói với Yoona những suy nghĩ trong lòng cô. Yuri không muốn lừa dối thêm một lần nữa, lừa dối Yoona, lừu dối cả chính cô…

-Yoona à…

Yoona ngẩng đầu lên, cô mỉm cười nhìn Yuri nhưng điều đó chỉ càng khiến cho Yuri cảm thấy có lỗi

-Chị muốn nói gì với em sao?

-Những ngày qua…-Yuri ngập ngừng

-Chưa bao giờ em cảm thấy hạnh phúc như những ngày qua. Cảm giác thật tuyệt, hệt như cả thế giới chỉ có hai chúng ta vậy. Em mong ngày này lâu lắm rồi, chị có biết không? Cái ngày mà chỉ có chị và em, không phải nghĩ suy điều gì, chỉ có tình yêu của hai chúng ta mà thôi!

-Nhưng…

-Suỵt!- Yoona đặt tay lên môi Yoona- Chị đang khiến em nhớ lại ngày hôm ấy, hơn 3 năm về trước. Em hiểu vì sao chị lại đưa em đến nơi này, nó gắn liền với những kỉ niệm về tuổi thơ của chúng ta, về tình yêu của em và chị. Em xin lỗi, nhưng có những điều mà em không thể nói ra. Yuri à, chỉ cần chị biết rằng từ nay về sau, em sẽ yêu chị, và mãi mãi là của chị!

-Không!- Yuri đứng bật dậy- Em không hiểu! Mọi thứ đã thay đổi! Chị đã từng yêu em nhưng… đó là quá khứ!

Yoona nhìn Yuri, đôi mắt cô ngân ngấn lệ khiến Yuri phải quay lưng đi, cô sợ phải nhìn thấy nước mắt của Yoona

-Quá khứ…? Vậy còn bây giờ?

-Những ngày qua chị đã suy nghĩ rất nhiều và… chị nhận ra rằng chị không thể sống thiếu Soo yeon! Chị yêu cô ấy! Yoona à, xin lỗi vì đã lừa dối em nhưng… chị không muốn lừa dối em lâu hơn nữa. Nếu cứ như thế này thì chỉ sẽ khiến chúng ta tổn thương mà thôi!

-Nhưng… cô ấy không yêu chị! Em mới là người yêu chị!

-Chị biết Soo yeon không yêu chị, nhưng chị chấp nhận điều đó! Soo yeon xem chị là gì cũng được, nhưng chỉ cần cô ấy đừng rời bỏ chị, như vậy là đủ!

-…

Một khoảng lặng dài giữa hai người, Yuri mong chờ Yoona sẽ mắng cô, sẽ tát vào mặt cô, sẽ làm tất cả những gì mà Yoona muốn để hả giận nhưng tất cả chỉ là một khoảng lặng im đến đáng sợ.

Yuri xoay lưng lại, cô không thể tin vào mắt mình được nữa…

***

709 năm sau…

Tại nhà của Yunho và Sulli…

-Công chúa à, chị uống trà sữa với em nha!

Sulli ngồi xuống bên cạnh Soo yeon, cô bé đặt cốc trà sữa lên tay Soo yeon rồi cười hồn nhiên. Nó thích làm bạn với nàng và ngay khi nó nghe tin “công chúa” Soo yeon sẽ ở tạm nhà mình sau khi xuất viện, con bé cười toe toét mà ôm lấy anh hai nó.

Tính ra thì công chúa đến nhà cô bé ở trọ đã được hơn một tuần, nhưng… con bé rất ít khi thấy công chúa cười, đôi mắt của nàng lúc nào cũng buồn rười rượi. Có lẽ công chúa đang nhớ hoàng tử của nàng chăng?- Con bé nghĩ vậy và nó nghĩ rằng nó biết tên người ấy, vì mỗi đêm trong giấc mơ công chúa lại gọi tên người ấy rồi giật mình tỉnh giấc và nàng lại thức trắng đêm. Con bé nằm cạnh công chúa, nó biết tất cả nhưng nó giả vờ như nó chẳng biết gì cả vì… công chúa Hero dặn với nó là chỉ được làm cho công chúa Soo yeon vui chứ không được làm nàng buồn và có những chuyện mà con nít như nó không biết thì sẽ tốt hơn.

Sulli nghe lời Hero và anh hai nó, nhưng công chúa Soo yeon cứ mãi như thế này thì nó thấy xót xa quá, nó muốn tìm ra hoàng tử của công chúa và đưa người ấy trở về bên nàng.

Mà người ấy tên là gì nhỉ? Yuri hay Yul? Công chúa gọi cả hai cái tên đó nhưng… nó nghĩ rồi, hai cái tên cũng tương tự nhau, chắc là một cái là tên thật, một cái để công chúa gọi yêu. Dù gì thì người ta cũng không thể gọi tên cũng một lúc hai người trong mơ được, như vậy hóa ra công chúa bắt cá hai tay sao? Sulli không tin, nó tin rằng mỗi nàng công chúa chỉ có một hoàng tử cho riêng mình thôi.

-Sulli à, cảm ơn em!

-Không có gì ạ!

-Nhưng…- Soo yeon ngập ngừng- Từ khi chị gặp em, em luôn gọi chị là công chúa, vì sao vậy?

-Vì trong mắt em chị là một người rất xinh đẹp và hoàn hảo. Chị nói năng dịu dàng, cử chỉ đoan trang, nói năng từ tốn và… em tin là cảm giác của em không bao giờ sai! Chị biết không, giác quan thứ 6 của em nhạy lắm đó!

-Vậy à…

Cô bé đáng yêu quá! Từ khi ta đến đây, em ấy và Yunho chăm sóc cho ta rất tốt và luôn cố gắng khiến ta vui nhưng… ta tệ quá, ta chẳng thể nở với họ một nụ cười tươi. Nỗi buồn và những suy nghĩ cứ vây lấy ta.

Ta thật sự, thật sự rất nhớ người ấy…

Yuri… bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?

Đang ở tiệm café, ở nhà hay ở trường nhỉ? Hay… cô ấy đang ở cạnh Yoona?

Yuri à, suốt thời gian qua, có khi nào cô nghĩ đến ta không? Còn ta, ta rất nhớ cô...

Ta không biết ta có nên quay về hay không, nếu ta quay về, liệu… cô có còn tốt với ta, quan tâm đến ta hay… cô sẽ lạnh lùng với ta vì ta chỉ là một thế thân…

-Chị à…-Sulli đưa mặt lại gần Soo yeon, nó búng tay một cái khiến Soo yeon giật mình. Con bé thở dài, nó nghĩ là công chúa lại nhớ hoàng tử- Chị đang nhớ ai đó phải không?

-Ơ… tại sao em lại nói thế?- Soo yeon ngạc nhiên

-Vì dựa theo kinh nghiệm đọc truyện cổ tích của em thì chỉ có hoàng tử mới có thể khiến cho công chúa trở nên ngẩn ngơ như thế này thôi!

-…

Hoàng tử? Yuri là hoàng tử của ta ư? Vậy Yul là gì?

-Chị à, hoàng tử của chị là người như thế nào?

-Chị… chị không phải là công chúa nên chị cũng chưa có hoàng tử của mình!

Xin lỗi em, ta đã nói dối em…

-Thật ư?- con bé bĩu môi- Nhưng chị mong hoàng tử tương lai của chị là người như thế nào?

-Người ấy… là một người… nói như thế nào nhỉ… chị không biết…

-Công chúa à, chị đừng dấu em! Ai cũng có mấu người lí tưởng của mình mà!

-Đó là… một người có làn da ngăm, dong dỏng cao, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấu được tâm can người khác. Đôi mắt ấy, rất đặc biệt, rất buồn, nhưng… cũng cuốn hút đến lạ thường. Người ấy… người ấy mang đến cho chị sự dịu dàng và ấm áp, từng cử chỉ của người ấy dành cho chị khiến chị biết rằng chị… đang yêu và được yêu. Người ấy… ừ… là một người rất đặc biệt!

Da đen? Dong dỏng cao? Đôi mắt đen hút hồn?

Sao công chúa tả giống cái người trên màn hình nền điện thoại của chị ấy quá vậy nhỉ? Vậy mà mình cứ nghĩ họ chỉ là bạn thân thôi! Nhưng… nhưng đó là một cô gái cơ mà…

Mà cũng có sao đâu, công chúa của anh mình là một chàng trai cơ mà và “công chúa” Hero là người rất tốt! Nhưng… người mà công chúa nói đang ở đâu, tại sao chị ấy không đến tìm công chúa nhỉ?

Xem ra Sulli này phải ra tay rồi, và việc đầu tiên mà mình phải làm là “đột nhập” cái điện thoại của công chúa để tìm thông tin về người mà chị ấy nói đến! Công chúa à, em xin lỗi chị trước nhé, nhưng đây là cách tốt nhất để giúp chị đó!

End chap 60

P/s: chắc bây giờ mọi người đã hiểu vì sao au lại để cho Soo yeon khoái chụp hình Yuri và lưu và điện thoại mình trong những chap đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: