Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] 709 Years Later [Chap 21 -> 30]

Chap 21

Hơn 709 năm trước …

Vào một ngày mưa tầm tã …

Tại Soshi quốc …

-Không ai phát hiện con đến đây chứ?

-Thưa không ạ!

Yul cúi gập người kính cẩn trước người mà mình đang nói chuyện, đó chính là nghĩa phụ của chàng.

-Vậy thì tốt! Mọi chuyện vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch chứ?

-Thưa vâng ạ! Nhưng… có một vài chuyện xảy ra ngoài dự kíến ạ!

-Con không dành được sự tin tưởng từ hoàng tử Kim Tae sao?

-Thưa tất cả đã diễn ra theo đúng những gì mà chúng ta dự đoán! Sau khi con ra tay cứu công chúa Soo yeon tại khu chợ hôm ấy, hoàng tử đã giao cho con trọng trách bảo vệ công chúa nhưng…

-Con cứ nói đi!

-Thưa… đó cũng là một điều bất lợi ạ! Công chúa Soo yeon nhất quyết gữ con lại bên cạnh làm hộ vệ của nàng! Hoàng tử Kim Tae cũng đồng ý với công chúa Soo yeon vậy nên…

-Ý con là con không thể tiến xa hơn chứ gì?

-Thưa vâng! Nếu con cứ mãi làm một võ quan hộ vệ như thế này thì e rằng… kế hoạch của chúng ta sẽ khó lòng mà thực hiện được! Hơn thế nữa võ quan Young Soo luôn theo sát mọi hành động và cử chỉ của con, dù là nhỏ nhặt nhất đi nữa! Điều này khiến cho con có cảm giác như hoàng tử vẫn chưa thật sự tin tưởng con, dù con đã cưú hoàng muội của người đi chăng nữa!

-Theo như những lời con nói thì có vẻ như công chúa Soo yeon đối xử rất ưu ái đối với con?

-Thưa… vâng ạ!

-Vậy thì mục tiêu của con bây giờ là công chúa Soo yeon chứ không phải là hoàng tử Kim Tae!

-Thưa phụ thân ý người là…

-Nếu con chiếm được niềm tin và tình yêu từ công chúa, thì thời gian thực hiện kế hoạch của chúng ta sẽ được rút ngắn hơn nữa! Công chúa Soo yeon giống như một bảo vật của Soshi vậy! Nàng ta xinh đẹp, lạnh lùng và kiêu hãnh, từ chối biết bao lời cầu hôn của bao nhiêu vị vương tôn quý tử nhưng lại yêu mến con, điều ấy thật sự nằm ngoài dự tính của ta! Hoàng thượng và hoàng tử Kim Tae vô cùng yêu quý công chúa, chỉ cần con sử dụng nàng như một thứ công cụ để tác động, chiếm lấy lòng tin của các thành viên trong hoàng tộc thì ta tin rằng… ngày mà con đạt được mục đích sẽ không phải là xa vời đâu! Hơn nữa, nếu công chúa một lòng một dạ với con, thì nàng nhất định sẽ bảo vệ và che chở con, nàng sẽ không bao giờ tin thân phận thật sự của con là nội gián Gaki đâu!

Khuôn mặt của công chúa bỗng hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí của Yul, dường như có một cái gì đó đang lớn lên trong lòng của chàng, nó khiến cho trái tim chàng nhói lên khi nghĩ rằng sẽ lại một lần nữa, chàng phải diễn kịch, một lần nữa lừa dối công chúa dù rằng ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau tất cả chỉ là sự sắp xếp khéo léo do Yul dàn dựng và đến bây giờ, Yul vẫn sống giả dối với nàng…

Chỉ có một điều duy nhất là thật giữa họ, đó là những ngày tháng qua họ sống cạnh nhau, dù Yul chỉ là một võ quan với thân phận thấp kém và nàng là công chúa cao quý nhưng những gì mà nàng dành cho Yul khiến trái tim Yul trở nên ấm áp hơn bao giờ hết! Yul cảm nhận được tình cảm của nàng và Yul cũng cảm nhận được điều kì lạ trong tim mình nhưng chàng không thể tiếp nhận thứ tình cảm ấy. Nó là tội lỗi, là nỗi đau của cả hai…

-…

-Tại sao con lại im lặng không trả lời ta?

Giọng nghĩa phụ của chàng nghiêm lại, người xói sâu cái nhìn vào Yul…

-Thưa… có cần phải đưa công chúa vào ké hoạch này không ạ? Thật sự…

-Con đang nói gì vậy? Công chúa Soo yeon ngay từ đầu đã là một phần của kế hoạch chinh phục Soshi! Con trở nên yếu mềm từ khi nào vậy? Ta đã nuôi dạy con như vậy sao?

-Thưa… nếu nàng ấy phát hiện ra thân phận thật sự của con, nàng ấy sẽ rất đau khổ! Hơn nữa… người hiểu con hơn bất kì ai, làm sao con có thể…

-Con có thể! Con phải làm như vậy! Ta đã nuôi dạy con như thế nào, con vẫn nhớ chứ? Con đã và đang diễn vai của mình rất tốt, hãy cứ tiếp tục như vậy!

-…

-Con hiểu những gì ta nói chứ? Con là người Gaki! Con không phải là người Soshi!

Yul miễn cưỡng gật đầu dù lương tâm của chàng đang vò xé chàng! Cảm giác nhói đau đến khôn tả! Chàng chưa từng được cho phép khóc, nhưng sao bây giờ nước mắt cúa chàng cứ muốn tuôn rơi vì chàng biết rằng chàng sẽ chính là người đem đến bất hạnh cho công chúa Soo yeon, người luôn tin tưởng và yêu quý chàng. Những gịot nước mắt muốn tuôn rơi trong chàng hệt như cơn mưa xối xả ngoài trời và sự lạnh giá bây giờ cũng không khiến chàng run sợ bằng những gì mà chàng sắp làm với công chúa.

Công chúa Soo yeon đã khiến chàng thay đổi, công chúa Soo yeon đã khiến cho trái tim cứng rắn của Yuil trở nên mềm yếu…

Chàng muốn buông bỏ tất cả, nhưng nghĩa vụ và trách nhiệm không cho chàng làm thế, cả lời hứa mà Yul đã hứa với Yoong là sẽ trở về…

-Con cầm lấy cái này đi!

-Thưa đây là…

-Chiếc túi thơm mà Yoong làm cho con đấy! Con bé nhất quyết muốn theo ta đến gặp con nhưng ta không cho phép! Con vẫn nhớ đến Yoong chứ? Nếu con không hoàn thành những gì mà ta giao thì e rằng Yoong cũng sẽ…

-Phụ thân, người định…

Nghĩa phụ nói vậy là sao, Yoong là con của người kia mà!

-Có một sự thật mà ta chưa nói cho con biết và cả Yoong cũng không biết sự thật đó, Yoong chỉ là đứa trẻ mà ta nhận về nuôi mà thôi! Ta đã rất yêu thương hai con dù hai con không phải là cốt nhục của ta! Nhưng nếu vì Gaki, ta sắn sàng hy sinh tất cả! Kể cả Yoong... Con đừng hòng nghĩ đến việc phản bội lại Gaki và ta! Nếu không, Yoong cũng sẽ như chiếc túi thơm trên tay con vậy!

Người rít lên rồi đưa kiếm chém chiếc túi thơm trên tay Yul đứt làm hai…

Khuôn mặt Yul xanh lại. Nghĩa phụ có thể rất nghiêm khắc với Yul nhưng với Yoong , người luôn cưng yêu và chiều chuộng, nâng niu từng li từng tí một! Vậy mà giờ đây, vì tham vọng quyền lực, người mà Yul vẫn gọi là nghĩa phụ sẵn sàng kết liễu Yoong! Yoong không phải là con ruột của nghĩa phụ, điều dó có nghĩa là Yoong cũng sẽ gặp nguy hiểm!

-Thưa! Con sẽ làm như những lời nghĩa phụ nói!

-Được! Ta tin con!

Nghĩa phụ của chàng nhanh chóng bước đi. Trời vẫn mưa tầm tã. Yul ước gì mưa sẽ cuốn trôi đi hết tất cả những hận thù, sầu muộn, kể cả thứ mà người ta gọi là tình cảm để chàng không phải dằn vặt và ray rứt như thế này nữa.

Tại sao ta lại là người Gaki? Tại sao ta phải lựa chọn giữa công chúa Soo Yeon và muội muội Yoong cơ chứ? Ta phải làm gì đây? Ta không thể, mãi mãi không thể làm cho hai người mà ta yêu quý nhất hạnh phúc được! Trớ trêu, số phận thật trớ trêu!

-------------------------

Trong khi đó, cũng tại SoShi quốc…

Trong cung của hoàng tử Kim Tae…

-Thưa hoàng tử, võ quan Young Soo đang đợi bên ngoài ạ!

-Cho vào!- Hoàng tử Kim Tae ra lệnh

Young Soo bước vào, cúi người hành lễ trước hoàng tử Kim Tae. Kim Tae thở dài, xem ra nhiệm vụ mà chàng giao cho Young Soo đã thất bại.

-Miễn lễ!

-Tạ ơn hoàng tử!

-Ngươi quay về sớm thế này chắc là để mất dấu Kwon Yul rồi, đúng không?

-Thưa vâng ạ! Thần chỉ bám theo Kwon Yul được nửa đoạn đường thì mất dấu.

-Ngươi mất dấu hắn ở đâu?

-Thưa ở khu chợ lần trước ạ! Dù hôm nay trời mưa to nhưng phiên chợ vẫn diễn ra, hắn lẩn vào trong đám người rồi biến mất. Lúc ấy có quá đông người, hơn nữa ai cũng mặc áo tơi rơm nên thần…

-Ta hiểu! Nhưng xem ra, người có thể khiến cho ngươi bị lạc hướng như vậy không phải là người tầm thường!

-Thưa hoàng tử, võ nghệ của Kwon Yul thật sự là rất giỏi ạ! Thần đã thử đọ sức với hắn vài lần, dù sức khỏe của hắn không bằng thần nhưng những đường võ thì vô cùng điêu luyện và uyển chuyển. Có thể nói là hắn dung nhu mà thắng cương!

Hoàng tử Kim Tae gật gù. Ai bảo rằng sau cái dáng vẻ mảnh khảnh, yếu ớt có vẻ thư sinh của Kwon Yul lại là một tài năng võ thuật hiếm có.

-Vậy còn hành động của hắn, không có gì đáng nghi chứ?

-Thưa không ạ! Dường như hắn làm rất tốt nhiệm vụ mà người giao cho hắn, hắn luôn đi theo và bảo vệ công chúa ạ, ngăn không cho công chúa bỏ trốn ra ngoài cung ạ!

-Ta rất muốn thu phục Kwon Yul, để hắn trở thành tâm phúc của ta! Với tài năng võ thuật và đầu óc sắc sảo ấy, hắn có thể trở thành một tướng tài! Nhưng dù sao thì vẫn cần phải thử thách hắn thêm một thời gian nữa! Ngươi hiểu những gì ta nói chứ?

-Thưa vâng! Thần sẽ tiếp tục theo dõi Kwon Yul ạ!

-Vậy thì ta yên tâm rồi! Bây giờ thì hãy cùng ta đến cung của công chúa! Ta muốn xem thử rốt cuộc thì Kwon Yul đã đi đâu!

Tại cung của công chúa Soo yeon…

-Công chúa à! Người vào trong đứng đi! Bây giờ trời đang mưa, lại rất lạnh, người không nên đứng ngoài!- Sunkyu nài nỉ

-Mặc kệ ta!

Thật ra thì công chúa Soo yeon đang dận giỗi vì sự biến mất của Kwon Yul từ sang đến giờ…

Hứ! Lúc nào cũng bảo là lệnh của hoàng huynh, không cho phép ta ra khỏi cung! Vậy mà lại trốn đi từ sang sớm. Kwon Yul được lắm!

-Thưa công chúa…

Giọng nói ấm áp của Yul vang lên bên tai nàng, một tay chàng cầm chiếc ô che mưa cho công chúa, trên tay kia là thanh kẹo hồ lô màu đỏ tươi…

-Yul???- công chúa ngạc nhiên

-Xin người thứ tội cho thần vì đã ra ngoài cung mà không có sự cho phép ạ!

-Ngươi đang cầm gì trên tay vậy?

Công chúa Soo yeon giả vờ hỏi dù nàng thừa biết đó là thứ gì…

-Thưa đây là kẹo hồ lô ạ! Thần biết người không được ra ngoài cung, rất bực bội nên thần nghĩ nếu công chúa nhìn thấy thanh kẹo này thì sẽ vui hơn!

Kwon Yul…

Ngươi thật là chu đáo… Ngươi hiểu những gì mà ta đang suy nghĩ sao?

-Đúng là ta cũng đang muốn ăn kẹo hồ lô thật! Nhưng ngươi rời cung từ sáng sớm, đội mưa để đi mua kẹo cho ta sao?

Kwon Yul im lặng, chàng đưa thanh kẹo cho nàng bằng hai tay.

Công chúa mỉm cười rồi ăn thanh kẹo mà Kwon Yul dâng cho nàng mà không biết rằng hoàng huynh của nàng đã nghe hết câu chuyện của hai người…

-Thần nghĩ hoàng tử đã có câu trả lời cho sự biến mất của Kwon Yul sáng hôm nay!

-Xem ra công chúa cần một người như Kwon Yul ở bên muội ấy để bớt di cái tánh ngang bướng! Và…có lẽ ta cũng không cần ghé thăm muội ấy vào lúc này!

-Vậy người sẽ về cung ạ?- Young Soo hỏi

-Không! Đi mua kẹo hồ lồ cho hoàng tử phi của ta! Mi Young cũng thích ăn kẹo hồ lô lắm!

End chap 21

Chap 22

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

-Công… chúa…

Yuri giật mình tỉnh giấc, mồ hôi thấm ướt cả người.

Mình vừa mơ thấy gì vậy? Gaki… Soshi? Phụ thân? Yoong và … công chúa?

Giấc mơ ấy có ý nghĩa gì? Tại sao… tại sao tim mình lại đập nhanh thế này?

Yuri đặt tay lên ngực mình, trái tim cô đang đập thật mạnh và nhói lên từng hồi.

Sao mình thấy khó chịu thế này? Cứ như là có ai đó đang bóp nát trái tim mình vậy!

Trong giấc mơ… mình là con trai sao? Còn Soo yeon là công chúa và… mình là hộ vệ của cô ta?

Ey… không thể nào! Giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi! Có lẽ là vì chuyện xảy ra lúc nãy!

Yuri nhỏm dậy, nhìn sang bên cạnh, Soo yeon vẫn đang ngủ say.

Yuri vuốt nhẹ lên mái tóc xoã dài của nàng…

Cô ngốc này mà là công chúa sao? Nhưng sao trong giấc mơ ban nãy, tim mình cứ nhói lên khi nhìn thấy cô ta! Và bây giờ, trong lồng ngực mình cảm giác vẫn thật khó chịu!

Soo yeon, nếu cô thật sự là một nàng công chúa thì cô sẽ là nàng công chúa đẹp nhất thế gian này! Nhưng người ta sẽ vì cô mà chém giết lẫn nhau mất! Từ xưa đến nay, mĩ nhân luôn là nguồn gốc của mọi tai họa!

Tôi chỉ mong cô là Soo yeon mà tôi biết thôi, một Soo yeon ngây thơ với cuộc sống bình thường, giản dị và lúc nào cũng ở bên cạnh tôi cả. Mong rằng cô sẽ quên đi những kí ức đau buồn trong quá khứ…

Soo yeon khẽ nhích người khiến Yuri giật mình tưởng nàng đã tỉnh giấc, nhưng không, nàng vẫn ngủ ngon, chỉ có chiếc chăn là bị hất xuống đất. Yuri kéo chiếc chăn lên đắp cho Soo yeon…

Ngủ gì mà say như chết ấy!

Dù sao thì mình cũng nên để cô ấy ngủ thêm một tí nữa!

Để xem nào, bây giờ mình sẽ nấu bữa sáng cho Soo yeon và Tae yeon, sau đó là đến nhà Fany và… sau đó mình sẽ làm gì nhỉ? Thôi kệ! Tính sau! Cứ đi nấu bữa sáng trước cái đã!

-Yuri…-Soo yeon nói bằng giọng ngái ngủ

-Oh, cô dậy rồi sao? Đêm qua cô ngủ ngon chứ?- Yuri mỉm cười với Soo yeon

-Uh… nhưng cô đang nấu gì vậy?

-Tôi nấu cháo. Hy vọng ăn món này vào thì Tae yeon sẽ cảm thấy khá hơn! Nó dễ tiêu và tốt cho những người say!

-Yuri à…

-Huh?

Soo yeon đưa chiếc điện thoại cho Yuri:

-Nếu cô muốn xoá những tấm hình hôm qua thì cứ xoá đi!

-Tại sao lại phải xoá nhỉ? Cô nói đúng, chúng ta xoá chúng đi thì bao giờ mới có lại những khoảnh khắc như vậy? Nào lại đây với tôi!

Yuri kéo Soo yeon lại bên cạnh mình, khoác tay lên vai nàng:

-Cô làm gì vậy?- Soo yeon hỏi

-Chụp ảnh chứ làm gì nữa! Hôm trước chẳng phải chúng ta chỉ mới chụp chung với nhau có một tấm sao, bây giờ thì chụp thêm nhé?

Soo yeon gật đầu đồng ý.

-Nào, nháy mắt nhé!- Yuri yêu cầu

-Nháy mắt?

-Uh! Hai chúng ta cùng nháy mắt một lúc, như vậy sẽ rất đáng yêu đấy! Nào…tôi đếm đến 3 là cả hai cùng nháy mắt nhé!1…2…3… Ok! Xong rồi đấy, đẹp chứ?

-Đáng yêu thật đấy!-Soo yeon reo lên

-Để tôi lưu lại rồi gửi sang máy tôi!

Tấm ảnh này mình sẽ giữ mãi, vì đấy là khoảnh khắc mà mình và cô ấy cùng nhau nháy mắt vào một lúc!

Lẽ ra Soo yeon và Yuri nên biết rằng những khoảnh khắc mà họ cùng nhau lưu giữ ấy cũng sẽ chính là những kỉ niệm mà họ muốn quên đi nhất. Rồi đây, vào một ngày nào đó, chúng sẽ như những mũi dao sắc lạnh, vô tình, đâm sâu vào trái tim họ, khiến họ đau đớn khôn nguôi. Những kỉ niệm càng êm đẹp, càng hạnh phúc sẽ chỉ càng gieo rắt vào lòng người nỗi buồn đau mà thôi!

Và nếu Yuri biết rằng giấc mơ của cô ngày hôm ấy là một câu chuyện có thật của 709 năm trước và Soo yeon chính là nàng công chúa trong giấc mơ thì chắc chắn, Yuri sẽ không bao giờ nguyện ước để cho Soo yeon ở lại bên cạnh mình vì hơn ai hết, Yuri hiểu rằng chính bản thân Yuri là người luôn đem lại bất hạnh cho Soo yeon, dù ở hiện tại hay quá khứ!

Nhưng đó là “nếu”, còn bây giờ, vào giây phút này đây, họ vẫn đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc…

Một ngày nào đó, giông tố kéo đến, và số phận của họ có lẽ sẽ còn bi thảm hơn 709 năm trước …

….

-Yuri, cô không ăn sáng rồi đi sao?

-Không, tôi sẽ ăn sau! Cô và Tae Yeon cứ ăn trước đi nhé, tôi về rồi ăn sau. À, nếu chị Victoria đến tìm tôi thì bảo là tôi bận nên ra ngoài trước rồi, có gì thì gọi vào điện thoại cho tôi!

-Được!

Victoria lại đến đây nữa sao? Ta chẳng thích chị ta một tí nào!

Trong khi đó, tại nhà hai anh em Hankyung và Amber…

-Alô!

“A, Bơ đấy à! Em nè, Krystal đây! ”

-Tất nhiên là Bơ biết Bơ dang nói chuyện với ai rồi! Đêm qua…

“Um… đêm qua thật sự là rất tuyệt! Yuri đã đưa em về tận nhà và chờ cho đến khi em vào trong thì mới chịu về! Bơ à, em cảm ơn Bơ về chuyện tối hôm qua nhé!”

-Không sao đâu!

“Bơ, hôm nay Bơ giúp em một chuyện được không?”

-Em cứ nói đi!

“Bơ vẫn nhớ chị Fany chứ?”

-Chị Fany… có phải là bà chị họ của em, người hay cốc đầu chúng ta mỗi khi chúng ta phá phách không?

“Bơ nhớ chính xác rồi đó! Lẽ ra hôm nay em phải đến nhà chị ấy để đưa cho chị ấy một vài cuốn sách mà chị ấy đang cần nhưng em lại bận mất rồi! Bơ đưa hộ chúng đến nhà chị Fany cho em nhé, được không Bơ? Tất nhiên là nếu Bơ có thời gian…”

-Uh, Bơ rảnh mà, Bơ sẽ đưa chúng đến cho chị ấy, chỉ sợ là chị ấy không nhận ra Bơ thôi! Dù gì thì cũng đã 6 năm trôi qua rồi mà!

“Bơ đừng lo, chị ấy vẫn nhớ Bơ mà! Bây giờ Bơ sang nhà em lấy sách nhé?”

-Ok! Bơ đi liền!

“Em cảm ơn Bơ nhiều nhé!”

Amber, đúng là mày rảnh thật đấy! Nhưng vì em ấy, mày tình nguyện làm một đứa ngốc!

Tại Enomis Sutidio…

-Anh Heechul, nếu Bơ đến thì anh đưa cho Bơ mấy cuốn sách này nhé!

-Bơ?

-À, ý em là Amber đấy!

-Được thôi! Nhưng bây giờ em đi đâu vậy?

-À… em có việc bận nên phải ra ngoài bây giờ!

Làm sao mình có thể nói với anh hai là mình đến nhà chị Yuri cơ chứ? Anh hai ơi, em xin lỗi anh hai nhiều!

-Uh! Nhớ cẩn thận nhé!

-Vâng ạ!

Nhất định mình phải đến rủ Yuri đi trước khi Victoria đến mới được!

End chap 22

Chap 23

709 năm sau…

Tại nhà của Fany…

“Em biết em không phải là người duy nhất…

Nhưng em vẫn không muốn mất anh…

Xin hãy lắng nghe em dù chỉ một lần

Em là người con gái đang ở trước mặt anh…” ( * )

-Hic… Tae yeon… đồ tồi! Cậu bảo cậu chỉ yêu mình tôi, nhưng khi gặp Victoria, cậu lại thay đổi hẳn thái độ… hic… you are so bad…

“Kính coong!”

Yuri nhấn chuông cửa.

-A, là cô Yuri đấy à?- Bà giúp việc nhanh chóng nở nụ cười thân thiện khi nhận ra sự hiện diện của Yuri.

-Fany có nhà không cô Park?

-Ôi! Tất nhiên là có rồi! Tôi lo lắm cô Yuri à, từ hôm qau dến giờ cô chủ cứ nhốt mình trong phòng suốt, chẳng chịu ra ngoài gì cả!

-Từ hôm qua đến giờ?

-Vâng! Hôm qua cô ấy vừa về đến nhà là vơ ngay mấy chai rượu trong tủ rồi đem vào phòng mình và đóng chặt cửa lại! Tôi gọi thế nào cô ấy cũng không chịu mở cửa! Tôi lo quá! Nếu cô không đến thì tôi cũng sẽ đi tìm cô hoặc cô Tae yeon để hai người khuyên nhủ cô ấy, chứ thế này thì tôi lo quá! Tôi định dùng chìa khoá dự trữ nhưng lại sợ cô ấy nổi giận thì…

-Không sao cô ạ! Để cháu vào an ủi cô ấy! Cô vẫn giữ chìa khoá chứ?

-Vâng!

-Vậy cô cho cháu xin ạ!

“Có lý do nào để em ngừng yêu anh không?

Anh nói rằng anh đã quên cô ấy, anh nói rằng anh cô đơn…

Vậy thì tại sao anh vẫn gặp cô ấy?

Anh thật tệ…

Anh không hiểu những cảm nhận của em…” ( * )

-Fany…

-Yuri…

-Bản nhạc buồn quá nhỉ?

-Uh… Cậu biết bài hát này chứ? Nó hay thật đấy… hic…

-Cậu uống rượu đấy à?

Fany gật đầu. Cô ngồi bệt dưới sàn nhà, chai rượu nắm chặt trong tay.

-Còn cậu… hic… tại sao cậu lại vào được phòng tớ… hic… tớ nhớ là tớ đã khoá cửa rồi cơ mà… hic…

-Tớ có cách mà!

Fany im lặng, cô lại tiếp tục rót rượu nhưng Yuri đã nhanh chóng giật lấy ly rượu từ tay cô, đặt sang một bên rồi dìu cô ngồi lên giường.

-Hic… Tae yeon bảo cậu đến phải không? À, mà không, Tae yeon đang bận nghĩ đến Victoria…

-Cậu ấy xỉn lắm rồi! Đêm qua lại còn nôn lên bộ vest của tớ nữa!

-Xỉn? Hic… cậu ấy xỉn sao? Vì chị ấy phải không? Vì Vic… hic… Victoria! Cậu ấy uống mừng vì được gặp lại chị ấy! Thiên thần của cậu ấy! Tình yêu mà cậu ấy tôn thờ! Hic… Yuri… tớ… tệ lắm phải không? Tớ không xứng với cậu ấy phải không? Victoria… chị ấy hơn tớ về mọi mặt!

Fany bật khóc rồi tựa đầu lên vai Yuri…

-Fany! Tại sao cậu lại luôn so sánh bản thân mình với chị ấy cớ chứ? Cậu là Fany tốt bụng nhất mà tớ từng biết! Tae yeon thật hạnh phúc khi được cậu yêu!

-Tae yeon? Cậu ta hic… đồ ngốc, phải không Yuri?

-Uh! Tae yeon là đồ ngốc!

-Tae yeon là đồ tệ hại!

-Uh! Tae yeon thật tệ!

-Tae yeon… hic… bad…

-She is so bad!

-Idiot!

-Babo!

-Yah! Sao cậu lại mắng Tae yeon vậy? Cậu ấy đâu tệ đến mức ấy!

-Tớ hùa theo cậu thôi mà!

-Hic… vậy sao?

-Cậu đau lòng khi tớ nói xấu cậu ấy, cậu không thể nào ghét Tae yeon được, phải không Fany?

-Phải thì sao? Hic… cậu biết tớ đau lòng đến mức nào không… hic… chỉ cần 1 cử chỉ của chị ta cũng khiến cậu ấy đỏ mặt! Tớ… hic… không phải là người duy nhất! Tớ… hic… khi mới chuyển về Hàn Quốc…. không thể nói tiếng Hàn rành mạch… tớ không có bạn… tớ mập ù… chẳng ai chơi với tớ cả…. chỉ có Tae yeon là ở bên cạnh tớ… hic… Tae yeon luôn ủng hộ tớ. Tae yeon dạy tớ nói tiếng Hàn, giúp tớ giảm cân… Tớ muốn đẹp lên vì cậu ấy… Tớ thích Tae yeon!

-Tớ biết!

-Hic… bây giờ thì ai cũng khen tớ xinh xắn, con trai theo đuổi tớ cả tá… Tớ lờ hết! Tất cả… hic… chỉ vì Tae yeon! Vậy mà khi Victoria đến, chị ấy… khiến Tae yeon mất ngủ. Cậu biết không… hic… tớ cũng đã vì chuyện ấy mà mất ngủ… Yuri, tớ rất quý Victoria nhưng tớ không biết nên làm gì nữa! Chị ấy rất tốt với chúng ta… Hic… nhưng mỗi khi thấy chị ấy bên cạnh Tae yeon là tớ lại không chịu nổi. Nếu chị ấy không vì đã có người khác trong lòng mà từ chối Tae yeon thì tớ cũng chẳng bao giờ có cơ hội đâu!

-Vậy khi Tae yeon tụt dốc nhất, ai là người đã luôn động viên cậu ấy?- Yuri hỏi

-…

-Khi Tae yeon sốt đến 39’C, ai là người đã thức suốt đêm để chăm sóc cậu ấy?

-…

-Ai đã vì chuyện Tae yeon bị tai nạn giao thông mà khóc gần hết nước mắt dù cậu ấy chỉ bị xây xát nhẹ?

-…

-Mùa Valentin năm ngoái và cả năm trước nữa, ai đã ở bên cạnh Tae yeon?

-…

-Ai đã luôn khiến Tae yeon phải khốn đốn, lúc nào cũng phải chạy theo nài nỉ và xin lỗi?

-…

-Và vì ai mà đêm qua Tae yeon say bí tỉ, đầu đập vào cạnh bàn?

-Cậu nói sao? Đầu Tae yeon bị đập vào cạnh bàn, cậu ấy có sao không?

Fany mà biết Tae yeon bị đập đầu vào cạnh bàn là do mình thì Fany nhất định sẽ không để mình yên!

-Chỉ có một người thôi! Đó chính là cậu đấy, Fany! Những gì mà hai cậu đã trải qua không khiến cậu tin tưởng rằng tình cảm của hai người rất đẹp sao? Cậu đã thật sự có Tae yeon rồi đấy, Fany à! Đừng tự hành hạ mình và đừng khiến Tae yeon phải đau khổ nữa! Cậu phải tin cậu ấy!

-Yuri, tớ… vẫn lo lắm… Hic… lỡ như…

-Cậu yêu Tae yeon chứ?

Fany gật đầu

-Vậy thì đừng uống rượu nữa! Cậu và Tae yeon thật là … đừng nên rìm đến rượu dù bất cứ lý do gì đi nữa! Bây giờ thì hãy ngủ một giấc thật ngon và chờ xem Tae yeon đem điều gì đặc biệt đến cho cậu nhé!

-Yuri…

Fany ôm lấy Yuri, vỗ lên lưng cô…

-Cậu thật tốt bụng! Tớ… ỌE!

-YAH! TẠI SAO CẬU VÀ TAE YEON LẠI GIỐNG NHAU ĐẾN VẬY HẢ? SAO NGƯỜI NÀO CŨNG NHẰM LÊN NGƯỜI TỚ MÀ MỬA THẾ HẢ?

-Ơ, Yuri, sao người cô…

-Fany vừa mửa lên người cháu!

-Ôi, thật là… cô cởi áo ngoài ra đi, để tôi giặc hộ cho!

-Vậy thì phiền cô ạ! À, nhân tiện cô nấu một ít cháo cho Fany luôn nhé! Có lẽ khi tỉnh dậy cô ấy sẽ đói bụng lắm đấy! Bây giờ thì cứ giao Fany cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy!

-Vâng, tôi đi ngay đây ạ!

“Kính coong! ”

Bà giúp việc bỏ dở nồi cháo đang nấu, chạy nhanh ra mở cổng…

-Cậu là ai?

-Thưa… đây có phải là nhà của chị Fany không ạ?

-Vâng, cậu là?

-Cháu là Amber, bạn của Krystal, em ấy nhờ cháu đến đưa mấy cuốn sách cho chị Fany!

-A! Tôi biết rồi! Cô Krystal có gọi điện báo trước cho tôi!

-À vâng… nhưng… bác có ngửi thấy mùi gì không ạ? Cháu có cảm giác như… món gì đó đang cháy!

-Ôi! Nồi cháo của tôi! Thôi rồi! Cậu đi thẳng lên lầu hai rồi rẽ phải nhé, phòng cô chủ là phòng thứ hai đấy!Cậu thông cảm nhé! Tôi vội lắm!

Lầu hai, rẽ phải, phòng thứ 2! Phải phòng này không nhỉ? Chắc là đúng rồi! Mình nên gõ cửa trước khi vào phòng!

“Cốc! Cốc! Cốc!”

-Cứ vào đi!

Giọng nói này nghe quen quen nhưng… dường như nó không phải là giọng của chị Fany. Cái giọng này… Kwon Yuri?

“Cốc! Cốc! Cốc!”

-Cửa không khóa, cứ vào đi!

Chắc chắn là chị ta rồi! Yuri làm gì ở đây?

Amber đẩy tung cửa bước vào phòng. Đập vào mắt Amber là một căn phòng bừa bộn với vỏ chai rượu quăng lung tung, quần áo vắt hờ hững trên ghế và Fany vẫn còn đang ngủ say, trên người cô là tấm chăn đắp tạm.

-Amber?

Yuri ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Amber, cô kéo nhanh chiếc chăn phủ kín người Fany.

-KWON YURI! ĐỒ TỒI!

Yuri cảm thấy trời đất như tối sầm lại, cô vừa nhận lãnh một cú đấm như trời giáng từ Amber!

End chap 23

( * ) Oppa nappa - JeTiHyun

Chap 24

709 năm sau…

Tại nhà của Fany…

-Ô! Cô Yuri… mũi của cô chảy máu rồi kìa!

Bà giúp việc hoảng hồn khi thấy Yuri loạng choạng đứng lên, một tay vịn lấy chiếc ghế bên cạnh mình, tay kia bóp chặt lấy cánh mũi ngăn cho máu không chảy ra nữa nhưng vô ích, máu chảy mỗi lúc một nhiều…

-Cháu không sao đâu ạ! Chỉ là vô ý vấp ngã nên đập mặt vào cạnh bàn ấy mà!

-Trời ơi, sao cô lại bất cẩn đến thế? Để tôi đi lấy bông gòn cho cô!

Yuri quay sang nhìn Amber, mặc cho cái nhìn hằn học của Amber, Yuri chỉ cười:

-Cú đấm khá đau đấy, nhóc ạ!

-Đồ tồi! Chị đang làm cái quái gì vậy hả?

Amber lại giơ nắm đấm lên nhưng Yuri nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy cú đấm của Amber.

-Cậu đừng nghĩ đánh tôi được một lần thì sẽ đánh tôi được lần thứ hai nhé! Xem ra hiwax chúng ta cần có một số hiểu lầm cần giải quyết!

-Hiểu lầm? Tôi không nghĩ vậy đâu! Soo yeon, Victoria và bây giờ là đến chị Fany! Tại sao lại là chị ấy hả? Chị ấy là chị họ của Krystal cơ mà, chị có nghĩ em ấy sẽ đau khổ như thế nào nếu biết rằng chị có quan hệ với Fany không? Đồ tồi! Thật ra thì Krystal là người thứ mấy của chị vậy?

-Tôi và Fany?- Yuri bật cười

-Cô Yuri, bông gòn đây rồi, cô thấm máu đi!

-Cảm ơn cô! Cô chăm sóc Fany hộ cháu nhé! Lúc nãy Fany mửa dính hết cả quần áo nên cháu đã thay cho cô ấy bộ quần áo mới, còn đồ dơ cháu vắt lên ghế. Còn chiếc áo khoác của cháu thì cháu sẽ quay lại lấy sau vậy. Còn bây giờ, cháu cần giải quyết một số chuyện với cậu nhóc này! Chúng ta ra ngoài thôi!- Yuri ra hiệu với Amber

-Tại sao tôi phải nghe lời chị?

-Này! Đừng cứng đầu như vậy! Fany sẽ bị cậu làm cho tỉnh giấc đấy!

Tại công viên gần nhà Fany…

-Tất cả mọi chuyện là như vậy đấy! Fany say và mửa lên người tôi, điều đó lý giải cho cái “cảnh” mà cậu thấy tại nhà cô ấy!

Amber im lặng, nhìn Yuri một cách nghi ngờ.

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy!- Yuri nói- Nó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu đấy!

-Có thật là mọi chuyện đúng như những gì chị nói không?

-Nếu cậu không tin thì có thể chờ đến khi Fany tỉnh lại để hỏi cô ấy xem mọi chuyện đã xảy ra như những gì tôi nói hay không. Tôi tự cảm thấy không có lỗi với ai cả!

-Tôi tạm tin chị!

-Cậu thích Krystal?- Yuri nhìn thẳng vào mắt Amber

-Tôi thích em ấy!- Amber trả lời

-Tôi biết!- Yuri cười

-Chẳng lẽ chuyện tôi thích em ấy buồn cười lắm sao?- Amber cau mày

-Không! Chẳng qua là cú đấm của cậu đã chứng tỏ điều đó! Nó rất có uy lực đấy nhóc ạ, đến bây giờ mũi tôi vẫn còn đau này. Cậu đấm tôi vì em ấy, đúng không? Cậu sợ tôi làm em ấy tổn thương?

-…

-Tae yeon và Fany đều là bạn thân của tôi! Hơn nữa, Fany lại là bạn gái của Tae yeon, làm sao tôi và Fany có thể có quan hệ với nhau cơ chứ? Tôi không bao giờ đụng đến bạn gái của bạn mình! Victoria cũng là bạn tôi, với tôi thì chị ấy như một người chị ruột thật sự vậy! Làm sao tôi có thể thích chị gái của mình? Còn Soo yeon…

Soo yeon là gì nhỉ? Chị gái, nhất định là không! Em gái, không phải... Bạn ư? Không phải là từ đó!

-Vậy còn Krystal?

-Em gái! Một đứa em gái mà tôi rất cưng chiều!

-…

-Này nhóc, sao lại bỗng dưng im re vậy?

-Có thật sự chỉ là một đứa em gái không?

-Tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy?

-Cách chị đối xử với Krystal khiến em ấy không tin rằng tình cảm chị dành cho em ấy đơn thuần chỉ là tình chị em!

-Tôi biết là tôi rất cưng chiều Krystal, điều đó khiến con bé đặt hi vọng vào tôi. Nhưng rồi một ngày nào đó em ấy sẽ nhận ra rằng tôi không phải là người thích hợp với em ấy! Nếu tôi quá cương quyết với em ấy bây giờ, có lẽ em ấy sẽ bị tổn thương!

-Nhưng nếu Krystal không muốn nhận ra điều đó thì sao? Nếu em ấy vẫn cứ nhất quyết dành tình cảm cho một mình chị thì sao? Yuri, nếu chị không thích em ấy thì đừng khiến em ấy hi vọng. Nếu tôi là chị, tôi sẽ chỉ đối xử tốt với người duy nhất mà tôi yêu, tôi sẽ chỉ dành sự quan tâm chăm sóc của mình cho người ấy mà thôi! Tôi không giống như chị, tốt với mọi người mà không thể hiện một cách rõ ràng mình thích ai cả. Cách chị đối xử tốt với Krysatl như vậy sẽ chỉ càng khiến em ấy mơ mộng nhiều hơn mà thôi, và một khi nhận ra rằng giấc mộng ấy sẽ không bao giờ trở thành sự thật, em ấy lại càng đau khổ!

-…

-Tôi mong chị hiểu những điều tôi nói! Nếu chị khiến em ấy đau khổ, thì thứ tôi dành cho chị không chỉ là nắm đấm thôi đâu!

-Có lẽ cậu nói đúng, tôi không phải là người tốt! Em ấy cần một người như cậu, một chàng trai thật sự quan tâm và yêu em ấy! Lẽ ra người gặp em ấy 3 năm trước nên là cậu chứ không phải tôi!

-Chị đang nói gì vậy?

-Tôi nói cậu là một chàng trai tốt! Tôi cảm thấy yên tâm khi giao em ấy cho cậu?

-Tôi? Chàng trai tốt?

-Phải! Cậu là người rất đáng tin cậy!

Amber bật cười khiến Yuri ngạc nhiên

-Này, bà chị, chị mất khả năng phân biệt giới tính rồi hả?

-Hả?

-Tôi là con gái cơ mà? Chị không biết khái niệm tomboy sao?

Hả? Thằng nhóc này là con gái?

-Cậu đang đùa với tôi à? Cậu… con gái?

-Chị không tin thì hỏi Krystal đi, tôi là con gái!

Hic! Con gái! Không thể tin được, chẳng lẽ mình đã lây bệnh “mất khả năng phân biệt giới tính” từ Soo yeon rồi sao?

-Hey! Bà chị, đừng há mồm ra như vậy, sẽ bị rớt hàm đấy! Bà chị tếu thật! Dù sao tôi cũng mong chị nhớ những lời tôi vừa nói. Tôi phải đi đây! Bye!

Amber vừa quay đi vừa cười, khiến Yuri đỏ mặt…

Ôi thật là mất mặt quá đi! Vậy mà bao lâu nay mình cứ nghĩ nhóc này là con trai. Hic, con gái gì mà khỏe dữ vậy, đấm người ta một cú thôi mà muốn gãy mũi luôn!

Nhưng những gì Amber nói…

“Tôi không giống như chị, tốt với mọi người mà không thể hiện một cách rõ ràng mình thích ai cả”

Mình là người như vậy sao?

Yoona à, câu nói ấy khiến chị nhớ đến em. Em đã rất tốt với chị, em khiến chị tin rằng giữa hai chúng ta có một cái gì đó còn hơn cả tình chị em nhưng… em lại nói rằng tất cả chỉ là tình chị em mà thôi, và em đã có người khác rồi. Có lẽ chị đang diễn vai diễn của em và Krystal là chị 3 năm về trước. Chị nên thẳng thắng với em ấy chăng, Yoona? Có lẽ là vậy, nếu chị để cho tình cảm ấy lớn dần thêm thì Krystal sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất! Chị hiểu cảm giác ấy!

Nhưng Yoona à… bây giờ em đang ở đâu? Ba năm đã trôi qua, chị chẳng có tin tức gì về em cả. Em đang ghét chị hay giận chị vậy? Tại sao lại không liên lạc với chị? Còn người ấy, người ấy tốt với em chứ? Người ấy thật là hạnh phúc khi có em bên cạnh, vì… em là cô gái đáng yêu nhất mà chị từng biết…

Yuri nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió mùa thu hơi se lạnh khẽ vuốt tóc mình. Cơn gió miên man thổi vô tình gợi cho Yuri nhớ về 10 năm trước, lần đầu tiên họ gặp nhau…

10 năm trước…

Tại cô nhi viện…

-Chào chị, em là Im Yoon Ah! Nhưng chị có thể gọi em là Yoona!-Yoona mỉm cười thân thiện với Yuri.

-…

-Em nghĩ là em rất thích chơi với chị!

-…

-Chị im lặng nghĩ là đồng ý! Chúng ta đã là bạn!

-Em mới chuyển đến đây phải không?- Yuri hất hàm hỏi Yoona

-Dạ?!- Yoona tròn xoe mắt ngạc nhiên- Không, em là…

-Tốt nhất là đừng làm bạn với tôi! Ở đây chẳng có ai muốn làm bạn với tôi đâu!

-Tại sao lại vậy ạ?- Cô bé ngồi xuống cạnh Yuri

-Vì chúng bảo tôi là con lai! Chúng bảo tôi mũi cao, mắt hai mí, da lại đen, chẳng giống người Hàn Quốc một tí nào cả!

-Vậy chị là con lai sao?

-Làm sao tôi biết? Mẹ tôi vứt tôi ở đây cơ mà! Đến mặt mũi của bà tôi còn chưa biết thì làm sao tôi có thể hỏi bà tôi là con lai hay không?

Cô bé gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu hết những lời Yuri nói.

-Nhưng chị rất đẹp! Con lai thì có gì là xấu nhỉ?

Có lẽ đây là lần đầu tiên Yuri được người khác khen, cô bé đỏ mặt, đẩy Yoona sang một bên:

-Đi đi!

-Tại sao em phải đi?

-Nếu bọn thằng Siwon thấy em ở đây chơi với tôi thì chúng sẽ bắt nạt em đấy!

-Em không sợ vì…

-Aha! Con lai mà có bạn nhỉ?

Yuri ngay lập tức đẩy Yoona đứng phía sau lưng mình, dõng dạc hét to:

-Tụi mày muốn gì?

-Vậy mày nghĩ tao muốn gì?

-Siwon! Mày đừng hòng bắt nạt em ấy!

-Ha! Mày nói đúng những gì tao đang nghĩ đấy! Con nhóc này chắc là mới vào đây chứ gì? Nó gan nhỉ? Dám chơi với đồ con lai như mày. Tao phải dạy cho nó một bài học, cả mày nữa, Yuri ạ!

Yuri ngốc, tại sao lại không chịu chơi với tôi chứ? Cậu chẳng bao giờ chịu nói chuyện với tôi cả, chỉ khi gây lộn với nhau thì cậu mới gọi tên tôi!

-A! Em biết tên chị rồi nhé! Chị là Yuri!

Yoona reo lên nhưng bị Yuri quát lại:

-Giờ không phải là lúc để em vui mừng! Chị sẽ cản bọn chúng, em chạy đi!

-Em chẳng sợ!

-Gan nhỉ? Shin dong! Tiến lên!-Siwon ra lệnh

-Chị đã bảo là chạy đi mà!

Yuri đẩy Yoona ra ngoài, chuẩn bị đánh nhau với Shin dong, thằng nhóc to khỏe nhất cô nhi viện lúc bấy giờ nhưng…

-Tiểu thư, cô có sao không ạ? Chúng tôi tìm cô từ nãy đến giờ.

Ngay lập tức một đám người mặc y phục đen bao quanh lấy Yoona, khiến bọn nhóc ngạc nhiên:

-Tiểu thư?- Yuri cau mày

-Các con làm gì vậy? Thật là vô lễ quá đi! Chủ tịch Im đang ở đây mà các con lại gây lộn với nhau sao?- giọng của sơ Maria vang lên khiến bọn nhóc im re, vội nhường đường cho người mà sơ gọi là chủ tịch Im. Ông tiến đến bên cạnh Yuri, xoa lên đầu cô bé:

-Con rất gan dạ! Con đã bảo vệ cho con gái yêu của ta! Nói đi, con muốn gì nào?

Yuri quay lại nhìn Yoona, cô bé chỉ mỉm cười:

-Em không phải là người mới ở đây! Em là con gái của chủ tịch Im!

-Vậy chú có thể đưa Yoona đến đây chơi nữa được không ạ? Em ấy là người bạn đầu tiên của cháu!

-Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

-Vâng ạ!

-Ta đồng ý! Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy Yoona chủ động làm quen với người khác đấy! Xem ra con gái ta và con hợp nhau đấy!

Yoona nắm lấy tay Yuri:

-Chị làm bạn với em nhé?

-Uh!- Yuri gật đầu.

End chap 24

Chap 25

Hơn 3 năm trước…

Tại ngôi làng nhỏ ven biển, nơi Yuri đã lớn lên…

-Ai vậy?

Từ phía sau, đôi bàn tay ấy che kín mắt của Yuri. Yuri biết đó là ai những cô vẫn giả vờ hỏi…

-Chị biết là ai mà!

-Vậy thì tại sao em lại che mắt chị? Chỉ có một người duy nhất mới dám quấy rầy chị khi chị đang vẽ mà thôi!

-Em muốn thử tài chị?

-Thử tài chị?

-Em muốn thử xem nếu không thể nhìn thì chị có vẽ được không.

-Yoona, em thật là nghịch ngợm! Làm sao chị có thể vẽ nếu chị không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh mình cơ chứ?

Yoona thôi không bịt mắt Yuri nữa, cô ngồi xuống bên cạnh Yuri…

-Không nhìn thấy được mọi vật xung quanh mình thì thật là buồn chán, chị nhỉ?

-Tất nhiên rồi, tại sao em lại hỏi vậy? Ơ… mà tại sao tay em lại quấn băng thế này?-Yuri hỏi

-À… không sao đâu! Em bị té trong giờ thể dục ấy mà, chẳng có gì nghiêm trọng lắm đâu?- Yoona nói dối

-Không có gì nghiêm trọng mà tay em lại bó bột thế này à? Đau lắm phải không?

-Không, chỉ hơi khó chịu thôi. Em tạm thời không thể sử sụng cánh tay này trong vài tuần! Nhưng có khi gãy tay lại là một điều hay…

-Em nói vậy là sao?

-Uh… thì em sẽ được nghỉ ở nhà vài ngày, thoát khỏi mấy cua học thêm chán ngấy, lại không phải tập piano! Cảm giác bây giờ thật là tự do và thoải mái!

-Em sẽ ở lại đây lâu chứ? Chị sắp hoàn thành bức tranh này rồi, chị rất muốn em là người đầu tiên thưởng thức nó! Có lẽ là hai ngày nữa sẽ xong đấy!

Chị muốn dành cho em mọi điều trên thế gian này, cả bức tranh mà chị vẽ, chị cũng muốn em là người đầu tiên nhìn ngắm nó. Em sẽ mãi là người đầu tiên, người đầu tiên bước vào trái tim chị!

-Nhưng em e là em không ghé qua lâu được! Em có một vài chuyện cần phải giải quyết ở Seoul…

-Vậy sao? Tiếc nhỉ… Ước gì em có thể về đây chơi thường xuyên nhỉ? Nhưng không sao, nếu sau này chị đậu vào đại học Seoul, chị sẽ lên Seoul và chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn!

-Uh! Em rất mong đến ngày đó, Yuri ạ!

Mình có nên nói cho chị ấy biết về em ấy không nhỉ? Mình không muốn dấu Yuri chuyện gì cả nhưng … Thật lạ, cuộc gặp gỡ của mình và em ấy ngày hôm nay… Mình chỉ muốn giữ riêng kỉ niệm ấy cho riêng mình mà thôi! Yuri à, em xin lỗi, em không muốn dấu chị đâu, nhưng thật sự là cô bé ấy rất đặc biệt!…

Tại một bệnh viện lớn nằm trong thành phố Seoul…

Phòng 256…

“Cốc!Cốc!Cốc!”

-Ai vậy ạ?

-Là chị đây, Yoona đây! Em vẫn nhớ chị chứ, SeoHyun?

-Yoona? Chị vào đi!

Yoona mở cửa bước vào phòng. Khuôn mặt thiên thần của cô bé có tên là Seohyun trở nên vô cùng rạng rỡ khi nghe được giọng nói của Yoona, cô bé vội đứng dậy nhưng bị Yoona cản lại:

-Em định đi đâu vậy?

-Em đến chỗ chị!

-Đừng đi lung tung, chẳng phải là chị đang đứng cạnh em sao? Ngồi xuống đi! Nếu em không cẩn thận thì em có thể té bất cứ lúc nào đấy!

-Uh…

SeoHyun buồn rầu, cô biết cô không được phép đi lại lung tung vì điều đó rất nguy hiểm với một người không thể nhìn thấy được gì như cô!

-Tay chị vẫn còn bó bột sao?

SeoHyun mò mẫm sờ lên cánh tay bó bột của Yoona, cái cảm giác cứng cứng của thạch cao cho co bé biết rằng cánh tay của Yoona vẫn chứ khỏi hẳn.

-Em xin lỗi!- Seo huyn lúng túng- Nếu không phải vì đỡ em thì tay chị đã không…

-Không sao đâu, nếu không nhờ cánh tay gãy này thì chúng ta không thể quen nhau rồi! Nhưng nếu em cảm thấy có lỗi thì đừng đi lại mà không có sự canh chừng của người khác! Em có biết là mỗi lần nhìn em mò mẫm tìm đường đi như vậy là chị lại sợ đến mức muốn vỡ tim ra không?

-Em xin lỗi! Em không thể quen hết đường đi trong bệnh viện!

-Lại xin lỗi rồi! Thật là chán em quá đi!

-Yoona à, bác sĩ bảo là 2 tuần nữa em sẽ được phẫu thuật đấy?

-Em nói thật không?- Yoona vui mừng

-Vâng!-Seo hyun gật đầu- Em sẽ thấy được ánh mặt trời, em sẽ thấy được mọi vật xung quan mình, thấy cả bản thân em trong gương nữa và.. em sẽ được nhìn thấy chị! Yoona à, trông em như thế nào?

-Em giống như một nàng công chúa vậy! Em là người xinh nhất, đáng yêu nhất và ngây thơ nhất mà chị từng gặp!

-Dù em không thể nhìn thấy gì nhưng em tin rằng chị rất đẹp!

-Tại sao lại vậy?

Seo hyun mỉm cười, cô bé nhẹ nhàng đặt tay mình lên khuôn mặt của Yoona…

-Em biết mà, vì em có thể cảm nhận được từng nét trên khuôn mặt chị. Em rất mong đến ngày ấy, ngày em nhìn thấy chị. Chị sẽ ở bên cạnh em đến lúc em phẫu thuật chứ?

-Chị hứa! Hy vọng khuôn mặt của chị sẽ không làm em thất vọng! Chỉ sợ khi em nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này thì em sẽ hét lên thôi!

-Uh! Chị nghĩ em thích chơi với chị vì vẻ bề ngoài thôi sao?- Seo hyun buồn rầu

-Chị xin lỗi… chị chỉ đùa thôi mà…

-Yoona à, dù chị có là ai nữa, em vẫn sẽ thích chị!

-Vậy nếu một ngày nào đó chị trở thành người vô cùng độc ác thì sao? Em vẫn thích chị ư?

Seo hyun khẽ gật đầu:

-Em không tin chị là người xấu! Chị là người tốt nhất trên thế gian này! Nếu chị biến thành người xấu, em tin là chị có lý do của chị, em sẽ vẫn ở bên chị…

-Đừng ngốc như vậy! Ai lại ủng hộ kẻ xấu cơ chứ?

-Vậy thì chị đừng biến thành kẻ xấu là được rồi! Em thích chị như bây giờ, Yoona ạ, như bây giờ…

709 năm sau…

Tại NewYork, Mỹ…

Seo hyun giật mình tỉnh giấc, cô nhìn quanh rồi thở dài…

Những giọt nước mắt khẽ tuôn rơi từ đôi mắt trong veo ấy, mọi chuyện ngỡ như ngày hôm qua…

Những hạnh phúc ngọt ngào chưa có được bao lâu, bất hạnh lại ập đến…

Seo hyun nắm lấy bàn tay Yoona, vuốt nhẹ lên mái tóc cô…

-Chị à, chị vẫn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau chứ? Chỉ vì cứu em mà chị bị gãy tay. Khi ấy, dù không thể nhìn thấy gì, nhưng em có cảm giác hệt như chị là thiên thần hộ mệnhcủa em vậy! Em tin chúa đã gửi chị đến cho em! Em đã rất muốn được sáng mắt, được nhìn thấy chị…

Seo hyun lại ôm chú ếch bông màu xanh Keororo vào lòng…

-Ngày hôm ấy, bác sĩ tháo băng cho em… Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt em là chị, người đứng giữa căn phòng, nhìn em mỉm cười. Em biết người ấy là chị, người em vẫn gọi là Yoona. Chị vẫn nhớ Keororo chứ, em yêu Keororo vì đây là món quà đâu tiên chị tặng em. Em đã rất trân trọng nó, như trân trọng những kỉ niệm của chúng ta vậy!

Mặc cho những tiếng nấc nghẹn ngào của Seo hyun, mặc cho những lời thổn thức của cô bé, Yoona vẫn nằm im bất động…

-Yoona à, có phải em là người luôn đem đến bất hạnh cho chị không? Tại sao những ngày hạnh phúc của chúng ta lại chẳng kéo dài bao lâu? Tại sao ngày hôm ấy chị lại cứu em chứ? Tại sao chị lại mạo hiểm sinh mạng của chị cơ chứ? Đừng nằm như vậy nữa mà, hãy tỉnh dậy nhìn em dù chỉ một lần… Hay chị đang giận em? Không muốn nhìn thấy em? Chị biết không, có lẽ nếu em không thể nhìn thấy gì như lúc trước thì có lẽ em đã không đau khổ như thế này, em không thể chịu đựng nổi khi thấy chị như thế này, Yoona ạ…

End chap 25

Chap 26

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

-Tôi về rồi đây!-Yuri đẩy cửa bước vào trong

-Ơ… Yuri… mũi của cô…

Soo yeon hoảng hốt khi thấy mũi Yuri sưng lên, bầm tím.

-Không sao đâu, tôi vấp té ấy mà!

Chẳng lẽ nói là mình bị đánh sao? Nhưng nhóc Amber này đánh ác thật đấy, khuôn mặt kiếm cơm của mình giờ còn đâu? Anh Heechul hỏi thì biết làm sao đây? Chắc lại phải xin nghỉ phép nữa rồi…

-Đau lắm không Yuri?

-Cô cứ thử bị đánh… à không, bị vấp té như tôi thì biết, sao lại không đau cơ chứ? À, trong nhà vẫn còn gì để ăn chứ? Tôi đói quá, lúc sáng đi vội quá nên chưa kịp ăn gì cả!

-Uh… thật ra thì nồi cháo hồi sáng đã bị Tae yeon ăn hết rồi!

-Cô không đùa đấy chứ, nguyên một nồi to cơ mà!

-Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tae yeon ăn khoẻ đến như vậy! Cô ấy bảo ăn no để lấy sức chiến đấu!

-Lấy sức chiến đấu?-Yuri bật cười- Vậy cậu ấy đâu rồi?

-Cô ấy bảo là đến nhà của Fany!

-Haizzzz…- Yuri thở dài- Xem ra hôm nay là một ngày xui xẻo của tôi rồi! Đêm qua thì ngủ chẳng ngon, sáng dậy thì bị gãy mũi rồi lại chẳng có gì vào bụng! Chán thật, đi ngủ cho qua cơn đói vậy!

-Cô không ăn gì sao?

-Không! Bây giờ tôi làm biếng vào bếp lắm! Tôi đi ngủ đây! À, mà sáng giờ có ai đến tìm tôi không?

-Thật ra là hai người, Victoria và Krystal!

-Họ đến cùng một lúc ư?

-Gần như là cùng một lúc!

-Vậy sao?

Krystal và Victoria ư? Họ cùng đến tìm mình sao, có chuỵên gì vậy nhỉ? Victoria thì có hẹn với mình hôm qua rồi. Còn Krystal, chẳng phải hôm qua mình vừa gặp em ấy sao?

709 năm sau…

Tại tiệm café Starbuck thuộc khu Insadong…

Krystal xoay xoay tách café trong tay mình, nhìn ra ngoài đường một cách ngao ngán. Bầu trời âm u vô cùng, xem ra chẳng mấy chốc nữa thì trời đổ mưa…

-Ngồi đây với chị chán lắm phải không? Có lẽ chị hơi vô duyên khi mời em đến đây mà lại chẳng nói gì được với em ngoài mấy câu xã giao bình thường!- Victoria đặt tách trà trên tay mình xuống, mỉm cười với Krystal.

-Em lại không nghĩ vậy! Em nghĩ chị có chuyện muốn nói với em, em đoán có đúng không, Victoria?

-…

-Nó liên quan tới Yuri phải không?

Victoria lại mỉm cười, bằng giọng nói ôm tồn và dịu dàng, cô đáp lại câu hỏi của Krystal:

-Hình như em rất thích Yuri…

-Chị cũng thích Yuri phải không?

-Thích Yuri? Uh… thì cứ cho là vậy đi, nhưng chị biết… Yuri sẽ không tiếp nhận tình cảm của chị! Yuri chỉ coi chị là một người chị gái mà thôi. Nhưng em thì khác, em thật là hạnh phúc. Nhìn cách Yuri quan tâm em, chị đoán là Yuri rất yêu quý em…

Đôi má của Krystal hơi ửng đỏ dù cô bé tỏ ra chẳng quan tâm gì mấy đến những lời nói của Victoria. Victoria lại mỉm cười…

-Em rất giống cô ấy, có lẽ em gợi cho Yuri nghĩ nhiều về cô ấy…

-Cô ấy… Chị đang nói về ai vậy, Victoria?

-Chẳng lẽ… Yuri không nói gì với em sao?- Victoria tỏ vẻ bối rối- Có lẽ chị đã nói những điều không nên nói, em hãy xem như chị chưa nói gì cả, Krystal ạ…

-Không! Em muốn nghe chị nói! Cô ấy là ai? Em gợi cho Yuri nghĩ về cô ấy? Người mà chị đang nói là ai vậy, Victoria?

-…

-Nói cho em biết đi, đừng im lặng như vậy!

-Krystal à… chị vốn định không nói điều này nhưng thật sự… em rất giống cô ấy, Yoona…

-Yoona…? Yoona là ai…

-Là người rất quan trọng đối với Yuri, người mà chỉ cần nhắc đến cái tên của cô ấy thôi cũng khiến trái tim của Yuri xao động không ngừng! Yuri rất yêu cô ấy, ai cũng nhận ra điều ấy cả nhưng… cô ấy lại không yêu Yuri, đó có lẽ là điều khiến Yuri tổn thương và đau khổ nhất! Chị nghĩ rằng sẽ chẳng ai có thể chữa lành vết thương tình cảm mà Yoona gây ra cho Yuri cả nhưng khi chị gặp em… chị nghĩ mọi chuyện đã thay đổi. Có lẽ em đã khiến nỗi đau trong Yuri ngui đi vì… em rất giống cô ấy… Có lẽ Yuri đang yêu em vì em là hình bóng của Yoona!

(cont’d)

Chap 26 (cont’d)

709 năm sau…

Tại tiệm café Starbuck thuộc khu Insadong…

Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa đầu tiên của một buổi chiều mùa thu ảm đạm. Quán café mỗi lúc một đông khách hơn, ồn ào hơn bởi tiếng trò chuyện râm ran nhưng dường như sự ồn ào, tấp nập ấy chẳng ảnh hưởng gì đến 2 cô gái ngồi ở phía cuối căn phòng, Krystal và Victoria…

Krystal gần như lặng người đi trước những lời nói của Victoria.

"Là người rất quan trọng đối với Yuri, người mà chỉ cần nhắc đến cái tên của cô ấy thôi cũng khiến trái tim của Yuri xao động không ngừng! Yuri rất yêu cô ấy, ai cũng nhận ra điều ấy cả nhưng… cô ấy lại không yêu Yuri, đó có lẽ là điều khiến Yuri tổn thương và đau khổ nhất! Chị nghĩ rằng sẽ chẳng ai có thể chữa lành vết thương tình cảm mà Yoona gây ra cho Yuri cả nhưng khi chị gặp em… chị nghĩ mọi chuyện đã thay đổi. Có lẽ em đã khiến nỗi đau trong Yuri ngui đi vì… em rất giống cô ấy… Có lẽ Yuri đang yêu em vì em là hình bóng của Yoona!"

Victoria đưa tay vuốt nhẹ lấy mái tóc dài của Krystal, cô thở dài…

-Em biết không, mái tóc dài của em rất giống cô ấy, nó mềm mượt và xõa dài, rất đáng yêu. Cả cách mà em đang chau mày, giống hệt Yoona mỗi khi giận Yuri và cả nụ cười của em nữa. Tất cả khiến chị có cảm giác như đang ngồi đối diện với Yoona chứ không phải là Krystal…

Victoria nhấp một ngụm hồng trà trong tách của mình, rồi lại ôn tồn nói tiếp câu chuyện đang dở dang…

-Tối hôm qua khi gặp em lần đầu tiên, nhìn em chạy đến bên cạnh Yuri, chị cứ ngỡ là Yoona. Em khiến chị nhớ đến quá khứ của hơn 3 năm trước, lần đầu tiên mà chị gặp Yoona. Hôm ấy trời cũng mưa như hôm nay vậy… Yoona cũng chạy đến bên Yuri, mỉm cười hạnh phúc như em vậy. Yuri giận và trách Yoona vì sao lại dầm mưa mà đến đoán mình. Yoona chỉ cười là Yuri hết giận ngay, lại còn lấy tay quẹt đi những giọt nước mưa trên mặt Yoona nữa, giống như quẹt đi vết kem trên môi em vậy…

Vậy là những cử chỉ quan tâm của Yuri đối với mình từ trước đến nay chỉ là vì mình giống người có tên là Yoona sao? Yoona là ai? Yuri yêu Yoona nhiều đến như vậy ư?...

-Họ…- Krystal ngập ngừng

-Họ giống như một cặp trời sinh vậy! Tuổi thơ của họ trải qua cùng nhau, những kỉ niệm vui buồn đều có hình bóng của nhau. Họ hiểu nhau hơn bất cứ ai trên đời này hiểu về họ. Khi họ ở bên cạnh nhau, không cần những lời nói nhưng họ vẫn hiểu được suy nghĩ của nhau. Thật sự… Yoona gần như là một nửa của Yuri vậy! À không, cô ấy đúng là một nửa của Yuri!

-Vậy… tại sao em chưa từng gặp chị ấy? Vì sao… chị ấy lại không chấp nhận Yuri?..

Victoria thở dài, cô nhìn ra khung cửa sổ mờ hơi nước, đôi mắt trầm tư…

-Tình yêu là vậy đấy Krystal ạ! Cô ấy thật hạnh phúc khi được Yuri yêu nhưng… cô ấy lại không yêu Yuri, cô ấy chỉ xem Yuri là bạn thân, là chị gái của mình thôi! Cô ấy cảm thấy nếu ở cạnh Yuri thì sẽ chỉ khiến cho cả hai khó xử mà thôi. Cô ấy đã ra đi, có lẽ đó là cách giải quyết tốt nhất cho cô ấy, nhưng không phải với Yuri. Đôi khi chỉ cần vô tình nhắc đến tên của cô ấy cũng đủ khiến khuôn mặt Yuri biến sắc rồi! Em biết không, Krystal, chị thật sự cảm thấy ghen tị với em đấy! Chị ước gì chị cũng giống Yoona nhiều như em giống Yoona vậy… Có lẽ vì nếu chị giống cô ấy thì Yuri sẽ yêu chị chăng?

Những lời nói tưởng như vô tình thốt ra từ đôi môi xinh đẹp nhưng thâm độc của Victoria như muôn vàn mũi kim nhọn châm vào trái tim non nớt của Krystal. Victoria muốn Krystal hiểu rằng Yuri sẽ chẳng bao giờ yêu cô bé thật lòng, cô bé chỉ là người thay thế Yoona mà thôi. Thứ tình cảm ấy, nhất quyết không phải là tình yêu…

Victoria nói đúng, có lẽ chỉ cần người con gái ấy giống Yoona thì sẽ dễ dàng có được tình cảm của Yuri…

Krystal cảm thấy cảm giác nhói đau trong ngực. Cô bé nhớ về lần đầu tiên mình quen Yuri, nhớ những cử chỉ ân cần quan tâm của Yuri đối với mình và cả ánh mắt đôi khi gần như là đắm say và chưa chan tình cảm của Yuri dành cho mình.Tất cả đã khiến Krystal tin đó là tình yêu dù Yuri luôn phủ nhận! Nhưng bây giờ cô bé nhận ra rằng, trong mắt Yuri cô không phải là Krystal, cô là Yoona…

Phải! Cô ấy bảo cô ấy không thể đáp lại tình cảm với Heechul vì đã có người khác…

Và những lời Hankyung nói… từng từ từng chữ một lặp lại mọt cách rõ ràng trong tâm trí cô bé. Yuri từ chối Heechul vì Yoona, vì Yoona… Krystal, cô bé thật ngây thơ, thật ngốc nghếch vì đã mơ mọng quá nhiều!

Victoria biết kế hoạch của mình đã thành công, nhưng thay cho nụ cười đắc thắng, cô thở dài và nắm lấy tay Krystal, tỏ vẻ thông cảm. Nhưng Krystal giật tay mình ra khỏi tay Victoria, cô bé đứng bật dậy, lắp bắp…

-Em xin lỗi… nhưng… em phải đi…

Krystal nói bằng giọng nghèn nghẹn rồi bỏ đi thật nhanh, mặc cho Victoria gọi to tên cô bé…

-KRYSTAL!

Krystal đã đi. Victoria mỉm cười, tận hưởng cái cảm giác lành lạnh của một ngày mưa, một ngày mưa “đẹp trời”…

“Bộp!”

-Tôi xin lỗi!

Amber vội xin lỗi cô bé mà mình tông phải ở ngay trước cửa tiệm café Starbuck nhưng… người đó chẳng phải là ai khác ngoài Krystal…

-Krystal?- Hankyung ngạc nhiên

-Em có sao không Krystal? Sao người em lạnh thế này?- Amber lo lắng

-Em không sao…

-Em như vậy mà gọi là không sao à? Trời đang mưa to cơ mà, em muốn đi đâu vậy?

-Hay em vào đây trú mưa với bọn anh nha, dầm mưa dễ bị cảm lạnh lắm, Krystal ạ!- Hankyung đề nghị

-Em phải đi! Buông em ra đi…

Mặc cho cơn mưa xối xả đang tuôn ngoài trời, Krystal vẫn chạy đi thật nhanh, bỏ mặc cả cái thái độ ngạc nhiên và sửng sốt của Hankyung và Amber…

-Anh hai à, em phải đuổi theo em ấy!

-Trong cơn mưa tầm tã thế này sao?- Hankyung kéo Amber quay vào trong

-Anh hai à, có lẽ em ấy sẽ cần em!

-Nhưng…

-Chẳng phải anh hai nói rằng em cần đợi đến lúc thích hợp để nói cho Krystal biết tình cảm của em sao? Em có linh cảm bây giờ là thời điểm tốt nhất…

Hankyung chợt hiểu ra mọi việc, anh buông tay Amber ra…

-Chúc em may mắn!- Hankyung mỉm cười

-Cảm ơn anh hai!

Hankyung thở dài, anh biết đứa em duy nhất của anh là một đứa ngốc trong chuyện tình cảm nhưng anh lại cảm thấy hơi ghen tị với Amber. Hankyung yêu nhiều, nhưng chưa từng hết mình vì tình yêu như Amber. Họ, những cô gái mà anh từng gọi là “người yêu” đến rồi lại đi, họ chỉ gợi cho anh một cảm giác rất nông, rất hời hợt… Tất cả chỉ là vui chơi thoáng qua…

-Nếu anh vội thì tôi có thể cho anh che chung dù với tôi!

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Hankyung.Thật là lạ kì làm sao, giọng nói ấy khiến Hankyung thấy bồn chồn cả người. Một cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh anh, tay che nghiêng cây dù màu hồng…

-Uh… tôi…tôi… tôi…

Hankyung? Mày đang nói lắp sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

-Hay anh đang chờ bạn?

-Tôi… à không…Tôi đang có việc gấp cần phải đi, vậy mà trời lại đổ mưa!

-Vậy anh che chung dù với tôi nhé!

-Um… cảm ơn cô, cô thật là tốt bụng!

-Tôi không phải là người tốt bụng! Chẳng qua là tôi đang cảm thấy rất vui mà thôi!

-Vậy sao?

-Chúng ta cùng đi nhé! À, mà tên anh là gì vậy?

-Tôi là Hankyung!

-Tôi là Victoria!

Victoria? Cái tên thật đáng yêu! Từ giọng nói ngọt ngào đến sự thân thiện này nữa… Ước gì vị hôn phu của mình cũng giống cô ấy nhỉ? À, mà bố bảo tên vợ chưa cưới của mình là gì nhỉ, Victoria? Có khi nào… Ey… không… làm sao lại có chuyện trùng hợp đến thế chứ?

...

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

-Yuri… Yuri à! Dậy đi nào!

Soo yeon lay nhẹ vai của Yuri, nhưng bị Yuri đẩy ra.

-Uh… tôi ngủ một tí nữa thôi…

-Không “một tí” nữa! Dậy đi nào! Đã chiều muộn rồi đấy!

-Uh…

Yuri buộc lòng mở mắt ra, cô ngáp một cái thật dài và nhận ra mùi thơm thoang thoảng của thức ăn…

-Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó!

-Đúng rồi! Ra ngoài với tôi nào!

Soo yeon kéo Yuri ra ngoài phòng khách, một bát cháo nóng hổi, thơm lừng đặt trên bàn…

-Ơ…- Yuri ngạc nhiên nhìn Soo yeon

-Cô đừng nhìn tôi như vậy! Tôi nấu bát cháo này cho cô đấy!

-Nhưng cô bảo với tôi là cô không biết nấu ăn cơ mà!

-Tôi đã học lén từ cô đấy! Lúc sáng tôi đã quan sát xem cô nấu ăn như thế nào và tôi đã làm theo hệt như những gì cô đã làm vậy! Hy vọng nó sẽ ngon, ít nhất là vào lúc này, khi trong bụng cô chẳng có gì cả!

-Soo yeon à… cô nấu ăn vì tôi sao?

Soo yeon khẽ gật đầu.

-Vậy thì lại đây ăn với tôi nào!

Yuri kéo tay Soo yeon ngồi xuống bên cạnh mình nhưng…

-Mấy vết thương này là sao hả?- Yuri giật mình khi thấy những ngón tay của Soo yeon đầy vết những vết cắt…

-Ơ… tôi…

-Nói đi chứ? Sao lại để tay bị thương thế này?

-Tôi không nấu ăn bao giờ nên…

Vậy là mấy vết thương này do dao gây ra? Cô ấy không cẩn thận và bị dao cứa vào tay? Thật là… sao mà vụng về đến vậy? Chỉ vì nấu cháo cho mình mà tay bị thương hết vậy sao? Vì mình sao?

-Lần đầu tiên cô nấu ăn?

-Uh! Cô là người đầu tiên ăn món tôi nấu đấy!

Mình là người đầu tiên sao? Mình phải ăn hết món cô ấy nấu mới được! Có lẽ mình thật là may mắn khi được cô ấy nấu ăn cho!

Yuri vui vẻ đưa thìa cháo đầu tiên vào miệng nhưng…

-Nó ngon chứ Yuri?

-…

-Khó ăn lắm sao Yuri?

-Không… rất… ngon…

Hic! Cái này mà gọi là cháo ư? Nước biển thì có! Cô ta đã cho bao nhiêu muối vào đây vậy? Hic, mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời khi ăn phải thức ăn do cô ấy nấu! Khó nuốt quá! Nhưng chẳng lẽ mình lại chê dở và phun ra? Cô ấy sẽ rất thất vọng, dù sao thì đây cũng là cố gắng của cô ấy! Thôi nào, ráng nuốt đi!

Khuôn mặt Yuri nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười để Soo yeon vừa lòng.

-Yuri à, ăn nhiều nữa đi, tôi nấu nhiều lắm đấy!

Nấu nhiều? Một muỗng là đã muốn chết rồi!

“Kính coong!”

-Ai lại đến vào lúc này nhỉ? Hay là để tôi mở cửa, cô cứ ăn đi nhé!

-Không, để tôi mở cửa, có lẽ là Victoria!

Cảm ơn tiếng chuông cửa, cảm ơn người đã đến nhà mình vào lúc này! Ai vậy nhỉ? Dù sao thì người đó cũng đã cứu mạng mình!

-Krystal? Sao… em lại dầm mưa vậy? Vào nhà đi!

Yuri hoảng hốt khi Krystal đứng trước cửa nhà mình, ướt như chuột lột. Đôi môi cô bé tím đi và cả người run lên vì lạnh…

-Buông em ra!- Krystal quát to, đẩy tay Yuri ra khỏi người mình

-Em… em đang làm gì vậy? Ướt như vậy mà còn bướng à? Em có thể bị ốm đấy?-Yuri lại nắm lấy tay cô bé kéo vào trong

-Tại sao chị lại phải tốt với em như vậy? Sao chị không bỏ mặc em đi?

-Em… em nói gì vậy? Em là em gái của chị cơ mà! Em không biết là chị lo lắng cho em nhiều đến thế nào sao?

-Lo lắng?- Krystal cười khẩy- Yuri à, hãy nói thật cho em biết đi… với chị, em là ai?

-Em …

-Em là Krystal hay em là Yoona?- Krystal bật khóc…

End chap 26

Chap 27

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

-Em là Kry hay em là Yoona?- Kry bật khóc…

Yuri lặng người trước câu hỏi của Kry…

-Kry…

-Đừng ỡm ờ như vậy nữa, Yuri à! Với chị em là ai, là Krystal hay Yoona? Những gì chị dành cho em đều là vì em có khuôn mặt giống chị ấy phải không? Nếu… em không giống Yoona thì chị cũng sẽ không yêu quý em nhiều như vậy phải không?

-…

-Em đã luôn nghĩ rằng chị tốt với em vì em là Kry và em luôn mong rằng một ngày đó chị sẽ yêu em nhưng… có lẽ em đã lầm… em chỉ là hình bóng của chị ấy mà thôi!

-…

-Khi chị vuốt tóc em, chị nghĩ về chị ấy…

-…

-Khi chị cười với em, chị nghĩ về chị ấy…

-…

-Chị không bỏ rơi em vì em là người khiến chị ngui đi nỗi đau?

-…

-Em cũng giống như những cô người mẫu ở Sutdio, cũng chỉ là kẻ ngu ngốc chạy theo chị nhưng được chị ban ân huệ vì em giống Yoona mà thôi!

-…

-Sao chị lại im lặng như vậy?

-Kry… chị xin lỗi!

-Xin lỗi?

-Chị nên thẳng thắng hơn với em, lẽ ra chị nên thẳng thắng với em! Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, chị đã rất ngạc nhiên vì… Chị đã từng nghĩ về em như nghĩ về Yoona, nhưng rồi chị nhận ra rằng sẽ không công bằng với em nếu đối xử với em như vậy… Chị… muốn nói với em về Yoona sớm hơn nhưng chị sợ sẽ khiến em tổn thương…

-Vậy thì thế nào là công bằng? Là ban phát lòng tốt một cách vô tội vạ vì sợ em sẽ tổn thương? Yuri à, chị càng tốt với em chỉ càng khiến em tổn thương mà thôi!

-Chị xin lỗi!- Yuri cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào mắt Kry

-Không… chị không có lỗi! Người có lỗi là em, chỉ là em mơ mộng qua nhiều mà thôi…

-Kry à…

-Có lẽ chúng ta không gặp nhau thì sẽ tốt hơn…

Kry quỵ xuống sàn khi chưa dứt lời, có lẽ cơn mưa, nỗi buồn, sự giận dữ đã rút kiệt sức của cô bé.

-Kry…- Yuri đỡ lấy Kry nhưng Amber đẩy Yuri sang một bên, dành lấy cô bé từ Yuri…

-Em ấy là của tôi!- Amber lạnh lùng nói với Yuri- Chị vẫn nhớ những gì chúng ta nói với nhau chứ? Đừng khiến mọi chuyện thêm rắc rối! Chị đã có mọi thứ, đừng tham lam nữa!

-…

-Tôi sẽ đưa em ấy về nhà! Mong rằng trong thời gian sắp tới chị đừng làm phiền em ấy!

Amber bế Kry lên và cõng cô bé trên vai. Yuri thở dài, cô biết cô nên làm theo lời của Amber, chỉ có như vậy mới tốt cho cả 3 mà thôi… Kry sẽ đau khổ, nhưng rồi cô bé sẽ ngui ngoi vì cô bé có Amber ở bên cạnh, Yuri tin vậy.

Cô khép cửa lại, Soo yeon không chất vấn cô, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ mỉm cười nhìn Yuri:

-Cháo nguội mất rồi, Yuri à!

-Tôi không muốn ăn!

-Vậy khi nào cô muốn ăn thì tôi sẽ hâm lại!

-Cô… không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?

-Vì sao tôi lại cần phải biết nhỉ? Nếu cô muốn thì cô sẽ tự nói với tôi thôi…

-Cô kì lạ thật đấy! Nếu là người khác thì họ đã rất tò mò rồi!

-Có một người đã dạy cho tôi rằng im lặng là cách lắng nghe tốt nhất!

-Có lẽ người ấy đã đúng! Soo yeon à…

-Huh?

Yuri vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của Soo yeon từ phía sau…

-Cho tôi một chỗ để dựa vào lúc này, có được không? Tôi mệt mỏi lắm…

Soo yeon không nói gì, nàng đẩy Yuri ra khỏi mình. Điều đó khiến Yuri cảm thấy thất vọng nhưng…

-Hãy để tôi ôm cô, Yuri à…

Soo yeon ôm lấy Yuri, vỗ nhẹ lên lưng Yuri…

Đây có phải là thứ mà người ta gọi là yên bình chăng? Sao ở trong vòng tay cô ấy mình lại cảm thấy dễ chịu và thoải mái đến thế này?

Thân thể cô ấy ấm áp, nhỏ nhắn …

Vòng tay cô ấy vừa vặn, mềm mại…

Mình… chỉ muốn ngủ vào lúc này thôi, ngủ trong vòng tay của cô ấy để quên đi tất cả…

(cont’d)

Chap 27 (cont’d)

709 năm sau…

Tại nhà của Fany…

“Kính coong!”

-Cô Park à, hình như có tiếng chuông cửa phải không?- Fany hỏi

-Vâng, để tôi xuống xem ạ! Cô chủ tự ăn được chứ?

-Cháu ổn rồi mà! Cô không cần đút cho cháu từng thìa như vậy đâu!

-Vậy thì tôi đi ngay, hy vọng là cô Tae yeon!

-Tae yeon?

-Vâng, chẳng phải mỗi lần cô gặp cô ấy cô đều rất vui sao?

-Nếu là cậu ấy thì cô đừng cho cậu ấy vào nhà!

Fany nói rồi giận dỗi bỏ vào trong phòng.

Sau một hồi kể lể…

-Mọi chuyện là như vậy đấy! Cô Tae yeon à, tôi rất muốn cho cô vào nhà nhưng…

-Cháu hiểu mà!- Tae yoen mỉm cười- Cháu sẽ không làm bác khó xử đâu! Chỉ cần bác bảo với cô ấy là cháu sẽ đứng đợi ở đây cho đến khi nào cô ấy chịu ra gặp cháu !

-Cô ấy bảo tôi nhắn lại với cô vậy đấy ạ!

-Cứ để cậu ấy chờ, để xem cậu ấy chịu được bao lâu!

-Nhưng cô chủ à, trời sắp mưa rồi đấy!

-Mưa thì mặc mưa, nếu mưa thì cô ấy sẽ tự về thôi!

Lần trước thì theo tôi đến tận Incheon, còn lần này thì cậu sẽ bày trò gì đây, Kim Tae Yeon?

-Nhưng cô chủ à, lần này cô ấy ôm một bó hồng thật bự đến để xin lỗi cô đấy ạ!

Hoa hồng? Một bó bự ư? Cậu ấy lấy tiền đâu ra mà mua chúng nhỉ? Hứ! Cậu nghĩ chỉ cần tặng tôi một bó hồng là xong ư?

1 tiếng sau…

-Cô chủ ơi, cô Tae yeon vẫn đợi cô đấy ạ!

-…

Chỉ mới 1 tiếng đồng hồ thôi, như vậy đã thấm gì thía cơ chứ? Cứ để xem cậu ta đợi được bao lâu?

3 tiếng sau…

-Cô chủ ơi, mây mù kéo đến rồi, xem ra lần này mưa sẽ to lắm đây ạ! Cô Tea yeon vẫn chưa chịu đi!

-…

Đúng là ngoài trời mây đen kéo đến mù mịt thật, sắp mưa rồi… nhỡ cậu ấy vẫn cứ đứng đó thì sao? Chẳng lẽ mình lại xuống bảo cậu ấy ra về à? Không được!

5 tiếng sau…

-Cô chủ ơi, mưa to quá! Lại có cả sấm chớp nữa ạ!

Cái đồ Tae yeon ngu ngốc này sợ sấm lắm, không biết có chịu về chưa nữa! Mà nhỡ lại bị ốm thì sao? Ôi, phải làm sao đây?

-Cô Park à, cô cầm cây dù này đưa cho cậu ấy, bảo cậu ấy về nhà đi nhé!

Fany đưa cây dù cho bà giúp việc, vừa mong rằng Tae yeon sẽ về nhà để không bị cảm lạnh, vừa mong Tae yeon vẫn ở dưới cơn mưa để chờ đợi cô…

Khi yêu, cảm xúc của con người ta thật là rối bời…

-Thưa…

-Cậu ấy về rồi hả cô Park?

-Vâng! Cô ấy về rồi ạ! Khi tôi xuống thì cô ấy đã đi mất rồi!

Hứ! Vậy mà nói là đứng chờ cho đến lúc gặp được mình, chỉ toàn là nói dối thôi!

-Nhưng cô chủ à, cái này được đặt trước cổng, có lẽ là của cô Tae yeon!

Bà giúp việc đưa cho Fany một bông hồng đã ướt đẫm nước mưa…

-1bông hồng? Cô Park, cô nói là cậu ấy ôm một bó hồng thật bự phải không?

-Vâng ạ!

-Nhưng tại sao bây giờ chỉ còn một bông?

-Tôi không biết, cái đó thì cô phải gặp cô Tae yeon để hỏi trực tiếp thôi ạ!

1 bông và 1 bó? Hay số hoa hồng còn lại cậu ấy đem tặng cho chị Victoria?

“Kính coong!”

Lại có tiếng chuông cửa, bà giúp việc chạy xuống dưới nhà mở cửa nhưng… 1 lần nữa, chỉ có hoa hồng mà người tặng thì biến mất tăm…

-Cô chủ ơi, lần này là 2 bông hồng…

2 bông hồng? Tượng trưng cho mình và Victoria chăng? Tae yeon, ý cậu là gì đây?

“Kính coong!”

-Lần này là 3 bông hồng, cô chủ ạ!

3 bông hồng? Chuyện tình tay ba? Tae yeon, cậu đang cố ý trêu tức tôi đấy hả?

“Kính coong!”

-Cô Park à, lần này để cháu xuống mở cửa!

Fany nói rồi chạy ra mở cổng, lần này là 11 bông hồng…

11 bông hồng? 11 nghĩa là gì? Thật là đau tim quá đi!

“Kính coong!”

-Yah! Kim Tae Yeon! Cậu thôi cái trò phá làng phá…

Fany lặng đi khi lần này Tae yeon không trốn cô nữa mà đang đứng đối diện với cô, tay ôm một bó hồng thật to như những lời bà Park nói. Người Tae yeon ướt nhẹp, làn da tái xanh và đôi môi thì tím tái đi vì lạnh, cả người cô run lẩy bẩy nhưng Tae yeon vẫn cố gắng nở một nụ cười, dù nó méo mó và thật khó coi…

-Tae…

-Cậu… chịu ra rồi sao?

-Sao cậu không chịu tìm chỗ trú mưa mà lại đứng trước nhà tớ chịu lạnh vậy hả?- Fany nói rồi ôm lấy Tae yeon…

Tae yeon mỉm cười, cô biết Fany luôn lo lắng cho cô…

-Fany à… hoa hồng tớ tặng cậu… Cậu hết giận tớ rồi sao?

-Tớ nhận được rồi! Ngốc ạ! Chỉ vì muốn tặng chúng cho tớ mà cậu chịu lạnh như vậy sao?

-Chúng… có ý nghĩa mà…

-Ý nghĩa?

-Uh! 1 bông hồng nghĩa là trong trái tim của tớ chỉ có cậu, 2 bông hồng nghĩa là thế giới này chỉ có 2 ta, 3 bông hồng là… tớ yêu cậu và 11 bông hồng nghĩa là chỉ có cậu ở trong tim tớ mà thôi!

-Tae yeon à…- Fany nghẹn ngào

-Còn bây giờ, tớ tặng cậu 109 bông hồng!-Tae yeon vừa nói vừa quỳ xuống- Tớ… chính thức cầu hôn cậu!

-Hả?- Fany ngạc nhiên

-Tớ muốn cậu là của tớ, mãi mãi! Chúng ta sẽ thuộc về nhau và chỉ là của nhau thôi! Trái tim tớ sẽ chỉ đập vì cậu mà thôi! Chúng mình lấy nhau nhé, Fany?

-Tae yeon à, đứng lên đi…

-Cậu… cậu không chấp nhận tớ sao?

-Ngốc ạ!- Fany bật khóc- Làm sao tớ có thể để cho chồng tớ quỳ như vậy cơ chứ?

-Chồng? Cậu… cậu đồng ý?

-Uh!

Tae yeon đứng bật dậy ôm lấy Fany mỉm cười hạnh phúc rồi đeo chiếc nhẫn đính ước vào tay Fany …

Ôi! Mình đã có được Fany, cậu ấy đã bằng lòng làm vợ mình! Cuộc sống này thật hạnh phúc!

Tương lai của mình và cô ấy… chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc ấy cũng đủ khiến mình phát điên lên vì hạnh phúc!

Nhưng… còn Yuri… Nếu cậu ấy phát hiện ra chuyện mình lấy trộm sổ tiết kiệm của cậu ấy để mua hoa hồng và nhẫn thì sao nhỉ? Cậu ấy sẽ giết mình mất! Khi ấy Fany sẽ trở thành góa phụ à?

Hic, Yuri ơi, hãy hiểu cho tớ, tớ cần tiền để đi lấy vợ mà! Khi nào cậu lấy vợ tớ sẽ đền gấp đôi!

-Tae yeon…- Fany gọi bằng giọng nũng nịu

-Huh?

-Cậu nghĩ gì mà thần người ra vậy?

-Tại…tại tớ lạnh quá ấy mà!- Tae yeon bao biệng

-Vậy thì tớ sẽ giúp cậu!

Fany nháy mắt rồi kéo Tae yeon vào trong. Khuôn mặt tím tái của Tae yeon bỗng đỏ rực lên.

Thôi kệ! Chuyện của Yuri tính sau! Còn bây giờ thì… hehe…

End chap 27

Chap 28

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

Soo yeon tỉnh dậy, ê ẩm cả người. Còn Yuri, Yuri vẫn ngủ say. Đầu Yuri tựa lên vai Soo yeon và họ đã nằm như thế suốt đêm…

Đêm hôm qua…

Uh, Yuri bảo cô ấy cần một vòng tay để an ủi nên ta ôm lấy cô ấy và rồi… cô ấy đã thiếp đi trong vòng tay của ta!

Ta cứ để cô ấy nằm bên cạnh ta như thế …

Hơi thở của cô ấy nhè nhẹ, dịu dàng, vòng tay cô ấy đủ lớn để ôm trọn lấy ta, thật ấm áp…

Cuộc sống của ta ở thế giới của 709 năm sau hạnh phúc vì có cô ấy, ta cảm nhận được sự bình yên và thanh thản đến lạ lùng khi ta và cô ấy ở bên nhau…

Yul à, ta không còn để ý đến việc cô ấy có giống ngươi hay không nữa…

Dù giống ngươi hay không, cô ấy cũng sẽ là người mà ta yêu quý, chỉ xếp sau ngươi thôi…

“Kính coong!”

-Xin chào!-Victoria vẫy tay mỉm cười với Soo yeon-Hy vọng là chị không làm phiền 3 đứa! Yuri có nhà chứ em?

-Uh! Nhưng cô ấy đang ngủ.

-Ồ, vậy sao? Chị vào được chứ?

-Có lẽ là không tiện lắm đâu ạ! Đêm qua Yuri ngủ ở phòng khách nên bây giờ…

-Ủa… vậy đêm qua em ở chung phòng với Tae yeon sao?- Victoria tò mò, nhìn vào trong, nhận ra Yuri nằm trên sàn nhà, vẫn ngủ say…

-Không! Đêm qua Tae yeon không về…

-Vậy thì tại sao Yuri lại nằm dưới sàn?

-Đêm qua…

-Đêm qua?- Victoria cau mày

-Đêm qua cô ấy ôm lấy em và cứ vậy rồi ngủ thiếp đi, em chẳng thể dìu cô ấy vào trong nhà nên đành ngủ ở ngoài vậy! Nếu chị không phiền thì lát nữa quay lại, Yuri cần ngủ thêm một tí nữa!

Soo yeon, cô nghĩ mình là ai? Ôm nhau mà ngủ ư? Cô nghĩ mình là vợ của Yuri sao? Tôi sẽ cho cô biết Yuri thật sự thuộc về ai!

-Đành thôi vậy, chị định tìm Yuri để tâm sự nhưng xem ra… có lẽ…

Khuôn mặt Victoria bỗng trở nên tái mét rồi cô quỳ sụp xuống khiến Soo yeon cảm thấy bối rối, nàng vội đỡ Victoria đứng dậy…

-Victoria à, chị sao vậy? Chị đau ở chỗ nào sao?

-Chị đau lắm, Soo yeon ạ! Chị đau ở đây…- Victoria đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim của cô đang đập từng nhịp của sự dối trá…

Tại ban công của khu nhà trọ…

-Chị ổn chứ?- Soo yeon hỏi

-Có lẽ là khá hơn rồi, Soo yeon ạ! Chị cảm ơn em, em thật là một cô gái tốt bụng!

-Chị… chị có chuyện gì sao?

-Em… em nhận ra điều đó ư?

-Em chỉ cảm thấy như vậy thôi ạ…

-Soo yeon à, em đã từng yêu ai chưa? Yêu người ấy như chính mạng sống của mình vậy, luôn khát khao ở bên cạnh người ấy nhưng đén một ngày nào đó, em nhận ra rằng cả hai không thể đến với nhau. Mọi chuyện chẳng bao giờ được như chúng ta mong muốn cả…

Yêu ư? Sao ta lại không hiểu điều đó…

-Có lẽ là em hiểu! Chị…

-Chị yêu một người, yêu thật nhiều! Dù người đó không hề nhận ra tình cảm của chị nhưng chị vẫn hướng về người ấy, hy vọng rằng một ngày nào đó người ấy sẽ hiểu cho chị, đáp lại tình cảm của chị nhưng…

Thì ra Victoria cũng đang ở trong hòan cảnh giống ta sao? 709 năm trước, ta cũng yêu một người thật nhiều, nhưng… người ấy chưa bao giờ chịu đáp lại tình cảm của ta cả.

Sao ta chẳng còn cảm thấy sự đáng ghét ở chị ấy nữa! Chị ấy cũng giống ta, cũng thật là đáng thương!

-Bố mẹ chị ép chị phải kết hôn với người khác! Chị không thể nào cãi lại bố mẹ được! Chị không yêu người mà chị sắp cưới! Cuộc sống của chị sẽ trở nên vô nghĩa nếu không được sống bên người chị yêu! Soo yeon à, chị phải làm sao đây?

Cưỡng hôn ư? Chẳng khác nào câu chuyện của ta 709 năm trước cả!

-Tại sao cả hai không chạy trốn?

-Rồi bố mẹ chị cũng sẽ tìm ra cả hai thôi! Hơn nữa, người ấy thật ngốc, người ấy cứ tốt với chị mà chưa bao giờ chịu thừa nhận tình cảm với chị cả! Chị cảm thấy mọi chuyện rối tung cả lên! Làm sao chị có thể nói với người ấy là chị sắp kết hôn cơ chứ? Mọi chuyện phức tạp lắm, Soo yeon ạ! Có lẽ người ấy mặc cảm về thân phận của mình nên sẽ không chịu thừa nhận tình cảm thật của mình và dù có thì bố mẹ chị cũng sẽ khó mà chấp nhận người ấy! Có lẽ chị đã yêu một người mà chị không nên yêu, chị cảm thấy rất mệt mỏi! Chị định nói với Yuri nhưng rồi lại thôi, em ấy đã có quá nhiều chuyện để lo lắng, chuyện của chị chỉ càng khiến em ấy thêm đau đầu mà thôi… Không hiểu sao chị lại tâm sự hết với em nhưng.. nói hết ra rồi, chị thấy thật nhẹ lòng…

-Chuyện này… chuyện này thật là vô lý! Nếu có thể, em nhất định sẽ không để cho chuyện này xảy ra!- Soo yeon tức giận

-Em… em đang bức xúc thay cho chị sao?

-Dù là ai thì họ cũng sẽ tức giận như em thôi, Victoria ạ!

-Chị đang nghĩ đến một chuyện… nếu em có thể giúp chị thì… hay biết mấy!

-Dù là chuyện gì em cũng sẽ giúp chị!

-Em… em tốt với chị vậy sao?- Victoria cảm động.

-Em nhất định sẽ giúp chị! Chị là bạn của Yuri thì cũng sẽ là bạn của em!

Làm sao mà ta không thể giúp cô gái tội nghiệp nay cơ chứ? 709 năm trước ta cũng đã rất mong có ai đó cứu ta thoát khỏi cuộc hôn nhân cưỡng ép với Shin joo và ta đã chẳng có ai cả, cảm giác tuyệt vọng và đơn độc của chị ấy ta có thể hiểu! Bây giờ, chị ấy cần người giúp đỡ, ta sẽ giúp chị ấy!

Victoriaôm lấy Soo yeon cảm ơn rối rít và trên đôi môi cô, một nụ cười nhếch mép chợt thoảng qua…

(cont’d)

Chap 28 (cont’d)

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

-Alo!- Yuri nhấc máy

“Hi! Là chị, Victoria đây!”

-À, là chị…

“À, là chị… nghĩa là sao hả Yuri? Em không vui khi nghe giọng chị sao?”

-Uh… không nhưng mà… có chuyện gì không, Victoria?

“Chị muốn gặp em một lát, như vậy có được không Yuri?”

-Uh… em nghĩ là không có vấn đề gì cả! Em cũng đang muốn gặp chị! Vậy thì em sang khách sạn đoán chị nhé?

“Không, chị sẽ đến thẳng điểm hẹn, em không cần qua khách sạn!”

-Ok! Vậy chúng mình gặp nhau ở đâu?

“Phòng tập piano của trường đại học, được chứ? Em nhớ nơi đó mà, phải không Yuri?”

-Tất nhiên rồi, chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên ở đó mà!

“Uh! Chị vui vì em vẫn nhớ! 30ph nữa có mặt nhé, đừng khiến chị phải chờ!”

-Tất nhiên rồi! Em sẽ đến!

“Bye! Hẹn gặp em ở đó!”

-Bye!

-Soo yeon à, tôi ra ngoài nhé!

Yuri khoác chiếc áo da màu đen bên ngoài chiếc áo somi trắng, quay lại chào tạm biệt Soo yeon trước khi đi nhưng dường như Soo yeon chẳng hề chú tâm đến những lời Yuri nói…

-Yah! Soo yeon!

-…

-Soo yeon!- Yuri đặt tay lên vai Soo yeon

-Huh?- Soo yeon giật mình

-Tôi đi ra ngoài đây! Cô ở nhà một mình nhớ cẩn thận nhé! Nếu không phải là người quen thì đừng mở cửa!- Yuri dặn dò.

-Tôi biết mà!

-Uh… vậy thì tôi đi nhé!

-Tạm biệt!- Soo yeon mỉm cười

-Uh…

Yuri dùng dằng đứng nơi mép cửa, chần chừ…

-Sao cô chưa đi?- Soo yeon hỏi

-Cô… không còn gì để nói với tôi sao?

-Nói gì?

-Thì chẳng phải mỗi lần tôi ra ngoài mà không đưa cô đi theo là cô lại hỏi tôi đi đâu, đi với ai, khi nào về, có khuya lắm không… Nói chung là vậy!

-Cô đi đâu?

-Tôi có hẹn!

-Mấy giờ cô về?

-Tôi cũng chẳng biết, nhưng không về trễ đâu!... Tôi đi đây!

Mình có hơi kì cục khi bảo cô ta hỏi những câu ấy không? Nhưng thật sự mình đã quen với việc mỗi lần ra khỏi cửa là có cô ấy đứng chào và khi về thì cô ấy sẽ là người đầu tiên chạy ra đoán mình!

Yuri, mày đã quen với việc có cô ấy bên cạnh rồi sao?

-Yuri à…- Soo yeon gọi

-Huh?

-Đừng đi mất đấy! Hãy nhớ là tôi luôn đợi cô!

-Tôi biết!

Yuri đóng cửa lại, bật cười một cách hạnh phúc trước câu nói mà cô cho là vô cùng đáng yêu của Soo yeon…

Soo yeon luôn mong Yuri về sớm để cô không phải ở nhà một mình, nhưng hôm nay, cô lại cầu mong Yuri sẽ về trễ một tí vì…

-Soo yeon à, em đi xem mắt hộ chị được chứ?- Victoria nắm lấy tay Soo yeon nài nỉ

-Xem mắt?

-Chị chỉ có thể nhờ em thôi, Soo yeon ạ! Hôm ấy chị có một cuộc hẹn rất quan trọng với người ấy! Người ấy sắp phải đi xa! Có lẽ người ấy muốn bộc lộ hết tình cảm với chị vào ngày đó, chị phải đến gặp, nếu không thì chị sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai nữa! Giúp chị nhé, Soo yeon!

-…

-Soo yeon! Em…

-Em sẽ giúp chị vì em đã hứa!

-Chị cảm ơn em nhiều lắm! Nhưng… đừng nói cho Yuri biết nhé, em ấy sẽ lo đấy! Yuri…

-Em hiểu mà!-Soo yeon nắm lấy tay Victoria an ủi- Nhưng nếu hôm ấy Yuri ở nhà thì sao?

-Đừng lo, chị sẽ có cách khiến em ấy ra khỏi nhà vào ngày hôm ấy! Mọi việc còn lại thành hay không thì… tùy vào em thôi!

-Em sẽ cố gắng!

-Hôm ấy, em hãy mặc bộ váy đỏ này và đến khách sạn Hilton, anh ấy sẽ ngồi ở bàn số 9!

-Khách sạn Hilton… là cái gì ạ? Nhưng… làm sao để em đến đó?

Soo yeon đùa mình à? Thôi nào, dù sao thì chuyện ấy cũng không quan trọng, dù sao thì kế hoạch của mình cũng đã thành công một nửa rồi!

-Chị sẽ chỉ em!- Victoria mỉm cười nham hiểm

-Khách sạn Hilton, bàn số 9… khách sạn Hilton… -Soo yeon lẩm bẩm

-Ơ… Soo yeon, sao cô lẩm bẩm một mình hoài vậy? – Tae yeon hỏi

-Cô vào nhà từ khi nào vậy?- Soo yeon giật mình

-Khi cô đang đi qua đi lại và tự nói với mình!

-Wow! Bộ váy cô mặc đẹp thật đấy! Xinh như Jessica trong Super girl vậy! Cô có hẹn với ai vậy?-Fany hỏi

-Tôi… tôi…

Không thể để cho ai khác biết chuyện này, chịVictoriađã dặn mình như vậy!

-À, Yuri đâu rồi nhỉ?- Tae yeon tìm quanh nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng của Yuri…

Yuri ư? Một lí do thật hay!

-À, Yuri bảo tôi đến chỗ làm gặp cô ấy! Cô ấy bảo tôi ăn mặc thật đẹp để…

-Để đến thử việc?- Fany đáp

-À…Đúng rồi đó! Tôi đi nhé! Tạm biệt cả hai!

Soo yeon vội đóng cửa lại, không để Tae yeon và Fany chất vấn mình thêm một câu nào nữa . Đã 3h chiều, chỉ còn 1 tiếng nữa là đến giờ hẹn…

End chap 28

Chap 29

709 năm sau…

Tại phòng tập Piano…

Victoria ngồi giữa căn phòng với chiếc váy màu trắng tinh khiết, mái tóc khẽ rũ xuống làm tôn lên sự quyến rũ và nữ tính của cô…

Đặt những ngón tay dài và thanh mảnh lên chiếc đàn piano màu đen, Victoria nhắm nghiền đôi mắt lại và dạo những nốt nhạc đầu tiên…

Cứ như thế, từng giai điệu được tạo ra từ đôi bàn tay tài hoa của Victoria lúc trầm, lúc bỗng, lúc dịu dàng từ tốn, có khi lại réo rắt những cảm xúc đầy mãnh liệt…

Victoria mải miết đàn, đôi môi cô ánh lên nụ cười hạnh phúc khi được cảm thụ những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn piano.

Và rồi… một khoảng lặng bất chợt, Victoria ngưng không đàn nữa, cô nhìn ra mép cửa, nơi những tia nắng cuối cùng của 1 buổi chiều mùa thu đang nhợt nhạt, mờ phai và gần như là tàn lụi hẳn để nhường chỗ cho người con gái với làn da ngăm khỏe khắn và ánh mắt nâu tuy buồn nhưng rất sáng, vẻ đẹp của cô ấy còn rực rỡ hơn cả những tia nắng…

-Em lại đứng đấy…

-Vẫn như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!- Yuri mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Victoria, tay dạo trên những phím đàn nhưng chỉ tạo ra những âm thanh lạc lõng và khó nghe…

-Em đang làm gì vậy?

-Em đang muốn cảm thụ cảm giác lướt tay lên trên những phím đàn là như thế nào ấy mà! Tae Yeon thật là đáng yêu, sau buổi chiều hôm ấy, cậu ấy lập tức đi học piano để có thể làm quen với chị đấy! Nhưng dù sao thì bây giờ cậu ấy cũng đã có Fany rồi, mọi chuyện xảy ra thật là nhanh, chớp mắt mà đã hơn 2 năm trôi qua!

-Uh… 2 năm trôi qua nhưng, tình cảm của chị…với người ấy vẫn chẳng có gì là thay đổi cả. Chỉ mong rằng 2 năm sau, người ấy sẽ tiếp nhận tình cảm của chị…

Giọng nói của Victoria bỗng dưng thật nhỏ nhẹ và cô cuối đầu thấp xuống, tránh nhìn vào mắt Yuri, mong chờ rằng Yuri sẽ hiểu những lời mà cô nói. Nhưng Yuri chỉ im lặng, những ngón tay của cô thôi không lướt lên trên những phím đàn nữa…

Một sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng…

-Người ấy… hiểu chị nhưng… không thể yêu chị! Với người ấy, chị là người chị gái tốt nhất mà người ấy có…

-Yuri à, em… em biết tất cả sao?

-Em… xin lỗi… Đêm hôm ấy, sau buổi liên hoan, khi chị hôn em… em chỉ là giả vờ ngủ mà thôi…

-Nếu em đã biết tất cả, tại sao bao năm qua em lại cư xử như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy? Em biết tình cảm của chị mà, với em… rất sâu nặng! Chị chỉ có thể giấu diếm tình cảm ấy vì chị biết em sẽ không chấp nhận chị vì chị là người mà Tae Yeon yêu nhưng bây giờ thì… Tae Yeon đã có Fany và…

-Em xin lỗi! Dù là bây giờ hay sau này thì chị vẫn là người chị mà em yêu quý nhất nhưng nó tuyệt đối không phải là tình yêu! Em vẫn chỉ yêu một mình em ấy mà thôi…

-Có thật là như vậy không?

Victoria cười khẩy, cô nhìn thẳng vào mắt của Yuri…

-Có thật là chỉ một mình Yoona không? Hay… trong trái tim em đang dần có hình ảnh của người khác?

-Chị…

-Chị thì không thể nhưng Soo yeon thì… có thể!

-Soo yeon không liên quan đến chuyện này! Cô ấy chỉ là một cô gái ngây thơ và bất hạnh, cần sự che chở của người khác mà thôi!

-Vậy sao? Cô ấy ngây thơ đến ngốc nghếch!- Victoria nhếch mép

-Chị…

-Chỉ cần một vài lời nài nỉ là con bé tin ngay, nó sẵn sàng làm những việc ngốc nghếch đến…

-CHỊ ĐÃ LÀM GÌ SOO YOEN?-Yuri quát lớn một cách giận giữ khiến Victoria cảm thấy nhói trong lòng, cô chưa từng nghĩ Yuri sẽ vì một người con gái nào khác mà nổi giận với cô. Yuri nóng nảy, khó tính nhưng luôn dịu dàng với Victoria…

-Em quát chị?

-Tại sao chị lại nói Soo yeon như vậy? Chị… chị đã làm gì cô ấy?

-Làm những điều mà sự ghen tuông mách bảo, khiến cô ấy phải tổn thương nhiều hơn cả Krystal! Chị biết em sẽ không yêu chị và nếu không là chị thì sẽ không ai có được em cả!

-Chị điên rồi! Thật ra chuyện gì đang xảy ra với chị vậy? Chị không phải là Victoria mà em biết 2 năm trước!

-Thời gian chỉ khiến cho người ta trưởng thành hơn thôi, Yuri ạ! Và lòng chiếm hữu trong con người ngày một lớn thêm! Chị ganh tị với Soo yeon, cô ấy là ai cơ chứ? Cô ấy tỏ vẻ ngây thơ, ngốc nghếch và tội nghiệp nhưng đó chỉ là sự giả tạo mà thôi!

-Chị không có quyền xúc phạm cô ấy!- Yuri gằn giọng

-Em bênh nó?

-Đừng hành xử như một kẻ say nữa, có lẽ là chúng ta nên tạm không gặp nhau một thời gian!

Yuri bỏ đi nhưng Victoria ôm lấy cô từ phía sau…

-Đừng đi, Yuri! Chị không biết tại sao chị lại trở nên như thế này nữa, nhưng chị cần em!

-Buông em ra đi!-Yuri giật mạnh tay Victoria ra khỏi người mình

-Em muốn đi đâu? Cô ấy không có nhà bây giờ đâu! Soo yeon… đã đi rồi!

-Chị nói gì?- Yuri nheo mày

-Cô ấy đang… ở bên một người đàn ông khác rất vui vẻ! Cô ấy không như chúng ta…

-Chị nói đi, Soo yeon đang ở đâu?

-Chị… sẽ không nói!

-Chị…

“Oh - thinkin' about all our younger years

There was only you and me ”

-Tae Yeon đấy à? Cậu đang ở đâu vậy? Cậu có nhà chứ?

“Tất nhiên rồi! Tớ đang ở nhà cùng Fany! Yah, sướng nhé, hẹn hò với Soo yeon mà chẳng nói gì với tụi này…”

-Cậu nói gì? Hẹn hò? Tớ và cô ấy chẳng có cuộc hẹn nào cả! Cô ấy…

“Cô ấy nói với bọn tớ là cậu bảo cô ấy ăn mặc thật đẹp và đến chỗ làm của cậu sao? Cô ấy đi đã gần 1 tiếng rồi!”

-…

Cô ấy có thể đi đâu cơ chứ? Cô ấy làm gì biết đường!

“Vậy là Soo yeon không ở chỗ cậu sao?”

-Tất nhiên rồi!

“A, tớ nhớ rồi, lúc nãy trước khi đi cô ấy cứ lẩm bẩm cái gì mà số 9 rồi Hilton gì đấy!”

-Tớ đoán được cô ấy ở đâu rồi! Tớ đi đấy!

Soo yeon à, hãy đợi tôi, tôi đến ngay đây!

Yuri lao nhanh ra khỏi cửa, bỏ mặc Victoria đứng một mình giữa căn phòng…

(cont’d)

Xin phép cho au "lặn" 2 tuần, au thi xong thì sẽ up tiếp.

Chap này cơ bản đã giải quyết được mối quan hệ giữa Vic và Yul, đồng thời cũng sẽ giúp anh Yul hiểu là anh Yul yêu ai!^^

YulVic, YulKry đã xong, những chap sau sẽ đến lượt công chúa nhà mình lên giá!^^

Như đã hứa với Jo ( cũng như là 1 phần trong dự định của au) sẽ có sự xuất hiện của couple HyoYoung nhưng chỉ thoảng qua thôi. Dù sao thì au cũng không thể nhẫn tâm với SooSun được!

Những chap sau các bạn sẽ gặp lại bé Kyungsan, Siwon và thêm một số nhân vật mới nữa!^^

Còn về HE hay SE, au trả lời luôn là au đã nghĩ ra cái kết cho fic, cảm nhận HE hay SE sẽ tuỳ thuộc vào cách cảm nhận của mỗi người. Có người cho như vậy là được nhưng cũng sẽ có người cho rằng hạnh phúc như vậy là chưa trọn vẹn!><

Au biết Fic có vẻ là qua dài và khiến bạn cảm thấy ngán ngẩm khi phải theo một fic dài hơi như vậy, nhưng au ko thể viết ngắn hơn được vì dù sao thì tình yêu trong quá khứ của SY cũng đã rất sâu nặng, khó mà nhanh chóng có tình cảm với người khác một cách quá nhanh được! Có một vài chi tiết tuy nhỏ, tuy thoáng qua và có vẻ hơi thừa thải nhưng đều được dùng cho những chap cuối, khi thân phận thật sự của anh Yul được bộc lộ! ( mỗi chap về quá khứ đều đã dần hé mở thân phận của Yul)

Bí ẩn của 709 năm trước ko chỉ là việc anh Yul làm gián điệp mà còn một bí mật lớn hơn nữa và Yoona sẽ là người nói ra bí mật đó với công chúa!

Au tiết lộ một vài tình tiết như vậy đó, hy vọng bạn sẽ hiểu vì sao Fic lại phải kéo dài, tất cả là vì một cái kết hợp lí và logic!

Thanks for reading!

Chap 29 (cont’d)

709 năm sau…

Phải chạy đến thật nhanh bên cô ấy…

Mình phải ở bên cô ấy…

Dù Victoria có nói gì đi nữa, dù là Soo yeon hay Yoona… thì bây giờ đối với mình Soo yeon là người con gái rất quan trọng!

Không cần biết cô ấy đến từ đâu, không cần biết cô ấy là ai, không cần biết cuộc sống ngày mai sẽ như thế nào…

Tôi chỉ cần cô ở bên tôi như lúc này thôi, bây giờ và mãi mãi…

Yuri và Soo yeon…

Tại khách sạn Hilton…

Bàn số 9...

Hankyung nhìn đồng hồ, đã hơn 1h trôi qua, vị hôn phu của anh vẫn chưa đến. Anh quay sang nhìn Heechul-người đang ngồi cách anh một khoảng không xa- cũng đang tỏ vẻ chán nản vì phải chờ đợi. Nếu người con gái đó đến, Heechul sẽ bước đến bên Hankyung và… vở kịch sẽ diễn ra như những gì hai người đã định. Ai lại có thể chia cắt “cặp uyên ương” trời sinh Hanchul cơ chứ?

-Uh… anh…

-Là cô?

Hankyung đứng bật dậy khi nhận ra người mà mình gặp mặt hôm nay lại chính là Soo yeon, người mà anh luôn mong ước được gặp lại…

-Anh là…

-Cô là vị hôn thê của tôi sao?

-À, vâng…tôi là Victoria! Vậy anh là… vị hôn phu của tôi?

Thật không dễ gì để nói ra điều này cả, ta là Soo yeon, công chúa của Soshi quốc cơ mà! Đến đây rồi thì ta sẽ làm gì tiếp nữa đây? Ta thật là… nhận lời với chị ấy để rồi bây giờ chính bản thân ta lại chẳng biết nên làm gì cả! Nhưng người này… có vẻ quen quen…

-Nếu tôi không nhầm thì … chúng ta đã từng gặp nhau?- Soo yeon ngập ngừng

-Cô vẫn nhớ đến tôi sao? Thật là vinh hạnh cho tôi, sau ngày hôm ấy, tôi đã luôn mong gặp lại cô! Ngày nào tôi cũng đến trước cửa hàng, nhìn dòng người qua lại và hy vọng sẽ tình cờ gặp được cô giữa dòng người đông đúc! Nhưng quả là duyên số, tôi chẳng cần phải tìm ở đâu xa cả, cô chính là vị hôn phu của tôi!

Dù cô Victoria hôm trước mình gặp cũng rất đáng yêu, mình cũng rất muốn làm bạn trai của cô ấy nhưng… người con gái đang ngồi trước mặt mình đây…mình đã thề là nếu gặp lại cô nàng thì nhất định sẽ cưa đổ cô ấy!

-Anh là người đã đưa cho tôi cây dù?

-Là tôi! Hôm ấy tuy bị cảm lạnh và nằm liệt giường suốt mấy ngày nhưng tôi vẫn cảm thấy vui!

Hy vọng là cô ấy sẽ cảm động vì điều này!

Hankyung nở một nụ cười thật tươi rồi kéo ghế mời Soo yeon ngồi xuống, tỏ ra mình là một người đàn ông lịch lãm và biết chăm sóc cho người khác. Soo yeon cũng đành mỉm cười đáp lại cho qua chuyện, hy vọng cuộc gặp mặt này sẽ diễn ra nhanh chóng và cô sẽ về nhà với Yuri. Yuri sẽ rất lo lắng nếu biết Soo yeon biến mất.

-Anh à! Cô gái này là ai?

Hankyung giật mình khi Heechul vòng tay ôm anh từ phía sau, nũng nịu gọi gọi Hankyung và nhìn về phía Soo yeon bằng cặp mắt ghen tuông hờn giận…

-Hankyung! Anh thật là tệ đó, hôm nay anh bảo là anh bận, nhưng hóa ra là vì cô gái này sao?

-Tôi? Chị là…- Soo yeon nhìn Heechul một cách ngạc nhiên

-Chị? Cái cô này? Tôi thế này mà là chị sao? Tôi là “man”, nhưng tôi yêu Hankyung, anh ấy là của tôi mà thôi!

-Man? Man… là gì?

-Cô đừng hiểu lầm! Cậu ấy thích đùa vậy đấy! Cậu ấy là bạn tôi và giữa chúng tôi chẳng có gì cả!

Hankyung đây Heechul sang một bên, vội vàng giải thích cho Soo yeon hiểu. Nếu là cô gái khác, anh sẽ nắm lấy tay Heechul mà tuyên bố dõng dạc rằng “Đây là người yêu của tôi!” nhưng ai có thể ngờ rằng người con gái mà Hankyung gặp hôm nay lại là người mà anh luôn mong ngóng. Mọi chuyện sẽ thật tệ nếu cô gái xinh đẹp này hiểu nhầm anh và hiểu nhầm này sẽ thật khó để mà giải thích…

-Anh à? Tại sao chúng mình phải dấu diếm mối quan hệ này cơ chứ? Anh yêu em mà, phải không Hankyung?- Heechul vuốt má Hankyung một cách âu yếm

-Heechul à, cậu…

Cái đồ ngốc này, phải làm sao để cậu ta hiểu rằng đây không phải là lúc diễn kịch?

Soo yeon gần như lặng người trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, nàng không thể tin rằng người đang đứng trước mặt mình lại không phải là một cô gái mà là một chàng trai, một người con trai “xinh đẹp” và yểu điệu. Và điều khiến nàng cảm thấy kinh ngạc nhất là 2 người con trai đang ôm lấy nhau…

Chuyện đó… không hề xảy ra ở 709 năm trước!

-Hãy nghe tôi nói…

Hankyung nắm lấy tay Soo yeon, khiến nàng hoảng hốt. Với một nàng công chúa như nàng thì “nam nữ thụ thụ bất thân”, làm sao một người con trai vừa mới quen biết có thể nắm lấy tay nàng một cách tùy tiện như thế! Thật là vô lễ!

Nhưng rồi một bàn tay khác đẩy Hankyung ra khỏi Soo yeon thật mạnh, khiến Hankyung ngã nhào về phía sau…

Soo yeon quay lại, nhận ra Yuri đang nắm lấy tay mình, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp và khuôn mặt tái đi. Soo yeon mừng rỡ vì Yuri đang ở cạnh nàng, khiến nàng cảm thấy an tâm nhưng Yuri chẳng thèm đáp lại nụ cười của Soo yeon, cô im lặng nhìn Soo yeon bằng cặp mắt tức giận rồi siết chặt lấy tay Soo yeon.

-Sao… em… lại ở đây?- Heechul đỡ Hankyung đứng dậy, ngạc nhiên khi Yuri lại có mặt ở nơi này. Chuyện giúp Hankung, anh không hề kể cho Krystal thì làm sao cô bé có thể kể lại cho Yuri?

-Cô… tại sao lại xô tôi?- Hankyung nhăn nhó đứng dậy, ê ẩm cả người vì cú ngã nhào bất ngờ.

-Đồ khốn! Anh đã có anh Heechul và bây giờ anh lại muốn lừa luôn cả Soo yeon sao?

-Soo yeon? Ai là Soo yeon?

-Anh lại còn định vờ vịt à? Anh dụ dỗ cô ấy và thậm chí còn nắm tay cô ấy mà không biết tên cô ấy là gì sao?

-Tại sao tôi lại không biết cô ấy cơ chứ? Cô ấy là Victoria, là vợ sắp cưới của tôi cơ mà! Còn cô, cô có quyền gì mà không cho tôi nắm tay cô ấy?

-Victoria?

Yuri cau mày nhìn Soo yeon, nhưng nàng im lặng…

Chuyện này là sao? Victoria đang toan tính điều gì vậy? Tại sao lại đẩy Soo yeon đến chỗ này? Nếu mình đến trễ một tí nữa thì sao? Tên khốn này sẽ còn làm gì nữa? Một cái nắm tay cũng khiến mình thấy nóng trong người rồi!

-Tôi hỏi cô có quyền gì?- Hankyung lặp lại câu hỏi

-Hay em đến đây vì anh?- Heechul thêm vào

-Em đến đây vì cô ấy! Đây không phải làVictoria, đây là Soo yeon, là bạn em! Và bất cứ tên khốn nào định dụ dỗ cô ấy thì…- Yuri bỏ dở câu nói, lườm Hankyung

-Là bạn? Vậy thì chuyện cô ấy nắm tay người con trai khác liên quan gì đến cô chứ?- Hankyung hỏi

-Cô nắm tay anh ta?- Yuri rít lên một cách đáng sợ

-Không! Tất nhiên là không! – Soo yeon vội thanh minh

-Cô ấy nói không! Anh nghe rõ rồi chứ! Chỉ cần anh dám động chạm cô ấy thêm một lần nào nữa thì sẽ biết tay tôi đấy, cú đấm của tôi sẽ dành cho anh và… Heechul à, anh nên chia tay với hắn ta đi! Hắn chẳng tốt lành gì đâu!

Yuri đe dọa Hankyung rồi nắm tay Soo yeon lôi ra ngoài, tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát là họ đã biến mất.

Hankyung và Heechul nhìn nhau ngơ ngác…

-Cậu… có nghĩ tình cảm của họ vượt hơn mức tình bạn bình thường không?- Hankyung nói bằng giọng run run

-Có lẽ là có!-Heechul đành gật đầu một cách miễn cưỡng

End chap 29

Chap 30

709 năm sau…

-Buông tôi ra đi, Yuri! Cô đang làm tôi đau đấy Yuri!- Soo yeon gần như hét lên

Yuri bỏ mặc những lời của Soo yeon, cứ thế mà lôi Soo yeon đi, không biết bản thân mình đã nắm chặt cổ tay Soo yeon đến nỗi khiến nó bầm tím. Cơn giận biến Yuri trở thành một người đáng sợ…

-A!- Yuri buông ta Soo yeon ra và rên lên một cách đau đớn- Sao lại cắn tôi?- Yuri quay lại quát Soo yeon

-Vì cô không chịu buông tay tôi! Cô không thấy là tay tôi bầm tím rồi sao?

-Bầm tím?

Ừ nhỉ, đúng là tay cô ấy bầm thật rồi! Nhưng mà cô ấy cũng chẳng vừa, cắn mình một phát đau điếng!

-Tôi bảo thế nào cô cũng chẳng chịu buông tôi ra nên tôi đành cắn cô vậy!- Soo yeon nhún vai

-Vậy thì tại sao lúc nãy hắn nắm tay cô cô không cắn hắn luôn đi?

-Cô muốn tôi cắn anh ta sao?

-…

Tất nhiên là không rồi! Làm sao tôi có thể để cho hàm răng ngọc ngà của cô cắn người khác cơ chứ? Chị có tôi mới “được” cô cắn thôi!

-Tôi biết là tôi có lỗi khi giấu cô…

-Cô biết cô có lỗi?- Yuri quát lớn- Vậy thì tại sao lại còn giấu tôi? Cô vẫn nhớ danh sách những điều tôi ghét chứ? Tôi ghét người ra khỏi nhà mà chẳng báo trước cho tôi biết gì cả, khiến tôi lo lắng đến phát điên lên được! Cô biết tôi tìm cô vất vả như thế nào không? Tôi đã chạy như một con điên và khi đến khách sạn thì tôi chạy thẳng lên phòng số 9, đập cửa rầm rầm vì tưởng cô ở trong đó để rồi bị bảo vệ lôi cổ ra ngoài. May là lúc họ lôi tôi ra ngoài tôi đã thấy cô, nếu không thì… Mà mặc đồ gì mà chói vậy? Cô có biết là với cái váy này cô có thể quyến rũ biết bao nhiêu gã đàn ông không hả? Còn nữa, tại sao tên cô lại là Victoria cơ chứ? Tại sao lại để hắn nắm tay cô chứ? Tôi cóc cần biết cô đang làm gì nhưng tại sao cô lại ngốc nghếch đến vậy hả? Tại sao lại đến một nơi mình chưa từng đến và làm những việc…. việc…

Hic! Hết hơi rồi, mình không thể nào quát cô ấy được nữa!

Yuri nhăn mặt thở dốc, cố gắng bình tĩnh để hạ nhiệt cơn nóng giận đang sôi sung sục bên trong mình…

-Yuri, mọi chuyện tôi sẽ giải thích với cô sau nhưng đừng giận giữ với tôi nữa được không Yuri, cô đang khiến tôi sợ đấy!- Soo yeon nhìn Yuri bằng ánh mắt rưng rưng

-…

Nói không nổi nữa rồi, chỉ cần cái chớp mắt của cô ấy cũng đủ khiến mình trở nên yếu mềm!

-Yuri à, tha lỗi cho tôi nhé! Nhưng thật sự là tình cảnh của Victoria rất đáng thương, tôi nghĩ dù là ai đi chăng nữa thì họ cũng sẽ giúp Victoria như tôi thôi. Hãy bình tĩnh nghe tôi nói đã…

-Thôi… bỏ đi! Mọi chuyện nói sau! Dù sao thì tôi cũng không muốn nghe thấy cái tên Victoria vào lúc này!

-Yuri à…- Soo yeon nắm lấy tay Yuri- vết cắn… cô có đau lắm không?

-Uh… không sao… còn vết bầm trên tay cô, nó đau lắm hả?- Yuri xoa nhẹ lên vết bầm trên tay Soo yeon

-Không sao, sẽ tan nhanh thôi mà!- Soo yeon mỉm cười

-Xem như mọi chuyện đã qua, về nhà nào, tôi sẽ bôi thuốc cho cô, vết bầm sẽ tan nhanh hơn!

-Uh!- Soo yeon gật đầu

-À, đừng để người khác tùy tiện nắm tay cô nhé!

-Tôi biết!

...

3 ngày sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…

Yuri cầm chiếc điện thoại trên tay, lưỡng lự …

Có nên gọi cho Victoria hay không? Mình cũng chẳng biết nữa…

Dù mình rất giận việc chị ấy nhờ Soo yeon xem mặt hộ nhưng… mình xử sự như vậy có quá đáng không nhỉ?

Tình cảm chị ấy dành cho mình là thật lòng… có lẽ chị ấy đã rất buồn khi phải buộc đi xem mắt người khác…

Mà sao lại là tên khốn ấy cơ chứ? Hắn chẳng tốt là gì cả! Hắn dám bắt cá hai, ba tay một lúc, mình mà gặp lại hắn một lần nữa thì…

Aisssh! Cứ nghĩ đến việc hắn tùy tiện nắm tay Soo yeon là mình lại nóng cả máu!

-Yuri, sao mặt cậu nhăn nhó vậy?- Tae yeon ngồi xuống cạnh Yuri

-À, không có gì cả… Mà cậu vừa đi đâu về hả?

Tae yeon gật đầu, rút từ trong túi áo một mảnh giấy nhỏ đưa cho Yuri…

-Của Victoria gửi cho cậu đấy! Chị ấy về Mỹ rồi!

-Khi nào?- Yuri ngạc nhiên

-Hôm nay, mình vừa tiễn chị ấy ở sân bay! Đừng nhìn mình như vậy, hôm qua chị ấy gọi điện cho mình và chị ấy bảo là hôm nay chị ấy về Mỹ, chị ấy không muốn gặp cậu, chỉ nhờ mình đưa cho cậu mảnh giấy này!

-Tae yeon à…

-Mình không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cả hai, và mình cũng không muốn biết!- Tae yeon thở dài- Nhưng chị ấy có vẻ rất buồn!

-…

-À, còn một việc này tớ muốn bàn với cậu!- Tae yeon nói bằng giọng nghiêm túc

-Nói đi! Fany lại giận cậu nữa hả?

-Không! Mà là…

Tae yeon đưa bàn tay trái của mình lên trước mặt Yuri, không dấu nổi nụ cười hạnh phúc…

-Tay cậu bị sao? Vừa làm móng hả? Sao tự dưng lại cười ngô nghê thế?

-Yah! Cậu không thấy cái gì đang sáng lấp lánh trên ngón áp út của mình sao?- Tae yeon đưa tay mình lại gần hơn…

-Áp út… nhẫn… Không lẽ cậu và Fany…- Yuri lắp bắp

-Tớ đã cầu hôn và cô ấy đã đồng ý!- Khuôn mặt Tae yeon đỏ lên vì hạnh phúc

-Cái tên lùn này… Ai cho cậu lấy vợ trước tớ vậy hả?

-Xin lỗi nhé!- Tae yeon nháy mắt

-Cậu thật là… cưới vợ mà chẳng nói với tớ tiếng nào cả, bạn thân mà vậy hả?- Yuri vỗ mạnh lên lưng Tae yeon

-Chỉ là cầu hôn thôi mà, tất nhiên là chúng tớ sẽ làm đám cưới với nhau, nhưng phải đợi sau khi cả hai tốt nghiệp xong đã! Còn bây giờ… có lẽ là tớ sẽ chuyển đến sống với cậu ấy! Thật ra thì tớ định chuyển đến nhà Fany từ sau khi đi Inchoen về cơ, nhưng rồi bao nhiêu chuyện xảy ra…

-Tất nhiên là tớ ủng hộ cậu rồi! Ai đời đi lấy vợ rồi mà còn ở nhà bạn thân chứ? Cậu chuyển về sống với Fany là đúng đấy! À, mà tớ sẽ có quà cho cậu!

-Quà?

-Tất nhiên! Cậu là bạn thân của tớ cơ mà! Cậu không nói trước nên tớ chưa chuẩn bị quà gì cả, nhưng bây giờ tớ sẽ tặng hai cậu một món quà thật đắt giá! Đợi nhé!- Yuri bỏ vào trong phòng…

Quà? Yuri tặng quà đắt tiền? Haha! Cái cậu Yuri này “đen đen” mà tốt thật! Ey … mà khoan đã, Yuri đâu có sẵn tiền mặt…

Không lẽ, cậu ấy…

-Yuri, cậu đi đâu vậy?- Tae yeon gọi theo

-Tất nhiên là lấy sổ tiết kiệm để đi mua quà cho hai cậu rồi!

-KHÔNG!!!!!!!!

Tae yeon vội chạy vào nhưng tất cả đã quá trễ…

-A!!!!! TIỀN CỦA TÔI, SAO CHỈ CÒN CÓ MẤY TRĂM NGÀN THẾ NÀY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Những tiếng thét phát ra từ một căn hộ nhỏ nằm trong một khu chung cư cũ kĩ…

Kwon Yuri- chủ nhân của tiếng thét ấy- thật là một cô gái to mồm!

(cont'd)

           

  

Chap 30 (cont'd)

2 tiếng sau…

Yuri cầm trên tay cây gậy bóng chày, đi qua đi lại trước mặt Tae yeon khốn khổ đang bị phạt quỳ…

-Ê chân quá!- Tae yeon rên rỉ

Ngay lập tức, Yuri nện cây gậy đập bóng xuống sàn nhà, quắt mắt nhìn Tae yeon, nở một nụ cười của ác quỷ rồi lại lăm le cây gậy trong tay…

-Nhắc lại những gì mà cậu vừa nói xem, tên lùn kia?

-Yuri à, cậu bắt tớ quỳ gần 2 tiếng rồi…- Tae yeon cười nhăn nhó, cầu xin lòng thương hại từ Yuri

-Im! Vậy còn tớ thì sao hả? Cậu có biết tớ làm thêm bao nhiêu năm trời, thắt lưng buộc bụng, chấp nhận mang tiếng là một kẻ keo kiệt vì cuốn sổ tiết kiệm này không? Cậu có biết là nó được dùng để dự phòng trong những trường hợp khẩn cấp không? Mấy tháng nay mình không đi làm mà vẫn sống được là nhờ vào cuốn sổ này đấy! Chỉ vì cậu là đứa bạn thân nhất nên tớ quyết định chơi sang một lần! Vậy mà… trời ơi… tiền của con… mồ hôi nước mắt của con lại bị đứa bạn thân nhất của con dùng để mua hoa hồng và nhẫn cầu hôn! TÔI HỎI CẬU, TẠI SAO CẬU LẠI DÁM RÚT TRỘM TIỀN CỦA TÔI, HẢ?!- Yuri quát lớn.

-Yuri… tớ có lỗi! Nhưng mà sau đợt đi Inchoen với Fany thì tớ rỗng túi rồi, tiền học phí nữa… Yuri…

-Vậy thì mua ít hoa hồng thôi! Cậu tưởng chúng rẻ lắm chắc? Mua thì mua khoảng mấy bông thôi, hay một bó 2 hay 3 chục bông cũng được đằng này lại mua cả trăm bông, thêm cái nhẫn nữa… Trời ơi, chắc con chết vì shock mất!- Yuri ôm ngực

-Nhưng Fany đã rất vui vì hành động lãng mạn của tớ! Nếu tớ mua ít hơn 109 bông thì làm sao cô ấy chịu lấy tớ! Thôi được rồi, cậu phạt quỳ cũng được! Vì Fany tớ chấp nhận tất cả, quỳ đến mai cũng được! Rồi sau đó tớ sẽ nai lưng ra để trả nợ cho cậu!- Tae yeon quyết tâm.

-…

Cái tên ngốc này…

Vì Fany thì cậu chịu quỳ 2 tiếng hay hơn nữa cũng được sao?

Dù rất tức giận nhưng cũng không thể phạt cậu ấy như vậy mãi được! Tae yeon, cậu và mình, thật ra… đều chỉ là một tên ngốc trong tình yêu mà thôi!

-Đứng lên đi!- Yuri ra lệnh

-Yuri…

-Tớ bảo là đứng lên đi! Dù sao thì tớ cũng không thể bắt cậu quỳ mãi được! Cứ xem như số tiền đó là số tiền tớ mừng cho hai cậu, không cần phải trả lại đâu!

-Yuri à…

Tae yeon xúc động, cô bật dậy ôm lấy Yuri…

-Thôi được rồi, đừng ôm tớ như vậy, dù chúng ta là bạn thân đi nữa thì Fany cũng sẽ không vui khi thấy cảnh này đâu!

-Số tiền tớ mượn, nhất định tớ sẽ trả!- Tae yeon buông Yuri ra, quẹt nước mắt đang chảy trên gò má của mình…

-Đã bảo là không cần mà! Chỉ cần tớ kiếm thêm việc để làm và xài tiền tiết kiệm hơn là được chứ gì?- Yuri an ủi- Nhưng mà bây giờ hét tiền, việc làm người mẫu ở Enomis Studio tớ cũng đã thôi rồi, có lẽ ngày mai tớ sẽ đi tìm một việc khác!

-Thôi rồi? Tại sao lại như vậy?- Tae yeon ngạc nhiên

-Uh… thì… nhiều chuyện lắm, nói chung là tớ nên tránh không gặp mặt Krystal trong 1 khoảng thời gian, tớ đã gặp papa của em ấy rồi. Chú ấy cũng đã đồng ý cho tớ nghỉ! Cậu biết chỗ nào làm thêm không, chỉ cho tớ với?

-Cậu đang tìm việc làm thêm sao, thật là hay, tớ đang cần 2 người đây, tất nhiên là nếu cô đồng ý, Soo yeon ạ!- Fany mỉm cười với Soo yeon

-Hai cậu đi mua sắm về rồi à?- Tae yeon vội xách đồ hộ cho Fany trong khi Fany chìa tấm danh thiếp cho Yuri…

-Cậu nghĩ sao, làm thêm ở quán café S9, ở đó đang cần 2 người, tớ nghĩ là điều kiện làm việc ở đó rất phù hợp với cậu và Soo yeon. Hơn nữa, cô chủ quán ở đó là bạn thân của tớ, cô ấy sẽ nhận 2 người ngay thôi! Nếu cả 2 hoặc một trong 2 đồng ý thì ngày mai tớ sẽ dẫn các cậu đến đấy!

-Tất nhiên là được rồi!- Yuri cười rạng rỡ- Đồng ý nhé, Soo yeon, chúng ta sẽ làm cùng nhau!

-Uh!-Soo yeon gật đầu

Đêm hôm đó…

“Cả hai chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh giống nhau nhưng em đã không hành động như chị, em cao thượng và tốt đẹp hơn chị rất nhiều…

Xin lỗi vì đã không còn làVictoriamà em quen biết hai năm trước…

Hy vọng khi chúng ta gặp lại nhau, mọi chuyện sẽ khác…

Tạm biệt và hẹn gặp lại!

Victoria”

Yuri mỉm cười với mảnh giấy màVictoriagửi cho cô, có lẽ khi họ gặp lại nhau, họ sẽ vẫn là những người bạn tốt. Yuri xếp mảnh giấy lại rồi kẹp vào cuốn sổ tay của mình, với tay tắt chiếc đèn ngủ…

Cô nằm xuống bên cạnh Soo yeon, nàng đã ngủ từ lâu, những hơi thở đều đặn và khuôn mặt nàng lúc mới thánh thiện và đáng yêu làm sao…

Yuri không hiểu vì sao bản thân mình chẳng thể chợp mắt nổi, cô cứ nhìn chăm chăm Soo yeon cho đến khi thiếp đi tự lúc nào cũng không hay…

End chap 30

Đọc xong chap này thì chắc các bạn đã hiểu vì sao trong mấy chap trước anh Yul ko đi làm mà vẫn có thể sống thoải mái và vì sao au lại chèn đoạn Tae trộm tiền của Yul vào chap cầu hôn của TaeNy. Bây giờ Tae trộm sạch tiền trong sổ tiết kiệm nên anh và chị buộc phải đi làm kiếm tiền^^.

Tại nơi làm mới, sẽ xuất hiện nhiều nhân vật mới và cả những nhân vật chỉ thoáng qua ở những chap trước. Tình cảm của anh chị cũng sẽ tiến triển hơn^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: