[LONGFIC] 709 Years Later [Chap 11 -> 20]
Chap 11
709 năm sau…
Trong 1 khu chợ ởSeoul…
“sowoneul marhaebwa! ni maeumsogeh itneun jageun ggumeul marhaebwa
ni meorieh itneun isanghyungeul geuryeobwa. geurigo nareul bwa. nan neoui genieyah, ggumiyah, genieyah"
-Alô!
-Tae yeon, là chị phải không?
-Yeah! Đúng rồi đó Krystal, em đang gọi vào máy của “super cute” Kim Tae yeon!- Tae yeon cười
-Yah, em không đùa đâu! Em có chuyện cần nói cơ mà!
- Vậy em gọi cho chị có chuyện gì?
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là nó gọi để hỏi về Yuri!
-Hôm nay em đã cố gắng gọi cho Yuri, nhưng không có tín hiệu trả lời…
-À, điện thoại của cậu ấy bị hư rồi! Em có chuyện gì cần nói với Yuri hả? Chị sẽ nhắn lại cho cậu ấy!
-Papa của em bảo chiều nay chị ấy không cần phải đến Studio, buổi chụp ảnh cho tạp chí Simone tạm thời bị hoãn lại!
-Ok! Chị sẽ nhắn lại với cậu ấy!
-Chị ấy không ở cạnh chị à?
-Yuri ư? À, cậu ấy đang…
Tae yeon quay về phía Yuri, Yuri vội ra dấu bảo Tae yeon nói với con bé là mình không có ở đây…
-Cậu ấy không ở đây!
-Em đang đứng trước cửa nhà 2 chị nè! Em muốn đi chơi với Yuri! Chị ấy đang ở đâu vậy? Em sẽ đến đón chị ấy!
-Em đang đứng trước cửa nhà chị?- Tae yeon cố ý nói thật to
-Nói với nó là tớ phải ốm nặng, nhập viện!- Yuri thầm thì
-Ồ, thật ra thì… Yuri đang nằm viện!- Tae yeon nói bằng giọng nghiêm trọng
-Nằm viện? Tại sao chị không nói với em từ đầu? Chị ấy bệnh có nặng lắm không? Chị ấy đang ở bệnh viện nào? Em sẽ vào thăm chị ấy ngay lập tức!- Krystal hốt hoảng
-Em không nên đến thăm cậu ấy lúc này! Cậu ấy đang mắc 1 căn bệnh có khả năng lây truyền rất cao và rất nguy hiểm!
-Dù là H1N1 em cũng không sợ, em sẽ ở bên chị ấy dù chị ấy có bị H1N1 đi nữa! Nhưng chị ấy bị bệnh gì vậy, nói cho em biết đi Tae yeon!-Krystal nói với giọng gần như sắp khóc?
Con bé này gan thật, H1N1 nó cũng không sợ ư?
-Cậu ấy bị nhiễm một chứng bệnh còn nặng hơn cả H1N1 nữa!
-Hả????
-Cậu ấy bị nhiễm virus H6N2!- Tae yeon khẳng định
-H6N2? Chị đang đùa em đấy hả, Tae yeon? Virus gì mà lạ vậy?
-Không, đó là 1 loại virus mới, kết hợp giữa H1N1 và H5N1! Cậu ấy đang được cách ly và điều trị đặc biệt! Cả chị cũng không thể vào thăm cậu ấy!
-Vậy… bây giờ chị ấy sao rồi?- Krystal bật khóc
-Em đừng lo, cậu ấy được phát hiện bệnh sớm nên sẽ không sao! Đừng khóc! Nếu cậu ấy biết em khóc thì sẽ không vui đâu!
-Nhưng…
-Thôi nào, Kry! Cậu ấy sẽ không sao đâu! Điện thoại chị hết pin rồi! Chị phải tắt máy đây!
-Nhưng….
Tít… tít… tít…
….
-Tae yeon! H6N2 là cái quái gì vậy? Cậu mới phát minh ra chủng virus ấy hả? Tại sao tớ phải là kẻ đầu tiên nhiễm cái thứ virus quái gở ấy hả?- Yuri hỏi
-Cậu không nghe con bé nói sao? Nó thích cậu đến nỗi H1N1 nó cũng không sợ cơ mà! Thật là… cậu khiến tớ có cảm giác tội lỗi quá! Tớ vừa nói dối con bé và nó tin tớ! Nó lo cho cậu đến nỗi phát khóc đấy! Liệu mà nhanh chóng khỏi bệnh rồi đến Studio đi, nếu không con bé sẽ lục tung tất cả các bệnh viện trong thành phố này để tìm cậu đấy!
-Nhưng…
-Nhưng cái gì nữa?
-Cậu khiến con bé tin rằng tớ đang bị điều trị cách ly cơ mà? Nghĩa là tớ sẽ không đến Studio trong 1 thời gian dài phải không? Cậu thấy tớ nên giả vờ bệnh khoảng bao lâu là được?
-1 tuần? Được không?
-1 tuần, có lẽ là được đấy! Nhưng sẽ chán lắm! Cậu biết tớ không thích nằm dài ở nhà mà không có việc gì làm cơ mà!
-Nhưng 1 tuần ấy cậu sẽ rất thú vị đấy, nhất là khi cậu được ở cạnh 1 người đẹp như Soo yeon!- Tae yeon chỉ về phía Soo yeon, cười đầy hàm ý
-Thú vị? Người đẹp?Cậu nghĩ tớ sẽ là gì với cô ấy?
-Tuỳ cậu!
-Còn cậu, 1 tuần ấy cậu cũng sẽ ở cạnh cô ta đấy thôi! Cậu quên là 2 chúng ta ở cùng nhà trọ à?
-Cậu nói đúng, suýt tí nữa là tớ quên, tớ và Fany sẽ đi Incheon trong 1 tuần! Cậu biết đấy, tất cả là vì họ: Girls’ generation! Cô ấy bảo cô ấy muốn tận mắt gặp họ dù chỉ 1 lần trong đời!
-Vậy là cậu phải đi vắng khoảng 1 tuần? Và sẽ chỉ có tớ và cô ấy ở nhà?
-Uh, có sao đâu!
Trời ơi! 2 người ở nhà? Mình và cô ta?
Quần đùi… áo ba lỗ, trông cô ta…
Không! Tại sao từ khi gặp cô ta trong đầu mình chỉ toàn là quần đùi và áo ba lỗ không vậy?
Không được! Mình phải mua cho cô ta quần dài, cả áo cũng dài luôn! Chỉ có như vậy mới khiến mình quên đi hình ảnh sexy của cô ấy!
-Yah! Hai cậu làm gì mà đứng ở đó thầm thì hoài vậy? Cả cậu nữa, Yuri, Soo yeon đang chờ cậu quyết định cô ấy sẽ mặc gì nè!-Fany gọi
-Tớ?- Yuri ngạc nhiên
-Phải! Cô ấy sợ cậu sẽ lại nói là cậu ghét con gái ăn mặc kì cục đấy!-Fany nháy mắt với Soo yeon
-À, tớ đến liền!
…
Trong khi đó, cách nơi Yuri đang đứng không xa, có 1 người đang lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Yuri…
-Này, cậu nhìn gì vậy?
-Không có gì cả!- người ấy trả lời một cách lạnh lùng
-Cậu không dấu mình được đâu! Cái cách cậu nhìn chị ta cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống chị ta vậy! Có phải cậu đang nhìn bà chị có nước da ngăm không? Chà, chị ta đẹp thật đấy! Sao cậu không lại làm quen đi, tớ tin chị ta sẽ đưa số điện thoại của mình cho cậu bằng 2 tay và nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc đấy!
-Cậu nghĩ vậy sao? Cậu nghĩ tớ sẽ khiến chị ta thích tớ sao?
-Tât nhiên! Ai thì không thể, nhưng cậu thì có thể vì cậu là…
-Thôi đi! Tớ không thích chị ta!
Người đó nói rồi quay đi, không quên ném cho Yuri một cái lườm lạnh đến run người…
(cont’d)
Chap 11 (cont’d)
709 năm sau…
Trong 1 khu chợ ởSeoul…
-Cái này là gì, cái này nữa?- Yuri nhăn nhó chỉ vào đống quần áo mà Fany chọn cho Soo yeon
-Chúng đẹp mà! Rất cute!- Tae yeon ủng hộ Fany và tất nhiên, sau lời bình phẩm ngọt ngào ấy, phần thưởng cho Tae yeon là 1 nụ cười vô cùng đáng yêu từ Fany.
-Vâng, đẹp, cute vì đó là Fany chọn! Nhưng Tae yeon à, cậu vẫn nhớ cái áo 3 lỗ có in hình Teangoo chứ? Ai đã tâm sự với tớ rằng mắt thẩm mĩ của Fany quá tệ và cậu đã quê muốn chết khi mặc cái áo ấy ra đường?
-À, thì…
-Này, Kwon Yuri, cậu nghĩ cậu chọn quần áo cho Soo yeon đẹp quá chắc? Cậu toàn chọn cho cô ấy mấy cái áo như bà già ấy, cả quần nữa, chẳng có 1 cái quần ngắn nào cả! Cậu là người mẫu, lại học mĩ thuật mà sao chẳng có óc thẩm mĩ gì cả!
-Cái gì? Tớ không phải là không có mắt nhìn nhưng cậu có hiểu không, nếu cô ấy mặc quần áo mà cậu mua thì kẻ đầu tiên phải chết oan vì sự sexy của cô ấy sẽ là tớ!
-Sexy???-Tae yeon và Fany cùng lúc lặp lại lời của Yuri rồi trố mắt nhìn nhau.
Ôi không…
Mình hố rồi! Kwon Yuri, từ khi gặp Soo yeon, sao mày trở nên ngố vậy?
Soo yeon sẽ nghĩ gì đây? Cô ấy sẽ nghĩ mình là kẻ biến thái mất!
-Sexy… là gì vậy?- Soo yeon ngây thơ hỏi
-Cô không hiểu từ đó sao?- Fany ngạc nhiên
*gật đầu*
-Thôi, tuỳ cậu đấy Fany, muốn mua gì thì mua! Tớ phải đi sửa điện thoại đây, Tae, đi với tớ!- Yuri khoát vai Tae yeon kéo đi trong khi mặt đỏ bừng và môi thì mím chặt lại. Yuri cảm thấy xấu hổ vì đã để lộ tim đen của mình. Cách duy nhất để thoát khỏi tình huống khó xử này là chạy biến đến một nơi nào đấy và sau đó sẽ quay lại gặp Fany và Soo yeon 1 cách bình thường, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra- Yuri nghĩ vậy, dù biết đây là 1 cách giải quyết ngu ngốc nhưng đó là cách duy nhất mà Yuri có thể nghĩ ra lúc này!
Cậu dám chê quần áo mình chọn à? Được! Kwon Yuri, hãy đợi đấy! Cậu muốn chết, mình sẽ cho cậu chết!
-Chị! Lấy cho em cái áo ngủ màu đỏ treo ở đằng kia đi!- Fany chỉ chiếc áo ngủ gợi cảm màu đỏ với cổ áo được khoét thật sâu!
-Wow! Fany à, em thật có mắt nhìn đó! Nếu em mặt cái áo ngủ này thì… gợi cảm phải biết!
-Em không mặt! Cái này dành cho người khác!- Fany cười nham hiểm. Cô cảm thấy hơi có lỗi với Soo yeon nhưng… tội của Yuri đáng chết, phải xử Yuri trước đã!
Fany quay sang bảo Soo yeon:
-Cái áo này tôi tặng cho cô, xem như là quà làm quen của 2 chúng ta!- Fany đưa cái áo ngủ màu đỏ đã được gói lại cẩn thận trong một hộp quà thật đẹp
-Fany, rất cảm ơn cô nhưng… nó có ngắn quá không? Tôi nghĩ… tôi sẽ không dám mặc nó ra đường đâu!- Soo yeon đỏ mặt
-Không! Đây là áo ngủ cơ mà! Hãy mặc nó khi đi ngủ, vừa mát lại vừa dễ chịu!
-Nhưng… Yuri… cô ấy…
-Tại sao cô lại phải sợ Yuri cơ chứ?
-Tôi sợ cô ấy sẽ lại nói cô ấy ghét…
-Soo yeon à!- Fany nhìn thẳng vào mắt Soo yeon- Đừng tin cái danh sách vô lý mà cậu ta đặt ra! Nếu cậu ấy thật sự ghét cô thì cậu ấy đã đẩy cô ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi! Nhưng đằng này lại khác, cậu ấy để cô ở lại nhà, mua quần áo cho cô,điều ấy chứng tỏ Yuri rất quan tâm đến cô, muốn bảo vệ cho cô đấy! Yuri có thể là người khó tính, nhưng cậu ấy là người rất tốt, rất biết quan tâm và chăm sóc người khác!
-Cô ấy quan tâm đến tôi sao?
-Uh! Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên đấy! Yuri mà tôi biết rất lạnh lùng, cậu ấy luôn phớt lờ mọi cô gái xung quanh mình nhưng cô thì khác…
-…
-Vậy nhé! Mặc cái áo này tối nay nhé! Yuri sẽ không nói ghét cô đâu- Fany cười, một nụ cười đầy hàm ý
***
Tại một cửa hàng điện thoại di động nằm tại trung tâm thành phốSeoul…
-Hỏng nặng quá rồi! Xin lỗi cô nhưng chúng tôi không thể sửa được!- Nhân viên cửa hàng lắc đâu khi nhìn chiếc điện thoại của Yuri
-Không còn cách nào sao? Anh có thể cố giúp tôi được không? Chiếc điện thoại này thật sự rất quan trọng đối với tôi!
-Tôi xin lỗi cô, thật sự là hỏng rất nặng! Chúng tôi vừa nhập về nhiều mẫu điện thoại mới, nếu cô cần thì…
-Cảm ơn anh nhưng… có lẽ là không cần ạ! Tôi sẽ quay lại nếu cần 1 chiếc mới!
Yuri đẩy cửa bước ra ngoài, mặt buồn xo.
-Yuri à, tụi mình đã đi hết 6 cái cửa hàng rồi đó! Mình mệt lắm rồi!
-Vậy thì cậu về nhà trước đi!
-Cậu có đi thêm 10 cửa hàng nữa thì cũng vậy thôi! Nó đã bị vỡ làm đôi rồi, không sửa được đâu!
-Do cậu đấy! Đầu gì mà cứng như đá vậy? Đến điện thoại mà vỡ ra làm đôi thì…
-Sao cậu không trách Soo yeon đấy? Cậu có biết lúc ấy tớ đau đến thế nào không?
-Thôi, bỏ đi…
-Sao nhắc đến Soo yeon cậu “hiền kì lạ” vậy?
-Ý cậu là gì hả?
-Thì là kì lạ chứ sao? Cô ta làm hỏng thứ mà cậu quý nhất vậy mà cậu vẫn để cô ấy yên, nếu là tớ thì chắc đã bị cậu cho 1 đạp rồi! Hơn thế lại cho cô ấy ở chung nhà !
-Cậu không thấy cô ấy tội nghiệp sao?
-Phải, cô ta tội nghiệp vì cô ta sexy!- Tae yeon trêu chọc
-…
-Yuri!
-…
-YURI!-Tae yeon hét vào tai Yuri
-Hả?
-Cậu nhìn gì mà như người mất hồn vậy?
-Tớ không biết nữa! Bỗng dưng tớ cảm thấy lạnh cả người, cứ như có ai đó đang theo dõi tớ vậy!
-Ai? Tớ có thấy ai đâu!- Tae yeon nhìn quanh
-Không, thật sự tớ cảm thấy 1 cảm giác rất lạ!
-Có lẽ do cậu mệt quá nên cảm thấy vậy! Thôi, đừng đi nữa, về nhà đi!
-Uh, có lẽ cậu nói đúng, về nhà nào!
Nhưng Yuri đã lầm, linh cảm của cô hoàn toàn đúng, có 1 người thật sự đang âm thầm theo dõi từng hành động của Yuri…
Thật không thể ngờ…
Cô ta là người tốt ư? Mình không tin! Là một kẻ đểu giả và lăng nhăng thì đúng hơn!
Em ấy đã bị lừa thật rồi! Tại sao em ấy lại có thể yêu người như thế này chứ, một kẻ bắt cá hai ta, à không, 1 tay bắt 2 con, 2 tay bắt 4 con thì đúng hơn! Không được, mình không thể để em ấy làm cá của cô ta được! Phải nói cho em ấy biết, nếu không em ấy sẽ giữ mãi cái tình yêu vô vọng ấy! Em ấy thật ngốc, em áy bị cô ta làm cho mê muội rồi!
Kwon Yuri, nhất định tôi sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của cô!
End chap 11
Chap 12
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
7h tối…
“Cạch!”- vẫn tiếng mở cửa quen thuộc như mọi lần. Vẫn là họ, chủ nhân của ngôi nhà- Yuri và Tae yeon.
-Hai cậu đi đâu vậy?- Fany vừa hỏi vừa cầm áo khoác của Tae yeon treo lên móc
-Đi sửa điện thoại, mua một vài đồ dùng sinh hoạt cá nhân cho Soo yeon và cả thức ăn nữa!- Tae yeon đưa túi thức ăn cho Fany.
-Wow! Tối nay ăn lẩu hả?
-Uh! Yuri bảo tối nay liên hoan, mừng Soo Yeon vừa chuyển đến nhà tụi mình! Cậu ấy bảo nhớ món lẩu của cậu đấy, Fany ạ!
-À, vậy sao? Nhưng thường thì những người không có mắt thẩm mĩ thì nấu ăn cũng chẳng ngon lành gì đâu!- Fany liếc xéo Yuri
-Tớ xin lỗi, được chưa? Cậu nấu ăn nhanh đi, tớ đói lắm rồi!- Yuri cười
-Được!- Fany nói rồi chạy ngay vào bếp, theo sau cô là Tae yeon với khuôn mặt hớn hở. Đã lâu rồi họ chưa nấu ăn chung với nhau…
-À, Soo yeon đâu?- Yuri vừa cởi áo khoác vừa nhìn quanh, tìm kiếm Soo yeon
-Tôi đây, cô về rồi à?- Soo yeon mở cửa phòng, mỉm cười với Yuri. Giây phút ấy, Yuri gần như chết trân. Một bộ quần áo đơn giản, chiếc áo thun màu hồng in hình chú chuột Mickey mà cô thích, 1 cái quần lửng màu trắng ôm sát người, cao hơn đầu gối một tí; mái tóc được cắt ngắn hơn một tí, búi cao gọn gàng, để lộ bờ vai nhỏ nhắn; hai bàn tay đan vào nhau dè dặt; một nụ cười dịu dàng, một ánh mắt ấm áp, một giọng nói ngọt ngào… Những gì thuộc về Soo yeon, trong giây phút ấy khiến trái tim Yuri đập trật nhịp… Một người con gái lạ, Yuri quen chưa đầy 2 ngày nhưng lại khiến Yuri có những cảm giác thật lạ lùng…
Thịch… thịch… thịch…
-Uh, sao cô nhìn tôi lạ vậy?- Soo yeon hỏi, hơi nghiêng đầu, mắt mở to hơn một tí. Điều này càng khiến cho Yuri thấy Soo yeon đáng yêu hơn- Uh… Fany bảo tóc tôi dài quá, nên cắt ngắn đi một tí, búi cao lên thì sẽ cảm thấy dễ chịu và xinh hơn. Còn cái áo này… Fany lựa theo sở thích của cô đó, cô ấy bảo cô rất thích chuột Mickey.
Cô ấy… đáng yêu quá…
Mình có nên viết thêm tên cô ấy vào danh sách những điều mình thích không nhỉ?
-À, trông cô có vẻ khá hơn lúc sáng… bộ đồ cũng tạm tạm… tóc để như vậy là được rồi!- Yuri bình phẩm
-Thật chứ, cô không ghét chúng chứ?
-Nếu cô hỏi vậy thì tôi sẽ ghét đấy! Cô vào bếp phụ Fany và Tae yeon đi, tôi sẽ lau nhà và dọn bàn ăn!
-Cô đưa áo khoác cho tôi đi, tôi sẽ cất cho cô!- Soo yeon mỉm cười, đưa hai tay ra chờ đợi chiếc áo khoác của Yuri được đặt vào tay mình…
-Chi vậy?
-Tôi thấy Fany làm vậy với Tae yeon, vậy nên tôi sẽ móc chiếc áo này gíup cô!
-Uh…
Yuri cởi áo khoác, đưa cho Soo yeon, bất giác một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi Yuri…
***
-Fany, Tae yeon, tôi có thể giúp gì cho 2 người không?- Soo yeon hỏi
-À, không, chúng tôi tự lo được mà, dù sao thì cũng sắp xong rồi!- Fany đáp
-Nhưng Yuri bảo tôi vào đây giúp 2 người! Hãy để tôi làm một việc gì đó đi, cha và anh trai tôi đã luôn ngăn không cho tôi làm gì cả… tôi rất muốn biết cảm giác mọi người cùng nhau nấu ăn sẽ như thế nào…
-À, hay là cô giúp tôi bắt nồi nước này nhé, bếp gas bên kia!- Tae yeon nói trông khi đang nhặt rau cùng với Fany.
-Uh, được!- Soo yeon cười vui vẻ
Bếp gas?
Bếp gas! Nghĩa là bếp! Nhưng dùng thế nào đây? Ta có nên hỏi họ không? Họ sẽ nghĩ ta là người kì cục mất! Hôm nay ta đã nhìn mọi thứ trên đường và hỏi Fany nhiều đến nỗi cô ấy nhìn ta hệt như một kẻ rơi từ trên trời xuống vậy! Nếu ta hỏi cả cách dùng bếp thì chắc họ sẽ nghi ngờ về ta, nhưng nếu ta bảo họ ta là công chúa Soo yeon của 709 năm trước thì họ sẽ cho ta bị điên mất! Và có lẽ Yuri sẽ bổ sung công chúa Soo yeon vào danh sách những điều cô ấy ghét! Không được, ta phải học cách quan sát để thích nghi với thế giới hiện đại mới được!
Nhưng bây giờ…làm sao đây? Có lẽ họ vẫn dùng củi để nhóm lửa, nhưng củi để ở đâu nhỉ?
-Soo yeon, sao cô vẫn chưa bắt nước?
-Củi chất ở đâu vậy, Fany?
-Hả? Cô dùng củi để làm gì chứ?
-Tôi nhóm lửa! Bếp đã có ở đây nhưng tôi không thấy củi!
Tae Yeon ngẩn người trước những lời nói kì lạ của Soo yeon nhưng Fany lại tỏ ra bình tĩnh hơn, cô tiến lại gần Soo yeon:
-Nào, chỉ cần đặt nồi nước lên bếp như thế này, vặn cái van này và ấn cái nút này, thế là xong!
-Thật kì diệu, không cần dùng củi sao?- Soo yeon thích thú trước phát hiện mới của mình
-Không, đấy là lí do cái bếp này được gọi là bếp gas!
-Tôi thử nhé! Cách tạo ra lửa này hệt như một phép thuật vậy?
-Phép thuật?- Tae yeon nhắc lại- Soo yeon à, cô…
-Soo yeon, cô chỉ cần lên trên nhà, ngồi nghỉ ngơi và xem Tv là được rồi!
-Nhưng…
-Không nhưng gì cả! Vậy nhé!- Fany nói rồi đẩy Soo yeon lên phòng khách, sau đó quay sang thầm thì với Tae yeon:
-Có lẽ trước khi rơi xuống sông cô ấy đã bị va đầu vào vách núi hoặc bị một chấn động nào đấy nên gây ảnh hưởng đến não bộ! Đó là lí do vì sao cô ta lại hỏi những câu kì cục đến như vậy! Hôm nay đi với tớ mà cô ấy cứ như người trên trời rơi xuống vậy, cô ấy hỏi tất tần tật mọi thứ,về bất cứ thứ gì mà cô ấy bắt gặp trên đường đi! Cô ấy thậm chí còn không biết Girls’ generation là ai nữa!
-À…ra là vậy! Tớ nghĩ là tớ đã hiểu vì sao cô ấy dùng củi để nhóm lửa cho bếp gas! Soo yeon thật tội nghiệp! Chúng ta nên đối xử tốt hơn với cô ấy!
***
Hơn 1 giờ đồng hồ sau bữa ăn…
Nồi lẩu đã được giải quyết gọn gàng…
Một đống vỏ lon bia bị vứt bừa bãi khắp phòng…
-Hic… hic… thứ này ngon thật…- Soo yeon nói bằng giọng lè nhè, tay nắm chặt lon bia, mặt đỏ gay- Fany nói đúng, ta… nên… tin… cô ấy
-Này, cô say rồi đấy!- Yuri, người duy nhất còn tỉnh táo, với tay định giật lấy lon bia từ tay Soo Yeon nhưng bị Soo yeon đẩy ra
-Say???? Say????? Ta…. không say!!! Ngươi, ai cho ngươi cản ta?????- Soo yeon vừa nói vừa cười, chỉ tay thẳng vào mặt Yuri, hét lớn- Ngươi có biết ngươi vừa gây ra tội lớn không??? Hả… ngon thật….- Soo yeon lại uống thêm một ngụm nữa…
-Yah! Tại cậu đấy Fany! Đã bảo là đừng ép cô ấy uống bia cơ mà!- Yuri gắt gỏng với Fany nhưng Fany cũng chẳng khá gì hơn, Fany đang đứng giữa phòng nhảy Gee kết hợp với Genie.
-Trời ơi, Girls’ generation mà thấy cậu thì chắc họ mời cậu về làm biên đạo múa mất! Cứ nhảy một mình đi, mai rồi biết tay tớ!- Yuri định quay sang Tae yeon nhưng Tae yeon đã gục xuống bàn từ lúc nào, miệng lẩm bẩm: “ Fany… Fany… tớ đẹp hơn Teangoo, giỏi hơn Taengoo… nhưng sao cậu lại thích con nhóc ấy hơn tớ, tớ và nó lùn bằng nhau mà, nó có cao gì hơn tớ cho cam…!!!”-Tae yeon nói rồi bật khóc.
Hic, Tae yeon còn xỉn hơn cả Fany nữa!
-Thôi, bỏ lon bia xuống đi, tôi ghét nhất là con gái say xỉn đấy!- Yuri quát lớn, hy vọng câu nói này sẽ có tác dụng với Soo yeon nhưng…
-Gh…Ghét?
-Đúng! Rất ghét!
-Ghét… vậy thì ngươi sẽ làm gì ta?
-Làm gì cô? Tôi sẽ đá đít cô ra khỏi nhà! Tôi không đùa đâu!- Yuri nói rồi giật lon bia ra khỏi tay Soo yeon rồi dìu Soo yeon vào phòng…
-Nằm xuống đi!- Yuri định đặt Soo yeon nằm xuống giừong nhưng Soo yeon đã kịp nắm chặt cổ áo của Yuri lại, kéo Yuri nằm lên người mình… Khuôn mặt của họ cách nhau chỉ vài milimet….
Cô ta xỉn rồi… Không lẽ cô ấy định…
-Buông tôi ra đi!- Yuri vừa nói vừa đẩy Soo yeon ra nhưng vô ích…
-Ngươi… ghét ta lắm sao?- Soo yeon bật khóc…
-Ghét?
Cô ta nói gì vậy? Hay cô ấy muốn ám chỉ cái danh sách mà mình lập ra cho cô ấy?
-Không! Tôi không ghét cô…
-Vậy sao ngươi lại muốn đuổi ta đi, muốn đẩy ta ra khỏi ngươi cơ chứ? Ngươi biết ta đã sống như thế nào không khi không có ngươi bên cạnh không? Ta hận ngươi…
-Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi! Tôi sẽ không đá cô ra khỏi nhà đâu…
-Ngươi toàn nói láo thôi… ngươi xem ta như đồ chơi vậy…ngươi đáng ghét lắm…- Soo yeon khóc to hơn
-Cô say…
Soo yeon không để cho Yuri nói hết câu… Môi của họ kề nhau… một nụ hôn…
Lúc 8h30ph đêm hôm ấy, Yuri có nụ hôn thứ 2 của đời mình, 1 lần nữa, Yurri lại ở tình thế bị động…
Cũng vào lúc ấy, công chúa Soo yeon có nụ hôn đầu tiên của đời mình …
Một nụ hôn đơn phương từ phía Soo yeon, cưỡng ép, pha lẫn cả mùi bia nồng nặc, vị cay của lẩu… nhưng Yuri không muốn đẩy Soo yeon ra…
Cô ấy…
Cô ấy…
Không hiền như mình nghĩ…
Cô ấy không ngọt ngào như mình nghĩ…
Cô ấy rất mạnh mẽ…ít nhất là vào lúc này…
Và nụ hôn này… tuyệt hơn cả những gì mình tưởng tượng…. dù nó có mùi của bia, hơi chát và cay nồng… hơi ươn ướt…
Yuri ngẩn người với nụ hôn của Soo yeon…
Còn Soo yeon, nàng chỉ cười nhạt…
-Ta yêu ngươi! Bây giờ ngươi có từ chối ta thì cũng vô ích thôi! Ta đã thuộc về ngươi rồi, cả đời này ngươi sẽ phải chăm sóc cho ta… Yul ạ… Ngươi bị ta trói chặt rồi...
Yul?
Yul?
Yul?
Hôn lầm…?
Buổi tối hôm ấy, một buổi tối mát mẻ và dễ chụi, đó là dự báo thời tiết nói vậy…
Nhưng với Kwon Yuri, một cô gái 21 tuổi vừa có nụ hôn thứ 2, lại là một đêm vô cùng nóng nực và khó chịu, một đêm dài mất ngủ trên ghế Sofa…
Lần đầu tiên trong đời cô mất ngủ vì người có tên là Soo yeon…
Nói về công chúa Soo yeon, sau khi Yuri rời khỏi phòng, nàng chợt nhớ đến món quà mà Fany tặng…
Nàng mặc nó, cái áo ngủ ấy mà không biết rằng một lần nữa, nàng sẽ khiến cho người mà nàng gọi là Yuri ăn ngủ không yên…
-Fany nói đúng, mặc chiếc áo này rất dễ chịu…
Nàng đi ngủ, ngủ một giấc ngon lành…
End chap 12
Chap 13
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
Sau một đêm dài say xỉn của Tae yeon và Fany…
-Um… nhức đầu quá…- Tae yeon lồm cồm bò dậy, cảm thấy nhức mỏi cả người, đầu đau như búa bổ. Fany cũng chẳng khá gì hơn cô, cứ gục lên gục xuống trên vai Tae yeon.
-Yah… Fany à, đừng dựa tớ nữa… mệt lắm…
-Uh… không… vai cậu rất êm, cho tớ mượn đi…- Fany nhõng nhẽo
-Hai cậu dậy rồi à?- Yuri bước ra từ bếp với cặp mắt thâm quần vì mất ngủ
-Ơ… Yuri, sao nhìn cậu hệt như con cú vậy, 2 mắt thâm quần, mặt mũi bơ phờ, tóc tai thì xù hết lên cả!- Tae yeon hỏi
-Hả, vì sao ư? Vì 2 cậu đấy! Cậu nghĩ ai đã rửa hết đống chén bát mà các cậu thải, ai vứt vỏ lon bia, ai lau nhà, ai đắp chăn cho 2 cậu ngủ ngon đến bây giờ hả?
-Nhưng cũng không đến nỗi khiến cậu thảm hại đến vậy! Nhìn cậu cứ như là…
-Là gì?
-Mất ngủ cả đêm vậy!
Fany cũng gật gù đồng ý với Tae yeon:
-Hơn thế nữa nhìn cậu cứ như vừa…
-Vừa cái gì?
-Vừa làm cái chuyện “ba chấm” đến nỗi mất hết cả sinh khí!- Tae yeon và Fany phá lên cười khiến mặt Yuri đỏ hết cả lên
-MỚI NGỦ DẬY NÊN ĐẦU ÓC CẬU CHƯA TỈNH TÁO HẢ? ĐỪNG CÓ MÀ NÓI LUNG TUNG!
“Ba chấm”?
Fany thật là…
Tối qua không phải là ba chấm, mà chỉ là một chấm…
Một nụ hôn thôi, nhưng cũng đủ để khiến mình mất ngủ…
Đáng ghét thật! Tại sao mình lại phải luôn là người bị động trong mọi nụ hôn cơ chứ, ít nhất là cho đến bây giờ!
Việc duy nhất họ làm với mình là kéo mình xuống và hôn mà không cần biết mình nghĩ gì. Soo yeon cũng vậy, hệt như con bé ấy! Nhưng dù sao thì Soo yeon cũng đang say, con bé ấy thì hoàn toàn tỉnh táo!
Mà không biết sáng nay cô ấy tỉnh dậy cô ấy có nhớ gì không nhỉ?
-Yuri, sáng nay ăn gì vậy?
-Tớ nấu cháo rồi đấy! Nhưng các cậu từ từ hãy ăn, uống nước cà chua trước đã. Thứ ấy sẽ giúp 2 cậu giã rượu và tiêu hoá tốt hơn đấy!
-Cảm ơn cậu!
-Uh! Ủa, cậu đi đâu vậy, Tae yeon?
-Vào phòng tớ chứ đâu?
-Soo yeon vẫn còn ngủ đấy, đừng đánh thức cô ấy! Đêm qua cô ấy xỉn quá trời luôn.
-Biết rồi, tớ chỉ vào để lấy khăn cho Fany thôi mà!
Tae yeon mở cửa phòng…
30s sau, Tae yeon lập tức quay trở ra…
-Tae yeon, cậu sao vậy? Sao máu mũi chảy tùm lum vậy?- Fany hoảng hốt khi thấy Tae yeon bước ra, mặt đỏ còn hơn cả say rượu, máu mũi chảy ròng ròng.- Yuri, lấy cho cậu ấy hộp khăn giấy đi! Tae yeon à, cậu không sao chứ?
Tae yeon lắc đầu, rồi lại gật đầu, máu mũi chảy một lúc nhiều hơn
-Cậu sao vậy? Cứ lắc đầu rồi gật đầu lia lịa thì ai mà hiểu?
Tae yeon không thể thốt lên tiếng nào, cô chỉ về căn phòng Soo yeon đang nằm.
-Phòng tụi mình hả? Có Soo yeon chứ ai đâu!
-Vào… thì hiểu!- Tae yeon nói trong khi rút khăn giấy liên tiếp để thấm
Yuri bình thản bước vào phòng hệt như Tae yeon khi nãy.
45s sau, Yuri, lập tức đóng sập cửa phòng lại, bước ra ngoài…
-Yah, Yuri, cậu sao vậy? Máu mũi của cậu chảy còn nhiều hơn cả Tae yeon nữa, mặt cậu đỏ cũng như máu mũi của cậu vậy? Hai cậu đang hiến máu tình nguyện hả?
-Khăn… giấy!- Yuri dựa hẳn người vào tường, cô không thể đứng vững được nữa
-Cậu hiểu rồi chứ!- Tae yeon quya sang nhìn Yuri với ánh mắt đầy cảm thông với hai lỗ mũi nhét đầy khăn giấy. Yuri gật đầu, máu vẫn tuôn xối xả.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai cậu thật lạ sau khi bước vào phòng- Fany vừa nói vừa mở cửa phòng, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với 2 người
-Fany! Đừng vào! Nhà tớ hết khăn giấy rồi! Sẽ không có khăn giấy cho cậu đâu!-Tae yeon gọi to.
Người thứ 3, Fany Hwang, cũng như 2 người bạn của mình, bước vào phòng một cách bình thản nhưng xen lẫn một tí tò mò…
15s sau, cô quay trở ra với một nụ cười mãn nguyện trên môi, mọi chuyện hoàn toàn như những gì cô dự kiến, Yuri đang chết vì sự sexy của Soo yeon. Cô trêu Yuri:
-Yah, Yuri, sao mặt cậu đỏ nhìn giống hệt như cái áo ngủ gợi cảm của cô ấy vậy?
Yuri không thể nói tiếng nào, máu mũi vẫn chảy…
Fany thích thú trước phản ứng của Yuri nhưng… cô chợt nhận ra nạn nhân không chỉ có Yuri mà còn cả Tae yeon nữa.
-KIM TAE YEON!!!!
Tae yeon nhìn Fany, mặt ngơ ngác:
-Huh?
-Huh cái gì? Sao cậu cũng chảy máu mũi!
OMG, sao mình lại chảy máu mũi vì Soo yeon, cô ta đâu phải là Fany, chết mình rồi!
Mặt Tae yeon càng đỏ hơn, cô luống cuống:
-Vì… vì… vì…
-Cậu đã thấy những gì?
-Thấy… thấy… thấy những gì mà cậu… chưa- từng- cho- tớ- thấy!
Tae yeon thành thật trả lời mà không ngờ rằng những gì cô vừa nói vừa thổi bùng lên ngọn lửa ghen tuông trong Fany, vừa khiến Fany choáng váng. Đúng, Fany chưa bao giờ mặc cái áo ngủ gợi cảm như vậy cả. Fany nắm chặt đôi bàn tay run run của của mình, hít một hơi thật sau nhìn thẳng vào mắt Tae yeon- người mà cô luôn yêu và tin tưởng, nghẹn ngào nói như sắp khóc:
-Được… cậu nói đúng… tôi đã lầm về cậu…
Fany nấc lên, nước mắt chảy ra, cô giận dữ hét to:
-TÔI SẼ ĐI INCHEON 1 MÌNH VÀ GẶP TAENGOO, ÍT RA THÌ CÔ ẤY CHUNG THUỶ HƠN CẬU! CÔ TA CHỈ BIẾT MỘT MÌNH CÂY NẤM TIFFANY CỦA CÔ TA THÔI!
Fany đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài, Tae yeon ngồi im như tượng, cô quá shock trước phản ứung của Fany. Tae yeon quay sang nhìn Yuri, kẻ vẫn đang tiếp tục chảy máu mũi với ánh mắt cầu cứu…
-Chạy theo cô ấy và xin lỗi đi! Ngồi đây làm gì nữa!- Yuri thúc gịuc Tae yeon.
Tae yeon bật dậy và chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng…
“Rầm!”- Tae yeon xoa cục u trên đầu mình
-Cậu không sao chứ?- Yuri vội đỡ Tae yeon và nhìn người mà Tae yeon vừa tông phải, 1 người với ánh mắt lạnh lùng, mái tóc cắt ngắn, trông rất ngầu. Nhưng Yuri không hề quen người này
-Em thấy rồi chứ?- người ấy quay sang nói với cô bé đứng sau lưng mình- Cô ta quan hệ quan hệ với 2 người cùng 1 lúc. Cô ta chỉ là tên lăng nhăng mà thôi!
-Krystal….
Yuri ngạc nhiên khi nhận ra cô bé đứng sau người lạ mặt ấy chính là Krystal, chủ nhân nụ hôn đầu tiên của Yuri…
(cont’d)
Chap 13(cont’d)
709 năm sau…
Trước cửa nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
-Krystal…
Yuri ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Krystal. Cô bé đang nhìn Yuri bằng ánh mắt giận dỗi…
-Em đã tin Amber rồi chứ? Bà chị này và cả người vừa chạy ra khỏi nhà lúc nãy nữa, họ đều là người tình của chị ta! Chị ta không phải là Romeo của em! Chị ta chỉ là 1 kẻ lừa tình!
-Cậu là ai? Tôi nghĩ cậu không có quyền nói với tôi như thế, và cả bạn tôi nữa!- Yuri nghiêm giọng, nhìn thẳng vào mắt Amber, Yuri cảm thấy rất khó chịu với những lời Amber vừa nói
-Tôi là ai, chị không cần quan tâm! Chị nợ em ấy một lời xin lỗi!
-Tôi nợ Krystal một lời xin lỗi? Đúng, tôi đã nói dối em ấy về việc tôi bị bệnh. Còn cậu, cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền xúc phạm bạn tôi!
-Xúc phạm bà lùn này?- Amber chỉ Tae yeon
-Yah! Nhóc con! Cậu nhỏ tuổi hơn chúng tôi đấy! Sao ăn nói vô lễ thế hả?- Tae yeon vừa xoa cục u vừa lườm Amber
-Yuri…- Krystal lên tiếng
-Em không cần nói nhiều với chị ta! Em thấy rồi đấy! Chúng ta đi thôi, quên cô ta đi!- Amber nói rồi nắm tay krystal nhưng bị Krystal đẩy ra, cô bé tiến về phía Tae yeon và Yuri:
-Yuri, em đáng ghét đến vậy sao? Em khiến cho chị sợ đến nỗi phải giả vờ bệnh sao? Em… không xứng với chị ư…?
-…
-Cả chị nữa, Tae yeon, chị biết em thích Yuri nhiều như thế nào mà? Tại sao chị lại có thể nói chị ấy bị nhiễm virus H6N2 chứ? Chị biết em lo cho Yuri đến mức nào không?
-Em nên…
-Amber, đây là chuyện riêng của em và Yuri, Amber đừng xen vào có được không?- Krystal quay sang nhìn Amber, Amber đành im lặng.
-Chị xin lỗi!- Yuri nói- Chị không cố ý nói dối em, chị là…chị có một vài việc không tiện để nói với em mà thôi. Em cũng đừng trách Tae yeon, cậu ấy chỉ là bí quá không còn cách nào khác nên mới nói dối em. Em cứ trách chị đi!
Krystal không nói gì, cô bé chỉ nắm lấy tay Yuri, nhìn chăm chăm người đã khiến cô lo lắng mấy ngày hôm nay, chỉ cần người ấy khỏe mạnh, đối với cô bé thế là đủ. Tình yêu là vậy đấy, thật ngốc nghếch. Cô bé không thể giận yuri vì cô rất thích Yuri. Nhưng Krystal không hề nhận ra rằng những cử chỉ quan tâm mà cô dành cho Yuri đang khiến trái tim của Amber nhói đau vì… Amber thích Krystal, từ lâu lắm rồi…
-Sao mắt chị thâm quần thế này? Chị mất ngủ hả?
Yuri càng cảm thấy có lỗi trước sự quan tâm của cô bé. Yuri không biết nên làm gì nữa…
Khi nhìn Krystal, Yuri lại nghĩ đến Yoona, cô bé quá giống Yoona. Vậy nên, khi cô bé khóc, Yuri nghĩ rằng Yoona đang khóc. Khi krystal buồn, Yuri nghĩ rằng Yoona đang buồn và mỗi khi Yoona buồn, Yuri chẳng thể nào vui được…
-Yuri…
Ngay lập tức Krystal quay lại nhìn người vừa gọi tên Yuri, một cô gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ với chiếc áo ngủ gợi cảm ôm sát thân người…
-Soo yeon…? Cậu kia, che mắt lại!
Yuri chỉ về phía Amber rồi vội kéo chiếc áo trên móc khoác lên người Soo yeon. Soo yeon không nên xuất hiện vào lúc này, nhất là với bộ dạng này…
-Tôi tỉnh dậy nhưng chẳng thấy ai cả… đêm qua…- Soo yeon vừa nói vừa xoa đầu, lần đầu tiên nàng hiểu cảm giác của người say. Thật khó chịu! Soo yeon không thể nói hết câu, cô dựa vào người Yuri mà không nhận ra Krystal đang nhìn mình với cặp mắt hình viên đạn…
Krystal nhìn Yuri, rồi lại nhìn Soo yeon…
Cách họ dựa vào nhau, cách cô ta gọi tên Yuri, cách Yuri chăm sóc cho cô ta…
Yuri không biết rằng mình vừa vô tình làm tổn thương cô bé…
-Chị…
Yuri vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không thể đẩy Soo yeon ra, Soo yeon cần một bờ vai…
-Hai người… đây là chuyện khó nói của chị hả? Em thật thất vọng về chị! Chị đưa cô ta về nhà và… 2 người… Chị tệ lắm!- Krystal giận dữ nhìn Yuri, cô bé quẹt nước mắt bỏ đi.
-Chị được lắm! Chị đúng là không tốt lành gì mà! Chờ đấy! Tôi sẽ tính sổ với chị sau!- Amber nói rồi đuổi theo Krystal, không quên ném một cái nhìn lạnh lùng cho cả Yuri và Soo yeon…
-Sao Krystal lại phản ứng như vậy?- Yuri hỏi Tae yeon.
-Nếu tớ là con bé, tớ cũng sẽ phản ứng như vậy! Thậm chí còn cho cậu một cái tát nữa đấy!
-Tớ làm gì sai?
-Thì cậu cứ nhìn lại tư thế của cậu với Soo yeon đi, cả cái áo ngủ của cô ấy và khuôn mặt bơ phờ của cậu nữa... cứ như là, cậu vừa “…” với cô ấy đêm qua vậy!
-"..." Hả?
Yuri giật mình khi hiểu ra những gì Tae yeon vừa nói…
Áo ngủ gợi cảm?
Khuôn mặt bơ phờ, mắt thâm quần…
Tóc tai bù xù…
Cô ấy bước ra từ phòng mình, gọi tên mình, lại còn nói đêm qua nữa chứ…
Và bây giờ cô ấy dựa vào người mình…
Ôi không…
Krystal hiểu lầm mình rồi!
End chap 13
Còn về việc tác giả định viết fic hài thì… định viết một sad fic, nhưng càng viết lại càng giống fic hài. Chỉ là au nghĩ đến đâu thì viết đến đấy, những đoạn hài cũng là chợt nảy ra trong lúc hứng thú thôi. Au cũng không biết fic hài được đến khi nào nữa, nhất là sau khi Yoona tỉnh dậy. Còn bi giờ thì cứ cười trước cái đã!^^
Chap 14
709 năm sau…
Tại Enomis studio…
“Cốc! cốc! cốc”- Amber gõ 3 tiếng liên tiếp lên cửa phòng Krystal nhưng những gì Amber nhận được vẫn là sự im lặng…
-Em đừng ngồi lì trong phòng nữa! Em phải ăn một ít gì đi chứ? Em đã nhịn đói từ sáng đến giờ rồi đấy!
-…
-Krystal! Amber van em đấy! Em không thể tự nhốt mình trong phòng mãi như vậy được! Chị ta…
-Amber?- Heechul vỗ vai Amber, bên cạnh anh là Hankyung
-Ơ, 2 anh về lúc nào vậy? Chẳng phải anh và anh hai em 2 ngày nữa mới về đếnSeoulsao?
-À, có một vài chuyện cần giải quyết nên anh và Heechul vềSeoulsớm hơn dự định! Krystal sao vậy?- Hankyung hỏi
-Em ấy ngồi lì trong phòng từ sáng đến giờ! Em ấy không chịu ăn gì cả!- Amber thở dài
-Krystal, anh hai nè! Mở cửa phòng cho anh đi!- Heechul gọi nhưng cô bé vẫn không trả lời
-Hay để tớ đi lấy chìa khóa dự phòng?- Hankyung đề nghị
-Không! Con bé sẽ giận nếu chúng ta tự ý vào phòng nó đấy!
-Nhưng phải làm sao đây? Em lo cho Krystal quá!
-Không sao đâu Amber, có lẽ con bé lại giận hờn gì ấy mà. Có lẽ chỉ có một người mới khiến con bé nguôi giận được thôi!- Heechul cười
-Ý anh là…
-Yuri! Con bé quý Yuri lắm! Chỉ cần…
-Yuri? Anh đừng nhắc đến chị ta nữa! Chị ta…
-Đủ rồi đấy Amber!- Krystal đột ngột mở cửa phòng, đôi mắt cô bé đỏ hoe - em đã nói là chuyện riêng của em và Yuri mà! Amber xen vào chỉ khiến em cảm thấy khó chịu thôi! Cả 2 anh nữa, về phòng đi! Em không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý đâu!
“Rầm!”- cô bé đóng sập cửa phòng lại.
-Amber, chuyện gì đã xảy ra vậy? Xen vào chuyện giữa Yuri và Krystal là sao?- Heechul hỏi
-…- Amber lúng túng, không biết nói gì với Heechul. Nếu Amber nhắc đến Yuri một lần nữa thì chắc chắn Krystal sẽ giận Amber thật sự. Amber ghét điều đó, ghét cả người có tên là Yuri
-Heechul à, không sao đâu. Chỉ là 1 sự hiểu lầm thôi mà! Anh đừng lo!
-Yuri?
Heechul ngạc nhiên khi thấy Yuri đang đứng sau lưng mình với 1 cái bánh pizza thật bự…
-Chẳng phải em bị ốm sao?
-À… chuyện đó thì…
-Chị đến đây làm gì? Tôi nghĩ nơi này không đón tiếp chị!- Amber tất nhiên không cảm thấy thoải mái một tí nào trước sự có mặt của Yuri. Trong mắt Krystal, Yuri là người cô bé tôn sùng, nhưng với Amber, Yuri là một kẻ chẳng ra gì. Lòng ghen tuông, sự đố kị và cái “tôi” của mình khiến Amber trở nên mất bình tĩnh.
-Amber! Chị ấy lớn tuổi hơn em đấy! Ăn nói cho lịch sự đi! Anh có dạy em ăn nói với người lớn như vậy không?- Hankyung nghiêm giọng với Amber
-Nhưng…
-Có lẽ chúng ta nên đi! Tớ nghĩ Yuri sẽ giải quyết được chuyện này thôi, phải không, Yuri?- Heechul nháy mắt với Yuri rồi kéo Amber và Heechul đi. Chỉ còn một mình Yuri đứng trước cửa phòng Krystal…
“Cốc! cốc! cốc!”
-Krystal, bánh pizza đã được mang đến rồi nè!
-…
-Krystal! Nếu em ăn tối sau 7h thì vòng 2 của em sẽ to hơn đấy!
-…
-Krystal! Chị sắp chết vì chờ đợi mất!
-…
-Amber! Khoan đã, có gì thì chúng ta hãy từ từ nói chuyện với nhau! Cậu đừng đánh tôi!- Yuri hét lớn
-Amber! Buông Yuri ra! Em sẽ…- Krystal vội mở cửa phòng nhưng cô bé đã bị lừa. Chẳng có Amber nào ở đây, chỉ có Yuri với một nụ cười đắc thắng trên mặt mà thôi.
-Chị lại lừa em! Và em vẫn là một con ngốc! - Krystal giận dỗi, cô bé định đóng sập cửa phòng lại nhưng Yuri đã kịp nắm lấy tay cô bé
-Em vẫn chưa ăn tối phải không? Chị đã mang đến món em thích nhất này!- Yuri đưa cái bánh pizza ra trước mặt cô bé.
-Em nghĩ em giận đủ no rồi!
-Vậy thì em sẽ đói ngay thôi, vì chị biết em sẽ hết giận chị rất nhanh!- Yuri cười
-Chị đang nghĩ gì vậy? Chị nghĩ em dễ dãi như cô gái ở nhà chị lúc sáng ư?
-Krystal! Chị không thích em nói như vậy đâu! Chị đến đây cũng là vì chuyện ấy! Chị nghĩ em đã hiểu lầm một vài chuyện!
-Chị đến đây vì cô ta?
-Và cả chị nữa! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!
-Vậy là em và Amber nhìn lầm? Yuri à, em đã 16 tuổi rồi, em không còn là 1 con bé 13 tuổi nữa! Em nghĩ là em hiểu những gì đã xảy ra giữa 2 người!
-Em hiểu như thế nào?
-Chị muốn em nói ra sao?
-Vậy thì chị sẽ nói cho em nghe! Nhưng trước tiên, em hãy ăn cái bánh này đã…
…
30ph sau…
Trong phòng Krystal…
-Em thấy thế nào? Ngon chứ?
-Uh… nhưng…
-Huh?
-Chị nghĩ em ích kỉ đến mức đẩy một người tội nghiệp như vậy ra khỏi nhà chị sao?
-Tất nhiên là không! Nhưng chị không biết em sẽ phản ứng như thế nào trước việc chị để cô ấy ở lại nhà mình!
-Yuri à, giữa 2 người… không xảy ra chuyện gì chứ?- Krystal nhìn thẳng vào mắt Yuri
-À, tất nhiên là không!
Nếu con bé mà biết việc cô ta hôn mình thì…
Không, đây sẽ là bí mật của riêng mày và cô ấy thôi!
Nhưng tệ thật, cô ấy chẳng biết là cô ấy có bí mật này! Cô ấy chẳng nhớ gì cả! Những gì cô ấy nhớ là Fany đã ép cô ấy uống cái thứ nước màu vàng, có bọt mà Fany gọi là bia và sau đó, cô ấy tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cả cái áo ngủ ấy nữa, cô ấy không hề nhớ tại sao mình lại mặc nó… cô ấy cũng chẳng nhớ chuyện đã hôn mình. Hay thật! Bây giờ thì cô ấy vẫn cứ ngủ và Tae yeon phải lập tức đi Incheon để xin lỗi Fany!
-Nhưng sao chị ấy lại mặc cái áo….
-Chính chị cũng không biết cô ấy lấy đâu ra cái áo ấy nữa! Cũng có thể nó là của Tae yeon. Chị không quan tâm.
-Yuri à…- Krystal ngồi gần lại bên Yuri, cô bé nhìn Yuri bằng ánh mắt ngọt ngào nhất- em đã 16 tuổi rồi
-Chị biết!
-Em đã đủ lớn để…- cô bé ngượng ngùng- có người yêu…
-Nhưng không phải là chị! Em vẫn là 1 cô bé và dù em có 18 hay 20 tuổi đi nữa thì vẫn vậy! Với chị, em mãi là cô bé dễ thương chị gặp bên ban công hôm ấy. Chị luôn nghĩ về cô bé ấy như 1 đứa em gái đáng yêu nhất của chị!- Yuri vuốt tóc cô bé
-Vì sao? Em không xinh đẹp ư? Với chị em vẫn là 1 con nhóc 13 tuổi sao? Em đã bước sang sinh nhật tuổi 16 rồi, em muốn chị giới thiệu em với mọi người như tư cách bạn gái của chị chứ không phải là em gái chị!
-Em rất đẹp! Em có thể khiến bất kì chàng trai nào quỳ dưới chân em để được em yêu, nhưng đó không phải là chị!
-Vì sao? Ngay từ lần đầu tiên gặp chị 3 năm trước em đã biết chị là Romeo của em rồi!
Ôi không…
Con bé quá lãng mạn…
Nó vẫn cứ tin mình là Romeo của nó…
3 năm trước…
Trong kí ức của Yuri…
Khi ấy, Yuri chỉ mới 18 tuổi, chân ướt chân ráo lênSeoul…
Vừa đi học, vừa làm thêm. Công việc đầu tiên mà cô nhận làm là nhân viên giao bánh pizza…
-Aishhh! Rốt cuộc là cái nhà quái quỷ ấy ở đâu đây? Mình đã đi lòng vòng từ nãy giờ rồi! Số nhà 709, thật sự là nó ở chỗ nào vậy? Mình đọc muốn nát cái bản đồ thành phố mà vân không tìm thấy!- Yuri gãi đầu với việc tìm ra căn nhà mà cô phải giao bánh. Đã hơn 45 ph trôi qua, nếu cô không giao kịp chiếc bánh pizza này thì chắc chắn cô sẽ mất ngay công việc làm thêm của mình.
“A!”- Yuri ôm đầu kêu lên, 1 chú gấu bông màu trắng vừa hạ cánh an toàn trên đầu cô. Yuri ngẩn đầu nhìn lên ban công nơi chú gấu trắng ấy được ném ra, một cô bé xinh xắn, 2 bím tóc cột cao, trong bộ váy màu trắng hệt như màu chú gấu bông đang nhìn chăm chăm Yuri…
-Cái này là của em hả?- Yuri đưa chú gấu bông lên cao, trước mặt cô bé
-Phải!
-Sao em lại ném nó đi vậy? Nó còn rất mới cơ mà!
-Tôi không cần! Thích thì chị cầm đi! Tôi còn một đống nữa này, cần thì tôi vứt xuống cho!- cô bé lạnh lùng đáp
-Yah! Em ăn nói cho lễ phép đi chứ! Ai dạy cho con nít xưng hô “tôi” với người lớn như vậy hả?
-Còn chị, tại sao chị lại quan tâm đến tôi? Dù gì thì chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến nhau cả!
-Nhưng em vừa ném con gấu bông này vào đầu chị!
-Vậy thì xin lỗi! May cho chị là tôi chưa ném chậu bông này xuống đấy!
-Em định giết người đi đường hả?
-Còn chị, không có chuyện gì làm hay sao mà cãi nhau với tôi?
Ừ nhỉ, con bé nói đúng, mình còn phải giao bánh pizza cơ mà! Chết rồi, cãi nhau với nó hết 15ph rồi! Ông chủ sẽ đuổi việc mình mất!
Yuri thầm nghĩ rồi kéo lại cái mũ lưỡi trai của mình và bỏ đi nhưng chỉ được vài bước, lại thêm một con gấu bông nữa được ném thẳng vào đầu Yuri…
-Chị định đi thật hả?- con bé buồn rầu nhìn Yuri
-Đó không phải là điều em muốn sao?- Yuri lại quay lại ban công nơi con bé đang đứng…
-Ở lại một tí đi! Từ sáng đến giờ em ở nhà chỉ có một mình thôi!
-Và em nghĩ em ném đồ đạc ra khỏi nhà thì người ta sẽ chú ý đến em?
Cô bé gật đầu khiến Yuri bật cười:
-Sao em con nít quá vậy? Em không có người bạn nào sao? Chị nghĩ cứ ném đồ chơi tùy tiện ra đường như vậy không phải là cách tốt đâu!
-Em chỉ có một người bạn thôi! Nhưng cậu ấy vừa cùng gia đình di cư sang Mỹ ngày hôm qua rồi! Bố em thì lúc nào cũng bận bịu với mấy cô người mẫu ở Studio cả!
-Nhưng chị không thể đứng đây mãi được! Chị phải đi giao bánh!- Yuri chỉ vào chiếc bánh pizza trên tay mình- Nhưng tệ thật! Chị chưa tìm ra căn nhà mà chị cần giao bánh!
-Chị sẽ không tìm ra đâu!
-Sao vậy?
-Vì em chính là người gọi điện đến cửa hàng bánh pizza! Đúng là con đường này nhưng địa chỉ em cho là giả đấy! Chị đang tìm căn nhà số 709 phải không?- con bé cười
-Aishhh! Thật là… em có cảm thấy vui khi khiến cho kẻ tội nghiệp này đi lòng vòng từ sáng đến giờ không?
-Rất vui!- cô bé lại cười to hơn nữa
-Vậy thì em vui một mình đi! Chị không có thời gian!- Yuri bực mình
-Khoan đã!- cô bé gọi Yuri rồi leo lên lang cang và thả 2 ta ra…
Yuri không thể tin vào mắt mình, lần này “vật” trên ban công rơi xuống không phải là 1 con gấu bông hay một chậu hoa mà chính là cô bé…
-Em điên hả? Em có biết là nguy hiểm lắm không?- Yuri thở phào khi đón được cô bé, nhưng cả 2 đều ngã nhào ra đất. Bất đắt dĩ, Yuri trở thành tấm nệm của cô bé.
-Em biết! Nhưng em biết chị sẽ đỡ em!- Cô bé cười
Con bé này…
Sao giống Yoona quá vậy? Rất giống, hệt như Yoona thu nhỏ vậy!
Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Yoona từ chối mình và bây giờ thì 1 cô bé giống em ấy lại tìm đến với mình! Chuyện này thật lạ!
“Chụt!”
-Em làm gì vậy?- Yuri giật mình trước nụ hôn của cô bé
-Chị ngốc thật! Chị không biết đó là 1 nụ hôn sao?
-Một nụ hôn? Nhưng… là hôn môi! Em hiểu ý nghĩa của nó không?- Yuri đỏ mặt. Vậy là đi tong nụ hôn đầu đời! Yuri luôn nghĩ sẽ dành nó cho Yoona nhưng bây giờ, người có nó lại là một cô bé “giống” Yoona…
-Em hiểu chứ! Em chỉ dành nó cho Romeo của em thôi!- con bé lại cười nghịch ngợm
-Romeo?
-Uh! Chị không nhận ra em đang chờ chàng Romeo bên ban công của mình sao? Khi Juliette gặp Romeo lần đầu tiên, cô ta chỉ mới 13 tuổi, bằng tuổi của em!
-Nhưng chị là Kwon Yuri, chị không phải là Romeo!
-Em là Krystal Jung! Nhưng từ bây giờ, em là Juliette Jung và chị là Romeo Kwon…
…
3 năm sau…
Krystal đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, dù không giống hệt Yoona nhưng khuôn mặt Krystal phản phất một cái gì đó khiến cho Yuri nghĩ về Yoona, nhất là mỗi khi cô bé suy tư, đôi chân mày hơi nhíu lại càng khiến Yuri nghĩ về Yoona nhiều hơn…
Cô bé vẫn như ngày xưa… vẫn tin Yuri là Romeo của mình…
-Chị nghĩ gì vậy, Yuri?
-Chị nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!
-Ngày hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời em! Em đã hiểu thế nào là tình yêu sét đánh!- Krystal nói rồi tựa đầu lên vai Yuri
-Nhưng không phải với chị! Kwon yuri, 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên Seoul, mất ngay công việc làm thêm đầu tiên vì giao 1 cái bánh pizza mất đến 2 tiếng đồng hồ, đã vậy lại làm rách bộ đồng phục và phải đèn tiền vì vô tình làm cái nệm bất đắt dĩ cho 1 cô bé rơi từ lầu hai xuống. Và…
-Chị đã có First kiss của cô bé ấy!
-Hic! Khi ấy em mới 13 tuổi! Em còn quá nhỏ! Chị có cảm giác hệt như chị là một kẻ lợi dụng vậy!
-Nhưng 3 năm sau tình cảm của em vẫn vậy! Thậm chí em còn thích chị hơn lúc trước nữa!
-Krystal, đó không phải là tình yêu! Giả sử một người khác không phải là chị bị em ném con gấu bông trúng đầu thì họ sẽ vẫn dừng lại và nói với em những lời như chị nói vậy!
-Nhưng… sau đó họ sẽ không mang đến cho em cảm giác như khi ở bên chị! Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên em gặp chị, em đã thích chị rồi! Đó là lý do vì sao em quăng con gấu bông thứ 2 vào đầu chị! Em tin tụi mình có duyên với nhau từ kiếp trước!
-Kiếp trước?
-Nếu có duyên, dù trải qua hàng trăm năm đi nữa, những người yêu nhau sẽ vẫn tìm đến với nhau!
-Thật sao? Làm sao họ có thể nhận ra nhau cơ chứ? Ai nói rằng hàng trăm năm sau họ vẫn là họ?
-Nhưng trái tim của họ vẫn cùng chung 1 nhịp đập! Chỉ những người yêu nhau thật sự mới biết họ đang tìm kiếm ai mà thôi!
-Chị không tin!
-Rồi chị sẽ tin!- Krystal khẳng định
Lẽ ra Yuri nên tin lời cô bé…
Không có gì là không do nhân duyên tạo ra cả…
Mối quan hệ của Yuri và Soo yeon đã được bắt đầu từ 709 năm trước…
Và bây giờ, ở thế giới của 709 năm sau, họ gặp lại nhau… cùng nhau viết tiếp câu chuyện còn dang dở của 709 năm trước…
“Nếu có duyên, dù trải qua hàng trăm năm đi nữa, những người yêu nhau sẽ vẫn tìm đến với nhau!...”
End chap 14
Chap 15
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
Vào một ngày mưa tầm tã, khí trời se lạnh, cảnh vật u ám, dễ gợi lên trong lòng người nỗi buồn u uất khó tả…
Trong lòng của nàng công chúa Soo yeon giờ đây là bao nỗi niềm...
Nàng cứ đứng bên khung cửa sổ, hướng cặp mắt tuyệt đẹp của mình về phía những giọt mưa đang rơi, về bầu trời âm u…
Và rồi… nàng thở dài…
Bất giác, người đứng sau lưng nàng cũng thở dài theo nàng! Người đó chợt giật mình vì tiếng thở dài của mình, người đó – Kwon Yuri- nhận ra sự kì lạ trong chính những cảm xúc của mình.
Cô ấy thở dài, việc gì mình phải thở theo cô ấy?
Cô ấy ngắm mưa, mình thì lại nhìn chăm chăm cô ấy từ nãy đến giờ…
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cô ấy… sao cứ khiến cho mình chẳng cảm thấy yên lòng một tí nào…
Cô ấy, thật lạ mà cũng thật thân quen…
Cái dáng người mỏng manh, yếu ớt ấy …
Soo yeon, rốt cuộc cô là ai? Vì sao cô cứ phải u buồn mãi như vậy?
…
Một cơn gió mạnh luồn qua khe cửa, Soo yeon hơi rùng mình, nàng cảm thấy lạnh…
Nếu là 709 năm trước, nếu ta đứng trong mưa, ngay lập tức, Yul sẽ cầm dù đứng bên cạnh ta và…
-Cô không thấy lạnh sao? Mặc cái áo này vào đi, cô sẽ cảm thấy ấm hơn đấy!
Công chúa, người không lạnh sao? Xin người hãy mặc chiếc áo này vào, người sẽ cảm thấy ấm hơn!
Soo yeon giật mình quay lại, là Yuri…
Soo yeon chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn. Yuri lại gợi cho Soo yeon nhớ về người ấy. Mưa khiến người ta hoài niệm thật nhiều, và bây giờ, những kí ức về Yul càng hiện lên rõ ràng trong kí ức của nàng công chúa lưu lạc đến tương lai. Đôi khi Soo yeon tưởng như Yul vẫn sống, vẫn bên cạnh nàng, vẫn cười, vẫn nói, nhưng… Yuri không phải là Yul. Yul đã chết rồi, từ 709 năm trước…
-Cô cảm thấy không vui sao?
-Không! Thật sự là mọi chuyện rất ổn…
-Thật không?
-…
-Đừng dấu tôi! Có lẽ thời gian chúng ta quen nhau chưa đủ để khiến cô tin tưởng tôi, nhưng tôi nghĩ tôi là một người biết lắng nghe… nếu cô cảm thấy điều gì đó ở tôi khiến cô cảm thấy không hài lòng thì cô cứ nói, đừng im lặng như vậy, cô khiến tôi lo đấy!
-Yuri à…
-Huh?
-Cô có tin rằng có tiền kiếp và hậu kiếp không?
-Tôi là người sống rất thực tế! Chết có nghĩa là hết, chỉ vậy thôi! Tiền kiếp và hậu kiếp chỉ là cái người ta đặt ra để răn dạy con người không làm điều ác thôi!
-Vậy sao? Nhưng tôi lại không nghĩ vậy… Tôi nghĩ là có đấy, Yuri ạ!
-Cô tin điều đó sao?
-Nếu không có kiếp sau, thì những lời hẹn thề sẽ trở nên vô nghĩa sao? Những lời thề nguyện mà những người yêu nhau nói với nhau đều là giả dối sao? Nếu kiếp này họ không đến được với nhau, thì họ có quyền trông đợi vào kiếp sau chứ! Những người yêu nhau, xa nhau rồi lại yêu nhau…
-Cô nói hệt như cô đã thề nguyện với ai đó vậy!
-Chưa, nhưng tôi ước gì là có…
-Vậy cô có người yêu rồi?- Không hiểu sao Yuri thấy cổ họng mình đắng nghét
Soo yeon khẽ gật đầu…
-Người ấy, chỉ nói rằng nếu chúng tôi có duyên, thì nhất định kiếp sau sẽ gặp lại… nhưng người ấy lại chưa từng thề nguyện với tôi điều gì cả…
-Kiếp sau, người ấy… chẳng lẽ...
Soo yeon im lặng, nhưng cặp mắt nàng nói lên tất cả. Soo yeon chỉ co người lại trong chiếc áo lạnh, trông nàng càng yếu ớt và cô đơn hơn
Mưa cứ rơi, mỗi lúc một nặng hạt…
Yuri bỗng cảm thấy thật tệ! Yuri muốn an ủi Soo yeon, nhưng bây giờ Yuri lại cảm thấy tâm trạng của mình hệt như cơn mưa ngoài trời vậy, mỗi lúc một nặng trĩu. Nhưng Yuri không để Soo yeon biết điều đó, cô ngồi gần lại bên Soo yeon, khoác một tay lên vai Soo yeon và khẽ đẩy Soo yeon ngả đầu lên vai mình…
-Nếu cô cảm thấy mệt mỏi, cần một bờ vai, thì tôi cho cô mượn…
-Yuri…
Soo yeon gọi tên Yuri rồi nhắm mắt lại, một cảm giác thật ấm áp và dễ chịu…
Yul, giá như 709 năm trước, ta được một lần tựa đầu lên vai ngươi thì tuyệt vời biết
bao…
Không biết cảm giác ấy có như bây giờ không?
Có lẽ sẽ ấm áp hơn nhỉ? Vì ngươi là Yul mà… Nhưng trong cái thế giới này, khi ta đơn độc thì bờ vai này, có lẽ là tốt nhất …
-Soo yeon, có một cô bé nói với tôi nếu có duyên, dù trải qua hàng trăm năm đi nữa, những người yêu nhau sẽ vẫn tìm đến với nhau!
-Nhưng làm sao để tôi tìm thấy người ấy đây?
-Nhưng trái tim của họ vẫn cùng chung 1 nhịp đập! Chỉ những người yêu nhau thật sự mới biết họ đang tìm kiếm ai mà thôi!
Thịch… thịch… thịch…
Vậy tiếng vừa rồi từ trái tim ta gọi là gì?
-A, xém tí nữa thì quên!- Yuri đứng bật dậy khiến Soo yeon mất đà đập đầu vào cửa sổ.
-Ôi…
-Đau lắm hả?- Yuri xoa lên cục u trên trán Soo yeon…
-Uh! Rất đau…
-Tôi xin lỗi! Tôi quên mất ấm nước đang nấu…
Yuri chỉ ấm nước sôi sùng sục trên bếp, nước sắp trào ra ngoài rồi vội vàng chạy vào bếp…
10ph sau, Yuri quay ra với hai tách café nóng hổi trên tay. Soo yeon tò mò với “thứ nước đen đen” đáng bốc khói nghi ngút trên tay Yuri, nhưng hương thơm thì cực kì dễ chịu…
-Đây là cái gì vậy Yuri?
-Café! Uống café trong những ngày mưa sẽ khiến cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều đấy!- Yuri đưa tách Café cho Soo yeon
-Nó sẽ… không khiến tôi say chứ?
-Tất nhiên là không! Dễ chịu là khác… Thế này nhé, cô đưa tách café lại gần mũi mình, cảm nhận hương thơm của café đang và mỉm cười, từ từ đưa tách café lên môi, khẽ nhấp một ít, cảm nhận vị đắng của nó và cả sự ấm áp mà nó mang lại nữa. Tâm trạng không vui sẽ tan biến ngay thôi, thay vào đó là một cảm giác vô cùng dễ chịu!
Soo yeon làm theo đúng như những gì Yuri nói, hương thơm của nó rất lôi cuốn nhưng…
-Đắng quá!- Soo yeon nhăn mặt lại. Biểu hiện của nàng khiến Yuri bật cười.
Yuri lại đưa tách café lên, nhấp một ngụm nhỏ…
-Ban đầu cô sẽ cảm thấy rất khó uống, nhưng càng uống cô sẽ càng cảm thấy thích… Cô có thể cho thêm đường hoặc sữa vào nếu cảm thấy khó uống, nhưng tôi lại chỉ thích café nguyên chất, vị đắng của nó … Một vài viên đường nhé?
Yuri thả 2 cục đường nhỏ vào tách của Soo yeon rồi khuấy đều
-Có vẻ là ngon hơn rồi!- Soo yeon mỉm cười
-Cô có biết nguyên tắc khi uống café là gì không?
Soo yeon lắc đầu.
-Đó là đừng bao giờ hâm lại café quá nhiều lần, nó sẽ khiến café mất đi vị ngon đặc trưng và rất khó uống, dù là café ngon đến mấy đi nữa! Những kỉ niệm trong quá khứ cũng vậy, đừng nghĩ về nó quá nhiều, nó sẽ khiến cô không thể nào sống lạc quan trong thực tại được! Soo yeon à, đừng nhìn mưa bằng đôi mắt buồn ấy nữa nhé! Nó như café bị hâm lại vậy!
-Tôi hiểu…
Soo yeon hít một hơi thật sâu, có lẽ Yuri nói đúng, nàng nên tạm gác lại câu chuyện buồn của 709 năm trước…Hãy để những kỉ niệm ấy tạm ngủ yên và sống với thực tại…
“Kính coong……”
-Ai vậy nhỉ?- Yuri đặt tách café đang uống dở xuống bàn
-Là Tae yeon chăng?
-Fany hết giận cậu ấy nhanh vậy sao? Có lẽ không phải là cậu ấy đâu!
Yuri mở cửa, nhận ngay một cái ôm bất ngờ…
-Krystal?
-Uh! Tất nhiên là em rồi!
Yuri cố gắng đẩy cô bé ra khỏi người mình, ngay lập tức, bắt gặp cái nhìn lạnh như băng của Amber:
-Chào bà chị!- Amber vẫy tay với Yuri
(Cont’d)
Chap 15 (cont’d)
709 năm sau…
Trước cửa nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
Amber lạnh lùng nhìn Yuri và tất nhiên, ánh mắt của Yuri đối với Amber cũng không lấy gì làm thân thiện cho mấy. Yuri nhìn Amber, rồi lại nhìn Krystal, người ôm chặt cô từ nãy đến giờ…
-Em đến làm gì vậy?
-Đến thăm chị, không được sao?- Krystal cười
Làm sao mình có thể nói là đến để canh chừng chị ấy cơ chứ?
-Còn cậu ấy?- Yuri hỏi
-Không đến thăm chị là được rồi!
Yuri chỉ muốn đá cái tên xấc láo ấy ra khỏi cửa, nhưng vì Krystal, Yuri đành mời cả 2 vào nhà.
-Hai người đang uống café sao?
-Uh, em uống chứ? Chị sẽ pha cho em và… cái tên 1 mái kia. Tên gì nhỉ?- Yuri nhìn Amber
-Amber!
-Bơ?
-Amber!
-Cậu vừa nói I’m Bơ!
-A-M-B-E-R! Chị không hiểu tôi đang nói gì sao?
-Uh, có lẽ là hiểu rồi, nhưng gọi Bơ cho tiện!
-Nghe chẳng hay tí nào!- Amber lầm bầm
-Bơ! Đáng yêu quá! Lẽ ra em nên đặt cho Amber cái tên ấy!- Krystal cười với Amber
Những gì Yuri nói đều rất đáng yêu!- cô bé thầm nghĩ
-Uh, Amber cũng thấy cái tên ấy hay! Em thích hả? Vậy cứ gọi Amber là Bơ đi!
Krystal nói cái tên ấy đáng yêu? Vậy thì nó đáng yêu!
Krystal gật đầu vui vẻ. Cô bé chờ Yuri vào bếp rồi chuyển hướng nhìn về cô gái đang ngồi đối diện với mình…
-Chào chị, em là Krystal!- Krystal đưa tay ra
-Uh, chào em, chị là Soo yeon!
Cô bé đưa tay ra làm gì nhỉ? Hay đây là cách người ta chào hỏi nhau ở thế giới hiện đại? Thôi kệ, cứ đưa tay ra thử xem.
Soo yeon làm hệt như Krystal, đưa tay ra. Krystal nắm lấy tay Soo yeon, siết chặt!
Từ hôm nay, chị sẽ trở thành “ tình địch” của em!
-Ah! Đau!
Krystal vội buông tay Soo yeon ra, bàn tay Soo yeon đỏ lên vì bị Krystal siết quá chặt.
-Em xin lỗi, cái bắt tay của em hơi mạnh!- Krystal lại cười
Phải tỏ ra là cô gái thân thiện, không nên để chị ấy biết mình đang ghen!
-Chị thật là đẹp!
-Em cũng rất xinh!
Xinh? Chỉ có vậy thôi sao?
-Chiếc áo thun của chị rất đáng yêu!
-À, Fany đã mua nó cho chị, cậu ấy bảo Yuri rất thích những gì liên quan đến chuột Mickey!
Fany Hwang, chị tiếp tay cho chị ta sao? Em là em họ của chị cơ mà! Yuri thích những gì liên quan đến chuột Mickey , chị ấy lại mặc áo có hình Mickey? Yuri sẽ thích chị ấy? Không!
-Cái quần lửng của chị rất hợp với chiếc áo thun đấy!
-À, Yuri mua nó cho chị đấy!
Mua quần áo cho nhau? Hai người thân lắm rồi hả?
-Nhưng cái áo khoác ngoài thì không hợp lắm, nó hơi rộng so với chị, và hơi quê mùa!
-Cái áo này hả? Yuri đã khoác nó cho chị. Cô ấy bảo chị sẽ cảm thấy ấm áp hơn! Có lẽ nó là áo của Yuri!
Khoác áo cho nhau? Cái quái gì đang diễn ra thế này? Mặc đồ theo sở thích của Yuri, được chị ấy mua áo cho, lại còn mặc chung đồ nữa? Có thật là 2 người vừa quen nhau mới hơn một tuần không?
-Cái búi củ hành trên đầu chị, nhìn rất đẹp, nhưng hơi giống con nít!- Krystal nói rồi đưa tay hất mái tóc dài mượt mà của mình.
Về khoảng tóc tai, chị thua tôi chắc!
-À, Yuri búi nó cho chị đấy! Cô ấy bảo búi tóc lên nhìn sẽ gọn gàng và đáng yêu hơn. Trước đây tóc chị rất dài, nhưng chị đã cắt đi một tí. Yuri khen chị xinh hơn nếu chị cắt tóc!
Chị ta… Soo yeon không hiền lành như mình nghĩ! Bất cứ câu gì chị ta nói đều có ý liên quan đến Yuri! Chị ta không phải là tay vừa! Một đối thủ đáng gờm!
-Chị à, chị không buồn với những lời nói vừa rồi của em chứ? Em có lẽ hơi khắc khe trong việc đánh giá ngoại hình của người khác, chị biết đấy, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp. Có lẽ Yuri đã nói cho chị nghe về em rồi chứ nhỉ?
-À, chưa!- Soo yeon trả lời thành thật
Kwon yuri, cái gì chị cũng nói mà sao chị lại dấu biệt về em vậy? Đáng ghét!
-Uh… em là Krystal…
-Chị là Soo yeon!
-Em biết, em là người mẫu nghiệp dư!
-Yuri cũng là người mẫu đó, vậy hai người làm chung một nơi hả?
-À, vâng. Chúng em không những là đồng nghiệp mà còn là bạn thân của nhau, thậm chí còn hơn bạn thân nữa…
-Em là…
-Là bạn gái của chị ấy!- Krystal nhìn thẳng vào mắt của Soo yeon một cách đầy tự tin
-Uh, chị cũng là bạn gái của Yuri!
Chị ta vừa nói cái gì? Cũng là bạn gái??? Kwon yuri, vậy mà chị nói với em là 2 người không có gì cả!
-Chị là bạn-gái-của-Yuri?
-Uh, ngoài ra còn có Fany và Tae yeon nữa! Cả 3 đều đối xử rất tốt với chị!
Chị ta ngây thơ hay đang trêu tức mình vậy? Chẳng lẽ chị ấy không thể phân biệt được khái niệm bạn gái và bạn là con gái sao?
-Ý em nói là “bạn gái”!
-Uh, chẳng nhẽ bạn trai?
Bó tay bà chị này luôn! Chị ta định giả vờ trong sáng đến khi nào nữa?
-Krystal, đừng nói lung tung nữa!- Yuri đặt 2 tách café nóng hổi trước mặt Krystal và Amber rồi ngồi cạnh Soo yeon.
Bây giờ 2 người lại công khai ngồi cạnh nhau sao? Không được!
-Yuri à, đổi chỗ với em nhé? Em muốn ngồi cạnh chị Soo yeon!
-Đổi chỗ?
-Em vừa trò chuyện với chị ấy, dù mới chỉ vài câu thôi nhưng đã cảm thấy rất hợp nhau, cứ như là chị em gái vậy!
-Uh, nếu chị có em gái, chị cũng mong nó đáng yêu và xinh xắn như em vậy!
Chị em gái? Con bé này sao hôm nay bỗng dưng trở nên cởi mở đến thế nhỉ? Vậy mà mình nghĩ nó sẽ không ưa Soo yeon chứ! Có lẽ mình nghĩ hơi nhiều. Soo yeon rất đáng yêu, Krystal quý cô ấy là phải.
-Nhưng em nhìn người đang ngồi cạnh em đã! Cậu ta có vẻ không hài lòng đâu!
-Amber? Chị đừng lo! Bơ à, em sang kia ngồi nhé!- Krystal nũng nịu
-Uh, cũng được!
Em ấy ngồi đâu cũng được, miễn là không phải bên cạnh cái cột nhà cháy ấy là được rồi!
Krystal, ngồi cạnh Soo yeon, đưa tách café lên, nhấm nháp…
-Yuri à, café chị pha rất ngon! Soo yeon, sao chị không uống? Chị không thích café sao? Yuri rất thích café đấy!
Để xem chị ta biết bao nhiêu về Yuri!
-Uh, Yuri nói với chị là cô ấy rất thích uống café không đường! Lúc đầu chị thấy hơi khó uống, nhưng Yuri đã cho thêm vài viên đường, uống rất ngon và dễ chịu! Yuri à, cho tôi thêm một tách!
-Uh, xem ra cô thích café rồi đấy! Vẫn 2 viên đường nhé
Kwon Yuri, chị thật đáng ghét!
Chị biết em vì chị mà tập uống café dù nó rất đắng không? Vậy mà chị chưa bao giờ để ý em thích nó hay không cả, cũng không hề để ý xem khi em uống thì sẽ cho bao nhiêu đường! Vậy mà… Hôm nay tôi tạm chấp nhận thua chị! Krystal-Soo yeon: 0-1
Krystal uống thật nhanh tách café trên tay mình rồi đứng bật dậy:
-Bơ! Mình về thôi!
-Về… chẳng phải em bảo…
-Bơ quên là tụi mình phải ghé qua nhà sách sao?
-Với thời tiết như thế này?- Yuri chỉ ra ngoài cửa, trời vẫn đang mưa nhiều- Hay 2 đứa ở lại cho đến khi tạnh mưa rồi hãy đi?
-Không! Chúng tôi đi Taxi, chị đừng lo!
Amber nói rồi đặt tay lên vai Krystal và kéo cô bé đi trong sự ngỡ ngàng của Yuri…
Lạ nhỉ, Krystal rất ghét con trai cơ mà? Thằng bé này có vẻ rất thân với Krystal, cử chỉ của hai người, rất thân mật… Hay hai nhóc này là một cặp nhỉ?
-Yuri à!- Soo yeon gọi
-Huh?
-Tối nay chúng ta ăn mì nhé?
-Được!
Thôi kệ! Thằng bé dù hơi khó gần nhưng xem ra rất biết cách chăm sóc cho con bé! Đi nấu mì với Soo yeon thôi! Lachata… yeah
End Chap 15
Chap16
709 năm sau…
Trong cơn mưa cuối chiều vẫn còn nặng hạt…
-Taxi!- Amber gọi to
Chiếc Taxi màu vàng dừng ngay trước mặt Amber và Krystal. Ngay tức thì, Amber mở cửa xe cho Krystal để cô bé vào trước…
-Đến Enomis sutudio!- Amber nói
-Bơ…
-Em không cần phải thắc mắc! Khi nãy nhìn thái độ của em Bơ biết ngay là em đang ghen với chị ta! Em đâu hề muốn đến nhà sách, phải không, Krystal?
-Chỉ có Bơ mới hiểu em đang nghĩ gì thôi!
-Chẳng nhẽ em nghĩ sau 3 năm sống ở Mỹ thì Bơ sẽ không còn hiểu em nữa sao? Em nghĩ gì, Bơ đều hiểu cả!
-Em mượn vai Bơ một lát có được không?
-Em trở nên khách sáo từ khi nào vậy? Chẳng phải trước đây chúng ta rất thân nhau sao… Em khiến Bơ buồn đấy!
-Em xin lỗi!
Krystal nói thật nhỏ nhẹ rồi tựa lên vai Amber.
Krystal ngốc…
“Mượn” là gì cơ chứ? Bơ muốn chúng ta mãi như thế này thôi…
Giá như chị ta đừng xuất hiện thì hay biết mấy? Chị ấy đến, và cướp mất em…
-Bơ…
-Huh?
-Bơ thấy chị ấy như thế nào?
-Em nói ai cơ? Yuri hay…
-Là Soo yeon ấy! Bơ có thấy chị ấy rất xinh đẹp và dịu dàng không? Cả giọng nói của chị ấy nữa, rất ngọt ngào…
-Đối với Bơ thì Krystal lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất! Em hơn chị ta rất nhiều, Krystal ạ…
-Giá như Yuri cũng nghĩ như Bơ thì hay biết mấy? Chẳng hiểu sao em cảm thấy rẩt nôn nao trong lòng. Em sợ Yuri sẽ thích chị ấy mất. Khi họ ngồi cạnh nhau, trông họ rất xứng đôi! Cả cách Yuri quan tâm chị ấy nữa, em cứ có cảm giác một cái gì đó đang dần lớn lên trong họ, ít ra là đối với Yuri. Yuri rất ít khi thân thiện với người khác, kể cả với mấy cô người mẫu ở Studio, dù là đồng nghiệp chung với nhau rất lâu, nhưng Yuri luôn tỏ ra rất lạnh lùng với họ, vậy mà… Soo yeon, chị ấy mở cửa trái tim của Yuri quá nhanh…
Sao em không nhận ra khi chúng ta ngồi cạnh nhau, chúng ta cũng rất đẹp đôi? Sao em không nhận ra em mở lòng mình với chị ấy cũng quá nhanh?
-Vậy thì đừng thích Yuri nữa!- Amber trả lời lạnh lùng- Em không nhận ra rằng chị ấy luôn xem em như một đứa em gái sao?
-…
-Krystal??? Em ngủ rồi…
Amber im lặng, không nói gì thêm, chỉ nhìn cánh cửa xe phủ đầy nước mưa rồi thở dài…
Xin lỗi Bơ…
Em chỉ giả vờ ngủ thôi…
Em đã chờ đợi Yuri 3 năm rồi, em không muốn bỏ cuộc…
…
Tại nhà của Hankyung và Amber…
-Em vừa đi đâu về vậy? Có bị ướt mưa không?
-Không sao đâu anh hai! Pha cho em một tách hồng trà nhé?
-Ok!
…
-Em có chuyện gì buồn phải không?
-Anh hai biết sao?
-Nhóc à, em luôn tỏ ra lạnh lùng, bơ đời, em khiến người ta hiểu lầm về em nhưng anh biết, em có rất nhiều điều giữ trong lòng! Em biết không, mỗi khi em buồn thì em lại uống hồng trà!
-Sao anh hai biết?
-Anh là ai cơ chứ? Anh chỉ có một đứa em để chăm sóc thôi mà!
-Anh hai à, em…
-Anh đang nghe đây!
-Em nghĩ lẽ ra 3 năm trước em đừng nên sang Mỹ thì tốt hơn. Khi quay trở về, mọi thứ đều thay đổi, em ghét điều đó!
-Vì Krystal?
-…
-Con nhóc không còn thân với em như lúc trước phải không?
-Uh! Em ấy không còn xem em là người quan trọng nhất nữa! Em ấy thích người khác!
-Còn em? Em vẫn thích em ấy?
-Vâng… Khi còn ở Mỹ, em lúc nào cũng nghĩ về em ấy, luôn mong trở về Hàn Quốc để gặp Krystal. Nhưng, khi em trở về, em ấy lại nói em ấy đang thích 1 người…
-Uh… đó là lý lẽ của trái tim… cô bé không có lỗi…
-Em biết! Nhưng khi thấy Krystal và người ấy, em lại xử sự như một đứa ngốc vậy! Đôi khi em muốn buông bỏ tất cả, nhưng em không thể. Em không muốn nhìn thấy em ấy buồn…
-Và em cứ âm thầm ở bên cạnh cô ấy?
-Vâng… em giống một đứa ngốc lắm phải không anh hai?
-Em không ngốc, chỉ là em nhút nhát thôi! Con bé xem em là bạn thân cũng đúng, vì… có bao giờ em nói với cô bé là em thích cô ấy chưa?
-Chưa…
-Em là vậy đó, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng rất nhút nhát trong chuyện tình cảm. Sao em không nói với Krystal em thích cô bé?
Anh hai nói đúng, mình luôn ở bên cạnh em ấy, nhưng mình chưa bao giờ nói rõ tình cảm của mình với em ấy!
-Anh hai! Em sẽ đi nói với Krystal ngay bây giờ!-Amber đứng bật dậy
-Khoan đã! Em lại quá nôn nóng rồi đấy! Em hãy chờ đến lúc thích hợp để em ấy có thể tiếp nhận em. Nếu em nói ngay thì có thể sẽ phá vỡ luôn tình bạn của cả 2 đấy.
-Nhưng em không thể im lặng mãi...
-Hãy chờ đến lúc thích hợp! – Hankyung cười- Em thật là… chúng ta là anh em, nhưng trong chuyện tình yêu, em lại chẳng khôn ngoan một tí nào…
-Em đâu phải là cao thủ sát gái!
-Em nói hệt như anh là một kẻ lăng nhăng vậy! Chẳng qua là anh biết họ cần gì mà thôi…
-Anh hai à, em thích mọi điều ở anh, nhưng riêng điểm này thì… Anh nên nhớ là anh đã có vợ chưa cưới rồi đấy!
-Vợ chưa cưới? Buồn cười thật! Anh sẽ không chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt đâu! Anh sẽ cưới người anh yêu!
-Anh yêu bao nhiêu cô rồi?
-À… ừ…
-Người yêu của anh hình như chưa có cô nào có học vị cao như chị ta cả, một thạc sĩ!
-Một thạc sĩ? Chắc chắn là cô ta mang nguyên một cặp kính lúp trên mặt rồi!
-…
-Tạnh mưa rồi! Anh ra ngòai có ít việc, em trông nhà nhé!
-Ok!
….
Trong khi đó, tại nhà của Tae yeon và Yuri…
-Tạnh mưa rồi!- Yuri reo lên
-Uh…
-Chúng ta đi mua sắm nhé!
-Mua sắm?
-Uh! Tôi cần một cái điện thọai mới! Đi thôi!
(cont’d)
Chap 16 (part 2)
709 năm sau…
Tại cửa hàng điện thoại di động H&A…
Trên tầng ba của cửa hàng, tại phòng giám đốc…
-Thưa sếp, đây là bản báo cáo tình hình tài chính của cửa hàng trong tháng qua ạ!
Hankyung nhận bản báo cáo từ tay thư kí của mình và nở một nụ cười hài lòng. Mọi chuyện vẫn rất ổn, doanh số bán hàng vẫn tăng đều. Anh không cần phải lo lắng nhiều.
-Tốt đấy! Tháng này tôi muốn thưởng cho các nhân viên đã có thành tích xuất sắc. Anh thấy thế nào, thư kí Kim?
-Tôi nghĩ các nhân viên sẽ rất vui đấy ạ!
-Tất nhiên rồi, vì trong đó sẽ có cả anh nữa mà!
-Xin cảm ơn giám đốc ạ!
-Uh, tôi chỉ ghé qua một tí thôi! Bây giờ tôi phải về!
-Tôi sẽ đi gọi xe cho sếp!
-Không cần đâu, tôi muốn đi bộ! Tại sao chúng ta cứ phải nhốt mình trong những chiếc xe kín bưng như hộp vậy nhỉ?
…
Trong khi đó, tại tầng một của cửa hàng, nơi diễn ra những hoạt động buôn bán thường ngày của cửa hàng…
Sau một hồi chọn đi chọn lại, sau bao đắng đo, cuối cùng, Yuri cũng chọn được chiếc điện thoại ưng ý…
-Tôi sẽ lấy cái này!
-Vâng! Tôi sẽ gói cho cô, cô thật là có mắt nhìn đấy ạ!- anh chàng bán hàng cười với Yuri, nhưng Yuri không quan tâm, cô quay sang Soo yeon:
-Cô thấy chiếc điện thoại tôi chọn thế nào?
-Rất đẹp!
-Cô có mắt thẩm mĩ đấy! Màu đen lịch sự, sang trọng, quyến rũ và hợp với tôi!
-Cô thích màu đen?
-Uh, còn cô?
-Tôi thích màu hồng!
-Cô rất giống Fany, chả trách hai người thân nhau thật nhanh. À, mà nhắc tới Fany mới nhơ, sao đợt này cậu ấy lại giận Tae yeon lâu đến vậy nhỉ?
-Họ giận nhau? Vì sao?
Vì sao? Chẳng trách cô ta được, cô ta chẳng nhớ gì cả…
-Thôi, mặc kệ 2 người ấy đi, lúc nào cũng giận hờn rồi lại hòa ấy mà!
-Của cô đây ạ!- Người bán hàng đưa chiếc điện thoại đã được gói lại cẩn thận cho Yuri.
-Vâng!
-Mong cô sẽ quay lại với cửa hàng!
-Tất nhiên rồi, nếu cô ấy lại ném điện thoại của tôi- Yuri chỉ Soo yeon- nhưng khi ấy sẽ chỉ có một mình tôi quay lại thôi, còn cô ấy thì…
Yuri nhìn Soo yeon, ánh mắt đe dọa: “Cô cứ thử ném điện thoại của tôi nữa đi, cô có sống sót để quay lại đây không?”
Soo yeon nói lí nhí:
-Tôi sẽ không làm hư điện thoại của cô nữa đâu!
-Hiểu vậy thì tốt, mình đi thôi!- Yuri buột miệng
“Mình”? Mình sao vậy? Lẽ ra phải nói là tôi và cô chứ?
“Mình”? Không được, cách xưng hô ấy quá thân thiết!
-Ôi không, trời lại mưa rồi…
-Mưa, hay chúng ta đợi ở đây có được không? Đến khi nào tạnh mưa thì về!- Soo yeon đề nghị
-Không được, cửa hàng sắp đóng cửa rồi, vả lại cũng đã hơn 9h rồi, sẽ không tốt nếu tôi và cô đi về nhà khuya mà chỉ có hai người.
-Vậy thì phải làm sao? Hay chúng ta đội mưa vậy?
-Không được, cô sẽ bị ốm mất! Hay cô đứng đây đợi tôi, tôi sẽ đi mua dù! Vậy nhé!Cầm cái túi này hộ tôi!
-Yuri à, nhưng…
-Tôi sẽ quay lại ngay thôi!
-Cô sẽ quay lại chứ?
-Tất nhiên rồi, chỉ cần cô không đi lung tung là được rồi, đứng đây đợi tôi nhé!
-Cô hứa đi!
-Cô có phải là con nít không vậy?
-…
-Được, tôi hứa!
Yuri nói rồi chạy băng qua đường, chỉ còn một mình Soo yeon…
Nàng cảm thấy hơi lo sợ, nàng sợ Yuri rồi cũng sẽ như Yul, đi mãi, về nơi rất xa…
Soo yeon đứng thu mình lại bên mép cửa, không ngờ rằng có người đã bị nàng hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Cô ấy…
Rất xinh đẹp…
Vừa mang dáng vẻ ngây thơ, nhưng cũng rất quyến rũ…
Cô ấy chỉ có một mình, và mình cũng chỉ có một mình, trời lại đang mưa…
Thật là một khung cảnh lãng mạn, mình và cô ấy cùng bước đi dưới cơn mưa, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, cô ấy cười ngượng ngùng và…
Nào, cũng như mọi lần thôi mà…
Mình sẽ chiếm được trái tim của cô ấy nhanh thôi! Ai có thể từ chối anh chàng đẹp trai này chứ?
-Mưa to quá nhỉ?- Hankyung đứng bên cạnh Soo yeon, tay bung dù, và trên môi nở một nụ cười ấm áp…
Còn gì hơn một nụ cười ấm áp vào một ngay mưa lạnh giá?
Nhất là nụ cười ấy lại là của một anh chàng điển trai và lịch thiệp như mình?
-Cô không phiền nếu tôi đưa cô về chứ?
Phải tỏ ra nhã nhặn và thân thiện, nếu không cô ấy sẽ nhìn mình như một kẻ lợi dụng vậy…
Soo yeon không nói gì, nàng đứng tránh xa Hankyung, nhìn về phía cuối đường, tìm kiếm hình ảnh của Yuri.
Không trả lời mình, đứng xa mình?
Cũng đúng, cô ấy xinh đẹp nên có quyền tự cao! Càng khó chinh phục càng thú vị!
-Mưa mỗi lúc một to, thật sự tôi rất lo cho cô!
-Cảm ơn nhưng tôi chờ bạn!
Bạn? Bạn trai hay gái? Đẹp trai hơn mình không? Chắc là không rồi. Bản lĩnh đàn ông đâu rồi? Thể hiện đi, Hankyung
-Nhưng xem ra cô cũng cần một cái dù chứ? Mưa mỗi lúc một to hơn, cô sẽ ướt đấy!
-Tôi không nhận đồ của người lạ!
Từ chối Hankyung? Được, mình còn kế hoạch khác!
Hankyung vờ lấy điện thoại ra…
-Alo? Em nói sao… việc gấp… anh hai về ngay!
Hankyung quay sang Soo yeon:
-Tôi phải đi gấp! Cô hãy cầm chiếc ô này! Tôi không muốn một cô gái xinh đẹp như cô bị ướt mưa đâu! Vậy nhé!- Hankyung dúi chiếc ô vào tay Soo yeon rồi chạy đi thật nhanh trong cơn mưa tầm tã, với chiếc ví da đánh rơi…
Nhưng thật ra, anh chàng Hankyung láu cá đang nấp ở một con hẻm gần đó, quan sát mọi cử chỉ của Soo yeon…
Nhất định cô ấy sẽ xúc động vì cử chỉ đẹp của mình! Cô ấy sẽ nhặt chiếc ví mình đánh rơi và tìm đến nhà để trả cho mình…
Chà chà, lúc đó thì mình sẽ mời cô ấy uống trà do mình pha và…
Một chàng trai ngọt ngào, tốt bụng, giàu có, ai lại không xiêu lòng cơ chứ?
Mọi chuyện sẽ diễn ra như một bộ phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc vậy!
Đúng như những gì Hankyung nghĩ, Soo yeon đã nhặt chiếc ví…
-Soo yeon!- Yuri gọi to
-Yuri…- Soo yeon mừng rỡ khi thấy Yuri quay lại
-Hơ… cô lấy đâu ra cây dù vậy?
-Một người lạ mặt đưa cho tôi rồi chạy đi mất, anh ta đánh rơi cái này…
Soo yeon đưa ví cho Yuri…
-Hankyung? Số nhà… đường…
Thằng cha này là ai? Tự nhiên đưa dù cho Soo yeon là sao, lại còn đánh rơi ví nữa? Chắc là định tán tỉnh cô ấy đây!
-Soo yeon, vứt cái ví ấy đi! Lần sau có ai đưa đồ gì lạ thì đừng nhận nhé!
-Tôi không nhận, nhưng anh ta dúi nó vào tay tôi!
-Vậy thì vứt đi! Cả cái dù này nữa! Lại đây, đi chung với tôi!
Yuri nói rồi kéo Soo yeon lại bên mình, vứt cây dù của Hankyung sang một bên rồi nghiêng chiếc dù sang che chung với Soo yeon.
Trong khi đó, chàng Hankyung đa tình, núp ở một góc nghe lòng mình tan nát…
Lần đầu tiên, mọi chuyện không như những gì anh muốn…
End chap 16
Chap 17
709 năm sau…
Trời mưa rồi tạnh, tạnh rồi lại mưa…
-Yuri à…
-Huh?
-Cô nghiêng dù che cho cô đi, vai áo của cô ướt hết rồi đó…
Vai áo mình? Nó ướt từ khi nào vậy?
-Vậy thì cô đứng lại gần một chút đi, tôi sợ cô bị ướt nên mới nghiêng dù về phía cô đó…
Soo yeon khẽ nhích lại gần bên Yuri, đôi vai của họ vô tình chạm vào nhau khiến Soo yeon hơi giật mình…
-Cô lạnh sao?
-Chỉ hơi lạnh thôi. Sao cô lại biết?
-Vai cô vừa run lên đấy thôi! Cầm hộ tôi cây dù nào!
Yuri dừng lại, cởi áo chiếc áo da màu đen của mình rồi đưa cho Soo yeon:
-Mặc đi!
-…
-Cô định chờ tôi mặc cho cô sao?
-Không, nhưng cô không lạnh sao?
-Tôi không lạnh nhưng cô thì có! Nếu cô ốm thì ai sẽ chăm sóc cho cô? Tôi sợ phải chăm sóc cho người bệnh lắm! Mặc vào đi, không có rận đâu…
Soo yeon bật cười, nàng mặc áo của Yuri vào.
-Cảm ơn cô!
-Hình như áo của tôi hơi rộng, trông cô cứ như bơi trong chiếc áo này vậy!
-Nhưng nó rất ấm áp, lại thoang thoảng hương thơm nữa, rất dễ chịu!- Soo yeon cười dịu dàng.
Cô biết không, lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi đã thấy cô rất đẹp. Dù tôi là con gái, nhưng thật sự tôi đã không thể nào rời mắt khỏi cô được! Và khi cô cười, cô lại càng đẹp hơn nữa! Soo yeon, cô giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy…
Hoàng tử của cô sẽ là người như thế nào?
-Cô nghĩ gì vậy, Yuri?
-Huh… nghĩ gì đâu…
-Yuri à, tôi đã nghĩ rất nhiều về những lời cô nói ngày hôm nay. Cô nói đúng, người ta không thể sống mãi với những kí ức. Nhưng… những kí ức của tôi, dù rất buồn, dù mỗi khi nghĩ về nó, tôi cảm thấy rất đau lòng, muốn bật khóc nhưng… mỗi kí ức ấy đều gắn liền với những người mà tôi yêu quý. Nếu tôi quên những kí ức ấy, tôi sợ họ sẽ nghĩ rằng tôi quên họ…
-Tôi không bảo cô quên! Tôi chỉ muốn cô để cho chúng tạm ngủ yên mà thôi. Chúng ở trong tim cô, những người cô yêu quý cũng vậy. Nếu cô cứ giữ mãi những điều đau buồn thì điều đó không tốt đâu. Cô nghĩ những người mà cô yêu quý sẽ cảm thấy như thế nào nếu họ biết cô có cuộc sống không hạnh phúc? Hãy sống thật hạnh phúc, Soo yeon à, sống thay phần của họ. Khi cô hạnh phúc, nghĩa là họ cũng đang cảm nhận niềm hạnh phúc của cô…
-Uh…
-Hay ngày mai tôi bắt đầu tìm việc cho cô nhé, có được không? Ở nhà hoài cũng chán lắm phải không?
-Tìm việc? Thật tuyệt! Tôi rất muốn cảm nhận cuộc sống của một thường dân!
-Thường dân?
-À, ý tôi là người bình thường…
-Người bình thường? Nghĩa là cuộc sống của cô từ trước đến nay…
-Ý tôi là từ trước đến nay anh trai và cha tôi luôn bảo bọc tôi rất kĩ, họ không cho tôi làm gì cả!
-Uh, cái đó thì tôi tin. Cô hệt như một đứa con nít luôn cần người khác chăm sóc vậy!
-Tôi không phải là một đứa con nít! Tôi tin nếu tôi cố gắng thì tôi sẽ làm tốt mọi việc thôi!
-Cái đó thì còn phải xem xét!
Phải tìm cho cô ta một việc gì đó để cô ấy quên đi nỗi buồn mới được…
Cứ để cô ấy ở nhà một mình hoài thì cô ấy sẽ nghĩ vẩn vơ đến sinh bệnh mất! Cô ấy cũng không thể ở trong nhà mãi được, mình đâu đủ sức để nuôi cô ấy! Một Kyungsan cũng đã vất vả lắm rồi!
Nhưng kiếm cho cô ấy việc gì đây? Việc ấy nhất định phải nhẹ nhàng và phù hợp với cô ấy! Cô ấy mỏng manh quá, làm sao có thể làm những việc nặng nhọc cơ chứ?
Nhưng mình lo quá, nhỡ cô ấy ra ngoài làm việc mà bị bọn đàn ông tán tỉnh thì sao? Điều đó còn nguy hiểm hơn! Cô ấy quá ngây thơ, rất dễ bị dụ! Nếu vậy thì thà mình để cô ấy ở nhà còn hơn!
Ôi nhức đầu quá, mình nên tìm việc gì cho cô ấy đây?
…
-Rốt cuộc thì cũng đã về đến nhà! Chìa khóa nè, mở cửa đi Soo yeon!
-…
-Sao vậy?
-Hình như cửa đã mở rồi!
-Hả?
Yuri giật mình vì trước khi đi cô đã khóa cửa cẩn thận…
-Ai vậy nhỉ?- Yuri mở cửa- Hay là Tae yeon và Fany?
-Yureee!!!!!
Yuri nhận ra ngay chất giọng này, là Fany, và tất nhiên Tae yeon đang đứng sau lưng Fany, cười toe toét.
-Chào Yuri! Chào Soo yeon!
-Chịu về rồi sao?
-Chịu về là sao?- Fany lặp lại- Tớ biết ngay là cậu sẽ nhăn nhó vì bọn tớ bỏ cậu ở nhà một mình!
-Biết thì tốt!
-Vậy nên bọn tớ mua quà cho cậu này, và cả Soo yeon nữa!
Fany nói rồi kéo Soo yeon vào trong.
-Quà của tớ đâu?- Yuri giơ tay ra trước mặt Tae yeon
-Quà của cậu… để sau đi, chờ sau khi cậu xem quà bọ tớ tặng cho Soo yeon đã!- Tae yeon cười đầy hàm ý.
…
Trong khi đó, tại nhà hai anh em Hankyung và Amber…
-Anh hai ơi? Sao ví của anh ướt nhẹp thế này? Anh làm rơi hả?
-Cứ cho là vậy đi!- Hankyung nhăn mày
-Lạ nhỉ? Không có cô nào nhặt hộ anh sao? Lại cái chiêu cũ rích ấy chứ gì?
-Ai nói với em là chiêu ấy cũ? Anh đã đang và sẽ áp dụng nó rất hiệu quả!
-Thật không, vậy sao anh về một mình vậy? Cô ấy đâu? Người bị anh đặt bẫy ấy?
-Thật ra… mọi chuyện không được như ý anh muốn cho lắm!
-Sao vậy? Cô ấy có người yêu rồi hả?
-Không hẳn! Khi cô ấy nhặt cái ví, anh đã thành công 70% rồi. Vậy mà chui ở đâu ra tên phá bĩnh, vứt cả ví lẫn dù của anh xuống đường rồi kéo cô ấy đi thẳng luôn!
-Người yêu của cô ấy?
-Không phải, là con gái…
-Con gái? Cô ta đẹp chứ?
-Anh cũng không nhìn rõ, mưa to quá! Nhưng dáng người cao và hơi gầy! Đẹp hay không thì tính sau! Nhưng cô ta đã khiến kế hoạch của anh đổ vỡ!
-Cô gái tối nay anh định cưa thì sao?
-Rất đẹp! Còn hơn cả thiên thần nữa! Anh nhất định sẽ cưa đổ cô ấy nếu anh gặp lại!- Hankyung quyết tâm
-Hy vọng là không, anh hai ạ! Đừng làm player nữa! Bố mẹ vừa gọi điện cho em đấy. Mẹ bảo vợ chưa cưới của anh sẽ sang Hàn Quốc để gặp anh đấy!
-Sang đây???
-Uh, nhưng lúc nào thì em không rõ!
-Ôi trời!
-Good luck!
(cont’d)
Chap 17 (cont’d)
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
-Cậu nói sao? Cậu muốn tìm việc cho Soo yeon ư?
-Uh! Cậu ngạc nhiên sao? Cô ấy cũng cần phải có việc gì đó để làm chứ.
-Không, ý tớ là tớ nghĩ trong thời gian tớ đi vắng cậu đã tìm việc cho cô ấy rồi chứ. Vậy thì hơn một tuần qua hai người làm gì?
-Làm gì? Uh, chẳng có gì. Tớ nghĩ cô ấy cần một khoảng thời gian để ổn định tinh thần và bây giờ có lẽ là lúc thích hợp để cô ấy đi làm và tiếp xúc với mọi người. Làm sao có thể để cô ấy ở nhà mãi chứ?
-Nhưng cô ấy sẽ làm gì đây?
-Tớ cũng đang đau đầu vì việc ấy đây! Cô ấy chẳng có giấy tờ tùy thân nào cả, rất khó để xin việc.
-Hay để cô ấy làm công việc làm thêm mà ngày trước cậu làm?
-Đi giao sữa?
-Uh! Cậu quen với đại lý mà, phải không? Tại sao chúng ta không xin cho cô ấy vào những chỗ mà chúng ta quen thân, chúng ta sẽ bảo lãnh cho cô ấy và như vậy thì người ta sẽ không đòi hỏi giấy tờ gì nhiều!
-Không được! Việc ấy nặng nhọc lắm, cô ấy sẽ phải dậy sớm, sẽ phải chạy bộ, tớ thì lại không muốn cô ấy vất vả! Kiếm việc khác đi, cậu vốn thông minh mà, Tae yeon!
-Hay làm tại chỗ cho thuê băng đĩa? Lương cao lại không phải vất vả lắm!
-Có chết tớ cũng không cho cô ấy vào chỗ đó! Khách ở đó đa phần là khách nam, bọn chúng mà thấy Soo yeon thì như sói thấy thịt vậy! Hơn nữa lão chủ tiệm ở đấy khó tính lắm, rất hay quát tháo người khác, cô ấy sẽ không chịu đựng được đâu! Việc khác đi!
-Hay làm ở cửa hàng bách hóa? Khách có cả nam lẫn nữ, bà chủ cửa hàng cũng dễ tính!
-Uh, nghe cũng hay hay đấy. Hay để tớ xin cho cô ấy vào đấy làm nhỉ?
-Tớ cũng nghĩ nơi ấy thích hợp đấy!
-Ey… không được…
-Lại có vấn đề gì sao?
-Cửa hàng mở cửa 24/24, cô ấy phải làm việc đến nửa đêm sao? Lỡ cô ấy mà gặp phải bọn xấu trên đường về thì… Không được!
-Vậy thì cậu để cô ấy ở nhà luôn đi! Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, sao mà cậu khó tính thế?
-Tớ không khó tính! Nhưng cô ấy đến ở nhà chúng ta thì chúng ta phải có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy chứ!
-Tớ thì lại thấy cậu chăm hơi quá đấy Yuri ạ!
-Thôi, đừng nói vớ vẩn nữa… nghĩ hộ tớ đi mà, Tae yeon…
-A! Cô ấy rất giống Jessica của Girls’ generation phải không? Chất giọng cũng rất truyền cảm! Vậy thì tại sao chúng ta không hướng cô ấy trở thành một ca sĩ nhỉ?
-Ca sĩ?
-Uh!
-Tae yeon, cậu lại sáng tạo nữa rồi! Hết H6N2 lại đến làm ca sĩ, cậu nghĩ thế giới phức tạp ấy hợp với cô ấy sao? Cậu có biết mất bao nhiêu năm để trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp không? Thực tế một tí đi, cậu bắt đầu giống Fany rồi đấy!
-Vậy thì cậu để cô ấy ở nhà nấu cơm, giặt giũ, nhân tiện chăm sóc Kyungsan cho cậu luôn đi! Cậu cái này cũng không, cái kia cũng không, tớ bó tay!
-Nấu cơm, giặt giũ, trông trẻ? Cũng hay đấy chứ? Như vậy thì mình sẽ không phải lo lắng cho cô ấy nhiều, chẳng sợ ai ve vãn cô ấy, lại không phải tốn tiền gửi trẻ!
-Cậu đùa với tớ phải không, Yuri? Cậu chẳng phải muốn cô ấy được ra ngoài sao? Tớ chỉ vừa nói đùa thôi! Cậu không muốn biến một cô gái xinh đẹp thành ajuma chứ?
-Vậy thì phải làm sao?
Yuri vò đầu. Thật khó để kiếm một công việc phù hợp cho Soo yeon. Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở…
-Nào, ra đi Soo yeon, tại sao lại phải ngại cơ chứ?
-Nhưng tôi thấy ngại…
Soo yeon nhất định nép mình bên góc cửa, không chịu bước ra ngoài…
Yuri thì thầm vào tai Tae yeon:
-Áo sexy nữa hả?
-Cậu điên hả? Cậu biết lúc ở Inchoen tớ năn nỉ muốn chết cô ấy mới chịu tha lỗi cho tớ không? Làm sao tớ dám…
-Không sao đâu, Soo yeon, ở đây chỉ có 3 chúng tôi thôi mà, tại sao cô phải ngại?- Yuri gọi to
-Soo yeon à, Yuri gọi đấy!- Fany cười rồi kéo Soo yeon ra khỏi phòng…
Mái tóc nâu dài buông xuống, ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn…
Chiếc váy trắng trong sáng và thuần khiết ôm lấy cơ thể cân đối…
Đôi môi xinh xắn với một chút son, gò má thanh cao phủ một ít phấn hồng…
Lại vẫn hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt ngượng ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào Yuri…
Yuri im lặng, một lần nữa, trái tim lại trật nhịp vì cô gái ấy…
-Fany à, tôi không thích chiếc váy này, nó hở cả vai … tôi không mặc đâu…
-Nhưng cô không nhận ra rằng cô rất đẹp sao? Tôi đã rất muốn trang điểm cho cô và cô biết không, khi cô trang điểm thì cô lại càng đẹp hơn nữa!
-Fany nói đúng đấy, bây giờ thì trông cô chẳng khác nào Jessica lúc hát “One year later” vậy, giống như một nàng công chúa vậy!
-Nhưng tóc tôi, tôi không muốn nó màu nâu…
-Ôi, không sao đâu Soo yeon, chỉ là nhuộm giả thôi mà, chỉ cần cô gội đầu thì màu tóc sẽ đen lại thôi, cô không thấy màu tóc nâu rất hợp với cô sao? Phải không, Yuri…
-…
-Yuri…
-…
-YURI!
-Hả…
-Hả là sao? Tớ gọi cậu nãy giờ cơ mà!- Fany hỏi
-Uh, thì sao?
-Hồn cậu thả đi đâu vậy?
Hồn mình thả đi đâu? Hồn mình, ở đâu? Sao mình ngơ ngẩn thế này?
-A! Tớ nghĩ ra rồi, Yuri ạ!- Tae yeon reo lên- Tại sao chúng ta không xin vào nơi cậu làm nhỉ?
-Ý cậu là…
-Enomis Studio! Cô ấy không phải là quá chuẩn để làm một người mẫu sao? Cậu cũng không cần phải lo lắng, vì lúc nào cậu cũng ở bên cô ấy cơ mà! Tớ tin Hee chul sẽ nhận cô ấy ngay thôi!
-Enomis Studio? Uh, tại sao lại không?
Yuri gật gù trong khi Fany nháy mắt với Tae yeon…
-Nào, đứng cạnh Yuri đi Soo yeon!
Fany đẩy Soo yeon lại bên Yuri rồi lôi từ trong túi xách chiếc điện thoại mới tinh màu hồng. Tae yeon thì kéo Yuri và Soo yeon lại cạnh nhau và vội đứng sang một bên…
-Xong!
-Cậu làm gì vậy, Fany?
Fany đưa chiếc điện thoại cho Yuri:
-Như đã hứa, quà cho cậu!- Fany nói
-Haptic đấy nhé! Cậu xem đi, chất lượng ảnh thật tuyệt phải không?
Tae yeon chỉ vào màn hình điện thoại, tấm hình mà Fany vừa chụp Yuri và Soo yeon, họ đứng cạnh nhau.
Khi ấy, Soo yeon không hiểu tại sao lại có “bức tranh” vẽ họ giống đến như vậy.
Nhưng một ngày nào đó, khi nhìn lại “bức tranh” này, Soo yeon sẽ bật khóc…
-Haptic?-Yuri cầm chiếc điện thoại trong tay
-Uh!
-Nhưng tớ vừa mua điện thoại rồi! Cậu không thấy tớ vừa xách về thứ gì sao?- Yuri chỉ chếc túi trên bàn
-Vậy thì phải làm sao đây?- Fany than- Bọn tớ đã mua nó cho cậu mà!
-Cô thích màu đen?
-Uh, còn cô?
-Tôi thích màu hồng!
-Vậy thì tặng Soo yeon đi! Cô ấy thích màu hồng mà, vả lại khi cô ấy đi làm, chẳng phải cô ấy sẽ rất cần điện thoại sao?
-Cũng được đấy!- Fany đưa điện thoại cho Soo yeon
-Fany, Tae yeon, Yuri… cảm ơn 3 người nhưng… cái này dùng thế nào vậy?- Soo yeon chỉ chiếc điện thoại trên tay mình
-Tất nhiên là không phải để cô tập ném rồi! Fany, dạy cô ấy cách sử dụng đi, nếu không trên đầu Tae yeon yêu quý của cậu sẽ xuất hiện thêm một cục u nữa đấy!
…
Trong khi ấy, tại nhà 2 anh em Hankyung và Amber…
-Bố à, con đã nói là con không muốn một cuộc hôn nhân sắp đặt mà!- Hankyung van nài qua điện thoại- chẳng lẽ bố mẹ sợ con ế vợ sao?
“Bố mẹ không sợ anh ế, nhưng chúng tôi muốn có cháu bồng, cháu ẵm!”
-Bố ơi, con không muốn trói buộc vì hôn nhân quá sớm đâu!
“Không cằn nhằn nữa! Bố mẹ đã quyết rồi! Cô ấy sẽ về Hàn Quốc để gặp con sớm thôi! Liệu mà cư xử đấy!”
-Bố! Con nhất định…
“Tít…tít…tít….”
-Bố lại cúp máy rồi! Vị hôn phu của tôi, cô là ai? Tại sao cô lại xuất hiện cơ chứ?- Hankyung gào lên
Trong khi đó, tạiBoston, Mỹ…
-Mẹ ơi, con không lấy chồng đâu! Con muốn học lên cao nữa cơ!
-Không phàn nàn, bố mẹ đã quyết rồi!
-Nhưng con không biết anh ta là ai thì làm sao mà cưới được chứ?
-Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy! Liệu mà sắp xếp để về Hàn Quốc mà gặp người ta! Gia đình ấy được lắm đấy, sau khi thấy hình con cũng chịu con rồi!
-Nhưng chỉ là một tấm hình thôi mà, bây giờ có phải là thời phong kiến đâu hả mẹ?
-Vậy nên mẹ mới cần con về Hàn Quốc để gặp trực tiếp cậu ấy! Cậu ấy điển trai lắm đấy!
-Con gái của mẹ cũng rất đẹp cơ mà!
-Vậy thì là trai tài gái sắc, hợp quá rồi còn gì? Con xem hình cậu ta đi, rất được đấy!
-Con không xem!
Cô giận dỗi đóng sập cửa phòng lại và gào lên:
-Vị hôn phu của tôi, anh là ai? Tại sao anh lại xuất hiện cơ chứ?
End chap 17
Chap 18
709 năm sau…
Tại nhà của trọ của Yuri và Tae yeon…
-Soo yeon, đi thôi!
Yuri mở cửa phòng, mặc sẵn áo khoác, nhưng Soo yeon không tỏ ra quan tâm lắm với lời gọi của Yuri, cô nàng đang mê mẩn chiếc Haptic, món quà mà Yuri nhường lại cho nàng…
-Thay đồ đi Soo yeon, chúng ta còn phải đến Studio nữa!
-…
-Soo yeon!
-Huh?
-Cô buông cái điện thoại ra một tí được không? Cô mê nó đến thế cơ à? Từ ngày Fany dạy cô cách sử dụng, cô chẳng rời nó nửa bước! Lúc nào cũng Haptic cả!
Mình thật sự ghen tị với cái Haptic! Biết thế đừng tặng cho cô ấy!
-Nhưng thật sự là nó rất thú vị mà! Tôi muốn chơi với nó thêm một tí nữa!- Soo yeon nài nỉ.
-Thì ai cấm cô đem điện thoại theo đâu? Bây giờ thì thay đồ đi, tôi đưa cô đến Studio!
-Studio? Để làm gì?
-Làm việc chứ còn gì nữa?
-Thật sao?
-Uh! Tôi nghĩ rồi, nếu cô làm ở đó thì sẽ rất tiện cho cả hai chúng ta, lương cao, công việc nhẹ nhàng và tôi có thể để mắt đến cô được!
-Để mắt đến tôi, để làm gì cơ chứ?
-Đơn giản là tôi không cảm thấy an tâm cho lắm nếu để cô làm ở một nơi lạ, dù gì thì tôi ở cạnh cô vẫn tốt hơn. Thay đồ nhanh đi, nhớ là mặc bộ váy mà Fany tặng cho cô đấy! Tôi cam đoan là Hee chul sẽ nhận cô vào làm ngay thôi!
-Được thôi!- Soo yeon vui vẻ
…
-Hai cậu đi bây giờ à?- Tae yeon hỏi
-Uh, hai cậu trông nhà nhé! Yuri và Soo yeon vẫy tay tạm biệt Fany và Tae yeon.
…
-Họ đi rồi!- Tae yeon quay lại nhìn Fany
-Phải! Cậu thấy tớ nói đúng chứ?
-Còn hơn cả đúng nữa! Yuri dường như rất quan tâm đến cô ấy, chăm sóc cho cô ấy từng li từng tí một!
-Đúng vậy! Từ khi cô ấy đến, Yuri luôn phàn nàn cô ấy về cái này cái nọ, nhưng thực tế là từ khi gặp cô ấy Yuri cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, dịu dàng hơn và ít suy tư hơn! Cậu vẫn nhớ cái hôm mà Soo yeon mặc bộ váy chúng ta tặng cho cô ấy chứ? Yuri như người mất hồn vậy, cứ nhìn cô ấy chăm chăm mà chẳng chớp mắt lấy một cái. Không phải là lần đầu tiên đâu, tớ nhận ra là Yuri nhìn cô ấy hơi nhiều đấy!
-Quả là như vậy! Có lẽ trong thời gian chúng ta đi Incheon tình cảm của họ đã có tiến triển!
-Uh! Chắc chắn là vậy! Có lẽ Soo yeon sẽ khiến Yuri quên đi Yoona chăng?- Fany hỏi
-Tớ cũng không biết nữa! Dù sao thì hai người họ cũng có một khoảng thời gian dài gắn bó với nhau, dù Yoona từ chối Yuri nhưng trong lòng cậu ấy vẫn có một chỗ đặc biệt dành cho con bé!
-Còn cậu?
-Tớ? Tớ thì sao?
-Cậu và chị ấy! Cậu vẫn nhớ chị ấy? Có phải vậy không?
-Fany à, đừng nói lung tung, chúng ta đang bàn về chuyện của Yuri cơ mà! Chuyện của tớ và chị ấy, đã lâu lắm rồi…
-Nhưng chị ấy vẫn có ý nghĩa đặc biệt với cậu phải không, Tae yeon?
Tae yeon im lặng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Fany nói thật rõ ràng:
-Nếu tớ nói với cậu tớ đã hoàn toàn quên chị ấy là tớ đã lừa dối cậu! Nhưng tất cả chỉ là quá khứ! Chị ấy là tình yêu đầu tiên của tớ, dù không thành, nhưng tớ vẫn rất trân trọng nó vì đó là kỉ niệm đẹp của mối tình đầu! Nhưng bây giờ, tớ biết người tớ yêu là ai và tớ rất trân trọng người ấy! Người ấy đã luôn ở bên cạnh tớ và tớ không muốn người ấy phải buồn vì tớ vì tớ yêu người ấy thật nhiều. Fany ạ, cậu ở đây, trong tim tớ!- Tae yeon đặt tay Fany lên trái tim đang đập liên hồi của mình- Cậu biết không, bây giờ và mãi mãi, chỉ có cậu mới khiến tim tớ đập nhanh như vậy thôi!
-Tae yeon…- Fany ôm chầm lấy Tae yeon- Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu…
-Không sao đâu, tình yêu mà. Nếu không có giận hờn và ghen tuông thì làm sao còn gọi là tình yêu nữa!
-Uh, cậu nói đúng!
-Bây giờ thì chúng ta phải tìm cách giúp Yuri đã! Cậu nghĩ sao về kế hoạch chúng ta đã bàn khi ở Inchoen?
-Có lẽ bây giờ là lúc để thực hiện!
-Vậy thì lát nữa Yuri về tớ sẽ nói với cậu ấy! Nhưng…
-Sao hả Tae yeon?
-Còn Soo yeon thì sao? Chúng ta nói nhiều về Yuri, nhưng còn cô ấy, không biết cô ấy nghĩ gì về Yuri đây? Cô ấy liệu có thích Yuri không?
-Tớ ngĩ cô ấy cũng rất thích yuri đấy! Cậu không thấy cô ấy lúc nào cũng quấn lấy Yuri sao? Mỗi khi Yuri đi vắng là mặt cô ấy là như đưa đám vậy! Cô ấy cứ liên tục hỏi tớ là khi nào Yuri về, và khi Yuri về đến nhà thì cô ấy sẽ là người đầu tiên ra đón Yuri! Tớ tin là cô ấy cũng có tình cảm đặc biệt với Yuri đấy!
-Uh, vậy thì tớ cũng yên tâm! Nhưng còn một người nữa… Krystal, con bé sẽ ra sao đây? Cậu biết là nó rất thích Yuri mà!
-Tớ biết!- Fany gật đầu- Con bé có lẽ sẽ rất giận nếu nó biết tớ vun vén cho Yuri và Soo yeon. Nhưng tớ biết con bé không phải là người thích hợp để dành cho Yuri. Yuri đã và sẽ luôn xem con bé là em gái mà thôi. Hơn nữa, sẽ ra sao nếu con bé biết Yuri chăm sóc cho nó cũng một phần vì nó giống Yoona? Ngay từ đầu, Yuri đã xem nó là hình bóng của Yoona rồi. Nếu họ yêu nhau, con bé sẽ chỉ là người thay thế mà thôi, rồi con bé sẽ đau khổ! Tớ không muốn thế, nó cần một ai đó khác, chứ không phải là Yuri! Nếu con bé giận thì tớ cũng đành chịu thôi!- Fany thở dài
-Không sao, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, Fany à!
Tae yeon ôm Fany vào lòng và an ủi…
…
Tại Enomis Studio…
-Nơi này to thật đấy!- Soo yeon trầm trồ
-Tất nhiên rồi! Nào, nắm lấy tay tôi, nếu không cô sẽ bị lạc đấy!- Yuri đưa tay ra
Soo yeon đặt ta mình vào tay Yuri… nó khiến nàng liên tưởng đến bàn tay của Yul. Mỗi lần nàng muốn nắm lấy tay Yul, Yul lại đẩy nàng ra… Chỉ đến khi bị quân Gaki truy đuổi, Yul mới nắm lấy tay nàng để đưa nàng bỏ trốn. Bàn tay ấy và bàn tay này, cùng một hơi ấm…
Giá như 709 năm trước ngươi cũng đưa bàn tay ra với ta như thế này…
Yul à, nếu ngươi cũng cởi mở như Yuri thì hạnh phúc biết mấy…
-Taycô mềm thật đấy? Chắc chưa từng làm việc nặng phải không?-Yuri hỏi
-Uh, nhưng tay cô nhiều vết chai quá, cô đã rất vất vả phải không?
-Đúng, nhưng chúng là niềm tự hào của tôi đấy! Nó chứng tỏ rằng tôi đã tự sống trên đôi chân của mình và không phải dựa dẫm vào ai cả!
-Tôi thì ngược lại, tôi đã luôn sống dựa dẫm vào người khác…
-Vậy thì bây giờ hãy tự đứng trên đôi chân của mình! Tôi sẽ giúp cô!- Yuri siết chặt tay Soo yeon hơn nữa.
-Uh!- Soo yeon mỉm cười
-Bây giờ thì đợi tôi ở đây, tôi sẽ đi tìm Heechul! Đừng đi đâu nhé!
-Được, nhưng cô đừng đi lâu quá nhé!
-Tôi hứa!
…
Tại phòng làm việc của Heechul…
-Tóm lại là bố mẹ ép cậu kết hôn!
-Đúng!
-Và cậu muốn mình giúp cậu phá hoại cuộc hôn nhân sắp đặt này!
-Đúng!
-Bằng cách nào? Vẫn cách cũ hả?
-Tất nhiên rồi! Cô ta sẽ sợ đến nỗi chạy mất dép và bỏ ngay ý định kết hôn ngu xuẩn ấy cho mà xem!
-Nhưng lần này là nghiêm túc đấy Hankyung, cậu không nghĩ là cô ấy sẽ nói lại với bố mẹ cậu à?
-Sợ gì? Tớ tin là cô ấy sẽ không dám đâu. Mà nói thì đã sao?
-Vậy khi nào cậu gặp cô ấy?
-Không biết nữa! Nghe nói hôm nay hay ngày mai gì đấy cô ấy sẽ về đến Hàn Quốc! Có lẽ là sau khi cô ấy về khoảng một tuần thì hai bên gặp nhau. Điều đó tùy thuộc vào cô ấy!
-Ok! Tớ giúp cậu, nhưng cậu vẫn nhớ kịch bản chứ?
-Sao lại không?
Hankyung cười nhếch mép rồi tiến lại gần Heechul, một tay ôm lấy eo Heechul đẩy về phía mình, tay kia vuốt lên mái tóc dài của anh, nhìn Heechul bằng ánh mắt thật ngọt ngào...
-Tôi phải làm sao đây tôi yêu cậu ấy. Xin lỗi cô, chúng tôi yêu nhau…
-Heechul à, anh…
Yuri đột ngột mở cửa phòng và tất nhiên, những gì Hankyung vừa nói và cả tư thế của họ khiến mặt Yuri đỏ tưng bừng… Cô đã chứng kiến tất cả…
-E… e… em xin lỗi hai anh! Em vào không đúng lúc!- Yuri cuối gập người xin lỗi rồi bỏ chạy thật nhanh khiến Heechul ngỡ ngàng.
-Cậu quen cô ấy hả?- Hankyung hỏi
-Tất nhiên, nhưng cô ấy làm sao vậy? Sao lại chạy như bị ma đuổi vậy?
-Thì cậu nhìn lại tư thế của chúng ta đi! Hy vọng cô vợ chưa cưới của tớ cũng sẽ bỏ chạy như cô ấy!
-Tư thế…. A!!!! Bỏ tôi ra!!!!- Heechul ngay lập tức đẩy Hankyung ra
-Cậu làm gì mà nóng vậy? Đây đâu phải là lần đầu chúng ta diễn vở kịch này trước mặt những cô gái?
-Nhưng cô ấy thì khác!- Heechul giảy nảy lên
-Khác? Không lẽ…
-Phải, đó là cô gái mà tớ kể với cậu đấy! Là Yuri đấy!
-Yuri? Cô gái mà cậu thích!
-Phải! Cậu hại tôi rồi, Hankyung!
-Vậy thì phải giải thích với cô ấy ngay, tớ sẽ đi với cậu để nói cho cô ấy hiểu!
Hankyung và Heechul vội đuổi theo Yuri nhưng đã quá muộn, Yuri và Soo yeon đã rời khỏi studio và đi thẳng về nhà, nơi có vị khách bất ngờ đang chờ họ…
…
“Kính coong!”
Tae yeon mở cửa:
-Cậu về sớm vậy sao? Heechul đồng ý nhận Soo yeon rồi hả?
-Chào em, lâu quá không gặp?- Cô gái vẫy tay chào
-Chị…- Tae yeon bỗng trở nên lúng túng
-Em bất ngờ lắm phải không?
-…
-Tae yeon à, ai vậy?
Fany vừa bước ra đến cửa nhưng rồi cô cũng đứng khựng lại…
-Chị…
-Uh, tất nhiên là chị rồi! Hai đứa không mời chị vào nhà sao?
-À… em xin lỗi… chị vào đi!
-Còn Yuri, em ấy đâu?- Người con gái ấy nhìn khắp căn nhà rồi ánh mắt chợt dừng lại ở tấm hình của Yuri đặt trên bàn…
(cont’d)
Chap 18 (cont’d)
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
-Chị…- Yuri thốt lên
-Yuri!- cô gái mừng rỡ trước sự xuất hiện của Yuri nhưng rồi nụ cười trên môi cô vụt tắt khi nhận ra Soo yeon đang đứng sau lưng Yuri, nắm lấy cổ tay áo của Yuri.
-Chị về khi nào vậy, Victoria? Tại sao lại không báo cho bọn em biết?- Yuri ôm lấy Victoria.
-Uh, chị vừa về thôi! Vừa về đến Hàn Quốc là chị đến thăm mấy đứa ngay!
-Mình vào nhà đi! Để em xách hành lý cho chị nhé?
-Cảm ơn em, Yuri!
Victoria cười với Yuri rồi quay sang nhìn Soo yeon không mấy thiện cảm, nhưng khi đụng phải ánh mắt của Yuri, Victoria lại cười thật tươi với Soo yeon:
-Cô ấy là bạn của em hả, Yuri?
-Vâng ạ! Vào nhà thôi, Soo yeon!
Ta có nhìn lầm không nhỉ? Rõ ràng ánh mắt của cô ấy đối với ta không mấy thiện cảm mà sao bây giờ lại cười nói như không có chuyện gì? Hay ta đa nghi quá chăng?
…
-Để chị xem nào, nhà trọ của mấy đứa được đấy, rất gọn gàng và ngăn nắp! Chắc là em dọn dẹp nhà cho bọn nhóc bừa bọn ấy hả, Fany?
-Không, em không sống ở đây! Chỉ có Tae yeon và Yuri sống ở đây thôi và bây giờ là thêm cả Soo yeon nữa!
-Soo yeon?- Victoria mỉm cười với Soo yeon- Em là Soo yeon? Em thật xinh đẹp! Em quen với bọn nhóc này lâu chưa?
-Dạ… chỉ mới gần đây thôi ạ…
-Vậy sao? Nhưng đủ thân để chuyển đến đây sống cùng với Tae yeon và Yuri?- Victoria cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối
-Mọi chuyện dài lắm, nếu có thời gian em sẽ kể cho chị nghe! Nào, uống café đi!- Yuri lần lượt đặt từng tách café xuống bàn mời mọi người. Cô ngồi xuống cạnh Soo yeon rồi thả 2 viên đường vào tách của Soo yeon, khuấy đều trước khi đưa nó cho Soo yeon.
Dường như quan hệ giữa cô ta và Yuri không đơn giản…
-Soo yeon, đây là Victoria, chị ấy học trên tôi hai lớp!
-Chào chị, em là Soo yeon!- Soo yeon khẽ gật đầu
-Em là bạn của Yuri, cũng xem như là bạn của chị, đừng khách sáo. Chị chỉ lo là Yuri sẽ bắt nạt em thôi, con nhóc này nóng tính lắm đấy!- Bàn tay Victoria xoa đầu Yuri rồi trượt dài xuống sóng lưng. Cử chỉ của cô khiến Soo yeon cảm thấy hơi khó chịu trong khi Yuri lại cười xòa:
-Yah! Em không còn bé nữa đâu! Đừng xoa đầu em như một đứa con nít vậy chứ? Soo yeon sẽ cười em đấy!- Yuri nói rồi vuốt lại mái tóc bù xù của mình
-Hay chị xoa đầu Tae yeon vậy?- Victoria lại quay sang xoa đầu Tae yeon khiến Tae yeon đỏ mặt.
-Uh… Victoria, em chợt nhớ ra là em có vài chuyện cần giải quyết! Em xin lỗi vì phải đi gấp nhưng… gặp nhau sau nhé!
Fany chẳng hề có việc bận nào cả, nhưng cô thật sự cảm thấy tổn thương trước hành động vô tình của Victoria và cả khuôn mặt đỏ lên vì ngượng của Tae yeon. Vừa chỉ vài phút trước thôi, Tae yeon bảo với Fany rằng cô là người quan trọng nhất và rằng cô đã quên chị ấy, nhưng bây giờ, chỉ cần một cái xoa đầu của chị ta cũng khiến Tae yeon bối rối. Nếu Fany ngồi đây thêm nữa thì cô sợ sẽ không kiểm xúc được bản thân mình nên có lẽ tạm rời khỏi đây là cách tốt nhất.
Fany đứng bật dậy, vô tình làm đổ tách café nóng hổi vào người mình…
-Cậu có sao không?- Tae yeon vội lấy khăn lau cho Fany nhưng bị cô đẩy ra
-Tớ không sao! Cậu đừng lo! Cứ ngồi lại với Victoria, dù sao thì cũng đã lâu 2 người không gặp nhau!- Fany nói với giọng tắc nghẹn…
-Cậu có thể bị bỏng đấy! Để mình xem…
-Không cần! Không nóng đâu…- Fany nói rồi bỏ ra ngoài với vết café loang lổ trên áo.
-Xin lỗi chị, nhưng Fany cần em! Chúng ta sẽ gặp nhau sau!-Tae yeon đuổi theo Fany
-Tôi cũng muốn đi…
Soo yeon đứng lên, muốn đuổi theo Fany nhưng bị Yuri ngăn lại, kéo Soo yeon về chỗ cũ
-Chuyện của họ, cứ để họ tự giải quyết! Có lẽ cô đừng nên xen vào thì hay hơn!
-Hình như Fany giận chị!- Victoria nói giọng buồn rầu
-Chị biết tình tình của Fany rồi mà, sáng nắng chiều mưa, chỉ có Tae yeon mới chịu đựng được cậu ấy thôi!- Yuri nháy mắt với Victoria
-Ý em là…
-Uh… tùy chị hiểu!
-Hai nhóc ấy…
-1 năm rồi!- Yuri gật gù
-Vậy thì chị hiểu vì sao em ấy giận rồi! Chị vẫn nghĩ 2 đứa…
Tae yeon và Fany yêu nhau. Điều ấy khiến mình cảm thấy yên lòng và bớt đi cảm giác có lỗi với em ấy…
Còn Yuri…
-Chị về Hàn Quốc có chuyện gì vậy?- Yuri hỏi
-Chẳng lẽ có chuyện mới về sao?
-Ồ không, tất nhiên là không rồi! Chỉ là chị khiến em hơi bất ngờ thôi! Dù sao thì cũng đã 2 năm trôi qua, nhưng chị vẫn xinh đẹp như ngày trước…
-Em lại nịnh chị để nhờ chị làm bài tập hộ đấy à? Nếu chị nói chị về đây vì chị nhớ vị café do em pha thì sao? Vị của tách cafe này vẫn không thay đổi… Nhưng Yuri của chị thì đã khác trước rất nhiều!
-Khác trước?
-Xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, đáng yêu hơn…- Victoria đặt tay lên má của Yuri, vuốt nhẹ trong khi liếc nhìn Soo yeon…
Vuốt má Yuri? Ta vẫn ngồi đây cơ mà! Tại sao chị ấy lại cư xử như không có ai ở đây vậy?
-Yuri!Tôi thấy hơi mệt! Tôi muốn đi nghỉ!- Soo yeon nói
-Cô mệt sao? Cô thấy khó chịu ở chỗ nào?
-Chẳng chỗ nào cả! Tôi mệt! Muốn nằm nghỉ! Xin lỗi chị!- Soo yeon lạnh lùng nhìn Victoria rồi bỏ vào trong. Yuri muốn đi theo Soo yeon nhưng bị Victoria níu lại…
-Em định đứng lên luôn sao?
-Không… Em chỉ muốn xem cô ấy có sao không thôi! Lần đầu tiên em thấy cô ấy ứng xử lạ như vậy! Em sẽ quay lại nhanh thôi!
-Chẳng phải cô ấy đã bảo là cô ấy mệt sao? Chỉ cần nằm nghỉ là sẽ ổn thôi!
-Nhưng…
-Bây giờ chị về khách sạn! Đi với chị nhé! Chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em…
-…
-Được không Yuri?
-Uh! Có lẽ Soo yeon sẽ ổn thôi!
Yuri…
2 năm đã trôi qua…
Chị đã không thể nói với em nhưng điều chị muốn nói nhưng bây giờ, khi quay trở về, chị nhất định chị sẽ cho em biết…
Vì đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chị…
…
Tại nhà Hankyung và Amber…
“Kính coong!”
-Hi!- Krystal vẫy tay chào Hankyung
-Là em sao? Vào nhà đi!
-Vâng! Amber có nhà không anh?
-Nó vừa ra ngoài nhưng sẽ về nhanh thôi! Em cần gặp nó à?
-Vâng, em muốn nhờ Amber giúp em làm bài tập môn tiếng Anh!
-Em ngồi đi! Nó sẽ rất vui khi gặp em đấy!
-À… anh Hankyung…
-Huh?
-Anh hai em từ sáng đến giờ cứ thở dài hoài! Em hỏi là anh ấy có chuyện gì nhưng anh ấy lại không chịu nói! Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với anh Heechul không? Thái độ của anh ấy lạ quá!
-…
-Anh nói đi mà! Chẳng lẽ anh định dấu em luôn sao?
-Thật ra thì…
Hankyung kể cho cô bé nghe mọi chuyện đã xảy ra sáng nay tại Enomis studio, cả lời tỏ tình mà Heechul dành cho Yuri cách đây 2 năm…
-Anh Heechul đã tỏ tình với Yuri?-Krystal không thể tin vào tai mình
Hankyung gật đầu
-Nhưng chị ấy đã từ chối?
-Phải! Cô ấy bảo cô ấy không thể đáp lại tình cảm với Heechul vì đã có người khác. Em biết đấy, dù Yuri đã từ chối Heechul nhưng cậu ấy không muốn hình ảnh của mình xấu đi trong mắt Yuri! Vậy nên cậu ấy cảm thấy rất khó xử trước việc bị Yuri hiểu lầm… Heechul không kể cho em chuyện này vì sợ em sẽ không quý mến Yuri như trước và có lẽ cũng vì khi ấy em còn nhỏ. Nhưng bây giờ anh nghĩ em đã đủ lớn nên anh kể cho em nghe mọi chuyện!
-…
Yuri từ chối anh hai vì đã có người khác…
Hai năm trước ư?
Chẳng lẽ Yuri từ chối anh Heechul là vì mình…
End chap 18
Chap 19
709 năm sau…
Tại nhà của Hankyung và Amber…
Mình thích Yuri, anh Heechul cũng thích Yuri…
Mình bày tỏ với Yuri, anh Heechul cũng bày tỏ với Yuri…
Nhưng kết quả là chị ấy từ chối cả hai!
Chị ấy từ chối Heechul vì chị ấy đã thích người khác. Chị ấy lại nói với mình là không thể yêu mình, chỉ xem là em gái thôi, vì mình còn nhỏ, vì mình chưa hiểu thế nào là yêu, blah… blah…
Tất cả những gì chị ấy nói đều là nói dối! Chị ấy có thích mình, chỉ là khoảng cách về tuổi tác khiến chị ấy e ngại mà thôi! Hơn nữa làm sao chị ấy có thể nói rằng chị ấy thích mình trong khi anh hai của mình lại thích chị ấy! Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao chị ấy luôn lẩn tránh mình!
Yuri ngốc… sao chị không chịu chia sẻ với em cơ chứ? Chị luôn đẩy em ra nhưng em biết chị không bao giờ muốn rời xa em cả. Nếu chị thật sự không thích em thì tại sao chị lại quan tâm em, lo lắng cho em, luôn là người chủ động xin lỗi mỗi khi chúng ta giận nhau?
Yuri thích mình…
Yuri thích mình!
Nhưng còn anh Heechul? Nếu anh ấy biết mình và chị ấy thích nhau thì anh ấy sẽ đau khổ đến ngường nào?
Mình thích Yuri, nhưng mình cũng rất thương anh hai!
Phải làm sao đây? Quan hệ lén lút? Không... nghe có vẻ ghê gớm quá!
Ôi, Yuri… bây giờ em đã hiểu mọi chuyện…
Em lại càng thích chị hơn…
Yuri…
Kwon Yuri…
Romeo Kwon và Juliette Jung…
…
…
…
-KRYSTAL!!!!
-Bơ, đừng hét vào tai em như vậy, em sẽ bị điếc đấy!- Krystal nhăn nhó
-Em còn biết là mình sẽ bị điếc tai sao? Em có biết là nãy giờ trông em ngố lắm không?
-Ngố?
-Phải! Em nhăn mày rồi lại tự cười, tự cười rồi lại gật đầu, lắc đầu và bây giờ thì hai má ửng hồng cả lên! Em đang suy nghĩ gì vậy?
-Em vẫn nghe Bơ giảng bài đấy chứ!
-Thật không? Em thử nhắc lại những gì Bơ vừa nói xem?
-Ơ… ưm…
-Câu điều kiện loại ba dùng như thế nào?
-À… thì…
-Bó tay em luôn đó! Em đến để học hay để suy nghĩ vẩn vơ vậy? Nếu em đã học thì hãy học cho nghiêm túc đi!- Amber nghiêm khắc
-Nhưng em không thể tập trung được, Bơ à…
-Tại sao?
-Uh…
-Tùy em! Bơ khan cổ họng rồi!
-Bơ khan cổ họng rồi sao?
-Vì em đó!
-Vậy thì mình đi ăn kem đi! Em mời, bỏ qua cho em lần này nhé? Nhé? Nhé?
Con bé này, chỉ biết dụ mình thôi, nhưng biết làm sao bây giờ? Mình sẽ gật đầu mất thôi!
Đã lâu lắm rồi mới thấy em ấy như thế này, có lẽ em ấy lại đang nghĩ về chị ta rồi…
…
Tại khách sạn Hilton…
Phòng 302…
-Wow! Thật vừa vặn! Chị đã nghĩ là em mặc vào sẽ rất đẹp!
Victoriaxuýt xoa với bộ đồ mà Yuri đang mặc- món quà mà cô tặng. Trông Yuri thật sự rất mạnh mẽ, nam tính nhưng vẫn cuốn hút và quyến rũ.
-Em cũng rất thích bộ này!
-Chị biết! Tặng cho em một bộ vest sẽ hợp hơn là một chiếc váy! Khi em mặc bộ này, em quyến rũ hơn bất cứ chàng trai nào!
-Chị…
Yuri cảm thấy hơi ngượng trước những lời nói củaVictoria, nhất là khiVictorialại vòng tay qua eo Yuri, ôm cô lại…
Khoảng cách của họ… chỉ vài centimet…
-Em đỏ mặt sao? Yuri mà chị từng biết chưa từng đỏ mặt trước chị cơ mà?
-…
Yuri đỏ mặt vì sự gần gũi của họ, và cả chiếc áo màVictoriađang mặc nữa… Nó khiếnVictoriatrở nên gợi cảm vô cùng, nhất là trong khoảng cách gần như thế này.
-Nếu Yuri là con trai thì hay biết mấy…-Victorialại tiến gần Yuri thêm một tí nữa.
-Em là con gái nhưng vẫn khỏe hơn cả khối thằng con trai cộng lại đấy! Thằng nào bắt nạt chị thì cứ nói với em, em sẽ “xử” hắn!
-Thật không? Em mạnh mẽ đến thế sao?
-Thật, chị xem này!
Yuri giơ bắp tay lên khiếnVictoriabật cười. Nó chỉ khiến Yuri càng trở nên đáng yêu trong mắt cô mà thôi…
-Đi ăn tối với chị nhé, chị muốn nói với em một chuyện…
-Nhưng…
-Lại nhưng gì nữa? Em đã nói từ nhưng rất nhiều ngày hôm nay rồi đấy! Em ngồi bên chị nhưng hồn cứ như thả đi đâu vậy! Em đang lo lắng chuyện gì sao?
-Fany và Tae yeon, không biết khi nào hai cậu ấy về nhà… Hơn nữa, em ra ngoài cũng đã lâu rồi, Soo yeon lại không khỏe, ngộ nhỡ cô ấy…
-Soo yeon? Thì ra đó là người đã chiếm lấy tâm trí của em sao?
-Không! Chiếm lấy tâm trí là sao? Em chỉ hơi lo thôi…
-Hơi lo lắng mà em lại tỏ ra bồn chồn đến vậy sao? Yuri, em khiến chị buồn đấy!
-…
Yuri im lặng.
-Này! Chị đùa thôi! Đừng tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy! Chị không bắt cóc em đâu mà lo! Chúng ta sẽ đi ăn và mua đồ ăn tối cho cô ấy! Đừng quá lo lắng cho Soo yeon, cô ấy không sao đâu!
Soo yeon…
Soo yeon…
Soo yeon…
Xem ra cô là bức tường đáng ghét ngăn cách giữa tôi và Yuri!
(cont’d)
Chap 19 (cont’d)
709 năm sau…
-Yuri à, cảm ơn em về buổi tối hôm nay! Chị rất vui!-Victoriamỉm cười dịu dàng
-Em cũng rất vui. Nếu buổi tối hôm nay có thêm Fany và Tae yeon thì sẽ vui hơn! Có lẽ chúng ta sẽ còn cười nhiều hơn nữa!
-Uh! Nhưng với chị, đi riêng với em như thế này vẫn vui hơn…-Victoriatrả lời một cách lấp lửng.
-Vậy sao? Nhưng hai cậu ấy sẽ giận nếu biết chúng mình đi đánh lẻ như thế này đấy! Em vẫn nhớ lúc trước, 4 chúng ta lúc nào cũng đi chung với nhau. Khoảng thời gian ấy thật sự rất hạnh phúc. Vậy mà đùng một cái, chị lại quyết định sang Mỹ! Chị biết không, ngày hôm ấy Tae yeon đã khóc như mưa vậy đấy!
-Chị vẫn nhớ ! Hôm ấy khi ra tiễn chị ở sân bay, mắt Tae yeon đỏ hoe, chị biết em ấy đã khóc rất nhiều. Fany thì ôm chị thật chặt. Còn em, em là người lạnh lùng nhất, em chỉ nắm lấy tay chị và mỉm cười chào chị…
-Nhưng em không muốn khóc, và em cũng không muốn nói hai từ “Tạm biệt!”. Nó buồn lắm! Em cũng đã rất nhớ chị!
-Nhớ như thế nào?
-Uh, là nhớ…
-Chỉ như vậy thôi sao?-Victoriahơi nhíu mày
-Chẳng hiểu sao khi ấy em lại nhớ nhiều nhất là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lần đầu tiên gặp chị, em chưa từng nghĩ rằng sau này chúng ta sẽ là bạn thân của nhau…
-Tại sao? Chị khó gần lắm ư?
-Không, chỉ là… với em chị giống như một thiên thần vậy. Có cảm giác như sẽ chẳng bao giờ với tới chị vậy! Chị ngồi giữa căn phòng, với chiếc piano màu trắng, từng ngón tay lướt trên phím đàn, đôi môi khẽ mỉm cười… Ôi! Thật sự khi ấy chị rất đẹp! Em, Tae yeon và Fany đã không thể rời mắt khỏi chị! Vì chị mà đêm ấy Tae yeon đã mất ngủ đấy!
-Uh… Chị biết là có mấy đứa nhóc đang núp ngoài phòng tập nghe chị đánh đàn! Bọn nhóc ấy thật là nghịch ngợm!
Yuri à, đó cũng là phút giây định mệnh của chị!
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị đã nghĩ rằng em là định mệnh của chị nhưng…
Em không nghĩ như vậy! Em chỉ xem chị là một người chị đúng nghĩa mà thôi!
Tae yeon thích chị ngay từ phút giây ấy, còn ánh mắt của chị lại chỉ hướng về em…
Khi Tae yeon nói rằng em ấy thích chị, chị đã rất buồn vì người đó không phải là em! Nhưng chị cũng không thể nói cho em biết chị yêu em, vì chị biết em là một người trọng tình bạn, em sẽ không chấp nhận tình cảm của chị vì chị là người Tae yeon thích!
Nhưng bây giờ Tae yeon đã có Fany và chị muốn có em…
Thời gian trôi đi, chị vẫn giữ nguyên hình ảnh của em, nhưng chị lại mong hình ảnh của cô bé ấy không còn trong tim em nữa…
Yuri à, em sẽ chấp nhận tình cảm này chứ? Em sẽ để chị xoa dịu vết thương trong em chứ?
Vì em, chị nhất định sẽ phản đối cuộc hôn nhân này!
-Victoria…
-Huh?
-Đến khách sạn rồi! Em phải về đây! Dù sao thì cũng đã muộn rồi! Chúc chị ngủ ngon!
-Yuri à, ở lại thêm một tí được không?
-Nhưng thức ăn sẽ nguội mất! Nếu Soo yeon ăn đồ lạnh thì cô ấy sẽ bị đau bụng ngay! Em phải về!
Lại là Soo yeon…
Em quan tâm cho cô ta đến thế sao? Hình ảnh Yoona đang phai mờ trong em và Soo yeon sẽ là người em yêu sao? Không! Nhất định là không!
-Yuri à! Chị muốn nói…
-YURI! YURI!
Yuri vàVictoriađều bị tiếng gọi ấy làm cho giật mình. Nhưng Yuri nhận ra tiếng kêu ấy, chỉ có thể là Krystal…
-Hi! Yuri!
Krystal hớn hở chạy đến bên cạnh Yuri với que kem đang ăn dở cầm trên tay và tất nhiên theo sau cô bé là Amber, vẫn cứ khinh khỉnh nhìn Yuri…
-Krystal? Em vẫn còn ở ngoài đường vào giờ này sao?
-Sao lại không? Chỉ mới 10h thôi mà!
-10h? Lẽ ra giờ này em phải đang ở nhà làm bài tập hoặc lên giường ngủ chứ không phải là lang thang bên ngoài như thế này! Xem kìa, trời lạnh thế này mà em lại ăn kem sao, lại còn để dính trên miệng nữa…
Yuri lấy tay quẹt vết kem còn dính trên môi Krystal khiến cô bé mỉm cười hạnh phúc. Những lời trách mắng của Yuri càng khiến cô bé tin rằng Yuri quan tâm cô và cả hành động thân thiết này nữa, nó càng khiến họ giống như 1 đôi tình nhân.
NhưngVictoriavà Amber lại khác, trông hai người chẳng vui tí nào. Amber vứt cây kem đang ăn dở của mình còn một cách thô bạo trong khiVictorialại liếc nhìn Krystal bằng ánh mắt mà cô đã nhìn Soo yeon…
-Em gái của em hả? Rất đáng yêu, rất giống học -sinh -tiểu -học!
Học sinh tiểu học? Bà chị này…
Victoriacố ý nhấn mạnh mấy từ cuối và quả đúng như những gì cô nghĩ, cô bé chẳng thích bị gọi như vậy một tí nào. Nhưng Krystal cũng chẳng vừa, cô bé nắm lấy tay Yuri rồi cười vớiVictoria:
-Em chào cô! Cô chắc là cô giáo của Yuri tại trường đại học?
Cô giáo? Con bé này…
-À, đây là Krystal. Em ấy không phải là học sinh tiểu học đâu! Em ấy đã 16 và rất đáng yêu! Còn đây làVictoria, chị ấy không phải là cô giáo của chị đâu! Chị ấy chỉ hơn chị 2 tuổi thôi! Nhưng khuôn mặt thì vẫn rất baby, có khi mọi người còn nhầm là chị lớn tuổi hơn chị ấy đấy!
Yuri giới thiệu cả Krystal vàVictoriavới nhau, nhưng xem ra ngay từ lần gặp đầu tiên, hai người đã không ưa gì nhau…
(cont’d)
Chap 19 (cont’d)
709 năm sau…
Khi người ta yêu nhau, ghen tuông là chuyện không thể tránh khỏi!
Khi người ta ghen, khó mà giấu giếm được cảm xúc trong lòng và những hành động của họ cũng dễ vượt ra ngoài tầm kiêm soát…
Victorialiếc nhìn Krystal và cô bé đáp trả lại bằng ánh mắt kiêu kì cũng không kém phần sắc sảo. Nhưng Yuri lại thật là người vô tình, cô không hề nhận ra rằng họ đang ghen tuông nhau chỉ vì mình. Ánh mắt của Amber khiến cô chú ý nhiều hơn. Nó cứ xói sâu vào Yuri, rất khó chịu. Dù Amber không nói một lời nào, nhưng Yuri cũng cảm nhận được rằng Amber không ưa cô, thậm chí là ghét, rất ghét…
Amber… thằng nhóc này cứ nhìn mình bằng ánh mắt ấy! Thật khó chịu! Hay thằng nhóc biết việc Krystal thích mình nên thằng nhóc ghen với mình?
Cũng có lý lắm! Nếu là mình thì mình cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu khi cuộc hẹn hò của mình bị phá bĩnh! Lẽ ra mình không nên gặp Krystal vào lúc này thì tốt hơn. Nếu hôm nào có cơ hội, mình sẽ nói rõ quan hệ giữa mình và Krystal cho thằng bé biết nhưng… bây giờ đã hơn 10h rồi, liệu để cho Krystal đi chung với một cậu con trai vào đêm khuya như thế này có nên không? Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao? Amber có phải là người đáng tin cậy để mình giao con bé không? Tình cảm nam nữ, nếu gần gũi nhau quá thì sẽ dễ dẫn đến…
Ôi không… Mình không thể để con bé về một mình với Amber được! Hai nhóc này cần có người lớn quản lý!
-Victoriaà, em về nhé!- Yuri vẫy tay tạm biệtVictoria
-Em về thật sao?
-Uh!
-Vậy thì mai chị sẽ đến nhà em nhé? Được không Yuri?
-Tất nhiên là được rồi! Em nghĩ là không có lí do gì để em từ chối cả.
Victorianở nụ cười đắc thắng khi nhìn vẻ mặt thất vọng của Krystal nhưng rồi nụ cười ấy bị dập tắt khi Yuri quay sang nói chuyện với Krystal:
-Krystal, chị sẽ đưa em về!
-Nhưng nhà chị và em đâu hề chung đường!
-Nhưng chị muốn đưa em về! Khuya như thế này, đi một mình thì nguy hiểm lắm!
-Em không đi một mình! Em đi với Bơ mà…
Hay chị ấy đang ghen nhỉ? Chị ấy không muốn thấy mình đi chung với Bơ?
Yuri đang ghen vì mình thân thiết với Bơ sao?
Yuri đã biết ghen!
-Tất nhiên là chị biết em đi với Amber, sẽ không phiền nếu chị đi chung với Amber và em chứ?
-Không! Thật ra thì tụi em đi chung nhưng nhà Amber và em ngược hướng nhau nên bây giờ em sẽ về nhà một mình! Nếu chị đi với em thì em sẽ yên tâm hơn! Chờ em một xíu nha!
Krystal đã nói dối! Nhà của cô bé và Amber chỉ cách nhau một khu phố…
-Bơ à, Bơ về một mình nhé!
-Em muốn về chung với chị ta phải không?
-Bơ à, em xin lỗi… Nhưng….
-Bơ hiểu! Bơ sẽ đi lòng vòng đâu đó trước khi về nhà, như vậy thì Yuri sẽ tin rằng nhà chúng ta ngược hướng nhau!
-Bơ…
-Em không cần xin lỗi đâu! Bơ đi trước đây!
Amber lẳng lặng quay đi vì Amber biết thế nào là tình cảm đơn phương. Còn gì hạnh phúc hơn khi được cùng đi chung với người mình yêu trên một con đường? Krystal thích Yuri, ở cạnh Yuri thì cô bé sẽ vui hơn khi ở cạnh Amber…
Nhưng khi Amber đã đi khuất, một cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng cô bé. Hình ảnh đơn độc của Amber trên con đường dài khiến cô bé cảm thấy có lỗi, cô muốn đuổi theo Amber để nói lời xin lỗi nhưng Yuri đang đứng ở phía sau, chờ đợi cô bé. Điều đó khiến bước chân Krystal không thể đuổi theo Amber. Cô bé quay gót, bước đi bên cạnh Yuri.
Victorianhìn theo hai người, một ý nghĩ xấu xa bỗng được sinh ra trong cô. Nó xuất phát từ lòng ghen tuông và cả cái tính chiếm hữu ích kỉ trong tình yêu…
Yoona, Soo yeon và bây giờ là đến Krystal…
Trước kh đối phó với Soo yeon, mình cần phải cho Krystal biết rằng nó sẽ không bao giờ có được Yuri!
Làm tan nát trái tim của một con bé mới lớn ư? Điều đó không khó!
….
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
Công chúa Soo yeon của vương triều Soshi vẫn còn thức dù đã gần 11h đêm.
Mọi ngày nàng đi ngủ rất sớm, chỉ 10h là nàng đã ngon giấc nhưng đêm nay, nàng lại chẳng thể nào chợp mắt. Cứ chốc chốc nàng lại nhìn lên đồng hồ rồi tự lẩm bẩm một mình…
Đến giờ này mà Yuri vẫn chưa về sao? Đi với chị ta vui đến thế cơ à?
11h05ph…
Lúc sáng thì lẳng lặng đi, bây giờ thì không chịu báo tin gì về cả! Thật ra Yuri đang ở đâu đây? Nếu là 709 năm trước ta đã cho quân lính đi tìm rồi!
11h10ph…
Vẫn không về! Không biết là có chuyện gì xảy ra không nhỉ?
Mà tại sao ta phải quan tâm cơ chứ? Yuri có thế giới riêng của cô ấy cơ mà! Thôi, ta đi ngủ trước vậy! Không cần phải đợi Yuri về nữa!
11h12ph…
Công chúa nằm trên giường, phủ chăn kín đầu, cố gắng tự ru mình vào giấc ngủ nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, cái cảnh Victoria xoa đầu, vuốt má, rồi vuốt dọc sóng lưng của Yuri khiến nàng phải bật dậy, lại nhìn chăm chăm vào đồng hồ…
Soo yeon cảm thấy hơi nghèn nghẹn nơi cổ họng…
Ta ghen sao?
Không! Chỉ vì Yuri quá giống Yul nên khi nhớ lại cái cảnhVictoriagần gũi với Yuri, ta lại liên tưởng đến Yul!
Nếu là Yul thì… nhất định ta sẽ không tha thứ cho chàng!
Nhưng Yuri không phải là Yul! Ta làm sao vậy? Cảm xúc này…vô lý quá!
Tại sao ta lại không ngủ được?Ta không ngủ được là vì đêm nay ta chưa ăn tối thôi!
11h15ph…
Công chúa quấn chiếc chăn quanh mình, dù đã rất buồn ngủ, nhưng nàng vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hy vọng sẽ nghe được giọng nói của Yuri ở ngay thềm cửa…Và tất nhiên, với một túi đồ ăn cầm trên tay thì sẽ tuyệt hơn nữa…
….
11h30ph
“Cạch!”
Soo yeon đứng bật dậy, chạy ra ngoài, nhưng người mở cửa không phải là Yuri mà là Tae yeon với khuôn mặt đỏ ***, mùi rược bốc ra nồng nặc, bước chân liểng xiểng tưởng như sắp ngã đến nơi .Nhưng Soo Yeon đã kịp chạy đến bên cạnh, dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
-Hic…hic… Soo … Soo
-Tae yeon, cô say rồi hả?
-Hic… say… say? Ai say? Tôi… khá lắm đó… Hic…
-Ôi… mùi rượu nồng nặc quá!
-Hic… cô… khó chịu hả? Tôi khiến cô thấy khó chịu hả?
-Không, nhưng…
-Đừng nói dối! Hic.. Tôi biết tôi đáng… đáng ghét! Đến… Fany còn ghét tôi cơ mà…
Tôi là… hic….Đồ hèn… đồ khốn nạn…
-Tae yeon, đừng tự nhục mạ mình như vậy! Tôi sẽ lấy khăn ướt cho cô! Cô sẽ tỉnh táo hơn đấy!
Soo yeon đứng dậy nhưng Tae yeon đã dằn mạnh lấy tay Soo yeon, đẩy cô ngồi xuống ghế và ôm lấy Soo yeon khóc nức nở…
-Hic… hic… Tôi thật tệ! Fany ghét tôi! Tôi hic… hic… tôi làm cô ấy khóc! Nhưng… hic… tin tôi đi, tôi đã quên chị ta rồi mà! Tôi thật sự quên! Tại sao… hic… Fany không hiểu?
-Thôi nào, Tae yeon! Tôi tin cô!- Soo yeon vỗ về Tae yeon
-Cô… hic…tin tôi?
-Tôi tin mà!
-Nhưng … hic… Fany không tin…
-Tôi sẽ nói với Fany để cô ấy tin cô, được không? Bây giờ thì vào trong nằm nghỉ nhé?
-Cô… hic… nói chứ?
-Tôi hứa!
-Cảm ơm… hic…
Tae yeon lại ôm chặt Soo yeon hơn nữa.
“Cạch!”
Cánh cửa lại bật mở. Soo yeon mừng rỡ khi thấy Yuri đã về nhưng khuôn mặt Yuri lại tối sầm lại, chẳng nói chẳng rằng, bước thật nhanh về phía họ, đẩy mạnh Tae yeon ra khỏi Soo yeon khiến Tae yeon loạng choạng, mất đà ngã xuống đất…
-A!- Tae yeon rên lên đau đớn khi đầu cô đập vào cạnh bàn
-Cô làm gì vậy? Tae yeon đang say cơ mà? Cô ấy yếu lắm, cô biết không?- Soo yeon hét lên giận dữ rồi đỡ lấy Tae yeon
Yuri chợt nhận ra sự nóng nảy của mình đã khiến người bạn thân của cô bị thương…
Mình chỉ định tách hai người ấy ra thôi mà…
Sao mình lại mạnh ta đến thế nhỉ?
Tae yeon đang say ư? Vậy là cậu ấy đang ôm Soo yeon một cách vô thức sao?
Kwon Yuri, mày làm sao vậy?
End chap 19
Chap 20
709 năm sau…
Tại nhà trọ của Yuri và Tae yeon…
-Hic… hic… cục u…
Tae yeon vừa xoa cục u trên đầu mình vừa loạng choạng đứng dậy.
-Có đau lắm không, Tae yeon?- Soo yeon hỏi
-Hic… hic… đau…hic… hai người bắt… nạt… tôi… hic… đau…đau quá…giống như khi cô ném điện thoại vào… tôi…hic…
Tae yeon không thể đứng vững, suýt một tí nữa là cô té xuống đất nhưng Yuri đã nhanh tay đỡ lấy Tae yeon.
-Say quá rồi!-Yuri càu nhàu
-He…hic… ai say? Tôi say? He… he… Tae yeon không say…
-Cậu không say! Nhưng cậu phải vào trong nằm nghỉ! Soo yeon, lấy cho tôi cái khăn và chậu nước nóng nhé!- Yuri nói rồi dìu Tae yeon vào phòng, mặc cho Tae yeon vùng vẫy trong vòng tay cô vì Yuri đủ khỏe để chế ngự Tae yeon.
-He…hic…cậu dẫn tớ đi đâu vậy?
-Im đi! Cậu biết tớ ghét những kẻ say mà, tại sao lại uống rượu nhiều đến vậy hả? Rượu có phải là cách giải quyết tốt nhất cho mọi vấn đề không? Cậu uống rượu như vậy chỉ là tự hủy hoại bản thân mình thôi, biết không?
-He… he… hic… vậy bày tớ cách… hic… giải… quyết đi? Tớ… Fany…Victoria…
-Tớ sẽ giúp cậu và Fany! Thật là…
-Yu…ri…Yu… hic…-Tae yeon bụm miệng lại
-Sao? Cậu sao vậy? Sao mặt xanh mét thế này?
-Ọe!
-A!!!!!!!!!!!
Yuri hét lên, vậy là đi tong bộ vestVictoriatặng! Tae yeon đã mửa lên bộ đồ mới của Yuri, khiến cho nó giờ đây trông thật kinh khủng và nhớp nháp, bốc mùi đến mức khiến Yuri cũng muốn phát ói theo Tae yeon.
-Hic…a…dễ chịu! Cảm ơn! Bạn… hic… tốt Yuri! Cậu… hic… hôi… quá!
Tae yeon đẩy Yuri ra rồi nằm lăn ra ngủ, mặc cho khuôn mặt Yuri đang biến sắc vì giận dữ…
-YAH!KIM TAE YEON! NGÀY MAI CẬU SẼ BIẾT TAY TỚ!- Yuri hét lên
…
-Cô tắm xong rồi à?- Soo yeon hỏi
-Uh! Tôi hy vọng là tôi không bốc mùi lắm! Tôi ghét những kẻ say là vậy! Họ chẳng hiểu nổi là họ đang làm gì nữa! May là lần trước cô đã không ói lên người tôi khi cô đang say!
-Cô nói đúng! Cái cảm giác sau khi say xong thật tệ! Tôi nhức hết cả đầu, cả ngày chẳng làm nổi chuyện gì cả!- Soo yeon nhún vai
-Uh! Vậy nên lần sao đừng say xỉn nữa nhé!
-Nhưng Yuri à, khi tôi say tôi có nói năng lung tung hay quậy như Tae yeon không?
-Hả… cái đó…
Yuri chợt đỏ mặt. Cái cảm giác xốn xao đêm hôm ấy lại sống dậy trong Yuri, Soo yeon đêm hôm ấy là một Soo yeon khác hẳn: chủ động, mạnh mẽ, ấm áp và cũng rất gợi cảm…
Yuri nhớ đôi mắt tình tứ ấy, vòng tay dịu dàng và cả đôi môi mềm, ươn ướt của Soo yeon…
Một nụ hôn có vị nồng, vị cay và ươn ướt…
Ừ thì Yuri ghét những kẻ say xỉn, nhưng khi Soo yeon say thì khác…
-Yuri, môi tôi dính gì sao?
-À… không… Sao cô lại hỏi vậy?
-Cô cứ nhìn chăm chăm vào môi tôi từ nãy đến giờ! Tôi nghĩ là nó bị dính gì đó…
Ôi, đúng rồi, mình đang nhớ đến nụ hôn ấy…
Đôi môi ấy, một lần nữa…
Sẽ vẫn ngọt ngào chứ?
…
…
…
Ôi không! Bỏ cái ý nghĩ ấy đi Yuri!
-Thôi! Đừng tám chuyện nữa! Đi ngủ đi, có lẽ vì chuyện của Tae yeon mà đêm nay cô không ngủ được phải không?
-Không sao đâu! Tôi cũng không buồn ngủ lắm đâu! Dù không có chuyện của Tae yeon thì tôi cũng không ngủ được…
-Sao vậy?
-À… tại… tại…
Chẳng lẽ nói là vì cô ấy chưa về nhà nên ta mới mất ngủ sao? Nghĩ ra một lý do nào khác đi…
-Vì tôi chưa ăn tối!
Ý kiến này thật hay!
-Ừ nhỉ! Tôi đãng trí quá! Tôi có đem đồ ăn về cho cô mà, tại sao lại quên mất nhỉ? Chờ tôi một tí nhé, tôi sẽ hâm lại cho cô!
-Cảm ơn Yuri!- Soo yeon mỉm cười.
Nụ cười của Soo yeon thật ấm áp. Yuri cũng mỉm cười với Soo yeon rồi chạy ngay vào bếp hâm nóng lại thức ăn cho Soo yeon.
-Cô làm gì vậy?- Yuri nhận ra Soo yeon đang đứng sau lưng mình với chiếc Haptic trên tay.
-Tôi vừa chụp hình cô!- Soo yeon cười
-Chụp hình tôi?
-Đúng! Tôi rất thích chụp hình!
Soo yeon đưa chiếc điện thoại cho Yuri xem. Trên màn hình điện thoại là tấm lưng của Yuri trong chiếc áo thun rộng màu trắng, quần short, tóc cột cao, một tay thì cầm thìa múc canh, tay kia chống lên hông. Rõ ràng là tư thế này chẳng đẹp tí nào- Yuri nghĩ vậy- trông cô lùi xùi và hơi nhếch nhác.
-Yah! Đừng chụp tôi trông tư thế này chứ? Cô không thấy là tôi ki cục lắm sao? Dù gì tôi cũng là người mẫu cơ mà, mọi người mà thấy tấm hình này thì thật là mất mặt!
-Nhưng đây là Yuri mà tôi biết!- Soo yeon chỉ vào màn hình điện thoại
-Tôi không hiểu…
-Tấm hình này nhắc cho tối nhớ rằng Yuri rất quan tâm đến tôi, dù đã hơn 12h đêm nhưng vẫn còn thức để hâm nóng thức ăn lại cho tôi. Đây là Yuri mà tôi biết, một Yuri lúc nào cũng quan tâm và đối xử tốt với tôi…
-E…um…
Yuri không biết nên nói gì vào lúc này, những lời của Soo yeon nói khiến trái tim cô đập thật nhanh…
Soo yeon thật là một người ngọt ngào! Mình nên chăm sóc cho cô ấy tốt hơn nữa!
-Thôi được! Cứ lưu nó lại nếu cô muốn! Nhớ đặc tên cho tấm hình là Yuri ajuma nhé!
-Uh! Tôi sẽ làm!
-Ey… khoan đã… ngoài cái tấm hình kì cục này ra thì cô có còn chụp tấm nào không vậy?- Yuri tò mò
-Có, tôi đã chụp rất nhiều!
-Tôi xem nhé?
Soo yeon gật đầu và ngay lập tức, Yuri nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Soo yeon. Cô nôn nóng muốn biết Soo yeon đã chụp gì và lưu gì trong điện thoại của mình….
-Thật ra chỉ có vài tấm của Tae yeon và Fany, còn lại đều là hình của cô cả!
-Hình của tôi?
-Vì cô là người ở bên cạnh tôi nhiều nhất!
Toàn là hình của mình sao? Cô ấy quý mình đến thế ư?
Yuri cười rạng rỡ nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi những tấm hình lần lượt hiện ra trước mắt cô. Đúng, chỉ là toàn hình của cô nhưng…
-Yah! Soo Yeon! Cô chụp cái quái gì thế này? Toàn là hình tôi nhưng sao lại chẳng có tấm nào ra hồn vậy? Tấm thì chỉ chụp nửa khuôn mặt, tấm lại cắt ngang chân, tấm thì đúng lúc tôi đang ngoáy mũi, tấm thì mắt nhắm mắt mở, chẳng có tấm nào đẹp cả! Thế này mà cô gọi là chụp ảnh sao?
-Fany bảo tôi mỗi khi muốn chụp hình thì đưa máy lên và nhấn phím này là được, tôi làm đúng những gì cô ấy nói. Tôi đưa máy lên nhưng lúc đó cô lại quay đi chỗ khác hoặc cúi xuống hoặc nháy mắt nên…
-Nên cô chụp và vẫn lưu chúng lại sao? Trời ơi, thật là mất mặt quá đi! Nếu ai đó mà nhìn thấy mấy tấm hình này thì sẽ cười đến chết mất! Tại sao cô lại lưu chúng cơ chứ?
-Chẳng phải là chúng tự động lưu sao? Fany đã bảo tôi thế mà!
-Đừng nói là cô ấy không dạy cô xóa hình thì dung phím nào nhé?
-Xóa hình???
-Xem ra Fany đã quên dạy cô bước quan trọng này rồi. Nếu cô không ưng ý với tấm hình mình vừa chụp, đơn giản chỉ cần nhấn phím này và… xong! Hình ảnh đã được xóa! Cô hiểu rồi chứ?
-Uh! Nhưng Yuri à, đừng xóa hết những tấm hình này…
-Vì sao?
-Tôi cũng chẳng biết, nhưng khi xóa những tấm hình này… tôi có cảm giác cô đang xóa đi những kỉ niệm vậy. Chúng có thể không đẹp nhưng dù gì đó cũng là những khoảnh khắc chỉ có một lần mà thôi!
-Tất nhiên là ngàn năm có một rồi! Có ai thấy Kwon Yuri ngoáy mũi bao giờ cơ chứ?
Soo yeon bật cười:
-Thật sự là khi đó trông cô ngố lắm đấy!
-Ngố?
-Uh!
-Vậy thì càng phải xóa!
-Không!
Soo yeon muốn giật lại chiếc điện thoại từ tay Yuri nhưng Yuri đã kịp giơ nó lên cao, khiến Soo yeon không thể nào với đến được…
-Yuri à, trả lại cho tôi đi! Điện thoại của tôi cơ mà!
-Nhưng hình lưu trong đấy lại là hình của tôi!
-Trả đi mà! Tôi…
Soo yeon mất đà, nàng vô tình kéo Yuri ngã xuống theo mình.
Chiếc Haptic nằm lăn lóc trên sàn, nhưng hai người họ chẳng ai thèm dành nhau chiếc điện thoại ấy nữa…
Yuri nằm đè lên Soo yeon, khuôn mặt của họ cách nhau chỉ có vài centimet. Sau đêm hôm ấy, đây là lần đầu tiên khuôn mặt của họ gần nhau đến như thế. Cảm giác như nghẹt thở, họ nghe rõ tiếng trái tim đang đập mạnh của nhau, cả sự bối rối đang hiện lên trong ánh mắt của họ. Soo yeon đỏ mặt nhưng Yuri thì thật sự trở nên lúng túng, khuôn mặt cô ngây ra và điều duy nhất mà cô làm là nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Soo yeon, hệt như khuôn mặt ấy đã hớp mất hồn cô vậy…
Chợt một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng dấy lên trong lòng Yuri…
-Tôi lấy được điện thoại rồi nhé! Lần này thì cô đừng hòng xóa hình của tôi!
Soo yeon nhanh chóng đẩy Yuri sang một bên và chộp lấy chiếc điện thoại. Nhưng Yuri thì ngồi im, cô chẳng thèm dành lấy chiếc Hpatic nữa. Cảm xúc vừa rồi khi cô đối diện với Soo yeon khiến cô cảm thấy bản thân mình trở nên thật khó hiểu. Một cảm giác thân quen, yêu thương đến mãnh liệt nhưng lại nhói lên từng hồi trong tim. Cảm xúc trong cô trở nên hỗn độn…
Yuri vịn vào chiếc ghế bên cạnh mình rồi đứng lên, tắt nồi canh đanh đang sôi trên bếp, im lặng, tránh nhìn thẳng vào mắt Soo yeon.
-Yuri, cô giận tôi sao?
-Không, chỉ là tôi không khỏe mà thôi! Canh sôi rồi đấy! Cô ăn đi! Tôi đi ngủ đây! Ăn xong thì để chén bát đấy ngày mai tôi rửa cho. Đêm nay tôi sẽ ngủ dưới đất, cô ngủ trên ghế sofa, dù gì thì chúng ta cũng không thể ngủ chung phòng với Tae yeon được, nó bốc mùi nồng nặc! Vậy nhé, ăn nhanh rồi đi ngủ sớm!
Yuri múc canh ra bát rồi bước ra ngoài phòng khách.
Cô ôm chiếc gối trong tay rồi phủ chiếc chăn trùm kín đầu. Khuôn mặt của Soo yeon thật gần, thật rõ ràng chứ không mờ ảo như lần trước, ánh mắt ấy, cảm xúc ấy khiến Yuri trằn trọc lắm mới ngủ được. Nhưng chính cảm giác của đêm hôm nay lại là nguyên nhân khiến cho Yuri mơ một giấc mơ thật lạ, một giấc mơ mà cô chưa từng mơ, mãi cho đến khi gặp Soo yeon.
Giấc mơ đưa cô trở về quá khứ của hơn 709 năm trước, vào một ngày mưa tầm tã…
End chap 20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro