Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

709 Years Later [Chap 80-2]

Chap 80-2

“Lại là bộ phim cũ mèm này. Em đã coi nó bao nhiêu lần rồi?”

“...”

Yoona thở dài ngồi xuống bên cạnh Seohyun, không quên cầm sẵn hộp khăn giấy trên tay. Giống như những gì cô dự đoán, người yêu cô lại nước mắt ngắn nước mắt dài, sụt sịt mãi không thôi trong khi vẫn dán mắt vào màn hình tivi.

“Đây đâu phải là lần đầu tiên em coi Trái Tim Mùa Thu, sao cứ khóc hoài như thể mới xem lần đầu vậy?”

“Nhưng em thấy rất tội nghiệp cho họ...” – Seohyun thút thít khi Yoona dùng khăn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Haizz, vớ vẩn! Hai diễn viên chính vẫn đang sống đấy thôi. Phim chỉ là phim!”

“Em không khóc cho Song Seung Hun và Song Hye Kyo. Em khóc cho Eun Suh và Jun Suh...”

“Thôi được rồi, khóc cho ai tùy em...”

“Hic... Eun Suh bảo với Jun Suh nếu được sinh ra một lần nữa, chị ấy sẽ làm cây. Cây sẽ bám rễ vào lòng đất, không phải rời đi đâu cả. Eun Suh chỉ ước muốn được ở bên cạnh Jun Suh suốt đời như cây và đất thôi. Vậy mà... chị ấy lại... hic...”

Seohyun nức nở, còn Yoona chỉ biết thở dài rồi rút ra thêm một mớ khăn giấy. Đối với cô, nhớ tên nhân vật trong phim là giỏi lắm rồi, huống chi là nhớ đến từng câu thoại để rồi lại khóc lóc như Seohyun thì đúng là phi thường.

“Nếu em đem nước mắt của mình đi tưới cây thì chắc cái cây đó sẽ bị chết vì ngập nước và nhiễm mặn mất! Mỗi lần xem lại khóc, em có biết mình khóc bao nhiêu lần rồi không?”

“Yoona à, nếu có kiếp sau, chị sẽ làm gì?” – Seohyun đột ngột ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt nai, hỏi bằng giọng nghiêm túc.

“Uhm... chị cũng không biết nữa. Còn em?”

Yoona bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Seohyun. Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Đối với cô hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai, không cần phải suy nghĩ nhiều, huống chi là chuyện của kiếp sau.

“Em giống Eun Suh, muốn trở thành một cái cây... được bám rễ vào lòng đất, được ở bên cạnh người mình yêu mãi mãi...”

“Vậy chị biết chị nên làm gì rồi...” – Yoona cười nhẹ, đôi mắt nâu ánh lên sự lém lỉnh – “Nếu em là cây, chị sẽ là đất. Giống như Eun Suh nói, cây đã bám rễvào đất rồi thì sẽ không bao giờ phải xa nhau...”

“...”

“Nếu em là biển, chị sẽ là sóng. Sóng vỗ bờ hay xa bờ, rồi cũng quay về với biển...”

“...”

“Nếu em là Trái đất, chị sẽ là Mặt trăng. Mặt trăng luôn quay quanh Trái đất, không bao giờ tách rời...”

“...”

“Thậm chí nếu em chán chị, chán cả tình yêu của chúng mình mà bỏ đi tu, thì chị sẽ là cái mõ để cho em ngày ngày gõ mõ tụng kinh. Có thể mõ sẽ rất đau nếu ngày nào cũng bị dùi gõ vào, nhưng chỉ cần được ở bên em, chị chấp nhận...”

“Chị...”

“Dù chuyện gì xảy đến đi nữa, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, có biết không? Vậy nên đừng bao giờ hỏi những câu như thế này nữa nhé. Trong mắt chị chỉ có duy nhất một người, đó là em - Seohyun!”

“...”

Bên trong căn phòng nhỏ ngập khăn giấy, có đôi tay ngập ngừng đan vào nhau, để rồi nụ hôn khẽ rơi trên bờ môi mềm...

...

...

...

Trong vô thức, Seohyun đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mình. Hơi ấm và sự ngọt ngào của Yoona vẫn còn đọng lại đâu đó trên đôi môi cô, cũng như những kí ức giữa cô và Yoona vẫn mãi hiện diện trong tâm trí. Nhưng ngày hôm qua đã là quá khứ, và hiện tại là những gì vừa diễn ra trước mắt.

Những lời nói ngọt ngào, có lẽ Yoona đã quên, vậy mà Seohyun vẫn cứ nhớ...

-Sao em biết chị ở đây? Bố mẹ chị nói cho em biết phải không?

-...

Giọng nói lạnh lùng của Yoona đưa Seohyun về với thực tại, về chiếc bàn nhỏ mà cả hai đang ngồi đối diện với nhau. Seohyun chọn gặp lại Yoona thay vì đi theo Yuri, cũng bởi nỗi nhớ đã thôi thúc cô làm điều này.

-Hay em đang theo dõi chị? – Yoona nghi ngờ - Chị đã nói rõ mọi việc với em rồi cơ mà! Chúng ta đã không còn...

-Em... – Seohyun ngập ngừng – Chị... có khỏe không?

-Vẫn khỏe!

-...

-Còn em?

-Em... ổn...

-Vậy em gặp chị có việc gì không? Nhưng khoan đã, tại sao em lại biết nơi này?

-Em...

Thái độ của em rất bất thường...

Hay... Daniel đã nói cho em biết? Không... hắn làm vậy chẳng khác nào tự cản trở kế hoạch của mình! Chắc chắn chính em đã tự tìm đến đây! Nhưng để làm gì cơ chứ? Hay vì cách ta lẳng lặng bỏ đi khiến em cảm thấy không hài lòng và bây giờ em muốn tìm cách quay lại với ta?

Không được, kế hoạch đã sắp thành công rồi! Ta không thể để cho nó đổ bể vào ngay lúc này được! Phải tìm mọi cách đuổi Seohyun đi ngay lập tức, nhất định không được để Yuri biết Seohyun là ai! Nếu không, tất cả sẽ tan thành mây khói...

-Chị... sống tốt chứ? Ý em là... chị có hạnh phúc không?

-Em hỏi để làm gì?

-Em...

Yoona à... chị lạnh lùng quá...

Chúng ta chỉ cách nhau có một cái bàn, mà sao lại xa vời vợi như thế này? Sự có mặt của em khiến chị cảm thấy khó chịu nhiều như vậy sao?

Còn em, chị biết em cảm thấy khó xử như thế nào không? Nếu chị biết người mà chị yêu lại chính là chị gái em...

Em đã có tất cả những gì mà chị Yuri lẽ ra phải có. Một người cha, một gia đình, một cuộc sống hạnh phúc... và bây giờ, làm sao em có thể nhẫn tâm cướp luôn cả chị ra khỏi Yuri? Tuy vậy, em vẫn muốn gặp lại chị để biết chị vẫn khỏe mạnh, vẫn ổn... nếu không... nỗi nhớ da diết sẽ dày vò em đến chết mất...

Nhưng... hình như em đã ảo tưởng rồi. Ngồi đây là chị, mà lại không phải là chị... Chị xa lạ quá, chị không còn là Yoona chỉ yêu mỗi em...

-Thật ra em muốn gì? – Yoona hỏi như một cảnh sát đang hỏi cung tội phạm – Em có âm mưu phải không?

-Em...

Mặc cho thái đột sửng sốt của Seohyun, Yoona vẫn không thôi việc ném ánh mắt lạnh lùng và đầy nghi hoặc về phía cô ấy. Con người luôn thay đổi, và lòng dạ con người là thứ khó đong đếm nhất. Chính cuộc sống này đã dạy cho Yoona biết điều đó. Vậy nên dù Seohyun có ngây thơ và thánh thiện đến cỡ nào, cô vẫn không thể tin được.

-Âm mưu? Dù không còn yêu em... nhưng chẳng lẽ... chị cũng không còn hiểu em luôn sao?

-Đừng tỏ vẻ ngây thơ! Sớm không đến, muộn không đến, tại sao lại đến ngay vào lúc này? Cô muốn gì?

Yoona quát lớn, cánh tay cô nắm chặt lấy cổ tay Seohyun và nhìn chòng chọc vào đôi mắt đỏ hoe của Seohyun một cách hung dữ. Điều đó khiến Seohyun run rẩy và bật khóc, chưa bao giờ cô thấy Yoona tỏ ra đáng như thế này cả.

-Buông em ra... – Seohyun cố gắng thoát khỏi bàn tay gầy nhưng đầy uy lực của Yoona – Chị khiến em đau...

-Không, nhất định cô...

Buông Seohyun ra! Cô không được phép làm tổn thương Seohyun...

-Yoona... chị...

Seohyun hoảng hốt khi Yoona đột ngột quỵ xuống, đôi bàn tay ôm chặt lấy đầu đầy vẻ khổ sở.

-Ai... ai... ai đang nói đó? – Yoona quát lớn, cô tự đánh mạnh vào đầu mình và nhìn quanh nhưng vẫn không thấy ai ngoài Seohyun. Rõ ràng đó là một giọng nói lạ, nhưng ai đã nói cơ chứ? Chẳng lẽ lại là ảo giác?

-Chị sao vậy, Yoona? Chỉ có em ở đây thôi mà!

Seohyun vội đỡ Yoona đứng dậy nhưng ngay lập tức bị gạt ra. Khuôn mặt Yoona nhăn lại, miệng phát ra những tiếng rên rỉ vì đau đớn, đôi tay vẫn không ngừng ôm chặt lấy đầu mình và ánh mắt như dại đi...

-Ai... là ai?

Cô đã làm Seohyun khóc, cô đã làm Seohyun đau khổ! Cô phải trả lại cho tôi thể xác này...

-Thể xác? Yoona? Không... tôi chưa làm xong, tôi không thể... Yuri... vẫn chưa yêu tôi... làm ơn...

Yoona thì thầm một cách yếu ớt trước khi gục vào vòng tay Seohyun, hai hàng nước mắt đã tràn tự khi nào...

-Yoona! Yoona! Chị tỉnh lại đi... đừng làm em sợ! Em xin chị!

...

...

...

-Cô là ai?

***

Một người ngất đi cũng là lúc một người tỉnh lại, nhưng đó là sự việc xảy ra thời quá khứ, khi quay ngược thời gian trở lại 709 năm trước...

-Tiểu thư! Tiểu thư, người tỉnh rồi!

Yoong bật dậy, vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đảo quanh nhưng chẳng mấy chốc vẻ thất vọng lại hiện rõ trên khuôn mặt khi nàng nhận ra rằng xung quanh mình vẫn là cảnh vật cũ. Đây thực sự là một cơn ác mộng khủng khiếp và dai dẳng.

-Tôi đã nói tôi không phải là tiểu thư! Đừng có gọi tôi như thế nữa!

-Tiểu nữ không dám! – Người con gái trong trang phục người hầu vội quỳ xuống – Nhiệm vụ của tiểu nữ là phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt. Vậy mà...

-Này, tôi có chết đâu mà “rên” hoài vậy! – Yoong cười như mếu trước cảnh tượng “cải lương” ngày nào cũng diễn ra trước mắt mình. Nàng đành phải đổi lại cách xưng hô mà theo nàng là vô cùng bất bình đẳng, “ta” – “ngươi” và đỡ người con gái đang quỳ trước mặt mình đứng dậy – Thôi được, ta là tiểu thư Yoong, con của thừa tướng. Ta đi đứng nhẹ nhàng, nói năng đoan trang, cầm kì thi họa rành cả. Vậy được chưa?

-Nhưng... từ sau khi uống thứ nước gì đó rồi tỉnh lại...

-Ta không uống cái quái gì cả! Ta bị tai nạn giao thông! Bị xe hơi tông! Ngươi không hiểu sao? Xe hơi là xe chạy nhanh hơn xe ngựa gấp chục lần đấy! Thằng khốn tầi xế vượt đèn đỏ và tông vào ta! Lẽ ra nó phải đi tù mọt gông và ta đã được về nhà! Nhưng giờ thì ta lại ở đây, một nơi xưa còn hơn ngày xưa!

-Tiểu thư... người lại phát bệnh rồi...

-Ôi trời! Quỷ tha ma bắt! – Yoong nhăn mặt – Ta hoàn toàn khỏe mạnh, chính những gì đang diễn ra xung quanh ta mới gọi là “bệnh”!

-Kìa tiểu thư, người là con nhà gia giáo, làm sao lại có thể thốt lên những từ ngữ như thế!

-Lạy các đấng tối cao! – Yoong chắp tay lại – Con thề là nếu con thoát khỏi cơn ác mộng này thì con sẽ ăn chay suốt cuộc đời còn lại. Cụ thể là con sẽ ăn cơm cùng khoai lang, món mà Seohyun thích nhất...

Giọng Yoong chợt trầm xuống khi nghĩ đến giấc mơ mình vừa trải qua. Tại sao trong ác mộng lại gặp ác mộng cơ chứ? Thể xác đó rõ ràng là của nàng, nó rất giống nàng, nàng nhìn thấy nó rất rõ nhưng... nàng không hiểu...

-Tiểu thư... người lại nhắc đến Seohyun...

-Ta vừa nằm mơ thấy Seohyun, nhưng... đó là một cơn ác mộng. Ta thấy Seohyun khóc, thấy Seohyun sợ hãi... và... người gây ra điều đó lại có khuôn mặt giống ta như đúc... Không chính là ta, mà không... hình như không là ta... ta không bao giờ làm đau Seohyun cả. Nhưng thể xác của ta mà, sao không nghe lời ta... là ta... không là ta...

-Tiểu thư, người lại như thế nữa rồi! Từ khi người tỉnh dậy, người cứ đòi đi gặp người con gái có tên là Seohyun. Thà cứ như lúc trước, người nhắc đến công tử, tiểu nữ còn biết. Đằng này, tiểu nữ chẳng biết Seohyun là ai cả...

-Công tử? – Yoong nheo mày – Ý ngươi là Yul? Ta phải nói với các người bao nhiêu lần đây? Ta không quen Yul!

-Tiểu nữ sắp bị tiểu thư làm cho phát điên rồi. Ngày trước người vì cái chết của công tử mà sanh bệnh, bây giờ cũng bệnh, mà lại bệnh vì Seohyun!

-Seohyun... – Yoong chợt nở một nụ cười nhẹ khi nhắc đến người mình yêu – Ngươi không thể tưởng tượng em ấy đáng yêu như thế nào đâu. Em ấy luôn tỏ ra chính chắn, nhưng lại thích xem phim hoạt hình. Luôn tỏ ra lí trí, nhưng lại mau chóng rơi nước mắt vì một bộ phim tình cảm coi đi coi lại cả chục lần. Không thích ăn vặt, nhưng lại luôn để sẵn một củ khoai lang trong túi xách. Mang tính cách của một bà ngoại chính hiệu, nhưng vẻ bề ngoài lại trong sáng và ngây thơ đến vô cùng. Mà không, sự thánh thiện vốn là bản chất của em ấy, không chỉ là cái bên ngoài. Em ấy luôn tốt với mọi người và sẵn sàng tha thứ cho bất kì mọi lỗi lầm, dù nó có lớn đến mức nào đi chăng nữa...

-Người nói mà tiểu nữ chẳng hiểu gì cả!– Người tì nữ thừa nhận – Nhưng thôi, tiểu thư hãy uống chén thuốc này đã. Đây là thuốc bổ lão gia nhờ ngự y cắt cho người để mau khỏi bệnh!

-Ta không cần thuốc bổ! – Yoong nhận chén thuốc nhưng lại đặt xuống bàn – Ta chỉ cần Seohyun! Dù bị kẹt lại nơi này ta cũng cam lòng, miễn là có Seohyun ở bên cạnh...

-Tiểu thư...

-...

Yoona lặng thinh không đáp, chỉ nhìn ra bầu trời đầy mây xám bên ngoài, tự hỏi giấc mơ vừa xảy đến với mình là gì...

End chap 80

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: