CHAP 58
Sau mấy tháng trời để fic đóng bụi thì Sol đã trở lại!!!!!!!!!!! I am comeback!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
P/s: Bắt đầu tới hồi gay cấn =))
Không dài dòng, mọi người đọc zz =)))
- Này Trúc, dậy đi! – Phương lay gọi – Tối qua em ngủ ở đây sao?
- Dạ... - dụi dụi mắt – Tài vẫn chưa về ạ?
- Chưa, không biết thằng nhóc ấy đi đâu cả đêm nữa, haizz...
- Là tại em hết... - Trúc rướn người nhìn ra cổng, hi vọng sẽ nhìn thấy cậu ở đó – Em lo quá...
- Cũng biết là tại mình hả... ngốc, suy nghĩ sao mà lại hành động như vậy chứ, nói thật, chị nghe ông chồng ngốc kể lại mà còn thấy bực, huống gì là cậu ấy...
- Tại em không nghĩ là anh ấy sẽ nhìn thấy...
- Ngốc, dù cậu ấy có thấy hay không thì em cũng không nên làm vậy... Ngốc ơi là ngốc...
- Bây giờ em phải làm sao đây? – Trúc rưng rưng
- Liệu mà tìm cách xin lỗi cậu ấy chứ biết sao... Cậu ấy nhất thời nóng giận nên bỏ đi vậy thôi, lát nửa sẽ về mà...
- .... Dạ!
............
Tài mơ màng tỉnh giấc, đầu nó đau buốt, thân mình cứ nặng trịch không nhấc lên nỗi. Cảm giác có sự đụng chạm nơi da thịt, nó mở mắt, giật mình ngồi phắc dậy khi phát hiện bên cạnh mình là 1 cô gái và cả 2 đều không 1 mảnh vải...
- Chết tiệt!!! Gì thế này!!! – Tài nhanh tay vớ lấy mớ quần áo rồi tròng nhau vào người
- Anh... - cô gái rên rỉ bằng cái giọng nhão nhoẹt – Em đang ngủ mà... anh làm em giật mình đấy!
- Cô là ai?
- Hari... đêm qua em đã nói với anh rồi mà...
- Đêm qua???
- Anh quên hết rồi sao, đêm qua mình gặp nhau ở bar, uống rượu, nhảy nhót, trò chuyện...
- Rồi sao nữa???
- Em cũng chả nhớ, hi hi, đang ngủ ngon thì bị anh làm cho giật mình... nhưng mà... nhìn "hiện trường" này thì có lẽ đêm qua... - cô ả đưa tay vỗ vỗ vào 2 má của mình, làm điệu bộ như ngây thơ lắm – Ôi... sao em có thể dễ dãi vậy cơ chứ....
- Làm ơn, mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện – Tài ngán ngẩm đẩy Hari ra xa mình
- Anh đừng vô tình thế chứ, dù sao em và anh cũng đã... Anh không được bỏ rơi em đâu đấy!
- Thôi đi, loại con gái như cô mà cũng đòi người khác chịu trách nhiệm sao?
- Anh!!!
- Cần tiền thì đây! – Tài rút ra 1 sấp tiền thảy lên giường – Coi như là tôi trả cho cô đêm qua, đừng phiền tới tôi!!!
Tài lạnh lùng đi khỏi đó, mùi nước hoa của Hari khiến nó muốn nôn, thật kinh tởm!!! Chưa bao giờ nó nghĩ nó sẽ qua đêm với đứa con gái khác chứ nói gì là loại gái điếm như cô ả kia...
Thật dơ bẩn và rẻ tiền!!!
"Số tiền này đã là gì chứ, muốn thoát khỏi tôi sao??? Không dễ đâu cưng ạ..." – Hari phe phẩy sấp tiền, chợt như nhớ ra điều gì, ả với tay lấy chiếc điện thoại – "Mấy tấm ảnh này thật đẹp... để xem, có lẽ cưng không muốn bạn gái cưng nhìn thấy chúng đâu nhỉ..."
..........
- Anh về rồi sao... - Trúc mừng rỡ chạy theo sau
- .....
- Đêm qua anh đi đâu vậy?
- .....
- Anh có đói không, em làm... à không, em đi mua gì cho anh ăn nhé...
- .... – Tài vẫn lạnh lùng không trả lời
- Anh à...
- Tôi mệt, làm ơn đi!
- Em xin lỗi... vậy anh nghỉ ngơi đi nhé...
Trúc miễn cưỡng dừng lại, nhìn theo bóng Tài dần khuất sau cầu thang lớn. Khẽ thở dài, nó nghĩ về sự ngu ngốc của mình, nghĩ về sự lạnh lùng của cậu ban nãy... Cậu không thèm quay sang nhìn nó 1 lần, cứ thế mà bước đi...
- Coi đó, thái độ thế đấy sao, thằng này không nói không được mà! – Tuấnn đứng nấp gần đó, lầm bầm
- Thôi đi – Phương bất ngờ xuất hiện làm cậu giật mình – Chuyện của bọn nhỏ, lại định xía vào à?
- Là sao, trước giờ anh có bao giờ xen vào chuyện của 2 đứa nó đâu!
- Còn nói là không nữa, chuyện hôm qua anh em các anh hùa nhau bênh vực Trúc 1 cách vô lý, thế mà bảo không xen vào à?
- Vô lý???
- Chứ còn gì nữa, rõ ràng con bé sai, vậy mà cả đám xúm vào mắng Tuấn Tài, thằng bé tức giận bỏ đi là phải...
- Ờ thì... làm vậy cho nó khỏi ăn hiếp con bé...
- Còn cãi nữa, mệt, không thèm nói chuyện với anh, em lên phòng nghỉ đây!
.
.
.
- Tuấn Tài à...!!! - Hari hớn hở vẫy gọi
- Tới đây làm gì đây??? – nó miễn cưỡng bước tới chỗ cô ả, chỉ có thế ả mới chịu ngậm miệng chứ không í ới gọi tên nó như cái kiểu bà xã đang gọi ông xã
- Tới tìm cưng... lát nữa đi uống với em nữa nhé! - ả quàng tay qua tay nó, tựa đầu vào vai nó 1 cách rất tình cảm
- Không rảnh, bỏ ra đi, đây là trường học đấy, mà cô không phải đến lớp hay sao?
- Không... Em bỏ học lâu rồi – ả nhăn răng cười – Mấy môn học làm em nhức đầu muốn điên lên được...
- Vậy sao? – nó cười khinh khỉnh – Giờ đi khỏi đây được chưa, tôi phải vào lớp!
- Cưng đừng lạnh lùng thế, chẳng phải chúng ta đã...
- CÂM NGAY!!!
- Cái mặt giận lên trông yêu thế... - ả đưa tay định véo má nó, nhưng nó nhanh chóng hất tay ả ra
- Đừng làm mấy trò này nữa, mọi người nhìn vào sẽ không hay đâu!
- Có gì mà không hay, hôm nay em tới cho cưng xem cái này – Hari thò tay vào túi xách, lôi ra vài tấm ảnh nóng bỏng của ả và nó đêm ấy... - Cưng thấy sao... đẹp chứ?
- Đê tiện!!!
- Tối nay gặp em ở bar nhé, không tới thì cưng hiểu mấy tấm ảnh này sẽ được chuyển cho ai rồi đấy!
- Muốn sao thì tùy cô!
Tuấn Tài tức giận bỏ đi, thái độ trông có vẻ ngạo mạng lắm nhưng thật sự nó lại rất lo, nó không hề muốn dây dưa với đứa con gái không ra gì đó, nhưng lại càng không thể để ả ta gửi mấy tấm hình kia cho Trúc được. Nó và cô đã có quá nhiều rắc rối rồi...
.......
- [Sáng mai tớ đi rồi, cậu sẽ ra sân bay tiễn tớ chứ?]
- Bình An à...
- [Gặp nhau lần cuối thôi mà...]
- Tớ xin lỗi nhưng...
- [Trúc à... Tớ yêu cậu...]
- Xin cậu đấy, làm ơn đừng nói những điều như thế nữa...
Trúc ngắt máy, nó thấy khó chịu lắm, nhưng có chút gì đó khe khẽ đau nơi lồng ngực...
Nó mở cửa bước ra ngoài, giật mình khi nhìn thấy Tài đứng đó
- Vẫn còn liên lạc với nhau sao? – cậu nói giọng khinh khỉnh
- Anh à... em...
- Tôi không muốn nghe gì nữa... - cậu quay lưng đi, được vài bước thì ngừng lại – Tối nay tôi không về đâu, đừng chờ như lần trước...
- Anh đi đâu?
- Đi đến nơi nào không phải nhìn thấy gương mặt em....
.........
- Cưng đến rồi đấy sao, sớm nhỉ, em cứ tưởng là phải tới tận nhà kéo cưng ra đây đó... - Hari ôm chầm lấy Tài, hôn lấy hôn để lên má cậu, xuống tận cổ...
- Bỏ ra, kinh tởm!!!
- Sao nóng thế, lại cãi nhau với cô người yêu bé bỏng của cưng à?
- Cô biết gì về Trúc?
- Nhiều lắm, không chừng còn biết nhiều hơn những gì cưng biết đấy...
- Điên!
- Không tin sao... Chuyện với cậu Bình Anl gì đấy... cưng biết chứ? - ả ngã người vào lòng Tài, luồng tay vào áo cậu, vuốt ve da thịt cậu...
- Cô biết thằng-chó đó sao?
- Làm gì tức giận thế, cậu ta là bạn của em... Bọn em tâm sự với nhau mọi chuyện...
- Vậy là thằng đó có đề cập tới Trúc?
- Dĩ nhiên - ả gật gù, tay vẫn mò mẫm trong áo cậu
- Bỏ ra coi!!! Thế nó nói gì?
- Hai người họ đã hẹn hò với nhau rồi...– ả nháy mắt 1 cách nham hiểm – Dĩ nhiên là lén lút...sau lưng cưng...
- Sao???
- Hôm trước, mới đây thôi, cậu ấy còn khoe với em là... - Hari tự dưng ngồi bật dậy không dựa vào cậu nữa – Mà cưng có chắc là muốn nghe không?
- Tôi đang bực nhá!!!
- Ha ha... là do cưng muốn nghe nhá... - ả cười nham hiểm – Bạn gái của cưng ấy, và cậu Bình An... 2 người đó đã lên giường với nhau rồi...
- ......
- Nhìn mặt cưng buồn cười quá đi... ha ha ha... Sốc lắm hả?
- Cô nói láo!!!
- Có láo hay không thì cưng rõ nhất, 2 người sống chung 1 nhà cơ mà...
- IM NGAY!!!
- Này, cưng tức con nhỏ đó thì về nhà mà đánh đập hay chửi mắng nó nhé, đừng có mà lớn tiếng với chị... NÀY, ĐI ĐÂU ĐẤY, ĐỨNG LẠI ĐÓ, ĐANG NÓI CHUYỆN CƠ MÀ!!!
Hari chạy theo, miệng gọi ý ới nhưng xem ra chẳng xi nhê gì, Tài vẫn cứ đi, có lẽ tiếng nhạc quá ồn khiến cậu không nghe thấy, hoặc cũng có thể cậu cố tình không nghe...
"Đồ ngu, nói thế mà cũng tin sao... Chắc cưng lại về nhà làm ầm lên nữa ấy nhỉ, tiếc là mình lại không xem được 1 màn hay ho rồi!!!"
Ả lầm bầm 1 mình rồi lại cười khoái trá, thong thả quay trở lại chỗ ngồi lúc nãy, ả nâng cốc, định hóp 1 ngụm rượu nhưng bị cú điện thoại làm gián đoạn
"Gì thế An yêu dấu?" – Hari nũng nịu
[ Làm ơn đừng gọi tôi như thế!] – Bình An cáu gắt
"Haha, không gọi thế thì gọi gì nào, mà cậu gọi tôi có gì không?"
[ Tôi nghe nói chị đang tán tỉnh Phạm Lưu Tuấn Tài???]
"Thì sao?"
[ Dừng lại ngay, để họ yên đi!]
"Sao thế, vui mà, hồi trước cậu cũng bảo thế còn gì!"
[ Vì lúc đó tôi chẳng hiểu chuyện gì, rảnh rỗi nên nghe lời chị bày trò phá rối 2 người họ, giờ thì khác rồi, tôi không thích trò chơi này nữa, tôi không muốn làm cô ấy tổn thương!]
"Cô ấy??? Là con bé Thanh Trúc sao??? Haha, buồn cười, đừng nói là cậu thích con bé ấy nhá!"
[ Đó là chuyện của tôi, không liên quan tới chị, ngày mai tôi phải đi rồi, tôi muốn chị dừng chuyện này lại, đừng lại tổn hại đến ai nữa...]
"Tôi cứ thích làm thế đấy thì sao, chừng nào tôi chưa có được Tuấn Tài thì tôi vẫn chưa để yên cho họ đâu!!!"
[ Chị điên rồi, chị nghĩ chị là gì mà muốn có được cậu ta, chị nghĩ lời hứa của 1 đứa trẻ 5 tuổi nó to lớn lắm sao???]
"Cậu im đi!!!"
[ Chị Hari, tôi khuyên chị thật lòng đấy, chị nghĩ lại đi, 13 năm qua rồi, mà có chắc cậu bé ngày xưa chính là Tuấn Tài bây giờ không???]
"PHẢI, CHẮC CHẮN LÀ CẬU TA, CHÍNH CẬU TA CHỨ KHÔNG AI KHÁC, TÔI ĐÃ TÌM KIẾM RẤT LÂU, TÔI ĐÃ ĐÁNH ĐỔI RẤT NHIỀU THỨ ĐỂ TIẾP CẬN ĐƯỢC VỚI CẬU ẤY. VÌ THẾ TÔI SẼ GIÀNH LẠI CẬU ẤY CHO BẰNG ĐƯỢC!!!"
[Nếu đúng là cậu ta vậy tại sao cậu ta không nhớ gì đến chị??? Mà tùy chị thôi, nhưng nếu chị làm gì tổn hại đến Trúc, tôi sẽ lập tức quay về xử chị đấy, tôi không đùa đâu, tạm biệt!!!]
Hari ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất khiến nó vỡ thành nhiều mảnh, nhưng như thế vẫn chưa làm ả nguôi cơn giận, ả cầm chai rượu, tu ừng ực như uống nước, xong ả giằng mạnh chai rượu lên bàn làm nó vỡ ra, mảnh vụn cứa vào tay ả, máu rỉ ra từng giọt đỏ tươi hòa vào tí rượu còn vươn lại...
Ả nhếch mép cười, kí ức 13 năm trước chợt ùa về trước mắt ả, rõ mồn một như 1 thước phim chiếu chậm...
~~~~~~
..... Mệt mỏi và đói, dơ bẩn và hôi hám, cả thân người đau buốt vì đòn roi, cô gái nhỏ lê từng bước nặng nhọc trên con phố vắng. Kiệt sức, 2 mắt cứ nhòe dần, cô bé gục ngã trước 1 ngôi nhà to lớn
Cô bé mơ màng tỉnh giấc, cảm giác thật êm ái và ấm cúng, mùi hương thoang thoảng dễ chịu làm cô bé không khỏi tò mò rằng nó đang ở đâu, nó đang mơ hay đã lên thiên đàng rồi. Khẽ mỉm cười, dù đây là mơ hay gì đi nữa thì nó cũng rất hạnh phúc...
- Mẹ ơi, chị ấy tỉnh rồi kìa! – là tiếng của 1 cậu bé
- Cháu thấy đỡ hơn chưa?
- Dạ rồi ạ! – cô bé lễ phép đáp
- Cháu tên gì?
- Hari Won!
- Cháu không có nhà sao?
- Dạ - cô bé buồn bã lắc đầu – Không có ạ...
- Vậy chị ở đây với Tuấn Tài nhé, mẹ ơi, cho chị ấy ở lại nhà mình nhé! – cậu bé ríu rít
- Cũng được, từ nay cháu sẽ ở lại đây, sẽ là con gái của cô, là chị của bé Tài nhé!
- Thật ạ??? – cô bé mừng rỡ
- Ừ, thật chứ sao...
- Hay quá, hay quá, vậy là từ giờ con có chị rồi hả mẹ - cậu bé hởn hở nhảy tưng tưng – Chào chị, em là Phạm Lưu Tuấn Tài, từ nay em sẽ là em trai của chị, gọi chị là Hari được không?
- Hari ư? Ừ, cũng được...
~~~~~
- Tuấn Tài này, sau này chị sẽ làm vợ em nhé, chịu không?
- Vợ ư? – cậu bé ngơ ngác
- Là giống như ba mẹ của mình đó, vợ chồng...
- Em biết rồi, nhưng mà... - Tài ngập ngừng – Em đã hứa với Trúc là sẽ sau này lớn lên sẽ cưới Trúc làm vợ rồi, không cưới chị được nữa đâu!
- Trúc nào?
- Kế bên nhà mình đó, cái bạn lùn lùn, tóc xoăn xoăn, má hồng hồng, môi đỏ đỏ..
- Thôi được rồi!!! – Hari giận dữ ngắt lời cậu bé
- Bạn ấy đẹp lắm, dễ thương nữa...
- Chị và Trúc, ai đẹp hơn?
- Uhm... Trúc, em thích Trúc hơn! – Tài vô tư trả lời
- Thế em không thích chị à, không thích chị làm vợ em à??? – Hari giận dỗi
- Em thích Hari là chị của em thôi... em chỉ muốn 1 mình Trúc là vợ thôi...
- Đồ đáng ghét!!!
~~~~~
- Con bé này đâu ra thế? – giọng nói the thé của 1 mụ đàn bà vang lên giữa đêm khuya
- Bọn này vừa bắt được đấy, hình như con bé này là con gái của nhà họ Phạm!
- Họ Phạm của tập đoàn VAA sao?
- Ừ!
- Điên, bọn bây là 1 lũ ngu, nhà họ Phạm chỉ có 1 thằng con trai thôi, làm gì có đứa con gái nào!
- Thế à, làm mất công bắt nó về, tưởng sẽ được 1 món tiền chuộc kha khá, ai dè...
- Cứ để nó lại đây cho tao, lớn lên 1 chút nó sẽ kiếm được cho tao khối tiền đấy, ha ha ha...
~~~~~
"KHÔNG!!!!!"
Hari hét thất thanh, vò mái tóc của mình đến rối xù, ả nằm vật xuống sàn, nước mắt ràn rụa...
Kí ức u ám của tuổi thơ bỗng nhiên ùa về, bóp nghẹn tâm trí và trái tim ả, hạnh phúc, giận dữ, đau đớn và tủi nhục, từng mạch cảm xúc cứ quấn vào nhau, khiến ả như muốn nổ tung...
Ả vùng chạy, ả muốn trốn khỏi nơi ồn ào này, ả muốn vứt bỏ những kí ức đau thương ngày xưa, ả lao đi giữa màn đêm tĩnh lặng, khuất dần trong bóng tối, lạnh lẽo và cô đơn....
....
- Anh về rồi đấy à? – Trúc dịu dàng hỏi
- Cô làm gì trong phòng tôi?
- Em chờ anh...
- Tôi về rồi đấy, cô cũng về phòng mình đi! – Tài lạnh lùng mở cửa, hất mặt ra hiệu như muốn đuổi Trúc ra khỏi đó
- Em không về đâu, đêm nay em sẽ ngủ ở đây... à không, không chỉ đêm nay... - Trúc bối rối - ... Em sẽ sang phòng anh ở luôn... cứ coi như là con gái về nhà chồng... nhé...
- Về phòng đi...
- Không, nhất định em không về đâu, anh không cho em ngủ trên giường thì em sẽ xuống đất nằm... - vừa nói, con bé vừa kéo chăn gối xuống sàn - ... Em ngủ dưới này cũng được!
- Tùy cô đấy!
Tuấn Tài hờ hững đáp rồi đi vào phòng tắm, cậu không quan tâm đến gương mặt đang đỏ ửng của Trúc, con bé phải kiềm chế dữ lắm để không phải khóc. Sự lạnh lùng, xa cách của cậu khiến trái tim con bé đau nhói, nhưng vì con bé biết là mình sai nên đành phải nhúng nhường, chịu đựng...
"Không được khóc, Trúc à, mày phải mạnh mẽ lên, anh ấy mà thấy mày khóc thì sẽ không vui đâu, cố lên nào....!!!"
Trúc vừa trãi cái chăn ra sàn, vừa lầm bầm nói 1 mình, hít 1 hơi thật sâu, cố gắng rặn ra 1 nụ cười méo mó...
Tài đi ra, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn Dara trong khi con bé cứ nhìn theo nó, rồi nhe răng cười thân thiện... Nó leo lên giường, kéo chăn trùm kín mít...
- Ngủ ngon nhé! – Trúc nói, hơi rụt rè
- Ừ...
- Không chúc em ngủ ngon sao?
- Uhm... ngủ ngon...
- Anh à....
- ....
- Em yêu anh... nhiều lắm....
- ...
- Em xin lỗi vì chuyện của Bình An... chuyện này sẽ không lập lại lần nữa đâu, em hứa đấy...
- ...
- Anh!!!
- ...
- Anh ngủ rồi sao? – Trúc khẽ nhóm dậy nhìn – Ngủ thật đấy hả?
- ...
- Vậy thôi... em cũng ngủ luôn đây...
"Tôi cần thêm thời gian, để chấp nhận sự thật, để xem như không có chuyện gì, và nếu được, tôi cũng muốn quên hết tất cả, quên luôn cả em.... Chúc em ngủ ngon, ngày mai sẽ lại là 1 ngày mới, với em và tôi!"
Chap này được viết trong lúc rảnh rỗi tại Hàn, mà sao lúc về đây đọc lại thấy hơi kì, hơi trên mây -.-
Có gì m.n cứ comment, gạch đá Sol nhận hết
Nếu thấy thích, muốn đọc tiếp thì nhớ vote cho Sol nhá, ngôi sao phía trên á. Có thắc mắc cứ ib cho Sol. Love all!!!!!
________________________Sol__________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro