CHAP 57
Hé nhô mọi người, au ra chap mới đây, xl đã để mọi người chờ lâu nhá, quá trời ý nên phải lọc từng cái ấy mà. Hôm nay có chap cũng phải thanks cái sự đe dọa của"người bí ẩn" nhá, nói bận mà có cơ hội là lảm nhảm suốt ^-^. M.n đọc zz, nhớ ấn cái ngôi sao bên góc phải í nhá
"Khởi My à, em còn tiếp tục được nữa không?" – Thành lo lắng hỏi.
"Được mà"... - My cố gượng đứng dậy...
"Không được nữa thì dừng lại nhé, đừng cố!"
Xem ra lời Thành nói chẳng xi nhê gì với con bé, bị đánh ngã, đau, nhưng nó vẫn lì lợm đứng dậy. Chẳng qua là vì trước khi lên sàn, Huy Khánh đã nói với nó "Không được bỏ cuộc, phải chiến thắng nhé!", vậy đó....
"Dừng lại đi My, như vậy là đủ rồi!!!!"
"Nghe anh nói gì không, em không thắng nổi cô ấy đâu!!!"
Thành nói như hét, cậu cứ chạy loanh quanh cái sàn đấu vuông vức ấy, nhăn nhó mỗi khi Khởi My bị đánh đau...
Cậu cứ vô tư biểu hiện sự lo lắng mà không để ý đến thái độ của Nhi... Con bé vừa buồn, vừa khó chịu...
"ĐƯỢC RỒI, DỪNG LẠI ĐI, CÔ ẤY THUA RỒI!!!"
Vù 1 cái Thành đã nhảy thót lên sàn, bế My chạy vào phòng y tế. Cả hội trường cứ nhốn nháo bàn tán, có đứa còn chạy theo nhiều chuyện. Quỳnh Nhi và anh em nhà VAA thì dĩ nhiên là không thiếu mặt rồi.
Phòng y tế kín mít, đội boxing, đội cổ vũ, thêm đám cổ động viên có tính hay tò mò thắc mắc, chen chúc nhau, đeo bám quanh cửa sổ. Những cặp mắt hiếu kì, nhiều chuyện cứ nhìn chòng chọc vào 2 nhân vật chính.
- Anh đã bảo là dừng lại rồi mà... Em có sao không? – Thành lo lắng hỏi
- Không sao đâu... Nhưng mà... em thua rồi!
- Trận đầu tiên đánh vậy là tốt rồi! – Thành đưa tay xoa nhẹ lên đầu My, hành động này như chọc thủng quả bóng tức giận đang căng tròn của Nhi, con bé thô bạo đẩy mấy đứa nhiều chuyện đang đứng trước cửa ra mà xông vào
- HAI NGƯỜI LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ??? TỪ NÃY ĐẾN GIỜ TÔI BỰC MÌNH LẮM RỒI NHÁ!!!
- Nhi à, không như em nghĩ đâu... - Bae nhẹ nhàng giải thích
- KHÔNG NHƯ TÔI NGHĨ SAO, LÀM CƠM HỘP CHO NHAU ĂN, LÉN LÚT ĐI CHƠI VỚI NHAU, TIN NHẮN ĐẦY TRONG ĐIỆN THOẠI... CHẮC CÓ LẼ CÒN HƠN TÔI NGHĨ CHỨ GÌ!!!
- Em bình tĩnh lại đi...
- TÔI CHỊU ĐỰNG HẾT NỖI RỒI, CHIA TAY ĐI!!! – đám con gái tự xưng là fan của Thành cứ nhao nhao lên khi nghe câu này
- Em điên sao??? Tự nhiên đòi chia tay...
- ANH KHÔNG CẦN TÔI NỮA THÌ CHIA TAY, TÔI KHÔNG MUỐN CỨ NHƯ THẾ NÀY, MỆT MỎI LẮM...
- AI BẢO ANH KHÔNG CẦN EM, ĐỪNG CÓ TRẺ CON NHƯ VẬY NỮA! – Thành bắt đầu lớn giọng
- Ừ, TÔI TRẺ CON THẾ ĐẤY, CÒN CÔ - Nhi quay sang Khởi My - ... SAO KHÔNG NÓI GÌ HẾT, PHÁ ĐÁM NGƯỜI TA RỒI BÂY GIỜ IM LẶNG CHỜ TIN CHIẾN THẮNG HẢ, ĐỒ NHAM HIỂM!!!
- Em hiểu lầm rồi, chị không có ý phá đám gì hết...
- ĐỒ RẮN ĐỘC, CÔ NGHĨ TÔI TIN NHỮNG GÌ CÔ NÓI SAO???
- ĐỦ CHƯA, IM NGAY!!! – Thành nạt to
- Anh bảo ai im??? Tôi sao???
- PHẢI, EM ĐẤY, IM LẶNG VÀ ĐI KHỎI ĐÂY ĐI, KHI NÀO BÌNH TĨNH TRỞ LẠI RỒI NÓI CHUYỆN, BÂY GIỜ TÔI KHÔNG MUỐN ĐÔI CO VỚI 1 KẺ ĐIÊN!!!
BỐP
Cái bạt tay như trời giáng của Nhi khiến Thành choáng váng, mọi người xung quanh im lặng quan sát, tất cả ánh mắt dồn vào dấu tay đỏ ửng trên má nó, điều đó khiến nó nổi khùng nhưng vẫn cố kiềm chế cơn giận
"Đủ chưa, giờ thì biến đi được chưa...???"
Câu nói của nó như đổ thêm dầu vào ngọn lửa hờn ghen đang bùng cháy trong Nhi, con bé giơ tay định đánh thêm 1 cái nữa, nhưng lần này nó đã nhanh hơn, nó chụp tay con bé lại, siết thật chặt khiến Chae Rin phải ré lên vì đau
"Tôi sẽ không nhịn nữa đâu đấy... Ở nhà thì sao cũng được, còn đây là chỗ đông người, cô còn tiếp tục hành động như thế thì đừng trách tôi!!!"
Ấm ức, tức giận, Nhi quay lưng đi, nhất định không được khóc, nó nghĩ, bước đi thật nhanh ra khỏi đó, không 1 giọt nước mắt nào rơi xuống, nó đã làm được... nhưng chỉ khi vừa đi xa cái nơi ồn ào ấy, nó đã khóc... Khẽ nhếch môi cười, hóa ra sự mạnh mẽ của nó chỉ có thế...
Còn Thành, cậu đang vô cùng giận dữ, chẳng thèm đuổi theo Nhi. Lườm mắt nhìn đám đông nhiều chuyện khiến cả bọn hoảng hồn giải tán hết, cậu quay sang My, giọng khá mệt mỏi
"Anh gọi Huy Khánh tới đây với em nhé..."
Rồi cậu cũng rời khỏi đó, cái má trái nóng rát khiến cậu bực vô cùng, cậu chẳng làm gì sai để phải bị đánh như vậy, đã thế còn trước mặt bao nhiêu người. Nhi có nghĩ cho cậu không, có biết là cậu xấu hổ thế nào không???
.
.
.
"Chào em..."
1 tin nhắn ngắn ngủn và vô cùng ngớ ngẩn mà Tài đã gửi cho Trúc, nó cứ chần chừ mãi, suy nghĩ dữ lắm mới dám gửi. Và bây giờ, khi đã gửi rồi thì nó lại hồi hộp chờ đợi...
5 phút...
10 phút...
30 phút...
"Biết là sẽ thế này mà" – Tài thất vọng nói với chính mình...
"Anh nhớ em..."
Thêm 1 tin nhắn nữa, hi vọng thêm lần nữa...
15 phút...
45 phút...
"Anh xin lỗi, anh biết sẽ khó để được em tha thứ, nhưng mà... xin em... đừng lạnh lùng với anh như vậy.... làm ơn trả lời anh đi, 1 tin nhắn trống cũng được mà..."
Nó trút hết nỗi lòng vào tin nhắn kia, nhưng lần này nó lại chẳng hi vọng nữa... có lẽ Trúc còn chẳng thèm xem nữa là nói gì đến trả lời nó...
Vùi đầu vào cái gối đủ màu xanh đỏ vàng mà Trúc đã làm tặng nó, mùi hương thân thuộc không còn nữa, cũng phải thôi, đã bao lâu rồi nó và Trúc không nói chuyện với nhau, thế thì làm gì có chuyện Trúc sang phòng nó ngủ rồi nằm lên cái gối này...
Nước mắt khẽ rơi khi nó nhớ về những kỉ niệm ngày trước, những lúc nó và Trúc đùa giỡn với nhau, những lúc Trúc bắt nó ăn mấy món ăn kinh khủng do con bé làm, những lúc nũng nịu, giận hờn... xa xôi và lạ lẫm lắm rồi...
Có lẽ Trúc cũng như nó, cũng buồn và đang khóc, chắc là còn khóc nhiều hơn nó nữa... Nó thật tệ quá đúng không, nó gây chuyện rồi chẳng biết giải quyết thế nào, nó không dám dứt khoát cũng không thể hàn gắn, cứ day dưa mãi thế này, 4 tháng trôi qua rồi còn gì...
Nhắm mắt lại, cố gắng ép mình phải ngủ, ngủ để quên đi nỗi buồn, ngủ 1 giấc thật ngon, không cần tỉnh cũng được... lúc ấy sẽ chẳng phải buồn, phải suy nghĩ, phải đau nữa...
Tít tít... tít tít...
Nó bật dậy, chộp lấy chiếc điện thoại, là tin nhắn hồi âm của Dara...
Tay run run bấm mở... lo lắng và hồi hộp...
"Em cũng nhớ anh lắm..."
Nó bật khóc thành tiếng, giờ mà có ai châm chọc nó cũng mặc kệ, niềm hạnh phúc vỡ òa khiến nước mắt nó trào ra không thể kiểm soát. Ngay lúc nó tuyệt vọng nhất thì Trúc lại vực nó dậy, ngay khi nó muốn từ bỏ thì Trúc lại đưa tay níu kéo...
Nó nhảy xuống giường, chạy thật nhanh sang phòng Trúc, không nói gì cả, và cũng không để con bé kịp phản ứng, nó lao tới, ôm chầm lấy con bé...
Trúc khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng gầy gò của cậu, nó cũng khóc, cũng hạnh phúc, cũng vui... như cậu vậy...
.
.
.
"Này Quỳnh Nhi, rõ ràng em là người sai trước, vậy mà vẫn chưa chịu chủ động làm hòa sao, đã 2 ngày rồi còn gì..."
Nhi không biết nên cười hay nổi nóng với cái tin nhắn này nữa. Còn ai ngoài Trọng Thành là người gửi cái tin vừa trẻ con, vừa vô duyên thế kia chứ. Càng nghĩ nó lại càng tức, cậu bảo nó sai trước, cậu điên chắc, rõ ràng cậu lén lút qua lại với con nhỏ kia, tình tứ trước mặt nó, khiến nó nổi điên trước, vậy mà giờ lại nói ngược lại. Tức mình, nó gọi cho cậu
"TỚI NHÀ EM NGAY!!!!"
...
- Này, cái đó là thái độ xin lỗi đó hả, quát um sùm trong điện thoại bảo anh tới, có ai như em không!!! – Thành đứng đu đeo ngoài cổng giữa trưa nắng, miệng lầm bầm, trong khi Nhi thong thả, chậm rãi ra mở cửa
- Xin lỗi gì, ai nói là em sẽ xin lỗi???
- Chứ gọi anh tới đây làm gì?
- Thì nói cho rõ ràng, anh sai trước, không phải em!!!
- Anh làm gì sai, anh chỉ giúp đưa My vào phòng y tế, tự nhiên em xông vào la ó om sòm, rồi còn đánh anh nữa...
- Tự nhiên??? Mắc cười ghê!!! Anh nói cứ như em bị điên ấy, tự nhiên lại nổi nóng rồi đánh anh sao???
- Chứ còn gì nữa, anh có làm gì sai đâu... thôi mở cửa nhanh đi, NẮNG QUÁ!!!!
- Vào đây, vào đây nói chuyện cho rõ ràng – Nhi nắm tay Thành lôi xềnh xệch – Anh không làm gì sai hả??? Anh ăn cơm hộp của người ta mỗi ngày, anh đi chơi với người ta, anh lo lắng cho người ta... VẬY MÀ BẢO ANH KHÔNG LÀM GÌ SAI HẢ??!?!?!?!
- Ơ... Sao em biết ??? – Thành lắp bắp, ngơ ngác – Anh giấu kĩ lắm mà...
- Còn nói nữa... Giấu kĩ này, giấu kĩ này – nói 1 câu là Nhi phang cái gối đệm vào người Thành 1 cái
- Nhưng mà anh với My không có gì đâu... thật mà...
- Ngu mới tin anh, hứ!!!
- My thích Huy Khánh nên mới xin vào đội, cô ấy làm cơm hộp chỉ để cảm ơn anh đã giúp cô ấy thôi...
- Vậy còn chuyện đi ăn kem, em thấy hết ấy... - Nhi nhăn nhó như sắp khóc
- Là hôm đó anh cho cô ấy số điện thoại của Khánh, cô ấy muốn hậu tạ ý mà...
- Vậy sao không nói với em, nếu thật sự không có gì thì sao lại phải giấu?
- Anh sợ em lại nghĩ lung tung... mà nói với em có chắc là em sẽ tin không?
- Dĩ nhiên là không, có ngốc mới tin anh!!!
- Anh cho em nói chuyện với Khởi My nhé, Huy Khánh nữa, 2 người họ đã quen nhau rồi đấy
- Nói chuyện với 2 người đó làm gì, xí!
- Thì để chứng minh là anh nói thật...
- Không cần đâu... - Nhi đột ngột đứng dậy – Anh về đi!
- Hả? – ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn – Sao tự nhiên đuổi về, vẫn chưa tin hả???
- Hỏi nhiều quá, về đi...- xua đuổi
- Không về, em không tin thì anh không về!!! – Thành ôm cái ghế sofa cứng ngắc, trong khi Nhi ra sức lôi kéo
- 15 phút nữa ba em về tới đấy, hay anh muốn ở lại tiếp chuyện với ba?
- Hả??? – lại tiếp tục ngơ ngác – Ba em về??? Về đây làm gì???
- Thăm em... Sao, còn muốn ở lại không?
- Thôi, anh về... hehe – đứng lên đi te te, ra tới cổng không quên quay lại nói thêm – Khi nào ba em đi nhớ nói anh biết nhá...
.
.
.
Hôm nay trời đẹp hết biết, không 1 chút nắng, mây đen vầng vũ, gió ầm ầm muốn gãy cây, rát thích hợp để đi... dạo mát, ấy là trong ý nghĩ của Tuấn Tài ^0^
Dĩ nhiên Tài sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt thế này, nó rủ Trúc đi tản bộ vòng vòng chơi, nếu may mắn trời mưa thì tắm mưa luôn, cho... lãng mạn giống trong phim.
Đã gần 5 tháng không nói chuyện, giờ đi chung cũng có chút ngại ngại, cứ như lần đầu tiên hẹn hò vậy... ừ mà cũng gần như vậy còn gì, tụi nó đang bắt đầu lại từ đầu...
Đi bộ được 1 lát, mưa đổ ào ào... lạnh, ướt nhẹp, mưa thì hạt nào hạt nấy to đùng, cứ như tát vào mặt, đau điếng, chả lãng mạn gì cả. Tài lầm bầm chửi rửa mấy hạt mưa xấu xí, sao chả giống trong phim gì hết, làm mất công nó xem tới mấy bộ phim rồi tưởng tượng tá lả, ai dè...
Chui đại vào 1 quán nước gần đó, lạnh muốn chết, nhưng biết sao được, mưa to kiểu này ngồi trong ô tô còn không thấy đường chạy chứ huống gì là đi bộ. Máy lạnh phà vào lưng khiến Tài run bần bật, Trúc cũng lạnh lắm nhưng không thể nhịn cười nỗi với điệu bộ của cậu lúc này, trông vừa ngố vừa tội...
Hết mưa, 2 đứa đi về, trông thảm thương như 2 con chuột ướt... Ấy mà Tài lại khá hài lòng về buổi hẹn hò này, mọi thứ khá giống với những gì nó đã tưởng tượng, Trúc cười vui vẻ, cả 2 lại trò chuyện bình thường như xưa, thành công nhất là 1 nụ hôn nóng hổi đốt cháy hết những nỗi buồn và sự hờn ghen trước kia, chỉ trừ có "màn phụ họa" của cơn mưa là "nồng nhiệt" quá mức cần thiết...
.
.
.
- Trúc à... - Tài lấp ló ngoài cửa phòng
- Dạ??? – nó khẽ giật mình
- Đêm nay anh ngủ ở đây được không?
- Được chứ...
Tài nhẹ nhàng đóng cửa rồi hớn hở nhảy lên giường, lòng cậu bỗng rạo rực khó tả... rõ ràng ý định ban đầu của cậu khi sang đây không phải là để...
Trúc cũng thế, cơ thể nó bỗng nóng lên khi cậu chạm vào người nó, nằm trong lòng cậu, cảm nhận nhịp thở của cậu, chạm vào da thịt cậu... nhưng...nó muốn nhiều hơn thế nữa...
Cậu đột nhiên ngồi dậy, thật nhẹ nhàng, cậu đặt lên môi nó 1 nụ hôn...
"Anh... yêu... em..."
Từng tiếng ngắt quãng được thốt lên đầy khó khăn... môi cậu vẫn ngấu nghiến môi nó... lưỡi cậu quấn lấy lưỡi nó... hòa vào nhau....
Âm thanh của tình yêu lần nữa vang lên trong căn phòng màu hồng ấy, nồng nàng và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Họ là của nhau và thuộc về nhau, luôn luôn là như thế...
.
.
.
- Nói chuyện với tớ 1 chút đi Trúc...
- Bình An à...
- Lần này nữa thôi...
- Lần nào cậu cũng nói thế!
- Tớ biết cậu không thích tớ, tớ xin lỗi vì cứ làm phiền cậu hoài...
- ...
- Nghe nói cậu và Tuấn Tài đã hết giận nhau rồi hả?
- Ừ...
- Chúc mừng nhé... Nói thế thôi chứ trong lòng tớ muốn 2 cậu cứ giận nhau hoài luôn...
- ... Dù sao... cũng cám ơn cậu thời gian qua đã ở bên cạnh động viên an ủi tớ...
- Vì tớ thích cậu... - câu nói ấy khiến Trúc bối rối quay mặt đi - ... thật lòng đấy... tớ có thể làm nhiều hơn thế nữa cho cậu...
- Tớ biết... nhưng... Bình An à, tớ xin lỗi...
- Cậu chỉ yêu Tuấn Tài... tớ hiểu, tớ không giận cậu đâu...Phải chi tớ đến sớm hơn 1 chút...
- Cũng sẽ không thay đổi được gì đâu...
- Tuần sau tớ sẽ đi du học – An ngắt ngang lời Trúc, nó biết Trúc sẽ nói gì và nó không hề muốn nghe điều ấy...
- Sao???
- Tớ học kém lắm, cậu biết mà, ba mẹ muốn đưa tớ sang nước ngoài, hi vọng môi trường và cách học khác sẽ giúp ích cho tớ...
- Gấp vậy sao?
- Chỉ cần cậu bảo tớ đừng đi... tớ sẽ ở lại...
- ...
- Cho tớ hôn cậu 1 lần nhé...
- Bình An!!!
- Tớ nghiêm chỉnh đấy... 1 nụ hôn thôi mà, coi như lời cảm ơn dành cho tớ trong 5 tháng qua đã "cực khổ" lau nước mắt cho cậu... - An cố làm cho giọng mình tươi lên 1 chút
- ...
- Không được thì thôi vậy, thôi chào cậu nhé, từ mai tớ sẽ không đến lớp nữa, tớ ở nhà lo chuẩn bị để đi...
- Bình An...
Ôm lấy cậu, khẽ nhón chân, đặt lên môi cậu 1 nụ hôn... Trúc biết nó làm như thế là sai... nó cũng đã từng ghét cậu vì đã làm cho nó và Tài giận nhau đến mấy tháng liền... nhưng trong chính thời gian đó, cậu lại thay đổi, cậu chăm sóc nó, 1 cách lén lút không để Tài phát hiện, cậu quan tâm nó, 1 cách thầm lặng không để mọi người chú ý, cậu luôn bên cạnh nó, lặng lẽ mà ấm áp...
Cậu sắp đi rồi... cậu muốn 1 nụ hôn từ nó... sau những gì cậu đã làm cho nó, chẳng lẽ nó có thể nhỏ nhen mà không đáp lại cậu thứ gì đó...
Chỉ là 1 nụ hôn thôi mà...
...
- Về thôi Tài, về nhà rồi muốn sao cũng được – Thành kéo Tài đi, vỗ vỗ lên vai để trấn tĩnh nó
- Bỏ em ra!!!
- Nghe tao đi, làm lớn chuyện ở đây cũng chẳng được gì, chỉ xấu hổ thêm thôi...
- Anh thấy rồi chứ, rõ ràng rồi nhé...
- Ừ, tao thấy... về thôi...
- Khốn kiếp!!!!
- Tao đã bảo là về đi mà... Đi thôi!!!
Sơn Thạch cũng có mặt ở đó, cậu thật chẳng biết nói gì để biện minh cho em gái cậu nữa. Nãy giờ cậu, Tuấn Tài và Trọng Thành đi khắp nơi trong trường tìm Trúc, vừa đến đây lại chứng kiến cảnh này...
Có lẽ bây giờ không nên nói gì cả sẽ tốt hơn...
...
- Chào cả nhà... - Trúc rụt rè bước vào nhà, không khí căng thẳng trong nhà khiến nó sợ - Sao thế ạ, nhà mình có chuyện gì sao?
- Lúc nãy em đi lung tung đâu vậy? – Thạch hỏi
- Gặp 1 người bạn thôi...
- Ai? – Tài lạnh lùng
- ...
- TÔI HỎI CÔ GẶP AI???
- Có gì từ từ nói, có tụi tao ở đây mà mày nạt nộ con bé thế hả? – Thành lên tiếng
- Cậu ấy và em vẫn còn qua lại với nhau sao? – Thạch nhỏ nhẹ hỏi
- Ai ạ? – Trúc bắt đầu run sợ
- ĐỪNG TỎ VẺ NGÂY THƠ NỮA, CÔ ĐÃ HÔN HẮN, THẰNG KHỐN BÌNH AN, TÔI THẤY CẢ RỒI!!!
- TAO BIẾT LÀ CON BÉ SAI, NHƯNG MÀY CỨ HÉT VÀO MẶT CON BÉ NHƯ THẾ THÌ TAO KHÔNG NHỊN ĐÂU NHÁ!!! – Duy Thuận quát
- Khi nào anh bình tĩnh thì em sẽ giải thích mọi thứ, giờ em mệt, em lên phòng đây! – Trúc định đi thì bị Tài nắm tay kéo lại – Đau!!!
- Cô đi đâu hả, nói cho rõ ràng rồi muốn đi đâu thì đi! – vừa nói Tài vừa siết chặt tay Trúc
- Đau em... bỏ ra đi... đau...
- THÔI NGAY, MÀY LÀM NÓ ĐAU THÌ TAO ĐÁNH MÀY ĐẤY! – Thành nhảy vào giật tay Trúc lại
- Các anh bênh cô ấy sao, chẳng phải anh Thành và cả Thạch nữa, cũng thấy rõ mà, cô ấy chủ động hôn thằng kia... - Tài nói, giọng đầy uất ức
- Vì nó là em gái của bọn tao... - Tuấn nói
- Thế sao? – Tài cười nhạt – LÀ EM GÁI NÊN CÓ LÀM SAI CŨNG CHO LÀ ĐÚNG NHỈ, RỒI BÊNH CHẦM CHẬP...
- Ý TAO KHÔNG PHẢI VẬY...
- Thôi... hiểu quá rồi... không cần nói nữa đâu... chuyện này tới đây là xong, coi như tôi nhìn nhầm, em gái các người ngây thơ, trong sáng, đáng yêu nhất trên đời, em gái các người không làm gì sai... NGƯỜI SAI LÀ TÔI!!! ĐƯỢC RỒI CHỨ???
Tài tức giận bỏ đi, nó sắp nổ tung mất thôi, đi thật xa nơi này, càng xa càng tốt. Sao đột nhiên nó căm ghét cái gia đình VAA ấy kinh khủng.
Thật quá bất công với nó mà, Trúc sai nhưng nó là người bị mắng. Thành thậm chí còn dọa đánh nó...
Thật nực cười...
...
Nó cứ đi loanh quanh như 1 thằng điên, ừ thì nó đang điên mà, điên thật đấy nên đừng ai dại mà chọc giận nó.
Trời cũng đã sập tối, nó lại chả muốn về nhà, về nhìn mặt nhau lại thêm khó chịu chứ làm gì. Chui vào 1 bar gần đó, cứ mong tiếng nhạc xập xình sẽ làm nó vơi đi sự bực tức nhưng ai dè lại chả xi nhê gì.
Nốc cạn hết chai này đến chai khác, toàn rượu mạnh mà sao nó chẳng thấy say gì cả... Nhìn mọi người xung quanh đang nhảy nhót, trông cũng khá vui, nó nổi hứng hòa mình vào đám đông, thả trí óc vào tiếng nhạc đinh tai khó chịu.
Mệt mỏi, nó quay trở lại chỗ ngồi, hơi bất ngờ vì có ai đó đã tới ngồi cùng, mặc kệ đi, ngồi cùng bàn nhưng miễn đừng phiền nó là được.
- Chào anh...!
- ....
- Em là Hari.... Anh tên gì?
- Tuấn Tài...
- Anh có chuyện gì buồn hả, tâm sự với em được không?
- Tôi và cô quen nhau sao? – Tài lạnh lùng
- Không, nhưng từ giờ sẽ quen...
- Biến đi, tôi không muốn bị làm phiền!
- Đừng thô lỗ vậy chứ... - cô ả nói với giọng nhão nhoẹt – Được thôi, em sẽ không nói nữa, em uống cùng anh nhé...
Tài không trả lời, tiếp tục uống cạn ly rượu trên tay mình, vừa định rót thêm ly nữa thì cô ả đã nhanh tay giành lấy. Cái dáng vẻ ỏng ẹo, lẳng lơ của cô ả làm Tài vô cùng khó chịu, nhưng mặc kệ, dù sao ả cũng chịu im lặng, để ả ngồi đấy rót rượu cho nó cũng chẳng hại gì...
"Này, anh Tài... anh Tài" – Hari lay gọi
"Này, ngủ rồi sao, dậy đi chứ, dậy còn về nữa..."
"Được thôi, không chịu dậy... vậy thì... em đành đưa anh về nhà em vậy..."
...
Trúc nằm co ro trước cửa nhà, chờ đợi Tài quá lâu khiến nó mệt mỏi nên ngủ quên mất. Nó nằm đấy dưới cái lạnh của sương đêm, trong mơ nó thấy cậu trở về, cậu nghe nó giải thích, cậu không giận nó nữa, nhưng sự thật thì lại khác...
Chap lại có thêm nhân vật mới, chắc m.n cũng biết ha, không phải mình ghét chị í, mà nhân vật này trong fic, vẻ ngoài có vẻ độc ác, mưu mô (từ từ rồi sẽ thấy) nhưng lại có nhiều điều thầm kín khiến cô ấy trở nên như vậy. Mình thấy khả năng diễn xuất của chị í tốt nên phù hợp vs nv này.
Kể m.n nghe chuyện này, hôm viết xong chap 53, chap mà Quốc Bảo làm Hải Lê bị thương í, hôm đó định lọc lại list friend, thì đập vào mắt là nick "Trương Quốc Bảo" nằm trong danh sách bạn bè ^0^. Tội lỗi quạ, anh Bảo, xin lỗi anh nhìu!!!!!!!!!!
Vote nhìu thì mới ra chap nhé m.n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro