Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 50: Mạnh mẽ lên nào!!!!!

 - Hải Lê à, có phải con gái khi bị "trễ", rồi ăn nhiều, ngủ nhiều là có thai không? – Thạch hỏi, hơi ngượng

- Sao anh hỏi thế... Á – Lê trợn mắt nhìn cậu – Anh làm con gái người ta có thai hả?
- Bậy bạ, làm gì có, anh là người đàn ông ngây thơ nhất trên đời nhá!
- Anh mà ngây thơ – cô bĩu môi – Vậy chứ tại sao anh lại hỏi điều này?
- Hỏi giùm 1 người bạn thôi mà...
- Bị "trễ", ăn nhiều, ngủ nhiều mà chưa làm chuyện ấy ấy thì làm sao có thai được, bạn của anh có "ứ ừ" chưa?
- Ừ thì – Thạch đỏ mặt, không phải vì ngại mà là đang sôi máu – Chắc là có...
- Nghi ngờ quá nha, có thật là anh hỏi giùm bạn mình không?
- Cái đó... - Thạch vừa nói vừa gật gù như cái kiểu chắc chắn mình nói thật - Thiệt đó...
- Người bạn đó là ai?
- Em không cần biết đâu!
- Chị Trúc phải không? – Lê nhăn mặt khó chịu, giọng nói có chút buồn
- Không phải Trúc đâu!!!
- Chị ta làm chuyện gì đó với hôn phu của mình mà cũng kể cho anh nghe sao?
- Đâu có, Trúc đâu có kể gì với anh đâu, chỉ là anh tình cờ nghe Trúc nói với Tuấn Tài thôi!
- Nói với Tài hay nới với anh?
- Với Tài, Trúc nói là con bé bị "trễ" gần 1 tuần rồi...
- Mà nếu chị ta có thai thật thì liên quan gì tới anh chứ, chẳng phải cái anh Tài gì đó cũng yêu chị ấy lắm sao, anh ta sẽ biết cách lo cho vợ con mình, không cần tới anh quan tâm đâu!
- Cần chứ...
- Tại sao?
- Trúc là em gái anh...
- Em gái??? Có thật là anh chỉ xem chị ta như em gái???
- Hải Lê à...
- Bỏ ra! – Cô hất mạnh tay Thạch
- Em giận sao?
- Tôi lấy quyền gì giận anh chứ?!?!
- Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự rất lo cho Trúc, con bé chỉ mới 17, chưa đủ tuổi kết hôn, mà em cũng thấy đó, Trúc ốm yếu như thế làm sao đủ sức sinh con chứ, anh đọc sách thấy người ta nói khi mang thai người mẹ tốn rất nhiều sức lực, mệt mỏi và căng thẳng lắm, nếu thật sự Trúc có thai anh sẽ... - Thạch nói liền miệng, 2 mắt không dám nhìn thẳng vào Lê
- Anh muốn biết thì tự hỏi chị ta đi!
- Em hỏi giúp anh được không?
- Không! Tôi không muốn gặp chị ấy!
- Em ghét Trúc đến thế sao?
- Anh biết rồi còn hỏi!
- Dù ghét thế nào thì em cũng đừng thể hiện trước mặt anh thế chứ, em thừa biết là.... – Thạch ngập ngừng – Mà thôi, anh về đây, xin lỗi đã làm phiền...

.
.
.

- Anh Tài!!! – 1 đứa con gái từ đâu phóng tới ôm chầm lấy Tài
- Ặc ặc... buông ra, nghẹt thở!!!
- Á, em xin lỗi... - cô gái nũng nịu
- Cô là ai? – Cậu nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mà chẳng nhận ra được ai đang đứng trước mặt mình
- Sao anh mau quên vậy, em là Hạ Anh, nhớ chưa? – Cô vừa nói vừa chớp chớp mắt
- Hạ Anh??? – Cậu ngẫm nghĩ 1 hồi, cố lôi ra những kí ức nhạt nhẽo về cô gái này – Là người hay nhắn tin rủ tôi đi chơi đó hả?
- Ừ đúng rồi, em nè, Hạ Anh nè! – Cô ngoe nguẩy
- Trời ơi, tới đây làm gì, về đi, Trúc nhìn thấy cô lại ghen lồng lộn lên nữa cho coi, tha cho tôi đi!!!!
- Trúc là ai, bạn gái anh hả, mặc kệ, đi chơi với em nhá, em vẫn chưa trả ơn anh vì lần trước đã đưa em về mà!
- Không cần đâu, làm ơn về đi!!!
- Cô là ai? – Trúc xuất hiện từ phía sau làm Tài giật mình
- Tôi là Hạ Anh, bạn gái của anh Tuấn Tài!
- Bậy bạ, không có đâu em à, cô ta nói nhảm đó – Cậu vẫy tay lia lịa
- Cô là người hay nhắn tin cho anh ấy phải không?
- Cô cũng biết sao, ừ là tôi đấy, mà cô là gì của anh Tài mà dám đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh ấy?
- Là gì cũng không liên quan tới cô, làm ơn biến khỏi đây, đừng đứng trước phòng bệnh của anh tôi mà làm những trò ỏng ẹo lố lăng ấy!
- Đi thì đi – Cô liếc Trúc 1 cái sắc lẻm rồi quay sang kéo Tài đi – Đi chơi với em, em biết chỗ này hay lắm!
- Bỏ tay cô ra khỏi người anh ấy, Tuấn-Tài- là- của- tôi! – Trúc trừng mắt nhìn, cứ như nếu Hạ Anh vẫn tiếp tục kéo Tài đi thì sẽ chết chắc với nó
- Làm gì ghê thế, đồ bà chằng, trả anh ấy cho cô đấy, lần sau tôi sẽ lại đến! – Cô nhún nha nhún nhảy đi khỏi đó, dù cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi, ánh mắt của Trúc lúc nãy quả thật rất đáng sợ
- Em à... - Tài kéo cô lại gần mình, định ôm cô bé vào lòng....
- Tôi không muốn nghe gì hết, tôi mệt! – nó nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra rồi đi vào phòng, nhưng vừa quay đi thì Hải Lê gọi
- Chị Trúc!
- Chào em, anh Thạch không có ở đây...
- À không, em tới thăm anh Thành, sẵn gặp chị để hỏi vài chuyện...
- Vậy vào đây đi... - nó cười hiền, nắm tay kéo Lê vào
- Cháu chào bác! – Cô cuối chào phu nhân 1 cách thận trọng, nó hơi bất ngờ và hồi hộp vì không nghĩ sẽ gặp bà ở đây
- Cháu là...
- Bạn gái của anh Thạch đó má!
- Ra là bạn gái của thằng Thạch nhà bác đây sao? – bà cười niềm nở
- Dạ không ạ, tụi cháu chỉ là bạn thôi! – Lê lắc đầu lia lịa, hơi lúng túng 1 tý
- Cháu tên gì?
- Dạ là Hồ Thị Hải Lê...
- Cháu dễ thương lắm, chăm sóc Thạch dùm bác nhé – bà cười hiền
- Má cứ gọi thế thì anh ấy sẽ giận đấy, anh ấy lớn rồi mà
- Đối với má thì cả 5 đứa chẳng đứa nào lớn đâu... - bà vừa nói vừa nhìn cậu con trai đang nằm bất động mà 2 mắt rưng rưng...
- Anh ấy vẫn chưa tỉnh ạ?
- Chưa cháu à, đã 19 ngày rồi...
- Anh ấy sẽ ổn thôi mà, bác đừng lo quá!
- Cũng mong là vậy...
- Hải Lê à, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi – Trúc lên tiếng khi thấy mẹ không kìm chế được cảm xúc nữa, nước mắt bà đã rơi...
- Dạ!

...

- Em muốn hỏi chị chuyện gì? – Trúc hỏi, 2 mắt lơ đãng nhìn về phía chân trời, nó bước đi đều đều dọc theo con đường nhỏ trong bệnh viện
- Thật ra... - nó ngập ngừng, không biết mở lời thế nào nữa – Chuyện này hơi tế nhị 1 chút... là... Ây, em không biết nói sao nữa...
- Cứ nói đi, có gì đâu mà ngại, coi bộ dạng em kìa... haha... - Trúc bật cười trước sự lúng túng đáng yêu của Lê
- Có phải chị... chị đang có thai hả?
- Sao? – Trúc tròn mắt nhìn, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ điềm tĩnh ban nãy – anh Thạch nhờ em hỏi phải không?
- Dạ không!
- Đừng nói dối, mấy ngày nay thái độ của anh ấy đối với chị rất lạ, hóa ra là vì điều này...
- Vậy chị có... - Cô chỉ chỉ vào bụng Trúc - ...không?
- Không, ha ha!
- Nhưng anh Thạch nói là chị bị "trễ"???
- Ừ thì có "trễ" 1 tuần, nhưng sau đó đã có lại rồi!
- Anh ấy còn nói dạo này chị ăn nhiều ngủ nhiều
- Vì Tài cứ chê chị ốm, chị muốn mập mạp thêm 1 tý ấy mà
- Vậy là chị không có thai?
- Không... haizz... không biết anh ấy đã đi nói với bao nhiêu người rồi nữa!
- Thế thì được rồi, em về nhé!
- Em tới đây chỉ để hỏi vậy thôi sao?
- Chứ em và chị cũng đâu có gì để nói với nhau, chào chị!

Lê nói rồi nhanh chân thoắt chạy, đứng đó 1 hồi nó lại sợ nó sẽ hết ghét Trúc mất... Cô đã thay đổi, lời nói và hành động, chững chạc hơn rất nhiều... Lúc nãy chứng kiến hết cảnh cô "đối phó" với con bé ăn mặc diêm dúa kia, nó cứ nghĩ cô sẽ khóc bù lu bù loa, mếu máo nũng nịu như trước đây, nhưng thật không ngờ cô lại cư xử như thế... Rồi cả cách cô đối với nó, không còn cái kiểu nhí nha nhí nhảnh như 1 đứa em nhỏ mà giờ đã ra dáng 1 người chị hẳn hoi... Trúc đã thật sự thay đổi...

.
.
.

- Thuận, chuyện này là sao? – chủ tịch Trí chìa tấm thiệp cưới ra trước mặt nó
- ...... - nó cuối gầm mặt, 2 mắt dán chặt vào mũi giày
- Con biết chuyện này trước rồi phải không? – ông nhìn nó, chờ đợi 1 cái gật đầu hay 1 tiếng "dạ"... nhưng nó vẫn im lặng – Tại sao con không nói với ba?
- Con thấy ba bận lo nhiều chuyện quá, rồi thêm chuyện của anh Thành nữa... con không muốn ba mệt mỏi...
- Ba bận đến nỗi không thể lo cho con được sao??? Con nghĩ vậy thật sao???
- .......
- Chuyện của tập đoàn là quan trọng, nhưng với ba má các con vẫn là trên hết, con phải hiểu điều đó!!!
- Vậy giờ có cách nào giúp nó không ba? – Tuấn hỏi
- Đã tới nước này rồi thì con muốn ba giúp cái gì, cướp cô dâu sao??? Thiệp mời đã phát, là ngày mai rồi chứ có xa xôi nữa đâu, nếu con nói sớm hơn thì ba còn có thể can thiệp...
- Má biết chuyện này chưa ba?
- Chưa, thời gian qua má con ở suốt trong bệnh viện với thằng Thành mà... cũng may là cái tên Vĩnh Hưng ấy không mang thiệp mời tới bệnh viện!
- Ông ta tới nhà đưa tận tay ba sao? – Tuấn nói đầy tức giận
- Ừ, cái bộ mặt lão lúc ấy thật không chịu được...
- Má mà biết chắc sẽ buồn lắm, má yêu quý Hồng Nhung thế kia mà...

Thật buồn cười khi câu nói ấy lại do chính Thuận nói ra... Má nó buồn hơn nó sao??? Bà yêu Nhung nhiều hơn nó sao???


.
.
.

Lễ đường trắng được tô điểm bởi màu đỏ của hoa hồng, thật sự rất đẹp... Có lẽ ai nhìn vào cũng nghĩ chắc hẳn cô dâu sẽ rất hạnh phúc khi được thề nguyện với chàng trai của mình ở một nơi đẹp thế này... Phải, Hồng Nhung sẽ rất hạnh phúc nếu người cùng sánh bước với nó là cậu....

Nhung ngồi đó, nhìn đăm đăm vào gương, nó không còn nhận ra khuôn mặt của mình nữa, tiều tụy và hốc hác, vô hồn không cảm xúc...

1 chút nữa thôi nó sẽ bước ra lễ đường ấy, sẽ thề nguyện bên ai kia suốt cuộc đời... Đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền ngày xưa, vật đính ước của nó và cậu...nó nhếch miệng cười nhạt cho số phận của mình...

....

- Anh Thuận, hay là anh ở nhà đi, để bọn em đi được rồi! – Trúc nói, nhìn Thuận đầy lo lắng
- Phải đấy, mày ở nhà đi, con bé cũng không muốn mày tới đâu! – tới lượt Tuấn lên tiếng
- Anh à...
- ..... – nó vẫn tiếp tục chỉnh sửa quần áo cho gọn gàng, bỏ ngoài tai những gì mà bọn kia nói
- Nếu anh thật sự muốn đi thì đành vậy, mọi người nhanh lên đi, sắp tới giờ rồi! – Thạch hối thúc – Má không đi hả ba?
- Ừ, má muốn ở lại với thằng Thành, các con mau đi, tới muộn không hay đâu! – ông từ tốn
- Dạ xong rồi, đi thôi!

Đoạn đường từ nhà đến nhà thờ sao ngắn ngủi đến vậy, đã thế lại vô cùng lạnh lẽo, có lẽ vì trời mưa nên mới thế chăng??? Chắc là thế...

Xe dừng trước cổng nhà thờ, nhanh đến thế sao, nó vẫn chưa chuẩn bị gì cả mà... Nó thật sự rất muốn vào đó, nó muốn nhìn thấy Nhung xinh đẹp như thế nào trong bộ váy cưới, nó muốn nhìn thấy nụ cười của cô để chắc rằng cô sẽ được hạnh phúc... nhưng nó không đủ can đảm, mở cửa xe nhìn đăm đăm vào trong nhưng chân lại chả chịu bước xuống...

Mưa càng nặng hạt, nếu chạy vào trong sẽ ướt mất thôi.. mà nó lại không muốn cô trông thấy bộ dạng đáng thương ấy, có lẽ không vào đâu...

Mọi người đi hết rồi, chỉ còn nó với chiếc xe, với mưa và sự trống trãi...

Lạnh và đau...

.......

Tiếng vỗ tay bôp bốp nghe sao chua chát quá, nó nhỏe miệng cười, phải cười chứ, hôm nay là ngày cưới của nó mà...

Đảo mắt nhìn 1 lượt, không có cậu, xem như an tâm được 1 chút... nó và cậu đừng gặp nhau vào lúc này có lẽ vẫn hay hơn...

Bắt gặp ánh mắt của chủ tịch Trí, vẫn ấm áp và hiền hậu như mọi khi, ông không trách nó, không giận nó... cảm thấy chút gì đó an ủi...

Cái nhìn chia sẻ của Tuấn, Phương, Tài, Trúc và Thạch... cảm giác sự cô đơn không còn nữa...

Nụ cười mãn nguyện, hả hê của Hoài Nam và ba cậu ta... thật bẩn thỉu và xấu xa...

Bước tới đối diện với Nam – người sẽ trở thành chồng nó chỉ ít phút nữa thôi... thật kinh tởm và hèn hạ...

Cha sứ nói gì đó, nói nhiều lắm nhưng nó chẳng nghe rõ nữa, trong đầu nó chỉ còn văng vẳng bài hát cậu vẫn thường hát"Oh my love" "Bao nhiêu đêm anh nằm mơ
Anh nằm mơ một mình
Vì tình yêu anh đã trao ngày qua"... giờ này trái tim cậu có còn ở bên nó...???...

.............

Khi tiếng nhc vang lên , em s th nguyn sng bên người y đến trn đi...
M
i đêm anh đu cu nguyn cho ngày áy s không bao gi đến...
Nh
ưng chng phi bây gi nó đang din ra đy sao...

Anh c
gng kim nén hơi th và cn cht môi, đ không bc ra câu nói "Xin hãy ri xa anh ta và v vên anh"...

Nh
ưng có l bây gi anh không th im lng được na, anh phi gi em li... em là ca anh và thuc v anh...

Hồng Nhung à...




Nó chạy thật nhanh vào trong, mặc cho từng hạt mưa nặng trịt phất vào mặt đau điếng, mặc cho trông nó có thảm hại ra sao, nó phải vào đó và mang người yêu của nó đi...

Cánh cửa mở toang, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, buồn cười lắm sao, hay ho, thú vị lắm sao mà ai cũng nhìn thế, nực cười...

Nó bước tới, nắm tay cô thật chặt, m thế, lâu rồi nó mới cảm nhận được hơi ấm này... nó kéo con bé đi, chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, cũng chẳng quan tâm hậu quả như thế nào...

Chủ tịch Trí nhìn nó, khẽ mỉm cười...


Ái chà, y như phim, gấu ba cướp cô dâu kkkkk

Các nàng vẫn nhớ vote cho fic nhá <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: