Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 47: Phụ huynh zề!!!!!

- Phương à, chuyện đám cưới của tụi mình...chắc là phải hoãn lại thôi... - Tuấn nói với cô qua điên thoại, giọng nghe có vẻ rất buồn
- Sao vậy, có chuyện gì hả?... Hay là... ba mẹ anh không đồng ý?
- Không có, anh vẫn chưa nói cho ba má biết nữa mà...
- Vậy thì sao?
- Ừ thì... - Tuấn cứ ấp úng, nó không muốn nói cho cô biết chuyện của Thành, thật ra Phương biết cũng chả sao, nhưng không lẽ nó lại nói với cô là "Em trai anh đang có chuyện buồn, anh không còn tâm trí nghĩ tới việc đám cưới của tụi mình nữa", nói thế Phương giận nó là cái chắc – Em không cần biết lý do đâu...
- Này, anh đùa với tôi á? – Phương đã thật sự nổi giận
- Chị Phương – Thành từ đâu xuất hiện giật phăng cái điện thoại trên tay Tuấn – Chị đừng quan tâm tới những gì nó nói, nuna biết đó, thằng anh của em nó không được tỉnh táo mà
- Tôi biết cậu ta khùng, nhưng chuyện này đâu thể đùa giỡn được!!!
- Chị đừng giận, tại nó hồi hộp quá nên lại lên cơn đấy, đừng quan tâm. Em sẽ gọi cho ba má về để bàn chuyện, đám cưới sẽ vẫn diễn ra dù ba má có đồng ý hay không
- Cậu nói gì chứ, Nguyễn Trọng Thành, giờ tới lượt cậu lên cơn đó hả?
- Không, em nói thật mà, em đang rất tỉnh táo, vậy nhé, bái bai chị dâu


Nó cúp máy, đi te te lên phòng, rồi đi ngược xuống, vác theo 1 cái túi nhỏ, lon ton ra khỏi nhà để đi....chợ. Mới hôm kia nó đã khóc như 1 đứa trẻ, cả ngày hôm qua thì chui rúc 1 mình, 2 mắt thẫn thờ nhìn đâu đâu... vậy mà hôm nay nó lại vui vẻ nấu nướng cho cả nhà như mọi khi, nói chuyện với Phương rất tươi tỉnh, rồi còn xách giỏ đi chợ mà không càm ràm lãi nhãi như trước giờ nữa. Nếu là thường ngày thì việc này chả có gì lạ, nhưng giờ lại khác, mấy đứa trong nhà không biết là có nên an tâm hay không, hay lại phải lo lắng trước sự "vui vẻ" kì lạ của Thành...

Thật ra nó có vui vẻ gì đâu, nụ cười của nó trông méo mó đến thế kia mà, nhưng dù sao nó cũng cảm ơn chính nó vì đã cố gắng cười được trong lúc này... nó không muốn cả nhà phải lo lắng cho nó, nó nhớ ánh mắt của Thạch lúc chở nó về từ nhà Nhi, đôi mắt ươn ướt, thằng nhóc em nó đã khóc cùng nó, nó nhớ thái độ ngập ngừng lo lắng của Tài trước khi việc đó xảy ra, cậu em rể đã luôn quan tâm và kính trọng nó dù nó cứ hay bắt nạt cậu, nó nhớ nụ cười của Thuận vào cái đêm cả bọn tập trung vào phòng nó ngủ, thằng em ngốc đã cố gắng cười thật nhiều để mang lại sức mạnh cho nó dù nó biết nụ cười ấy cũng chẳng hơn gì nó lúc này, nó nhớ bàn tay ấm áp của Trúc đã nắm chặt lấy tay nó, con bé không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng bên cạnh nó, siết chặt bàn tay to đùng cứng ngắt của nó, nó nhớ vòng tay cứng cỏi của Tuấn đã ôm lấy nó, vỗ về nó như 1 người cha thật sự, nó đã khóc tức tưởi khi Tuấn ôm nó, 1 sự vỡ òa... Nó đã từng xem thường Tuấn, vì cậu không thông minh, ngốc nghếch, vì cậu học kém, và vì 1 trò đùa tinh quái hồi bé... vậy đó, những thứ ấy khiến nó tự thấy nó xứng đáng làm anh hơn là cậu, và dĩ nhiên nó cũng chẳng thèm gọi cậu là anh... nhưng đó là chuyện của trước kia, nó biết nó sai từ lâu rồi, nhưng bản tính ngang bướng nên nó vẫn cứ "mày mày, tao tao" với Tuấn, kệ, dù gì cậu cũng đâu chấp nó... Rồi ngày hôm nay cậu vì nó mà hoãn đám cưới, nó không muốn vậy, suốt thời gian qua nó luôn sống trong sự bảo bọc âm thầm của cậu, cậu luôn nhường nhịn nó, quan tâm nó, vậy mà nó có làm gì được cho cậu đâu. Nó thấy có lỗi với cậu lắm, thương cậu nữa, lần này nó sẽ vì cậu, vì chính nó, vì cả nhà mà cố gắng đứng dậy, vượt qua cái nỗi đau mà mọi người trên thế gian ai cũng phải 1 lần nếm trải...

Quỳnh Nhi à... nếu bây giờ tình cờ gặp em trên phố anh sẽ làm gì nhỉ... bước qua như 2 kẻ xa lạ, hay mỉm cười chào em như 1 người bạn, hay nhìn em với đôi mắt căm hận... anh không biết nữa, thật sự anh chẳng biết mình sẽ làm gì, nói gì nếu gặp em lúc này, có thể anh sẽ tức điên mà mắng nhiết em, hay thậm chí là đánh em, cũng có thể anh sẽ ôm lấy em mà cầu xin em quay lại... Xấu hổ thật, tại sao qua cái chuyện động trời ấy mà anh vẫn còn cái ý nghĩ sẽ giữ em bên cạnh nhỉ?!?!...

.
.
.

Chủ tịch Trí và vợ đã về tới Việt Nam. 2 người đã phải hủy 3 cuộc hẹn quan trọng để bay về gấp vì bọn nhóc ở nhà cứ thay nhau gọi điện thoại bảo là "Ba má v xem mt con dâu nhanh đi", "Ba má không v mau là ti con t t chc đó, ti lúc y thì đng la mng bo ti con tùy tin này n", "Ba má mau v cưới v cho con đi, không con t x thì ba má đng xu h vi bà con h hàng đy", "Ba má v l l đi, anh y mun v d lm ri", "Ba má....".... Vậy đó, cứ cách 1 tiếng là tụi nó lại gọi 1 lần, hết đứa này tới đứa kia, cứ la í ới trong điện thoại mà chả thèm nghe ông nói gì cả. Chuyện cưới sinh quan trọng thế mà tụi nó đòi "tự xử", tự tổ chức, con với cái, loạn hết rồi...


Hôm nay nhà VAA tổ chức tiệc, nói là tiệc cho hoành tráng chứ thật sự chỉ là bữa cơm gia đình thôi, nhưng vì có ba má, cả nhà đông đủ nên tụi nó gọi là "tiệc". Lâu lắm rồi cả nhà mới được ngồi ăn cùng nhau thế này, có cả Hồng Nhung và "cô dâu mới" Hà Phương nữa, nhưng thiếu mất Quỳnh Nhi...


- Con bé Quỳnh Nhi hôm nay không đến sao? – Ngài chủ tịch hỏi
- Dạ... không ạ... - Cả bọn cứ ấp úng
- Sao thế, có chuyện gì à? – ông lại tiếp tục hỏi
- Dạ không có gì đâu, vì cô ấy có việc bận nên không tới được – Thành trả lời, cố làm vẻ mặt tươi tỉnh
- Nhưng dù sao cũng phải gọi điện thoại hay gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ chồng tương lai chứ... - bà chủ tịch nói với vẻ trách móc
- Phải đấy, con nên nhắc nhở nó đi nhé, không phải ba khó khăn gì, nhưng nếu nó thật sự muốn trở thành con dâu nhà này nó phải biết phép tắc, lễ nghĩa...
- Thật ra lúc nãy Nhi có gọi cho con nhờ con gửi lời tới ba má, nhưng con quên mất....
- Con nói dối, nhìn mặt con là má biết rồi, má sinh ra con mà...- bà ngắt lời Thành – Má không biết giữa 2 đứa có chuyện gì nhưng má muốn con suy nghĩ thật kĩ về việc sẽ cưới con bé ấy, thật sự má không thích nó...
- Má...
- Má không thích cái kiểu con gái sống buông thả, phóng túng như thế, con đừng biện minh vì nó sống ở Anh từ bé, em gái con cũng sống bên Mỹ 1 thời gian dài mà nó có thế đâu
- .....
- Rồi thêm cả chuyện lễ nghĩa, đã bao nhiêu lần má nhắc nhở về cách ăn nói của nó, má biết nó không rành về kính ngữ nhưng nó cũng không được "you you, I I" với ba má...
- Con sẽ nhắc Nhi chú ý hơn, má đừng giận nữa – Young Bae nói lí nhí
- Thôi mà em, rồi mình sẽ từ từ dạy bảo con bé sau, bọn trẻ đang vui mà... - chủ tịch Trí từ tốn – Thôi các con ăn tiếp đi, tập đoàn dạo này có nhiều chuyện nên má hơi khó chịu thôi
- Dạy bảo ư, còn cơ hội đó sao? – Thuận bĩu môi, giọng nói đầy khó chịu
- Con nói vậy là sao?
- Dạ không có gì đâu – Thành nhíu mày nhìn cậu – Nó nói nhảm đó, má ăn tiếp đi...



Không khí có hơi chùng xuống 1 tý, nhưng sau đó lại vui vẻ trở lại. Bà chủ tịch đặc biệt yêu quí Hồng Nhung, con bé luôn biết cách làm cho bà vui, rất thường xuyên gọi điện hỏi thăm 2 ông bà, tâm sự về chuyện của Thuận... Bà thương cái sự hiền lành, thật thà của con bé, thương cái cách nó chăm sóc cho con trai bà, cách nó quan tâm tới các thành viên trong gia đình bà, lặng lẽ nhưng rất chân thành...

Còn về Phương, ấn tượng đầu tiên là về gương mặt, phải, bà thật sự giật mình khi nhìn thấy Phương. Kí ức về cô bé Tuyết Trinh ngây thơ, dịu dàng ngày trước bỗng ùa về trong đầu bà, như 1 thước phim chiếu chậm... Nhưng càng tiếp xúc với Phương bà càng thấy rõ sự khác biệt, Phương chững chạc, mạnh mẽ ghi điểm với bà nhiều hơn so với Tuyết Trinh mỏng manh, yếu đuối ngày xưa. Là mẹ dĩ nhiên bà mong con trai mình tìm được 1 người vợ biết cách chăm sóc nó, hơn là 1 người mà nó phải chăm sóc ngược lại...

Sau bữa ăn tối, bà gọi Phương lên phòng để nói chuyện riêng, dĩ nhiên là không có Tuấn....

- 2 con quen nhau được bao lâu rồi? – bà chủ tịch nhẹ nhàng hỏi
- Dạ gần 2 năm rồi ạ - Cô lễ phép
- Chỉ mới thế thôi mà 2 đứa quyết định cưới nhau sao?
- Dạ....??? – cô lúng túng không biết trả lời thế nào, sự tự tin lúc nãy bỗng dưng chạy đâu mất tiêu, giờ chỉ có sự lo lắng, sợ sệt, "Hay là bác y không thích mình, không mun mình và Tuấn cưới nhau????"....
- Cháu đã hiểu nó được bao nhiêu? – bà hỏi, sự nghiêm nghị của 1 bà chủ tịch khiến người đối diện phải run sợ
- Dạ... cháu...Nếu bác không đồng ý cháu sẽ ra đi, tránh xa Tuấn, cháu không phải là đứa đèo bồng, cho nên...
- Cháu muốn bỏ chạy sao, vẫn chưa ra trận mà cháu đã muốn trốn ư... Vậy mà bác đã nghĩ cháu rất kiên cường cơ đấy!!!
- Thưa bác... cháu... Cháu không thích người khác coi thường cháu, cháu không muốn mọi người nghĩ cháu đến với Tuấn vì tiền, vì tập đoàn VAA...
- Vậy... nếu bác nghĩ thế thì sao?
- Dạ...????
- Cháu sẵn sàng rời bỏ nó để giữ lại nhân cách của cháu chứ?
- ........
- Giữa Tuấn và nhân cách của cháu, bên nào quan trọng hơn???
- ........
- Khó chọn lắm sao, vừa nãy cháu đã nói nếu bác không đồng ý cho 2 đứa cưới nhau thì cháu sẽ ra đi mà
- Bác muốn cháu phải ra đi??? – Phương nói, rưng rưng nước mắt
- Phải! – bà nói 1 cách lạnh lùng...
- .............
- Bác không thể chấp nhận 1 đứa con dâu chỉ mãi quan tâm đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình, người ta nghĩ cháu đèo bồng thì sao, bác nghĩ cháu tham tiền thì sao, nếu thật sự yêu nó, cháu phải chứng minh cho mọi người biết, sao lại hèn nhát chạy trốn... Cháu có quan tâm đến suy nghĩ của nó không, và cả những người đã yêu quí và tin tưởng cháu, họ sẽ thất vọng như thế nào khi biết cháu chỉ vì muốn né tránh những lời đàm tếu mà dễ dàng rời bỏ tình yêu của mình.... Hay tình yêu của cháu dành cho nó chưa lớn đến mức để cháu sẵn sàn hi sinh bản thân mình???
- Dạ không, cháu yêu cậu ấy nhiều lắm, rất nhiều, không có cậu ấy cháu không thể sống như 1 con người được... - Phương khóc nức nở
- Vậy sao cháu có thể dễ dàng nói rằng cháu sẽ rời bỏ nó?
- Cháu sai rồi, cháu xin lỗi...
- Bác rất quí cháu, thật sự là vậy, dù đây là lần đầu tiên bác được gặp cháu, bác hiểu vì sao Tuấn nó chọn cháu và bác tin vào sự lựa chọn đó, nhưng chỉ duy nhất 1 điều bác không hài lòng, là việc cháu luôn tự ti về mình. Cháu xinh đẹp, giỏi giang và nghị lực, cháu nên biết tự hào về bản thân mình, việc gì phải sợ hãi về những điều người khác nói không đúng về mình...
- Bác... - Phương ôm chầm lấy bà, khóc tức tưởi, bà cũng ôm cô, vỗ nhẹ lên vai nhỏ... 1 sự ấm áp thật kì lạ, "Phi chăng đây chính là cm giác được khóc trên b vai ca m, được m yêu thương v v?!?!?"...
- Nhớ nhé, đừng tự ti về bản thân, đừng quá quan tâm tới những người ganh ghét con, họ nói thế chỉ vì họ ganh tỵ với con mà thôi...
- Cháu biết rồi bác ơi...
- Không muốn gọi ta là mẹ sao? – bà cười, 1 nụ cười thật đẹp... và nhân hậu...
- Mẹ!!!
- Phải, gọi là mẹ nhá, ở nhà đứa nào cũng toàn gọi "má", ta thích được gọi là "mẹ" hơn...

Tiếng "mẹ" nghe sao thiêng liêng quá, đã bao nhiêu lần Phương ước mơ được 1 lần gọi như thế... Nước mắt khẽ rơi trên má cô gái mồ côi, và nó cứ rơi mãi như thế... Cuối cùng thì thiên thần cũng đã về với thiên đường, ở nơi ấy có 1 mái ấm thật sự, có người để gọi "ba", gọi "mẹ", có cả 1 gia đình luôn yêu thương và quan tâm lẫn nhau, tràn đầy niềm vui và tiếng cười....

.
.
.

Nhi đang đứng trước cổng nhà VAA, con bé cứ ngập ngừng không dám bấm chuông. Còn mặt mũi nào mà gặp cả nhà được nữa chứ, nhưng nó vẫn muốn nói lời chào tạm biệt. Nó sắp đi xa rồi, tuần sau, nó sẽ quay về Anh, sẽ không trở lại đây nữa...

- Nhi, cậu làm gì ở đây vậy? – Tài hỏi, nó vừa đi đâu đó về
- Tớ... không, không có gì đâu – là Tài nên nó cảm thấy nhẹ nhõm 1 chút, cũng may đó là cậu, chứ nếu là ai khác trong nhà thì thật sự nó không biết phải làm sao nữa
- Cậu vào nhà chơi nhé !
- Thôi, tớ đến để chào tạm biệt, tớ về ngay thôi
- Cậu đi đâu?
- Về Anh, cậu chuyển lời tới cả nhà nhé, tớ xin lỗi vì không thể gặp trực tiếp mọi người được...
- Chừng nào cậu trở lại?
- Tớ không quay lại nữa đâu, xin lỗi, tớ đi đây! – Nhi quay đi, nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi, khi nó nói nó sẽ không quay lại, sẽ không thể được gặp cả nhà, gặp Thành... 1 cảm giác nghèn nghẹn khó chịu khiến mắt nó cay xè...
- Khoan đã, cậu gặp Trúc rồi hẳn đi, cô ấy sẽ nhớ cậu lắm đấy
- Cậu ấy không muốn gặp tớ đâu, cậu chuyển lời giúp tớ được rồi
- Tớ sẽ nói với cả nhà, nhưng riêng Trúc cậu hãy tự nói, cậu là người bạn duy nhất của cô ấy, cậu bỏ đi như thế cô ấy sẽ giận cậu luôn đấy, chờ nhé, tớ vào gọi cô ấy ra...

Tài chạy nhanh vào nhà, nó không muốn nấn ná ở đó lâu thêm nữa, nó sợ nó sẽ khóc mất thôi, dù sao Nhi cũng là bạn thân của nó, cũng từng là 1 thành viên của gia đình, giờ phải chia tay đột ngột như thế nó không nỡ...

Trúc nhất quyết không chịu ra gặp Rin, cứ lại nhãi "Tại sao em phải gặp cô ấy, em không muốn nhìn thấy cô ấy nữa đâu!!!". Nói thì nói thế nhưng con bé cứ đi ra đi vào, nhìn xuống cửa sổ, từ ngày xảy ra chuyện Nhi đã không đi học nữa, cũng gần 1 tháng rồi, không biết mập ốm ra sao, có bệnh tật gì không, có ăn uống đầy đủ không... con bé lo lắm, nhưng vẫn cứ giận, ai bảo làm anh trai nó buồn cơ chứ... Nhưng rồi đến khi nghe Tài nói Nhi trông rất tiều tụy, đáng thương thì con bé cứ thế chạy vù ra ngoài, 1 cảm giác nhói đau ở lồng ngực....


.....


- Mấy hôm nay cậu ở đâu hả? – Trúc hỏi, không thèm nhìn Nhi
- Ở nhà...
- Sao không đi học?
- Sợ...
- Cậu mà cũng biết sợ sao?
- ......
- Cậu sẽ đi thật sao?
- Ừ... không về nữa đâu!
- Tại sao?
- .......
- Tớ ghét cậu, ghét cậu lắm
- Tớ biết, sau này cậu không phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của tớ nữa đâu...
- Ai cho cậu đi chứ, cậu gây chuyện xong rồi bỏ đi vậy hả, còn anh tớ thì sao???
- Tớ xin lỗi...
- Xin lỗi là xong hả, cậu phải ở lại đây giải quyết đi chứ...
- Cậu giúp tớ nhé
- Không được, 1 mình tớ không làm được đâu, tớ cần cậu... tớ chỉ có cậu là bạn thôi...
- Tớ không xứng đáng làm bạn cậu đâu... thôi tớ về đây, cậu giúp tớ chăm sóc Thành nhé...
- QUỲNH NHI, CẬU MÀ ĐI THÌ TỚ SẼ GHÉT CẬU SUỐT ĐỜI....

Nhi bước đi, nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò, nó bước thật nhanh, không quay đầu nhìn lại...

"QUỲNH NHI, TỚ GHÉT CẬU, TỚ GHÉT CẬU, CẬU ĐI ĐI, ĐI LUÔN ĐI, ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!"

Trúc hét thật to, cố gắng níu giữ người bạn duy nhất của mình... Nó khóc, Nhi cũng khóc.... 1 tình bạn kết thúc như thế này sao, 1 người ra đi với nỗi ám ảnh tội lỗi luôn dằn dặt, 1 người ở lại với nỗi đau mất đi 1 phần quan trọng của cuộc đời...

Cô đứng đó, giữa 1 khu đất hoang vắng người, nơi mà 2 đứa vẫn thường tìm đến mỗi khi có chuyện vui buồn... Nhi đi mất, chỉ còn mỗi Trúc với bờ cỏ lau xanh rì, với ngôi nhà xập xệ đầy những dòng chữ nguệch ngoạc "Tuấn Tài là tên ngc", "Trọng Thành hâm đơ đáng ghét", mà 2 đứa từng viết...

Nước mt li rơi....

T
m bit....

.
.
.

- Thuận à, em có chuyện muốn nói! – Nhung ngập ngừng
- Ừ, nói đi!
- Mình chia tay nhau đi!
- Ừ, chia tay đi, anh chán em rồi – Thuận vừa nói vừa cố nín cười
- Em nghiêm túc đấy, mình chia tay đi!!!
- Không đùa đâu, không thích đùa như vậy!
- Em không đùa, em nói thật, mình - chia - tay - đi – Cô nhấn mạnh từng chữ
- Tại sao?
- Em - không- thích- anh- na....

Lần này, nhà Jun-Jen chuẩn bị lên thớt nhá, và các nàng hãy nhớ vote nhá, không vote là ta ém luôn í nhá! NHÁ NHÁ NHÁ~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: