CHAP 35: "Kỳ cục án" và "Lệnh truy nã"
Thành và Tài chạy vù tới trung tâm mua sắm thì thấy Thuận đang lang thang đi về
- Sao về, sao không theo dõi tụi nó? – Thành chộp cậu lại
- Hết hồn! Chạy lẹ dạ... - nó dòm 2 đứa đang đứng thở hồng hộc mà phì cười – Không có gì để theo dõi hết,
chán lắm!
- Là sao? – Tài ngơ mặt ra
- Thì là không có gì hết!
- Sao hồi nãy mày nói con nhỏ đi chơi với trai! – Thành bực bội
- Ừ thì đi với trai, nhưng mà... thôi, 2 người tới đó đi rồi biết! – Cậu nói rồi quay lưng về, để 2 đứa kia đứng
dòm nhau mà mặt ngơ hết sức
Trúc và Bê đang ngắm nghía mấy cái áo đôi siêu dễ thương dành cho mấy cặp tình nhân, Tài lấp ló, Thành
thập thò phía sau mấy con ma nơ canh, Trúc và Bê trông như 1 cặp đang yêu nhau dữ lắm, còn Thành và Tài
cứ như trộm ấy, nếu cái trung tâm thương mại này không phải của ba má nó thì 2 đứa đã bị tống cổ ra từ lâu rồi.
- Ahsss... bực mình quá, không nghe được họ nói cái gì hết?!?!? – Tài rướn người tới phía trước để cố nghe cho rõ
hơn
- Nói gì nữa, thì thằng đó đang tán tỉnh con bé chứ gì nữa – tình trạng của Thành cũng không khác gì nó
- Sao anh biết chắc là nó đang tán tỉnh người yêu em, ai mà biết được chứ - Nó trề mỏ
- Vậy ý mày là em gái tao tán tỉnh thằng đó hả? Điên, điên, điên - cứ 1 chữ "điên" là Thành gõ đầu nó 1
cái cộp
- Ui, đau, ngoài đó nghe bây giờ... Bê Trần, ngày mai vào lớp mày chết với tao!!! – Tài hậm hực
- Nó học chung lớp mày hả? – Thành hỏi
- Dạ... cái thằng này, ngó mặt ngu ngu khờ khờ mà không ngờ... - Tài lắc đầu – Ngày mai tao không xử đẹp mày
thì tao không còn là Phạm Lưu Tuấn Tài nữa!!!
- Mày im coi, lãi nhãi hoài không nghe được tụi nó nói gì hết!
- Tới gần chút nữa coi sao – vừa nói Tài vừa bò tới chỗ 2 đứa kia
- Này, coi chừng tụi nó thấy đó...
- Không sao, anh tới đây đi, em có cách... - Thành vừa bò tới, Tài liền giựt lấy bộ tóc giả của con ma nơ
canh đội lên đầu Thành – Cái này cho anh, còn cái này cho em! – nó thò tay lấy cái nón đội lên đầu nó
- Mày khùng, đưa cái nón cho tao, mày đội cái này đi! – Thành tháo cái nùi tóc giả dài lõa xõa ra trùm lên
đầu Tài
- Không được, anh đội nón vậy dễ nhận ra lắm, đội cái này đi, có ai biết đâu sợ...
2 đứa đùn đẩy nhau 1 hồi làm cái bộ tóc giả rối nùi, tụi nó ồn áo quá nên làm Trúc chú ý, lúc cô quay đầu lại
thì Tài cũng vừa trùm bộ tóc giả lên đầu Thành, vậy là cậu đành chấp nhận giả gái, trông nó bây giờ như 1 thiếu
nữ điên loạn với bộ tóc rối!!!. 2 đứa bắt đầu mò tới gần Trúc, dỏng tai nghe những gì 2 đứa kia nói, thỉnh thoảng
Tài khúc khích cười khi nhìn vào mặt Thành làm nó nổi điên đánh Tài bộp bộp. Trúc chốc chốc cứ quay lại
nhìn tụi nó, "Ai vậy ta? Trông quen quen, cậu biết họ không?", Cô hỏi Bê, Thành giật mình "Chết rồi Tài ơi, hình
như nó phát hiện ra mình rồi", Tài trấn an cậu "Không có đâu, anh yên tâm, em có cách"... Nói rồi nó kéo Thành
tới gần nó, tay nó giữ chặt 2 má của cậu, và... chụt.... Nó hôn Thành... "...ằng... ỉ... ứ... ỏ... ao ...a..." (thằng
quỷ sứ bỏ tao ra), "...ứng ...im...i... ọ... iết... ây... ờ..." (đứng im đi, họ biết bây giờ), "...ứn...ài...
ày... ết... ới...ao" (Tuấn Tài, mày chết với tao). Trúc ngượng ngùng quay di chỗ khác, con bé nói với
Bê "Họ thật lãng mạng, chắc họ yêu nhau dữ lắm nhỉ", Bê gật gù "uhm... Trúc nè, cậu thấy cái này sao,
chắc hợp với bạn gái mình nhỉ", "Uhm, hợp với cậu nữa, lấy 2 cái này đi, tụi mình đi ăn cái gì nhá, tớ đã nói dối
là đến nhà Nhi nên không thể vác cái bụng đói về nhà được". Trúc và Bê vừa đi khỏi Thành đã rống lên "PHẠM LƯU TUẤN TÀI, TAO GIẾT MÀY". Tài bỏ chạy thục mạng, giờ mà để Thành bắt được chắc là Thành giết nó thiệt, nó vừa
chạy vừa quay đầu lại nhìn xem cậu còn đuổi theo hay không. Nó mệt lã người mà Thành vẫn cứ dí theo mãi, nhưng nó không
thể dừng lại được, phải chạy thôi, ... Tuấn Tài, mày ngu quá, tự nhiên hun ổng làm gì chứ, gớm muốn chết
mà giờ còn bị dí, hix, trời ơi đừng đuổi theo nữa....
Chạy mệt quá nên Thành quay về, Tài thì trốn mất tiêu rồi, có cho tiền nó cũng hổng dám về nhà, về bây giờ
chắc chắn là Thành sẽ treo nó lên cái quạt máy rồi cho quay vòng vòng, chết chắc!!!
- Thằng quỷ, tại mày mà tao bị... - Thuận đang nằm coi tivi, Thành đạp 1 cái làm nó té xuống đất
- Tại em gì... tự nhiên đá em... -Thuận lồm cồm bò dậy – Mà anh bị gì?
- Bị... bị... cưỡng hôn – mặt Thành đỏ lòm
- Há há há – Tuấn cười vật vã té lăn xuống đất – Hố hố hố
- Đồ điên, im ngay, im!!!! – Thành đánh cậu 1 cách dã man =.='
- Đứa nào gan zạ??? – Thuận cố nín cười vì nó không muốn bị đánh như Tuấn
- PHẠM LƯU TUẤN TÀI!!! – Thành gầm lên
- Há há há – Tuấn vẫn chưa sợ, nó tiếp tục lăn ra cười – Hố hố hố...
- Cái thằng này, im ngay!!!
- Thằng nhóc này hết muốn sống rồi, keke .. – Thuận đang cười thì nín bặt – Sao anh nhìn em ghê vậy, em
có làm gì đâu!
- Tại mày á, từ đầu mày cứ nói là con bé và thằng nhóc đó không có gì đi, làm tao theo dõi nên mới bị....
- Thì em đã nói rồi mà, tại anh nhiều chuyện muốn đi rình chứ bộ!
- Tại mày không chịu nói rõ – Thành nhất quyết cãi, nhưng rồi cũng thấy mình vô duyên – Mà sao mày biết hay
dạ, mày nghe tụi nó nói gì hả?
- Đâu có, nhìn thì thấy thôi, kinh nghiệm đó mà – Thuận hất mặt lên trời tự đắc
- Kinh nghiệm nhiều chuyện lâu năm, há há há – Tuấn vẫn chưa ngưng cười
- Đó, anh đánh anh ấy làm gì để giờ anh ấy khùng thiệt rồi kìa!!!
- Ai bảo nó cười tao, đáng đời, hehe, mà công nhận mày hay thiệt, tao nhìn cũng thấy 2 đứa tình cảm lắm,
phải đi theo nghe... - Thành đang nói thì Thuận nhảy vào
- Trúc về, ha ha, em gái về rồi đó àh!!! – Thuận cố tình nói lớn át tiếng Thành, Trúc mà biết được mình bị các
anh theo dõi thì sẽ giận mất
- Chào cả nhà, anh Tuấn bị gì thế? – nó hỏi khi thấy cậu vẫn cười quằn quại- Còn Tài đâu
rồi?
- Àh... nó đi chơi rồi, hè hè – Thành nhe răng cười
- Đáng ghét, đi mà không nói với người ta tiếng nào hết, kể cho các anh nghe chuyện này vui lắm, hồi nãy em tới
trung tâm mua sắm, thấy có 1 cặp tình nhân!
- Huh??? – Thành thay đổi sắc mặt
- Mà họ xấu hoắc àh, nhất là người con gái á, đầu tóc cứ bù xù, kì cục lắm – Trúc nói mà không để ý sắc mặt của
Thành
- Há há há – Tuấn lại rú lên cười – Hố hố hố
- Xấu dữ lắm hả? – mặt Thuận méo xẹo vì cố nhịn cười
- Dạ - Cô gật đầu, Thành nuốt nước bọt cái ực để nén cục tức – Nhưng mà họ yêu nhau lắm nhá, họ hôn
nhau thắm thiết giữa chỗ đông người, trông lãng mạng lắm cơ!!!
- Há há há – tiếp tục là tiếng cười của Tuấn – Hố hố hố
- Trúc này, Thạch nó kiếm em đó, hình như có việc gì quan trọng lắm, em lên phòng nó đi – Thuận đuổi khéo
Cô khi nhìn thấy nét mặt tím tái của Thành
- Dạ, em cũng có việc muốn nói với anh ấy, em đi nhá!
Cô tung tăng lên tầng trên mà không nhìn lại sắc mặt của anh nó lúc này, Thuận phải lôi Tuấn đi chỗ khác, chứ để nó
cười quằn quại ở đây không khác nào chọc điên Thành, nó cũng chui luôn vào phòng vì không muốn ở đây để trở thành bao
cát cho Thành trút giận, cầu cho Tài đừng về nhà vào lúc này =.='!!!
- Anh Thạch, có biết 2 ngày nữa là ngày gì hông? – Trúc nũng nịu
- Hông!!!
- Hè hè... anh xạo nhá...
- Đã biết vậy mà còn hỏi... năm nào em cũng hỏi làm sao mà anh không nhớ, là sinh nhật của tụi mình ^^
- Vậy anh thích gì, em sẽ mua tặng anh!
- Thích em!
.
.
.
Thành xồng xộc đi tới chỗ bảng tin, nó dán lên đó 1 tờ giấy to đùng, nó vừa đi khỏi thì cả đám bu vào xem
LỆNH TRUY NÃ
Phạm Lưu Tuấn Tài – lớp 11A
Lý do: không cần biết
Sống hay chết cũng được, chỉ cần bắt nó mang tới địa chỉ số xx, đường xx, xxx....
SẼ CÓ TRỌNG THƯỞNG!!!
Kèm theo cái lệnh truy nã là tấm ảnh của Tài bị vẽ râu nghuệch ngoạc trông rất buồn cười, Thuận nhìn theo Thành
đến khi khuất dạng hẳn, nó chen vào đám đông đang bu lấy cái bảng tin, khó khăn lắm nó mới chen vào được, nó
lấy bút ghi thêm 1 dòng
P/s: Tốt nhất nên bắt sống, cám ơn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro