CHAP 34
Thạch lại mất tích, dạo gần đây thỉnh thoảng nó lại biến mất như thế, cứ lẳng lặng mà rời khỏi nhà, rồi lẳng lặng
quay về. Nó cứ lang thang hết con phố này đến ngã đường khác, nó cứ đi thế, thỉnh thoảng ngồi lại đâu đó nhìn
ng ta qua lại trên đường, thấy có mấy cặp đôi hạnh phúc bên nhau mà nó tuổi thân, nó có thua gì người ta đâu
chứ, thậm chí nó hơn những người đang hạnh phúc kia rất nhiều. Nó đẹp trai, học giỏi, gia đình giàu có, đó chẳng
phải là mẫu người mà tất cả con gái đều mong muốn sao, phải rồi, có đứa con gái nào cùng lớp, cùng trường với nó
mà không mong có được nó, không mong nó chú ý tới, vậy mà sao giờ này nó lại phải ngồi cô đơn ở đây, vì người con gái nó
thích không nằm trong số đó. Nó phì cười, trớ trêu thật, sao lại là cô, trên đời này có thiếu con gái đâu, sao nhất
thiết phải là con bé ấy, nó cũng không biết nữa, ai nói nó điên, nó ngốc cũng được, mặc kệ, nó yêu Trúc, chỉ cần biết
vậy thôi... (Cảm động tóa)
Trúc lang thang khắp nơi tìm Thạch, con bé bực mình vì cậu cứ bỏ đi mãi, không thèm nói với nó tiếng nào, gọi điện thoại cũng không
nghe máy, trước giờ cậu có thế đâu, chưa khi nào cậu làm nó phải bận tâm hay lo lắng gì cả, chỉ toàn là cậu lo cho
nó thôi, nó quen thế rồi, tự nhiên bây giờ đổi ngược lại, nó trở thành người phải lo lắng cho cậu, nó không thích điều này,
nói đúng hơn là nó không đủ tự tin để làm chỗ dựa tinh thần cho người khác, 1 con bé mít ướt, yếu đuối, nhạy cảm như
nó thì có thể giúp đỡ được ai chứ. Nhưng vì người đó là cậu nên nó sẽ cố gắng, nó sẽ không tha thứ cho bất kì ai làm tổn
thương Thạch, làm cho người anh trai nó yêu quí nhất phải đau khổ... Nếu 1 ngày nó biết được rằng Tài là người gián tiếp
làm Thạch tổn thương thì nó sẽ đối mặt với Tài thế nào đây... rời bỏ cậu ta...có thể... mà cũng không...Rồi đến khi nó
nhận ra nó chính là nguyên nhân khiến Thạch đau khổ thì nó sẽ ra sao... khóc... dằn vặt... rồi lại khóc... sau đó thì...
Trúc chạy đến hiệu sách, nó nhìn quanh 1 hồi mà không thấy Thạch đâu cả, nó chạy lòng vòng tìm cũng không thấy, nó tới
hỏi Hải Lê
- Hải Lê àh, sáng giờ anh Thạch có tới đây không?
- Dạ không... Mà sao chị biết tên em? – Hải Lê ngơ ngác hỏi
- Cái bảng tên kìa, mà chị đến đây bao nhiêu lần rồi chẳng lẽ không nhớ, thôi chào em nhá, chị đi đây!
Trúc vẫy tay tạm biệt Hải Lê rồi chạy vù đi mất, Lê đứng nhìn theo cười... chị ấy dễ thương thật đấy, con gái
phải xinh xắn thế chứ, ai như mình... chị ấy nhớ tên mình vậy mà anh Thạch lại chẳng nhớ... anh Thạch,
em thật sự chẳng là gì trong mắt anh sao, ánh mắt đó chỉ nhìn mỗi Trúc, đôi môi đó chỉ cười với chị ấy, giọng
nói ngọt ngào đó chỉ giành cho người con gái đó... anh thương em gái anh thế sao... em không hiểu, thật sự không hiểu, chỉ là em gái
thôi mà...
.
.
.
- Ê Tuấn, bộ cái bà My j đó đó bị điên thiệt hả? – Thành nhiều chuyện
- Ừm, dòm cũng xinh xắn, ai dè... - Tuấn trề mỏ
- Mà sao hông ai bắt bả zô trại hết dzậy, để thả rong thế nguy hiểm chết – Thuận cũng tham gia vào
- Mày làm như người ta là chó hay sao mà thả rong! – Thành chu mỏ nói
- Ờ thì...- Thuận nhíu mày suy nghĩ, cố tìm ra từ nào thích hợp hơn nhưng tìm mãi không ra.. – Em thấy dùng từ đó là
hợp lý nhất rồi...
- Vậy tao nói "Duy Thuận táp cơm" mày chịu hông? – Thành hỏi ngược lại
- Em đâu phải chó! – Nó nhảy dựng lên phản đối trong khi mấy đứa kia cười hè hè – Ăn cơm, chứ không phải táp
cơm!
- Thấy "táp" hay hơn – Tuấn nhăn răng cười
- Em cắn anh bây giờ - Nó gầm gừ
- Thấy chưa, chó mới đòi cắn người... hahaha... - Hyun vừa cười vừa bỏ chạy vì Sung đang đuổi đánh nó
- Thôi đi, ồn áo quá, Tuấn, nói nghe nè – Thành nói mặc Thành, 2 đứa vẫn dí nhau chạy đùng đùng – TAO
NÓI DỪNG LẠI CÓ NGHE KHÔNG???? – 2 đứa ngơ ngác đứng im không dám nhúng nhích – Mệt thật đấy, lúc nào cũng chờ
tao rống lên mới chịu nghe là sao????
- Nhà này tao lớn nhất nhá! – Tuấn sân si
- Kệ mày, tao mới là người có quyền lực nhất nhà... hô hô hô – Thành cười giống hệt mấy mụ phù thủy sắp làm
chuyện gian tà
- Đồ điên... im ngay, cười ghê quá!!! – Tuấn quát lên làm Thành giật mình – Kêu tao gì???
- Làm hết hồn, tự nhiên la làng... - Nó đá Tuấn cái bộp Không có gì, chỉ là muốn hỏi chị Phương sao rồi, có ổn không?
- Uhm... cũng đỡ hơn rồi... nhưng có lẽ vẫn còn sốc... - Tuấn xụ mặt xuống
- Sao mà không sốc được, bị... - Tài nói thì bị Thành xen vào
- Không tới lượt mày, im!
- Anh zô ziên quá, sao không cho em nói, lần nào cũng vậy, anh nói anh Tuấn vô duyên nhưng em
thấy anh mới là người vô duyên nhất nhà đó – Tài vừa nói vừa đứng lên thủ thế... bỏ chạy =.='
- Trời... thằng này gan nhỉ... mày đứng lại đó, không được chạy, có ngon thì đứng lại cho tao....
Lại thêm 1 cuộc rượt đuổi nữa, ngày nào cũng vậy, làm như bị dí riết rồi quen hay sao ấy, ngày nào Thành không kiếm
cớ la mắng Tài thì Tài cũng kiếm chuyện chọc điên Thànhđể bị dí chạy zòng zòng thế đấy, giống như bài tập
thể dục vào mỗi sáng của mấy cụ ông cụ bà vậy, đều đặn mỗi ngày và không bỏ 1 buổi "tập" nào cả.... Trong khi 2
đứa kia rượt nhau chạy, Thuận ngồi cỗ vũ (==') thì Hyun lại im lặng suy nghĩ, nghĩ tới Phương mà nó thương lắm, nó không biết
phải bù đắp thế nào cho cô, những tổn thương mà nó mang lại, chuyện xảy ra đêm đó, cô không đáng để phải
chịu như thế...
.................Flashback....................
- Đừng chạm vào người tôi – Phương khẽ đẫy tay Tuấn ra khi cậu ôm cô từ phía sau
- Tại sao????
- Vì...vì... - mắt cô rưng rưng – Vì tôi dơ bẩn lắm, bỏ tôi ra đi...
- Em nói gì vậy, em điên hả? – Tuấn kéo cô vào lòng - Em không được nói như thế, anh không cho phép em nói mình như
thế!
- Nhưng... tôi có còn là đứa con gái trong trắng nữa đâu... hức... 2 thằng đàn ông... - Phương khóc nấc lên, cô dụi
đầu vào ngực Hyun để che đi những giọt nước mắt
- Đừng như vậy mà... xin em đấy...- Tuấn siết tay thật chặt, tim nó đau nhói, nó trách mình sao không chạy nhanh
hơn, đến sớm hơn 1 chút... - Mặc kệ nó đi, anh không bận tâm đâu, đó có phải lỗi của em đâu... Phương àh, đừng
khóc mà... Nhìn anh này, xin em, đừng nhớ tới việc đó nữa, đừng buồn nữa...
- Nhưng mà...anh không hiểu đâu... làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì, sao tôi có thể tự tin ở bên anh được
chứ...
- Sao lại không, anh khôngh quan tâm, anh cần em chứ không phải thứ đó... Anh ở đây, là của em, em chấp nhận anh chứ?
- Đừng làm vậy... tôi không xứng đáng được thế...
- Anh đã nói em không được hạ thấp bản thân mình mà, anh yêu em, em cũng yêu anh, chỉ cần vậy thôi, gì mà xứng
đáng với không xứng đáng, anh ghét phải nghe những lời đó...
- Xin lỗi... nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết... nghe lời anh, lần này thôi.... – Tuấn véo nhẹ vào má Phương – Mà hồi nãy em gọi anh là gì
nhỉ??? – Nó cười nham hiểm
- Đáng ghét – Phương đánh bộp bộp vào vai nó, Phương đánh nó bao nhiêu cũng được, nó đang rất vui, Phương đã gọi nó
là "anh"....
.................. end flashback...................
.
.
.
Trúc rủ Thạch đi mua quà Valentine cho Tài thì bị cậu hmắng cho 1 trận, con bé ngu ngơ không hiểu tại sao, năm ngoái Thạch
cũng vui vẻ đi với nó, tự nhiên giờ lại nổi nóng vô cớ. Hết giờ học, Trúc nói dối Tài là có việc phải sang nhà
Nhi nhưng thật ra là lượn lờ ở mấy cái shop xinh xinh tìm quà. Con bé đi hết shop này đến shop khác, vào
hết mấy cái trung tâm thương mại mà chẳng tìm được cái gì ưng ý, phải chi có Thạch tư vấn giúp nó thì hay biết mấy,
con bé ngồi nghỉ ở 1 gốc trong trung tâm thương mại, nhíu mày chu mỏ cố suy nghĩ nên mua cái gì...
- Này Trúc, cậu làm gì ở đây thế?
- Bê (Bê Trần)... hì... chào cậu... tớ định đi mua đồ - Trúc cười vẫy tay chào
- Sao Tài không đi cùng cậu?
- Ầy... tớ mua quà cho cậu ấy, sao rủ cậu ấy đi cùng được
- Àh... ^^... quà sinh nhật hả?
- Hông, quà Valentine!
- Gì, còn 2 tháng nữa mới tới mà – Bê tròn mắt nhìn
- Hè, thì chuẩn bị trước, tớ biết chắc là tớ sẽ không tìm mua được gì nên cứ đi trước như thế ^^... còn cậu, tới đây
làm gì?
- Tớ mua quà sinh nhật cho bạn gái... haizz..... chán thiệt, nãy giờ hông kiếm được gì hết...
- Tụi mình giống nhau... haizzz – cả 2 cùng thở dài
- Hay cậu giúp tớ nhá Trúc, cậu là con gái thì sẽ biết con gái thích gì – Bê hớn hở
- OK, vậy cậu sẽ giúp tớ chọn quà cho Tài nhá!
- OK!!!
2 đứa dung dăng dung dẻ đi mà không biết đang bị rình mò, là Thuận, nó nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Thành
- Anh àh, có thằng Tài đó không? – Thuận nói lí nhí
- Có, sao kiếm nó mà gọi cho tao? – Bae cằn nhằn
- Không, đâu có kiếm nó, nói anh nghe đừng la lớn nha...
- Tao không nhiều chuyện như mày, Hố hố - Thành cười nham nhở
- Ahsss.... Không giỡn đâu...
- Gì nói lẹ, mệt rồi nha!!!
- Trúc đi chơi với trai!!!
- HẢ, CÁI GÌ , THẰNG NÀO??? – Thành hét toáng lên
- Trời ơi, im coi....
- THẰNG NÀO DÁM DỤ DỖ EM GÁI TAO ĐI CHƠI HẢ??? – Thành vẫn quát mặc kệ Thuận bên kia cũng rống lên bảo nó
phải im lặng
- Anh nói gì, thằng nào dụ dỗ Trúc - tới lượt Tài sân si
- Đó, bảo im lặng rồi mà, thằng kia nghe hết rồi, thôi cúp máy, mệt ông ghê, nhiều chuyện hơn tui nữa – Thuận
nói rồi cúp máy cái rụp, tiếp tục lén lút đi theo Trúc...
- Đâu có, ai dụ dỗ Trúc đâu, mày nghe nhầm thôi, hè hè – Thành quay sang giải thích với Tài
- Xạo, em nghe anh nói rõ ràng mà...
- Dám nói tao xạo hả mậy, tao nói thiệt – Thành vừa sân si với tài, vừa lấy điện thoại gọi Trúc, 2 việc làm khá mâu
thuẫn với nhau (==') – Trúc, em đang ở đâu đó?
- Alo, em hả, đang ở đâu vậy? – Tài liều mạng giật điện thoại trên tay Thành
- Em đang ở nhà Nhi, hồi nãy nói rồi mà...
- Thật không? Á... đau, cho em mượn chút đi – Nó bị Thành đập bộp bộp vào đầu
- Anh bị gì thế, anh Thành đánh anh nữa hả? – Trúc hỏi
- Không, không có, thôi bye em....- nó quăng điện thoại lại cho Thành – Nè trả nè, ui da, đánh hoài, đã ngu rồi mà cứ nhầm zô cái
đầu của em mà đánh không hà!!!
- Ai bảo dám giựt điện thoại của tao, rồi sao, nó nói nó ở đâu?
- Nhà Nhi, lần này nói dối nữa cơ đấy, em mà bắt được đang đi với thằng nào là biết tay em!!!
- Mày dám hả? – Thành giơ nắm đấm ra trước mặt nó
Nó lắc đầu nguầy nguậy, nó nhe răng cười giã lã với Thành rồi lấy điện thoại gọi cho Thuận, 2 đứa chạy vù ra trung tâm
thương mại, nơi Trúc và Bê đang mua đồ, 1 đứa lồng lộn vì ghen, 1 đứa nổi điên vì có đứa tán tỉnh em gái
mình, số phận Bê sẽ ra sao nhỉ?!?!?!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro