Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 33

Tuấn ngồi ăn nhồm nhoàm, nó ăn hết phần cơm của cả nhà làm mấy đứa kia phải ăn mì gói, cũng không có


đứa nào phàn nàn gì hết, nó chịu ăn thế là cả bọn mừng rồi, tụi nó chỉ hơi tủi thân 1 chút, là việc tụi nó năn nỉ

thế nào Tuấn cũng không chịu ăn, vậy mà chỉ vừa được gặp Phương thôi thì nó đã ăn thế rồi, 3 thằng em trai 1 đứa em

gái cũng không bằng 1 Bùi Hà Phương, dại gái đến thế là cùng.

.
.
.

Thạch lang thang trong hiệu sách, thật sự nó cũng không biết nó đến đây làm gì nữa, chỉ là nó muốn ra khỏi nhà, nó không

muốn nhìn thấy Tài và Trúc vui vẻ với nhau, mỗi lần như vậy, con quỷ mắt xanh trong nó lại nổi loạn, nó không

muốn thế, nó từng rất ghét Tóc Tiên vì cái việc luôn theo phá Trúc, nó không muốn nó trở thành 1 Tóc Tiên thứ 2

suốt ngày chen giữa Tài và Trúc. Nó mệt mỏi, nó muốn từ bỏ, nó muốn quay trở lại là Sơn Thạch ngày trước, 1

Sơn Thạch chỉ biết có gia đình và những quyển sách dày cộm, cuộc sống đó không làm nó phải đau đầu nhưng lại nhạt

nhẽo vô cùng, 1 ngày thức dậy chỉ biết có ăn, học, đọc sách, tám với mấy anh em trong nhà rồi đi ngủ, thật vô

vị. Còn cuộc sống lúc này... 1 niềm vui nhỏ nhoi mỗi khi nhìn thấy Trúc cười, hạnh phúc lâng lâng khi Trúc ôm lấy

nó mà nói là "Em yêu anh nhất nhà", cảm giác ấm áp khi có cô bên cạnh, sự tức giận khi cô cãi

lại nó mà bênh vực Tài, nổi nóng vô cớ khi nó bắt gặp cô nắm tay Tài thật chặt... những cảm xúc mà nó

chưa từng trãi qua, những hành động mà nó chưa bao giờ làm, nó phải công nhận rằng dù cuộc sống lúc này

của nó rất mệt mỏi nhưng đáng để sống... Chắc là nó phải cố quên thôi, nó đã suy nghĩ thế này bao nhiêu lần rồi

mà có làm được đâu, nó chán ngấy bản thân nó, nó không còn là Sơn Thạch lạnh lùng, quyết đoán ngày trước nữa

rồi

- Anh Thạch... anh sao thế, anh không khỏe àh?

- Ờ thì... - nó hơi giật mình, vì mãi lo suy nghĩ nên trông nó như người bệnh ấy, mặt mày cứ đơ đơ – Cô là ai,

sao biết tên tôi? – nó hỏi lạnh lùng, nó luôn như thế, nó chỉ dịu dàng với mỗi Trúc thôi

- Em tên là... - cô bé đang nói thì bị Thạch ngắt lời

- Tôi đâu hỏi tên cô, tôi chỉ hỏi sao cô biết tên tôi? – thái độ của nó rất đáng ghét, nhưng cô bé kia vẫn nhẹ

nhàng

- Em... thì có vài lần anh mặc đồng phục đến đây nên em thấy bảng tên...

- Vậy sao? – cái giọng nói không thể lạnh lùng hơn, nó nhìn cô bé từ trên xuống dưới rồi nói – Cô làm việc ở đây sao,

cố làm cho chăm chỉ vào.. – nó quay lưng bỏ đi, chợt nó quay lại- Mà nè, đừng có xen vào chuyện của người khác

như thế, tôi không muốn khách hàng phàn nàn về việc này nhá, hiệu sách này là của gia đình tôi, tôi sẽ nói ba tôi

đuổi cô nếu cô còn thích lo chuyện bao đồng như thế.

Cậu đi 1 mạch, nó chả thèm quan tâm tới cô bé kia đang thất thiểu nhìn nó, cô bé như sắp khóc tới nơi rồi ấy,....

Hải Lê ngốc, mày ngốc lắm, anh ấy có để ý tới mày đâu, mày cố xin vào đây làm việc để làm gì, gần 2 năm rồi,

người ta đến đây không biết bao nhiêu lần mà cái mặt mày ra sao người ta còn không nhớ, đến cái tên của mày người ta còn không

muốn biết nữa mà, đồ ngu, đồ điên, đáng đời mày lắm Hải Lê (tên thật của Panda X5)...

.
.
.

Phương và My đang dọn dẹp tiệm chuẩn bị về, khuya rồi, trong tiệm chỉ còn 2 đứa nó, Phương cố tránh mặt My, cô không

biết phải đối diện với người bạn thân của mình thế nào nữa. Phương không phải loại người vì đàn ông mà có thể vứt bỏ tình

bạn của mình, nhưng thật khó để cô có thể nói chuyện bình thường với My lúc này dđược phải cho cô thời gian để

chấp nhận sự thật, việc cô mất đi người mình yêu trong tay cô bạn thân, hay nói cách khác là Diễm My trơ trẽn

đã cướp đi Anh Tuấn của cô. My thì vẫn giữ thái độ thân thiết như thường, không thể hiểu dc con người ấy, làm sao

My có thể bình thường như không có chuyện gì xảy ra, vài ngày trước, cô hôn Tuấn trước mặt Phương, bị Tuấn tống ra

khỏi nhà, là 1 đứa con gái lẽ ra cô phải thấy xấu hổ lắm chứ, đằng này cô cứ dửng dưng. Dọn dẹp xong cả 2

cùng về, 1 người nói liền miệng, còn 1 người chỉ ậm ừ cho xong. Cũng gần 12h khuya rồi, đường vắng tênh, Phương bước

đi, trong đầu nghĩ miên mang mặc kệ My cứ nói suốt bên tai, đi tới 1 cái hẻm vắng , 2 tên côn đồ ngồi

đó như chờ sẵn. Phương lùi lại, cô nắm tay My định bỏ chạy thì My kéo lại

- Cậu điên àh, chạy mau đi – Phương cố lôi My đi

- Sao lại phải chạy, ở lại chơi cho vui chứ - My nhếch mép cười, cô quay sang 2 thằng kia – Sao đứng đó nhìn,

làm gì đi chứ!!!

- Cậu.. thì ra cậu... - Phương bỏ tay My ra, vừa quay lưng định bỏ chạy thì bị 2 tên côn đồ túm lại – BỎ TAO RA,

BỌN KHỐN, BỎ TAO RA!!!

- Ngoan nào cưng, đừng có la, không có ai nghe đâu... - cả 2 lôi Phương vào trong hẻm, những tiếng cười ghê tởm vang

lên từ miệng chúng nó

- ĐỪNG MÀ... BỎ TAO RA... - Cô la hét giẫy giụa, dù cô có khỏe mạnh thế nào thì cô vẫn là con gái, làm sao mà

chống chọi lại 2 con thú điên đang khát tình – My ơi... cứu tớ với... làm ơn đi....

- Sao tao phải cứu mày hả, tao thuê bọn nó tới đây làm việc này thì sao tao phải bảo tụi nó dừng lại... ha ha

haaa... – My cười ha hả, cô lấy điện thoại ra và bắt đầu quay – Cái này mà cho Anh Tuấn xem chắc vui lắm

nhỉ... không biết cậu ta sẽ nghĩ gì đây... ha ha ha

Phương la hét, khóc nức nở trong tiếng cười của My, cô không thể làm gì được, bàn tay của 2 tên khốn kia bắt đầu sờ

soạn khắp người Bom rồi xé toạc chiếc áo của cô.... Tuấn àh... cứu tôi với.....

-------------------------------------------------------​


Tuấn đang ngồi xem tivi với cả nhà, cả bọn cười hô hố nhưng nó thì im lặng, thường thì lúc coi mấy cái

phim hài thế này nó luôn om sòm hơn cả. Nó lo lắm, bất an vô cùng, không biết vì chuyện gì, nó đã gọi điện thoại cho ba má

nó, biết ba má không có chuyện gì nó nhẹ nhõm được 1 chút nhưng trong lòng vẫn như lửa đốt, nó đếm hết mấy đứa

ngồi xung quanh nó, 1 2 3 4 5, 5 đứa đủ cả, vẫn lành lặng nhưng sao nó lo thế này... nó ra ngoài nhìn, không có gì

cả, 1 màn đêm lạnh lẽo, nó bỗng nghĩ tới Phương, nó lấy điện thoại gọi, không ai nghe máy, nó gọi thêm mấy lần nữa, vẫn không có

ai trả lời, mồ hôi nó bắt đầu túa ra, không được rồi, chắc chắn là có chuyện gì rồi, nó chạy lên phòng lấy cái áo khoác

rồi nhanh chóng ra khỏi nhà

- Này, đi đâu đó? – Thành hỏi

- Tới nhà Phương – Tuấn vừa mặc áo vào vừa nói

- Giờ này? Chi vậy?

- Không biết nữa, tự nhiên thấy lo quá, thôi tao đi – Nó chạy thật nhanh ra ngoài

- Khoan đã, tao đi với mày – Thành chạy theo, nó không an tâm khi để Tuấn ra đường 1 mình giữa khuya thế này, kẻ

thù của anh em nó đâu có ít

- Em đi nữa, chờ em – Thuận chạy theo, nó quay lại nói với 3 đứa kia – Mấy đứa ở nhà chờ, đừng lo, chắc là không

có gì đâu – nói rồi Thuận cũng vù đi mất

- Phải mặc áo khoác vào chứ, bên ngoài lạnh lắm, mấy cái người này làm gì mà cuống lên thế - Trúc nói với theo

nhưng chả đứa nào nghe, mỗi lần mấy anh của nó như vậy là nó lại sợ, chỉ có đi đánh nhau mới thế thôi

Tuấn chạy như điên trong màn đêm lạnh cóng, nó lo lắm, nó chỉ mong nó sẽ thấy Phương ở nhà, bình an, bị mắng

thế nào cũng được, cô đánh nó cũng được, chỉ cần cô không sao ... 2 đứa kia cố chạy theo nó, dù không biết chyện gì

nhưng thái độ của nó làm 3 đứa cũng cuống theo. Có tiếng la hét, giọng 1 đứa con gái, là Phương... Tuấn bắt đầu

mất bình tĩnh, nó hét lên hoảng loạn – HÀ PHƯƠNG, EM ĐANG Ở ĐÂU?? – 3 đứa chia nhau ra tìm kiếm, gần lắm rồi,

tiếng hét ngày càng rõ hơn, đúng là giọng của Phương,... Phương àh, anh đến đây, em ở đâu vậy, trời ơi, thằng

khốn nạn nào dám làm trò đó với Phương của tao, tao giết mày, tao thề tao sẽ giết mày...

---------------------------------------------​


Tiếng khóc của Phương, tiếng rên rỉ khoái lạc của 2 tên khốn, tiếng cười thích thú của Diễm My, 1 thứ âm thanh

tởm lợm bẩn thiểu nhất trên đời... Phương nói trong nước mắt, giọng nói yếu ớt không thành tiếng – Dừng... lại ... đi..

thằng khốn... làm ơn....

- PHƯƠNG!!!! – Tuấn hét lên, nó nhào tới đạp thật mạnh vào mặt 2 tên khốn đó khiến chúng té lăn ra, nó muốn

xông tới mà đấm mà đá cho 2 tên đó chết thì thôi, nhưng nó không thể để mặc Phương nằm đó, nó chạy lại chỗ cô, nó

ôm cô thật chặt, nước mắt cô làm ướt cả áo nó, nó xót lắm, nó đau lắm... bọn khốn, sao bọn bây dám làm

thế, sao lại là Phương của tao, khốn nạn, tao giết bọn bây, tao giết hết bọn bây!!!!...

Nó cởi áo khoác ra quấn quanh người Phương, cái thân thể mỏng manh run lên vì lạnh và sợ hãi, cô bấu chặt tay

Tuấn, nước mắt giàn dụa, ...đau lắm, bọn khốn đó, đau lắm... Tuấn vỗ về Phương như 1 đứa trẻ, nó đã từng ước là

có 1 lần Phương sẽ dựa vào vai nó mà khóc, rồi nó sẽ an ủi cô, nhưng không phải lúc này, không phải trong hoàn cảnh này,

nó cũng khóc, khóc vì tức giận, khóc vì thương cô.. Thành và Thuận chạy tới, nhìn thấy Tuấn và Phương tụi nó hiểu

chuyện gì đã xảy ra, Thuận nhào tới giật cái điện thoại của My, ả nhất quyết không đưa, ả la toáng lên cứ như bị cướp,

nhưng có gào cách mấy thì cũng chịu thua Thuận. 2 tên khốn định bỏ chạy thì bị Thành lôi ngược trở lại, nó ghét

nhất là bọn con trai hèn hạ thế này, nó hết đánh tên này rồi nhào qua tên kia, 2 thằng to cao thế mà không làm lại

nó, Tuấn gào lên – ĐÁNH CHẾT TỤI NÓ ĐI, K ĐỂ THẰNG NÀO SỐNG HẾT – nó muốn nhào tới đánh chung với Thành

nhưng tay nó bận ôm Phương rồi, nó không thể bỏ cô ra được. 2 tên kia quỳ lạy xin tha, mặt mũi chúng bê bết máu,

chúng sợ bị Thành đánh chết nên đã nói hết sự thật là My đã thuê chúng nó làm chuyện này, nhưng khỏi cần

chúng khai thì ai cũng biết rồi, đâu có người bạn nào nhẫn tâm nhìn bạn mình bị hại mà lại thích thú như thế, còn

quay phim lại nữa chứ. Thuận định sẽ mang cả 3 tới đồn cảnh sát nhưng Phương không chịu, cô bảo Thuận để My đi, thật

khó hiểu, trong khi Tuấn chỉ muốn treo ngược My lên cho máu dồn xuống não mà chết luôn cho rồi thì Phương lại

dễ dàng tha thứ như thế. Tuấn bế Phương về nhà, 3 đứa vẫn chưa ngủ, vừa thấy Thành và Thuận tụi nó hỏi tới tấp,

nhưng khi Tuấn vừa vào thì lại im re.

Cậu nhẹ nhàng đặt Phương xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô, nó sang mượn Trúc bộ quần áo cho cô mặc.

Cô chui rúc vào chăn, cái mặt vẫn còn nét sợ hãi, thỉnh thoảng cơ thể ấy lại run lên, nước mắt trào ra... lý do

Phương để My đi là vì My bị tâm thần, lâu rồi, đó là lý do không ai dám chơi với My, cái chứng hoang tưởng cùng với

sự ích kỉ biến My thành con người như thế. Phương cứ tưởng cô sẽ giúp được My khỏi bệnh, sẽ đưa cô về với cuộc

sống bình thường, mặc kệ mọi người khuyên can là đừng chơi với My, Phương tự tin là mình có thể làm được điều thần

kì, nhưng cô thất bại rồi... Phương giận My lắm, nhưng không hận My, nó nghĩ rằng nếu như My không bị bệnh, nếu My

là 1 người bình thường thì mọi chuyện không ra thế này, tất cả chỉ là do căn bệnh thôi... Nó nghĩ thế để tự làm dịu

lòng mình, để không cảm thấy hối hận vì đã kết bạn với My... Tuấn lặng lẽ ra khỏi phòng, nó muốn được ở cạnh cô

nhưng lúc này tốt nhất nên để cô 1 mình, nó đi xuống căn phòng trống nằm suy nghĩ, nếu nó không chừng chờ,

nếu nó tới sớm 1 chút thì Phươngh sẽ ôngk bị như thế. Từ ngày mai nó sẽ luôn ở cạnh Phương, dù Phương đuổi đánh nó thì nó

cũng không đi đâu, ai cười mặc kệ, nó phải bảo vệ cô, sẽ không để ai làm hại Phương của nó nữa...

.
.
.

2 tuần sau....

- Này con kia, mày là Diễm My đúng không? – Sĩ Thanh đứng chặn trước mặt My

- Ừ.. thì sao nào, mày là con nào – My cũng không chịu thua

- Láo nhỉ, mày nghĩ mày là ai mà dám theo đuổi anh Tuấn của tao – Thanh sấn tới xô My 1 cái

- Anh Tuấn của mày??? Mơ hả con điên, anh Tuấn là của tao – My chỉ chỉ tay vào trán Thanh

- Mày nghĩ mày là hạng người gì mà đòi có được anh ấy, trên đời lắm đứa ngu ngốc không biết lượng sức mình, trước đây

là con Hồng Nhung, giờ tới mày, tao thiệt mệt mỏi khi phải đi dạy khôn chúng mày đó – Thanh nói đầy khinh bỉ

- Tội mày quá nhỉ, suốt ngày chạy theo làm trò để anh Tuấn chú ý, mà hình như vô ích thì phải, ngu mà còn

khoe... hahaha – My cười chọc tức Thanh

- Mày nói ai ngu? Mày dám nói tao ngu hả!!! – Thanh nhào tới nắm tóc My giựt ngược ra sau

- Dám đánh tao hả, tao cho mày chết – My cũng không vừa, ả giựt phăng cả 1 nùi tóc của Thanh làm nó rú lên

- Á... mày... chết mày nè – Thanh đưa tay cào 1 đường dài trên mặt My

- Mày... - My nổi điên cấu xé Thanh, ả tát bộp bộp vào mặt cô không thương tiếc – Anh Tuấn là của tao, là của

tao, cho mày chết....

- Anh Tuấn là của tao... - Thanh dùng bộ vuốt nhọn hoắc của mình cào khắp người My, vớ được chỗ nào là ả cào

chỗ ấy – Cho mày chừa, tránh xa anh ấy ra...

Cả 2 cứ túm tóc nhau mà đánh, miệng thì chí chóe "Anh Tuấn là của tao"... Cùng lúc đó, Tuấn ở nhà

hắt xì ba bốn cái liền "Hix, gì thế này, ai nhắc mình thế??? Hay là Phương, hí hí". Nó cười khoái chí rồi lấy dt ra

gọi cho cô

- Honey àh... em vừa nhắc tới anh đúng không, anh biết mà, hí hí, anh cũng nhớ em lắm!!!!

- Đồ điên!!!! Để tôi làm việc, đánh bây giờ!!!

.

.

.

Mấy bạn nhớ click vào chỗ có cái ngôi sao í *chỉ chỉ*  Đó là động lực cho Bin ^^. Iu mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: