CHAP 23
Đã 2 ngày trôi qua rồi... Thạch và Trúc đã mất tích 2 ngày rồi... tụi nó gần như tuyệt vọng. Không 1
dấu tích gì cả, tụi nó để lại tín hiệu đầy ở những chỗ tụi nó đã đi qua, biết đâu 2 đứa kia sẽ
thấy, nhưng vô hiệu... Thạch và Trúc cũng đã đuối lắm rồi... đồ ăn trong balo cũng hết sạch mặc
dù 2 đứa cũng rất tiết kiệm, Thạch cõng Trúc đi khắp nơi hi vọng sẽ tìm được gì đó để ăn, nó biết
là các anh của nó sẽ đi tìm nó, nó cũng để lại rất nhiều tín hiệu, nhưng khu rừng quá rộng
lớn... 2 đứa đã bắt đầu nghĩ tới cái chết, 1 thiếu gia, 1 tiểu thư lạc trong rừng, không có gì ăn, không
có chút kĩ năng sinh tồn.. làm sao mà có thể sống sót được chứ, bây giờ tụi nó chỉ mong là
các anh của nó sẽ về nhà, không nên tìm tụi nó nữa, tụi nó sợ các anh cũng sẽ lạc như tụi
nó.....
.
.
.
- Chúng ta về thôi, quay về nhờ ba má và mọi người giúp đỡ, cứ tìm mãi như thế này không phải là
cách... - Tuấn nói, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm
- Không, tìm được rồi mới về - Thành vẫn bước đi, Tuấn phải nắm áo nó lôi trở lại
- 2 ngày rồi mày biết không... tụi mình lặn lội trong này 2 ngày rồi... không 1 dấu tích, không có gì cả... 2
đứa nó.... – Tuấn nghẹn giọng lại
- Không có đâu, tụi nó vẫn còn sống mà.... Anh đừng lo quá... - Thuận động viên anh bằng cái
giọng run run, chính nó cũng không còn chút hi vọng nào nữa...
- Các anh về đi, em không về đâu, em sẽ ở lại tìm tiếp – Tài ngồi bệch xuống gốc cây, ánh
mắt nó vô hồn, nó không thể nghĩ tới việc nó sẽ sống mà không có Trúc bên cạnh...
- Tuấn nói đúng, về thôi, đừng cứng đầu nữa, nếu bây giờ tụi nó còn sống thì cũng không
còn gì để ăn đâu, đồ ăn tụi mình giữ hết, trong balo của Thạch chỉ có bánh ngọt và nước thôi,
bao nhiêu đó thì... - Thành đang nói thì bị Nhi ngắt lời
- 2 người họ có còn sống không mà đủ hay không đủ chứ...- mắt cô sưng to vì khóc, Trúc là bạn thân
nhất của nó, từ bé tới giờ nó chẳng có đứa bạn thân nào là thật sự cả, chỉ toàn lợi dụng
nó, kết thân với nó chỉ vì tiền thôi, chỉ có Trúc tốt với nó, quan tâm nó... nó không thể chấp
nhận được cái việc mất đi người bạn duy nhất như thế!
- Em đừng nói vậy, tụi nó còn sống mà... anh chắc chắn là vậy... - Tuấn nói để trấn an mọi
người, trấn an chính mình, đúng là trong lúc gặp chuyện thì mới biết ai là anh lớn thật sự !
- Em nói rồi, em không về, mọi người cứ về đi – Tài nói rồi đứng lên vác balo đi tiếp
- CÁI THẰNG CỨNG ĐẦU NÀY, ĐỨNG LẠI ĐÓ! – Tuấn đuổi theo giữ cậu lại – Không phải là lúc đôi
co với nhau, đi về, mày cứ lẩn quẩn ở đây thì được gì, chỉ là thêm 1 đứa bỏ mạng ở đây thôi...
- Anh nói vậy là sao? Anh bỏ cuộc rồi ư??? – Cậu bắt đầu to tiếng – VẬY THÌ ANH
VỀ ĐI, EM KHÔNG VỀ, LÀM SAO MÀ EM VỀ ĐƯỢC CHỨ, TRÚC VẪN CÒN MẤT TÍCH, SỐNG CHẾT RA
SAO KHÔNG BIẾT, LÀM SAO EM CÓ THỂ VỀ ĐƯỢC, THÀ LÀ EM Ờ ĐÂY TIẾP TỤC TÌM RỒI CHẾT LUÔN
TRONG ĐÂY CŨNG ĐƯỢC, EM KHÔNG THỂ NGỒI 1 CHỖ CHỜ ĐỢI RỒI CUỐI CÙNG NGHE TIN CÔ ẤY ĐÃ
CHẾT ĐƯỢC, EM KHÔNG LÀM ĐƯỢC NHƯ VẬY, ANH KHÔNG THỂ HIỀU ĐƯỢC ĐÂU
- MÀY BIẾT GÌ HẢ? MÀY THÌ BIẾT GÌ CHỨ, BẤT LỰC ĐỨNG NHÌN NGƯỜI MÌNH YÊU RA ĐI... MÀY
HIỂU ĐƯỢC CẢM GIÁC ĐÓ SAO?!?!? MÀY ĐÃ TRẢI QUA RỒI SAO?!?!?! MÀY KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐỂ
NÓI VỚI TAO ĐIỀU ĐÓ ĐÂU – thái độ của Tuấn làm Tài hơi khiếp sợ, lần đầu tiên nó thấy
Tuấn như vậy, như 1 con thú điên đang lồng lộng, rất đáng sợ
- Thôi được rồi, Tài, đừng nói với anh ấy như thế, đi về mau thôi – Thuận nắm tay
Tuấn kéo đi, nó vỗ vỗ vào vai anh – Bình tĩnh đi, chuyện đó đã qua rồi, đừng nhớ tới nó
nữa....
Tài vẫn lì lợm không đi, Thành phải lôi nó xềnh xệch, Tuấn không nói gì cả, suốt cả đoạn đường về, không
phải nó giận Tài, chỉ là nó đang nhớ về những điều mà đáng ra nó phải quên lâu rồi, làm
sao có thể quên được chứ, tình yêu đầu tiên của nó... người con gái đó... đôi mắt...... nụ cười...
"Bùi Hà Phương, anh xin lỗi"........
.
.
.
Cuối cùng thì ông bà chủ tịch cũng biết chuyện, 2 người vội vàng bay về Việt Nam, bà chủ tịch khóc
suốt đường đi, 2 đứa con út mà bà yêu thương nhất, mặc dù.... Thạch không phải do bà sinh ra...
Ông Trí như người mất hồn, đứa con trai mà ông kì vọng nhiều nhất, đứa con gái mà ông yêu
hơn mọi thứ gì trên đời... cả 2 đều mất tích cả...
5 đứa ở lại 1 khách sạn gần đó, tụi nó cứ ra vô hỏi thăm các nhân viên xem có tìm thấy gì
không. Trời mưa, mưa rất to...Tài ngồi thu mình ờ góc tường, nó nhìn ra cửa sổ... Trúc ngoài đó
ra sao rồi... có lạnh lắm không.... có ổn không..... nó cầm cái bánh lên ăn... Cô ấy có đói không... có bị
thương gì không... ông trời ơi, phù hộ cho Trúc của con nhé ông, cô ấy dễ thương, ngoan ngoãn,
tốt bụng... ông đừng để cô ấy khổ nhé ông, con xin ông đấy!!!!!
.
.
.
Thạch cõng Trúc tới 1 hang đá để trú mưa, may mắn thật đấy, nếu không tìm được cái hang này chắc 2
đứa sẽ chết cóng mất thôi. Cái hang không to lắm, nhưng cũng vừa đủ cho 2 đứa... mưa rất to,
gió lùa vào hang lạnh buốt, Trúc ngồi run cầm cập, môi nó tái đi vì lạnh.
- Này, mặc vào đi, trông em không ổn chút nào hết- Thạch cởi áo khoát ra đưa cô
- Thôi, anh mặc đi, lạnh lắm đấy, em không sao – Nó lắc lắc đầu, nó cố thu người lại hết mức có
thể để tránh gió lạnh
- Anh không sao, anh là con trai mà, em mặc đi – mặc kệ Trúc có đồng ý hay không, cậu vẫn khoát
cái áo lên người Trúc – Phải ngoan như vậy chứ! Thôi ngủ đi, anh canh cho
Trúc nhóm người lên hôn vào má cậu 1 cái, "Anh của em là nhất, may là có anh ở đây
cạnh em lúc này ^^". Thạch muốn ngất đi luôn ấy, vừa hạnh phúc, vừa mệt nữa, nó đã không được ăn
uống đầy đủ 2 ngày rồi, mà còn phải cõng Trúc nữa...Nó ngồi nhìn mưa, lo lắng không biết các
anh đã về nhà an toàn chưa...
Sáng sớm, Thạch ra suối lấy nước uống, Trúc vẫn còn ngủ say, lúc này nhìn cô bé như 1 thiên
thần, thiên thần lọ lem, mặt mũi Trúc (và cả Thạch nữa) lúc này tèm lem như con mèo, nhưng
vẫn đáng yêu lắm, Thạch ngồi nhìn cô 1 hồi lâu rồi mới chịu đi. Lúc quay về Trúc đã dậy rồi,
con bé hớn hở khi nhìn thấy cậu. Nhưng chợt, mặt nó tái đi, nó đứng khựng lại
- Trúc, ngồi yên đó, có con rắn ở miệng hang
- ..... – lúc này Trúc mới nhìn thấy, nó hốt hoảng nhìn cậu
- Ngồi yên đó, bình tĩnh, rồi nó sẽ bò đi thôi – Cậu nhìn vào mắt Dara để trấn tĩnh con bé
- ... cứu em với... - Trúc khẽ thốt lên khi con rắn vẫn tiếp tục bò vào trong
- Ngồi yên đi, đừng nhúng nhích... - Thạch nhẹ nhàng tiến lại gần con rắn, trên tay nó cầm 1
khúc cây thật to...- Đồ khốn, TRÁNH XA EM TAO RA!!!!
Cậu vừa hét lên vừa đập khúc cây vào đầu con rắn nhưng bị trượt, chỉ trúng lưng con rắn
thôi, con rắn vùng vẫy, nó quay sang phóng vào cậu, nó cắn trúng chân cậu... Dara phản xa
theo tự nhiên, nó chạy giựt con rắn ra khỏi chân Thạch rồi lấy cây đập túi bụi, con rắn chết
ngắt (==')... Thạch khuỵu xuống, vết cắn làm nó đau buốt, phần vì kiệt sức, nó ngất xỉu... Trúc hốt
hoảng lay mạnh người nó nhưng nó vẫn không tỉnh... trời ơi, phải làm gì đây... "CÓ AI KHÔNG, CỨU VỚI"...
nó hét lên, nhưng rồi tự thấy mình ngốc nên im lặng .... Làm gì đây, không thể để anh chết được,
làm gì đây, bình tĩnh, Nguyễn Thanh Trúc... mày phải bình tĩnh, hít, thở, hít, thở, bình tĩnh.... Lấy dây
cột gần vết thương lại cho chất độc không chạy lên tim, đúng rồi, phải cột lại trước... nghĩ vậy
nên cô liền cố hết sức bứt cái dây balo ra, cột quanh chân Thạch thật chặt... rồi, cột rồi,
làm gì nữa đây, bình tĩnh nhớ lại xem, mày có học rồi mà đồ ngốc... hút máu độc, đúng rồi...
nó cố hết sức dùng tay nặn máu chỗ vết cắn ra rồi bắt đầu dùng miệng hút, mùi máu tanh
làm nó khó chịu muốn ói, nhưng nó không thể dừng lại được, nó phải cứu cho được Thạch... Thạch vẫn thở
nhưng nằm bất động, Trúc làm mọi cách để cậu tỉnh lại, nhưng vô dụng, nó vẫn nắm trơ ra
đó... Hơi thở của Thạch bắt đầu yếu dần... yếu dần....
- KHÔNG, KHÔNG THỂ ĐƯỢC.... ANH KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC, TỈNH DẬY ĐI, MỞ MẮT RA NHÌN EM ĐI....
ANH NÓI LÀ SẼ MÃI MÃI BÊN CẠNH ĐỂ BẢO VỆ EM MÀ, SẼ KHÔNG ĐỂ TÀI BẮT NẠT EM
MÀ...ANH TỈNH LẠI ĐI... ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. KHÔNG ĐƯỢC CHẾT MÀ...ANH ƠI......
Trúc khóc nức nở, nó ôm cậu thật chặt, nó áp sát mặt vào ngực cậu để nghe nhịp tim của cậu...
nhưng.... Không nghe gì cả... là tai nó không còn cảm giác gì.... hay.... cậu đã bỏ nó mà đi rồi.... Trúc
khóc đến ngất đi... nó nằm trên người Thạch, tay nó vẫn nắm tay cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro