Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 22

Lọ mọ tới xế chiều rồi mà anh em nó vẫn chưa tìm ra được chỗ để dựng lều, đứa nào cũng mệt đừ cả người. Cứ phải

di chuyển nhiều nên tụi nó mau đói, vừa ăn lúc nãy thôi mà đã đói meo rồi, cũng may là Thành mang theo

rất nhiều đồ ăn, không thì chắc tụi nó sẽ bị vỡ kế hoạch ở trong rừng 2 ngày mất thôi. 7 đứa cứ đi mãi như thế, ở

đâu cũng toàn cây là cây, kiếm ra 1 mảng đất để dựng lều khó hơn tụi nó tưởng, biết thế này thì đi biển, ra

đảo, hay đâu đó cho rồi, mò vào rừng chi cho khổ... Tụi nó không để ý là tụi nó đã đi sâu vào khu vực có địa hình

hiểm trở, thường thì chả có ai vào tới tận trong này cả. Trước mặt tụi nó là 1 cái vách núi, tuy không cao lắm nhưng

cũng rất nguy hiểm nếu té xuống đó, tụi nó vẫn cứ tiến tới...

"AKKKKKKKKKKK...", tiếng Trúc hét lên, cô bé bị trượt chân xuống đó, Thạch nhanh chân nhào tới chụp lại, cả 2 cùng

rơi xuống vực. Cây cối um tùm làm tụi nó không thể nhìn thấy gì phía dưới, 5 đứa trên này hoảng loạn cả lên, Tài

định nhảy xuống nhưng Thành ngăn lại

- Mày điên sao? Có biết dưới đó thế nào đâu mà mày nhảy, muốn chết hả?

- CHỨ BÂY GIỜ ANH NÓI EM PHẢI LÀM SAO? TRÚC TÉ XUỐNG ĐÓ, CÔ ẤY CHẾT MẤT, BỎ EM RA – Cậu hất

tay Thành ra, quát lớn

- THẰNG ĐIÊN, BỘ CHỈ CÓ MÌNH TRÚC CHẮC, CÒN THẰNG EM TAO NỮA KÌA, CHỈ CÓ MÌNH MÀY BIẾT LO LẮNG

SAO? – Thành lôi cậu vào chỗ an toàn rồi đẩy nó té nhào xuống đất

- IM ĐI, GIỜ NÀY LÀ GIỜ CÃI NHAU SAO, LẤY ĐIỆN THOẠI GỌI TỤI NÓ THỬ COI – Tuấn nạt 2 đứa kia

- Mất sóng rồi, không gọi được... làm sao bây giờ, Trúc ơi........ – Nhi mếu máo

- TRỜI ƠI, CÁI GÌ THẾ NÀY, ĐỨA NÀO LẠI BÀY RA CÁI VỤ ĐI VÔ RỪNG CHỨ - Thành điên tiết lên, trong lúc hoảng

loạn này, nó không biết phải làm gì cả

- Là em.... – Thuận rụt rè trả lời, nó lo lắng nhìn xuống vực nhưng không thấy gì, Nó gọi to – THẠCH... TRÚC

AH.... 2 ĐỨA CÓ NGHE KHÔNG, TRẢ LỜI ĐI...

- Mày không làm được gì ngoài việc gây chuyện cả.... – Thành nói rồi nhào tới kéo áo Thuận, nó định đấm Thuận 1 cái nhưng

bị Tuấn ngăn lại

- MÀY ĐIÊN HẢ, CÓ PHẢI LỖI CỦA NÓ ĐÂU... - Cậu hất Thành ra rồi nói tiếp – ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ LÚC ĐỂ CÃI NHAU,

TÌM CÁCH CỨU 2 ĐỨA NÓ....AISHHHH... CÁI THẰNG ĐIÊN....

.
.
.


- Anh àh... tỉnh dậy đi... anh có sao không... - Trúc lay người Thạch, cô bé cũng chỉ vừa tỉnh dậy thôi

- Um...ummm... - Ánh đèn pin làm cậu chói mắt, nó khó khăn để khẽ nhích người, đau quá, nhưng dù sao nó cũng biết

là nó đang còn sống – Em có bị gì không?

- Không... em ngã lên người anh mà... em không sao đâu... - nói rồi cô định đứng lên, nhưng – AKKK... đau quá... cái chân

của em...akkk...

- Sao vậy, chân em bị gì hả? – Cậu bật dậy, nó hơi nhíu mày vì cả thân người nó ê ẩm, nó kiểm tra cái chân Trúc – Không

sao đâu, không bị gãy, chị trật chân thôi, không bị gãy, may quá... Trời tối rồi, để anh cõng em đến chỗ nào an toàn 1

chút, ở đây không tốt đâu

- Nhưng anh đang đau mà....

- Không sao, chỉ bị bên ngoài thôi, yên tâm đi, nào leo lên, đeo balo đi, tụi mình sẽ phải sống dựa vào đồ ăn trong đó

đấy

Trúc ngoan ngoãn làm theo, nó nằm trên lưng Thạch, mệt lã người vì đói... 2 đứa vừa đi vừa trò chuyện cho nó đỡ sợ...

chưa tìm được chỗ trú mà nó đã ngủ mất tiêu rồi, trên lưng Thạch.....

.
.
.

- Làm sao đây? Trời tối rồi... họ có sao không? – Tài ngồi nhìn xuống vực, từ lúc Trúc té xuống đó tời giờ, nó cứ

ngồi đó mãi

- Đi vào trong này ngồi đi, không lại rớt xuống dưới nữa – Hyun nói như tự an ủi mình – Hi vọng là tụi nó không sao, chỉ

cần vậy, có thằng Thạch ở đó, nó biết nó cần làm gì mà...

- Lỡ.. lỡ họ chết rồi thì sao ?!?! – Nhi khóc

- NÓI BẬY, HỌ CÒN SỐNG, KHÔNG CHẾT ĐƯỢC....- Tài khóc như 1 đứa trẻ - Cô ấy không thể chết được......không được......

Thuận đang tự dằng vặc mình, những lời Thành nói hồi chiều... đúng, là lỗi của nó, nếu nó chiều ý Trúc ra biển chơi

thì đâu có chuyện, nếu nó không la ó ăn vạ đòi vào rừng cho được thì đâu có chuyện, Thành nói không sai mà, nó chỉ toàn

gây chuyện thôi chứ chả làm được việc gì cả..... Thành ngồi xuống bên cạnh nó

- Tao xin lổi chyện hồi chiều.... tại tao nóng quá....

- Là lỗi của em... anh mắng vậy là đúng rồi – Nó cuối gầm mặt xuống

- Lỗi phải gì chứ, không ai có lỗi ở đây cả, chỉ là do... là do 2 đứa nó không may thôi...số tụi nó chỉ có nhiêu đó... - Thành nói

với cái giọng ngang phè phè, lòng nó đau lắm, nó chỉ muốn an ủi Thuận thôi... nhưng... càng nói lại khiến mọi người

đau thêm...

- Mày nói gì vậy, tụi nó có chết đâu! – Tuấn nạt cậu- thôi đi ngủ hết đi, sáng mai tụi mình sẽ tìm cách xuống đó

tìm tụi nó, tao mệt rồi...

Nói là đi ngủ mà có đứa nào ngủ được đâu, cứ chốc chốc lại có đứa cầm đèn pin soi xuống đó, nghe tiếng động gì

là cả đám ngồi dậy tìm, cả đêm không ai ngủ được, chỉ mới lúc sáng còn cười đùa với nhau trên xe, rồi hái táo, rồi té

xuống suối, vui biết bao... vậy mà bây giờ.... Không lẽ, phải xa nhau thật sao.... Mấy anh em sống với nhau chỉ mới

mười mấy năm thôi mà, còn bao nhiêu chuyện chưa làm cùng nhau... xa nhau thật sao?!?!?!!?! Lúc này tụi nó

chỉ biết cầu trời cho 2 đứa kia được an lành, tụi nó mong trời sáng thật mau để tụi nó còn có thể tìm kiếm, chứ cứ

nằm đây lo lắng thế này thì.... Tụi nó không biết là cách tụi nó không xa, Thạch và Trúc cũng lo lắng tương tự, 1 nỗi lo khác,

lo không biết có ai liều mạng nhảy xuống cứu 2 đứa không, lo không biết liệu trên đó có ổn không, có quá lo lắng cho 2 đứa mà làm

chuyện gì hay không... Đêm đó, cả 7 đứa đều mất ngủ.........

.
.
.

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua kẽ lá, rọi vào mắt Thạch làm nó tỉnh giấc, Trúc đang nằm trong lòng nó, thật ấm

áp, nó khẽ cười... nhìn cái chân đang sưng to của Trúc mà nó xót lắm, cũng may là không bị gì nặng hơn, không thì không biết

nó sẽ hoảng loạn ra sao nữa... Trúc tỉnh dậy, cả người ê ẩm, đầu óc trống rỗng... nhìn cái màu xanh của cây cỏ làm

nó hơi rùng mình, đáng sợ thật, không ngờ là đêm qua nó đã ngủ ở đây, nhờ có Thạch bên cạnh... Từ bé đã luôn như vậy,

nó sống dựa vào cậu, nó luôn muốn nó và Thạch phải thật giống nhau, nó luôn muốn cậu lúc nào cũng phải ở bên cạnh

nó, bảo vệ nó, an ủi nó... nhiều lúc nó cảm thấy nó không thể sống mà không có cậu, nó cần cậu hơn mọi thứ, kể cả Tài...

Nếu bắt nó phải chọn giửa Tài và Thạch, giữa tình yêu và gia đình, nó sẽ chọn Thạch, chọn gia đình của nó... nó yêu

gia đình nó, ba má nó, các anh của nó hơn bất kì thứ gì... nhưng... nó cũng yêu Tài nhiều lắm, cũng cần Tài

lắm.....



5 đứa trên kia đã dậy từ sớm, thật ra thì tụi nó cũng đâu có ngủ, trời vừa sáng là cả bọn đã mau chóng ăn

uống rồi khăn gói đi ngay, tụi nó đi dọc theo vách đá tìm đường xuống dưới, cứ mãi miết đi tìm, dù mệt lắm

nhưng không đứa nào muốn dừng lại cả, tụi nó lo không biết liệu 2 đứa kia có bị gì không, nếu không bị gì thì có bị thương không, có đói

không... cứ nghĩ thế nên đứa nào cũng cố sức tìm kiếm... phải cố tìm cho được...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: