Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 21

Mấy ngày nay Thuận cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cứ bóp mũi con Panda rồi cười hè hè... 5 đứa kia đến khiếp

sợ với nó, tụi nó kôngh ngờ trong nhà lại có 1 đứa ... khùng như thế. Vậy là trừ Thạch ra, trong nhà còn mỗi Tuấn

là chưa có bạn gái thôi, Phương dữ quá, lại hay mặc cảm về thân phận của mình nên không chịu làm bạn gái của nó,

Tuấn cứ than thở về việc này mãi nhưng chẳng ai giúp gì được nó hết. Thành thi đại học xong rồi, nó đang tận

hưởng cái cảm giác hạnh phúc khi biết từ giờ sẽ tạm biệt môn văn khó ưa kia mặc dù lúc này nó cũng rất lo lắng

về bài thi của nó. Trúc và Tài lúc nào cũng quấn lấy nhau, Thạch cứ cố chen ngang 2 đứa, làm Tài có chút bực

bội. Cả nhà đòi đi du lịch đâu đó chơi nhưng Thành không chịu, nó nói phải đợi có kết quả thi rồi nó mới đi, vậy nên nó

cũng không cho ai đi luôn, 1 trận đấu võ mồm kịch liệt giữa anh em tụi nó để quyết định coi có đi hay không, thắng lợi

thuộc về 5 đứa kia, Thành cãi không lại nên dùng vũ lực trấn áp tụi nó, và người chiến thắng thật sự chính là Trọng Thành,

cuối cùng là cả đám ở nhà hết...=.='.

Hôm nay là ngày có kết quả thi đại học, 6 đứa tụi nó tụ tập quanh cái laptop, mặt mũi đứa nào cũng lấm lét, tụi

nó cứ đùn đấy nhau việc đứa nào sẽ ấn vào cái nút enter để hiện kết quả, may là chỉ có mỗi Thành thi thôi ấy, cả

nhà mà thi thì không biết sẽ loạn thế nào nữa... Cuối cùng, Thạch đã "ra tay" để chấm dứt cái tình cảnh vô cùng khó coi

lúc này, Thạch vừa ấn nút, 5 đứa bỏ chạy, bỏ lại Tuấn bơ vơ, nó hét toán lên "GÌ THẾ, SAO CHẠY HẾT VẬY,

TRỌNG THÀNH,ĐIỂM CỦA MÀY MÀ, MÀY THI CHỨ CÓ PHẢI TAO ĐÂU!!!"... la ó 1 hồi mà không thấy động tĩnh gì, nó quyết

định liếc mắt vào màn hình... 2 mắt nó trợn to nhất có thể, cái mồm há hốc quá mức cần thiết... nó ú ớ "T....tu..

.tụi ... tụi bây ơi, Th... Thà...Thành ơi...". Cái thái độ của Tuấn làm mấy đứa kia xanh mặt, Thành rớt mồ hôi lộp

độp... "MÀY ĐẬU RỒI THÀNH ƠI, ĐẬU RỒI, HAHAHA, ĐẬU THIỆT RỒI!!!"... Cả nhà la hét inh ỏi, Thành ngồi ngớ

người ra, nó không tin vào sự thật, ôi trời, nó đậu đại học rồi nhá, không cần nhờ thế lực của gia đình nó cũng có thể đường

đường chính chính bước vào đại học... Nó chạy tới cái laptop, nhìn chòng chọc vào màn hình, đúng rồi... đúng là

nó đậu thật rồi... nó lấy điện thoại gọi ngay cho ba má "BA ƠI, MÁ ƠI, CON ĐẬU ĐẠI HỌC RỒI, CON ĐẬU RỒI....",

Nó hét như điên vào điện thoại, mặc kệ ba má nó có nghe được hay không, anh em nó ôm nhau nhảy tưng tưng, vui

thật đấy, Thành là người đầu tiên trong nhà thi đại học, và đã đậu, cả bọn tự hào lắm... Đang reo hò thì nghe có

chuông cửa, Tài chạy ra mở, là Quỳnh Nhi, nó ôm chầm lấy cậu "Anh Thành, anh giỏi quá đi, em vừa lên

xem điểm xong là chạy ngay qua đây, tự hào về chồng em quá đi mất...". Câu cuối làm Thành hơi ngượng, nhưng vui,

hehe... 7 đứa mở tiệc linh đình, ca hát om sòm tới khuya... mệt mỏi hết rồi, mạnh ai nấy lăng ra ngủ...

Thuận đang buồn rũ rượi vì Nhung không chịu đi chơi xa chung với anh em tụi nó, nhà Nhung khó lắm, cô bé không dám xin

ba mẹ cho đi, mà có xin thì cũng không đi được đâu. Quỳnh Nhi thì khỏi nói rồi, dễ gì nó chịu để Thành đi đâu xa mà không có

nó, nó cứ sợ là sẽ có đứa con gái nào đó bắt mất Thành của nó thôi. Phương cũng không chịu đi với Tuấn vì "Tại sao tôi

phải đi chơi với cậu chứ, mắc cười ghê", "Tôi còn phải ở nhà làm việc, không rảnh rỗi như các người đâu"... Tuấn đã cho

đóng của tiệm cafe vài hôm để Phương đi với nó, nhưng cuối cùng thì "Tôi vừa tìm được một việc làm bán thời gian ở

canteen trường tôi, may thật đấy, vậy là có tiền bù vào mấy ngày nghỉ rồi".Tuấn đành phải bó tay thôi.

Tụi nó quyết định sẽ vào rừng cắm trại, cho nó giống trong phim kinh dị, đi chơi mấy chỗ đẹp nên thơ quá cũng

chán, vào rừng cho nó rùng rợn. Ngồi trên xe, 2 đứa nhớ gái, 4 đứa tí tởn, 1 đứa nổi điên, chả ăn nhập đâu vào

đâu cả. Thành chu đáo quá mức, mang theo cả 1 đống đồ ăn, mền gối, bếp ga, thuốc xịt muỗi, nồi chén,... đến

mức Tuấn bảo nó sao không bưng nguyên cái nhà đi luôn cho rồi! Thành rất hạnh phúc với cuộc sống lúc này của mình

nên cứ ca hát suốt, bày hết trò này đến trò kia, buộc mọi người phải chơi cùng, đến khi mệt rồi thì lăn ra ngủ, tụi

nó chỉ chờ có thế... Cuối cùng thì xe cũng đã dừng lại, cả bọn bơ phờ lết xuống, dòm xung quanh toàn cây là

cây, tự nhiên bây giờ tụi nó lại muốn về nhà, chui vào cái chăn ấm mà ngủ cho khỏe, vậy mà lúc đầu hùng hồn

lắm, nào là thử thách lòng can đảm, khám phá thiên nhiên kì bí, chỉ được cái nói là hay thôi... gom hết đồ đạc

xuống xe, cả bọn bắt đầu thấy phấn chấn trở lại, nhiệm vụ đầu tiên là phải tìm được 1 chỗ dựng lều, đây là khu du

lịch nên không lo thú dữ, nhưng phải tìm chỗ nào đó cao, khô ráo để tránh rắn rết. đi 1 đoạn, tụi nó phát hiện ra 1

cây táo rừng đang chín rộ, 1 cây nữa, cây nữa, và thêm nhiều cây nữa, tinh thần quậy phá đã trở lại, mạnh

đứa nào nấy hái, mọi cách, ném đá, leo, lấy cây thọc...

Có 1 cây táo chìa ra bờ suối,trên đó có 1 quả đỏ au, đẹp thật đẹp, Trúc lắm thích, bảo Tài hái, cậu trầy trật

trèo mãi, cứ lên được 1 đoạn là lại tuột xuống gấp đôi, Thạch thấy vậy đẩy Tài ra leo lên hái, quả táo nằm

tận ngoài ngọn đang chìa ra suối, phải thật cẩn thận không sẽ bị té... Trúc cứ luôn miệng, "Anh cẩn thận đấy, từ từ thôi, coi

chừng té đó", nhắc nhở thế là tốt, nhưng nói mãi như thế sẽ làm cậu mất tập trung... và rồi... Tõm... Nó té nhào

xuống suối, trên đây Trúc nhảy dựng dựng lên, "ah...ah...ah... Anh Thạch té xuống nước rồi, cứu anh ấy mau

lên, mau lên, chồng ơi, cứu người đi chồng ơi", vừa nói vừa đẩy đẩy Tài làm nó mất đà lọt luôn xuống nước =.='.

Trúc khóc ầm lên, chạy tới chạy lui như con lăng quăng, rồi trượt chân té xuống đó luôn. Thành đứng trên cầu

nhìn thấy vậy vội nhảy xuống theo để cứu 3 đứa em, nhưng chưa chạm mặt nước thì nó la lên "Chết tao rồi...

tao không biết bơi.." (=.='). Tuấn và Thuận đang hái táo gần đó, nghe om sòm nên chạy tới, cả 2 định nhảy xuống thì

Thạchla toán lên "THÔI ĐƯỢC RỒI, ANH THUẬN CÓ BIẾT BƠI ĐÂU MÀ XUỐNG, 2 NGƯỜI ĐỪNG CÓ LÀM RỐI THÊM NỮA,

ĐỂ MÌNH EM ĐƯỢC RỒI". Trầy trật 1 hồi Ri củng kéo dc cả 3 đứa kia lên, mệt thật đấy, chỉ cần để nó bơi lên là dc

rồi, cứ làm quá lên cho thêm 2 đứa lọt xuống, lại thêm Thành không biết bơi mà đòi cứu người, thay vì chỉ cần tốn

ít sức để bơi lên, giờ nó phải tốn thêm rất nhiều sức để kéo 3 đứa ngốc lên, đến khổ với anh em nhà này...

- Anh biết bơi sao không chịu bơi lên, tự nhiên lặn ngụp mất tiêu làm em tưởng... -Trúc trách móc

- Anh lặn xuống để chụp lấy trái táo, chẳng phải em thích nó lắm sao – Thạch hổn hển nói, đột nhiên quay sang nhìn

cô – Mà sao em lại lo lắng đến thế, bộ đới với em, anh quan trọng đến thế sao?

- Ừ, rất quan trọng, quan trọng lắm, mai mốt đừng làm em sợ thế nữa – Cô mếu

Thạch gật đầu, nó mỉm cười, thật hạnh phúc, dù không biết tình cảm của Dara dành cho nó là thế nào, nhưng..... chỉ cần

biết thế thôi là cũng vui lắm rồi.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: