Chương 7
CHƯƠNG 7
Ngọc Long đi mất một ngày đường, lúc xuống đoạn nhai thì trời cũng đã buông ánh chiều tà. Y vừa đi vừa chạy, hai chân đã mỏi nhừ đến khó nhấc, bụng cũng quặn đau khó chịu
"Không biết phải đi đâu nữa" Ngọc Long mơ hồ ngước nhìn mặt trời dần biến mất, âm u đến bất lực.
Từ đằng xa xa phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân truy đuổi dồn dập, người của Diệp Lân đã truy đến tận đây rồi, Ngọc Long chút hốt hoảng, nhanh chóng đẩy nhanh cước bộ, thế nhưng hai chân không còn để y làm chủ
"Người phía trước, mau bắt lấy" Đám nhân nhốn nháo đã trông thấy Ngọc Long
"Không hảo" Ngọc Long ôm ngực thở dốc kịch liệt, tâm phế đều thắt lại cả như cạn hơi. y gắng sức chạy nặng nề, kiên quyết không để bị bắt lại
...
Triệu Vũ hay tin mật thám nghi ngờ gần đỉnh sơn ngoại thành có Đồ Long Hội hoạt động. Hắn lần này là một mình thám thính, đến nơi đoạn nhai thì nghe thấy tiếng cước bộ dồn dập truy binh. Cách đó không xa là một thiếu niên vóc người cao gầy đang khấp khiễng chật vật chạy, dưới màn trời đen kịt, khuôn mặt y cũng không rõ ràng. Thiếu niên kia vừa gượng chạy được vài bước liền dừng lại thở gấp, loạng choạng rồi ngã xuống đất bất tỉnh. Lẽ nào lại có sơn tặc lộng hành ở nơi này.
"Dừng lại" Triệu Vũ nhận thấy tình hình không tốt, liền rút đại đao đứng chắn trước thiếu niên, không cho đám người kia phạm tới y
"Triệu Vũ"
Một giọng nói quen thuộc vang lên gọi đúng tên hắn, Triệu Vũ một thoáng chau mày, nhìn rõ người trong đám truy binh
"Diệp Lân"
"Đúng là oan gia ngõ hẹp, không hẹn liền gặp" Diệp Lân nhếch môi
Triệu Vũ lập tức một ý nghĩ chợt thoáng qua, hắn quay lại nhìn thiếu niên kia, dáng dấp thật có phần quen thuộc.
"Long nhi" Triệu Vũ đỡ lấy Ngọc Long ôm vào trong lòng, bàn tay xoa nắn khuôn mặt xinh đẹp của y, ái nhân mà hắn ngày đêm lo nhớ đến dại khờ thoáng chốc gặp lại không khỏi khiến tim hắn xót xa
Ngọc Long mi mắt có phần chuyển động, bên tai là thanh âm không rõ ràng tiếng gọi tên y
"A..."
"Long nhi, ngươi tỉnh" Triệu Vũ cả mừng
"Ngươi..." Ngọc Long khẽ chớp mắt, nhận không ra nam nhân trước mặt
"Long nhi"
Ngọc Long nghe tiếng Diệp Lân liền nhất thời hốt hoảng giùng giằng khỏi vòng tay Triệu Vũ, loạng choạng đứng dậy
Triệu Vũ nhìn sự tình nảy sinh chút khó hiểu
"Long nhi, mau trở về"
"Ta... không" Ngọc Long kịch liệt lắc đầu
"Long nhi, đừng hiểu lầm, ta là không có ý đó" Diệp Lân ra sức giải thích
"Chuyện này là thế nào" Triệu Vũ Không hiểu, lại có sự lạ là dường như Ngọc Long từ lúc tỉnh lại thoát khỏi vòng tay hắn cũng chưa từng có ý đoái hoài nhận ra
"Triệu Vũ, ta là đến đón Long nhi trở về"
"Đón trở về? Là ý gì" Triệu Vũ gay gắt chau mi tâm, lòng ngực chợt thắt lại. Hắn chăm chú nhìn Ngọc Long, lại tiến tới gần giữ lấy vai y mà hỏi "Long nhi, chuyện này là thế nào"
Ngọc Long rụt người co lại thành đoàn, y lắc đầu
"Long nhi, trở về, tại sao lại trở về với Diệp Lân? Bấy lâu nay ngươi chẳng lẽ ở cùng hắn một chỗ" Triệu Vũ nhất thời kích động, lay siết mạnh vai Ngọc Long
"A... Ngươi là ai, bỏ ta ra, đau quá" Ngọc Long cắn răng, giùng giằng thoát ra
"Long nhi...ngươi thay đổi..." Triệu Vũ ngỡ ngàng buông thõng tay, tâm hắn hung hắn đau như bị ngàn mũi dao cứa vào
"Ta..." Ngọc Long ôm lấy thân mình run rẩy, lại nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương của nam nhân kia mà tâm nảy sinh loại cảm giác khó chịu, y bỗng nhiên đau đầu kịch liệt đến phát nôn
"Long nhi" Diệp Lân chạy tới ôm trọn thấy thân thể đang loạng choạng ngã xuống. Hai mắt Ngọc Long nhắm nghiền chật vật tựa đầu vào ngực hắn
Triệu Vũ siết chặt song quyền, hắn là đau lòng kịch chấn, là ngỡ ngàng, là tức giận
"Long nhi...tại sao..."
"Triệu Vũ, ta lần này không tính sổ với ngươi" Diệp Lân nói, không màng đến kẻ kia mà ôm lấy Ngọc Long dẫn người rời đi
Triệu Vũ rất lâu đứng đó như mấy nghìn năm trôi qua, hắn không hiểu sự tình gì vừa mới xảy ra. Long nhi tại sao lại ở bên cạnh Diệp Lân, còn nảy sinh thân mật như vậy. Y lẽ nào nhận không ra địch nhân, y lẽ nào dễ dãi yếu lòng mà chấp nhận ở bên cạnh Diệp Lân, y là ăn phải thứ mê dược gì từ hắn
...
Ngọc Long trở về tổng đàn Đồ Long Hội, cũng không một chút cam tâm. Y cả ngày nhốt mình trong gian phòng, bất cứ ai cũng không để vào trong. Sớm tối Ngọc Long cứ không ngừng thắc mắc về nam nhân lần nọ, hắn tại sao lại nói mấy lời kỳ lạ khó hiểu như vậy, tại sao lại có biểu tình bi thương như vậy, tại sao khi y nhìn hắn lại cũng thấy trong tâm đau nhói như dao đâm. Lẽ nào y từng quen hắn mà không nhớ ra. Ngọc Long ôm đầu, đau đến ngất đi. Mỗi lần muốn nhớ lại thứ gì, y càng thêm bất lực trống rỗng, đầu càng đau đớn kịch liệt
"Long nhi, ta vào được không"
"Đừng vào"
"Long nhi, ta có chuyện muốn gặp ngươi" Diệp Lân xuống giọng nhẹ nhàng
"Ta hiện tại không muốn gặp ai" Ngọc Long một mực cự tuyệt
"Long nhi, ngươi không muốn biết về người kia sao"
"Là ai. Diệp đại ca, ngươi hà tất phải rào trước đón sau"
"Triệu Vũ"
"Triệu Vũ..." Trong tâm Ngọc Long bất giác cảm thấy cái tên này thật quen tai, có phải là nam nhân hôm nọ không, y liền buộc miệng "Là ai"
"Cho ta vào trước đã" Diệp Lân thoáng câu môi, hắn thấy bên trong không chút động tĩnh, nghĩ chắc Ngọc Long ý định đã lung lay liền đẩy cửa đi vào
Ngọc Long ngồi sẵn ở bàn trà, ánh mắt không dời lấy nhìn Diệp Lân dù chỉ một chút
"Long nhi, ngươi đừng lạnh nhạt như vậy có được không" Diệp Lân âu yếm nắm lấy tay y
"Diệp đại ca, có chuyện gì ngươi mau nói đi" Ngọc Long rụt tay về, nhìn hắn
"Long nhi à, không phải ngươi muốn biết về Triệu Vũ sao" Diệp Lân khẽ cười
"...Triệu Vũ, hắn là ai" Ngọc Long chút ngập ngừng hỏi lại
Diệp Lân như cười như không, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt kiều mỹ thiếu niên trước mặt
"Ngươi có nói không" Ngọc Long khó chịu
"Đừng hấp tấp" Diệp Lân lại cười, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay Ngọc Long "Ngươi nhận không ra hắn sao"
Ngọc Long thận trọng lắc đầu
"Long nhi à, để ta nói cho ngươi nghe" Diệp Lân chậm rãi từ tốn quan sát biểu tình y "Triệu Vũ hắn là kẻ thù của ngươi"
"Kẻ thù?" Ngọc Long ngờ vực hỏi
"Phải. Long nhi, ta vốn dĩ không muốn nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi nhất thời khó mà chấp nhận được..." Diệp Lân thở dài, ra vẻ khổ sở "Nhưng nếu chuyện đã tới nước này thì ta cũng không giấu ngươi"
Ngọc Long vẫn chăm chú
"Long nhi, ngươi vốn dĩ là quốc chủ, Triệu Vũ hắn là Hầu gia kề cận bên cạnh ngươi, hắn ngấm ngầm nuôi dã tâm âm mưu chiếm lấy vương vị. Hơn nửa năm trước, chính hắn đẩy ngươi rơi xuống vực sâu, là ta cứu ngươi trở về, chăm sóc cho ngươi khổ sở khó khăn biết bao mới giữ được mạng ngươi"
"Hắn đẩy ta?"
"Phải, là hắn muốn giết ngươi" Diệp Lân gật đầu, nhẹ nhàng giữ lấy vai y "Long nhi, Triệu Vũ hắn hiện tại đang nắm giữ binh quyền trong tay. Ngươi có biết vì sao ta vẫn luôn giữ ngươi ở lại bên cạnh ta, là vì ta lo cho an nguy của ngươi, không muốn hắn một lần nữa hại ngươi"
"Là thật sao" Ngọc Long đáy mắt trống rỗng nhìn Diệp Lân
"Ta chưa từng dối ngươi"
"Là thật...Hắn muốn giết ta, ngươi cứu ta" Ngọc Long mơ hồ lẩm bẩm
"Long nhi, ta đương nhiên muốn bảo hộ ngươi thật tốt, tin ta" Diệp Lân chậm rãi ôm lấy thân thể Ngọc Long đang run lên từng hồi, nhè nhẹ vuốt ve lưng y an ủi "Long nhi, đừng sợ, có Diệp đại ca bên cạnh ngươi, hắn không làm hại ngươi được"
"Ta...Diệp đại ca" Ngọc Long một chút cảm kích
"Không ngại, Long nhi" Diệp Lân xoa má y, nhẹ nhàng hôn lên mắt ướt
"Nhưng...ta không nhớ..."
"Ngươi không cần phải nhớ" Diệp Lân trấn an, vuốt vuốt lọn tóc mai của y "Không còn sớm nữa, có mệt lắm không"
Ngọc Long khẽ lắc đầu
"Ta có chuẩn bị canh bổ cho ngươi" Diệp Lân nói, gọi một nha hoàn mang canh vào. "Nào, để ta đút ngươi"
"Không...không cần đâu, tự ta làm" Ngọc Long giấu vẻ ái ngại
"Không sao, nóng lắm, ta giúp ngươi" Diệp Lân cong khóe mắt, hắn thổi canh nguội một chút, từng muỗng đưa tới chạm vào môi Ngọc Long
"Diệp đại ca, cảm tạ"
"Ngươi không hiểu lầm ta là tốt rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro