c5
Mở mắt, Sehun gặp ngay trần nhà quen thuộc, chính xác là cái trần nhà của cậu, và cậu nhận ra cái thứ mềm mềm mình đang nằm chính là giường cậu. Mặt trời đã lên khá lâu rồi mà Sehun từ tối qua chưa có cái gì bỏ bụng, nên giờ dạ dày cậu đang réo rắt liên tục vòi ăn.
Sehun ngồi dậy khi nghe tiếng bụng mình kêu. Điều mà cậu cảm nhận được bây giờ là cậu còn sống, đang thở và rất đói bụng.
-Em ổn rồi chứ? – Sehun ra khỏi phòng và bắt gặp Chanyeol đang đứng đó, mắt anh mở to nhưng miệng anh không hề cười. Gương mặt anh chất chứ đầy ưu tư lo lắng.
-Anh. – Sehun thật sự muốn hỏi rằng làm sao Chanyeol biết nhà cậu, làm sao anh biết cách vào nhà khi cậu chưa từng đề cập đến chỗ cậu để chiếc khóa sơ cua, nhưng rồi cậu nhìn thấy sự bồn chồn trên gương mặt Chanyeol cộng với việc ký ức về tối qua khiến Sehun im bặt.
Sehun chạy đến bên gương, quan sát mình xem có bao nhiêu vết cắt, vết bầm, nhưng rồi cậu nhận ra không có gì cả. Cậu cứ nghĩ mặt và thân thể mình sẽ phải dán đầy những miếng băng giảm đau, băng cá nhân, nhưng nó hoàn toàn lành lặn.
Sehun nhìn sang Chanyeol, anh đang định tiến đến bên cậu, và sau lưng anh, một chiếc lông vũ trắng nữa lại trôi lơ lửng rồi chạm xuống sàn đất. Điều đó có lẽ đã lý giải được tất cả.
-Có phải anh thật sự là thiên thần hộ mệnh của em không? – Sehun hỏi, và Chanyeol đáp lại bằng cách mỉm cười. Ngay lúc ấy cậu thề rằng mình thấy anh tỏa sáng lấp lánh, và một hơi lạnh chạy dọc người cậu.
-Anh đã nói em rồi mà, phải không?
Chanyeol đã trực tiếp nói cho Sehun biết rằng chính anh là người đã chữa lành những vết thương cho cậu tối qua, và Sehun cảm thấy rất cảm kích khi được, err, thiên thần hộ mệnh của cậu vì đã quan tâm chăm sòc cậu suốt thời gian qua. Chanyeol còn nói rất nhiều thứ, như là anh ấy đã quay ngược thời gian để Sehun có thể tìm thấy bộ đồng phục bị tụi bạn xấu đem giấu mất (nên cậu hiểu ra tại sao cậu học sinh năm nhất lại nói những câu kỳ quặc đến vậy) và có những lúc anh luôn lặng lẽ dõi theo cậu nhưng cậu không hề phát hiện ra vì Chanyeol thực chất đang vô hình.
-Vô hình… nhưng anh luôn theo dõi em?
-Tất nhiên rồi, vì anh là thiên thần hộ mệnh của em mà.
Sehun cảm thấy có chút bứt rứt khi phải ăn sáng cùng với một chàng thiên thân với đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm cậu, nhưng Sehun nghĩ chắc cậu cũng sẽ sớm quen với việc này thôi, và quen luôn với việc cái hơi vừa ấm vừa lạnh mà Chanyeol luôn truyền sang cơ thể cậu. Mà nó cũng đúng thôi, bản thân cái tên Chanyeol đã mang nghĩa là “lạnh nóng” rồi mà, thật quá chuẩn với cái cảm giác mà anh luôn mang đến cho người khác.
-Vậy… mấy cái lông vũ… là của anh?
Chanyeol gật đầu kèm theo một nụ cười ngọt ngào.
-Để chúng rơi xuống như một lời nhắc nhở.
-Nhắc nhở cái gì?
“Nhắc nhở tình yêu cao thượng của thiên thần.”
-Em không đơn độc Oh Sehun, bởi vì em còn có anh.
Câu nói ấy khiến Sehun mỉm cười ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng trên dĩa. Quả thực cậu không còn cảm thấy đơn độc như trước nữa.
Tối ấy Sehun về nhà sớm hơn bình thường vì ngày mai cậu phải đến trường sớm. Bước vào nhà và điều đầu tiên cậu thấy không gì khác chính là Chanyeol đang ngồi ở ghế sofa co cả hai chân lên. Nhưng cậu lại suýt bị hụt hơi thở của mình khi trước mắt cậu là đôi cánh thiên thần trắng toát trên lưng chàng thiên thần. Hình như chúng đang tỏa sáng lấp lánh như là ánh trăng vậy, Sehun cứ đứng đó hả miệng ra mà nhìn trầm trồ trước cái đẹp của anh.
Chanyeol nhìn cậu với nụ cười nồng ấm.
-Về rồi à Sehuna.
Sehun không thể nén được nụ cười đang nở rộng trên môi cậu, nụ cười tuyệt đẹp của anh có sức lan tỏa khá mạnh.
-Anh… đẹp quá. – Sehun nói bằng sự ngưỡng mộ chưa từng có. Chanyeol chưng hửng, điều mà cậu không hề nghĩ rằng anh sẽ làm vậy, rồi chu chu cái môi hồng ra làm điệu bộ rất đáng yêu.
-Em không đùa anh chứ? Ở chỗ anh người ta bảo anh là đứa xấu nhất.
-Không thể nào, anh mà là đứa xấu nhất á? – Sehun cãi lại. – Anh đẹp không thể diễn tả được bằng lời…
Chanyeol đặt tay lên môi cậu, và Sehun, như một thói quen đưa lưỡi ra liếm lấy môi mình, chỉ vậy, anh tiến lại gần cậu hơn với đôi mắt hiền từ, vòng tay qua để ôm lấy vai cậu, lại lần nữa cái cảm giác nóng lạnh ấy bao trùm lấy cơ thể Sehun.
-Em là người duy nhất cho rằng anh đẹp đấy. – Chanyeol thì thầm – Cảm ơn em.
Sehun quay người sang để ôm đáp lại Chanyeol, không chút chần chừ, và cũng cố gắng không để mình bị xao lãng bởi những cảm giác mà anh mang lại.
-Không có gì.
Sehun gửi lời nguyện cầu của mình đến Thượng Đế vì đã ban cho cậu một thiên thần hộ mệnh hoàn hảo, và vì đã cho cậu quá đủ những thứ cậu cần. Sau khi cầu nguyện xong cậu nhanh chóng chui rúc vào chăn để ngủ, và cậu hoàn toàn không để ý thấy thiên thần hộ mệnh của mình đang chăm chú quan sát mình từ phía bên kia.
Chanyeol khuỵu người xuống giường, quan sát gương mặt hoàn mỹ của Sehun cùng hơi thở gấp gáp trước gương mặt tinh tú của cậu.
-Em biết không Sehun. – Chanyeol nói khi đưa tay vén tóc mái của cậu, để lộ ra gương mặt trắng sáng, hồn nhiên. – Với anh, em cũng là một người xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí nhìn em còn bị cuốn hút hơn cả Michael với anh.
Một nụ cười nở trên bờ môi anh, từng ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má cậu.
-Với danh là thiên thần hộ mệnh của em, anh muốn dùng trọn đời mình để bảo vệ em khỏi những khó khăn mệt mỏi trong cuộc sống. Em có biết là anh không thích nhìn em phải đau khổ tí nào. Anh muốn là người sẽ lau khô nước mắt cho em và mang đến cho em niềm hạnh phúc mà em luôn mong đợi.
Chanyeol nhoài người ra và đặt một nụ hôn lên trán Sehun, rồi lại trở về vị trí ban đầu của mình.
-Anh yêu em kể từ ngày em tồn tại trên thế giới này, anh yêu em và sẽ mãi yêu em. Anh hy vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu và sẽ yêu anh như vậy.
Anh đứng dậy, và từng bước một lùi dần vào bóng tối tĩnh mịch của màn đêm.
Một chiếc lông vũ rơi từ từ rồi đáp xuống ở ngay giường Sehun. Một nụ cười chợt xuất hiện trên môi cậu, cùng giấc mơ về một tương lai tràn ngập chuỗi ngày hạnh phúc.
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro