Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c1

Đồng hồ báo thức reo đúng bảy giờ sáng và ngay lập thức đánh thức Sehun khỏi cơn ngủ mơ màng. Dĩ nhiên là Sehun biết rõ hôm nay là ngày gì, cho nên cậu mới đành phải rời khỏi giường, lê chân vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân trước khi khoác lên người bộ đồng phục đi học. Cậu tự làm cho mình bữa sáng với bánh mì nướng và một ít sữa. Sau đó Sehun lấy chiếc cặp của mình và mang giày vào.

Sehun đứng ngay trước cửa chính, cậu hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, thầm cầu nguyện cho hôm nay sẽ là một ngày cậu có thể sống sót và bình an trước khi xoay nắm cửa và bước ra ngoài.

Sehun nhìn quanh khu phố nơi cậu ở, bắt gặp gã đưa báo đang đạp xe dọc theo đường, ném những cuộn báo từ rổ xe của hắn vào sân nhà của mọi người trừ cậu. Mà Sehun cũng chẳng đăng ký ba cái báo đó bao giờ.

Khi Sehun vừa định cất bước đi thì chợt thấy một thứ gì đó nằm phẳng phiu trên nền đất. Cậu nhặt nó lên và săm soi nhìn, rồi chợt nhận ra rằng đó là một chiếc lông vũ trắng toát.

Bỗng dưng Sehun cảm thấy có cái gì đó rất lạ đang diễn ra, chạy dọc theo sống lưng của cậu, một thứ gì đó vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp, nhưng cũng đủ để cậu rùng mình. Sehun không rõ làm thế nào mà cậu lại cảm thấy như thế, nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất kì lạ. Cậu dừng chú tâm vào chiếc lông vũ và thả nó đi như không có gì là bất bình thường diễn ra ở đây cả, cứ đế mặc nó rơi thành vòng chầm chậm xuống nền đất, rồi cậu nhanh chóng đến trường.

RẦM!

Tiếng sập khóa cửa của căn phòng khiến Sehun thở gấp. Trước khi cậu kịp nhận ra điều gì thì cậu đã bị đẩy mạnh đến cạnh bên thùng rác, và cậu cảm nhận được lưng mình đang rên lên vì cú đập đó. Cái mùi hôi âm ỉ từ phía thùng rác làm Sehun trở nên khó chịu, cậu đẩy nó ra, mặc cho cái lưng tiếp tục hành hạ cậu bằng những lần đau nhức liên tục. Sehun rên rỉ khi những kẻ quấy phá ban nãy vừa đẩy cậu xong bây giờ lại cúi người xuống đe doạ cậu.

–  Này nhóc, mày nghĩ mày có thể kiếm chuyện được với tụi này hả?

Sehun ngước mắt lên nhìn chúng qua những lọn tóc mái của cậu. Sehun không hề có ý định khiêu khích chúng, chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần tới mức cậu đã quen dần với nó, nên Sehun cũng không có ý định sẽ nuôi hận trả thù, nhưng cậu chỉ không thể nào tập quen được với những lần đau đớn như vậy. Ánh mắt của cậu bị tên cầm đầu nhìn thấy ngay qua lớp tóc mái, hắn ngay lập tức túm lấy cổ áo cậu.

– Nếu mày không làm đổ bữa trưa của tao, thì mày đã không bị như vầy.

– Nhưng nó chỉ là một tai nạn. – Sehun cố giái thích để minh chứng cho bản thân. Cậu luôn phải làm vậy mỗi khi chuyện này xảy ra. Thậm chí ngay cả khi cậu chỉ đi ngang qua chúng mà không hề làm bất cứ thứ gì đến chúng. Lần này cũng vậy, cậu không hề cố tình va phải chúng khi chúng đang mang cả đống thức ăn trên tay chiễm chệ đi đến chỗ ngồi thường lệ của mình. Và Sehun thậm chí đã xin lỗi trước khi cậu bị chúng mang đến căn phòng này, nhưng chúng lúc nào cũng cảm thấy phiền phức với Sehun nên chúng chẳng có cách nào để bỏ qua chuyện này dễ dàng cho cậu.

Tên đầu bọn giơ tay lên, sẵn sàng đấm thẳng vào mặt Sehun, và Sehun biết lúc này đây cậu chỉ còn cách nhắm mắt lại.

Nhưng sau khi đứng trơ ra đó với đôi mắt nhắm tịt một vài giây, Sehun nhận ra không có cái đấm nào bay tới mặt cậu cả.

Sehun mở mắt nhìn xuống đất, cậu nhận ra ngay cái nắm đấm mà đáng lẽ ra nó đã ở trên mặt cậu, giờ đang ở phía kế bên tên chủ nhân của nó. Sehun thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi cậu nhận ra ngay có một cái gì đó đang đứng ở cửa với khuôn mặt tuyệt đẹp và một cái nhìn ranh mãnh.

– Mày là thằng nào? – Tên đầu bọn buông Sehun ra, hắn tập trung nhìn vào kẻ lạ mặt dám cả gan can thiệp vào chuyện của hắn. Kẻ lạ mặt này trông không có vẻ gì là đang sợ sệt, còn lại thản nhiên tiến về phía hắn. Sehun chợt chú ý đến chiều cao lý tưởng của kẻ lạ mặt kia, thật quá cao.

– Mày là đứa nào mà dám hành hạ những người vô tội hả? – Kẻ lạ mặt cất giọng trầm và ấm của mình, khiến hầu hết những người trong căn phòng nhỏ phải giật mình.

– Cái gì? Vô tội? – Tên đầu bọn chỉ tay vào mặt Sehun, giọng đầy bức xúc.- Nó hoàn toàn có tội! Nó đụng phải tao và làm bữa trưa của tao thành một đống bầy nhầy. Điều đó không thể tha thứ được, mày biết đấy!

Kẻ lạ mặt ném cho tên cầm đầu cái nhìn kiểu Mày giỡn mặt với tao đấy à? và tiếp tục nói.

– Mày thật sự nghĩ những thứ không đáng nói ra đó thì không thể tha thứ? Vậy còn những thứ mày đang làm với cậu ấy thì đáng tha thứ hả?

– Nó phải trả tiền cho tao vì đã làm đổ bữa trưa của tao, mà một đứa nghèo như nó thì chỉ còn cách trả này thôi! Nên tao làm vậy là rất công bằng.

Sehun cảm thấy mình đang bị lăng mạ bằng những lời của tên đầu bọn, nhưng cậu chỉ còn biết im lặng, cậu chẳng buồn chống chế thêm nữa, thay vào đó, Sehun nghiến chặt răng để giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

– Tao vẫn không hiểu mày đang muốn nói gì. Đó chỉ là một tai nạn và cậu ấy đã xin lỗi rồi! Thế nên mày mới cho cậu ấy một trận trong căn phòng khóa chặt cửa này cùng với cái lũ bạn chỉ biết hùa theo của mày?

Tên đầu sỏ gầm gừ, sau đó hắn ném thẳng cú đấm của mình vào đối phương, không may thay hắn lại bị tóm lại bởi chính mục tiêu của hắn. Ánh nhìn của kẻ lạ mặt trông thật mãnh liệt, hắn giữ chặt cú đấm trong lòng bàn tay mình. Tên đầu sỏ, chỉ ngay sau đó vài giây, cảm thấy xương bàn tay mình như bủn rủn hết cả ra. Đáng lẽ ra kẻ lạ mặt đã có thể bẻ nát cú đấm của tên đó, nhưng đột nhiên kẻ ấy lại thả hắn ra, tên đầu sỏ ôm lấy bàn tay mình, cố gắng xoa dịu nỗi đau đang tấy lên trong hắn. Đám bạn của hắn thấy thế liền chạy lại hỏi thăm, lòng cũng chợt thấy sờ sợ.

– Ugh… tao ổn. – Tên đầu sỏ hậm hực nói dù hắn biết hắn không ổn chút nào. Hắn đứng dậy, không nhìn lại, cứ thế mà tiến thẳng ra cửa cùng cái đám bạn chỉ biết hùa theo của hắn. Hắn chợt nhận ra cửa phòng vẫn đang khóa chặt, điều này khiến hắn có chút lo lắng nhưng rồi hắn tự đặt ra cho mình một giả thiết hợp lý và cuối cùng rời khỏi phòng khi khóa đã được mở. Sau đó thì chẳng tên nào buồn đóng cánh cửa lại.

Sehun cuối cùng cũng thở phào tựa lưng vào tường dù lưng cậu vẫn chẳng khá hơn, cậu khẽ nhắm mắt và thầm cảm thấy bớt đi gánh nặng đè trên vai. Sehun thậm chí quên mất sự hiện diện của kẻ lạ mặt đã giúp cậu, nhưng khi cậu kịp nhận ra thì anh ta đã không còn ở đó nữa.

Sehun lại thở dài, một cái thở dài đầy thất vọng. Cậu còn chả kịp nói lên câu cảm ơn với cái kẻ lạ mặt ấy, kẻ mà cậu nghĩ có lẽ anh cũng học trường này chung với chính cậu. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc rất có thể Sehun sẽ gặp lại anh ấy trong trường để có thể nói lời cảm ơn, biết đâu chừng tí nữa lại gặp ở căn tin? Bởi lẽ anh ấy biết khá rõ về vụ tai nạn và chuyện Sehun xin lỗi đám chọc phá kia. Nghĩ đến đó, Sehun quyết định tạm thòi gác chuyện đó sang một bên.

Khi đứng dậy khỏi sàn, Sehun lại trông thấy một chiếc lông vũ trắng khác, đang đưa mình rơi từ từ trong không trung rồi chạm xuống sàn, ngay tại cái nơi mà kẻ lạ mặt kia đã đứng. Sehun không biết nên suy nghĩ thế nào về sự việc này, nhưng một cái gì đó rất lạ đang trườn sau sống lưng cậu, như cái cảm giác mà ban sáng khi cậu nhìn thấy một chiếc lông vũ giống như vậy. Nhưng mặc cho nó có là cái gì quan trọng đi chăng nữa, Sehun cũng không muốn phải bận tâm.

Nhưng lần này, Sehun tự mình ghi nhớ trong đầu về sự việc kì lạ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro