Chương 48
Thạch Lang Và Tiểu Điệp
***
Tết Nguyên Tiêu, Phúc Yên tiêu cục đón Linh Nhân và Ngọc Vô Tâm ghé thăm. Linh Nhân, Ngọc Vô Tâm vừa đến vực sâu muôn trượng, để viếng thăm người đã ngã xuống dưới vực sâu, đốt cho người chút giấy áo, cũng gọi là để tưởng nhớ đến người đã khuất, nay Linh Nhân cùng với Dương Bình, ngồi bên mâm rượu thịt, trên bàn còn để thanh đoản kiếm, Linh Nhân đã tặng cho Tiểu Nhị khi chia tay ở rừng Hồ. Thế là mọi chuyện đã sáng tỏ, vì vậy Linh Nhân phải thốt ra những lời nói, mà mình chẳng muốn nói chút nào.
_ Dương Bình huynh! Nói như vậy, thì Diệu Chân đã ép chính đứa con trai bị thất lạc của mình, đứa con trai mà Diệu Chân đã đi tìm, đi tìm đến điên dại, nhảy xuống vực sâu và những kẻ làm thúc bá như chúng ta cũng chẳng khác gì những kẻ có mắt không tròng, cháu nó trước mắt, thế mà....
Linh Nhân vừa nói xong, một tên Tửu Quỷ ham rượu, một người đàn ông đầy bản lĩnh như thế, mà cũng ngồi lặng lẽ uống rượu, giật mình vì cái chuyện oái oăm của những người thân quen. Lúc này có tiếng người kêu lên thảng thốt.
_ Trời ơi! Có chuyện như thế nữa sao?
Người vừa thốt lên như vậy, chính là Trúc Chi, bên cạnh Trúc Chi là Ngọc Vô Tâm, con người đã có thời làm loạn giang hồ đất Việt chẳng được yên lặng, con Ma Nữ Ngọc Vô Tâm, vị tri kỉ của Linh Nhân. Trúc Chi đưa mắt nhìn Dương Bình, bốn mắt nhìn nhau, Dương Bình khe khẽ gật đầu. Linh Nhân khi này đang đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm xuân với trăng vàng đang sáng tỏ và nghĩ thầm:
_ Ta sinh ra thấy đã bất hạnh, mẹ bị người cô cô ta yêu quý giết hại. Cha vì người đồng môn huynh muội, mà sinh ra hận thù, đến hi sinh thân mình, cho đến lúc chết, cũng chẳng được mấy lần gặp ta. Người trong tim của ta vì ta mà chết, nhưng như thế so với thằng bé Thạch Lang bị chính người mẹ của mình, ép phải nhảy xuống vực sâu thì ai bất hạnh hơn ai?
Dương Bình, Trúc Chi, Linh Nhân, Ngọc Vô Tâm, bốn người cứ vậy mà im lặng. Một lúc sau Linh Nhân mới nói, nói nhỏ như làn gió thoảng.
_ Theo như Quỷ Khóc cho biết, khi xuống dưới vực sâu muôn trượng, chỉ nhặt được ba mươi sáu cái thấu cốt đinh, nhưng không thấy thân thể ở đâu, hi vọng mọi chuyện tốt đẹp nhất có thể xảy ra?
Linh Nhân nói xong liền cầm lấy chén rượu mà uống cạn, ba người kia cũng không khác là mấy.
Ôi! Trần gian lắm điều ngang trái chỉ có ánh trăng đêm xuân là không nhuốm chút bụi trần vẫn soi sáng khắp nhân gian. Khúc hát của người ca nữ nhớ đến người quân tử vang lên giữa đêm trăng đẹp, giọng hát tha thiết và ngọt ngào làm sao? Trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi, người người cùng ngắm ánh trăng khuya.
Đêm rằm tháng giêng, trăng vàng sáng tỏ như ban ngày. Trên dòng sông Thạch, một con thuyền nhè nhẹ trôi theo dòng. Lão ngư phủ buông lỏng tay chèo, đưa mắt ngắm nhìn dòng sông lấp lánh muôn ánh vàng. Hai bên bờ sông là những ngôi nhà nhỏ nằm yên lặng sau lũy tre xanh. Bất chợt tiếng hò giã gạo của cô thôn nữ vang lên giữa đêm trăng sáng. Từng làn gió thổi nhẹ như đang vuốt ve chòm râu bạc của người ngư phủ già với giọng hát ngọt ngào của cô thôn nữ làm cho đêm trăng trên dòng sông Thạch chẳng khác gì ở nơi tiên giới.
Cảnh đẹp nên thơ, hãy buông bỏ tất cả, nhìn ngắm để không uổng phí một đêm trăng đẹp. Thế mà có ba con người ngồi bên cạnh mâm rượu thịt với đêm trăng đẹp trên dòng sông Thạch lại chẳng nuốt trôi. Ba người đó đang bận tâm đến một việc khác, đó là trả thù cho người huynh đệ đã khuất Tiểu Quỷ Thạch Lang. Lần trước ba người đến gia trang của Thạch Lâm Kiếm Khách để đòi món nợ cho người đã khuất, nhưng chưa đến trăm chiêu, thì ba người đã bị Thạch Lâm Kiếm Khách đánh bại.
"Thắng không kiêu, bại không nản" Hôm nay ba người bọn họ lại tìm đến, ba người đó chẳng phải ai khác mà chính là Tam Quái núi Linh Nhạn. Lúc này, Nhất Quái Hồ Thước cầm lấy chén rượu uống cạn, rồi ném xuống sông đánh "chủm' và nói:
_ Trăng đã ngắm, rượu cũng đã uống cạn, trần gian còn gì mà lưu luyến nữa chứ? Hai vị huynh đệ! Hôm nay chúng ta sẽ cùng sống chết với Thạch Lâm Kiếm Khách để trả thù cho người huynh đệ đã khuất, Tiểu Quỷ Thạch Lang.
Nhị Quái Phục Y, Tam Quái Mao Tiên cũng uống cạn chén rượu, rồi vứt xuống sông Thạch và nói:
_ Phục Y, Mao Tiên, xin nghe lời huynh trưởng. Hôm nay xin thề sẽ cùng sống chết với Thạch Lâm Kiếm Khách để trả thù cho người huynh đệ Tiểu Quỷ Thạch Lang.
Lúc này, Tam Quái núi Linh Nhạn cùng hét lớn:
_ Trả thù! Trả thù cho Tiểu Quỷ Thạch Lang, nợ máu trả bằng máu, đã bại Thạch Lâm Kiếm Khách, bắt lấy Nhật Nguyệt song đao, trả thù cho người đã khuất.
Rằm tháng giêng, trăng vàng trên dòng sông Thạch không nhuốm một chút bụi trần, nhưng tiếng la hét của Tam Quái núi Linh Nhạn lại đầy sát khí. Đêm thanh yên tĩnh, tiếng la hét của Tam Quái núi Linh Nhạn vang vọng khắp nơi, làm cho những con vàng, con vện, hai bên bờ sông thi nhau sủa loạn xạ. Trẻ thơ đang trong giấc ngủ ngon cũng òa khóc, người mẹ hiền vội vàng ôm chặt con thơ vào lòng rồi khe khẽ hát. Lão già tóc bạc lắc đầu ngao ngán thay cho những kẻ chẳng muốn hưởng thụ những khoảnh khắc bình yên. Thuyền của Tam Quái núi Linh Nhạn đang từ từ ghé vào bãi cát vàng bên cạnh bờ sông Thạch, nhưng một tiếng rên khẽ của một người nằm trong khoang thuyền làm cho Tam Quái núi Linh Nhạn chú ý. Dưới ánh trăng vàng xuyên qua cái liếp được đan bằng tre, soi tỏ một chàng trai trẻ, tuổi chưa đầy mười tám đang nằm mê man. Một chàng trai trẻ với thân thể vô số vết thương chưa lành. Một con người với thân thể gầy gò đang nằm mê man trên sạp thuyền, người đó chẳng phải ai khác mà chính là Thạch Lang, chàng trai trẻ ở nơi thôn nhỏ dưới chân núi Hắc Lão. Tại sao Thạch Lang lại có mặt trên thuyền của Tam Quái núi Linh Nhạn, để đến nơi dòng sông Thạch này. Dòng sông Thạch, năm xưa có đôi vợ chồng làng chài già, đã bất chấp nguy hiểm để cứu mạng sống của một thằng bé, bất chấp mình phải thế mạng cho con quỷ nước. Lúc này, ánh trăng chiếu qua cái liếp vào trong khoang thuyền, thì chàng trai trẻ kia khẽ gọi:
_ Ông bà nội! Thạch Lang đã trở lại sông xưa với ông bà nội. Thạch Lang đã trở lại.
Tam Quái núi Linh Nhạn nghe vậy, mới đưa mắt nhìn nhau và tự hỏi:
_ Là Thạch Lang sao?
Thạch Lang sao lại trở về dòng sông quê? Chuyện là...
Vào năm mới ở Phúc Yên tiêu cục, Thạch Lang chẳng được như kẻ hạ nhân trong tiêu cục. Những kẻ cho dù hạ nhân vẫn nhận được phong bao lì xì của vị tổng tiêu đầu khả kính. Thạch Lang là phường hắc đạo, là tên tù nhân của Tiểu Điệp. Một tên hắc đạo, mà cũng đúng thôi, Thạch Lang là một tên hắc đạo tép riu, một tên tép riu của Diêm bang. Ở giới giang hồ đất Việt, Diêm bang là những kẻ vận chuyển muối thuê và cũng buôn muối lậu để kiếm ngân lượng và Thạch Lang chỉ là những phu khuân vác để kiếm vài phân bạc mà thôi. Nhưng hôm nay, Thạch Lang là tên hắc đạo bị nàng Tiểu Điệp bắt về làm tên sai vặt cho đầu bếp Dương.
Thạch Lang đang ngồi bên cạnh đống củi để ngắm nhìn đất trời đầy hương thơm quyến rũ của mùa xuân. Thế là một mùa xuân nữa lại đến trên khắp mọi miền đất Việt. Thạch Lang đưa mắt nhìn khắp một lượt rồi nhìn cái xích sắt dưới chân, bất chợt nước mắt lăn dài trên má.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.
Hết chương 48
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro